Chương 8
Cúc Tiên
17/08/2015
Cả đêm tôi trằn trọc không sao ngủ được, không biết ngày mai lên chùa sống thì sẽ ra sao đây? Cuộc đời nở hoa hay cuộc sống bế tắc tôi cũng không thể nào biết trước.
Tắt đèn, tôi chìm sâu vào giấc ngủ
Mới hơn 5 giờ, mẹ đã lôi cổ tôi ra khỏi giường ấm đệm êm để chuẩn bị đến chùa. Thấy chị mai đang bận rộn với đống giấy tờ gì đó, chắc là thủ tục nhập học nên tôi cũng chẳng dám làm phiền chị, chỉ biết cun cút , tay kéo theo vali theo mẹ lên ô tô
Suy nghĩ cũng khá lâu, tôi mới dám mở miệng hỏi mẹ “Mẹ cho con lên chùa sống thật đấy à, nghe nói chùa nhiều ma lắm, con sợ…”
Mẹ tôi hừ mũi, mặt đanh lại “Con mà cũng biết sợ sao? Ta tưởng con trời không sợ, đất không sợ, dũng khí của nữ chủ tướng CLB karate bốc hơi rồi sao?”
Ai da, mẹ làm sao mà hiểu chứ? Tôi vội giải thích “Mẹ à..nói thật đấy, con sợ ma lắm…hay là..”
“Ngậm miệng lại đi, ma với mãnh gì, giỏi võ mà lại sợ ma à, gan chuột nhắt” mẹ tôi
“Mẹ biết đấy, gan của con không phải gan thép như mẹ, cũng không phải hằng ngày đối mặt với tử thi như mẹ, mẹ không sợ là dĩ nhiên. Hơn nữa, ma nó đâu có hốt karate của con” *dùng ánh mắt nai tơ* tôi năn nỉ “Mẹ à, mẹ thương con đi, con không muốn lên chùa sống đâu”
“Trật tự , ta đã quyết định thì dù trời có sập ta cũng không đổi ý!”
Nói rồi mẹ vít ga một phát phóng với tốc độ bàn thờ, chả mấy chốc đã đến nơi
Từ xa nhìn, tôi đã thấy cổng chùa rất uy nguy, có chút gì đó linh thiêng khiến người ta có cảm giác sợ. mùi hương trầm từ phía trong tỏa ra nghi ngút, tôi đắm trong hương tự bao giờ
Chùa Vũ Thạch , tên này nghe cũng có chút mến mến, thương thương
Được rồi, để sống tốt ở một nơi điều đầu tiên không phải là con người ở nơi đó ra sao mà là bạn phải tập yêu thương nơi đó trước đã. Tôi, Võ Tiểu Khuê này sẽ cố gắng yêu thương nơi này như yêu thương ngôi nhà tôi đang sống
Mẹ nắm tay tôi, đưa tôi đến trước mấy bức tượng Phật thắp hương, sau đó đến chào hỏi vị trụ trì chùa Vũ Thạch.Trong lúc chờ đợi mẹ trò chuyện với vị trụ trì đáng kính kia, tôi tranh thủ thăm vãn cảnh của chùa một chút
Nơi đây không ồn ào, không khói bụi, rất trong lành, mọi sự chuyển động đều vô cùng nhẹ nhàng, vô ưu, vô tư, thích hợp cho những người ưa trầm tĩnh. Còn tôi, mồm miệng hoạt động 24/24, tôi cũng không chắc rằng mình sẽ thích nghi tốt ở đây
Sau khi mẹ phóng xe về nhà, vị trụ trì đã dẫn tôi đi xem phong cảnh, giới thiệu về bề dày lịch sử chùa Vũ Thạch
Tương truyền, chùa này ở bên hồ tả Vọng từ lâu đời. Tả Vọng là một phần Hồ Gươm. Chùa đã được trùng tu nhiều lần. Chùa Vũ Thạch tương truyền được khởi dựng từ đời nhà Lý, được xây dựng theo kiểu chuôi vồ.
