Chương 51
Cúc Tiên
10/11/2015
Gần nửa ngày liền, tôi đinh ninh rằng bản thân vẫn tồn tại trên thế gian như một sinh vật không hề biết đến cảm
xúc nhưng nửa ngày sau, tôi đã nghĩ lại
Cuộc đời chỉ là một trang giấy trắng , gạch ngang, gạch dọc ra sao thì cuộc đời mình là như thế. Hơn nữa, bao nhiêu năm qua, cuộc sống của tôi đều bị Gia Kỳ chi phối, trong khi bản thân không hề có chính kiến riêng. Vô dụng thật!
Bất cứ giá nào, tôi không thể chịu đựng biến bản thân thành con rùa ngàn năm, rụt đầu nhút nhát
Không!
Cuộc sống là do tôi, tình yêu là do tôi, tôi biết bản thân mình cần thứ gì
Tình yêu ư?? Được, tôi sẽ tự dành lấy
Cuộc sống tự do ư? Tôi kiên quyết đòi lại
Rút điện thoại ra, lấy hết can đảm của thuở sơ khai, tôi nói liền như băng tua không xước
“Mama, con không thể để cuộc đời mình cho tên khốn Gia Kỳ kia lắm giữ, con cũng không thể sống hèn nhát dựa dẫm vào Gia Kỳ mãi được. Mama, con không thể chịu được…akkkk”
Choang!
Chiếc điện thoại bị tôi quăng thẳng ra cửa sổ…vĩnh biệt sự cầm tù!
Mấy hôm nay, tôi thoải mái êm du trong chăn ấm, đệm êm mà không phải suy nghĩ quá nhiều. Tự do ư? Công nhận, không có gì quý hơn độc lập tự do
Tôi đã quyết định dọn đồ đạc ra sống ở trung cư. Buổi trưa, sau khi ngủ tít mắt, ngáp vài cái, tôi nhanh chóng kiếm nguồn năng lượng để nạp nặng lượng
Không khí ở đây thật trong lành, không gian lại yên tĩnh vô cùng a!
Uỳnh!
Tôi ngước lên nhìn cảnh tượng vĩ đại trước mắt
Ôi chao, cái bọn choai choai bây giờ nhí nhố thật! Thở dài, tôi động lòng từ bi của bậc thánh nhân đến gần đỡ tên nhóc đó đứng dậy, phủi hết bụi trên người, nhân tiện ra vẻ người lớn dạy dỗ con nít
“Bé cưng, nếu muốn biểu diễn xiếc thì chị vô cùng hoan nghênh nhưng nếu muốn tự tử thì đập đầu vào gối mà chết, yên tâm đi, chị sẽ không ngăn cản em đâu!”
“…” ánh mắt ngùn ngụt tóe lửa
Dĩ nhiên, tôi đâu định chêu chọc gì thằng nhóc đó, nhưng tại nhan sắc hại nước, hại dân của thằng nhóc khiến người ta không thể nào không phạm tội nên tôi mới…hì..xin lỗi tổ quốc, xin lỗi đảng, xin lỗi nhân dân, tôi hứa sẽ xử lí tên nhóc này triệt để!
Giọng trầm ấm của thằng nhóc vang lên
“Ngậm mồm lại cho tôi!”
Hả???
Tôi rớt cằm, trừng mắt nhìn thằng nhóc, vỗ tay lên mặt nó
“Nhóc,đi học cô giáo dạy em là khi nói chuyện với người lớn thì hét người ta ngậm mồm lại sao? Haizzz..em đi học chỉ tổ loạn lớp, loạn trường, tốn cơm gạo của bố mẹ em quá đấy”
Hình như thằng nhóc không những không thèm nghe tôi nói gì mà chỉ đẩy tôi sang một bên rồi tiếp tục biểu diễn nghệ thuật đường phố của nó, trước khi đi tôi thấy nó lẩm nhẩm
“Đồ điên!”
Dám bảo ta điên..hừm..cả nhà ngươi mới điên a!
Chống hai tay vào hông, một chân đặt lên ghế đá, tôi uy phong lẫm liệt la to
“Ngã nào, ngã nào”
Ketttttttt…uych
Tôi há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt?? Trời, không phải tôi nói thiêng quá đấy chứ
Amen , người có tội không phải là con!
…
Tại bệnh viện
Đèn phòng cấp cứu vụt tắt, tôi hốt hoảng chạy đến
“Bác sĩ ơi, thằng nhóc đó có bị gì không?”
