Chương 14: Chương 7.1
An Tĩnh
26/06/2015
Cảm thấy Đỗ Linh Lan nhìn mình chăm chú, Hàn Lạc Đình quay đầu lại, làm cô không kịp lảng tránh ánh mắt ấy.
Một lúc sau, anh đưa tay ra, bàn tay dịu dàng nhưng không cho phép cô di chuyển cằm của mình, bắt buộc cô nhìn anh.
Chờ lâu như vậy, lâu đến mức anh cho rằng cô sẽ không bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, lâu đến mức giờ phút này anh gần như muốn buông tay, cô lại dùng ánh mắt kia, giống như cả thế giới này chỉ còn lại duy nhất một ánh mắt đang nhìn anh.
Trái tim đập mãnh liệt, một cái lại một cái, làm anh đau đớn, tim đập dồn dập như vậy, ngoài cô ra, anh cũng không tìm được bất kỳ ai có thể làm cho tim anh đập như vậy.
"Không, nhìn anh, không được di chuyển." Phát hiện cô lại muốn giãy giụa, giọng anh khàn khàn nói:"Đúng, nhìn anh, Linh Lan, không được di chuyển, chỉ được nhìn một mình anh."
Đỗ Linh Lan thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng anh không biết thuật thôi miên, nhưng hết lần này đến lần khác cô vẫn ngoan ngoãn nhìn anh như vậy, không di chuyển tầm mắt.
Cô muốn xoay mặt đi, thật, cô tự nói với chính mình, nhưng từ tận đáy lòng lại có một âm thanh thầm kín không ngừng hỏi ngược lại cô, thật sự muốn như vậy sao?
"Linh Lan." Anh thì thầm tên cô, giọng nói cưng chiều như vậy, bất đắc dĩ như vậy.
Đã từng, anh chỉ đối với một cô gái, dùng giọng nói như vậy, hôm nay, anh cũng dùng giọng nói như vậy để nói chuyện với cô.
Không, giọng nói tuy tương tự, nhưng nghe cẩn thận cũng không phải giống nhau hoàn toàn.
Giọng nói của anh, cưng chiều nhiều hơn một chút, bất đắc dĩ ít đi mấy phần.
Run sợ, cô rất muốn mình tỉnh táo lại, rất muốn mình không suy nghĩ bậy bạ, nếu không lại chỉ nhận được đau lòng và khổ sở, cô đã sợ đau lòng như vậy, đã chịu đủ mọi khổ sở như vậy, nhưng trái tim cô vẫn không ngừng kêu gào, phản kháng.
Trái tim của cô, vẫn luôn đập vì anh, vẫn luôn không thay đổi, cô yêu anh, không cách nào nói buông tha thì dễ dàng buông tha, không cách nào nói không thương cũng không yêu.
Cô vẫn luôn tự lừa dối mình, vẫn luôn kìm chế bản thân, lừa dối mình đã không còn yêu anh, kìm chế không cho mình tiếp tục yêu anh, nhưng tất cả chỉ uổng công mà thôi.
Cô hoàn toàn không có cách để không yêu anh nữa.
Nước mắt, từ khóe mắt chảy xuống gương mặt trắng nõn, những giọt nước mắt chua xót, cũng là những giọt nước mắt bất đắc dĩ.
Anh đón nhận từng giọt nước mắt của cô giống như những viên trân châu quý báu, trái tim đau đớn, hơn nữa cô lại dùng ánh mắt bất lực và bất đắc dĩ như thế để nhìn anh, khiến anh càng thêm đau lòng, nhưng cũng trong lúc đó, anh lại cảm thấy vui mừng.
Linh Lan của anh, là một người phụ nữ trong cứng ngoài mềm, nếu như không phải thật lòng với nhau, tuyệt đối sẽ không khóc ở trước mặt người khác.
Nước mắt của cô, có phải là biểu hiện anh vẫn có cơ hội tiến vào trái tim cô một lần nữa hay không?
Nếu quả thật là như vậy, lần này, anh sẽ trân trọng, tuyệt đối sẽ không để cho cơ hội tốt đẹp này vụt khỏi lòng bàn tay.
Trên gò má truyền đến cảm xúc nhẹ nhàng, làm nước mắt của cô càng rơi nhiều hơn, nước mắt của cô không kìm được, cũng không muốn dừng.
