Chương 23
Tú Sinh
16/11/2020
Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Văn Điềm còn tưởng hắn đang nói đùa, cứ xác nhận mãi mới chịu thôi, cậu ngượng ngùng rũ mi, “Ta sẽ cho Đại Phúc đi quét tước lại phòng khách, nhưng mà này đâu có tính là báo đáp, ta có sở hữu một tòa điền trang gần chỗ Tây Sơn, hay ta đem nó tặng cho ngươi nha?”
Cậu ngập ngừng, lại thấy Sở Hướng Thiên vẫn mang cái điệu cười ban nãy, một vẻ anh đây rất dễ nói chuyện, cưng cứ nói đi anh nghe, liền thử khuyên bảo hắn: “Làm thổ phỉ cũng không phải kế hay về dài đâu, ta thấy người trong trại cũng đâu phải hạng hung ác gì, chi bằng ngươi cứ đem họ xuống điền trang mà sống.”
Cậu càng nói càng cảm thấy có lý, lại nhìn Sở Hướng Thiên nãy giờ chẳng hé răng câu nào, dốc hết dũng khí tiếp tục khuyên tên đầu lĩnh thổ phỉ này hãy hoàn lương, quay đầu là bờ, cuộc đời này còn tươi đẹp lắm.
“Cạnh điền trang có khoảng 100 mẫu đất, nghe nói thu hoạch hằng năm cũng không tồi, vừa đủ cho mọi người trong trại sinh sống.”
Hết sức thành khẩn tổng kết một câu: “Thổ phỉ giờ khó kiếm cơm lắm, chẳng phải ngươi vừa bảo khâm sai sắp đến đây rồi hay sao, đến lúc đó lỡ người ta quyết đi diệt cướp thì mọi người trong trại phải sống sao bây giờ?”
Cậu như bé thú non nhút nhát núp trong động ló người ra thử thăm dò thế giới xung quanh, đầu tiên là thò thử móng vuốt nhỏ, thấy không sao rồi liền ló nửa cái đầu. Sở Hướng Thiên lén lút quan sát vẻ mặt cậu, nom thấy nhóc con này đã hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, nhảy cái vọt đến trước mặt hắn.
Mở to đôi đồng tử đen láy long lanh mà mong đợi nhìn hắn, khiến Sở Hướng Thiên không nỡ lòng nào từ chối.
Lấy tay xoa xoa đỉnh đầu Văn Điềm, lần này cậu đặc biệt không né tránh, ngoan như bé thỏ con đứng im mặc hắn muốn làm gì thì làm, đôi mắt mềm mại cứ nhìn hắn, cậu như vầy ai mà nỡ từ chối được cơ chứ.
Ngoan quá trời quá đất, phải làm sao bây giờ.
“Được.” Thu tay về, lòng bàn tay vẫn còn lưu xúc cảm mềm mềm chưa tan đi hết, Sở Hướng Thiên tiếc nuối chép miệng, sảng khoái đồng ý.
Thấy hắn dứt khoát như vậy, khiến Văn Điềm ngây ngẩn cả người, kinh ngạc trợn to mắt mà nhìn hắn.
“Tuy nhiên…” Sở Hướng Thiên nhếch mép cười, lười biếng lùi người dựa vào tường, trong mắt hiện lên chút gì đó mờ ám, “Nếu mà chuyển xuống đây ta sẽ không còn chỗ để ở nữa, phải phiền ngươi thêm một đoạn thời gian nữa rồi.”
Văn Điềm sao có thể cự tuyệt, Sở Hướng Thiên đã cho cậu một tia hy vọng rực rỡ nhất ngay lúc cậu đang chìm sâu trong bể tuyệt vọng và lo lắng khôn cùng, hành động này không chỉ xóa hết mọi mối thù cậu ghim trong quá khứ, mà thanh hảo cảm của cậu với hắn cũng như đeo tên lửa mà tăng lên vèo vèo.
Bạn trùm thổ phỉ Sở Hướng Thiên, giờ đây trong lòng Văn Điềm đã được đóng cái mác người tốt của năm, là ân nhân của cậu.
Trong lòng Văn Điềm tự có một cái vòng tròn nhỏ, những người thân thiết sẽ được cậu xếp vô trong, còn đâu sẽ đứng bên ngoài chiếc vòng ấy. Trước đây Sở Hướng Thiên chỉ được đứng ở một vị trí cách xa xa ngoài cái vòng này, nhưng giờ chuyện lại khác, Văn Điềm đã chủ động nhét hắn vào trong chuồng nhà mình.
Sau này sẽ là người của mình, mà đã người của mình thì hắn muốn ở bao lâu mà chẳng được.
Thấy cậu ngoan đến bất ngờ, có nói gì cũng nghe theo, Sở Hướng Thiên liền bắt đầu được voi đòi tiên, thử liều thăm dò một phen, “Muốn ở đây bao lâu cũng được?”
Văn Điềm gật đầu, vừa mềm lại vừa ngoan, cùng cái người mới chọc tý đã quạu khi trước như hai người hoàn toàn khác nhau.
Trong lòng Sở Hướng Thiên đang mừng húm nhưng mặt ngoài thì vẫn giả bộ anh đây ngầu, sáp tới ngày một gần, “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Hắn cách cậu quá gần, thậm chí Văn Điềm có thể cảm nhận được cả hơi thở ấm áp của hắn đang phà lên mặt mình, chớp chớp mắt, hậu tri hậu giác lùi về sau.