Ông bác sĩ tháo khẩu trang ra, lắc đầu nguầy nguây
“Chúng tôi đã hết sức..haizzzz.xin lỗi”
Rẹt!
Không phải đấy chứ, không lẽ thằng nhóc đó đã…
Tôi vội đạp cửa phòng cấp cứu thì thấy thằng nhóc đó đang ngồi vắt chân như tiểu thái tử,cặp mắt đen sáng đang hướng về phía cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật
Hú hồn,thế mà tường chết luôn rồi chứ!
“Haizz….sao em không kiếm chỗ nào đẹp đẹp mà chết, chị đây ấy à, không thể yên với nhóc”
Thằng nhóc lườm tôi, nhân tiện đá ghế bay vào chân, may mà tôi biết võ nên vội nhảy lên rồi ngồi vắt chéo chân
“NHóc này, cưng quá khá đi!”
Nó lại lườm tôi
“Này bà chị, tôi 17 tuổi rồi, tôi không phải con nít, đề nghị chị tôn trọng tôi một chút”
“À há! Chị tưởng trong từ điển của nhóc không có từ “tôn trọng” chứ??? Òa…hóa ra là có”
“….”
Xem ra thằng nhóc này cũng có vẻ ít lời nhưng xem ra tôi đã hoàn toàn sai.
5p trước…
Một cô nhóc xinh xắn, đôi mắt trong veo như pha lê đang trĩu nặng nỗi hoảng sợ, cô hớt hải xông vào phòng cấp cứu mà không hề kiêng dè chuyện có người ngoài ở đó (là tôi-kẻ thừa nhưng vô tình hóng hớt, muốn coi kịch hay), la toáng lên như tôi không hề tồn tại
“Hoàng Kiên…Hoàng Kiên…”
Đôi lông mày đen rậm kia chạy về một chiều, ngón tay xoa thái dương
“Ồn chết đi được!”
Tôi ngơ ngác nhìn thằng nhóc, quay sang cô nhóc kia
“Nhóc xinh ơi, em là ai, sao lại đến tìm tên tiểu ôn thần hại nước hại dân này?”
Cô nhóc chớp chớp mắt nhìn tôi
“Dạ, chào chị, chị là…?”
Tôi hí hửng định đáp thì tên nhóc kia cướp lời luôn
“Cậu không phải chào hỏi bà chị tâm thần phân liệt kia làm gì, tập chung vào chuyên môn đi” (oát con, oánh chết em bây giờ)
“Chuyên môn?” Cô nhóc ngơ ngác nhìn tôi rồi ngơ ngác nhìn Kiên
“Cậu đến đỡ tôi sang bên rường, nhanh” Kiên ra lệnh cho cô nhóc
Cô nhóc ngoan ngoãn nghe theo. Bảo cô nhóc làm gì, cô nhóc liền làm luôn. Ôi, tôi không ngờ những kẻ biến thái như Gia Kỳ,anh rể, ông cậu, bé An đã gọi là biến thái rồi, không ngờ thế gian lại tồn tại một tiểu biến thái nữa
Mẹ ơi! Sao động vật cứ phải biến thái vậy?
“Cậu nhanh tay lên, đến rót tôi cốc nước”
“Này, cậu làm ăn kiểu gì thế, cậu có tin tôi đuổi việc cậu không?”
“Thiên Ân, rốt cuộc óc heo của cậu chứa cái gì, sao nói hoài không hiểu, Đem ngay thứ vớ vẩn này ra thùng rác cho tôi”
Thấy chuyện bất bình, ra tay cứu giúp là hành vi nhân đạo mà tôi luôn hững thú tham gia. Cho nên, con nhóc này bị bắt nạt, tôi lại thấy sao giống tôi hổi trước quá
Ngốc nghếch, khờ khạo, để Gia Kỳ sai vặt như vật vô tri
Tôi dơ tay, hô to khẩu hiệu
“Em gái nhỏ, vùng lên đi!”
Con bé lắc đầu, cười xòa
“Vùng lên cái gì hở chị? Không lẽ chị có vấn đề về thần kinh thật!”
Khốn…cái bọn đáng ghét này..g…rừ…
Reng! Reng!
“Alo?”
“Chị Tiểu Khuê yêu dấu, nhìn chị như con gấu!”