Cho đến bây giờ cô cũng không có ở trước mặt anh, rơi nửa giọt nước mắt, cô luôn cho rằng anh chỉ quý trọng Long Hồ, chỉ có nước mắt của Long Hồ mới đáng được anh trân trọng.
Nhưng xem ra bây giờ, hình như không phải, ít nhất trên mặt anh cũng xuất hiện sự trân trọng tương tự, vẻ mặt đau lòng tương tự, anh quan tâm cô.
"Nói cho tôi biết, anh đến nơi này, là vì cái gì?" Mang theo giọng mũi và nước mắt, cuối cùng cô cũng hỏi anh một việc được giấu rất lâu trong lòng mình, nhưng vẫn không dám nói ra vấn đề ấy.
Trước kia sợ hỏi, vì sợ câu trả lời của anh sẽ làm mình đau đến không muốn sống, cho nên sợ, cho nên mỗi lần vấn đề này đến bên môi, đều sẽ nuốt vào, bây giờ vẫn sợ, nhưng lại có chút mong đợi, cô đang mong đợi đáp án của anh, mong đợi sự đáp lại của anh.
Cúi xuống, môi bạc hôn lên mi mắt của cô, nụ hôn như vậy làm nước mắt cô không còn rơi nữa:"Anh đến, là vì muốn em yêu anh lần nữa, anh biết anh rất ích kỷ, cũng rất tùy hứng, hơn nữa còn rất chậm chạp, nhưng Linh Lan. . . . . ."
Anh chợt lùi lại, đôi mắt đen chăm chú nhìn nước mắt trong mắt cô, trên mặt đều là nghiêm túc và nghiêm túc, "Có thể không xem chúng ta ở chung là vì bảo bảo hay không, yêu anh lần nữa? Bởi vì, anh yêu em, yêu đến mức không thể thiếu em, không thể một ngày không có em trong cuộc sống."
Mắt trừng lớn, Đỗ Linh Lan không thể nào tin nổi những gì tai mình nghe được, "Anh. . . . . . Yêu em?" Mặc dù đoán được anh quan tâm, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến đáp án của anh sẽ là yêu cô.
Đỗ Linh Lang mất năng lực ngôn ngữ, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh chằm chằm.
"Đúng, anh yêu em." Câu đầu tiên khó nhất cũng đã nói ra, sau những lời nói yêu thương đó, không bao giờ cảm thấy miễn cưỡng và khó xử nữa.
"Anh không cần vì đứa bé. . . . . ."
"Không phải vì đứa bé, Linh Lan, trước đây anh đã nói, anh đến đây không phải để giành đứa bé với em, bởi vì anh đã quyết định, muốn đợi bên cạnh em và bảo bảo, nếu đã đợi rồi, làm sao có thể giành? Tại sao phải đi giành?" Anh nói xong, đôi môi vẫn nhẹ nhàng trên trán cô, ấn xuống từng nụ hôn dịu dàng.
"Có phải em đang nằm mơ không?" Đỗ Linh Lan dụi mắt, nỉ non nói:"Nếu như không phải đang nằm mơ, tại sao em lại nghe được. . . . . ." Tại sao cô lại nghe được, những lời nói luôn mong chờ bấy lâu nay?
"Không phải là mơ, Linh Lan, em không phải đang nằm mơ, anh là thật, tất cả những lời nói cũng là thật, ngay cả cái này. . . . . ." Anh cúi đầu xuống, hôn lên hai cánh môi hồng nhạt khiến anh luôn ngày nhớ đêm mong, trong miệng cô thơm ngọt, làm anh không chịu được hôn thắm thiết, đầu lưỡi mạnh mẽ cạy hàm răng của cô ra, dây dưa mút lưỡi của cô, liếm hôn.
Nụ hôn của anh rất dịu dàng, rất triền miên, giống như muốn mang tất cả những nụ hôn này khảm sâu vào trong cơ thể cô thì mới bằng lòng bỏ qua.
Cố nén dục vọng lâu nay, nhưng vì những nụ hôn này mà bùn cháy dữ dội.
