Chương 2: Chương 1.2
An Tĩnh
11/06/2015
Mười lăm năm trước.
Cô bé trắng nõn mũm mĩm, ngồi yên lặng trong một góc phòng, dùng đôi mắt to trong veo như nước, nhìn về phía chỗ bọn trẻ khác đang chơi đùa.
Trong tay cô là một con búp bê thỏ, nhưng cô chưa bao giờ rời xa con búp bê thỏ này, vì nó là của ba mẹ cô, sau cùng tặng lại cho cô như một món quà.
Hôm đó. . . . . . Là sinh nhật của cô, cô ở nhà đợi cha mẹ về, thế nhưng, cô đã chờ rất lâu, đợi đến cuối cùng, lại là một nhân viên phúc lợi xã hội, cùng với con búp bê thỏ này.
Nhân viên phúc lợi xã hội nói cha mẹ cô xảy ra tai nạn giao thông, đã chết ngay tại chỗ, do cha mẹ cô đều là trẻ mồ côi, cho nên họ chỉ có thể đưa cô đến cô nhi viện, hai ngày sau, cô được người ta đưa đến nơi này.
Mới đến chưa quen, cô vô cùng sợ hãi, buổi tối lại khóc nức nở muốn tìm ba mẹ, cho đến khi nhân viên phúc lợi xã hội chăm sóc cô không chịu nổi mới quát: "Ba mẹ ngươi đã chết! Chết! Ngươi có hiểu hay không cái gì gọi là chết? Nói đúng hơn, bọn họ mãi mãi sẽ không trở về nữa, mãi, mãi, sẽ, không, về! Cho dù có khóc đến chết, bọn họ cũng sẽ không trở về nữa, ngươi đã hiểu ra chưa?"
Cô ngẩn ngơ tại chỗ, dùng một đôi mắt đẫm lệ chăm chú nhìn người nhân viên đó, về sau, cô cũng không nhìn thấy người nhân viên đó nữa, nghe nói hình như viện trưởng biết được những lời người kia nói với cô..., cho nên đã đuổi việc người nhân viên đó.
Mặc dù không bao giờ nghe thấy những lời nói kia thêm lần nào nữa, thế nhưng những lời nói đó, từ lâu đã ghim chặt vào tim cô.
Cô trở thành một đứa trẻ không ai cần, nếu như không có người đồng ý nhận nuôi cô..., cô sẽ ở lại trong cô nhi viện, cho đến khi trưởng thành, sẽ rời khỏi nơi này.
Tuổi còn nhỏ cô không hiểu được thế nào gọi là nhận nuôi, cô vẫn luôn trốn ở một góc phòng, ôm con búp bê thỏ của mình, không nói chuyện, không quan tâm những người khác.
Rất ít người đến cô nhi viện nhận nuôi những đứa trẻ, vì phần lớn mọi người không muốn đưa về một đứa trẻ không rõ lai lịch, chỉ sợ sẽ mang đến phiền phức cho mình, từ đó số lượng trẻ em càng ngày càng nhiều, trách nhiệm cũng càng ngày càng nặng nề, những nhân viên phúc lợi xã hội, cũng thường bận tối mày tối mặt, không có thời gian để ý đến một đứa bé luôn lẳng lặng ngồi một góc, cũng không có giúp cô khi bị những đứa trẻ khác bắt nạt.
Một đứa trẻ cao lớn đột nhiên xuất hiện tại trước mặt cô, cô lùi lại một bước, biết đứa trẻ kia lại đến gây sự với cô.
Những ngày này, đứa trẻ lớn nhất kia không biết bị cái gì kích động, lại đến gây sự với cô, không phải kéo bím tóc của cô, thì cũng đẩy cô ngã, làm cô ngã bị thương, cũng vì vậy, trên người của cô, xuất hiện rất nhiều vết bầm lớn nhỏ, sâu cạn không giống nhau.
"Con bé câm điếc kia, lại ngồi ở đây nhớ ba mẹ có đúng hay không?" Tên gọi khó nghe, cảm giác đau do bím tóc bị kéo, truyền vào trong tai.
Cô cắn môi, không nhìn cũng không để ý tới đứa trẻ kia, cho là cậu ta cũng giống như những lần trước, chơi chán rồi sẽ tự bỏ đi, nhưng cô lại quên, hôm nay cô còn ôm con búp bê thỏ quan trọng nhất.
Con búp bê trong tay, bỗng nhiên bị cướp đi, cô mở to đôi mắt, sợ hãi nhìn đứa trẻ lớn nhất kia ném con búp bê của cô trên mặt đất, dùng bàn chân bẩn của mình đạp mạnh lên đầu con búp bê.
Nhìn con búp bê thỏ màu vàng nhạt bị đạp đến bẩn, cô đau lòng khóc, bước lên muốn mang con búp bê của mình về, nhưng gầy yếu như cô hoàn toàn không phải đối thủ của đứa trẻ kia, hai tay cậu bé duỗi một cái, đã đẩy cô ra xa, cô mất thăng bằng lùi về phía sau vài bước, chân lại sơ ý giẫm lên một quả bóng nhỏ trên mặt đất, trán ngay lập tức, nặng nề đập vào bức tường cứng rắn.
"Bịch" một tiếng động thật lớn, vang lên trong phòng khách, phòng khách đang ồn ào trong nháy mắt rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Linh Lan chỉ cảm thấy đầu mình rất khó chịu, rất đau, hơn nữa cô còn cảm thấy có một dòng chất lỏng từ trên trán của cô chảy xuống, thậm chí chảy vào mắt, nhưng mà, cô không giống như trước kia ngồi xuống khóc lớn, muốn những người khác giúp cô lấy lại con búp bê.
Cô đưa tay, lau đi chất lỏng trong mắt, lảo đảo chống đỡ thân thể nhỏ nhắn của mình, từng bước một đi về phía đứa trẻ lớn đã sợ hãi đến hoang mang.
Cô đẩy cậu ta ra, cẩn thận nhặt con búp bê thỏ của mình lên, đôi môi nhỏ không nhịn được nhàn nhạt cười, mặc dù cả người con búp bê có chút dơ bẩn, nhưng không có rách, một chút tổn thương cũng không có.
Đầu của cô ẩm ướt, cho nên không dám vùi mặt vào con búp bê trong ngực, cô ngẩng đầu lên, đi vào phòng tắm, nhưng chân của cô, không biết vì sao, không có lực.
Không được, cô muốn đi rửa mặt sạch sẽ, cô tự nói với mình, như vậy mới có thể ôm thật chặt con búp bê thỏ.
Một bước, lại một bước, máu trên mặt, bởi vì cô di chuyển, nên nhỏ giọt xuống đất.
Cô cố gắng, cô mạnh mẽ chống đỡ, tất cả đều rơi vào trong mắt hai thiếu niên không biết xuất hiện trong phòng khách từ lúc nào.
Một người thiếu niên trong đó, thấy cô sắp không chịu được mà ngã xuống, nhanh chóng tiến lên đỡ cô.
Cảm giác khác thường khiến cô khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng và đôi mắt đen không có cảm xúc kia.
"A Đình?" Một người thiếu niên tao nhã khác, tò mò nhíu mày.
"Không cần chọn, là cô bé này." Lời nói lạnh như băng, từng chữ được phun ra.
"Cậu chắc chứ? Cô bé này gân cốt yếu, nhất định sẽ chịu rất nhiều khó khăn." Thiếu niên tao nhã nhắc nhở, mục đích bọn họ đến đây không phải nhặt sủng vật, bọn họ đến là vì tìm kiếm một tân Ảnh Vệ.
"Tôi hiểu rõ."
"Vậy cậu còn chọn cô bé này?"
"Nhưng tôi chắc chắn, cô bé này có thể." Không chỉ có khả năng, hơn nữa nhất định sẽ rất xuất sắc, cô bé này có thể không chịu khuất phục bảo vệ con búp bê thỏ của mình, chỉ cần cô chắc chắn, nếu không muốn sống, cô vẫn sẽ bảo vệ tốt.
Người như vậy, rất thích hợp làm Ảnh Vệ.
Thiếu niên tao nhã cười mỉa mai, "Được, tôi tin tưởng mắt nhìn người của cậu, trước tiên mang cô bé này đi cầm máu đã, nếu cứ tiếp tục chảy xuống, một thuộc hạ của cậu sẽ chảy máu đến chết mất."
Thiếu niên cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực bị máu nhuộm bẩn, "Cô, có đồng ý đi theo tôi?" Anh cho cô lựa chọn.
Hai tay ôm con búp bê, Linh Lan nhìn vẻ mặt lạnh như băng của người thiếu niên, do dự gật đầu một cái.
Anh thấy cô sắp ngã xuống thì ôm lấy cô, vì anh không phải là người xấu, cô là người ngây thơ đơn thuần, Hàn Lạc Đình hoàn toàn xác nhận không phải là người xấu, cho tới bây giờ cũng không phải.
Gặp gỡ anh, cuộc đời cô đã có một bước ngoặc.
Cô, trở thành một tân Ảnh Vệ.
Cô bé trắng nõn mũm mĩm, ngồi yên lặng trong một góc phòng, dùng đôi mắt to trong veo như nước, nhìn về phía chỗ bọn trẻ khác đang chơi đùa.
Trong tay cô là một con búp bê thỏ, nhưng cô chưa bao giờ rời xa con búp bê thỏ này, vì nó là của ba mẹ cô, sau cùng tặng lại cho cô như một món quà.
Hôm đó. . . . . . Là sinh nhật của cô, cô ở nhà đợi cha mẹ về, thế nhưng, cô đã chờ rất lâu, đợi đến cuối cùng, lại là một nhân viên phúc lợi xã hội, cùng với con búp bê thỏ này.
Nhân viên phúc lợi xã hội nói cha mẹ cô xảy ra tai nạn giao thông, đã chết ngay tại chỗ, do cha mẹ cô đều là trẻ mồ côi, cho nên họ chỉ có thể đưa cô đến cô nhi viện, hai ngày sau, cô được người ta đưa đến nơi này.
Mới đến chưa quen, cô vô cùng sợ hãi, buổi tối lại khóc nức nở muốn tìm ba mẹ, cho đến khi nhân viên phúc lợi xã hội chăm sóc cô không chịu nổi mới quát: "Ba mẹ ngươi đã chết! Chết! Ngươi có hiểu hay không cái gì gọi là chết? Nói đúng hơn, bọn họ mãi mãi sẽ không trở về nữa, mãi, mãi, sẽ, không, về! Cho dù có khóc đến chết, bọn họ cũng sẽ không trở về nữa, ngươi đã hiểu ra chưa?"
Cô ngẩn ngơ tại chỗ, dùng một đôi mắt đẫm lệ chăm chú nhìn người nhân viên đó, về sau, cô cũng không nhìn thấy người nhân viên đó nữa, nghe nói hình như viện trưởng biết được những lời người kia nói với cô..., cho nên đã đuổi việc người nhân viên đó.
Mặc dù không bao giờ nghe thấy những lời nói kia thêm lần nào nữa, thế nhưng những lời nói đó, từ lâu đã ghim chặt vào tim cô.
Cô trở thành một đứa trẻ không ai cần, nếu như không có người đồng ý nhận nuôi cô..., cô sẽ ở lại trong cô nhi viện, cho đến khi trưởng thành, sẽ rời khỏi nơi này.
Tuổi còn nhỏ cô không hiểu được thế nào gọi là nhận nuôi, cô vẫn luôn trốn ở một góc phòng, ôm con búp bê thỏ của mình, không nói chuyện, không quan tâm những người khác.
Rất ít người đến cô nhi viện nhận nuôi những đứa trẻ, vì phần lớn mọi người không muốn đưa về một đứa trẻ không rõ lai lịch, chỉ sợ sẽ mang đến phiền phức cho mình, từ đó số lượng trẻ em càng ngày càng nhiều, trách nhiệm cũng càng ngày càng nặng nề, những nhân viên phúc lợi xã hội, cũng thường bận tối mày tối mặt, không có thời gian để ý đến một đứa bé luôn lẳng lặng ngồi một góc, cũng không có giúp cô khi bị những đứa trẻ khác bắt nạt.
Một đứa trẻ cao lớn đột nhiên xuất hiện tại trước mặt cô, cô lùi lại một bước, biết đứa trẻ kia lại đến gây sự với cô.
Những ngày này, đứa trẻ lớn nhất kia không biết bị cái gì kích động, lại đến gây sự với cô, không phải kéo bím tóc của cô, thì cũng đẩy cô ngã, làm cô ngã bị thương, cũng vì vậy, trên người của cô, xuất hiện rất nhiều vết bầm lớn nhỏ, sâu cạn không giống nhau.
"Con bé câm điếc kia, lại ngồi ở đây nhớ ba mẹ có đúng hay không?" Tên gọi khó nghe, cảm giác đau do bím tóc bị kéo, truyền vào trong tai.
Cô cắn môi, không nhìn cũng không để ý tới đứa trẻ kia, cho là cậu ta cũng giống như những lần trước, chơi chán rồi sẽ tự bỏ đi, nhưng cô lại quên, hôm nay cô còn ôm con búp bê thỏ quan trọng nhất.
Con búp bê trong tay, bỗng nhiên bị cướp đi, cô mở to đôi mắt, sợ hãi nhìn đứa trẻ lớn nhất kia ném con búp bê của cô trên mặt đất, dùng bàn chân bẩn của mình đạp mạnh lên đầu con búp bê.
