Chương 44
Cúc Tiên
03/09/2015
Từ Hắc đảo trở về, Lâm Tô Thành nhàn tới mức không có việc gì làm nên lại trở về với thế giới phồn hoa, trụy lạc trước đây
Ánh đèn xanh đỏ lập lòe, tiếng nhạc ồn ào đến chói tai, lắc theo điệu nhạc là vô số những cô gái thân hình nóng bỏng đang uốn éo theo điệu nhạc.
Tại một góc ở nào đó, một người đang hút thuốc , khẩy tay ném thẳng điếu thuố xuống đất, mũi dày nhoay nhoay cho hết tàn lửa. Đời thật chán, cứ tưởng đến club là vui, ai dè!
Nhấp một ngụm Wissky , chất lỏng vào bụng khiến người ta có cảm giác khoái lạc, đây mới chính là thế giới thực thụ mà con người nên hướng tới. Cuộc sống ấy à, nếu không ăn chơi, không hưởng thụ thì không phải là cuộc sống. Dẹp tan những chuyện vớ vẩn khỏi não, Tô Thành tiếp tục công việc thưởng thức rượu
Một người đàn ông thân hình rắn chắc, những nét trên khuôn mặt toát lên khí chất cao sang vốn có. Nhìn thấy người nào đó đang ngồi rầu rĩ một xó ở góc kia, người đàn ông đi đến bắt chuyện
“Anh Thành, lâu ngày không gặp, hừ, không biết dạo này cô nào đánh bùa anh mà mất tích hoài, mấy em nhớ anh lắm đó”
Tô Thành tỏ vẻ không hứng thú, đẩy tay người kia khỏi vai mình, giọng chán nản
“Có đã tốt, vừa rồi bị nhốt trên Hắc đảo, vừa mới vác được xác về”
“Hắc…Hắc đảo?” người kia nghe xong thấy kinh hãi, miệng bắp đầu lắp bắp “Nghe nói Hắc đảo một đi không trở về, anh Thành, làm sao mà anh có thể bảo toàn tính mạng về đây?”
“Mày nghĩ tao là ai??? Hắc đảo bé bằng lỗ mũi ấy mà làm khó được ta. Về đây cũng chán, dạo này không có chỗ nào để chơi, chán ngắc!”
Người kia hiểu ý vội ra lệnh cho đàn em thì bị Tô Thành ngăn lại “mày định cho mấy con bé vớ vẩn kia đấy hả? Hừ, chơi chán rồi, mốt cấm mày dẫn mấy đứa đó gần, ta đây không hứng thú nữa”
…..
Dạo một vòng quanh thành phố,Tô Thành ngán ngẩm xuống xe, mua chút điểm tâm cho cô cháu gái tội niệp đang bị nhốt ở bệnh viện. Khổ thân nó, vừa mới về nhà đã bị bà chị kính yêu kia hành hạ tới mức khổ sở, đã vậy lại còn nhốt nó ở bệnh viện mà không cho về nhà
Cháu ngoan, cậu vô cùng thương cháu nhưng mẹ của cháu thì thương Gia Kỳ hơn cháu, Tiểu Khuê ơi, cháu chấp nhận số phận một chút đi
“Quý khách, quý khách có muốn thử bánh mới của tiệm chúng tôi không?”
Chẳng để ý, Tô Thành chỉ gật đâu,bất giác hướng mắt ra xa.
Người phụ nữ đáng ghét kia, 5 năm rồi, không biết em sống ra sao? Em đã tìm được hạnh phúc của mình chưa?
Trước kia, khi anh vẫn còn theo đuổi cô, cô cho rằng tình yêu của anh không đủ để cô hạnh phúc, không nhiều để có thể bao bọc cô
Nhiều năm nay, anh vẫn cho rằng quên cô đi là việc đơn giản nhưng quả thực, bao năm rồi, hình ảnh cô vẫn in đậm trong trái tim anh
Đêm hôm đó, nếu như không yêu anh, tại sao cô lại đem trao tất cả những gì quý nhất của cô cho anh.Cô có thể nói dối nhưng cơ thể không hề biết nói dối.Thế mà, sáng hôm sau, cô nhắn tin chia tay, bảo anh quên cô đi, anh đã làm gì sai chăng?