Theo văn bia trùng tu chùa vào năm Tự Đức thứ 10, chùa còn có tên Quang Minh Tự. Chùa chủ yếu thờ Phật, ngoài ra còn thờ Mẫu, thờ các sư tổ của chùa qua nhiều năm trụ trì đã viên tịch. Chùa thực ra có tên chữ Hán là Quang Minh tự.
Đình, đền, chùa Vũ Thạch là di tích duy nhất của khu vực quanh hồ Hoàn Kiếm may mắn thoát khỏi sự phá huỷ vào cuối thế kỉ XIX, đầu thế kỉ XX khi thực dân Pháp phá bỏ phố cũ và cho xây nhiều công sở và phố Tây. Cụm di tích đã được trùng tu, sửa chữa nhiều lần qua các năm: Tự Đức thứ 35 (1882), Thành Thái thứ 3 (1891) và Khải Định thứ 9 (1924). Hiện còn bảo lưu được một hệ thống các di vật quý: hương án, khám thờ, sập thờ, câu đối, sắc phong, thần phả...
Đặc biệt, ở đình Vũ Thạch còn có tượng thần Khỏa Ba Sơn cùng 30 ngai thờ sơn son thiếp vàng, trong đó 5 ngai lớn được chạm trổ rất công phu. Đình còn giữ được cả kiệu bát cống, bốn đôi lọ lộc bình men trắng vẽ lam có niên hiệu đời Thanh. Đồng thời, nơi đây hiện còn lưu giữ 5 sắc phong của các vua triều đại nhà Nguyễn như một sắc phong của Vua Gia Long năm 1802, hai sắc phong của Vua Tự Đức năm 1852 và 1879, một sắc phong của Vua Đồng Khánh năm 1886, một sắc phong của Vua Thành Thái năm 1889. Các sắc phong đều thể hiện sự kính trọng đối với danh tướng Khỏa Ba Sơn.
Để tưởng nhớ công ơn vị thần này, đình, đền Vũ Thạch vẫn mở hội vào ngày 10/2 và 15/10 Âm lịch hàng năm. Trong ngày lễ hội bao giờ cũng có một đoàn của làng Xuân Đỗ (Hạ) đến cùng tham gia. Lễ hội có rất nhiều trò chơi dân gian truyền thống như hát ca trù, hát văn, biểu diễn võ dân tộc.
Di tích đình, đền, chùa Vũ Thạch là một điểm nhấn trong tổng thể kiến trúc tôn giáo của dân làng Vũ Thạch xưa và đã được Bộ Văn hóa Thông tin xếp hạng di tích kiến trúc nghệ thuật năm 1986. Cùng với các giá trị văn hóa cũ, ngôi đình Vũ Thạch cũng từng là nơi đặt hòm phiếu bầu Quốc hội khoá 1 (6/1/1946) và là nơi đóng quân cửa Tự vệ thành Hà Nội trong 60 ngày kháng chiến cuối năm 1946 đầu năm 1947. Năm 1995, phường Tràng Tiền đã tiến hành dựng Bia tượng niệm 77 anh hùng liệt sỹ là công dân của phường.
Sự tồn tại của di tích Vũ Thạch không chỉ là một vật chứng lịch sử về một ngôi làng cổ quanh kinh thành Thăng Long mà còn là một mốc ghi nhận truyền thống văn hóa của vùng đất Hoàn Kiếm từ lâu đã trở thành đệ nhất danh thắng của Thủ đô ngàn năm văn hiến.
Đã từng là nơi đặt hòm phiếu bầu Quốc hội khoá 1 (06/01/1946).
Là nơi đóng quân cửa Tự vệ thành Hà Nội trong 60 ngày kháng chiến cuối năm 1946 đầu năm 1947.