Nhưng mà, những nụ hôn nóng bỏng này, bị một hồi tiếng gõ cửa không đúng lúc cắt đứt, sau đó giọng nói của y tá vang lên, "Hai vị, có một vị phu nhân khác cần dùng căn phòng này."
Hàn Lạc Đình bất mãn dừng những nụ hôn lại, "Chúng ta đi về."
Bốn chữ, thản nhiên, phát ra cũng không lớn, vậy mà nghe vào trong tai Đỗ Linh Lan, giống như một tiếng sấm vang lên trên mặt đất bằng phẳng.
Anh nóng bỏng đủ để đốt cháy tất cả mọi ánh mắt, cùng với nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể, cô có thể đoán rằng, lần này về nhà không chỉ đơn giản là đi về nghỉ ngơi.
Kí ức về đêm đầu tiên không tốt đẹp lắm, cơ thể cũng không hoàn mỹ, nói thật ra, làm cô vẫn còn khiếp sợ, nhưng ngay lúc này đây anh lại đưa tay về phía cô, "Chúng ta về nhà thôi."
Cô không kìm chế được đưa tay của mình ra, nắm tay anh, cùng anh trở về nhà của bọn họ.
Khi cánh cửa ở phía sau đóng lại, một luồng khí lạnh, bất ngờ chạy vào tim.
Đỗ Linh Lan khẽ rên một tiếng, muốn chạy trốn theo bản năng, rời khỏi đây một chút sẽ tốt hơn, đợi cả hai bình tĩnh lại, vào lúc này cô không muốn làm ra bất kỳ chuyện gì khiến cả hai phải hối hận, thật sự không muốn.
Nhưng cô mới đi được một bước, Hàn Lạc Đình từ phía sau ôm chặt hông của cô.
Cánh tay của anh, giống như hai cái hai chiếc còng chắc chắn, vững vàng khóa chặt cô ở trước ngực của anh, cho dù cô giãy giụa thế nào cũng không thoát, có tiếng tim đập mạnh mẽ truyền đến, thậm chí cô không cách nào phân biệt được đó là tiếng tim của cô đập, hay là của anh.
"Linh Lan." Giọng anh khàn khàn, hơi thở nóng rực, ở bên tai cô vang lên.
Cô gần như ngừng thở, không dám thở mạnh một cái, cô quá căng thẳng, căng thẳng đến mức tay chân cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, mặc dù đã có đứa bé, nhưng hai người bọn họ chỉ triền miên đúng một lần mà thôi, phương diện này cô vẫn còn ngượng ngùng và thật sự rất mới lạ.
Cô rõ ràng rất căng thẳng, anh không thể bắt mình làm như không thấy, anh khiến cô căng thẳng, bởi vì anh cũng căng thẳng.
Mặc dù máu trong mạch máu đang sôi trào, thôi thúc anh phải hoàn toàn chiếm giữ cô, mà cô cũng đã sớm là người phụ nữ của anh, bằng chứng chính là cô đang mang thai con của anh.
Anh muốn chạm vào người phụ nữ của mình, hơn nữa anh cũng có thể cảm thấy, cô chỉ căng thẳng, chứ không hề phản đối, muốn trái tim của anh, như vậy tuyệt đối sẽ không có dũng khí đứng ra nói nửa câu cự tuyệt với anh.
Nhưng anh đã nói, cái anh muốn không phải kích tình nhất thời, cái anh muốn là toàn bộ tình cảm của cô, là toàn bộ tình yêu của cô, anh không ngại mất cả buổi tối, thậm chí tốn cả cuộc đời này để nói cho cô biết, thật ra anh yêu cô nhiều bao nhiêu.
"Linh Lan, đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương." Anh thì thầm bên tai cô, bàn tay từ từ vuốt nhè nhẹ trên bụng của cô, nhẹ nhàng mà không có tình dục.
Anh khẽ vuốt, làm cô nhớ lại tình trạng của mình trong giờ phút này, "Chúng ta không nên như vậy. . . . . . Em. . . . . . Em đang mang thai. . . . . . Sẽ. . . . . . Sẽ. . . . . ." Cô nhẹ nhàng mà sợ hãi nói, không muốn chỉ vì ham vui nhất thời mà làm đứa bé khó chịu.
"Không quan trọng." Môi của anh, ở bên tai cô nhẹ nhàng liếm, làm hơi thở nóng lên, khiến hai đầu gối cô mềm nhũn, "Bác sĩ đã nói cho anh biết, ngoài ba tháng đầu và ba tháng cuối không được sinh hoạt vợ chồng, những thời gian khác chỉ cần nhẹ nhàng một chút, cẩn thận một chút, sẽ không có vấn đề gì."
Đỗ Linh Lan cao giọng, "Cái gì. . . . . . Nói lúc nào?" Lúc khám thai cũng chưa từng nghe bác sĩ ôn tồn, nói với cô cái đề tài làm người ta xấu hổ này.
"Lần đầu tiên cùng đi làm khám thai với em, lúc em chuẩn bị làm kiểm tra siêu âm thì bác sĩ nói với anh." Môi Hàn Lạc Đình tiếp tục cọ nhẹ trên lỗ tai của cô, không có nói cho cô biết, không chỉ bác sĩ, ngay cả những người dân khác trong trấn cũng từng nói qua với anh, muốn anh cẩn thận một chút, không được làm tổn thương cô và đứa trẻ.
"Hả . . . . . Thật sao?" Cô lẩm bẩm, cùng lúc đó phát hiện anh ngoại trừ hôn lỗ tai của cô, và khẽ vuốt ve bụng của cô, tay của anh không hề trượt đến những địa phương khác, cũng không có làm chuyện gì khác hấp dẫn cô, sau đó nhân lúc cô bị mê hoặc mà mơ mơ màng màng đồng ý với anh.
Anh chỉ đang hỏi, muốn cô dưới tình huống tỉnh táo nhất mà đồng ý với anh, anh mới tiếp tục, nếu như không nhận được sự đồng ý của cô, anh sẽ không làm những chuyện cô không muốn.
Đỗ Linh Lan có thể cảm thấy, cơ thể của anh trở nên cực kỳ nóng bỏng, hô hấp trở nên cực kỳ nồng đậm, nhớ lại đêm hôm ấy, khi anh mất khống chế, khi anh chôn sâu vào trong cơ thể cô rồi nặng nề kéo ra đưa vào, nhiệt độ cơ thể anh cũng nóng bỏng giống như hiện tại, hô hấp nồng đậm giống như hiện tại.
Hàn Lạc Đình như vậy, cũng không biết tại sao lại khiến lòng cô mền nhũn, hơn nữa còn mềm đến rối tinh rối mù, ban đầu đối với tính chất của sự việc khiến cô vô cùng sợ hãi và lo lắng, cũng giống như biến mất ở nơi này, mặc dù cô vẫn xấu hổ, vẫn căng thẳng, nhưng lại không muốn ngăn cản sự kích động của anh, và cho rằng phải trốn tránh anh.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại, đặt lên mu bàn tay của anh.
Động tác của anh dừng lại, không có rút tay về, nhưng cũng không có những động tác khác.
Cô ngẩn ra, không thể làm gì khác hơn là nâng cánh tay còn lại lên, hai bàn tay nhỏ bé cùng đặt trên mu bàn tay của anh, thế nhưng anh lại giống như không hiểu ý của cô, cho nên ở trong ngực của anh xoay người lại, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt e thẹn nhìn anh.
Ánh mắt của anh như đuốc, nhìn cô chằm chằm.
Chậm rãi nhón chân lên, cô đưa môi của mình đến gần môi của anh, nhắm mắt lại, chờ anh hôn mình.
Trong bóng tối, những giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn bình thường, Đỗ Linh Lan có thể cảm thấy ánh mắt Hàn Lạc Đình dính chặt chẽ trên mặt cô, có thể cảm thấy bọn họ ở rất gần nhau, có thể hít vào hơi thở của nhau, nhưng mà anh không có hôn, không có hôn cô.
Cô có chút hoang mang, cô không có hiểu sai ý của anh, anh muốn cô, cô có thể cảm nhận được, nhưng anh chậm chạp không hôn cô, khiến cô có chút để ý và không hiểu.
Cẳng chân vì phải nhón quá lâu, hơn nữa bụng càng ngày càng nặng mà bắt đầu chua xót, chân của cô lần nữa từ từ giẫm trên mặt đất, lúc muốn mở mắt ra, môi đột nhiên bị người khác bao phủ, chiếc lưỡi linh hoạt vốn không thuộc về mình trượt vào trong, dây dưa với lưỡi của mình.
