Ai Cho Anh Lên Giường

Chương 17: Chương 8.2

An Tĩnh

17/07/2015

Ý thức bắt đầu hồi phục, Đỗ Linh Lan mở mắt, dựa sát vào người bên cạnh theo bản năng, nhưng không ngờ lại chạm phải một cái giường lạnh như băng, cô có chút hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy một khoảng trống, Hàn Lạc Đình không có ở đây!

Trái tim của cô, thắt chặt một cái, có chút hoảng sợ đứng dậy, ngay cả dép cũng không kịp mang, nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ, tìm bóng dáng của anh.

Cô đã có thói quen, mỗi sáng sớm khi thức dậy vừa mở mắt ra sẽ nhìn thấy anh, bởi vì không thấy được anh, cuối cùng cô cũng không khỏi hoảng sợ, sợ mấy ngày ngọt ngào này, thật ra là do mình tưởng tượng trong mơ.

Nếu quả thật là mơ, vậy đối với cô mà nói thật sự rất tàn nhẫn.

Đỗ Linh Lan thở hổn hển đi tìm, cho đến khi tìm được Hàn Lạc Đình ở trong phòng bếp, hai chân đã mềm nhũn, thiếu chút nữa chân cô đứng không vững.

Nghe được tiếng bước chân Hàn Lạc Đình quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt hoảng sợ và lo lắng của cô, còn có hai bàn chân trần trụi của cô.

"Làm sao vậy?" Anh nhíu mày, tiến lên ôm lấy Đỗ Linh Lan, đi đến ghế sofa trong phòng khách, "Tại sao lại không mang giày? Còn có áo khoác đâu? Tại sao lại không mặc? Nếu như cảm lạnh thì phải làm sao hả?" Giọng điệu của anh mang theo một chút trách cứ, đối với nguy hiểm cảm thấy không vui.

Nhưng một lúc sau, Hàn Lạc Đình phát hiện Đỗ Linh Lan khác thường, vội vàng đưa tay đặt lên trên trán của cô, "Không thoải mái sao? Chúng ta đi đến chỗ bác sĩ một chuyến." Vừa nói anh vừa đứng dậy, cởi áo khoát trên người xuống, khoát lên trên cơ thể chỉ có quần áo ngủ mỏng manh của cô, muốn ôm cô đi ra ngoài.

"Đợi một chút." Đỗ Linh Lan lấy lại tinh thần, kéo cánh tay của anh, không để cho anh thật sự đưa cô đến chỗ bác sĩ, "Em không sao, thật, em chỉ là . . . . . Chỉ là khi tỉnh lại không nhìn thấy anh, có chút lo lắng mà thôi." Cô nhẹ nhàng, nói nhỏ như muỗi kêu, chỉ cảm thấy chính mình chuyện bé xé ra to rồi.

Nghe vậy, bước chân của anh dừng lại.

Trên gương mặt nhỏ nhắn của cô quả thực có chút lúng túng, một chút dáng vẻ khó chịu cũng không có, mà cơ thể của cô cũng rất tốt, không có run rẩy, cũng không có đổ mồ hôi lạnh, cho nên giống như những gì cô đã nói, cô không có chuyện gì.

Hàn Lạc Đình ôm Đỗ Linh Lan ngồi xuống trở lại trên ghế sofa, anh để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, mình thì ôm cô từ phía sau, "Anh thấy em vẫn chưa thức dậy, cho nên mới đi chợ, mua một ít xương về nấu canh cho em uống." Anh nói rõ lí do mình không ở bên cạnh cô, nguyên nhân là đợi cô tỉnh ngủ.

"Anh. . . . . . Cái gì?" Mắt Đỗ Linh Lan trợn to, không tin những gì mình nghe được.

Máu xông lên trên mặt, Hàn Lạc Đình ho nhẹ một tiếng, hắng giọng, có chút xấu hổ nói:"Anh nghe bà chủ quầy hàng ngoài chợ nói, phụ nữ có thai sợ nóng, hơn nữa bụng của em cũng càng ngày càng lớn, không thể đứng trước bếp nấu cơm được nữa, cho nên anh nghĩ, sau này hãy để cho anh nấu cơm."

Nói cô không cảm động, là lừa gạt người.

Mắt Đỗ Linh Lan nhìn thấy, trên tay của anh có một mảnh hồng, vậy hẳn là anh bị bỏng, thật may là chỉ là hồng thôi, không có nổi bọng nước, "Em không có vẫn đề gì, em không sợ nóng. . . . . ."