Tôi thề có trời, giọng nói đấy không ai khác ngoài thằng em họ bất trị của tôi-Tiểu An. Thằng nhãi, dám bảo ta là con gấu, nhà mi chán sống rồi sao?
Tôi hét lên qua điện thoại “Em có tin chị điều hai quả đại bác, ném vào nhà em hay không?”
“No…! chị già à, chị sống khôn chết thiêng thì chị mau trở về nhà ngay, bằng không anh Kỳ không tha cho chị đâu. Đến lúc đó, có năn nỉ xin xỏ em thì em không thủ hạ lương tình đâu”
Liếc sang cặp đôi đang ân ái kia, tôi nhỏ giọng “Cho em mách tên đại ác ma đó, chị không sợ đâu nha. Dù có mama đại nhân nhà chị ngay trước mặt thì dù nói thế nào chị cũng không khuất phục đâu. Hơn nữa, chị cũng không thể bám theo tên đó như đỉa tổ được, chị cũng cần có tình yêu, chị cũng cần phải có chồng, chị không hứng thú với tên đó nữa”
Rụp
Haizzz
Mọi chuyện coi như là xong!
“Tiểu Khuê, chị ngốc chết ra! Chị để cho tên kia đối xử không ra gì đã đành nhưng chị cũng không thể ngu ngốc tới mức biến mình thành cỗ máy vui chơi của hắn vậy. Bà chị già à, nghe em, chị rời xa hắn ta là sự lựa chọn không thể hoàn hảo hơn.Chị đã quyết tâm rời khỏi hắn rồi, chị đâu cần phải nuối tiếc, nếu chị tiếc thì chứng tỏ chị đã yêu hắn mất rồi. Chị gái ơi, mạnh mẽ lên, chị phải theo đuổi hạnh phúc của mình, cố lên !” Kiên
“Nhóc, em quả là lắm chuyện! Xùy!”
Tên nhóc này nói quả không sai, cuộc đời tôi đâu phải là con rối mà muốn là có thể điều khiển? Tôi, tôi mới chính là chủ nhân của cuộc đời mình
Chiều muộn, tôi tính mò về trung cư để làm tạm gói mì tôm cho đỡ đói thì cũng may, tên nhóc Kiên kia có lương tâm, bụng tôi cũng không phải chịu khổ.
Bật ti vi lên xem có gì hay ho hay không, thôi thì thà tắt tivi cho xong, phim với ảnh, toàn phim vớ vẩn, chả đâu vào đâu
Kính coong! Kính Coong!
“Nhô, chào chị mái già!”
Tôi lườm thằng nhóc thối tha nào đó, khinh bỉ đứng dựa lưng vào cánh cửa
“Tiểu An, em có tin chị sút em một phát sang Châu Phi chơi không?”
Thằng nhóc hốt hoảng nhìn tôi, mặt co rúm lại như tàu lá chuối. Đôi mắt đen tròn chớp chớp như thể em vô tội hơn bất cứ một ai trên đời này
“Bà chị à, khách đến nhà thì chị nên mời người ta vào trong ăn uống để thể hiện thiện tình chứ?”
Tôi bĩu môi “ Thóc đâu mà đãi gà rừng như em, chị đây vốn khố khó, nay đãi em thì gia sản của chị khánh kiệt à?”
“Hừm, cái bà chị già vô lương tâm này nữa,vì tình chị em bao nhiêu năm keo sơn gắn bó, vì nhân nghĩa bao tháng ngày vun đắp nên em mới lặn lội đường xá xa xôi, tàu xe chật trội, trốn bố mẹ đến thăm chị mà chị là lạnh nhạt như vậy” Mặt thằng bé tỏ ra đau khổ, hai tay ôm ngục “ôi, trái tim tôi đang bị rỉ máu từng ngày”
“Hát chèo ít thôi, sến chết ra”
Thằng nhóc này vốn dã lém lỉnh lại cộng thêm bản tính nghịch như tiểu quỷ, đương nhiên, tôi không điên tới mức để dẫn sói vào nhà. Hơn nữa, thằng nhóc này từ ngày cắp sách đến trường, chữ nghĩa vào đầu thì ít mà học cái vớ vẩn thì nhiều nên thỉnh thoảng tôi có cao hứng chọc gậy bánh xe, cho nó chừa
Sau khi lăn xả chán chê ở nhà tôi, thằng bé lượn ba vòng rồi dừng lại ở ban công
“Chị già, mai em sẽ dọn đồ tới sống với chị!”