Sở Hướng Thiên hơi nhíu mày, thay đổi tư thế, duy trì một khoảng cách an toàn.
Khi khí tức áp bách đã rời đi, Văn Điềm thanh tĩnh lại, cậu tự rót cho Sở Hướng Thiên một chén trà, còn mình thì tiếp tục cầm quyển sách đang đọc dở lên.
Sở Hướng Thiên bất động thanh sắc quan sát cậu, càng nhìn lại càng thấy nhóc con này đáng yêu quá chừng, như một đại bảo bối, khiến người hận không thể ôm vào lòng mà xoa mà nắn mà nựng cho thỏa nỗi lòng, sau đó âm thầm bắt cóc đem về nhà nuôi.
Đáng tiếc cục đại bảo bối này lại biết chạy biết nhảy, ngón tay đặt trên đùi khẽ gõ, Sở Hướng Thiên lơ đãng liếm liếm môi, ánh mắt như lang như sói nhìn chằm chằm chú thỏ con ngây thơ Văn Điềm.
******
Văn Bác Lễ đã như nguyện gặp được quận trưởng Nam Minh quận, Triệu Nhân Hoa, là một gã trung niên đã gần 50 tuổi. Văn Bác Lễ tán gẫu cùng lão ta rất vui vẻ, Triệu Nhân Hoa luôn tự xưng mình là một người biết nhìn xa trông rộng, yêu thích được tiến cử hiền tài, mà Văn Bác Lễ vừa hay cũng đang thiếu một vị “Bá Nhạc”.
Bá Nhạc: dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài
Hai người vừa gặp mà như đã quen thân, Triệu Nhân Hoa khá là thưởng thức tài học của ông ta, quyết định giữ người lại cùng ăn một bữa cơm.
Bạch Thụy Hà và quận trưởng phu nhân có quen biết nên Văn Bác Lễ cố ý mang theo bà ta tới đây, không khí hòa thuận trò chuyện rất vui vẻ.
Dùng cơm xong, bốn người cùng nhau ngồi uống trà, quận trưởng phu nhân như đang vô tình tiện miệng khen một câu: “Văn lão gia có thể lấy được Thụy Hà làm vợ chắc hẳn phải tích đức từ kiếp trước.”
Bạch Thụy Hà ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt e thẹn nhìn Văn Bác Lễ.
Văn Bác Lễ cười nói: “Thụy Hà thực sự đã giúp đỡ ta rất nhiều, chỉ tiếc rằng ta không thể cho bà ấy được một danh phận đường hoàng.”
Triệu Nhân Hoa kinh ngạc nói: “Vậy ra đây không phải lệnh phu nhân?”
Văn Bác Lễ lộ vẻ đắng chát, “Ta vẫn luôn mong Thụy Hà sẽ được làm phu nhân của mình, thế nhưng khi không đột nhiên xuất hiện một ác phụ, bà ta đã ép ta phải lấy mình, cũng do ta vô dụng, không chống lại được gia thế nhà bà ta, nên cả việc hưu thê cũng chẳng dám làm.”
“Đâu ra trên đời cái thói vô lý ấy!” Triệu Nhân Hoa cả giận nói: “Không ngờ ở dưới trướng của ta mà lại dám làm ra những chuyện vô nhân đạo như vậy.”
“Quận trưởng đại nhân cả ngày trăm công nghìn việc, còn đâu tâm hơi mà lo đến chuyện trong cái Tứ Phương trấn bé nhỏ ấy được nữa chứ.” Văn Bác Lễ nịnh nọt, tận dụng mọi khả năng: “Những năm rày ta đã chịu quá đủ rồi nên hai ngày trước mới quyết định viết hưu thư, nhưng ả đàn bà kia lại rắc tâm thèm muốn số gia nghiệp mà bấy lâu nay ta đã khổ cực gây dựng được nên có nói thế nào cũng không chịu đồng ý hòa ly.”
Triệu Nhân Hoa chán ghét muôn phần, “Hạng đàn bà như vậy ngươi còn nhẹ nhàng với ả làm gì, cứ đuổi thẳng ra khỏi nhà.”
Văn Bác Lễ mang vẻ khó xử, “Ta chỉ là một thương nhân nho nhỏ, nếu như…”
“Sợ cái gì!” Triệu Nhân Hoa vỗ vào vai ông ta, hào khí nói: “Việc này cứ để ta, còn ngươi chỉ việc đem người đến tống cổ ả đi, ta thấy ngươi và Bạch phu nhân đây rất xứng đôi, mau đem con ả đuổi ra khỏi nhà rồi cưới hiền thê về là được.”
Bạch Thụy Hà toát lên sự vui mừng, bà ta mang đầy tình ý liếc mắt nhìn Văn Bác Lễ sau đó lại giả vờ thẹn thùng khẽ cúi đầu, chỉ để lộ chiếc cổ thon dài.
Bữa cơm kết thúc trong sự vui sướng của cả chủ lẫn khách, Văn Bác Lễ vừa chiếm được thứ mình muốn liền tức tốc mang theo Bạch Thụy Hà đi xuyên đêm về Tứ Phương trấn.