"Anh không muốn." Anh cắt đứt lời của cô, "Anh không muốn em phải khổ cực như vậy, mặc dù anh chưa từng nấu cơm, nhưng anh sẽ dựa theo sách dạy nấu ăn mà làm, nếu thật sự không được, chúng ta có thể đến Thư gia, Mặc Phi nói chúng ta có thể đến Thư gia ăn cơm, người của Thư gia sẽ chăm sóc em thật tốt."

"Anh đã nói với Mặc Phi?" Cô có chút kinh ngạc, Hàn Lạc Đình không phải loại người gặp vấn đề sẽ đi nhờ sự giúp đỡ của người khác, anh luôn lựa chọn tự mình đi tìm câu trả lời, nhưng vì cô, anh đã đi tìm Dương Mặc Phi.

"Đúng." Bọn họ đều là cô nhi, tất cả phương pháp chăm sóc của cô, đều học được từ mấy bà bà trong chợ, anh không muốn có sai sót gì, cho dù bị xem thường, cũng phải đi hỏi người khác.

Thật may, Dương Mặc Phi và anh đồng bệnh tương liên(cùng chung cảnh ngộ nên có thể thông cảm với đối phương), mới đây vợ của cậu ta cũng đi kiểm tra, xác định đã mang thai một tháng.

Chuyện trọng thể của người trong Thư gia, hơn nữa còn thông cảm cho hai người bọn họ cái gì cũng không biết, nên cái gì bổ cho cơ thể, ăn, Thư gia cũng chuẩn bị một phần cho Đỗ Linh Lan, quả thật coi Đỗ Linh Lan giống như người con gái thứ hai.

"Cám ơn anh. . . . . . Lạc Đình." Cô nhẹ nhàng nói, không biết nên làm như thế nào, mới có thể biểu đạt hết tất cả cảm kích trong lòng mình.

Cánh tay anh siết chặt, lòng bàn tay theo thói quen vuốt ve bụng của cô, "Không cần cám ơn anh... tất cả những chuyện anh làm thật ra không đáng kể, so với việc em nôn nghén, còn có buổi tối chân sẽ bị chuột rút, đây mới là chuyện đáng được cảm ơn."

Nghe thấy cô luôn nôn nghén, và nhìn cô nửa đêm vì chân bị chuột rút mà tỉnh giấc, anh không kiềm chế được cảm thấy đau lòng.

Tại sao lại nói là chuyện không đáng để cảm ơn? Nghe thấy cô nôn nghén, anh đi khắp nơi, hỏi mọi người có phương pháp gì, có thể giảm bớt triệu chứng và sự khó chịu của cô; nửa đêm chân cô bị chuột rút, anh luôn không ngại bị làm phiền mà giúp cô xoa bóp bắp thịt căng cứng, xoa nhẹ khoảng mấy giờ cũng không có kêu mệt, không có dừng tay.

Chứ đừng nói chi là, hiện tại anh lại học nấu cơm vì cô!

Những thứ này anh đều không nên làm, anh ở trong cảm nhận của cô, giống như một vị thần cao lớn vậy.

Nhưng cô thật sự rất vui mừng, bởi vì trong khoảng thời gian này khoảng cách giữa hai người bọn họ, từ từ rút ngắn, rốt cuộc cô cũng không cần nhìn bóng lưng của anh mà nhớ anh.

Chỉ có duy nhất một chỗ không tốt, chính là bụng của Đỗ Linh Lan càng lúc càng lớn, Hàn Lạc Đình hình như cũng trở nên giống với tất cả những người cha chuẩn mực khác, bắt đầu có chút trông gà hoá cuốc(lẫn lộn trái phải hay lo lắng không đâu), chỉ cần cô nhăn mặt nhíu mày, hoặc là thở dài một tiếng, anh sẽ vội vã cuống cuồng nhảy dựng lên, ôm cô đi đến chỗ bác sĩ.

Như vậy mấy lần sau, bác sĩ và y tá trong phòng khám bệnh chỉ cần vừa nhìn thấy bọn họ, cũng không cần đăng kí, trực tiếp để cho bọn họ đi vào trong phòng khám của bác sĩ.



Trừ chuyện này không tốt, hiện tại cô vô cùng hạnh phúc.

"Em chờ anh một chút, anh đi múc một chén canh cho em." Hàn Lạc Đình đặt cô trên ghế sofa, mình thì đi vào trong phòng bếp mang ra ngoài một chén canh nóng, sợ cô bị bỏng, còn bón từng muỗng cho cô .