Năm 1993, chùa được đại tu nhưng đã làm mất đi vẻ cổ kính của một ngôi chùa cổ
Với bề dày lịch sử,tôi bỗng thấy mình quả là trẻ con trước các bậc thánh nhân xưa kia, chắc hẳn các bậc thánh nhân ấy mà còn sống thì cũng phải thốt lên rằng tôi là quái thai của thời đại. Dù sao, ở nơi như vậy, trong tim tôi ngập tràn tinh thần yêu nước, yêu vãn cảnh của chùa, tự hào mang trong mình dòng máu đỏ, nước da vàng
Mặc dù học dốt văn nhưng ít nhất tôi cũng nhận ra nơi đây là một nơi tuyệt vời giúp tôi tu tâm dưỡng tính, ngoan ngoãn hơn để không làm mama đại nhân buồn phiền nữa
*******
Tối đến, vừa được cấp phòng, tôi nhanh chân chạy ra giếng rửa mặt mũi rồi bay vào phòng đánh một giấc ngon lành
Tính tình tôi vô cùng không tốt, đặc biệt là khi vừa ngủ dậy. Không có việc xin chớ làm phiền!
Buổi sớm, những tia nắng đầu tiên tinh nghịch nhảy nhót xuyên qua ô cửa sổ, đập thẳng vào mắt khiến tôi phải lấy chăn che kín mắt lại để tiếp tục
koong! koong!...cốc , cốc cốc, nam mô..nam mô
Ôi trời ạ, có bài thơ như thế này
*** (nhưng tôi cũng không nhớ tác giả là vị cao nhân tiền bối phương nào)***
“Chuông chùa điểm nhẹ từng đêm
Hoa cau rụng trắng bên thềm trăng xưa
Mõ kình còn vọng sớm trưa
Lời kinh ngày cũ vẫn chưa nhạt nhòa”
Có người cho rằng tiếng chuông có một âm thanh huyền dịu, nó như ngân qua, lắng lại trong tâm thức. Thế nhưng lúc này đây, tiếng chuông, tiếng tụng kinh không khác gì tiếng khủng bố đang tra tấn lỗ tai,đầu tôi đau như búa bổ.
Tiếng chuông à tiếng chuông, kêu hoài điếc cả tai thế mà người ta lại cho là hay, hicc, hay ở chỗ nào chứ
“Tiểu Khuê, dậy đi , không còn sớm nữa”
Lại nữa, không phải chứ, tôi phải tụng kinh gõ mõ sao? Một bài kinh tôi còn chưa biết, bây giờ lại bảo tôi đi tụng kinh. Hơn nữa, tôi đang rất rất chi là buồn ngủ
Xùy, ra kia đi,. Đừng làm phiền
“Tiểu Khuê, mau dậy đi”
Tôi bịt tai lại, mắt vẫn nhắm nghiền lại vờ như bị điếc không nghe thấy gì cả
Ào
Tôi giật mình tỉnh giấc, sờ vào mặt thấy ướt ướt, quần áo cũng ướt hết cả rồi, hừ, ai mà chơi ác thế? Mắt tôi cũng mở ra, gương mặt hiền hậu của trụ trì đập vào mắt tôi làm tôi sực tỉnh. Ở thế kỉ nào rồi mà còn có hình thức tạt nước vào mặt khi người khác đang ngủ chứ, ông quá ác đấy
Tôi căm phẫn hất chăn ra, vùng vằng đứng lên, chỉ thẳng vào mặt ông ta mà mắng
“Trụ trì, người thật quá đáng, đường đường là người được vạn người kính trọng sao người lại hành động không khác gì bọn thực dân khi tra tấn phạm nhân, con sẽ không tha cho người đâu”
Vị trụ trì chỉ kinh hãi nhìn tôi, một lát mới bình tĩnh nói “Là mẹ của con dặn ta làm như vậy, con không nên trách ta”
Hừ, là mẹ sao? Đã ở nhà rồi mà còn tốn nơ ron thần kinh tính toán phương pháp trị tôi nữa, cứ thế này có khác gì địa ngục
Vị trụ trì nói tiếp “Bây giờ, con đi vệ sinh cá nhân, đem phơi cái chăn này ra rồi theo ta đi tụng kinh”
Ọc! Ọc! Bụng tôi đang bất bình lên tiếng..đói thật, hôm qua ăn ít quá thành thử bây giờ đã đói rồi. Tôi tươi cười với trụ trì
“Trụ trì à, con có thể đi ăn cơm trước rồi mới đi tụng kinh được không?”
“Không được, theo quy định thì con phải tụng kinh xong mới được ăn cơm”
Thôi, chịu khó chút
“Vậy tụng kinh trong bao lâu ạ?”
“Nhanh thôi mà, 1h đồng hồ!”
Nghe trụ trì nói xong tôi suýt rớt cằm, nhanh mà tận một tiếng, ôi ôi, sao số tôi lại khổ thế
Tôi vác bộ mặt đưa đám thực hiện yêu cầu của trụ trì rồi đến đại sảnh ngồi học tụng kinh
“Nguyện mây hương mầu này,khắp cùng mười phương cõi cúng dường tất cả Phật, Tôn pháp, các Bồ Tát, vô biên chúng Thanh Văn và cả thảy Thánh Hiền, duyên khởi đài sáng chói, trùm đến vô biên cõi. Khắp xông các chúng sanh, đều phát lòng bồ đề. Hết một báo thân này, sanh về cõi Cực Lạc…”
*Ngáp ngắn, ngáp dài*
Buồn ngủ thật, nghe mấy vị sư ngồi tụng kinh rồi lại còn gõ mõ ong hết cả đầu, nghe kinh Phật như nghe bà cô Như Tố giảng văn
Oài,,,bao giờ mới xong…tận một tiếng chứ ít ỏi gì
Ôi chao, một tiếng mà như một thiên niên kỉ vậy, vừa buồn ngủ, vừa đói. Đây gọi là vừa bị tra tấn về thể xác, vừa bị tra tấn về tinh thần, khổ không để đâu cho hết
Mí mắt tôi dần dần sụp xuống.Tôi thiếp đi lúc nào không hay
Khi tỉnh dậy, tôi đã không thấy một bóng người nào, chắc là họ đã tụng kinh xong. Tôi vươn vai, uốn éo người rồi lững thững đi tìm đồ ăn thì gặp một chú tiểu trông rất đáng yêu.
Tôi cười niềm nở với cậu ta, rồi hỏi
“Thầy tiểu cho hỏi phòng ăn ở chỗ nào vậy?”
“Phòng ăn?” Chú tiểu kia nhíu mày “8h30 rồi, thí chủ đến phòng ăn làm gì?”
Hỏi ngu, người ta hỏi phòng ăn để đi ăn chứ chẳng nhẽ người ta hỏi phòng ăn để thăm quan chắc?
Nén bực bội, miệng tôi vẫn cố,gắng,niềm,nở
“Tôi đói, tôi chưa ăn gì”
Chú tiểu nhìn tôi từ đầu đến chân, từ chân lên đầu rồi phán
“Đến trưa mới có đồ ăn mà, bây giờ thí chủ đến đó thì chẳng còn gì đâu, cơm nguội cũng không có đâu”, nói rồi tên đó đi mất hút luôn
Tôi hóa đá ngay tại trận
Đói quá, đói meo cả mặt rồi mà không có đồ ăn, làm sao mà sống
Tôi ôm bụng đói meo, thất thiểu đến gặp trụ trì thì ông ta chỉ cười và bảo tôi rằng “ Đây là quy định của chùa từ lâu rồi, con nên quen dần đi”
Thế là tôi lại phải chịu đói, đã vậy tôi lại còn phải quét cả một cái sân rộng lớn nữa, ôi, đây là chùa để tu hành hay là địa ngục của Diêm La Vương?
Mama đại nhân, con biết lỗi rồi, cho con về nhà đi
Hu! Hu! Nước mắt tôi đang rơi lã chã từng giọt, từng giọt quện vào vị mặn của mồ hôi. Tôi đang đâu khổ lắm! Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi biết đến vị thực sự của nước mắt. Từ trước đến nay, những giot nước mắt của tôi rơi xuống không nhiều, nhưng lần này tôi thực sự khóc rồi
Tôi không thể chịu nổi cuộc sống ở đây nữa. Không có điện thoại, không có laptop, không được ra ngoài, chịu đói, bị đày lao động khổ sai. Buổi sáng thì phải dậy sớm tụng kinh niệm Phật, buổi trưa cũng phải niệm, buổi tối lại càng phải niệm, đã vậy lại còn phải đánh chuông nhừ cả tay.
Tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi nhất định sẽ rời khỏi đây
Tắt đèn, tôi chìm sâu vào giấc ngủ
Mới hơn 5 giờ, mẹ đã lôi cổ tôi ra khỏi giường ấm đệm êm để chuẩn bị đến chùa. Thấy chị mai đang bận rộn với đống giấy tờ gì đó, chắc là thủ tục nhập học nên tôi cũng chẳng dám làm phiền chị, chỉ biết cun cút , tay kéo theo vali theo mẹ lên ô tô
Suy nghĩ cũng khá lâu, tôi mới dám mở miệng hỏi mẹ “Mẹ cho con lên chùa sống thật đấy à, nghe nói chùa nhiều ma lắm, con sợ…”
Mẹ tôi hừ mũi, mặt đanh lại “Con mà cũng biết sợ sao? Ta tưởng con trời không sợ, đất không sợ, dũng khí của nữ chủ tướng CLB karate bốc hơi rồi sao?”
Ai da, mẹ làm sao mà hiểu chứ? Tôi vội giải thích “Mẹ à..nói thật đấy, con sợ ma lắm…hay là..”
“Ngậm miệng lại đi, ma với mãnh gì, giỏi võ mà lại sợ ma à, gan chuột nhắt” mẹ tôi
“Mẹ biết đấy, gan của con không phải gan thép như mẹ, cũng không phải hằng ngày đối mặt với tử thi như mẹ, mẹ không sợ là dĩ nhiên. Hơn nữa, ma nó đâu có hốt karate của con” *dùng ánh mắt nai tơ* tôi năn nỉ “Mẹ à, mẹ thương con đi, con không muốn lên chùa sống đâu”
“Trật tự , ta đã quyết định thì dù trời có sập ta cũng không đổi ý!”
Nói rồi mẹ vít ga một phát phóng với tốc độ bàn thờ, chả mấy chốc đã đến nơi
Từ xa nhìn, tôi đã thấy cổng chùa rất uy nguy, có chút gì đó linh thiêng khiến người ta có cảm giác sợ. mùi hương trầm từ phía trong tỏa ra nghi ngút, tôi đắm trong hương tự bao giờ
Chùa Vũ Thạch , tên này nghe cũng có chút mến mến, thương thương
Được rồi, để sống tốt ở một nơi điều đầu tiên không phải là con người ở nơi đó ra sao mà là bạn phải tập yêu thương nơi đó trước đã. Tôi, Võ Tiểu Khuê này sẽ cố gắng yêu thương nơi này như yêu thương ngôi nhà tôi đang sống
Mẹ nắm tay tôi, đưa tôi đến trước mấy bức tượng Phật thắp hương, sau đó đến chào hỏi vị trụ trì chùa Vũ Thạch.Trong lúc chờ đợi mẹ trò chuyện với vị trụ trì đáng kính kia, tôi tranh thủ thăm vãn cảnh của chùa một chút
Nơi đây không ồn ào, không khói bụi, rất trong lành, mọi sự chuyển động đều vô cùng nhẹ nhàng, vô ưu, vô tư, thích hợp cho những người ưa trầm tĩnh. Còn tôi, mồm miệng hoạt động 24/24, tôi cũng không chắc rằng mình sẽ thích nghi tốt ở đây
Sau khi mẹ phóng xe về nhà, vị trụ trì đã dẫn tôi đi xem phong cảnh, giới thiệu về bề dày lịch sử chùa Vũ Thạch
Tương truyền, chùa này ở bên hồ tả Vọng từ lâu đời. Tả Vọng là một phần Hồ Gươm. Chùa đã được trùng tu nhiều lần. Chùa Vũ Thạch tương truyền được khởi dựng từ đời nhà Lý, được xây dựng theo kiểu chuôi vồ.
Theo văn bia trùng tu chùa vào năm Tự Đức thứ 10, chùa còn có tên Quang Minh Tự. Chùa chủ yếu thờ Phật, ngoài ra còn thờ Mẫu, thờ các sư tổ của chùa qua nhiều năm trụ trì đã viên tịch. Chùa thực ra có tên chữ Hán là Quang Minh tự.