Trước khi đi, Triệu Nhân Hoa có đưa cho ông ta một tấm thiếp tiến cử, cùng một lá phong thư trình bày tường tận đầu đuôi câu chuyện vì sao mà Văn Bác Lễ lại bỏ vợ, sau đó thận trọng giao cho ông ta.
Sờ sờ tấm thư trong lồng ngực, Văn Bác Lễ vừa nghĩ đến cảnh Phó Hữu Cầm bị mình đuổi ra khỏi nhà thì trên mặt rộ lên một nụ cười lạnh lẽo.
******
Đại Phúc nghe lệnh chạy đi thu dọn một phòng tại đông viện, Sở Hướng Thiên cứ việc vào mà ở.
Phòng khách cách chỗ Văn Điềm rất gần, tất cả vật dụng bên trong đều do tự tay Văn Điềm an bài.
Sở Hướng Thiên hồi tưởng lại cái giường trúc lụp xụp mình ngủ khi trước, rồi lại so với đãi ngộ bây giờ, kìm không được lại cảm khái, trước đây tiểu thiếu gia đúng chả ưa gì hắn rồi.
Chắp tay sau lưng đi lòng vòng trong phòng, trong tủ còn có sẵn mấy bộ quần áo, đều là loại gấm vóc thượng hạng.
Sở Hướng Thiên khóe mắt khẽ nhiễm ý cười, xoay mũi chân quyết định đi kiếm người trong lòng.
Sau khi nguy cơ đã được giải trừ, Văn Điềm lại tiếp tục châu đầu vào học hành. Nếu muốn tìm cậu, thì cứ thẳng tiến đến thư phòng.
Sở Hướng Thiên nhẹ nhàng mở cửa mà vào, Văn Điềm ngồi thẳng tắp, trên tay cậu đang cầm một cây bút lông, chăm chú viết chữ.
Ngồi xuống phía đối diện, Sở Hướng Thiên nhìn một hồi rồi nói: “Ta tìm cho ngươi một vị lão sư nhé?”
Văn Điềm đã dần quen thuộc với sự tồn tại của Sở Hướng Thiên, nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu mà nói: “Ngươi còn quen biết cả phu tử nữa à?”
Không phải cậu xem thường thổ phỉ đâu nhưng mà nhìn Sở Hướng Thiên chẳng giống người sẽ chịu đi giao thiệp với đám văn nhân chút nào cả.
Cứ tưởng tượng thử đi, vừa vào đã thấy một tên thổ phỉ đang ngồi uống trà bàn chuyện nhân sinh với một phu tử cả đời dạy học làm nghề trồng người, hỏi là ngươi thì ngươi thấy có lạ không?
Sở Hướng Thiên khóe miệng giật giật, “Cứ chờ lúc ta mang người về đây là ngươi sẽ rõ thôi, thám hoa một giáp, đã đủ để dạy ngươi chưa?”
Văn Điềm theo bản năng cứ tưởng hắn đang nói phét, thế nhưng nếu để ý kỹ lại thấy Sở Hướng Thiên hình như đang rất nghiêm túc.
Bởi vậy cậu cũng không phản bác, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Ngoan quá đi mất, Sở Hướng Thiên đứng dậy, tiện tay xoa nhẹ lên đầu cậu, chuẩn bị lên núi tóm Chu Truyện Thanh xuống đây dạy học cho Văn Điềm. Dầu gì cũng mang danh thám hoa, không lấy ra xài để mốc đó làm gì, chí ít cũng có công dụng mua vui cho tiểu thiếu gia.
Sở Hướng Thiên trở về Tây Sơn trại quắp cái cục nợ kia sang đây, hắn chân trước mới vừa đi, thì chân sau Văn Bác Lễ đã xách người hùng hùng hổ hổ đứng trước đại môn.
Ông ta mang theo cả mẹ con Bạch Thụy Hà cùng hai tên lính nhìn rất hung thần ác sát, khí thế hùng hổ đứng trước cửa Văn phủ.
Sau khi giao phong thư của quận trưởng ra, huyện lệnh xoay ngoắt thái độ, khách sáo không thôi, khi biết ông ta định đến Văn gia ra oai còn chủ động phái hai tên lính gác đi theo cùng.
Khác với dáng vẻ nhục nhã ê chề lúc rời đi, Văn Bác Lễ bây giờ cứ vênh váo đắc ý đứng ở cửa.
Lính gác cổng thấy vậy, lại biết lão gia và phu nhân đang có xích mích, quản gia đã từng cố ý căn dặn họ, rằng nếu ông ta có ý định quay lại đây, thì cũng đừng tự ý mà cho bọn họ vào nhà.
“Lão gia xin ngài đợi một lát, ta sẽ vào thông báo.”
Nói rồi một người liền chạy vào trong.
“Ta chỉ đang về nhà của mình, hà cớ gì phải đợi các ngươi thông báo?” Văn Bác Lễ không khách khí đẩy tên gác cổng ra, tự ý xộc thẳng vào trong.
Trùng hợp lại va phải Văn Cát cũng đang vội vã chạy ra, ông mang theo hai hạ nhân ngăn không cho họ tiến thêm một bước nào nữa, áng chừng sau vài phút mới lên tiếng: “Lão gia, phu nhân không có ở trong nhà, trước tiên mời ngài đến chính đường đợi trong giây lát, ta sẽ sai người đi báo cho bà ấy.”