Đỗ Linh Lan có chút thẹn thùng, nhưng vẫn uống vào từng muỗng từng muỗng canh nóng bên môi, anh quên thêm muối ăn, nhưng cô lại cảm thấy canh này có vị thiên hạ đệ nhất, canh uống ngon nhất, đại khái chính là người yêu trong mắt tự nhiên sẽ là Tây Thi thôi.

Rất nhanh một chén canh nóng đã được Hàn Lạc Đình cho cô uống hết, anh cầm lấy giấy lau miệng cho cô, đúng lúc này điện thoại di động lại vang lên.

Anh và cô đều ngẩn ra, bởi vì anh đang nghỉ phép, hơn nữa chính anh đã từng nói, không có chuyện gì thì không cần tới quấy rầy anh theo đuổi vợ, cho nên anh tới trấn nhỏ này hơn hai tháng, cũng không có người gọi điện thoại tới.

Anh do dự có nên nhận hay không.

"Lạc Đình, nghe điện thoại trước đi." Cô cười vỗ vỗ tay của anh, cầm lấy cái chén trong tay của anh, đang muốn đi vào phòng bếp, anh lại nắm lấy tay của cô, không cho cô bước xuống đất, nguyên nhân là cô không có mang dép, anh không muốn cô trực tiếp dẫm lên sàn nhà lạnh lẽo.

Cô có chút bất đắc dĩ than nhẹ, "Anh nghe điện thoại trước đi, em ngồi."

Lần này anh mới hài lòng nhận điện thoại, "Tôi, Hàn Lạc Đình."

Đỗ Linh Lan thấy anh không nói lời nào, im lặng nghe đối phương nói, chỉ là ngay sau đó cả người anh căng thẳng, vẻ mặt cũng tràn đầy lo lắng, cô biết rõ đã có chuyện xảy ra.

Không cần đợi lâu, anh đã nhanh chóng cúp điện thoại, nhìn cô.

Cô kiên nhẫn chờ, chờ Hàn Lạc Đình nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì.

"Ngũ Tiểu Thư gặp tập kích, bị bắt rồi." Sau một lúc khá lâu anh nói.

Đỗ Linh Lan ngẩn ra, "Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Ngũ Tiểu Thư lại bị bắt?" Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thân như chị em, tin tức Long Hồ bị bắt đi, làm cô lo lắng hơn bất cứ chuyện gì.

"Cụ thể thì không rõ ràng lắm, nhưng. . . . . ." Anh muốn nói lại thôi, ánh mắt do dự nhìn cô, còn có bụng của cô.

Cô lập tức hiểu được, cuộc điện thoại này là muốn anh trở về Long Môn cứu Long Hồ.

Thời gian quá ngắn, cô vẫn cảm thấy thời gian đơn độc chung sống cùng anh quá ngắn, quá ít, hiện tại anh lại phải về, hai tay không tự chủ ôm chặt bụng, cô cúi đầu không nói.

Cô đang do dự, có nên muốn anh ở lại hay không, cô biết thân là thủ lĩnh Ảnh Vệ, Hàn Lạc Đình có chức trách của anh, hiện tại Long Hồ bị bắt, anh nhất định phải trở về, tra ra là ai đã bắt Long Hồ, còn phải tìm cách làm sao để cứu cô ấy ra.

Thế nhưng cô lại không muốn rời xa anh, cô muốn anh mãi bầu bạn bên cạnh cô, cô đã có thói quen mỗi ngày đều có anh ở bên cạnh.

Đỗ Linh Lan sợ khi ngủ thiếu anh, cô sợ cô không có thói quen một mình nằm trên giường lớn lạnh lẽo, không thể ngủ được, cũng sợ mỗi sáng sớm khi vừa thức dậy, sẽ giống như mới vừa rồi không nhìn thấy anh mà không yên tâm, hoảng sợ.

Anh và cô đều không nói gì, cô không thể đoán ra anh đang nghĩ gì, nhưng trực giác của cô lại nói cho cô biết, anh cũng đang đấu tranh, đấu tranh giữa việc ở cùng cô và chức trách.

Nếu như anh có thể trực tiếp nói với cô, anh phải trở về với cương vị của mình, hoặc là cô dùng lý do mình đang mang thai, buộc anh ở lại, nhưng anh nửa câu cũng không hề đề cập tới, chỉ âm thầm phiền não.

Hàn Lạc Đình là một người đàn ông như thế nào, chẳng lẽ cô còn không hiểu sao?

Khẽ thở dài, Đỗ Linh Lan quyết định, "Lạc Đình, anh trở về đi."

Nghe vậy, anh không dám tin quay đầu lại nhìn cô chằm chằm.

