Chương 18: Yêu Điểu
Tối Bạch Đích Ô Nha
25/10/2023
Lục Dương cũng không phải biết hết tất cả kiến thức của giới tu tiên, trước khi vào Vấn Đạo tông thì kiến thức hắn có được đều từ nghe mọi người kể chuyện, gia nhập Vấn Đạo tông một năm, kiến thức tích lũy về phương diện tu hành tăng lên với tốc độ kinh người, nhưng trong sách hắn từng xem không có viết nên xuống thuyền bay bằng cách nào.
Ai lại viết mấy thứ này trong sách chứ.
Về phương diện thường thức cuộc sống giới tu tiên, hắn vẫn chưa thể nào bằng Đào Yêu Diệp, người sống ở gia tộc tu sĩ lâu đời từ nhỏ đến lớn.
Gần đây hắn mới biết thuyền bay là sản nghiệp thuộc về thương hội Lạc Địa Kim Tiền, cách xuống thuyền chính là nhảy, còn cụ thể nhảy như thế nào thì vẫn chưa biết.
Hằng năm, thuyền bay đều mang lại số tiền cực lớn, nhưng đối với thương hội Lạc Địa Kim Tiền mà nói thì đây chỉ là sản nghiệp nhỏ không đáng nhắc tới.
Thương hội Lạc Địa Kim Tiền là thương hội lớn nhất đại lục Trung Ương, thế lực phía sau rất thần bí, bảo vật quý giá nhiều vô kể, chỉ cần ngươi có đủ linh thạch, thì mấy thứ bảo bối chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng có ai thấy qua như Xá Lợi Phật Quốc, Thánh Cốt Yêu Vực, Tiên Quả… cũng có thể mua được.
Nếu ai dám thiếu nợ thương hội Lạc Địa Kim Tiền, hoặc muốn thử vận, đi trộm đồ của thương hội, thì việc mấy vị đại năng tu tiên biến mất không còn chút bóng dáng đã là lời cảnh cáo dành cho những người khác.
Trong truyền thuyết có một vị đại năng tu tiên được xưng là Đạo Vương, tinh thông thuật không gian, cướp không gian trữ vật của người khác như thể lấy đồ trong túi mình, dễ như trở bàn tay, đối với ông ta khoảng cách chỉ là một dãy số vô nghĩa, ông ta bước một bước liền vượt qua được ngàn vạn núi sông, từ cực Tây đến cực Đông đại lục Trung Ương.
Ngay cả đồ của đại năng Độ Kiếp kỳ cũng bị ông ta trộm.
Giới trộm cắp có một quy tắc bất thành văn, đó chính là không được trộm đồ của thương hội Lạc Địa Kim Tiền.
Ban đầu Đạo Vương cũng tuân thủ theo tổ huấn nghề trộm, không đυ.ng chạm gì đến thương hội Lạc Địa Kim Tiền, tuy tiếng tăm của ông ta ngày càng lớn, vô số đại cao thủ nổi tiếng đã lâu bắt tay nhau cùng truy gϊếŧ ông, nhưng cũng không thể tìm thấy được một góc áo của ông, ông ta dần cảm thấy rằng đám đại năng tu tiên này cũng chỉ tầm thường mà thôi, mình đã vượt qua cả tổ nghề nên không cần phải tuân thủ theo tổ huấn cứng nhắc kia nữa.
Ông ta kiêu ngạo tuyên bố, tối nay sẽ ra tay với báu vật của thương hội Lạc Địa Kim Tiền.
Mọi người đều cho rằng, có thể thuật không gian của Đạo Vương rất thần kỳ, sẽ trộm báu vật đi không một tiếng động, hoặc có thể sẽ xảy ra một cuộc chiến đấu ác liệt bên trong thương hội Lạc Địa Kim Tiền, Đạo Vương đối đầu với vị đại năng đứng phía sau thương hội Lạc Địa Kim Tiền.