Đình, đền, chùa Vũ Thạch là di tích duy nhất của khu vực quanh hồ Hoàn Kiếm may mắn thoát khỏi sự phá huỷ vào cuối thế kỉ XIX, đầu thế kỉ XX khi thực dân Pháp phá bỏ phố cũ và cho xây nhiều công sở và phố Tây. Cụm di tích đã được trùng tu, sửa chữa nhiều lần qua các năm: Tự Đức thứ 35 (1882), Thành Thái thứ 3 (1891) và Khải Định thứ 9 (1924). Hiện còn bảo lưu được một hệ thống các di vật quý: hương án, khám thờ, sập thờ, câu đối, sắc phong, thần phả...
Đặc biệt, ở đình Vũ Thạch còn có tượng thần Khỏa Ba Sơn cùng 30 ngai thờ sơn son thiếp vàng, trong đó 5 ngai lớn được chạm trổ rất công phu. Đình còn giữ được cả kiệu bát cống, bốn đôi lọ lộc bình men trắng vẽ lam có niên hiệu đời Thanh. Đồng thời, nơi đây hiện còn lưu giữ 5 sắc phong của các vua triều đại nhà Nguyễn như một sắc phong của Vua Gia Long năm 1802, hai sắc phong của Vua Tự Đức năm 1852 và 1879, một sắc phong của Vua Đồng Khánh năm 1886, một sắc phong của Vua Thành Thái năm 1889. Các sắc phong đều thể hiện sự kính trọng đối với danh tướng Khỏa Ba Sơn.
Để tưởng nhớ công ơn vị thần này, đình, đền Vũ Thạch vẫn mở hội vào ngày 10/2 và 15/10 Âm lịch hàng năm. Trong ngày lễ hội bao giờ cũng có một đoàn của làng Xuân Đỗ (Hạ) đến cùng tham gia. Lễ hội có rất nhiều trò chơi dân gian truyền thống như hát ca trù, hát văn, biểu diễn võ dân tộc.
Di tích đình, đền, chùa Vũ Thạch là một điểm nhấn trong tổng thể kiến trúc tôn giáo của dân làng Vũ Thạch xưa và đã được Bộ Văn hóa Thông tin xếp hạng di tích kiến trúc nghệ thuật năm 1986. Cùng với các giá trị văn hóa cũ, ngôi đình Vũ Thạch cũng từng là nơi đặt hòm phiếu bầu Quốc hội khoá 1 (6/1/1946) và là nơi đóng quân cửa Tự vệ thành Hà Nội trong 60 ngày kháng chiến cuối năm 1946 đầu năm 1947. Năm 1995, phường Tràng Tiền đã tiến hành dựng Bia tượng niệm 77 anh hùng liệt sỹ là công dân của phường.
Sự tồn tại của di tích Vũ Thạch không chỉ là một vật chứng lịch sử về một ngôi làng cổ quanh kinh thành Thăng Long mà còn là một mốc ghi nhận truyền thống văn hóa của vùng đất Hoàn Kiếm từ lâu đã trở thành đệ nhất danh thắng của Thủ đô ngàn năm văn hiến.
Đã từng là nơi đặt hòm phiếu bầu Quốc hội khoá 1 (06/01/1946).
Là nơi đóng quân cửa Tự vệ thành Hà Nội trong 60 ngày kháng chiến cuối năm 1946 đầu năm 1947.
Năm 1993, chùa được đại tu nhưng đã làm mất đi vẻ cổ kính của một ngôi chùa cổ
Với bề dày lịch sử,tôi bỗng thấy mình quả là trẻ con trước các bậc thánh nhân xưa kia, chắc hẳn các bậc thánh nhân ấy mà còn sống thì cũng phải thốt lên rằng tôi là quái thai của thời đại. Dù sao, ở nơi như vậy, trong tim tôi ngập tràn tinh thần yêu nước, yêu vãn cảnh của chùa, tự hào mang trong mình dòng máu đỏ, nước da vàng
Mặc dù học dốt văn nhưng ít nhất tôi cũng nhận ra nơi đây là một nơi tuyệt vời giúp tôi tu tâm dưỡng tính, ngoan ngoãn hơn để không làm mama đại nhân buồn phiền nữa
*******
Tối đến, vừa được cấp phòng, tôi nhanh chân chạy ra giếng rửa mặt mũi rồi bay vào phòng đánh một giấc ngon lành
Tính tình tôi vô cùng không tốt, đặc biệt là khi vừa ngủ dậy. Không có việc xin chớ làm phiền!
Buổi sớm, những tia nắng đầu tiên tinh nghịch nhảy nhót xuyên qua ô cửa sổ, đập thẳng vào mắt khiến tôi phải lấy chăn che kín mắt lại để tiếp tục
koong! koong!...cốc , cốc cốc, nam mô..nam mô
Ôi trời ạ, có bài thơ như thế này
*** (nhưng tôi cũng không nhớ tác giả là vị cao nhân tiền bối phương nào)***
“Chuông chùa điểm nhẹ từng đêm
Hoa cau rụng trắng bên thềm trăng xưa
Mõ kình còn vọng sớm trưa
Lời kinh ngày cũ vẫn chưa nhạt nhòa”
Có người cho rằng tiếng chuông có một âm thanh huyền dịu, nó như ngân qua, lắng lại trong tâm thức. Thế nhưng lúc này đây, tiếng chuông, tiếng tụng kinh không khác gì tiếng khủng bố đang tra tấn lỗ tai,đầu tôi đau như búa bổ.
Tiếng chuông à tiếng chuông, kêu hoài điếc cả tai thế mà người ta lại cho là hay, hicc, hay ở chỗ nào chứ
“Tiểu Khuê, dậy đi , không còn sớm nữa”
Lại nữa, không phải chứ, tôi phải tụng kinh gõ mõ sao? Một bài kinh tôi còn chưa biết, bây giờ lại bảo tôi đi tụng kinh. Hơn nữa, tôi đang rất rất chi là buồn ngủ
Xùy, ra kia đi,. Đừng làm phiền
“Tiểu Khuê, mau dậy đi”
Tôi bịt tai lại, mắt vẫn nhắm nghiền lại vờ như bị điếc không nghe thấy gì cả
Ào
Tôi giật mình tỉnh giấc, sờ vào mặt thấy ướt ướt, quần áo cũng ướt hết cả rồi, hừ, ai mà chơi ác thế? Mắt tôi cũng mở ra, gương mặt hiền hậu của trụ trì đập vào mắt tôi làm tôi sực tỉnh. Ở thế kỉ nào rồi mà còn có hình thức tạt nước vào mặt khi người khác đang ngủ chứ, ông quá ác đấy
Tôi căm phẫn hất chăn ra, vùng vằng đứng lên, chỉ thẳng vào mặt ông ta mà mắng
“Trụ trì, người thật quá đáng, đường đường là người được vạn người kính trọng sao người lại hành động không khác gì bọn thực dân khi tra tấn phạm nhân, con sẽ không tha cho người đâu”
Vị trụ trì chỉ kinh hãi nhìn tôi, một lát mới bình tĩnh nói “Là mẹ của con dặn ta làm như vậy, con không nên trách ta”
Hừ, là mẹ sao? Đã ở nhà rồi mà còn tốn nơ ron thần kinh tính toán phương pháp trị tôi nữa, cứ thế này có khác gì địa ngục
Vị trụ trì nói tiếp “Bây giờ, con đi vệ sinh cá nhân, đem phơi cái chăn này ra rồi theo ta đi tụng kinh”
Ọc! Ọc! Bụng tôi đang bất bình lên tiếng..đói thật, hôm qua ăn ít quá thành thử bây giờ đã đói rồi. Tôi tươi cười với trụ trì
“Trụ trì à, con có thể đi ăn cơm trước rồi mới đi tụng kinh được không?”
“Không được, theo quy định thì con phải tụng kinh xong mới được ăn cơm”
Thôi, chịu khó chút
“Vậy tụng kinh trong bao lâu ạ?”