Anh đã từng tự hỏi mình nhiều lần, anh đã làm gì sai khiến cô tự dưng lại bỏ anh đi
Mẹ kiếp, anh rủa một câu, không có em liệu anh chết sao, anh là Lâm Tô Thành, kẻ từng đốn tim rất nhiều thiếu nữ, thế mà, có lúc anh lại thất bại tới mức bị bỏ rơi ngay sau khi tình một đêm
“Chú ơi, sao chú vô ý thức thế, ở đây có thùng giác mà”
Một thằng bé với đôi mắt trong veo, tuy vóc dáng rất nhỏ chỉ trạc tầm năm, sáu tuổi nhưng đã toát lên khí chất hơn người.Ánh mắt cương nghị của cậu nhóc kiến Tô Thành rất khó chịu. Anh hất nó ngã xuống đất, trợn mắt lên, cảnh cáo
“Oát con, cút ngay!”
Đứa trẻ ấm ức bĩu môi, sợ hãi nhìn Tô Thành rồi khóc ré lên
Hừ, bọn con nít bây giờ rách việc thật!
Tô Thành bực mình nhanh chóng đem hộp điểm tâm rời đi, để lại đằng sau là tiếng khóc thút thít của đứa trẻ
Người phụ nữ ôm đứa trẻ vào lòng, vỗ về
“Ngoan, đừng khóc, nói cô nghe ai bắt nạt con”
Đứa trẻ lắc đầu, chăm chú nhìn người đàn ông đã rời đi.Hức, người lớn thật quá đáng!
Trở về bệnh viện, Tô Thành há hốc mồm nhìn đứa cháu ngoan đang ăn như bị bỏ đói lâu ngày. Không biết bị bỏ đói bao lâu mà vừa nhìn thấy đồ ăn, chưa kịp chào hỏi một tiếng đã dật lấy đồ ăn từ trên tay Tô Thành
Tô Thành mắt tròn hơn hạt nhãn, đưa mắt nhìn ba con người kia
“Gia kỳ, Tiểu Khuê bị làm sao mà trông nó ăn kinh thế?”
Gia Kỳ ấp úng “Uhm, tại Tiểu Khuê không ngoan ngoãn nghe lời nên dì Nhã, dì Nhã mới dùng một chút tâm kế nên..nên sốc do chưa chuẩn bị tinh thần, thần kinh không vững vàng, cộng thêm vừa nhìn thấy Bimko đã nhào tới ôm nên.. nên dì mới cho ý tá tiêm thuốc an thần cho cô ấy…”
Nhìn vẻ đau đớn của Gia Kỳ, làm cậu như anh cũng cảm thấy đau lòng. Đứa cháu này, rốt cuộc cháu bị làm sao thế?
Sau khi Tiểu Mai cùng Hoàng Quân đi đến bệnh viện thăm Tiểu Khuê nhân tiện cho cô uống giải. Không ngờ, vừa cho cô uống thuốc. Vừa tỉnh lại, nhìn thấy Bimko, Tiểu Khuê như bị trúng tà, chạy đến cắn xé quần áo Bimko
Bạn nhỏ nào đó quần áo rách nát hơn cả ăn mày kinh hoàng nhìn vợ tương lai,liếc nhìn Tiểu Khuê, rụt cổ lại
“Bà xã, công nhận nhà em ai cũng có năng khiếu lột đồ người khác!”
Tiểu Mai lườm Bimko “Ngậm mồm lại cho em, anh còn phát ngôn nữa thì đêm nay ngủ phòng khách!”
Ăn no xong, Tiểu Khuê vuốt ngực, uống cốc nước rồi đi ngủ
Gia Kỳ lo lắng nhưng cũng không dám mở miệng, chờ khi vừa đi ra khỏi phòng, Gia Kỳ mới dám lại gần Tiểu Mai hỏi chuyện
“Bà chị, rốt cuộc chị cho Tiểu Khuê của tôi uống thuốc quái quỷ gì thế? Chị định đầu độc Tiểu Khuê sao?”