Phụt!
“CÁI GÌ, EM VỪA NÓI CÁI GÌ??????”
Thằng bé chậm dãi nhắc lại “em-nói-là-em-sẽ-dọn-đồ-tới-sống-chung-với-chị! Chị-nghe-rõ-không?”
Kinh hãi vuốt ngục, hít một hơi lấy lại sự bình tĩnh
“Tiểu AN, em nói thật hay đùa đấy?”
“Bà chị, chị nhìn cái mặt thằng này mà nghĩ em rảnh tới mức nói đùa với chị hay sao?”Nó lườm tôi , mặt quay ngoắt 720 độ, buồn ỉu xìu “ Em không tể chịu đựng được sự cô đơn lẻ loi một mình trong căn nhà lạnh lẽo ấy. Bố mẹ em cứ vui vẻ với nhau đi,em sẽ không làm phiền họ…”
Không lẽ ông cậu tôi lại làm cái gì để thằng nhóc phật ý hay sao?
Thằng nhóc này, ba cái tuổi ranh mà cứ thích bày trò làm người lớn, đến chịu mất thôi !!!!!!
Tất cả chỉ tại ông cậu tôi suốt ngày chiều chuộng nó nên đâm ra nó mới hư hỏng tới mức này, đã vậy lại còn đòi bỏ nhà ra ở riêng
“Tiểu An, đừng nói với chị là em cãi nhau với ông cậu nha?!”
Nó gât đầu
Trời ạ, biết ngay tên tiểu yêu này mà,không thể yêu thương cho nổi
Mặt làm bộ lương thiện nhất, tôi hỏi han “Sao cãi nhau với ông câu????”
Thằng bé ngán ngẩm, thở dài thườn thượt như ông cụ
“Bố mẹ em suốt ngày đi du lich, bỏ mặc em một mình. Em thấy bản thân mình cô đơn, em có nói chuyện với bố già, em bảo là em muốn rủ Hoài Thanh về sống chung mà bố em đâu chịu. Chị già, chị may mắn lắm đấy?”
“May cái gì?” Mặt ngốc tới mức không tưởng
Nó thở dài thườn thượt “Chỉ có người nào may mắn mới được em ở cùng đấy nha”
Hóa đá toàn tập!!!!!!
Cuộc đời chỉ là một trang giấy trắng , gạch ngang, gạch dọc ra sao thì cuộc đời mình là như thế. Hơn nữa, bao nhiêu năm qua, cuộc sống của tôi đều bị Gia Kỳ chi phối, trong khi bản thân không hề có chính kiến riêng. Vô dụng thật!
Bất cứ giá nào, tôi không thể chịu đựng biến bản thân thành con rùa ngàn năm, rụt đầu nhút nhát
Không!
Cuộc sống là do tôi, tình yêu là do tôi, tôi biết bản thân mình cần thứ gì
Tình yêu ư?? Được, tôi sẽ tự dành lấy
Cuộc sống tự do ư? Tôi kiên quyết đòi lại
Rút điện thoại ra, lấy hết can đảm của thuở sơ khai, tôi nói liền như băng tua không xước
“Mama, con không thể để cuộc đời mình cho tên khốn Gia Kỳ kia lắm giữ, con cũng không thể sống hèn nhát dựa dẫm vào Gia Kỳ mãi được. Mama, con không thể chịu được…akkkk”
Choang!
Chiếc điện thoại bị tôi quăng thẳng ra cửa sổ…vĩnh biệt sự cầm tù!
Mấy hôm nay, tôi thoải mái êm du trong chăn ấm, đệm êm mà không phải suy nghĩ quá nhiều. Tự do ư? Công nhận, không có gì quý hơn độc lập tự do
Tôi đã quyết định dọn đồ đạc ra sống ở trung cư. Buổi trưa, sau khi ngủ tít mắt, ngáp vài cái, tôi nhanh chóng kiếm nguồn năng lượng để nạp nặng lượng
Không khí ở đây thật trong lành, không gian lại yên tĩnh vô cùng a!
Uỳnh!