“Nhanh thôi mà, 1h đồng hồ!”
Nghe trụ trì nói xong tôi suýt rớt cằm, nhanh mà tận một tiếng, ôi ôi, sao số tôi lại khổ thế
Tôi vác bộ mặt đưa đám thực hiện yêu cầu của trụ trì rồi đến đại sảnh ngồi học tụng kinh
“Nguyện mây hương mầu này,khắp cùng mười phương cõi cúng dường tất cả Phật, Tôn pháp, các Bồ Tát, vô biên chúng Thanh Văn và cả thảy Thánh Hiền, duyên khởi đài sáng chói, trùm đến vô biên cõi. Khắp xông các chúng sanh, đều phát lòng bồ đề. Hết một báo thân này, sanh về cõi Cực Lạc…”
*Ngáp ngắn, ngáp dài*
Buồn ngủ thật, nghe mấy vị sư ngồi tụng kinh rồi lại còn gõ mõ ong hết cả đầu, nghe kinh Phật như nghe bà cô Như Tố giảng văn
Oài,,,bao giờ mới xong…tận một tiếng chứ ít ỏi gì
Ôi chao, một tiếng mà như một thiên niên kỉ vậy, vừa buồn ngủ, vừa đói. Đây gọi là vừa bị tra tấn về thể xác, vừa bị tra tấn về tinh thần, khổ không để đâu cho hết
Mí mắt tôi dần dần sụp xuống.Tôi thiếp đi lúc nào không hay
Khi tỉnh dậy, tôi đã không thấy một bóng người nào, chắc là họ đã tụng kinh xong. Tôi vươn vai, uốn éo người rồi lững thững đi tìm đồ ăn thì gặp một chú tiểu trông rất đáng yêu.
Tôi cười niềm nở với cậu ta, rồi hỏi
“Thầy tiểu cho hỏi phòng ăn ở chỗ nào vậy?”
“Phòng ăn?” Chú tiểu kia nhíu mày “8h30 rồi, thí chủ đến phòng ăn làm gì?”
Hỏi ngu, người ta hỏi phòng ăn để đi ăn chứ chẳng nhẽ người ta hỏi phòng ăn để thăm quan chắc?
Nén bực bội, miệng tôi vẫn cố,gắng,niềm,nở
“Tôi đói, tôi chưa ăn gì”
Chú tiểu nhìn tôi từ đầu đến chân, từ chân lên đầu rồi phán
“Đến trưa mới có đồ ăn mà, bây giờ thí chủ đến đó thì chẳng còn gì đâu, cơm nguội cũng không có đâu”, nói rồi tên đó đi mất hút luôn
Tôi hóa đá ngay tại trận
Đói quá, đói meo cả mặt rồi mà không có đồ ăn, làm sao mà sống
Tôi ôm bụng đói meo, thất thiểu đến gặp trụ trì thì ông ta chỉ cười và bảo tôi rằng “ Đây là quy định của chùa từ lâu rồi, con nên quen dần đi”
Thế là tôi lại phải chịu đói, đã vậy tôi lại còn phải quét cả một cái sân rộng lớn nữa, ôi, đây là chùa để tu hành hay là địa ngục của Diêm La Vương?
Mama đại nhân, con biết lỗi rồi, cho con về nhà đi
Hu! Hu! Nước mắt tôi đang rơi lã chã từng giọt, từng giọt quện vào vị mặn của mồ hôi. Tôi đang đâu khổ lắm! Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi biết đến vị thực sự của nước mắt. Từ trước đến nay, những giot nước mắt của tôi rơi xuống không nhiều, nhưng lần này tôi thực sự khóc rồi
Tôi không thể chịu nổi cuộc sống ở đây nữa. Không có điện thoại, không có laptop, không được ra ngoài, chịu đói, bị đày lao động khổ sai. Buổi sáng thì phải dậy sớm tụng kinh niệm Phật, buổi trưa cũng phải niệm, buổi tối lại càng phải niệm, đã vậy lại còn phải đánh chuông nhừ cả tay.
Tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi nhất định sẽ rời khỏi đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.