Tiểu Mai lắc đầu bất lực “Biết sao được, nhẽ ra 4 năm trước khi nó tỉnh lại thì phải cho nó uống thuốc giải nhưng vì nó sống ở Hắc đảo một năm,quá trình chuyển hóa thuốc cũng bị chậm nên bây giờ mới phản thuốc” Vỗ vai an ủi “Gia Kỳ, không sao cả, chỉ cần có tôi ở đây, Tiểu Khuê nhất định không sao, nó sẽ bình thường mà”
Gia Kỳ biết nhưng..nếu cứ để Tiểu Khuê trở nên điên dại như vậy anh không đành lòng
Hòa Nhã biết chuyện cùng chồng đến thăm tình hình con gái. Mấy bữa nay, cứ đến 3h sáng là Tiểu Khuê bắt đầu “nổi loạn” khiến mọi người không ai được ngủ ngon. Buộc lòng, Gia Kỳ phải cho người tiêm thuốc an thần cho cô
“Gia kỳ, không lẽ cậu định để cho cô ấy tiêm thuốc an thần suốt sao, nếu tiếp tục tiêm như vậy, cơ thể của cô ấy sẽ…” Bimko
Gia Kỳ cũng không muốn làm như vậy nhưng không còn cách nào cả
Suốt mấy đêm nay anh không được ngủ ngon giấc, trên người bầm tím hết vì bị cô nàng nào đó nổi điên hành hạ. Nhưng, anh tình nguyện!
Ông trời, sao mọi mọi chuyện vốn bình thường sao bây giờ lại ra nông nỗi này!
Rầm!
Hung hăng đá cửa một cái, Tiểu Mai xông vào phòng làm việc của vị mama đại nhân
“Mama Hòa Nhã, mọi chuyện tất cả là do người, do người mà ra, người..người thật quá đáng!”
Quá đáng? Ta sao?
Hòa Nhã nhíu mày, đưa mắt nhìn Tiểu Mai
“Con ngoan ngoãn ngồi đó cho ta. Việc ta đã làm, ta không bao giờ biết đến hai chữ “hối hận”. Ta là mẹ của Tiểu Khuê chứ không phải con, con có quyền gì mà can thiệp? Ta nói rồi, ta bảo con làm gì thì con chỉ cần ngoan ngoãn mà thực hiện, đừng bao giờ hỏi nguyên nhân. Sau này, con nhất định sẽ hiểu. Còn bây giờ, con ra khỏi đây cho ta”
Nói rồi, Hòa Nhã cho người kéo Tiểu Mai ra khỏi phòng
Vì cái gì, vì cái gì mà Tiểu Khuê ra nông nỗi này?
Ha ha, Thiên hậu thế giới ngầm, cảnh sát trá hình, ha ha, rốt cuộc là vì uy quyền hay là vì cái gì mà bà lại đối xử với đứa con ruột của mình như thế?
Lâm Hòa Nhã, bà không phải là người!
Trên đời này, không có một người mẹ nào lại đối xử với con gái của mình như thế, để con gái mình chịu đựng khổ sở bao năm mà gọi là rèn luyện, bị trúng độc nhưng không giải chỉ vì muốn thử thách tình yêu của Gia Kỳ, đáng không?
Cuối cùng, thứ mà bà nhận được là gì?
Một đứa con nằm vật vã trên giường bệnh như một kẻ điên
Một đứa con rể đau đớn suốt mấy năm
Một người chồng xa cách
Con không có tình cha, chồng không được ở bên cạnh vợ, tình mẫu tử của bà đây hả?
“Tiểu Mai, em bình tĩnh một chút, mẹ vợ làm như thế là có lí của mẹ vợ, em đừng nóng!”
Tiểu Mai run lẩy bẩy, nước mắt dàn dụa như mưa. Cô ôm lấy Bimko,hết rồi, cuối cùng cô đã hiểu thế nào là trái tim của phát xít.
Nếu đọ mức độ độc tài của Lâm Hòa Nhã với Hít le thì chắc hẳn Hít le phải chết thê thảm trước bàn tay của Hòa Nhã
Nếu nói đến lạnh lùng, tim băng thì Lâm Hòa Nhã là độc nhất vô nhị
“Bimko, em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi”
Cô khóc nức nở, ôm chặt lấy anh như sam
Tiểu Khuê, người sai là chị, chị hại em rồi, Tiểu Khuê
….
Suốt mấy đêm đèn ngủ không tắt, suốt mấy đêm Bimko phải ngủ một mình, suốt mấy đêm Gia Kỳ thức trắng trông nom Tiểu Khuê..suốt mấy đêm, Tiểu Mai không hề ngủ
Rầm!
Đang mơ màng trong giấc ngủ, Bimko giật mình nhìn người con gái đang đứng trước mặt anh mệt mỏi tới mức phờ phạc. Trong bóng đêm, người con gái bé nhỏ đang nằm trong lòng anh đang yên giấc ngủ, miệng vẫn lẩm bẩm “Tiểu Khuê, chị xin lỗi, chị xin lỗi”
Ánh đèn xanh đỏ lập lòe, tiếng nhạc ồn ào đến chói tai, lắc theo điệu nhạc là vô số những cô gái thân hình nóng bỏng đang uốn éo theo điệu nhạc.
Tại một góc ở nào đó, một người đang hút thuốc , khẩy tay ném thẳng điếu thuố xuống đất, mũi dày nhoay nhoay cho hết tàn lửa. Đời thật chán, cứ tưởng đến club là vui, ai dè!
Nhấp một ngụm Wissky , chất lỏng vào bụng khiến người ta có cảm giác khoái lạc, đây mới chính là thế giới thực thụ mà con người nên hướng tới. Cuộc sống ấy à, nếu không ăn chơi, không hưởng thụ thì không phải là cuộc sống. Dẹp tan những chuyện vớ vẩn khỏi não, Tô Thành tiếp tục công việc thưởng thức rượu
Một người đàn ông thân hình rắn chắc, những nét trên khuôn mặt toát lên khí chất cao sang vốn có. Nhìn thấy người nào đó đang ngồi rầu rĩ một xó ở góc kia, người đàn ông đi đến bắt chuyện
“Anh Thành, lâu ngày không gặp, hừ, không biết dạo này cô nào đánh bùa anh mà mất tích hoài, mấy em nhớ anh lắm đó”
Tô Thành tỏ vẻ không hứng thú, đẩy tay người kia khỏi vai mình, giọng chán nản
“Có đã tốt, vừa rồi bị nhốt trên Hắc đảo, vừa mới vác được xác về”
“Hắc…Hắc đảo?” người kia nghe xong thấy kinh hãi, miệng bắp đầu lắp bắp “Nghe nói Hắc đảo một đi không trở về, anh Thành, làm sao mà anh có thể bảo toàn tính mạng về đây?”
“Mày nghĩ tao là ai??? Hắc đảo bé bằng lỗ mũi ấy mà làm khó được ta. Về đây cũng chán, dạo này không có chỗ nào để chơi, chán ngắc!”
Người kia hiểu ý vội ra lệnh cho đàn em thì bị Tô Thành ngăn lại “mày định cho mấy con bé vớ vẩn kia đấy hả? Hừ, chơi chán rồi, mốt cấm mày dẫn mấy đứa đó gần, ta đây không hứng thú nữa”
…..
Dạo một vòng quanh thành phố,Tô Thành ngán ngẩm xuống xe, mua chút điểm tâm cho cô cháu gái tội niệp đang bị nhốt ở bệnh viện. Khổ thân nó, vừa mới về nhà đã bị bà chị kính yêu kia hành hạ tới mức khổ sở, đã vậy lại còn nhốt nó ở bệnh viện mà không cho về nhà
Cháu ngoan, cậu vô cùng thương cháu nhưng mẹ của cháu thì thương Gia Kỳ hơn cháu, Tiểu Khuê ơi, cháu chấp nhận số phận một chút đi
“Quý khách, quý khách có muốn thử bánh mới của tiệm chúng tôi không?”
Chẳng để ý, Tô Thành chỉ gật đâu,bất giác hướng mắt ra xa.
Người phụ nữ đáng ghét kia, 5 năm rồi, không biết em sống ra sao? Em đã tìm được hạnh phúc của mình chưa?
Trước kia, khi anh vẫn còn theo đuổi cô, cô cho rằng tình yêu của anh không đủ để cô hạnh phúc, không nhiều để có thể bao bọc cô
Nhiều năm nay, anh vẫn cho rằng quên cô đi là việc đơn giản nhưng quả thực, bao năm rồi, hình ảnh cô vẫn in đậm trong trái tim anh
Đêm hôm đó, nếu như không yêu anh, tại sao cô lại đem trao tất cả những gì quý nhất của cô cho anh.Cô có thể nói dối nhưng cơ thể không hề biết nói dối.Thế mà, sáng hôm sau, cô nhắn tin chia tay, bảo anh quên cô đi, anh đã làm gì sai chăng?