“Đây là thái độ mà đám người hầu các người dám dùng để cư xử với chủ nhân phải không?” Văn Bác Lễ lớn tiếng quát ầm lên, “Cái nhà do ai làm chủ hả?!”
Văn Cát cứ yên lặng cúi thấp đầu, hơi khom người cung kính, tuy nhún nhường lại không hề sợ hãi, cứ đứng đó không nhúc nhích.
“Nô bộc mà dám chống đối cả chủ nhân, láo lắm rồi nhỉ, xem ra cần dạy lại một phen.” Tên lính theo cùng Văn Bác Lễ biết được ông ta có quan hệ với quận trưởng thì muốn nhân cơ hội nịnh nọt hòng chiếm chút lợi.
Nói rồi, hai tên lính tiến lên phía trước, áp sát lại chỗ ba người Văn Cát.
“Các ngươi ai dám cả gan làm càn!” Văn Điềm khoan thai mà đến chậm rãi quát, theo sau còn có bốn năm gã tráng kiện. Bọn họ chạy tới bao vây cả đám người Văn Bác Lễ.
Ỷ mình chiếm thế thượng phong, tình thế nghịch chuyển trong tức khắc, Văn Cát vừa nhìn thấy Văn Điềm, ông thở phào một hơi, đưa tay lau mồ hôi lạnh vả trên trán, thấp giọng nói phu nhân đang trên đường trở về.
Văn Điềm gật gật đầu, quay người đối mặt với Văn Bác Lễ. Nếu đã không nể mặt mũi, vậy cậu cũng lười giả bộ, không khách khí hỏi: “Ông tới thu dọn hành lý đấy à? Yên tâm đi, ta đã sai người dọn dẹp sẵn cả rồi.”
“Thằng con bất hiếu!” Văn Bác Lễ bị cậu chọc cho thổ huyết, run rẩy trừng Văn Điềm, “Mày có còn xem người cha như ta ra gì hay không!”
Văn Điềm ăn ngay nói thật, “Trong mắt ông cũng đâu có đứa con này, vậy thì sao ta phải cung kính với ông để làm gì.”
Văn Bác Lễ tức nghẹn họng trân trối, thế nhưng đối phương chiếm ưu thế hơn mình, ông ta chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn, đùng đùng phất tay áo đi về phía chính đường.
Mấy người theo sau đều lục tục mò vào trong ngồi, Văn Điềm ngồi tại chủ vị, để thị nữ bưng trà rót nước, lại chẳng đoái hoài gì đến đám Văn Bác Lễ.
Cỡ chừng vài phút sau, Phó Hữu Cầm đã trở lại.
Hôm nay bà đang định sang Nhạc Hà trấn dò xét thử mấy tòa điền trang bên ấy, vừa bước tới nơi đã hay tin Văn Bác Lễ đang đứng chặn ở cửa, lo Văn Điềm ở nhà sẽ bị lão ta bắt nạt, bà vội vã sai phu xe giục ngựa về càng nhanh càng tốt.
Đặt lưng ngồi xuống cạnh Văn Điềm, bà ung dung hớp một ngụm trà, hỏi Văn Bác Lễ có phải về đưa đơn hòa ly không.
Văn Bác Lễ biến sắc, lấy ra một phong thư có in con dấu quan phủ ra vỗ cái rầm lên bàn, “Đơn ly hôn ta còn chưa ký, nếu như ngươi khôn hồn thì ngoan ngoãn tự ký tên mình vào đây, ta sẽ không truy cứu chuyện trước kia nữa.”
Ông ta ngạo nghễ nhìn Phó Hữu Cầm, ánh mắt tràn ngập vẻ xem thường, “Còn không thì đừng trách ta không nể tình vợ chồng.”
Phó Hữu Cầm không còn lời nào để nói, bất ngờ mở to mắt trừng ông ta, trước đây bà chưa bao giờ ngờ được, Văn Bác Lễ lại có thể là một con người ngu xuẩn đến như vậy.
Bắt bà nhận thư hưu thê sao, Phó Hữu Cầm cảm thấy thật nực cười, tự tay xé nát lá đơn ngay trước mặt ông ta.
“Ngươi chỉ mang danh ở rể, nào đâu có tư cách gì mà hưu ta?” Phó Hữu Cầm uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Ta hưu ngươi thì còn coi được.”
Văn Bác Lễ bị bà chế nhạo mà mặt mày đỏ tía, đưa mắt nhìn hai tên lính, nhỏ giọng hỏi có thể điều thêm người đến đây không.
Hai tên này ban nãy bị mất sạch mặt mũi đương nhiên thấy có cơ hội để vớt vác thì sao lại phải chối từ, vừa nghe thấy đề nghị của Văn Bác Lễ liền vội vã chạy đi điều người.
Phó Hữu Cầm thấy hành động lén lút của bọn họ, cũng ra hiệu cho Văn Cát đuổi theo sau xem sao.
Bầu không khí trong phòng giương cung bạt kiếm, Phó Hữu Cầm không hề yếu thế đối chọi với Văn Bác Lễ, phu thê nhiều năm, Văn Bác Lễ đang tính làm cái gì bà vừa nhìn đã biết ngay.