Nhìn con búp bê thỏ màu vàng nhạt bị đạp đến bẩn, cô đau lòng khóc, bước lên muốn mang con búp bê của mình về, nhưng gầy yếu như cô hoàn toàn không phải đối thủ của đứa trẻ kia, hai tay cậu bé duỗi một cái, đã đẩy cô ra xa, cô mất thăng bằng lùi về phía sau vài bước, chân lại sơ ý giẫm lên một quả bóng nhỏ trên mặt đất, trán ngay lập tức, nặng nề đập vào bức tường cứng rắn.
"Bịch" một tiếng động thật lớn, vang lên trong phòng khách, phòng khách đang ồn ào trong nháy mắt rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Linh Lan chỉ cảm thấy đầu mình rất khó chịu, rất đau, hơn nữa cô còn cảm thấy có một dòng chất lỏng từ trên trán của cô chảy xuống, thậm chí chảy vào mắt, nhưng mà, cô không giống như trước kia ngồi xuống khóc lớn, muốn những người khác giúp cô lấy lại con búp bê.
Cô đưa tay, lau đi chất lỏng trong mắt, lảo đảo chống đỡ thân thể nhỏ nhắn của mình, từng bước một đi về phía đứa trẻ lớn đã sợ hãi đến hoang mang.
Cô đẩy cậu ta ra, cẩn thận nhặt con búp bê thỏ của mình lên, đôi môi nhỏ không nhịn được nhàn nhạt cười, mặc dù cả người con búp bê có chút dơ bẩn, nhưng không có rách, một chút tổn thương cũng không có.
Đầu của cô ẩm ướt, cho nên không dám vùi mặt vào con búp bê trong ngực, cô ngẩng đầu lên, đi vào phòng tắm, nhưng chân của cô, không biết vì sao, không có lực.
Không được, cô muốn đi rửa mặt sạch sẽ, cô tự nói với mình, như vậy mới có thể ôm thật chặt con búp bê thỏ.
Một bước, lại một bước, máu trên mặt, bởi vì cô di chuyển, nên nhỏ giọt xuống đất.
Cô cố gắng, cô mạnh mẽ chống đỡ, tất cả đều rơi vào trong mắt hai thiếu niên không biết xuất hiện trong phòng khách từ lúc nào.
Một người thiếu niên trong đó, thấy cô sắp không chịu được mà ngã xuống, nhanh chóng tiến lên đỡ cô.
Cảm giác khác thường khiến cô khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng và đôi mắt đen không có cảm xúc kia.
"A Đình?" Một người thiếu niên tao nhã khác, tò mò nhíu mày.
"Không cần chọn, là cô bé này." Lời nói lạnh như băng, từng chữ được phun ra.
"Cậu chắc chứ? Cô bé này gân cốt yếu, nhất định sẽ chịu rất nhiều khó khăn." Thiếu niên tao nhã nhắc nhở, mục đích bọn họ đến đây không phải nhặt sủng vật, bọn họ đến là vì tìm kiếm một tân Ảnh Vệ.
"Tôi hiểu rõ."
"Vậy cậu còn chọn cô bé này?"
"Nhưng tôi chắc chắn, cô bé này có thể." Không chỉ có khả năng, hơn nữa nhất định sẽ rất xuất sắc, cô bé này có thể không chịu khuất phục bảo vệ con búp bê thỏ của mình, chỉ cần cô chắc chắn, nếu không muốn sống, cô vẫn sẽ bảo vệ tốt.
Người như vậy, rất thích hợp làm Ảnh Vệ.
Thiếu niên tao nhã cười mỉa mai, "Được, tôi tin tưởng mắt nhìn người của cậu, trước tiên mang cô bé này đi cầm máu đã, nếu cứ tiếp tục chảy xuống, một thuộc hạ của cậu sẽ chảy máu đến chết mất."
Thiếu niên cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực bị máu nhuộm bẩn, "Cô, có đồng ý đi theo tôi?" Anh cho cô lựa chọn.
Hai tay ôm con búp bê, Linh Lan nhìn vẻ mặt lạnh như băng của người thiếu niên, do dự gật đầu một cái.
Anh thấy cô sắp ngã xuống thì ôm lấy cô, vì anh không phải là người xấu, cô là người ngây thơ đơn thuần, Hàn Lạc Đình hoàn toàn xác nhận không phải là người xấu, cho tới bây giờ cũng không phải.
Gặp gỡ anh, cuộc đời cô đã có một bước ngoặc.
Cô, trở thành một tân Ảnh Vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.