Tôi ngước lên nhìn cảnh tượng vĩ đại trước mắt
Ôi chao, cái bọn choai choai bây giờ nhí nhố thật! Thở dài, tôi động lòng từ bi của bậc thánh nhân đến gần đỡ tên nhóc đó đứng dậy, phủi hết bụi trên người, nhân tiện ra vẻ người lớn dạy dỗ con nít
“Bé cưng, nếu muốn biểu diễn xiếc thì chị vô cùng hoan nghênh nhưng nếu muốn tự tử thì đập đầu vào gối mà chết, yên tâm đi, chị sẽ không ngăn cản em đâu!”
“…” ánh mắt ngùn ngụt tóe lửa
Dĩ nhiên, tôi đâu định chêu chọc gì thằng nhóc đó, nhưng tại nhan sắc hại nước, hại dân của thằng nhóc khiến người ta không thể nào không phạm tội nên tôi mới…hì..xin lỗi tổ quốc, xin lỗi đảng, xin lỗi nhân dân, tôi hứa sẽ xử lí tên nhóc này triệt để!
Giọng trầm ấm của thằng nhóc vang lên
“Ngậm mồm lại cho tôi!”
Hả???
Tôi rớt cằm, trừng mắt nhìn thằng nhóc, vỗ tay lên mặt nó
“Nhóc,đi học cô giáo dạy em là khi nói chuyện với người lớn thì hét người ta ngậm mồm lại sao? Haizzz..em đi học chỉ tổ loạn lớp, loạn trường, tốn cơm gạo của bố mẹ em quá đấy”
Hình như thằng nhóc không những không thèm nghe tôi nói gì mà chỉ đẩy tôi sang một bên rồi tiếp tục biểu diễn nghệ thuật đường phố của nó, trước khi đi tôi thấy nó lẩm nhẩm
“Đồ điên!”
Dám bảo ta điên..hừm..cả nhà ngươi mới điên a!
Chống hai tay vào hông, một chân đặt lên ghế đá, tôi uy phong lẫm liệt la to
“Ngã nào, ngã nào”
Ketttttttt…uych
Tôi há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt?? Trời, không phải tôi nói thiêng quá đấy chứ
Amen , người có tội không phải là con!
…
Tại bệnh viện
Đèn phòng cấp cứu vụt tắt, tôi hốt hoảng chạy đến
“Bác sĩ ơi, thằng nhóc đó có bị gì không?”
Ông bác sĩ tháo khẩu trang ra, lắc đầu nguầy nguây
“Chúng tôi đã hết sức..haizzzz.xin lỗi”
Rẹt!
Không phải đấy chứ, không lẽ thằng nhóc đó đã…
Tôi vội đạp cửa phòng cấp cứu thì thấy thằng nhóc đó đang ngồi vắt chân như tiểu thái tử,cặp mắt đen sáng đang hướng về phía cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật
Hú hồn,thế mà tường chết luôn rồi chứ!
“Haizz….sao em không kiếm chỗ nào đẹp đẹp mà chết, chị đây ấy à, không thể yên với nhóc”
Thằng nhóc lườm tôi, nhân tiện đá ghế bay vào chân, may mà tôi biết võ nên vội nhảy lên rồi ngồi vắt chéo chân
“NHóc này, cưng quá khá đi!”
Nó lại lườm tôi
“Này bà chị, tôi 17 tuổi rồi, tôi không phải con nít, đề nghị chị tôn trọng tôi một chút”
“À há! Chị tưởng trong từ điển của nhóc không có từ “tôn trọng” chứ??? Òa…hóa ra là có”
“….”
Xem ra thằng nhóc này cũng có vẻ ít lời nhưng xem ra tôi đã hoàn toàn sai.
5p trước…
Một cô nhóc xinh xắn, đôi mắt trong veo như pha lê đang trĩu nặng nỗi hoảng sợ, cô hớt hải xông vào phòng cấp cứu mà không hề kiêng dè chuyện có người ngoài ở đó (là tôi-kẻ thừa nhưng vô tình hóng hớt, muốn coi kịch hay), la toáng lên như tôi không hề tồn tại
“Hoàng Kiên…Hoàng Kiên…”
Đôi lông mày đen rậm kia chạy về một chiều, ngón tay xoa thái dương
“Ồn chết đi được!”
Tôi ngơ ngác nhìn thằng nhóc, quay sang cô nhóc kia
“Nhóc xinh ơi, em là ai, sao lại đến tìm tên tiểu ôn thần hại nước hại dân này?”
Cô nhóc chớp chớp mắt nhìn tôi
“Dạ, chào chị, chị là…?”