Văn Bác Lễ tưởng rằng nếu cấu kết với quận trưởng Nam Minh quận sẽ ép được bà phải thỏa hiệp đây mà, ông ta nghĩ cứ leo lên được chiến thuyền thì ngon sao, nước đã giong được thuyền thì cũng có thể nhấn được thuyền, một khi thuyền đã chìm thì cứ chờ mà xem.
Đoạn này tác giả đang ám chỉ chuyện đút lót, tham ô của đám người này
Từ khi Văn Điềm ngầm nói cho bà biết tin tức khâm sai sẽ đến Tứ Phương trấn tra xét, bà liền phái người đi tìm hiểu, ngay cả khách điếm khâm sai ở bà cũng đã tra rõ ràng.
Nếu là trước đây, nói không chừng Văn Bác Lễ còn có thể đem đến cho bà không ít rắc rối, nhưng bây giờ lại đang trong thời kỳ mẫn cảm, triều đình đã quyết định phái người xuống tra rõ án tham ô, Văn Bác Lễ càng muốn leo cho cao thì khi té lại càng đau.
Văn Bác Lễ còn đang mơ mộng viễn vông rằng mình vừa chiếm được món hời lớn, nào hay biết lão ta chẳng còn cách vũng bùn bao xa nữa đâu.
Người cả hai phe đều tạm thời án binh bất động, chờ đối phương đi nước kế tiếp.
Sở Hướng Thiên lôi đầu Chu Truyện Thanh xuống núi, hai người cưỡi ngựa cùng hướng về Văn gia, trên đường đi thì tình cờ bắt gặp một toán binh lính cũng đang hùng hổ đi về phía Văn phủ.
“Đám Vệ Ưởng làm đếch gì lâu thế? Đã mấy ngày rồi, tụi này đang đi làm hay đi chơi vậy hả?”
Sở Hướng Thiên nhìn cái đám trước mặt vênh váo nhảy loi choi mà ngứa cả mắt, thế nhưng đây không phải chiến trường, dù có khó chịu thì vẫn phải nhịn, chứ đâu thể nào xông ra chém chết bọn chúng được.
“Nội trong ngày hôm nay thôi, nghe nói quận trưởng bên kia đã phải đền tội, ấn theo thời gian thì hẳn giờ là đến phiên Tứ Phương trấn.”
Sở Hướng Thiên gật đầu, nhanh chóng thúc ngựa chạy về Văn gia.
Nên mau đến báo cho tiểu thiếu gia một tiếng mới được, nói không chừng còn có thể kiếm chác thêm được chút lợi lộc nữa thì sao.
Hai người giục ngựa chạy đến nơi thì thấy ngay đám quan binh vừa rồi cũng đang bao vây ở đấy.
Lông mày Sở Hướng Thiên nhảy dựng, trong ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn. Hắn không xuống ngựa, mà dùng sức đá vào bụng nó khiến con ngựa bị đau hí vang trời, vung móng vọt vào trong Văn phủ.
Đám binh lính toan chạy lại cản thì bị nó hất văng cù cù trên đất, Chu Truyện Thanh vốn định theo vào xem náo nhiệt nhưng rồi lại nghĩ mình vẫn nên đi báo cho Vệ Ưởng một tiếng vẫn hơn, quay đầu thúc ngựa đến cái khách điếm mà khâm sai đang ở.
Sở Hướng Thiên cưỡi ngựa tiến quân như vũ bão, xuyên qua hành lang, bắt gặp hai phe đang đối đầu bên trong.
Văn Điềm và Phó Hữu Cầm sóng vai cùng đứng ở phía trước, áng chừng mười hạ nhân đứng đằng sau, vây quanh họ toàn những tên lính gác đang giương cao vũ khí, nhân số đông hơn họ gấp đôi.
Sở Hướng Thiên tức điên lên, hắn nhảy xuống ngựa, nhanh chân chạy về phía Văn Điềm.
Có kẻ không có mắt định cản hắn lại, Sở Hướng Thiên nheo mắt tàn nhẫn đập cho gã không bò dậy được, khiến người cứng còng nằm rên rỉ trên nền đất lạnh căm.
Quanh thân hắn tản ra sát khí mù mịt, đánh ngã hai ba gã lính gác, thấy thế những kẻ khác cũng có phần kiêng kỵ, đành nhường đường cho hắn đi.
“Ngươi không sao chứ?” Sở Hướng Thiên nhanh chân bước đến trước mặt Văn Điềm, thu hồi sát khí, cúi đầu ôn nhu nhìn cậu. Hắn mới vừa đi một chốc mà khi về đã thấy có kẻ cả gan dám bắt nạt thỏ con nhà mình, thật không thể tha thứ được
Văn Điềm còn tưởng hắn đang nói đùa, cứ xác nhận mãi mới chịu thôi, cậu ngượng ngùng rũ mi, “Ta sẽ cho Đại Phúc đi quét tước lại phòng khách, nhưng mà này đâu có tính là báo đáp, ta có sở hữu một tòa điền trang gần chỗ Tây Sơn, hay ta đem nó tặng cho ngươi nha?”
Cậu ngập ngừng, lại thấy Sở Hướng Thiên vẫn mang cái điệu cười ban nãy, một vẻ anh đây rất dễ nói chuyện, cưng cứ nói đi anh nghe, liền thử khuyên bảo hắn: “Làm thổ phỉ cũng không phải kế hay về dài đâu, ta thấy người trong trại cũng đâu phải hạng hung ác gì, chi bằng ngươi cứ đem họ xuống điền trang mà sống.”
Cậu càng nói càng cảm thấy có lý, lại nhìn Sở Hướng Thiên nãy giờ chẳng hé răng câu nào, dốc hết dũng khí tiếp tục khuyên tên đầu lĩnh thổ phỉ này hãy hoàn lương, quay đầu là bờ, cuộc đời này còn tươi đẹp lắm.
“Cạnh điền trang có khoảng 100 mẫu đất, nghe nói thu hoạch hằng năm cũng không tồi, vừa đủ cho mọi người trong trại sinh sống.”
Hết sức thành khẩn tổng kết một câu: “Thổ phỉ giờ khó kiếm cơm lắm, chẳng phải ngươi vừa bảo khâm sai sắp đến đây rồi hay sao, đến lúc đó lỡ người ta quyết đi diệt cướp thì mọi người trong trại phải sống sao bây giờ?”
Cậu như bé thú non nhút nhát núp trong động ló người ra thử thăm dò thế giới xung quanh, đầu tiên là thò thử móng vuốt nhỏ, thấy không sao rồi liền ló nửa cái đầu. Sở Hướng Thiên lén lút quan sát vẻ mặt cậu, nom thấy nhóc con này đã hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, nhảy cái vọt đến trước mặt hắn.
Mở to đôi đồng tử đen láy long lanh mà mong đợi nhìn hắn, khiến Sở Hướng Thiên không nỡ lòng nào từ chối.
Lấy tay xoa xoa đỉnh đầu Văn Điềm, lần này cậu đặc biệt không né tránh, ngoan như bé thỏ con đứng im mặc hắn muốn làm gì thì làm, đôi mắt mềm mại cứ nhìn hắn, cậu như vầy ai mà nỡ từ chối được cơ chứ.
Ngoan quá trời quá đất, phải làm sao bây giờ.
“Được.” Thu tay về, lòng bàn tay vẫn còn lưu xúc cảm mềm mềm chưa tan đi hết, Sở Hướng Thiên tiếc nuối chép miệng, sảng khoái đồng ý.
Thấy hắn dứt khoát như vậy, khiến Văn Điềm ngây ngẩn cả người, kinh ngạc trợn to mắt mà nhìn hắn.
“Tuy nhiên…” Sở Hướng Thiên nhếch mép cười, lười biếng lùi người dựa vào tường, trong mắt hiện lên chút gì đó mờ ám, “Nếu mà chuyển xuống đây ta sẽ không còn chỗ để ở nữa, phải phiền ngươi thêm một đoạn thời gian nữa rồi.”
Văn Điềm sao có thể cự tuyệt, Sở Hướng Thiên đã cho cậu một tia hy vọng rực rỡ nhất ngay lúc cậu đang chìm sâu trong bể tuyệt vọng và lo lắng khôn cùng, hành động này không chỉ xóa hết mọi mối thù cậu ghim trong quá khứ, mà thanh hảo cảm của cậu với hắn cũng như đeo tên lửa mà tăng lên vèo vèo.
Bạn trùm thổ phỉ Sở Hướng Thiên, giờ đây trong lòng Văn Điềm đã được đóng cái mác người tốt của năm, là ân nhân của cậu.
Trong lòng Văn Điềm tự có một cái vòng tròn nhỏ, những người thân thiết sẽ được cậu xếp vô trong, còn đâu sẽ đứng bên ngoài chiếc vòng ấy. Trước đây Sở Hướng Thiên chỉ được đứng ở một vị trí cách xa xa ngoài cái vòng này, nhưng giờ chuyện lại khác, Văn Điềm đã chủ động nhét hắn vào trong chuồng nhà mình.
Sau này sẽ là người của mình, mà đã người của mình thì hắn muốn ở bao lâu mà chẳng được.
Thấy cậu ngoan đến bất ngờ, có nói gì cũng nghe theo, Sở Hướng Thiên liền bắt đầu được voi đòi tiên, thử liều thăm dò một phen, “Muốn ở đây bao lâu cũng được?”
Văn Điềm gật đầu, vừa mềm lại vừa ngoan, cùng cái người mới chọc tý đã quạu khi trước như hai người hoàn toàn khác nhau.
Trong lòng Sở Hướng Thiên đang mừng húm nhưng mặt ngoài thì vẫn giả bộ anh đây ngầu, sáp tới ngày một gần, “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Hắn cách cậu quá gần, thậm chí Văn Điềm có thể cảm nhận được cả hơi thở ấm áp của hắn đang phà lên mặt mình, chớp chớp mắt, hậu tri hậu giác lùi về sau.
Sở Hướng Thiên hơi nhíu mày, thay đổi tư thế, duy trì một khoảng cách an toàn.
Khi khí tức áp bách đã rời đi, Văn Điềm thanh tĩnh lại, cậu tự rót cho Sở Hướng Thiên một chén trà, còn mình thì tiếp tục cầm quyển sách đang đọc dở lên.
