Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 107

Tú Sinh

16/11/2020

Editor: D Ẹ O

Gian nan kéo da mặt cứng ngắc nặn thành một nụ cười, Sở Dật ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cảm phiền Hầu gia quan tâm, sớm đã khỏi rồi.”

Phó Điềm gật gật đầu, qua loa khách sáo vài câu, nhân tiện nói: “Ta mới vừa cùng vương gia từ trong nam về, hiện trong phủ còn có chuyện, không thể tiếp thế tử được, xin phép đi trước.”

Sở Dật vừa nghe Sở Hướng Thiên cũng ở trong xe ngựa, bắp thịt trên người đều căng lên, vết thương cũ ẩn ẩn đau, lập tức nói: “Hầu gia nếu đã bận, ta cũng không làm phiền, hai người đi thong thả.” Nói rồi lập tức dẫn người lui sang bên, nhường đường cho xe ngựa Phó Điềm đi.

Phó Điềm chắp tay cười híp mắt nói tạ ơn, sau mới ngồi ngay ngắn về chỗ cũ.

“Càng ngày càng nghịch ngợm.” Người vừa ngồi xuống, liền bị Sở Hướng Thiên mò vào lồng ngực, tiện còn hôn phớt một cái lên môi cậu, thấp giọng cười hỏi: “Học ai đây?”

Phó Điềm chớp chớp mắt, đôi ngươi trong trẻo phản chiếu hình bóng hắn, cậu díp mắt lại, cắn ngược lên môi dưới của hắn một cái, cười hì hì nói: “Học anh đó! Thấy em giống thổ phỉ hong?”

Sở Hướng Thiên vịn eo cậu, cười trầm, phụ họa nói: “Ừ, giống cực, vừa nhìn đã biết là áp trại phu nhân.”

Phó Điềm giả bộ hung ác, muốn nhào tới cắn hắn, Sở Hướng Thiên vững vàng ôm eo cậu, tùy ý tiểu thiếu gia cào cắn.



Những ngày sau, Phó Điềm mãi bận rộn chuyện hôn sự của Phó Thư Nguyệt.

Trong nhà không còn ai, chuyện mời khách hay tiệc rượu, và cả về đồ cưới hay những chuyện vụn vặt khác, đều phải do một tay hai mẹ con Phó Điềm và Phó Hữu Cầm thương lượng xử lý.

Phó Thư Nguyệt thì ở yên trong viện mình, chuyên tâm thêu áo cưới.

Áo cưới trước đó, đã mặc vào ngày thành thân cùng Tiêu gia, tuy cuối cùng hôn lễ cũng không thành, thế nhưng không thể mặc được nữa, nếu mặc chẳng khác nào rước xui về nhà.

Phó Thư Nguyệt lại một lần nữa thêu bộ mới, đợi đến ngày thành hôn, được gả cho người trong lòng, cũng không uổng công sức đã bỏ ra.

Phó Điềm thì chuẩn bị mua điền trang cho Phó Thư Nguyệt làm quà cưới.

Vàng bạc là vật chết, của hồi môn trừ kim ngân, còn cần thêm điền trang và cửa hàng, những thứ có thể cho ra lời, chỉ là căn cơ của Phó gia ở Khánh Dương chưa ổn, cũng không có sản nghiệp, bởi vậy Phó Điềm liền mời hai người môi giới tốt nhất Khánh Dương thành đến Hầu phủ, phàm là điền trang hay cửa hàng hợp nhãn duyên, tất cả đều mua lại.

Hơn mười hai tòa điền trang cùng chín gian cửa hàng, đều chọn địa thế tốt, mặt tiền thuận lợi dễ buôn bán, giá cả cũng không nhỏ, hai vị môi giới nơm nớp lo sợ, họ liếc nhìn nhau, nghĩ thầm, nếu vị Hầu gia này không thể bỏ ra đủ số tiền ấy, vậy bọn họ liệu có nên châm chước, cấp người ta một bậc thang, viết giấy nợ chia ra trả lần hay không.

Dù sao Hầu phủ cũng ở đây, đường đường là Hầu gia sao có thể quỵt nợ.



Trong lòng họ như đánh trống, lo sợ bất an nhìn Phó Điềm vẫn đang tiếp tục chọn.

Lật hết quyển nhà đất, Phó Điềm vẫn chưa đủ thỏa mãn tiếc nuối thu tay, mấy chỗ tốt đều đã bị cậu chọn, còn lại toàn nơi hoặc địa thế không ổn hoặc không cho ra lời, có mua cũng chẳng có ích lợi gì.

“Nhiêu đó thôi, các ngươi mau chóng đưa khế đất tới.”

Hai người môi giới thưa dạ gật đầu, ngập ngừng không dám mở miệng hỏi khi nào thì thanh toán bạc.

Ai ngờ Phó Điềm lại sảng khoái vô cùng, “Bạc ta sẽ để quản gia mang các ngươi đi phòng thu chi lấy, hiện bạc trong khố vẫn đủ chứ?” Vàng bạc cậu mang từ Tứ Phương trấn về có hơi nhiều, chưa kịp đi đổi thành ngân phiếu, Phó Điềm chê chúng chiếm chỗ, muốn tiêu xài bớt cho đỡ chướng.

Người môi giới nghe vậy liền gật đầu liên tục, thiên ân vạn tạ theo Phó Cát đến phòng thu chi lấy tiền.

Sau đó hai người bị mười mấy rương bạc dọa choáng váng.

Mười hai toà điền trang, chín gian cửa hàng, gộp lại hơn mười vạn lượng bạc, hạ nhân cứ thế khiêng đủ mười mấy rương bạc ra đặt chỉnh tề trước mắt họ.

Hai người môi giới cũng thường thường được tiếp xúc với các vương công hầu phủ, nhìn nhiều riết cũng quen, nhưng nhiều bạc đến vậy vẫn là lần đầu thấy, bối rối nửa ngày mới hồi hồn, nhấc tay áo xoa xoa trán đổ đầy mồ hôi, “Phó quản gia xin đợi ta về thông báo một tiếng đã, gọi người đến đưa rương bạc đi.”

Phó Cát rất dễ nói chuyện, “Không cần phiền phức vậy đâu, để ta gọi lực phu giao tận nơi cho hai người, nhưng khế đất kia là quà cưới cho đại tiểu thư, nếu trì hoãn sẽ không kịp, kính nhờ hai vị giải quyết nhanh chóng.”

Người môi giới gật đầu liên tục, trong lòng thầm kinh ngạc, bọn họ cứ tưởng Khang Nhạc hầu chi lớn như vậy là để tạo sản nghiệp cho mình tại Khánh Dương, lại không ngờ đây chỉ là tăng thêm chút của hồi môn cho Phó tiểu thư sắp xuất giá, ra tay thật hào phóng.

Hai người cảm thán một phen, thầm nghĩ Khang Nhạc hầu quả là khách hàng lớn, lại còn rất chịu chi, nhất định phải hầu hạ thật tốt.

Có tiền sai ma khiến quỷ, mua nhiều khế đất như vậy nếu đợi quan phủ kiểm duyệt quy trình sẽ rất rườm rà, thế nhưng người môi giới có cách xử lý riêng, rút ngắn thời gian nhất có thể, nhanh chóng giao khế đất đến Hầu phủ.

Phó Điềm thoả mãn bỏ hai mươi mốt tấm khế đất vào trong hộp gỗ, cho nó thành đồ cưới của Phó Thư Nguyệt.

Ngày 3 tháng 8, Chu gia cho người đưa “kiệu tiền đam”, song nhạn, song ngư… Tất cả đều là những loài động vật mang ý nghĩa tốt lành đưa thành đôi, Phó Điềm nhận, khách khí thỉnh sứ giả Chu gia nghiệm của hồi môn.

Theo phong tục Đại Sở, sính lễ nhà trai càng nhiều, chứng tỏ phu gia càng xem trọng tân nương, còn nếu của hồi môn nhiều, thì đại biểu tân nương có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.

Trước hôn lễ từ ba đến năm ngày, tân lang sẽ phái sứ giả đến nghiệm của hồi môn, nếu như không hợp ý hay không đến với nhau vì tình cảm, nhà trai sẽ tỉ mỉ nghiệm của hồi môn, đương nhiên Chu gia sẽ không xuất hiện tình trạng này, vậy nên quy trình chỉ làm qua loa cho có.

Sứ giả Chu gia cùng Phó Điềm dạo một vòng, nhìn tiền viện và sân sau đều sắp chất không nổi đồ cưới thì âm thầm líu lưỡi.

Chờ nghiệm xong, Phó Điềm khách khí tiễn người đi, và rồi chờ năm ngày nữa là chính thức đến lễ thành hôn.

Chiều ngày mùng bốn, ba người Lý Khánh Niên và cả Liễu Thanh đã đến. Trước bọn họ nửa ngày, mấy vị họ hàng chân trước chân sau lục tục đến Phó gia, tuy họ ít khi tiếp xúc, nhưng chuyện cưới gả là chuyện đại sự, mời tộc nhân là nên làm, chỉ là bọn họ cách Tứ Phương trấn quá xa, đến hôm nay mới hay tin Phó Điềm được phong hầu.



Chờ khi đứng trước đại môn Hầu phủ, ngơ ngơ ngác ngác được Phó Cát mời vào trong.

Trên đường, Phó Cát còn nói sơ cho bọn họ biết tình huống hiện tại.

Trong mấy người họ hàng, Phó Chính Đức trầm mặc nhất, ông ta là người biết chuyện sớm nhất, nhưng lúc ông ta biết cũng là lúc ông ta đã đắc tội với Phó Điềm, giờ được mời tới đây, ông ta đứng ngồi không yên, chỉ sợ Phó Điềm sẽ trả thù, mặt vẫn cứ lặng thinh không nói năng câu nào.

Còn những người khác sau kinh ngạc qua đi thì chính là cao hứng. Dòng họ mình đột nhiên xuất hiện một Hầu gia, bất chấp lúc thường có thân hay không, dẫu sao vẫn là dòng họ mình, vẫn được hưởng chút thơm lây.

Khách mời từ phương xa lục tục đến, ấy đã là mùng 7, chỉ còn một ngày nữa là đến lễ thành hôn. Tối đó, Phó Điềm không ngủ được, ở trong sân lòng vòng mãi.

Trong phòng hai mẹ con Phó Hữu Cầm và Phó Thư Nguyệt cùng nhau tâm sự, Phó Điềm chen không lọt, lại không muốn về ngủ, chỉ có thể lạch bạch đi trong sân.

Sở Hướng Thiên tìm tới tha gáy cậu về, dở khóc dở cười: “Ngày mai còn phải làm lễ, em không ngủ còn ra đây quậy cái gì?”

Phó Điềm kích động, đôi mắt sáng lấp lánh đong đầy niềm vui sướng, “Em vui lắm, ngủ không được.”

Cái chết một đời trước của Phó Thư Nguyệt vẫn luôn cái gai trong lòng cậu, đời này tuy đã thay đổi quỹ tích, nhưng chuyện kết hôn của Phó Thư Nguyệt vẫn làm cậu phát sầu, mà hiện tỷ tỷ đã có người nắm tay đi đến bạc đầu, Phó Điềm thấy như được giải thoát, cậu không có cách nào áp chế được niềm vui.

Sở Hướng Thiên hiểu, tuy hắn cũng mừng thay cho cậu, nhưng đêm đã khuya, phải đi ngủ, không thể ở đây hóng gió mãi được.

Gió đêm dễ cảm lạnh, ngày mai Phó Điềm còn phải dậy sớm, nên nghỉ ngơi dưỡng sức mai mới có thể ứng đối.

Hắn tiếp tục tha người về phòng, “Về ngủ thôi.”

Phó Điềm bất đắc dĩ bị hắn lôi đi.

Trở về phòng mình, víu rơi ngoại bào, dứt khoát nhét tiểu thiếu gia vào trong chăn bọc lại, “Ngủ đi, sáng mai ta gọi em dậy.”

Phó Điềm rúc trong lòng hắn uốn tới éo lui, vẫn rất hưng phấn, “Chúng ta trò chuyện một chút đi.”

Sở Hướng Thiên thở dài, tiểu thiếu gia càng ngày càng biết dằn vặt hắn, Sở Hướng Thiên chặn môi cậu, trằn trọc hôn, đè xuống đống suy nghĩ trong đầu cậu, sau cùng là hôn nhẹ lên trán cậu, cười khẽ: “Còn muốn nói nữa không?”

Mặt Phó Điềm đã đỏ hồng, thành thật nằm ngoan nhắm mắt lại, chôn trong ngực hắn bĩu môi, an phận ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Phó Điềm đã bị gọi dậy, buổi tối được ngủ đủ, tuy dậy sớm hơn thường ngày nhưng tinh thần vẫn tốt. Sở Hướng Thiên tự mặc lên từng kiện y phục rườm rà cho cậu, nhìn tiểu thiếu gia tuấn tú, thầm hài lòng, dùng ngọc quan đội lên tóc cậu.

Hai người chuẩn bị xong, cùng hướng đến sân viện Phó Thư Nguyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Cho Anh Mắng Em?!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook