Chương 104
Tú Sinh
16/11/2020
Editor: D Ẹ O
Trên cổ cậu đeo khóa Trường Mệnh, mặc dù trông rất tầm thường nhưng đây lại là vật tổ truyền, còn đặc biệt chỉ truyền cho con trưởng. Mà đến thời mẫu thân Phó Điềm, trong nhà không có trưởng tử nên nó mới đến tay Phó Điềm.
Một đời trước, Phó Điềm đến chết vẫn mang khóa Trường Mệnh, sau trọng sinh cũng không tháo nó ra.
Trước kia cậu thuộc dạng rất dễ bị thương, nhưng từ khi trọng sinh về đây lại rất hiếm, thể chất cũng được cải thiện hẳn, song vì cậu ít đổ bệnh hay chịu thương tật gì nên cũng không mấy để ý, giờ nhắc cậu mới chú ý những điểm này.
Tháo nó xuống đặt ở lòng bàn tay, hai người tỉ mỉ quan sát một hồi, tạo hình cổ điển cầm trong tay có chút nặng, màu bạc sáng rõ dù đã qua bao năm tháng, có mấy phần tinh xảo.
Phó Điềm nhìn mãi vẫn không phát hiện vấn đề gì, cậu đưa mắt dò hỏi Sở Hướng Thiên.
Sở Hướng Thiên nhíu mày, cầm khóa lên, chăm chú nhìn vào một lỗ nho nhỏ khó phát giác trên mặt khóa.
Đánh giá một hồi, Sở Hướng Thiên nói: “Em bảo người lấy kim châm đến đây.”
Phó Điềm mở cửa để nha hoàn gói kim đưa lại đây, một loạt những cây châm to nhỏ bất đồng được cắm trên bọc.
Sở Hướng Thiên cầm cái nhỏ nhất, nhắm chuẩn lỗ khóa nhấn vào.
Châm đi vào một khấc, sau đó như đụng phải trở ngại, Sở Hướng Thiên ngưng mi, hai châm trái phải một trước một sau động động, khóa Trường Mệnh phát ra tiếng cùm cụp thật khẽ, khóa vốn liền một khối đã mở ra một khe nhỏ.
Sở Hướng Thiên dùng châm đẩy nó ra, chỉ thấy bên trong là một chiếc chìa khóa tí hon cực kỳ tinh xảo.
Màu đồng xanh, mặt trên có khắc hoa văn đẹp đẽ.
“Cái chìa khóa lúc trước em đưa anh đâu?” Phó Điềm chọt Sở Hướng Thiên, “Nhanh lấy ra đây em xem thử.”
“Ta cất trong phủ.” Sở Hướng Thiên thả khóa Trường Mệnh xuống, qua vương phủ sát vách lấy chìa khóa, một lát sau trở về, đặt hai cái chìa nằm song song so sánh, ngoại trừ khác nhau về to nhỏ, thì quả thực chúng giống nhau như đúc.
Phó Điềm chợt nhớ tới lần xuống tư khố bí mật nhà mình, cậu có phát hiện trên tường có một lỗ nhỏ kỳ quái, nói không chừng là ổ khóa của cái chìa này đây.
“Xem ra chúng ta phải mau chóng về Tứ Phương trấn một chuyến.” Phó Điềm nói: “Đây là chìa khóa của hầm.”
Sở Hướng Thiên vẫn nhíu mày đánh giá khóa Trường Mệnh, khóa Trường Mệnh được chế tác rất tinh xảo, cấu tạo của nó khá lạ, mặt nắp chỉ một lớp mỏng, mặt trong được làm thành khuôn vừa đủ khớp chỉ để chứa chìa khóa nhỏ, thế nhưng…
Linh quang chợt lóe, Sở Hướng Thiên thử cạy mặt khuôn khóa ấy ra, hắn phát hiện, ngay cạnh viền xuất hiện một khe hở nhỏ.
Hắn một lần nữa cầm châm lên châm, cạy mở tầng thứ hai.
Không ngờ ngân khóa nho nhỏ của mình còn ẩn giấu thêm một tầng nữa, Phó Điềm kinh ngạc chăm chú nhìn động tác của Sở Hướng Thiên.