Một lúc sau, anh đưa tay ra, bàn tay dịu dàng nhưng không cho phép cô di chuyển cằm của mình, bắt buộc cô nhìn anh.
Chờ lâu như vậy, lâu đến mức anh cho rằng cô sẽ không bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, lâu đến mức giờ phút này anh gần như muốn buông tay, cô lại dùng ánh mắt kia, giống như cả thế giới này chỉ còn lại duy nhất một ánh mắt đang nhìn anh.
Trái tim đập mãnh liệt, một cái lại một cái, làm anh đau đớn, tim đập dồn dập như vậy, ngoài cô ra, anh cũng không tìm được bất kỳ ai có thể làm cho tim anh đập như vậy.
"Không, nhìn anh, không được di chuyển." Phát hiện cô lại muốn giãy giụa, giọng anh khàn khàn nói:"Đúng, nhìn anh, Linh Lan, không được di chuyển, chỉ được nhìn một mình anh."
Đỗ Linh Lan thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng anh không biết thuật thôi miên, nhưng hết lần này đến lần khác cô vẫn ngoan ngoãn nhìn anh như vậy, không di chuyển tầm mắt.
Cô muốn xoay mặt đi, thật, cô tự nói với chính mình, nhưng từ tận đáy lòng lại có một âm thanh thầm kín không ngừng hỏi ngược lại cô, thật sự muốn như vậy sao?
"Linh Lan." Anh thì thầm tên cô, giọng nói cưng chiều như vậy, bất đắc dĩ như vậy.
Đã từng, anh chỉ đối với một cô gái, dùng giọng nói như vậy, hôm nay, anh cũng dùng giọng nói như vậy để nói chuyện với cô.
Không, giọng nói tuy tương tự, nhưng nghe cẩn thận cũng không phải giống nhau hoàn toàn.
Giọng nói của anh, cưng chiều nhiều hơn một chút, bất đắc dĩ ít đi mấy phần.
Run sợ, cô rất muốn mình tỉnh táo lại, rất muốn mình không suy nghĩ bậy bạ, nếu không lại chỉ nhận được đau lòng và khổ sở, cô đã sợ đau lòng như vậy, đã chịu đủ mọi khổ sở như vậy, nhưng trái tim cô vẫn không ngừng kêu gào, phản kháng.
Trái tim của cô, vẫn luôn đập vì anh, vẫn luôn không thay đổi, cô yêu anh, không cách nào nói buông tha thì dễ dàng buông tha, không cách nào nói không thương cũng không yêu.
Cô vẫn luôn tự lừa dối mình, vẫn luôn kìm chế bản thân, lừa dối mình đã không còn yêu anh, kìm chế không cho mình tiếp tục yêu anh, nhưng tất cả chỉ uổng công mà thôi.
Cô hoàn toàn không có cách để không yêu anh nữa.
Nước mắt, từ khóe mắt chảy xuống gương mặt trắng nõn, những giọt nước mắt chua xót, cũng là những giọt nước mắt bất đắc dĩ.
Anh đón nhận từng giọt nước mắt của cô giống như những viên trân châu quý báu, trái tim đau đớn, hơn nữa cô lại dùng ánh mắt bất lực và bất đắc dĩ như thế để nhìn anh, khiến anh càng thêm đau lòng, nhưng cũng trong lúc đó, anh lại cảm thấy vui mừng.
Linh Lan của anh, là một người phụ nữ trong cứng ngoài mềm, nếu như không phải thật lòng với nhau, tuyệt đối sẽ không khóc ở trước mặt người khác.
Nước mắt của cô, có phải là biểu hiện anh vẫn có cơ hội tiến vào trái tim cô một lần nữa hay không?
Nếu quả thật là như vậy, lần này, anh sẽ trân trọng, tuyệt đối sẽ không để cho cơ hội tốt đẹp này vụt khỏi lòng bàn tay.
Trên gò má truyền đến cảm xúc nhẹ nhàng, làm nước mắt của cô càng rơi nhiều hơn, nước mắt của cô không kìm được, cũng không muốn dừng.
Cho đến bây giờ cô cũng không có ở trước mặt anh, rơi nửa giọt nước mắt, cô luôn cho rằng anh chỉ quý trọng Long Hồ, chỉ có nước mắt của Long Hồ mới đáng được anh trân trọng.
Nhưng xem ra bây giờ, hình như không phải, ít nhất trên mặt anh cũng xuất hiện sự trân trọng tương tự, vẻ mặt đau lòng tương tự, anh quan tâm cô.
"Nói cho tôi biết, anh đến nơi này, là vì cái gì?" Mang theo giọng mũi và nước mắt, cuối cùng cô cũng hỏi anh một việc được giấu rất lâu trong lòng mình, nhưng vẫn không dám nói ra vấn đề ấy.
Trước kia sợ hỏi, vì sợ câu trả lời của anh sẽ làm mình đau đến không muốn sống, cho nên sợ, cho nên mỗi lần vấn đề này đến bên môi, đều sẽ nuốt vào, bây giờ vẫn sợ, nhưng lại có chút mong đợi, cô đang mong đợi đáp án của anh, mong đợi sự đáp lại của anh.
Cúi xuống, môi bạc hôn lên mi mắt của cô, nụ hôn như vậy làm nước mắt cô không còn rơi nữa:"Anh đến, là vì muốn em yêu anh lần nữa, anh biết anh rất ích kỷ, cũng rất tùy hứng, hơn nữa còn rất chậm chạp, nhưng Linh Lan. . . . . ."
Anh chợt lùi lại, đôi mắt đen chăm chú nhìn nước mắt trong mắt cô, trên mặt đều là nghiêm túc và nghiêm túc, "Có thể không xem chúng ta ở chung là vì bảo bảo hay không, yêu anh lần nữa? Bởi vì, anh yêu em, yêu đến mức không thể thiếu em, không thể một ngày không có em trong cuộc sống."
Mắt trừng lớn, Đỗ Linh Lan không thể nào tin nổi những gì tai mình nghe được, "Anh. . . . . . Yêu em?" Mặc dù đoán được anh quan tâm, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến đáp án của anh sẽ là yêu cô.
Đỗ Linh Lang mất năng lực ngôn ngữ, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh chằm chằm.
"Đúng, anh yêu em." Câu đầu tiên khó nhất cũng đã nói ra, sau những lời nói yêu thương đó, không bao giờ cảm thấy miễn cưỡng và khó xử nữa.
"Anh không cần vì đứa bé. . . . . ."
"Không phải vì đứa bé, Linh Lan, trước đây anh đã nói, anh đến đây không phải để giành đứa bé với em, bởi vì anh đã quyết định, muốn đợi bên cạnh em và bảo bảo, nếu đã đợi rồi, làm sao có thể giành? Tại sao phải đi giành?" Anh nói xong, đôi môi vẫn nhẹ nhàng trên trán cô, ấn xuống từng nụ hôn dịu dàng.
"Có phải em đang nằm mơ không?" Đỗ Linh Lan dụi mắt, nỉ non nói:"Nếu như không phải đang nằm mơ, tại sao em lại nghe được. . . . . ." Tại sao cô lại nghe được, những lời nói luôn mong chờ bấy lâu nay?
"Không phải là mơ, Linh Lan, em không phải đang nằm mơ, anh là thật, tất cả những lời nói cũng là thật, ngay cả cái này. . . . . ." Anh cúi đầu xuống, hôn lên hai cánh môi hồng nhạt khiến anh luôn ngày nhớ đêm mong, trong miệng cô thơm ngọt, làm anh không chịu được hôn thắm thiết, đầu lưỡi mạnh mẽ cạy hàm răng của cô ra, dây dưa mút lưỡi của cô, liếm hôn.
Nụ hôn của anh rất dịu dàng, rất triền miên, giống như muốn mang tất cả những nụ hôn này khảm sâu vào trong cơ thể cô thì mới bằng lòng bỏ qua.
Cố nén dục vọng lâu nay, nhưng vì những nụ hôn này mà bùn cháy dữ dội.
Nhưng mà, những nụ hôn nóng bỏng này, bị một hồi tiếng gõ cửa không đúng lúc cắt đứt, sau đó giọng nói của y tá vang lên, "Hai vị, có một vị phu nhân khác cần dùng căn phòng này."