Sở Hướng Thiên bất động thanh sắc quan sát cậu, càng nhìn lại càng thấy nhóc con này đáng yêu quá chừng, như một đại bảo bối, khiến người hận không thể ôm vào lòng mà xoa mà nắn mà nựng cho thỏa nỗi lòng, sau đó âm thầm bắt cóc đem về nhà nuôi.
Đáng tiếc cục đại bảo bối này lại biết chạy biết nhảy, ngón tay đặt trên đùi khẽ gõ, Sở Hướng Thiên lơ đãng liếm liếm môi, ánh mắt như lang như sói nhìn chằm chằm chú thỏ con ngây thơ Văn Điềm.
******
Văn Bác Lễ đã như nguyện gặp được quận trưởng Nam Minh quận, Triệu Nhân Hoa, là một gã trung niên đã gần 50 tuổi. Văn Bác Lễ tán gẫu cùng lão ta rất vui vẻ, Triệu Nhân Hoa luôn tự xưng mình là một người biết nhìn xa trông rộng, yêu thích được tiến cử hiền tài, mà Văn Bác Lễ vừa hay cũng đang thiếu một vị “Bá Nhạc”.
Bá Nhạc: dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài
Hai người vừa gặp mà như đã quen thân, Triệu Nhân Hoa khá là thưởng thức tài học của ông ta, quyết định giữ người lại cùng ăn một bữa cơm.
Bạch Thụy Hà và quận trưởng phu nhân có quen biết nên Văn Bác Lễ cố ý mang theo bà ta tới đây, không khí hòa thuận trò chuyện rất vui vẻ.
Dùng cơm xong, bốn người cùng nhau ngồi uống trà, quận trưởng phu nhân như đang vô tình tiện miệng khen một câu: “Văn lão gia có thể lấy được Thụy Hà làm vợ chắc hẳn phải tích đức từ kiếp trước.”
Bạch Thụy Hà ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt e thẹn nhìn Văn Bác Lễ.
Văn Bác Lễ cười nói: “Thụy Hà thực sự đã giúp đỡ ta rất nhiều, chỉ tiếc rằng ta không thể cho bà ấy được một danh phận đường hoàng.”
Triệu Nhân Hoa kinh ngạc nói: “Vậy ra đây không phải lệnh phu nhân?”
Văn Bác Lễ lộ vẻ đắng chát, “Ta vẫn luôn mong Thụy Hà sẽ được làm phu nhân của mình, thế nhưng khi không đột nhiên xuất hiện một ác phụ, bà ta đã ép ta phải lấy mình, cũng do ta vô dụng, không chống lại được gia thế nhà bà ta, nên cả việc hưu thê cũng chẳng dám làm.”
“Đâu ra trên đời cái thói vô lý ấy!” Triệu Nhân Hoa cả giận nói: “Không ngờ ở dưới trướng của ta mà lại dám làm ra những chuyện vô nhân đạo như vậy.”
“Quận trưởng đại nhân cả ngày trăm công nghìn việc, còn đâu tâm hơi mà lo đến chuyện trong cái Tứ Phương trấn bé nhỏ ấy được nữa chứ.” Văn Bác Lễ nịnh nọt, tận dụng mọi khả năng: “Những năm rày ta đã chịu quá đủ rồi nên hai ngày trước mới quyết định viết hưu thư, nhưng ả đàn bà kia lại rắc tâm thèm muốn số gia nghiệp mà bấy lâu nay ta đã khổ cực gây dựng được nên có nói thế nào cũng không chịu đồng ý hòa ly.”
Triệu Nhân Hoa chán ghét muôn phần, “Hạng đàn bà như vậy ngươi còn nhẹ nhàng với ả làm gì, cứ đuổi thẳng ra khỏi nhà.”
Văn Bác Lễ mang vẻ khó xử, “Ta chỉ là một thương nhân nho nhỏ, nếu như…”
“Sợ cái gì!” Triệu Nhân Hoa vỗ vào vai ông ta, hào khí nói: “Việc này cứ để ta, còn ngươi chỉ việc đem người đến tống cổ ả đi, ta thấy ngươi và Bạch phu nhân đây rất xứng đôi, mau đem con ả đuổi ra khỏi nhà rồi cưới hiền thê về là được.”
Bạch Thụy Hà toát lên sự vui mừng, bà ta mang đầy tình ý liếc mắt nhìn Văn Bác Lễ sau đó lại giả vờ thẹn thùng khẽ cúi đầu, chỉ để lộ chiếc cổ thon dài.
Bữa cơm kết thúc trong sự vui sướng của cả chủ lẫn khách, Văn Bác Lễ vừa chiếm được thứ mình muốn liền tức tốc mang theo Bạch Thụy Hà đi xuyên đêm về Tứ Phương trấn.
Trước khi đi, Triệu Nhân Hoa có đưa cho ông ta một tấm thiếp tiến cử, cùng một lá phong thư trình bày tường tận đầu đuôi câu chuyện vì sao mà Văn Bác Lễ lại bỏ vợ, sau đó thận trọng giao cho ông ta.
Sờ sờ tấm thư trong lồng ngực, Văn Bác Lễ vừa nghĩ đến cảnh Phó Hữu Cầm bị mình đuổi ra khỏi nhà thì trên mặt rộ lên một nụ cười lạnh lẽo.