Sở Hướng Thiên nheo mắt, đẩy mặt khuôn mỏng ra——
Khóa Trường Mệnh còn chưa được mở ra hoàn toàn, nhưng cả hai đã cảm nhận được như có một luồng sóng nước mát lành tản ra từ khóa.
Cảm giác này rất kỳ diệu, không khí chung quanh lạnh xuống chỉ trong phút chốc, nếu phải hình dung, thì như khí trời mát lạnh vào buổi sáng sớm, hít một hơi thật sâu, phảng phất được đắm mình trong rừng núi thẳm hoang vu, cho người ta một cảm giác thanh tỉnh và trong lành.
Khi mặt khóa được mở ra hoàn toàn, triển lộ thứ được ẩn giấu bên trong—— Một thứ có hình thù kỳ quái màu xanh sẫm… Ngọc chăng?
Cũng có thể là thứ gì khác, Phó Điềm lấy nó ra, nó không cứng như ngọc, cầm bóp trên tay thấy rất mềm, mát mẻ đến thấu tâm, để gần ngửi còn có mùi rất thơm.
Phó Điềm thả nó ở lòng bàn tay, nhìn chăm chú, bỗng các góc cạnh vốn bị đè thành hình trái tim tự động hợp lại thành một viên “nhuyễn ngọc” hình cầu.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Phó Điềm chần chừ hỏi: “Này liệu có phải là khỏa trái cây mà cây du già nhắc đến không?”
Chỉ là cây du già nói khỏa này có thể kết ra hài tử, nhưng “Nhuyễn ngọc” cùng lắm chỉ bé bằng hai ngón tay, thực sự không nghĩ ra nó sẽ biến thành hài tử bằng cách nào.
Hai người cũng không xác định được cái này có phải vỏ do “trái cây” lưu lại không, song nghĩ mãi tạm thời vẫn đoán không ra lai lịch, không thể làm gì khác hơn là đem trả nó về chỗ cũ, để Phó Điềm đeo trên người.
Ngày hôm sau, Phó Điềm bắt đầu chuẩn bị về Tứ Phương trấn.
Kênh đào đã hoàn công, thủy lộ nối thẳng đến Nam Minh quận, Phó Điềm mua một chiếc thuyền lớn, trực tiếp trở về bằng đường thủy.
Tiện đường còn mang theo không ít hàng hóa, chờ về có thể bán kiếm chút tiền bù vào “phí đường xa”.
21 tháng 6, Sở Hướng Thiên theo Phó Điềm cùng về Tứ Phương trấn.
Cuối tháng sáu, trong nam đã qua mùa thu hoạch, bắt đầu một đợt gieo trồng mới, chờ sang tháng 10 là có thể thu gặt.
Bây giờ chưa phải giữa hè, nhưng trời đã trở hạn, từ khi đông đến giờ vẫn chưa có một trận mưa nào trút xuống, mà ngược lại trời còn nóng hơn những năm trước.
Hết tháng sáu, khí trời ngày một nóng lên, ở Khánh Dương còn chưa cảm nhận được, chờ khi vào trong nam mới rõ rệt.
Phó Điềm xoa trán đầy mồ hôi, cậu đứng ở mạn thuyền nhìn những mảnh ruộng bên bờ. Tuy khí hậu không được khả quan lắm nhưng nhờ có kênh đào, dù năm nay không hạ mưa, dân chúng cũng không quá lo lắng.
Qua sông Tứ Hộ, cuối cùng đã tới địa phận của Nam Minh quận.
Sông Tứ Hộ được mở rộng, thuyền lái vào vẫn được, một đường đi thẳng đến Tứ Phương trấn.
Bến tàu Tứ Phương trấn cũng đã hoàn công, chỉ là nơi đây khá hẻo lánh, ít người ngoài vãng lai, cho nên vẫn hiu quạnh, hiện thuyền Phó gia cập bến, dẫn không ít người vây xem.
Thấy Phó Điềm bước xuống, có người phản ứng nhanh liền vội vàng hành lễ, hô to ‘Hầu gia’. Kéo theo những người khác cũng lập tức hành lễ.
Phó Điềm giật mình ngẩn ngơ, thậm chí có loại cảm giác mình dường như đang mơ, cậu đến Khánh Dương bất quá chỉ mới mấy tháng, giờ trở về Tứ Phương trấn, như đã qua mấy đời.
Gật gật đầu chào dân chúng, Phó Điềm và Sở Hướng Thiên cùng ngồi xe ngựa hồi phủ.
Đại môn Phó gia đóng chặt mấy tháng nay rốt cục cũng mở ra, khi hai người đã vào trong, đại môn một lần nữa đóng lại, ngăn cách tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của người ngoài.
Phủ đệ không có gì thay đổi, bọn họ đi Khánh Dương, nơi đây luôn được lão bộc trông coi, ngoại trừ hơi yên tĩnh thì cũng không khác mấy trước lúc bọn họ đi.
Trong phòng bếp nổi lửa làm cơm, hai người ăn xong bữa trưa, Phó Điềm vẫy lui hạ nhân, mang theo Sở Hướng Thiên cùng đi tư khố.
Tư khố không có chìa khóa nên hạ nhân không vào được, bởi vậy cũng không ai quét tước, Phó Điềm đẩy cửa ra, bên trong bụi đã bay mù mịt
Sau khi đóng kín cửa, Phó Điềm đi thẳng tới chỗ bình hoa lớn, dựa theo cách thức cũ, cửa động liền xuất hiện.
Sở Hướng Thiên cầm đèn đi trước Phó Điềm, hai người men theo ánh đèn le lói đi xuống, càng xuống sâu hầm càng tối, thẳng đến bậc cuối cùng, Sở Hướng Thiên bảo Phó Điềm đứng yên chờ, còn hắn đi nhóm lửa, sau mới để Phó Điềm đi vào.
Trong hầm tối vẫn y hệt trước kia, rương hòm chất lộn xộn, Sở Hướng Thiên nhướng mày, “Tổ tiên Phó gia quả thực là phú khả địch quốc.”
Phó Điềm bắt lấy tay hắn lắc lắc, cười nói: “Thì em lấy đây là tín vật đính ước với anh rồi đó còn gì.”
Sở Hướng Thiên nhớ lại chiếc chìa khóa đồng thau mà hồi trước Phó Điềm từng tặng hắn, buồn cười nặn vành tai cậu, “Sợ là ta phải theo em mấy đời nữa mới đủ trả.”
Phó Điềm giảo hoạt cười, buông tay hắn đến bên tường tìm lỗ khóa.
Sở Hướng Thiên cũng cùng theo, nhãn lực hắn luôn tốt, nhưng lại không phát hiện ra trên tường có điểm gì đặc biệt, ai ngờ Phó Điềm tỉ mỉ nhìn một hồi, lại chỉ vào một chỗ và nói: “Ở đây.”
Sở Hướng Thiên thuận theo tay cậu chỉ nhìn thử, mới phát hiện một lỗ khóa cực nhỏ ở trên tường.
Phó Điềm tháo khóa Trường Mệnh xuống, để Sở Hướng Thiên mở ra, sau cầm chìa nhỏ chầm chậm tra vào lỗ.
Vặn khóa, vách đá vẫn lặng yên, song ngay lúc Phó Điềm bắt đầu nghi hoặc thì trong vách đá bỗng vang lên tiếng cùm cụp khe khẽ, rất giống tiếng lúc khóa Trường Mệnh bị mở ra, cùm cụp cùm cụp, như một cơ quan nào đó đang khởi động.
Một lát sau, vách đá vốn không chút khe hở chợt di động, mặt đá chậm rãi lui về sau, khép tại hướng trái lối đi, lộ ra một đường hầm bí ẩn.
Đường hầm không hề tối mà lập lòe ánh sáng, Phó Điềm và Sở Hướng Thiên liếc mắt nhìn nhau, Phó Điềm đứng giữ cửa, Sở Hướng Thiên đi vào trước dò đường.
Mặc dù đây là hầm bạc do tổ tiên để lại, nhưng không ai biết được bên trong còn cơ quan ngầm nào nữa không, cẩn thận chút vẫn hơn.
Hành lang rất dài, hai bên vách đá và trần nhà đều được khảm dạ minh châu, dù không có nến trong tay vẫn có thể nhìn rõ.
Đi một đường, Sở Hướng Thiên thăm dò được đại khái, xác nhận trong này không có cơ quan nào khác, mới quay lại dắt Phó Điềm cùng vào.
Dẹo said:Wow, ghê nha ghê nha, Sở lưu manh có cả tài mở khóa luôn =))))) Xứng chức thổ phỉ ghê nha.