Anh đã từng tự hỏi mình nhiều lần, anh đã làm gì sai khiến cô tự dưng lại bỏ anh đi
Mẹ kiếp, anh rủa một câu, không có em liệu anh chết sao, anh là Lâm Tô Thành, kẻ từng đốn tim rất nhiều thiếu nữ, thế mà, có lúc anh lại thất bại tới mức bị bỏ rơi ngay sau khi tình một đêm
“Chú ơi, sao chú vô ý thức thế, ở đây có thùng giác mà”
Một thằng bé với đôi mắt trong veo, tuy vóc dáng rất nhỏ chỉ trạc tầm năm, sáu tuổi nhưng đã toát lên khí chất hơn người.Ánh mắt cương nghị của cậu nhóc kiến Tô Thành rất khó chịu. Anh hất nó ngã xuống đất, trợn mắt lên, cảnh cáo
“Oát con, cút ngay!”
Đứa trẻ ấm ức bĩu môi, sợ hãi nhìn Tô Thành rồi khóc ré lên
Hừ, bọn con nít bây giờ rách việc thật!
Tô Thành bực mình nhanh chóng đem hộp điểm tâm rời đi, để lại đằng sau là tiếng khóc thút thít của đứa trẻ
Người phụ nữ ôm đứa trẻ vào lòng, vỗ về
“Ngoan, đừng khóc, nói cô nghe ai bắt nạt con”
Đứa trẻ lắc đầu, chăm chú nhìn người đàn ông đã rời đi.Hức, người lớn thật quá đáng!
Trở về bệnh viện, Tô Thành há hốc mồm nhìn đứa cháu ngoan đang ăn như bị bỏ đói lâu ngày. Không biết bị bỏ đói bao lâu mà vừa nhìn thấy đồ ăn, chưa kịp chào hỏi một tiếng đã dật lấy đồ ăn từ trên tay Tô Thành
Tô Thành mắt tròn hơn hạt nhãn, đưa mắt nhìn ba con người kia
“Gia kỳ, Tiểu Khuê bị làm sao mà trông nó ăn kinh thế?”
Gia Kỳ ấp úng “Uhm, tại Tiểu Khuê không ngoan ngoãn nghe lời nên dì Nhã, dì Nhã mới dùng một chút tâm kế nên..nên sốc do chưa chuẩn bị tinh thần, thần kinh không vững vàng, cộng thêm vừa nhìn thấy Bimko đã nhào tới ôm nên.. nên dì mới cho ý tá tiêm thuốc an thần cho cô ấy…”
Nhìn vẻ đau đớn của Gia Kỳ, làm cậu như anh cũng cảm thấy đau lòng. Đứa cháu này, rốt cuộc cháu bị làm sao thế?
Sau khi Tiểu Mai cùng Hoàng Quân đi đến bệnh viện thăm Tiểu Khuê nhân tiện cho cô uống giải. Không ngờ, vừa cho cô uống thuốc. Vừa tỉnh lại, nhìn thấy Bimko, Tiểu Khuê như bị trúng tà, chạy đến cắn xé quần áo Bimko
Bạn nhỏ nào đó quần áo rách nát hơn cả ăn mày kinh hoàng nhìn vợ tương lai,liếc nhìn Tiểu Khuê, rụt cổ lại
“Bà xã, công nhận nhà em ai cũng có năng khiếu lột đồ người khác!”
Tiểu Mai lườm Bimko “Ngậm mồm lại cho em, anh còn phát ngôn nữa thì đêm nay ngủ phòng khách!”
Ăn no xong, Tiểu Khuê vuốt ngực, uống cốc nước rồi đi ngủ
Gia Kỳ lo lắng nhưng cũng không dám mở miệng, chờ khi vừa đi ra khỏi phòng, Gia Kỳ mới dám lại gần Tiểu Mai hỏi chuyện
“Bà chị, rốt cuộc chị cho Tiểu Khuê của tôi uống thuốc quái quỷ gì thế? Chị định đầu độc Tiểu Khuê sao?”
Tiểu Mai lắc đầu bất lực “Biết sao được, nhẽ ra 4 năm trước khi nó tỉnh lại thì phải cho nó uống thuốc giải nhưng vì nó sống ở Hắc đảo một năm,quá trình chuyển hóa thuốc cũng bị chậm nên bây giờ mới phản thuốc” Vỗ vai an ủi “Gia Kỳ, không sao cả, chỉ cần có tôi ở đây, Tiểu Khuê nhất định không sao, nó sẽ bình thường mà”
Gia Kỳ biết nhưng..nếu cứ để Tiểu Khuê trở nên điên dại như vậy anh không đành lòng
Hòa Nhã biết chuyện cùng chồng đến thăm tình hình con gái. Mấy bữa nay, cứ đến 3h sáng là Tiểu Khuê bắt đầu “nổi loạn” khiến mọi người không ai được ngủ ngon. Buộc lòng, Gia Kỳ phải cho người tiêm thuốc an thần cho cô
“Gia kỳ, không lẽ cậu định để cho cô ấy tiêm thuốc an thần suốt sao, nếu tiếp tục tiêm như vậy, cơ thể của cô ấy sẽ…” Bimko
Gia Kỳ cũng không muốn làm như vậy nhưng không còn cách nào cả
Suốt mấy đêm nay anh không được ngủ ngon giấc, trên người bầm tím hết vì bị cô nàng nào đó nổi điên hành hạ. Nhưng, anh tình nguyện!
Ông trời, sao mọi mọi chuyện vốn bình thường sao bây giờ lại ra nông nỗi này!
Rầm!
Hung hăng đá cửa một cái, Tiểu Mai xông vào phòng làm việc của vị mama đại nhân
“Mama Hòa Nhã, mọi chuyện tất cả là do người, do người mà ra, người..người thật quá đáng!”
Quá đáng? Ta sao?
Hòa Nhã nhíu mày, đưa mắt nhìn Tiểu Mai
“Con ngoan ngoãn ngồi đó cho ta. Việc ta đã làm, ta không bao giờ biết đến hai chữ “hối hận”. Ta là mẹ của Tiểu Khuê chứ không phải con, con có quyền gì mà can thiệp? Ta nói rồi, ta bảo con làm gì thì con chỉ cần ngoan ngoãn mà thực hiện, đừng bao giờ hỏi nguyên nhân. Sau này, con nhất định sẽ hiểu. Còn bây giờ, con ra khỏi đây cho ta”
Nói rồi, Hòa Nhã cho người kéo Tiểu Mai ra khỏi phòng
Vì cái gì, vì cái gì mà Tiểu Khuê ra nông nỗi này?
Ha ha, Thiên hậu thế giới ngầm, cảnh sát trá hình, ha ha, rốt cuộc là vì uy quyền hay là vì cái gì mà bà lại đối xử với đứa con ruột của mình như thế?
Lâm Hòa Nhã, bà không phải là người!
Trên đời này, không có một người mẹ nào lại đối xử với con gái của mình như thế, để con gái mình chịu đựng khổ sở bao năm mà gọi là rèn luyện, bị trúng độc nhưng không giải chỉ vì muốn thử thách tình yêu của Gia Kỳ, đáng không?
Cuối cùng, thứ mà bà nhận được là gì?
Một đứa con nằm vật vã trên giường bệnh như một kẻ điên
Một đứa con rể đau đớn suốt mấy năm
Một người chồng xa cách
Con không có tình cha, chồng không được ở bên cạnh vợ, tình mẫu tử của bà đây hả?
“Tiểu Mai, em bình tĩnh một chút, mẹ vợ làm như thế là có lí của mẹ vợ, em đừng nóng!”
Tiểu Mai run lẩy bẩy, nước mắt dàn dụa như mưa. Cô ôm lấy Bimko,hết rồi, cuối cùng cô đã hiểu thế nào là trái tim của phát xít.
Nếu đọ mức độ độc tài của Lâm Hòa Nhã với Hít le thì chắc hẳn Hít le phải chết thê thảm trước bàn tay của Hòa Nhã
Nếu nói đến lạnh lùng, tim băng thì Lâm Hòa Nhã là độc nhất vô nhị
“Bimko, em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi”
Cô khóc nức nở, ôm chặt lấy anh như sam
Tiểu Khuê, người sai là chị, chị hại em rồi, Tiểu Khuê
….
Suốt mấy đêm đèn ngủ không tắt, suốt mấy đêm Bimko phải ngủ một mình, suốt mấy đêm Gia Kỳ thức trắng trông nom Tiểu Khuê..suốt mấy đêm, Tiểu Mai không hề ngủ
Rầm!
Đang mơ màng trong giấc ngủ, Bimko giật mình nhìn người con gái đang đứng trước mặt anh mệt mỏi tới mức phờ phạc. Trong bóng đêm, người con gái bé nhỏ đang nằm trong lòng anh đang yên giấc ngủ, miệng vẫn lẩm bẩm “Tiểu Khuê, chị xin lỗi, chị xin lỗi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.