Tôi hí hửng định đáp thì tên nhóc kia cướp lời luôn
“Cậu không phải chào hỏi bà chị tâm thần phân liệt kia làm gì, tập chung vào chuyên môn đi” (oát con, oánh chết em bây giờ)
“Chuyên môn?” Cô nhóc ngơ ngác nhìn tôi rồi ngơ ngác nhìn Kiên
“Cậu đến đỡ tôi sang bên rường, nhanh” Kiên ra lệnh cho cô nhóc
Cô nhóc ngoan ngoãn nghe theo. Bảo cô nhóc làm gì, cô nhóc liền làm luôn. Ôi, tôi không ngờ những kẻ biến thái như Gia Kỳ,anh rể, ông cậu, bé An đã gọi là biến thái rồi, không ngờ thế gian lại tồn tại một tiểu biến thái nữa
Mẹ ơi! Sao động vật cứ phải biến thái vậy?
“Cậu nhanh tay lên, đến rót tôi cốc nước”
“Này, cậu làm ăn kiểu gì thế, cậu có tin tôi đuổi việc cậu không?”
“Thiên Ân, rốt cuộc óc heo của cậu chứa cái gì, sao nói hoài không hiểu, Đem ngay thứ vớ vẩn này ra thùng rác cho tôi”
Thấy chuyện bất bình, ra tay cứu giúp là hành vi nhân đạo mà tôi luôn hững thú tham gia. Cho nên, con nhóc này bị bắt nạt, tôi lại thấy sao giống tôi hổi trước quá
Ngốc nghếch, khờ khạo, để Gia Kỳ sai vặt như vật vô tri
Tôi dơ tay, hô to khẩu hiệu
“Em gái nhỏ, vùng lên đi!”
Con bé lắc đầu, cười xòa
“Vùng lên cái gì hở chị? Không lẽ chị có vấn đề về thần kinh thật!”
Khốn…cái bọn đáng ghét này..g…rừ…
Reng! Reng!
“Alo?”
“Chị Tiểu Khuê yêu dấu, nhìn chị như con gấu!”
Tôi thề có trời, giọng nói đấy không ai khác ngoài thằng em họ bất trị của tôi-Tiểu An. Thằng nhãi, dám bảo ta là con gấu, nhà mi chán sống rồi sao?
Tôi hét lên qua điện thoại “Em có tin chị điều hai quả đại bác, ném vào nhà em hay không?”
“No…! chị già à, chị sống khôn chết thiêng thì chị mau trở về nhà ngay, bằng không anh Kỳ không tha cho chị đâu. Đến lúc đó, có năn nỉ xin xỏ em thì em không thủ hạ lương tình đâu”
Liếc sang cặp đôi đang ân ái kia, tôi nhỏ giọng “Cho em mách tên đại ác ma đó, chị không sợ đâu nha. Dù có mama đại nhân nhà chị ngay trước mặt thì dù nói thế nào chị cũng không khuất phục đâu. Hơn nữa, chị cũng không thể bám theo tên đó như đỉa tổ được, chị cũng cần có tình yêu, chị cũng cần phải có chồng, chị không hứng thú với tên đó nữa”
Rụp
Haizzz
Mọi chuyện coi như là xong!
“Tiểu Khuê, chị ngốc chết ra! Chị để cho tên kia đối xử không ra gì đã đành nhưng chị cũng không thể ngu ngốc tới mức biến mình thành cỗ máy vui chơi của hắn vậy. Bà chị già à, nghe em, chị rời xa hắn ta là sự lựa chọn không thể hoàn hảo hơn.Chị đã quyết tâm rời khỏi hắn rồi, chị đâu cần phải nuối tiếc, nếu chị tiếc thì chứng tỏ chị đã yêu hắn mất rồi. Chị gái ơi, mạnh mẽ lên, chị phải theo đuổi hạnh phúc của mình, cố lên !” Kiên
“Nhóc, em quả là lắm chuyện! Xùy!”
Tên nhóc này nói quả không sai, cuộc đời tôi đâu phải là con rối mà muốn là có thể điều khiển? Tôi, tôi mới chính là chủ nhân của cuộc đời mình
Chiều muộn, tôi tính mò về trung cư để làm tạm gói mì tôm cho đỡ đói thì cũng may, tên nhóc Kiên kia có lương tâm, bụng tôi cũng không phải chịu khổ.
Bật ti vi lên xem có gì hay ho hay không, thôi thì thà tắt tivi cho xong, phim với ảnh, toàn phim vớ vẩn, chả đâu vào đâu
Kính coong! Kính Coong!
“Nhô, chào chị mái già!”
Tôi lườm thằng nhóc thối tha nào đó, khinh bỉ đứng dựa lưng vào cánh cửa
“Tiểu An, em có tin chị sút em một phát sang Châu Phi chơi không?”
Thằng nhóc hốt hoảng nhìn tôi, mặt co rúm lại như tàu lá chuối. Đôi mắt đen tròn chớp chớp như thể em vô tội hơn bất cứ một ai trên đời này
“Bà chị à, khách đến nhà thì chị nên mời người ta vào trong ăn uống để thể hiện thiện tình chứ?”
Tôi bĩu môi “ Thóc đâu mà đãi gà rừng như em, chị đây vốn khố khó, nay đãi em thì gia sản của chị khánh kiệt à?”
“Hừm, cái bà chị già vô lương tâm này nữa,vì tình chị em bao nhiêu năm keo sơn gắn bó, vì nhân nghĩa bao tháng ngày vun đắp nên em mới lặn lội đường xá xa xôi, tàu xe chật trội, trốn bố mẹ đến thăm chị mà chị là lạnh nhạt như vậy” Mặt thằng bé tỏ ra đau khổ, hai tay ôm ngục “ôi, trái tim tôi đang bị rỉ máu từng ngày”
“Hát chèo ít thôi, sến chết ra”
Thằng nhóc này vốn dã lém lỉnh lại cộng thêm bản tính nghịch như tiểu quỷ, đương nhiên, tôi không điên tới mức để dẫn sói vào nhà. Hơn nữa, thằng nhóc này từ ngày cắp sách đến trường, chữ nghĩa vào đầu thì ít mà học cái vớ vẩn thì nhiều nên thỉnh thoảng tôi có cao hứng chọc gậy bánh xe, cho nó chừa
Sau khi lăn xả chán chê ở nhà tôi, thằng bé lượn ba vòng rồi dừng lại ở ban công
“Chị già, mai em sẽ dọn đồ tới sống với chị!”
Phụt!
“CÁI GÌ, EM VỪA NÓI CÁI GÌ??????”
Thằng bé chậm dãi nhắc lại “em-nói-là-em-sẽ-dọn-đồ-tới-sống-chung-với-chị! Chị-nghe-rõ-không?”
Kinh hãi vuốt ngục, hít một hơi lấy lại sự bình tĩnh
“Tiểu AN, em nói thật hay đùa đấy?”
“Bà chị, chị nhìn cái mặt thằng này mà nghĩ em rảnh tới mức nói đùa với chị hay sao?”Nó lườm tôi , mặt quay ngoắt 720 độ, buồn ỉu xìu “ Em không tể chịu đựng được sự cô đơn lẻ loi một mình trong căn nhà lạnh lẽo ấy. Bố mẹ em cứ vui vẻ với nhau đi,em sẽ không làm phiền họ…”
Không lẽ ông cậu tôi lại làm cái gì để thằng nhóc phật ý hay sao?
Thằng nhóc này, ba cái tuổi ranh mà cứ thích bày trò làm người lớn, đến chịu mất thôi !!!!!!
Tất cả chỉ tại ông cậu tôi suốt ngày chiều chuộng nó nên đâm ra nó mới hư hỏng tới mức này, đã vậy lại còn đòi bỏ nhà ra ở riêng
“Tiểu An, đừng nói với chị là em cãi nhau với ông cậu nha?!”
Nó gât đầu
Trời ạ, biết ngay tên tiểu yêu này mà,không thể yêu thương cho nổi
Mặt làm bộ lương thiện nhất, tôi hỏi han “Sao cãi nhau với ông câu????”
Thằng bé ngán ngẩm, thở dài thườn thượt như ông cụ
“Bố mẹ em suốt ngày đi du lich, bỏ mặc em một mình. Em thấy bản thân mình cô đơn, em có nói chuyện với bố già, em bảo là em muốn rủ Hoài Thanh về sống chung mà bố em đâu chịu. Chị già, chị may mắn lắm đấy?”
“May cái gì?” Mặt ngốc tới mức không tưởng
Nó thở dài thườn thượt “Chỉ có người nào may mắn mới được em ở cùng đấy nha”
Hóa đá toàn tập!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.