Nhưng không ai ngờ tới, đêm đó chẳng xảy ra chuyện gì cả, từ đó về sau Đạo Vương cũng không xuất hiện nữa, mà đã biến mất không thấy bóng dáng.
Nỗi xấu hổ của Lục Dương chỉ duy trì một lát, đến lúc phải nhảy thuyền, những người lạ kia không còn thời gian để ý đến Lục Dương nữa.
Bọn họ lấy chiếc ô ra, nhảy xuống, lần lượt rời thuyền.
Lục Dương và Đào Yêu Diệp cũng nhảy theo.
Giữa trời cao, những người lạ kia mở rộng ô, nhìn từ xa chỉ nhỏ như hạt vừng, Lục Dương không giống vậy, hắn kéo sợi dây sau lưng, chiếc dù nhảy ‘soạt’ một tiếng bung ra, ở trên cao rất chi là bắt mắt.
Nếu là lúc bình thường, ở nơi cao như vậy, Lục Dương sẽ rất căng thẳng.
Nhưng hiện giờ Lục Dương lại không có những suy nghĩ như vậy.
Xấu hổ quá đi mất!
Cũng may là mục đích của mọi người không giống nhau, chỉ có hai người Lục Dương với Đào Yêu Diệp đi xã Thái Bình.
Vừa đến xã Thái Bình, hai người liền nhận được sự chào đón nhiệt tình của xã trưởng, hình như xã trưởng cũng đã biết trước việc bọn họ sẽ đến đây.
“Hai vị tiên trưởng, rốt cuộc hai vị cũng đến rồi. Dáng vẻ hai vị nhảy từ thuyền bay xuống thật khác với người thường.”
Lục Dương hơi há miệng, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra vì sao ông ta lại biết lúc nào bọn họ sẽ tới.
“Ta tên Lục Dương, muội ấy tên Đào Yêu Diệp, hai người chúng ta là đệ tử Vấn Đạo tông, nhiệm vụ miêu tả yêu điểu chưa được rõ ràng lắm, vẫn xin xã trưởng tường thuật lại kỹ càng.”
Xã trưởng vốn đã chuẩn bị xong tiệc tiếp đón rồi, định uống hai lượt trước, uống xong thì tặng chút đặc sản, rồi mới kể kỹ càng chuyện yêu điểu, nhờ người ta giúp đỡ, những người được bên trên phái xuống công tác đều như thế mà.
Không ngờ hai người này lại vô chuyện nhanh như chớp, không khỏi vui trong lòng, thầm khen ngợi, đúng là đệ tử tiên môn.
Đào Yêu Diệp đánh giá xã trưởng, tu vi Luyện Khí Hậu kỳ, lúc trẻ nền tảng chưa luyện tốt, nên tạp chất trong linh lực còn khá nhiều, không cách nào lên được Trúc Cơ, chỉ là một tu sĩ bình thường, không có điểm nào đặc sắc.
Nhắc tới yêu điểu, vẻ mặt xã trưởng lại rầu rĩ, người ngoài đến xã Thái Bình không nhiều, cũng khá là hẻo lánh, hiện giờ chuyện yêu điểu lại truyền ra các vùng lân cận, làm ngay cả thương nhân cũng không muốn đến gần nơi này.
Ông đã báo cáo cho quận Khúc Hà, nhưng quận Khúc Hà cũng đang thiếu nhân lực, lại thấy yêu điểu không đả thương người, nên cứ nói đợi đi, nào rảnh tay sẽ phái người đến xã Thái Bình.
Một lần đợi này tận hai mươi ngày.
“Đại khái là chuyện xảy ra hai mươi ngày trước, thợ may Phùng la hét chạy ra đường, nói trong nhà bọn họ có yêu quái ăn thịt người, rất lợi hại.”
“Đám hàng xóm nghe thấy thì bị dọa cho sợ hãi, yêu quái ăn thịt người không phải là chuyện nhỏ, xã Thái Bình này chỉ có ba mươi vị tu sĩ, trong đó tu vi của ta cao nhất, ta lại là xã trưởng, nên thợ may Phùng kéo láng giềng đến tìm ta.”
“Trước khi trừ yêu phải nắm được rõ tình hình, nên ta liền hỏi thợ may Phùng, ‘ngươi nói yêu quái ăn thịt người, thế đã ăn ai rồi?’”
Mức độ nguy hiểm của yêu quái ăn thịt người rất khác với yêu quái không ăn thịt người, con người là anh linh của vạn vật, trời sinh đã mở ra tâm trí, yêu quái đã ăn một lần sẽ lưu luyến cái mùi vị đó, sẽ ăn người thứ hai, thứ ba… Làm hại một phương.
“Thợ may Phùng nói ‘ta cũng không biết yêu quái ăn ai rồi, nhưng yêu quái biết nói chuyện, chắc chắn là do đã ăn thịt người rồi nên mới nói được.’”
Quả thực dân gian có truyền miệng, nói yêu quái ăn thịt người có thể nói được tiếng người, hóa thành hình người, có điều đây cũng chỉ là những lời đồn nhảm.
Yêu tộc nào tu luyện dễ dàng như vậy, muốn nói được tiếng người phải luyện hóa xương hoành trong họng, ít nhất cũng phải là Luyện Khí Hậu kỳ mới làm được.
“Thợ may Phùng kể con yêu quái đang tìm kiếm thứ gì đó, mới đầu hắn còn tưởng chỉ là một con chim đi lạc từ rừng ra, yêu điểu chỉ ngồi im ở sau lưng nhìn hắn may đồ, không nhúc nhích, bỗng mở miệng nói chuyện, dọa cho thợ may Phùng té chạy khỏi cửa hàng.”
“Ta thấy thợ may Phùng cũng không kể được thông tin gì hữu dụng, liền để bọn họ đợi ở xa, một mình ta lẻn đến gần, sau đó nhìn thấy được yêu điểu.”
“Bộ lông của yêu điểu rất đẹp, cực kỳ rực rỡ, viền mắt có màu đỏ tươi. vừa nhìn đã thấy là một con chim không tầm thường, chim bình thường nào có cái bộ dạng huênh hoang như vậy?”
“Yêu điểu mở miệng, hỏi ta ‘Ngươi là ai, Trương Quan Giáp đang ở đâu?’, giọng điệu có phần gấp gáp.”
“Ta thầm khó hiểu, Trương Quan Giáp là một tu sĩ của xã ta, tầng ba Luyện Khí, tu vi bình thường, sao lại có liên hệ với yêu thú.”
“Lúc đó ta cố gắng thả lòng mình, tỏ vẻ không có gi uy hϊếp, khách khí hỏi ‘Không biết Yêu Vương tìm Trương Quan Giáp có chuyện gì vậy ạ?’”
“Yêu điểu không trả lời, vỗ cánh bay khỏi cửa hàng may.”
“Từ đó về sau, yêu điểu bay khắp nơi trong xã Thái Bình, ăn lương thực ở ruộng, miệng nói tiếng người, dù không ăn thịt người, nhưng người thường nhìn yêu quái như vậy sao có thể không sợ hãi cho được, mấy ngày qua mọi người đều phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, sợ yêu điểu nổi điên lên nuốt sạch tất cả mọi người.”
“Ông có giao đấu với yêu điểu chưa, thực lực đối phương thế nào?” Lục Dương hỏi.
Xã trưởng lắc đầu: “Con yêu điểu đó ở trên không trung cả ngày, xuất quỷ nhập thần, khó thấy bóng dáng.”
“Hơn nữa lão phu không nhìn ra được tu vi của yêu điểu, chứng tỏ nó ít nhất cũng phải là tầng bảy Luyện Khí như lão phu, sợ rằng con yêu điểu vốn không định đả thương người, mà lão phu lại ra tay bừa bãi, thì sẽ biến khéo thành vụng, chọc giận đối phương.”
Lục Dương sờ cằm, xã trưởng cư xử cũng là hợp tình hợp lý.
Ai lại viết mấy thứ này trong sách chứ.
Về phương diện thường thức cuộc sống giới tu tiên, hắn vẫn chưa thể nào bằng Đào Yêu Diệp, người sống ở gia tộc tu sĩ lâu đời từ nhỏ đến lớn.
Gần đây hắn mới biết thuyền bay là sản nghiệp thuộc về thương hội Lạc Địa Kim Tiền, cách xuống thuyền chính là nhảy, còn cụ thể nhảy như thế nào thì vẫn chưa biết.
Hằng năm, thuyền bay đều mang lại số tiền cực lớn, nhưng đối với thương hội Lạc Địa Kim Tiền mà nói thì đây chỉ là sản nghiệp nhỏ không đáng nhắc tới.
Thương hội Lạc Địa Kim Tiền là thương hội lớn nhất đại lục Trung Ương, thế lực phía sau rất thần bí, bảo vật quý giá nhiều vô kể, chỉ cần ngươi có đủ linh thạch, thì mấy thứ bảo bối chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng có ai thấy qua như Xá Lợi Phật Quốc, Thánh Cốt Yêu Vực, Tiên Quả… cũng có thể mua được.
Nếu ai dám thiếu nợ thương hội Lạc Địa Kim Tiền, hoặc muốn thử vận, đi trộm đồ của thương hội, thì việc mấy vị đại năng tu tiên biến mất không còn chút bóng dáng đã là lời cảnh cáo dành cho những người khác.
Trong truyền thuyết có một vị đại năng tu tiên được xưng là Đạo Vương, tinh thông thuật không gian, cướp không gian trữ vật của người khác như thể lấy đồ trong túi mình, dễ như trở bàn tay, đối với ông ta khoảng cách chỉ là một dãy số vô nghĩa, ông ta bước một bước liền vượt qua được ngàn vạn núi sông, từ cực Tây đến cực Đông đại lục Trung Ương.
Ngay cả đồ của đại năng Độ Kiếp kỳ cũng bị ông ta trộm.
Giới trộm cắp có một quy tắc bất thành văn, đó chính là không được trộm đồ của thương hội Lạc Địa Kim Tiền.
Ban đầu Đạo Vương cũng tuân thủ theo tổ huấn nghề trộm, không đυ.ng chạm gì đến thương hội Lạc Địa Kim Tiền, tuy tiếng tăm của ông ta ngày càng lớn, vô số đại cao thủ nổi tiếng đã lâu bắt tay nhau cùng truy gϊếŧ ông, nhưng cũng không thể tìm thấy được một góc áo của ông, ông ta dần cảm thấy rằng đám đại năng tu tiên này cũng chỉ tầm thường mà thôi, mình đã vượt qua cả tổ nghề nên không cần phải tuân thủ theo tổ huấn cứng nhắc kia nữa.
Ông ta kiêu ngạo tuyên bố, tối nay sẽ ra tay với báu vật của thương hội Lạc Địa Kim Tiền.
Mọi người đều cho rằng, có thể thuật không gian của Đạo Vương rất thần kỳ, sẽ trộm báu vật đi không một tiếng động, hoặc có thể sẽ xảy ra một cuộc chiến đấu ác liệt bên trong thương hội Lạc Địa Kim Tiền, Đạo Vương đối đầu với vị đại năng đứng phía sau thương hội Lạc Địa Kim Tiền.
Nhưng không ai ngờ tới, đêm đó chẳng xảy ra chuyện gì cả, từ đó về sau Đạo Vương cũng không xuất hiện nữa, mà đã biến mất không thấy bóng dáng.
Nỗi xấu hổ của Lục Dương chỉ duy trì một lát, đến lúc phải nhảy thuyền, những người lạ kia không còn thời gian để ý đến Lục Dương nữa.
Bọn họ lấy chiếc ô ra, nhảy xuống, lần lượt rời thuyền.
Lục Dương và Đào Yêu Diệp cũng nhảy theo.
Giữa trời cao, những người lạ kia mở rộng ô, nhìn từ xa chỉ nhỏ như hạt vừng, Lục Dương không giống vậy, hắn kéo sợi dây sau lưng, chiếc dù nhảy ‘soạt’ một tiếng bung ra, ở trên cao rất chi là bắt mắt.
Nếu là lúc bình thường, ở nơi cao như vậy, Lục Dương sẽ rất căng thẳng.
Nhưng hiện giờ Lục Dương lại không có những suy nghĩ như vậy.
Xấu hổ quá đi mất!
Cũng may là mục đích của mọi người không giống nhau, chỉ có hai người Lục Dương với Đào Yêu Diệp đi xã Thái Bình.
Vừa đến xã Thái Bình, hai người liền nhận được sự chào đón nhiệt tình của xã trưởng, hình như xã trưởng cũng đã biết trước việc bọn họ sẽ đến đây.
“Hai vị tiên trưởng, rốt cuộc hai vị cũng đến rồi. Dáng vẻ hai vị nhảy từ thuyền bay xuống thật khác với người thường.”
Lục Dương hơi há miệng, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra vì sao ông ta lại biết lúc nào bọn họ sẽ tới.
“Ta tên Lục Dương, muội ấy tên Đào Yêu Diệp, hai người chúng ta là đệ tử Vấn Đạo tông, nhiệm vụ miêu tả yêu điểu chưa được rõ ràng lắm, vẫn xin xã trưởng tường thuật lại kỹ càng.”
Xã trưởng vốn đã chuẩn bị xong tiệc tiếp đón rồi, định uống hai lượt trước, uống xong thì tặng chút đặc sản, rồi mới kể kỹ càng chuyện yêu điểu, nhờ người ta giúp đỡ, những người được bên trên phái xuống công tác đều như thế mà.
Không ngờ hai người này lại vô chuyện nhanh như chớp, không khỏi vui trong lòng, thầm khen ngợi, đúng là đệ tử tiên môn.
Đào Yêu Diệp đánh giá xã trưởng, tu vi Luyện Khí Hậu kỳ, lúc trẻ nền tảng chưa luyện tốt, nên tạp chất trong linh lực còn khá nhiều, không cách nào lên được Trúc Cơ, chỉ là một tu sĩ bình thường, không có điểm nào đặc sắc.
Nhắc tới yêu điểu, vẻ mặt xã trưởng lại rầu rĩ, người ngoài đến xã Thái Bình không nhiều, cũng khá là hẻo lánh, hiện giờ chuyện yêu điểu lại truyền ra các vùng lân cận, làm ngay cả thương nhân cũng không muốn đến gần nơi này.
Ông đã báo cáo cho quận Khúc Hà, nhưng quận Khúc Hà cũng đang thiếu nhân lực, lại thấy yêu điểu không đả thương người, nên cứ nói đợi đi, nào rảnh tay sẽ phái người đến xã Thái Bình.
Một lần đợi này tận hai mươi ngày.
“Đại khái là chuyện xảy ra hai mươi ngày trước, thợ may Phùng la hét chạy ra đường, nói trong nhà bọn họ có yêu quái ăn thịt người, rất lợi hại.”
“Đám hàng xóm nghe thấy thì bị dọa cho sợ hãi, yêu quái ăn thịt người không phải là chuyện nhỏ, xã Thái Bình này chỉ có ba mươi vị tu sĩ, trong đó tu vi của ta cao nhất, ta lại là xã trưởng, nên thợ may Phùng kéo láng giềng đến tìm ta.”
“Trước khi trừ yêu phải nắm được rõ tình hình, nên ta liền hỏi thợ may Phùng, ‘ngươi nói yêu quái ăn thịt người, thế đã ăn ai rồi?’”
Mức độ nguy hiểm của yêu quái ăn thịt người rất khác với yêu quái không ăn thịt người, con người là anh linh của vạn vật, trời sinh đã mở ra tâm trí, yêu quái đã ăn một lần sẽ lưu luyến cái mùi vị đó, sẽ ăn người thứ hai, thứ ba… Làm hại một phương.
“Thợ may Phùng nói ‘ta cũng không biết yêu quái ăn ai rồi, nhưng yêu quái biết nói chuyện, chắc chắn là do đã ăn thịt người rồi nên mới nói được.’”
Quả thực dân gian có truyền miệng, nói yêu quái ăn thịt người có thể nói được tiếng người, hóa thành hình người, có điều đây cũng chỉ là những lời đồn nhảm.
Yêu tộc nào tu luyện dễ dàng như vậy, muốn nói được tiếng người phải luyện hóa xương hoành trong họng, ít nhất cũng phải là Luyện Khí Hậu kỳ mới làm được.
“Thợ may Phùng kể con yêu quái đang tìm kiếm thứ gì đó, mới đầu hắn còn tưởng chỉ là một con chim đi lạc từ rừng ra, yêu điểu chỉ ngồi im ở sau lưng nhìn hắn may đồ, không nhúc nhích, bỗng mở miệng nói chuyện, dọa cho thợ may Phùng té chạy khỏi cửa hàng.”
“Ta thấy thợ may Phùng cũng không kể được thông tin gì hữu dụng, liền để bọn họ đợi ở xa, một mình ta lẻn đến gần, sau đó nhìn thấy được yêu điểu.”
“Bộ lông của yêu điểu rất đẹp, cực kỳ rực rỡ, viền mắt có màu đỏ tươi. vừa nhìn đã thấy là một con chim không tầm thường, chim bình thường nào có cái bộ dạng huênh hoang như vậy?”
“Yêu điểu mở miệng, hỏi ta ‘Ngươi là ai, Trương Quan Giáp đang ở đâu?’, giọng điệu có phần gấp gáp.”
“Ta thầm khó hiểu, Trương Quan Giáp là một tu sĩ của xã ta, tầng ba Luyện Khí, tu vi bình thường, sao lại có liên hệ với yêu thú.”
“Lúc đó ta cố gắng thả lòng mình, tỏ vẻ không có gi uy hϊếp, khách khí hỏi ‘Không biết Yêu Vương tìm Trương Quan Giáp có chuyện gì vậy ạ?’”
“Yêu điểu không trả lời, vỗ cánh bay khỏi cửa hàng may.”
“Từ đó về sau, yêu điểu bay khắp nơi trong xã Thái Bình, ăn lương thực ở ruộng, miệng nói tiếng người, dù không ăn thịt người, nhưng người thường nhìn yêu quái như vậy sao có thể không sợ hãi cho được, mấy ngày qua mọi người đều phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, sợ yêu điểu nổi điên lên nuốt sạch tất cả mọi người.”
“Ông có giao đấu với yêu điểu chưa, thực lực đối phương thế nào?” Lục Dương hỏi.
Xã trưởng lắc đầu: “Con yêu điểu đó ở trên không trung cả ngày, xuất quỷ nhập thần, khó thấy bóng dáng.”
“Hơn nữa lão phu không nhìn ra được tu vi của yêu điểu, chứng tỏ nó ít nhất cũng phải là tầng bảy Luyện Khí như lão phu, sợ rằng con yêu điểu vốn không định đả thương người, mà lão phu lại ra tay bừa bãi, thì sẽ biến khéo thành vụng, chọc giận đối phương.”
Lục Dương sờ cằm, xã trưởng cư xử cũng là hợp tình hợp lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.