Trên cổ cậu đeo khóa Trường Mệnh, mặc dù trông rất tầm thường nhưng đây lại là vật tổ truyền, còn đặc biệt chỉ truyền cho con trưởng. Mà đến thời mẫu thân Phó Điềm, trong nhà không có trưởng tử nên nó mới đến tay Phó Điềm.
Một đời trước, Phó Điềm đến chết vẫn mang khóa Trường Mệnh, sau trọng sinh cũng không tháo nó ra.
Trước kia cậu thuộc dạng rất dễ bị thương, nhưng từ khi trọng sinh về đây lại rất hiếm, thể chất cũng được cải thiện hẳn, song vì cậu ít đổ bệnh hay chịu thương tật gì nên cũng không mấy để ý, giờ nhắc cậu mới chú ý những điểm này.
Tháo nó xuống đặt ở lòng bàn tay, hai người tỉ mỉ quan sát một hồi, tạo hình cổ điển cầm trong tay có chút nặng, màu bạc sáng rõ dù đã qua bao năm tháng, có mấy phần tinh xảo.
Phó Điềm nhìn mãi vẫn không phát hiện vấn đề gì, cậu đưa mắt dò hỏi Sở Hướng Thiên.
Sở Hướng Thiên nhíu mày, cầm khóa lên, chăm chú nhìn vào một lỗ nho nhỏ khó phát giác trên mặt khóa.
Đánh giá một hồi, Sở Hướng Thiên nói: “Em bảo người lấy kim châm đến đây.”
Phó Điềm mở cửa để nha hoàn gói kim đưa lại đây, một loạt những cây châm to nhỏ bất đồng được cắm trên bọc.
Sở Hướng Thiên cầm cái nhỏ nhất, nhắm chuẩn lỗ khóa nhấn vào.
Châm đi vào một khấc, sau đó như đụng phải trở ngại, Sở Hướng Thiên ngưng mi, hai châm trái phải một trước một sau động động, khóa Trường Mệnh phát ra tiếng cùm cụp thật khẽ, khóa vốn liền một khối đã mở ra một khe nhỏ.
Sở Hướng Thiên dùng châm đẩy nó ra, chỉ thấy bên trong là một chiếc chìa khóa tí hon cực kỳ tinh xảo.
Màu đồng xanh, mặt trên có khắc hoa văn đẹp đẽ.
“Cái chìa khóa lúc trước em đưa anh đâu?” Phó Điềm chọt Sở Hướng Thiên, “Nhanh lấy ra đây em xem thử.”
“Ta cất trong phủ.” Sở Hướng Thiên thả khóa Trường Mệnh xuống, qua vương phủ sát vách lấy chìa khóa, một lát sau trở về, đặt hai cái chìa nằm song song so sánh, ngoại trừ khác nhau về to nhỏ, thì quả thực chúng giống nhau như đúc.
Phó Điềm chợt nhớ tới lần xuống tư khố bí mật nhà mình, cậu có phát hiện trên tường có một lỗ nhỏ kỳ quái, nói không chừng là ổ khóa của cái chìa này đây.
“Xem ra chúng ta phải mau chóng về Tứ Phương trấn một chuyến.” Phó Điềm nói: “Đây là chìa khóa của hầm.”
Sở Hướng Thiên vẫn nhíu mày đánh giá khóa Trường Mệnh, khóa Trường Mệnh được chế tác rất tinh xảo, cấu tạo của nó khá lạ, mặt nắp chỉ một lớp mỏng, mặt trong được làm thành khuôn vừa đủ khớp chỉ để chứa chìa khóa nhỏ, thế nhưng…
Linh quang chợt lóe, Sở Hướng Thiên thử cạy mặt khuôn khóa ấy ra, hắn phát hiện, ngay cạnh viền xuất hiện một khe hở nhỏ.
Hắn một lần nữa cầm châm lên châm, cạy mở tầng thứ hai.
Không ngờ ngân khóa nho nhỏ của mình còn ẩn giấu thêm một tầng nữa, Phó Điềm kinh ngạc chăm chú nhìn động tác của Sở Hướng Thiên.
Sở Hướng Thiên nheo mắt, đẩy mặt khuôn mỏng ra——
Khóa Trường Mệnh còn chưa được mở ra hoàn toàn, nhưng cả hai đã cảm nhận được như có một luồng sóng nước mát lành tản ra từ khóa.
Cảm giác này rất kỳ diệu, không khí chung quanh lạnh xuống chỉ trong phút chốc, nếu phải hình dung, thì như khí trời mát lạnh vào buổi sáng sớm, hít một hơi thật sâu, phảng phất được đắm mình trong rừng núi thẳm hoang vu, cho người ta một cảm giác thanh tỉnh và trong lành.
Khi mặt khóa được mở ra hoàn toàn, triển lộ thứ được ẩn giấu bên trong—— Một thứ có hình thù kỳ quái màu xanh sẫm… Ngọc chăng?
Cũng có thể là thứ gì khác, Phó Điềm lấy nó ra, nó không cứng như ngọc, cầm bóp trên tay thấy rất mềm, mát mẻ đến thấu tâm, để gần ngửi còn có mùi rất thơm.
Phó Điềm thả nó ở lòng bàn tay, nhìn chăm chú, bỗng các góc cạnh vốn bị đè thành hình trái tim tự động hợp lại thành một viên “nhuyễn ngọc” hình cầu.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Phó Điềm chần chừ hỏi: “Này liệu có phải là khỏa trái cây mà cây du già nhắc đến không?”
Chỉ là cây du già nói khỏa này có thể kết ra hài tử, nhưng “Nhuyễn ngọc” cùng lắm chỉ bé bằng hai ngón tay, thực sự không nghĩ ra nó sẽ biến thành hài tử bằng cách nào.
Hai người cũng không xác định được cái này có phải vỏ do “trái cây” lưu lại không, song nghĩ mãi tạm thời vẫn đoán không ra lai lịch, không thể làm gì khác hơn là đem trả nó về chỗ cũ, để Phó Điềm đeo trên người.
Ngày hôm sau, Phó Điềm bắt đầu chuẩn bị về Tứ Phương trấn.
Kênh đào đã hoàn công, thủy lộ nối thẳng đến Nam Minh quận, Phó Điềm mua một chiếc thuyền lớn, trực tiếp trở về bằng đường thủy.
Tiện đường còn mang theo không ít hàng hóa, chờ về có thể bán kiếm chút tiền bù vào “phí đường xa”.
21 tháng 6, Sở Hướng Thiên theo Phó Điềm cùng về Tứ Phương trấn.
Cuối tháng sáu, trong nam đã qua mùa thu hoạch, bắt đầu một đợt gieo trồng mới, chờ sang tháng 10 là có thể thu gặt.
Bây giờ chưa phải giữa hè, nhưng trời đã trở hạn, từ khi đông đến giờ vẫn chưa có một trận mưa nào trút xuống, mà ngược lại trời còn nóng hơn những năm trước.
Hết tháng sáu, khí trời ngày một nóng lên, ở Khánh Dương còn chưa cảm nhận được, chờ khi vào trong nam mới rõ rệt.
Phó Điềm xoa trán đầy mồ hôi, cậu đứng ở mạn thuyền nhìn những mảnh ruộng bên bờ. Tuy khí hậu không được khả quan lắm nhưng nhờ có kênh đào, dù năm nay không hạ mưa, dân chúng cũng không quá lo lắng.
Qua sông Tứ Hộ, cuối cùng đã tới địa phận của Nam Minh quận.
Sông Tứ Hộ được mở rộng, thuyền lái vào vẫn được, một đường đi thẳng đến Tứ Phương trấn.
Bến tàu Tứ Phương trấn cũng đã hoàn công, chỉ là nơi đây khá hẻo lánh, ít người ngoài vãng lai, cho nên vẫn hiu quạnh, hiện thuyền Phó gia cập bến, dẫn không ít người vây xem.
Thấy Phó Điềm bước xuống, có người phản ứng nhanh liền vội vàng hành lễ, hô to ‘Hầu gia’. Kéo theo những người khác cũng lập tức hành lễ.
Phó Điềm giật mình ngẩn ngơ, thậm chí có loại cảm giác mình dường như đang mơ, cậu đến Khánh Dương bất quá chỉ mới mấy tháng, giờ trở về Tứ Phương trấn, như đã qua mấy đời.
Gật gật đầu chào dân chúng, Phó Điềm và Sở Hướng Thiên cùng ngồi xe ngựa hồi phủ.