"Anh trở về cứu Ngũ Tiểu Thư đi!" Cô đã biết, tình cảm của anh đối với Long Hồ không phải là tình yêu, như vậy là đủ rồi, cô không cần phải suy đoán tâm tư của anh nữa, cũng không cần lo lắng anh sẽ bị Long Hồ cướp đi, cô tin chắc anh nhất định sẽ trở về, vì cô, cũng vì tiểu bảo bối của bọn họ.

"Lạc Đình, em và tiểu bảo bối ở chỗ này chờ anh trở lại, anh nên trở về đi thôi."

Hàn Lạc Đình đưa tay nắm lấy bàn tay của cô, "Em và anh cùng nhau trở về, trở về Long Môn."

Anh không yên lòng, để cô đợi ở nơi này một mình, hơn nữa lần này Dương Mặc Phi và anh nhất định phải cùng nhau trở về, bên cạnh cô ngay cả một người thân cận cũng không có, mặc dù nói người dân trong trấn nhỏ này rất quan tâm cô, nhưng anh trước sau vẫn không yên lòng.



"Em không muốn trở về." Đỗ Linh Lan lắc đầu một cái, anh đang nghĩ cái gì, lo lắng những thứ gì, cô đều biết.

"Lạc Đình, em có thể, anh quên rồi, em cũng từng là một thành viên của Ảnh Vệ, làm sao có thể không bảo vệ được bản thân? Huống chi, cái trấn nhỏ này vẫn luôn rất yên bình, em sẽ không có việc gì." Cô khẽ cười một tiếng vì sự lo lắng của anh.

Hàn Lạc Đình vẫn không muốn, bởi vì anh mơ hồ cảm thấy lo lắng, trước nay chưa từng có cảm giác khiến anh phải do dự lần nữa.

"Nếu quả thật có chuyện, em còn có thể đi tìm Thư tiểu thư, không phải sao?" Đỗ Linh Lan không ngừng cố gắng thuyết phục anh, "Tam thiếu gia cần anh trở về, Ngũ Tiểu Thư cũng cần anh đi cứu, nhanh trở về thì hơn!"

Trong nháy mắt, anh đã quyết định tất cả, "Em dọn đến Thư gia, chờ anh trở lại." Mặc dù cô nói không sai, trấn nhỏ này vẫn luôn rất yên bình, người dân trong trấn lại giúp đỡ lẫn nhau, nhưng anh vẫn không có cách nào yên tâm, đành phải đưa cô đến Thư gia, ít nhất khi có chuyện gì người của Thư gia còn có thể giúp cô.

"Được, em đồng ý với anh." Không muốn làm khó anh, cô chỉ có thể nhượng bộ, "Lạc Đình, trở về sớm một chút, em và tiểu bảo bối ở chỗ này chờ anh." Cô cười nói, không để cho mình lộ ra một chút nét mặt lưu luyến không rời.

Cô biết, chỉ cần cô vừa lộ ra vẻ mặt như vậy, anh nhất định sẽ không nỡ rời đi, cho nên không muốn làm khó anh, cũng không muốn anh lo lắng.

Nắm chặt bàn tay của Đỗ Linh Lan, Hàn Lạc Đình cúi người, cẩn thận hôn một cái trên trán của cô, "Đợi anh...anh sẽ mau chóng trở lại, trở lại bên cạnh em và tiểu bảo bối."

Sau khi trở lại anh sẽ lập tức mang cô đi đăng kí, trở thành chồng hợp pháp của cô, cái ý nghĩ này, gần đây vẫn chiếm cứ trong đầu anh, làm ngực anh nóng lên, nóng lên.

Một nhà, có ba, có mẹ, còn có đứa bé, là nhà của anh.

Cái ý nghĩ này, làm anh hận không thể róc xương lóc thịt tên đầu sỏ gây nên chuyện phiền toái này, chặt làm trăm mảnh, chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành tất cả.

Hàn Lạc Đình đã rời đi một tuần, Đỗ Linh Lan cũng dọn vào Thư gia đúng một tuần lễ.

Trong khoảng thời gian này, thật ra thì cô không tính là cô đơn, bởi vì bên cạnh cô còn có một người mới vừa trở thành phụ nữ có thai, nhưng lại thường xuyên không an phận - Thư Tử Yên.

Hai phụ nữ có thai cứ như vậy bị Thư phu nhân quan sát, chỉ sợ một trong hai người sẽ phạm vào kiêng kỵ của phụ nữ có thai.

Bởi vì Thư Tử Yên có thói quen cẩu thả, cho nên cả ngày ở Thư gia đều nghe được âm thanh Thư phu nhân đang rống cô, rất náo nhiệt.

Nhưng mà, ban ngày càng náo nhiệt, đêm xuống khi chỉ có một mình, cô sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn.

Mà tiểu bảo bối ở trong bụng sau khi Hàn Lạc Đình rời đi, lại trở nên lười biến, cũng không có đá cô, Đỗ Linh Lan sợ đến mức vội vàng đến chỗ bác sĩ làm kiểm tra kĩ càng, bác sĩ liên tục nhấn mạnh tiểu bảo bối rất khoẻ mạnh, tuyệt đối là một đứa bé hoạt bát sau khi sinh ra, cô mới mang theo một gương mặt lúng túng rời khỏi phòng khám bệnh.

Xem ra, tiểu bảo bối cũng giống như cô, rất nhớ Hàn Lạc Đình.

Ngồi ở trên ghế sofa, cô không tự chủ lại thở dài.

"Này! Linh Lan, cô đừng để cho mẹ tôi nghe được cô ở đây than thở, nếu không bà sẽ kéo lỗ tai cô, kéo đến khi cô kêu ôi ôi!" Thư Tử Yên và cô ngồi chung một chỗ cùng nhau đợi thuốc bổ vội vàng cảnh cáo, một đôi mắt to sáng rỡ vẫn không ngừng bận rộn, nhìn xem mẹ mình có nghe được hay không.

Thật may là, mẹ cô ở trong phòng bếp rất bận rộn.

Đỗ Linh Lan có chút ngượng ngùng nhìn vào trong phòng bếp một chút, rồi sau đó mới di chuyển tầm mắt dừng trên người Thư Tử Yên.

Thư Tử Yên nhếch miệng cười một tiếng, "Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi cũng rất nhớ đầu gỗ, anh ấy không ở đây một ngày, cả người tôi cũng cực kỳ không được tự nhiên, buổi tối lại ngủ không ngon, cô nhìn tôi xem, mắt tôi quầng thâm cũng chạy ra ngoài, chờ đầu gỗ trở lại, tôi nhất định sẽ thật dạy dỗ anh ấy thật tốt!"

Bị nói trúng tâm sự, khuôn mặt Đỗ Linh Lan như bị bỏng, nhưng cô lại hết sức hâm mộ Thư Tử Yên, có thể trực tiếp thừa nhận cô nhớ Dương Mặc Phi như thế nào, mặc dù cô cũng nhớ Hàn Lạc Đình, nhưng lại ngượng ngùng không nói, chỉ dám đặt trong lòng, đêm khuya lúc yên tĩnh, mới dám nhỏ giọng nói với tiểu bảo bối trong bụng, sau đó cùng tiểu bảo bối nhớ anh.

"Linh Lan, không bằng hai chúng ta thừa dịp mẹ tôi đang nấu canh, đi ra ngoài đường một hồi rồi trở về được không? Cả ngày ở trong nhà, mọi người rất mau gỉ sét." Thư Tử Yên đứng lên, xoay xoay cánh tay, quay đầu lại nói với cô.

Suy nghĩ một chút, Đỗ Linh Lan cũng cảm thấy mình nên đi ra đi một chút, lúc nào cũng ở trong nhà nhớ tới Hàn Lạc Đình, sẽ chỉ khiến bản thâm càng ngày càng chán nản, cho nên cùng Thư Tử Yên đi ra khỏi Thư gia.

Bỗng nhiên trước mặt các cô xuất hiện mấy người đàn ông xa lạ, bọn họ lại có một bộ mặt lai giả bất thiện(người đến không có ý tốt), Đỗ Linh Lan liền hối hận.

Với bản lĩnh của Đỗ Linh Lan, xác thực có thể an toàn trở về, nhưng bây giờ bụng cô căn bản không chịu được việc cô thực hiện những động tác mạnh, hơn nữa bên cạnh cô còn có Thư Tử Yên.

Mặc dù không cam tâm tình nguyện, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn và muốn Thư Tử Yên tỉnh táo lại, cùng bọn họ rời khỏi trấn nhỏ.

Bụng truyền đến mấy cái đá, cô đưa tay ôm bụng, nhẹ giọng nói với tiểu bảo bối trong bụng:"Tiểu bảo bối không phải sợ, cha sẽ đến cứu chúng ta, cha nhất định sẽ đến cứu chúng ta." Nhìn vòng tay trên cổ tay, cô tin tưởng Hàn Lạc Đình nhất định sẽ đến cứu cô, và tiểu bảo bối của bọn họ, nhất định!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Cho Anh Lên Giường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook