Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm
Chương 7: Cuốn nhật ký của Ninh Kinh Hồng
Ngư Yêu
09/10/2020
Edit + beta: Vịt
Sau khi Lư Ninh kết thúc livestream không bao lâu, liền có điện thoại gọi tới, là đồ ăn ngoài cậu đặt đã tới.
Lư Ninh đi mở cửa, lúc cầm đồ ăn ngoài qua phòng rửa tay, đột nhiên nhận thấy có cái gì đó không đúng — trong phòng rửa tay vẫn có tiếng nước chảy rào rào, Trần Huy còn đang tắm?
Nhưng cậu kể truyện ma không sai biệt lắm đã kể 1 tiếng, tắm lâu như vậy sao? Hay là hắn ở bên trong làm chuyện nam nhân đều hiểu?
Nghĩ tới đây Lư Ninh đột nhiên bình tĩnh không được, nơi này mặc dù không phải nhà của cậu, nhưng sau này cậu phải làm Ninh Kinh Hồng ở căn nhà này, cậu còn có khiết phích, không hy vọng sau này đi toilet hoặc là tắm đều có bóng ma.
Lư Ninh đặt đồ ăn ngoài lên bàn trong phòng khách, do dự gõ gõ cửa phòng rửa tay: "Trần Huy, ăn cơm. Anh sẽ không ngất ở bên trong đi?"
Trong phòng rửa tay truyền đến tiếng xột xột xoạt xoạt, hồi lâu sau Trần Huy mới nói: "Anh...... Anh không sao, ra ngoài giờ đây."
Thanh âm hắn nghe rất yếu ớt, Lư Ninh sợ nhảy một cái, Trần Huy lúc trước biểu hiện tới rất khỏe mạnh, chả nhẽ hắn trên thực tế có bệnh gì nghiêm trọng, hiện tại phát tác?
"Có muốn em đỡ anh ra ngoài hay không?"
Lư Ninh vừa dứt lời, cửa phòng rửa tay phát ra một tiếng "Két" nhỏ, Trần Huy ngay sau đó từ bên trong ngã ra. Lư Ninh phản xạ có điều kiện đưa tay đón hắn, nhưng cậu đã quên thể trạng mình hiện tại đã hoàn toàn không so được với trước kia, Trần Huy cao hơn Ninh Kinh Hồng rất nhiều, ngã xuống trực tiếp ép Lư Ninh ngã ở trên tường.
"Trần Huy! Anh......!"
Lư Ninh nhất thời không kịp phản ứng, lấy lại tinh thần, bị hắn ép tới tức giận trong lòng — cậu vốn không thích bị ép cùng người khác sinh ra tiếp xúc thân thể, một đồng tính bán nude thân thể nóng hầm hập mà đối diện ngã về phía cậu, bất động lại đẩy không ra, thật lòng nín thở.
Trong lòng cậu không nhẫn nại, ngữ khí liền mang theo ra chút: "Đứng dậy!"
Trần Huy hồi lâu không có động tĩnh, đè ép cậu thở suyễn mãi, Lư Ninh nghe thanh âm không đúng, vội vàng đẩy mặt hắn ra, chỉ thấy Trần Huy chặt chẽ nhắm mắt lại, cả người đều co quắp phát run.
Cực kỳ giống động kinh phát tác.
Lư Ninh lo lắng mình bị cắn, dùng sức hướng trên người Trần Huy đẩy một cái, hắn lần này cư nhiên thẳng tắp mà lăn xuống đất. Lư Ninh thấy hai mắt hắn chặt chẽ nhắm lại, còn đang rùng mình, cũng có chút hoảng thần. Cậu từ trên mặt đất bò dậy, tìm một vòng cuối cùng từ trong hộp đựng đồ ăn ngoài tìm được một đôi đũa, đẩy miệng Trần Huy ra nhét vào cho hắn.
"Ây, anh kiên trì một chút, em lập tức gọi 120."
Trần Huy hình như vẫn có thể nghe được thanh âm Lư Ninh, vừa nghe cậu nói muốn gọi điện thoại cấp cứu, thế nhưng run rẩy mở mắt ra: "Không cần...... Không cần gọi điện thoại...... Anh không sao......"
Hắn vừa nói chiếc đũa cũng từ trong miệng rơi xuống.