Đại môn Phó gia đóng chặt mấy tháng nay rốt cục cũng mở ra, khi hai người đã vào trong, đại môn một lần nữa đóng lại, ngăn cách tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của người ngoài.
Phủ đệ không có gì thay đổi, bọn họ đi Khánh Dương, nơi đây luôn được lão bộc trông coi, ngoại trừ hơi yên tĩnh thì cũng không khác mấy trước lúc bọn họ đi.
Trong phòng bếp nổi lửa làm cơm, hai người ăn xong bữa trưa, Phó Điềm vẫy lui hạ nhân, mang theo Sở Hướng Thiên cùng đi tư khố.
Tư khố không có chìa khóa nên hạ nhân không vào được, bởi vậy cũng không ai quét tước, Phó Điềm đẩy cửa ra, bên trong bụi đã bay mù mịt
Sau khi đóng kín cửa, Phó Điềm đi thẳng tới chỗ bình hoa lớn, dựa theo cách thức cũ, cửa động liền xuất hiện.
Sở Hướng Thiên cầm đèn đi trước Phó Điềm, hai người men theo ánh đèn le lói đi xuống, càng xuống sâu hầm càng tối, thẳng đến bậc cuối cùng, Sở Hướng Thiên bảo Phó Điềm đứng yên chờ, còn hắn đi nhóm lửa, sau mới để Phó Điềm đi vào.
Trong hầm tối vẫn y hệt trước kia, rương hòm chất lộn xộn, Sở Hướng Thiên nhướng mày, “Tổ tiên Phó gia quả thực là phú khả địch quốc.”
Phó Điềm bắt lấy tay hắn lắc lắc, cười nói: “Thì em lấy đây là tín vật đính ước với anh rồi đó còn gì.”
Sở Hướng Thiên nhớ lại chiếc chìa khóa đồng thau mà hồi trước Phó Điềm từng tặng hắn, buồn cười nặn vành tai cậu, “Sợ là ta phải theo em mấy đời nữa mới đủ trả.”
Phó Điềm giảo hoạt cười, buông tay hắn đến bên tường tìm lỗ khóa.
Sở Hướng Thiên cũng cùng theo, nhãn lực hắn luôn tốt, nhưng lại không phát hiện ra trên tường có điểm gì đặc biệt, ai ngờ Phó Điềm tỉ mỉ nhìn một hồi, lại chỉ vào một chỗ và nói: “Ở đây.”
Sở Hướng Thiên thuận theo tay cậu chỉ nhìn thử, mới phát hiện một lỗ khóa cực nhỏ ở trên tường.
Phó Điềm tháo khóa Trường Mệnh xuống, để Sở Hướng Thiên mở ra, sau cầm chìa nhỏ chầm chậm tra vào lỗ.
Vặn khóa, vách đá vẫn lặng yên, song ngay lúc Phó Điềm bắt đầu nghi hoặc thì trong vách đá bỗng vang lên tiếng cùm cụp khe khẽ, rất giống tiếng lúc khóa Trường Mệnh bị mở ra, cùm cụp cùm cụp, như một cơ quan nào đó đang khởi động.
Một lát sau, vách đá vốn không chút khe hở chợt di động, mặt đá chậm rãi lui về sau, khép tại hướng trái lối đi, lộ ra một đường hầm bí ẩn.
Đường hầm không hề tối mà lập lòe ánh sáng, Phó Điềm và Sở Hướng Thiên liếc mắt nhìn nhau, Phó Điềm đứng giữ cửa, Sở Hướng Thiên đi vào trước dò đường.
Mặc dù đây là hầm bạc do tổ tiên để lại, nhưng không ai biết được bên trong còn cơ quan ngầm nào nữa không, cẩn thận chút vẫn hơn.
Hành lang rất dài, hai bên vách đá và trần nhà đều được khảm dạ minh châu, dù không có nến trong tay vẫn có thể nhìn rõ.
Đi một đường, Sở Hướng Thiên thăm dò được đại khái, xác nhận trong này không có cơ quan nào khác, mới quay lại dắt Phó Điềm cùng vào.
Dẹo said:Wow, ghê nha ghê nha, Sở lưu manh có cả tài mở khóa luôn =))))) Xứng chức thổ phỉ ghê nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.