Hàn Lạc Đình bất mãn dừng những nụ hôn lại, "Chúng ta đi về."
Bốn chữ, thản nhiên, phát ra cũng không lớn, vậy mà nghe vào trong tai Đỗ Linh Lan, giống như một tiếng sấm vang lên trên mặt đất bằng phẳng.
Anh nóng bỏng đủ để đốt cháy tất cả mọi ánh mắt, cùng với nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể, cô có thể đoán rằng, lần này về nhà không chỉ đơn giản là đi về nghỉ ngơi.
Kí ức về đêm đầu tiên không tốt đẹp lắm, cơ thể cũng không hoàn mỹ, nói thật ra, làm cô vẫn còn khiếp sợ, nhưng ngay lúc này đây anh lại đưa tay về phía cô, "Chúng ta về nhà thôi."
Cô không kìm chế được đưa tay của mình ra, nắm tay anh, cùng anh trở về nhà của bọn họ.
Khi cánh cửa ở phía sau đóng lại, một luồng khí lạnh, bất ngờ chạy vào tim.
Đỗ Linh Lan khẽ rên một tiếng, muốn chạy trốn theo bản năng, rời khỏi đây một chút sẽ tốt hơn, đợi cả hai bình tĩnh lại, vào lúc này cô không muốn làm ra bất kỳ chuyện gì khiến cả hai phải hối hận, thật sự không muốn.
Nhưng cô mới đi được một bước, Hàn Lạc Đình từ phía sau ôm chặt hông của cô.
Cánh tay của anh, giống như hai cái hai chiếc còng chắc chắn, vững vàng khóa chặt cô ở trước ngực của anh, cho dù cô giãy giụa thế nào cũng không thoát, có tiếng tim đập mạnh mẽ truyền đến, thậm chí cô không cách nào phân biệt được đó là tiếng tim của cô đập, hay là của anh.
"Linh Lan." Giọng anh khàn khàn, hơi thở nóng rực, ở bên tai cô vang lên.
Cô gần như ngừng thở, không dám thở mạnh một cái, cô quá căng thẳng, căng thẳng đến mức tay chân cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, mặc dù đã có đứa bé, nhưng hai người bọn họ chỉ triền miên đúng một lần mà thôi, phương diện này cô vẫn còn ngượng ngùng và thật sự rất mới lạ.
Cô rõ ràng rất căng thẳng, anh không thể bắt mình làm như không thấy, anh khiến cô căng thẳng, bởi vì anh cũng căng thẳng.
Mặc dù máu trong mạch máu đang sôi trào, thôi thúc anh phải hoàn toàn chiếm giữ cô, mà cô cũng đã sớm là người phụ nữ của anh, bằng chứng chính là cô đang mang thai con của anh.
Anh muốn chạm vào người phụ nữ của mình, hơn nữa anh cũng có thể cảm thấy, cô chỉ căng thẳng, chứ không hề phản đối, muốn trái tim của anh, như vậy tuyệt đối sẽ không có dũng khí đứng ra nói nửa câu cự tuyệt với anh.
Nhưng anh đã nói, cái anh muốn không phải kích tình nhất thời, cái anh muốn là toàn bộ tình cảm của cô, là toàn bộ tình yêu của cô, anh không ngại mất cả buổi tối, thậm chí tốn cả cuộc đời này để nói cho cô biết, thật ra anh yêu cô nhiều bao nhiêu.
"Linh Lan, đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương." Anh thì thầm bên tai cô, bàn tay từ từ vuốt nhè nhẹ trên bụng của cô, nhẹ nhàng mà không có tình dục.
Anh khẽ vuốt, làm cô nhớ lại tình trạng của mình trong giờ phút này, "Chúng ta không nên như vậy. . . . . . Em. . . . . . Em đang mang thai. . . . . . Sẽ. . . . . . Sẽ. . . . . ." Cô nhẹ nhàng mà sợ hãi nói, không muốn chỉ vì ham vui nhất thời mà làm đứa bé khó chịu.
"Không quan trọng." Môi của anh, ở bên tai cô nhẹ nhàng liếm, làm hơi thở nóng lên, khiến hai đầu gối cô mềm nhũn, "Bác sĩ đã nói cho anh biết, ngoài ba tháng đầu và ba tháng cuối không được sinh hoạt vợ chồng, những thời gian khác chỉ cần nhẹ nhàng một chút, cẩn thận một chút, sẽ không có vấn đề gì."
Đỗ Linh Lan cao giọng, "Cái gì. . . . . . Nói lúc nào?" Lúc khám thai cũng chưa từng nghe bác sĩ ôn tồn, nói với cô cái đề tài làm người ta xấu hổ này.
"Lần đầu tiên cùng đi làm khám thai với em, lúc em chuẩn bị làm kiểm tra siêu âm thì bác sĩ nói với anh." Môi Hàn Lạc Đình tiếp tục cọ nhẹ trên lỗ tai của cô, không có nói cho cô biết, không chỉ bác sĩ, ngay cả những người dân khác trong trấn cũng từng nói qua với anh, muốn anh cẩn thận một chút, không được làm tổn thương cô và đứa trẻ.
"Hả . . . . . Thật sao?" Cô lẩm bẩm, cùng lúc đó phát hiện anh ngoại trừ hôn lỗ tai của cô, và khẽ vuốt ve bụng của cô, tay của anh không hề trượt đến những địa phương khác, cũng không có làm chuyện gì khác hấp dẫn cô, sau đó nhân lúc cô bị mê hoặc mà mơ mơ màng màng đồng ý với anh.
Anh chỉ đang hỏi, muốn cô dưới tình huống tỉnh táo nhất mà đồng ý với anh, anh mới tiếp tục, nếu như không nhận được sự đồng ý của cô, anh sẽ không làm những chuyện cô không muốn.
Đỗ Linh Lan có thể cảm thấy, cơ thể của anh trở nên cực kỳ nóng bỏng, hô hấp trở nên cực kỳ nồng đậm, nhớ lại đêm hôm ấy, khi anh mất khống chế, khi anh chôn sâu vào trong cơ thể cô rồi nặng nề kéo ra đưa vào, nhiệt độ cơ thể anh cũng nóng bỏng giống như hiện tại, hô hấp nồng đậm giống như hiện tại.
Hàn Lạc Đình như vậy, cũng không biết tại sao lại khiến lòng cô mền nhũn, hơn nữa còn mềm đến rối tinh rối mù, ban đầu đối với tính chất của sự việc khiến cô vô cùng sợ hãi và lo lắng, cũng giống như biến mất ở nơi này, mặc dù cô vẫn xấu hổ, vẫn căng thẳng, nhưng lại không muốn ngăn cản sự kích động của anh, và cho rằng phải trốn tránh anh.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại, đặt lên mu bàn tay của anh.
Động tác của anh dừng lại, không có rút tay về, nhưng cũng không có những động tác khác.
Cô ngẩn ra, không thể làm gì khác hơn là nâng cánh tay còn lại lên, hai bàn tay nhỏ bé cùng đặt trên mu bàn tay của anh, thế nhưng anh lại giống như không hiểu ý của cô, cho nên ở trong ngực của anh xoay người lại, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt e thẹn nhìn anh.
Ánh mắt của anh như đuốc, nhìn cô chằm chằm.
Chậm rãi nhón chân lên, cô đưa môi của mình đến gần môi của anh, nhắm mắt lại, chờ anh hôn mình.
Trong bóng tối, những giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn bình thường, Đỗ Linh Lan có thể cảm thấy ánh mắt Hàn Lạc Đình dính chặt chẽ trên mặt cô, có thể cảm thấy bọn họ ở rất gần nhau, có thể hít vào hơi thở của nhau, nhưng mà anh không có hôn, không có hôn cô.
Cô có chút hoang mang, cô không có hiểu sai ý của anh, anh muốn cô, cô có thể cảm nhận được, nhưng anh chậm chạp không hôn cô, khiến cô có chút để ý và không hiểu.
Cẳng chân vì phải nhón quá lâu, hơn nữa bụng càng ngày càng nặng mà bắt đầu chua xót, chân của cô lần nữa từ từ giẫm trên mặt đất, lúc muốn mở mắt ra, môi đột nhiên bị người khác bao phủ, chiếc lưỡi linh hoạt vốn không thuộc về mình trượt vào trong, dây dưa với lưỡi của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.