Lư Ninh nhíu mày, đưa tay ở trên trán Trần Huy thử một chút, nhiệt độ lại có chút bỏng tay, Lư Ninh cảm thấy nghi ngờ, cảm thấy thân thể hắn co quắp co giật không giống bởi vì động kinh phát tác.
Nhưng Trần Huy tiếp đó đã không có tinh lực để ý tới Lư Ninh nữa, hắn ôm mình rụt ở góc tường không ngừng phát run, Lư Ninh dừng một chút, một cái kéo cánh tay hắn, trên cánh tay Trần Huy nổi đầy da gà, không giống với phản ứng quá lạnh kích thích, mà giống như......
Giống như lông gà bỏng qua nước, rụng xuống, từng hạt nổi da gà xếp ở trong đó, thân thể hắn đang thừa nhận một loại hưng phấn bản thân khó có thể khống chế, là loại hưng phấn này làm cho Trần Huy phát run.
Phản ứng giới đoạn (*)......
((*) tên tiếng anh là abstinence action, đây là phản ứng hưng phấn sinh ra bởi ma túy, rượu, thuốc lá, nói chung là các chất kích thích hoặc là tình dục)
Lư Ninh nhịn không được vung một cậu nói tục, cậu thấy Trần Huy lúc này đã mở mắt ra, hai mắt khẩn trương mà loạn chuyển trái phải, nhìn thấy ánh sáng đỉnh đầu sợ hãi mà rời tầm mắt.
Lư Ninh cầm hai tay hắn lên, lôi Trần Huy kéo vào trong phòng khách. Thân thể Ninh Kinh Hồng mới vừa trưởng thành, không có men lì, nhưng coi như khỏe mạnh, Lư Ninh cắn răng kéo Trần Huy tới bên cạnh lò sưởi tìm không được sợi dây, đành phải dùng drap giường vặn thành một sợi thừng, sau đó cột hắn vào trên lò sưởi.
Trong quá trình Trần Huy không có giãy dụa, chỉ là mạnh mẽ rùng mình một cái, Lư Ninh sau khi chói chặt Trần Huy, tới phòng rửa tay cần quần áo phủ trên người hắn, sau đó ngồi vào một bên thở gấp.
Lư Ninh nhìn hiểu phản ứng của Trần Huy đây là ma túy phát tác, mặc dù triệu chứng khá nhỏ, nhưng đúng là phản ứng giới đoạn.
Không trách được Liên Hồng Nhất muốn Ninh Kinh Hồng cách xa hắn một chút, Trần Huy kiếm không được bao nhiêu tiền, vậy mà là quân tử ma túy.
Sơ kỳ giới đoạn sẽ như thế nào Lư Ninh cũng không quá rõ, vì tránh Trần Huy sẽ sinh ra hành động tự hại hoặc tự ngược, cậu cột toàn bộ hắn vào trên tấm sưởi, sau đó dùng vải bông nhét vào miệng hắn, tránh cắn tới đầu lưỡi.
Trần Huy lúc trước không cho cậu gọi điện thoại gọi xe cứu thương, chắc hẳn chính mình cũng suy tính tới chuyện lợi hại, hắn nếu như là nghề nghiệp ẩn tính là là ca sĩ, hoặc tương lai sẽ trở thành ca sĩ, như vậy cậu một ngày nào đó sẽ đi tới trước mặt công chúng, chuyện này sẽ bị phóng đại vô hạn, trở thành vết nhơ khó tránh nhất trong cuộc đời hắn.
Lư Ninh nhìn Trần Huy trên mặt đất co lại thành một đoàn, ngoại trừ phát run không có cử động khác, liền đứng dậy đi rửa tay.
Cơn nghiện này của Trần Huy vừa phát tác, Lư Ninh đã thông suốt rất nhiều chuyện, Liên Hồng Nhất bảo cậu cách Trần Huy xa một chút thật đúng không phải là chỉ nói mà không làm, Ninh Kinh Hồng loại tiểu tử vừa trưởng thành này, tam quan không hoàn thiện, ngược lại lớn hơn gan báo, học cái xấu dễ hơn học cái tốt. Lư Ninh hiện tại phi thương lo lắng, trong máu mình có phải đã chảy đầy thành phần đáng sợ nào đó.
Phỏng đoán này thật sự có thể dọa chết người, Lư Ninh chán ghét tới ăn cơm cũng không trôi, cậu nhìn Trần Huy một cái, thấy đối phương tạm thời còn rất an tĩnh, liền quyết định tới phòng Ninh Kinh Hồng lục thử xem, nếu như người sự dính vào ma túy, nhất định có thể tìm được một chút dấu vết.
Lư Ninh vốn đối với đồ đạc của Ninh Kinh Hồng còn có chút không tiện, dù sao cậu cũng không phải nguyên chủ, tu dưỡng của cậu làm cho cậu không thể không cố kỵ chút nào mà lục lọi phòng người lạ. Nhưng hiện tại Lư Ninh đã cái gì cũng để ý không được, cậu lúc ở quán bar làm việc gặp mấy lần "công tử ma túy", mặc dù sau đó đều bị Liên Hồng Nhất báo cảnh sát mang đi, bộ dáng chật vật của bọn họ lại làm cho Lư Ninh khắc sâu ấn tượng.
Đời này tuyệt đối không thể dính vào thứ kia!
Kể từ sau khi biến thành Ninh Kinh Hồng, Lư Ninh đã cảm thấy nhân sinh của mình tràn đầy ngoài ý muốn — tiền nợ ngoài ý muốn, "xã hội" ngoài ý muốn, ngoài ý muốn có thể dính vào ma túy...... Thời gian ngắn ngủi một ngày, Lư Ninh đã đem thứ hơn 20 năm qua không dám nếm thử trải qua một lần, không biết kế tiếp còn có thể cho cậu "Kinh hỉ" như thế nào, năng lực thừa nhận trong lòng cậu có hạn, không biết có thể gánh vác được hay không.
Lư Ninh lục tung tìm hồi lâu, cũng không thể tìm được mấy thứ ống chích, "tiểu mạch phấn", hay vật tương tự, cái này làm cho Lư Ninh tạm thời thở phào nhẹ nhõm, hôm nào vẫn phải tới bệnh viện nghiêm chỉnh kiểm tra chút, loại tai họa ngầm này có thể sớm chút bóp chết trong trứng nước liền bóp chết sớm.
Cậu lăn qua lăn lại hồi lâu trong bụng trống rỗng, tâm tình hơi buông lỏng chút, cũng cảm giác được đói. Lư Ninh chuẩn định ăn hết đò ăn ngoài, trước tiên lấp đầy bụng làm tiếp ý định khác.
"Lạch cạch."
Có gì đó từ trong đống quần áo rơi ra, Lư Ninh nhặt nó lên, phát hiện là một quyển nhật ký bìa da cứng.
Chỗ trong phòng này có thể giấu đồ không nhiều lắm, Lư Ninh vì tìm mấy "Vật nguy hiểm" không biết có tồn tại hay không kia đã đem tất cả chỗ có thể lật từ đáy lên, lại không phát hiện quyển nhật ký này.
Giấu tới sâu như vậy, nhất định là vật gì quan trọng đi?
Chẳng lẽ bên trong kẹp tiền mặt?
Lư Ninh nhặt cuốn nhật ký lên, tùy ý lật ra mấy cái, không có bất kỳ vật gì rơi ra, cậu có chút thất vọng — Ninh Kinh Hồng hình như bên ngoài thoạt nhìn nghèo khó, đối với tình hình tài sản của hắn ôm hi vọng, là cậu quá ngây thơ.
Bất quá trong cuốn nhật ký này ghi chép chút nội dung, nhưng dẫn tới hứng thú của Lư Ninh — Ninh Kinh Hồng hóa ra có thói quen viết nhật ký, cái này đối với tình cảnh làm người tuyệt vọng trước mắt có thể được gọi là cầu vồng sau cơn mưa, muốn hiểu quá khứ vì chi tiết cuộc sống của một người, từ nhật ký ra tay trực tiếp nhất.
Lư Ninh cầm lấy cuốn nhật ký đi ra phòng ngủ, lách qua Trần Huy rụt ở trên mặt đất trực tiếp ngồi vào bên cạnh bàn cơm.
Lư Ninh đem nhật ký của Ninh Kinh Hồng coi là cơm ngoài sách báo (*), sườn kho và thịt muối là món cậu thích nhất, về phần Trần Huy thích ăn cái gì? Mắc mớ gì tới hắn, mà tình huống trước mắt thoạt nhìn, đối phương hẳn cũng không có tinh lực ăn cơm đi.
((*) coi là cơm ngoài sách báo: ý vật này quan trọng ngoài cái gìđó)
Chữ viết của Ninh Kinh Hồng rất cẩn thận, đẹp thậm chí mang theo chút anh khí, mở nhật ký ra giống như nhìn bảng chữ mẫu vậy, cái này ngoài dự đoán của Lư Ninh, lại hợp tình lý. Người thích viết một vài thứ, luôn sẽ có nét chữ đẹp, Lư Ninh ở phương diện này so ra kém Ninh Kinh Hồng, chữ cậu đẹp thì đẹp, nhưng là viết ngoáy, lần cuối viết cẩn thận như vậy đã là năm năm trước.
Cuốn nhật ký này là bắt đầu từ mồng 5 tháng trước, trang đầu viết: Bác sĩ nói, bệnh của mẹ không thể tiếp tục được nữa, lại gom không đủ phí giải phẫu, bệnh tình sẽ càng thêm chuyển biến xấu. Mẹ thích đẹp như vậy, bà ấy nhất định sẽ không đồng ý giải phẫu, mình muốn thửu một lần tìm kiếm trợ giúp chỗ chị Liên.
Lư Ninh xem xong trang đầu nhật ký, đột nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, cậu cảm giác mình hình như lại đoán sai rồi. Giữa những hàng chữ trong nhật ký đều để lộ ra vô trợ, nhưng Ninh Kinh Hồng người này...... Cũng tuyệt đối không phải là gối thêu hoa (*).
((*) gối thêu hoa: chỉ người chỉ có ngoại hình không có học thức)
Ít nhất từ trên nói năng của hắn, Lư Ninh cảm thấy người này không giống côn đồ......
Trong nhật ký cách vài trang, trang thứ hai đã là 15 giữa tháng, Ninh Kinh Hồng viết, tiền đã gửi về quê, sau này phải hảo hảo báo đáp chị Liên. Nhưng hắn vẫn thiếu tiền, bác sĩ nói loại bệnh này không thể nào chỉ dùng một lần là khỏi tận gốc, một vài danh từ chuyên ngành cậu nghe cũng không hiểu, chỉ biết là bên kia vẫn cần tiền.
Một trang nhật ký này viết rất dài, Lư Ninh cau mày lật qua, không khí tờ thứ hai trở nên phi thường đè nén: A Huy hôm nay tới thăm mình, mình rất vui, nhưng gần đến kỳ trả nợ rồi, anh ấy bên này gấp hơn, mình thật sự không có tiền...... Mình nên làm gì bây giờ, cho dù đáp ứng điều kiện của nàng, nàng cũng không thể thoáng cái lấy ra nhiều tiền như vậy, mình cũng không thể tiếp tục vay tiền trong quán. (chỗ này mình sẽđể là nàng vì bạn Hồng chưa nói rõ tên người là ai)
Có đôi khi cảm giác sống mệt mỏi quá, người sau khi lớn lên có phải đều sẽ trở nên mệt mỏi như vậy hay không?
Muốn về quê, muốn ăn thịt kho tàu mẹ làm, mình đã rất lâu không ăn thịt rồi.
Lư Ninh cố nén khó chịu lật qua mấy trang nhật ký, phần sau đứt quãng đều liên quan tới "Nàng", ghi chép vài câu chỉ có vài chữ, đại khái là ghi nợ.
Ninh Kinh Hồng từ đầu tới cuối đều không nói tên người kia, Lư Ninh dù sau cũng là người lõi đời của quán bar Ánh trăng, có thể nhạy cảm mà cảm nhận được, Ninh Kinh Hồng có thể đã được phú bà có tiền bao dưỡng. Lư Ninh rất tức giận, cũng có thể cảm giác được tuyệt vọng của Ninh Kinh Hồng, cậu thậm chí chán ghét dùng từ "nàng" để gọi đối phương.
Cùng lúc đó, Lư Ninh cũng từ trong nhật ký vẻn vẹn trong vài câu nhắc tới Trần Huy nhận ra được tình cảm kiềm chế lại rung rinh.
Cậu nhẹ nhàng khép nhật ký lại, thở ra một hơi, tầm mắt không tự chủ được rơi vào trên người Trần Huy.
— Cậu lại đoán sai, không phải là Trần Huy quấn Ninh Kinh Hồng, mà là Ninh Kinh Hồng đơn phương thầm mến Trần Huy.
Sau khi Lư Ninh kết thúc livestream không bao lâu, liền có điện thoại gọi tới, là đồ ăn ngoài cậu đặt đã tới.
Lư Ninh đi mở cửa, lúc cầm đồ ăn ngoài qua phòng rửa tay, đột nhiên nhận thấy có cái gì đó không đúng — trong phòng rửa tay vẫn có tiếng nước chảy rào rào, Trần Huy còn đang tắm?
Nhưng cậu kể truyện ma không sai biệt lắm đã kể 1 tiếng, tắm lâu như vậy sao? Hay là hắn ở bên trong làm chuyện nam nhân đều hiểu?
Nghĩ tới đây Lư Ninh đột nhiên bình tĩnh không được, nơi này mặc dù không phải nhà của cậu, nhưng sau này cậu phải làm Ninh Kinh Hồng ở căn nhà này, cậu còn có khiết phích, không hy vọng sau này đi toilet hoặc là tắm đều có bóng ma.
Lư Ninh đặt đồ ăn ngoài lên bàn trong phòng khách, do dự gõ gõ cửa phòng rửa tay: "Trần Huy, ăn cơm. Anh sẽ không ngất ở bên trong đi?"
Trong phòng rửa tay truyền đến tiếng xột xột xoạt xoạt, hồi lâu sau Trần Huy mới nói: "Anh...... Anh không sao, ra ngoài giờ đây."
Thanh âm hắn nghe rất yếu ớt, Lư Ninh sợ nhảy một cái, Trần Huy lúc trước biểu hiện tới rất khỏe mạnh, chả nhẽ hắn trên thực tế có bệnh gì nghiêm trọng, hiện tại phát tác?
"Có muốn em đỡ anh ra ngoài hay không?"
Lư Ninh vừa dứt lời, cửa phòng rửa tay phát ra một tiếng "Két" nhỏ, Trần Huy ngay sau đó từ bên trong ngã ra. Lư Ninh phản xạ có điều kiện đưa tay đón hắn, nhưng cậu đã quên thể trạng mình hiện tại đã hoàn toàn không so được với trước kia, Trần Huy cao hơn Ninh Kinh Hồng rất nhiều, ngã xuống trực tiếp ép Lư Ninh ngã ở trên tường.
"Trần Huy! Anh......!"
Lư Ninh nhất thời không kịp phản ứng, lấy lại tinh thần, bị hắn ép tới tức giận trong lòng — cậu vốn không thích bị ép cùng người khác sinh ra tiếp xúc thân thể, một đồng tính bán nude thân thể nóng hầm hập mà đối diện ngã về phía cậu, bất động lại đẩy không ra, thật lòng nín thở.
Trong lòng cậu không nhẫn nại, ngữ khí liền mang theo ra chút: "Đứng dậy!"
Trần Huy hồi lâu không có động tĩnh, đè ép cậu thở suyễn mãi, Lư Ninh nghe thanh âm không đúng, vội vàng đẩy mặt hắn ra, chỉ thấy Trần Huy chặt chẽ nhắm mắt lại, cả người đều co quắp phát run.
Cực kỳ giống động kinh phát tác.
Lư Ninh lo lắng mình bị cắn, dùng sức hướng trên người Trần Huy đẩy một cái, hắn lần này cư nhiên thẳng tắp mà lăn xuống đất. Lư Ninh thấy hai mắt hắn chặt chẽ nhắm lại, còn đang rùng mình, cũng có chút hoảng thần. Cậu từ trên mặt đất bò dậy, tìm một vòng cuối cùng từ trong hộp đựng đồ ăn ngoài tìm được một đôi đũa, đẩy miệng Trần Huy ra nhét vào cho hắn.
"Ây, anh kiên trì một chút, em lập tức gọi 120."
Trần Huy hình như vẫn có thể nghe được thanh âm Lư Ninh, vừa nghe cậu nói muốn gọi điện thoại cấp cứu, thế nhưng run rẩy mở mắt ra: "Không cần...... Không cần gọi điện thoại...... Anh không sao......"
Hắn vừa nói chiếc đũa cũng từ trong miệng rơi xuống.
Lư Ninh nhíu mày, đưa tay ở trên trán Trần Huy thử một chút, nhiệt độ lại có chút bỏng tay, Lư Ninh cảm thấy nghi ngờ, cảm thấy thân thể hắn co quắp co giật không giống bởi vì động kinh phát tác.
Nhưng Trần Huy tiếp đó đã không có tinh lực để ý tới Lư Ninh nữa, hắn ôm mình rụt ở góc tường không ngừng phát run, Lư Ninh dừng một chút, một cái kéo cánh tay hắn, trên cánh tay Trần Huy nổi đầy da gà, không giống với phản ứng quá lạnh kích thích, mà giống như......
Giống như lông gà bỏng qua nước, rụng xuống, từng hạt nổi da gà xếp ở trong đó, thân thể hắn đang thừa nhận một loại hưng phấn bản thân khó có thể khống chế, là loại hưng phấn này làm cho Trần Huy phát run.
Phản ứng giới đoạn (*)......
((*) tên tiếng anh là abstinence action, đây là phản ứng hưng phấn sinh ra bởi ma túy, rượu, thuốc lá, nói chung là các chất kích thích hoặc là tình dục)
Lư Ninh nhịn không được vung một cậu nói tục, cậu thấy Trần Huy lúc này đã mở mắt ra, hai mắt khẩn trương mà loạn chuyển trái phải, nhìn thấy ánh sáng đỉnh đầu sợ hãi mà rời tầm mắt.
Lư Ninh cầm hai tay hắn lên, lôi Trần Huy kéo vào trong phòng khách. Thân thể Ninh Kinh Hồng mới vừa trưởng thành, không có men lì, nhưng coi như khỏe mạnh, Lư Ninh cắn răng kéo Trần Huy tới bên cạnh lò sưởi tìm không được sợi dây, đành phải dùng drap giường vặn thành một sợi thừng, sau đó cột hắn vào trên lò sưởi.
Trong quá trình Trần Huy không có giãy dụa, chỉ là mạnh mẽ rùng mình một cái, Lư Ninh sau khi chói chặt Trần Huy, tới phòng rửa tay cần quần áo phủ trên người hắn, sau đó ngồi vào một bên thở gấp.
Lư Ninh nhìn hiểu phản ứng của Trần Huy đây là ma túy phát tác, mặc dù triệu chứng khá nhỏ, nhưng đúng là phản ứng giới đoạn.
Không trách được Liên Hồng Nhất muốn Ninh Kinh Hồng cách xa hắn một chút, Trần Huy kiếm không được bao nhiêu tiền, vậy mà là quân tử ma túy.
Sơ kỳ giới đoạn sẽ như thế nào Lư Ninh cũng không quá rõ, vì tránh Trần Huy sẽ sinh ra hành động tự hại hoặc tự ngược, cậu cột toàn bộ hắn vào trên tấm sưởi, sau đó dùng vải bông nhét vào miệng hắn, tránh cắn tới đầu lưỡi.
Trần Huy lúc trước không cho cậu gọi điện thoại gọi xe cứu thương, chắc hẳn chính mình cũng suy tính tới chuyện lợi hại, hắn nếu như là nghề nghiệp ẩn tính là là ca sĩ, hoặc tương lai sẽ trở thành ca sĩ, như vậy cậu một ngày nào đó sẽ đi tới trước mặt công chúng, chuyện này sẽ bị phóng đại vô hạn, trở thành vết nhơ khó tránh nhất trong cuộc đời hắn.
Lư Ninh nhìn Trần Huy trên mặt đất co lại thành một đoàn, ngoại trừ phát run không có cử động khác, liền đứng dậy đi rửa tay.
Cơn nghiện này của Trần Huy vừa phát tác, Lư Ninh đã thông suốt rất nhiều chuyện, Liên Hồng Nhất bảo cậu cách Trần Huy xa một chút thật đúng không phải là chỉ nói mà không làm, Ninh Kinh Hồng loại tiểu tử vừa trưởng thành này, tam quan không hoàn thiện, ngược lại lớn hơn gan báo, học cái xấu dễ hơn học cái tốt. Lư Ninh hiện tại phi thương lo lắng, trong máu mình có phải đã chảy đầy thành phần đáng sợ nào đó.
Phỏng đoán này thật sự có thể dọa chết người, Lư Ninh chán ghét tới ăn cơm cũng không trôi, cậu nhìn Trần Huy một cái, thấy đối phương tạm thời còn rất an tĩnh, liền quyết định tới phòng Ninh Kinh Hồng lục thử xem, nếu như người sự dính vào ma túy, nhất định có thể tìm được một chút dấu vết.
Lư Ninh vốn đối với đồ đạc của Ninh Kinh Hồng còn có chút không tiện, dù sao cậu cũng không phải nguyên chủ, tu dưỡng của cậu làm cho cậu không thể không cố kỵ chút nào mà lục lọi phòng người lạ. Nhưng hiện tại Lư Ninh đã cái gì cũng để ý không được, cậu lúc ở quán bar làm việc gặp mấy lần "công tử ma túy", mặc dù sau đó đều bị Liên Hồng Nhất báo cảnh sát mang đi, bộ dáng chật vật của bọn họ lại làm cho Lư Ninh khắc sâu ấn tượng.
Đời này tuyệt đối không thể dính vào thứ kia!
Kể từ sau khi biến thành Ninh Kinh Hồng, Lư Ninh đã cảm thấy nhân sinh của mình tràn đầy ngoài ý muốn — tiền nợ ngoài ý muốn, "xã hội" ngoài ý muốn, ngoài ý muốn có thể dính vào ma túy...... Thời gian ngắn ngủi một ngày, Lư Ninh đã đem thứ hơn 20 năm qua không dám nếm thử trải qua một lần, không biết kế tiếp còn có thể cho cậu "Kinh hỉ" như thế nào, năng lực thừa nhận trong lòng cậu có hạn, không biết có thể gánh vác được hay không.
Lư Ninh lục tung tìm hồi lâu, cũng không thể tìm được mấy thứ ống chích, "tiểu mạch phấn", hay vật tương tự, cái này làm cho Lư Ninh tạm thời thở phào nhẹ nhõm, hôm nào vẫn phải tới bệnh viện nghiêm chỉnh kiểm tra chút, loại tai họa ngầm này có thể sớm chút bóp chết trong trứng nước liền bóp chết sớm.
Cậu lăn qua lăn lại hồi lâu trong bụng trống rỗng, tâm tình hơi buông lỏng chút, cũng cảm giác được đói. Lư Ninh chuẩn định ăn hết đò ăn ngoài, trước tiên lấp đầy bụng làm tiếp ý định khác.
"Lạch cạch."
Có gì đó từ trong đống quần áo rơi ra, Lư Ninh nhặt nó lên, phát hiện là một quyển nhật ký bìa da cứng.
Chỗ trong phòng này có thể giấu đồ không nhiều lắm, Lư Ninh vì tìm mấy "Vật nguy hiểm" không biết có tồn tại hay không kia đã đem tất cả chỗ có thể lật từ đáy lên, lại không phát hiện quyển nhật ký này.
Giấu tới sâu như vậy, nhất định là vật gì quan trọng đi?
Chẳng lẽ bên trong kẹp tiền mặt?
Lư Ninh nhặt cuốn nhật ký lên, tùy ý lật ra mấy cái, không có bất kỳ vật gì rơi ra, cậu có chút thất vọng — Ninh Kinh Hồng hình như bên ngoài thoạt nhìn nghèo khó, đối với tình hình tài sản của hắn ôm hi vọng, là cậu quá ngây thơ.
Bất quá trong cuốn nhật ký này ghi chép chút nội dung, nhưng dẫn tới hứng thú của Lư Ninh — Ninh Kinh Hồng hóa ra có thói quen viết nhật ký, cái này đối với tình cảnh làm người tuyệt vọng trước mắt có thể được gọi là cầu vồng sau cơn mưa, muốn hiểu quá khứ vì chi tiết cuộc sống của một người, từ nhật ký ra tay trực tiếp nhất.
Lư Ninh cầm lấy cuốn nhật ký đi ra phòng ngủ, lách qua Trần Huy rụt ở trên mặt đất trực tiếp ngồi vào bên cạnh bàn cơm.
Lư Ninh đem nhật ký của Ninh Kinh Hồng coi là cơm ngoài sách báo (*), sườn kho và thịt muối là món cậu thích nhất, về phần Trần Huy thích ăn cái gì? Mắc mớ gì tới hắn, mà tình huống trước mắt thoạt nhìn, đối phương hẳn cũng không có tinh lực ăn cơm đi.
((*) coi là cơm ngoài sách báo: ý vật này quan trọng ngoài cái gìđó)
Chữ viết của Ninh Kinh Hồng rất cẩn thận, đẹp thậm chí mang theo chút anh khí, mở nhật ký ra giống như nhìn bảng chữ mẫu vậy, cái này ngoài dự đoán của Lư Ninh, lại hợp tình lý. Người thích viết một vài thứ, luôn sẽ có nét chữ đẹp, Lư Ninh ở phương diện này so ra kém Ninh Kinh Hồng, chữ cậu đẹp thì đẹp, nhưng là viết ngoáy, lần cuối viết cẩn thận như vậy đã là năm năm trước.
Cuốn nhật ký này là bắt đầu từ mồng 5 tháng trước, trang đầu viết: Bác sĩ nói, bệnh của mẹ không thể tiếp tục được nữa, lại gom không đủ phí giải phẫu, bệnh tình sẽ càng thêm chuyển biến xấu. Mẹ thích đẹp như vậy, bà ấy nhất định sẽ không đồng ý giải phẫu, mình muốn thửu một lần tìm kiếm trợ giúp chỗ chị Liên.
Lư Ninh xem xong trang đầu nhật ký, đột nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, cậu cảm giác mình hình như lại đoán sai rồi. Giữa những hàng chữ trong nhật ký đều để lộ ra vô trợ, nhưng Ninh Kinh Hồng người này...... Cũng tuyệt đối không phải là gối thêu hoa (*).
((*) gối thêu hoa: chỉ người chỉ có ngoại hình không có học thức)
Ít nhất từ trên nói năng của hắn, Lư Ninh cảm thấy người này không giống côn đồ......
Trong nhật ký cách vài trang, trang thứ hai đã là 15 giữa tháng, Ninh Kinh Hồng viết, tiền đã gửi về quê, sau này phải hảo hảo báo đáp chị Liên. Nhưng hắn vẫn thiếu tiền, bác sĩ nói loại bệnh này không thể nào chỉ dùng một lần là khỏi tận gốc, một vài danh từ chuyên ngành cậu nghe cũng không hiểu, chỉ biết là bên kia vẫn cần tiền.
Một trang nhật ký này viết rất dài, Lư Ninh cau mày lật qua, không khí tờ thứ hai trở nên phi thường đè nén: A Huy hôm nay tới thăm mình, mình rất vui, nhưng gần đến kỳ trả nợ rồi, anh ấy bên này gấp hơn, mình thật sự không có tiền...... Mình nên làm gì bây giờ, cho dù đáp ứng điều kiện của nàng, nàng cũng không thể thoáng cái lấy ra nhiều tiền như vậy, mình cũng không thể tiếp tục vay tiền trong quán. (chỗ này mình sẽđể là nàng vì bạn Hồng chưa nói rõ tên người là ai)
Có đôi khi cảm giác sống mệt mỏi quá, người sau khi lớn lên có phải đều sẽ trở nên mệt mỏi như vậy hay không?
Muốn về quê, muốn ăn thịt kho tàu mẹ làm, mình đã rất lâu không ăn thịt rồi.
Lư Ninh cố nén khó chịu lật qua mấy trang nhật ký, phần sau đứt quãng đều liên quan tới "Nàng", ghi chép vài câu chỉ có vài chữ, đại khái là ghi nợ.
Ninh Kinh Hồng từ đầu tới cuối đều không nói tên người kia, Lư Ninh dù sau cũng là người lõi đời của quán bar Ánh trăng, có thể nhạy cảm mà cảm nhận được, Ninh Kinh Hồng có thể đã được phú bà có tiền bao dưỡng. Lư Ninh rất tức giận, cũng có thể cảm giác được tuyệt vọng của Ninh Kinh Hồng, cậu thậm chí chán ghét dùng từ "nàng" để gọi đối phương.
Cùng lúc đó, Lư Ninh cũng từ trong nhật ký vẻn vẹn trong vài câu nhắc tới Trần Huy nhận ra được tình cảm kiềm chế lại rung rinh.
Cậu nhẹ nhàng khép nhật ký lại, thở ra một hơi, tầm mắt không tự chủ được rơi vào trên người Trần Huy.
— Cậu lại đoán sai, không phải là Trần Huy quấn Ninh Kinh Hồng, mà là Ninh Kinh Hồng đơn phương thầm mến Trần Huy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.