******
Đại Phúc nghe lệnh chạy đi thu dọn một phòng tại đông viện, Sở Hướng Thiên cứ việc vào mà ở.
Phòng khách cách chỗ Văn Điềm rất gần, tất cả vật dụng bên trong đều do tự tay Văn Điềm an bài.
Sở Hướng Thiên hồi tưởng lại cái giường trúc lụp xụp mình ngủ khi trước, rồi lại so với đãi ngộ bây giờ, kìm không được lại cảm khái, trước đây tiểu thiếu gia đúng chả ưa gì hắn rồi.
Chắp tay sau lưng đi lòng vòng trong phòng, trong tủ còn có sẵn mấy bộ quần áo, đều là loại gấm vóc thượng hạng.
Sở Hướng Thiên khóe mắt khẽ nhiễm ý cười, xoay mũi chân quyết định đi kiếm người trong lòng.
Sau khi nguy cơ đã được giải trừ, Văn Điềm lại tiếp tục châu đầu vào học hành. Nếu muốn tìm cậu, thì cứ thẳng tiến đến thư phòng.
Sở Hướng Thiên nhẹ nhàng mở cửa mà vào, Văn Điềm ngồi thẳng tắp, trên tay cậu đang cầm một cây bút lông, chăm chú viết chữ.
Ngồi xuống phía đối diện, Sở Hướng Thiên nhìn một hồi rồi nói: “Ta tìm cho ngươi một vị lão sư nhé?”
Văn Điềm đã dần quen thuộc với sự tồn tại của Sở Hướng Thiên, nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu mà nói: “Ngươi còn quen biết cả phu tử nữa à?”
Không phải cậu xem thường thổ phỉ đâu nhưng mà nhìn Sở Hướng Thiên chẳng giống người sẽ chịu đi giao thiệp với đám văn nhân chút nào cả.
Cứ tưởng tượng thử đi, vừa vào đã thấy một tên thổ phỉ đang ngồi uống trà bàn chuyện nhân sinh với một phu tử cả đời dạy học làm nghề trồng người, hỏi là ngươi thì ngươi thấy có lạ không?
Sở Hướng Thiên khóe miệng giật giật, “Cứ chờ lúc ta mang người về đây là ngươi sẽ rõ thôi, thám hoa một giáp, đã đủ để dạy ngươi chưa?”
Văn Điềm theo bản năng cứ tưởng hắn đang nói phét, thế nhưng nếu để ý kỹ lại thấy Sở Hướng Thiên hình như đang rất nghiêm túc.
Bởi vậy cậu cũng không phản bác, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Ngoan quá đi mất, Sở Hướng Thiên đứng dậy, tiện tay xoa nhẹ lên đầu cậu, chuẩn bị lên núi tóm Chu Truyện Thanh xuống đây dạy học cho Văn Điềm. Dầu gì cũng mang danh thám hoa, không lấy ra xài để mốc đó làm gì, chí ít cũng có công dụng mua vui cho tiểu thiếu gia.
Sở Hướng Thiên trở về Tây Sơn trại quắp cái cục nợ kia sang đây, hắn chân trước mới vừa đi, thì chân sau Văn Bác Lễ đã xách người hùng hùng hổ hổ đứng trước đại môn.
Ông ta mang theo cả mẹ con Bạch Thụy Hà cùng hai tên lính nhìn rất hung thần ác sát, khí thế hùng hổ đứng trước cửa Văn phủ.
Sau khi giao phong thư của quận trưởng ra, huyện lệnh xoay ngoắt thái độ, khách sáo không thôi, khi biết ông ta định đến Văn gia ra oai còn chủ động phái hai tên lính gác đi theo cùng.
Khác với dáng vẻ nhục nhã ê chề lúc rời đi, Văn Bác Lễ bây giờ cứ vênh váo đắc ý đứng ở cửa.
Lính gác cổng thấy vậy, lại biết lão gia và phu nhân đang có xích mích, quản gia đã từng cố ý căn dặn họ, rằng nếu ông ta có ý định quay lại đây, thì cũng đừng tự ý mà cho bọn họ vào nhà.
“Lão gia xin ngài đợi một lát, ta sẽ vào thông báo.”
Nói rồi một người liền chạy vào trong.
“Ta chỉ đang về nhà của mình, hà cớ gì phải đợi các ngươi thông báo?” Văn Bác Lễ không khách khí đẩy tên gác cổng ra, tự ý xộc thẳng vào trong.
Trùng hợp lại va phải Văn Cát cũng đang vội vã chạy ra, ông mang theo hai hạ nhân ngăn không cho họ tiến thêm một bước nào nữa, áng chừng sau vài phút mới lên tiếng: “Lão gia, phu nhân không có ở trong nhà, trước tiên mời ngài đến chính đường đợi trong giây lát, ta sẽ sai người đi báo cho bà ấy.”
“Đây là thái độ mà đám người hầu các người dám dùng để cư xử với chủ nhân phải không?” Văn Bác Lễ lớn tiếng quát ầm lên, “Cái nhà do ai làm chủ hả?!”
Văn Cát cứ yên lặng cúi thấp đầu, hơi khom người cung kính, tuy nhún nhường lại không hề sợ hãi, cứ đứng đó không nhúc nhích.
“Nô bộc mà dám chống đối cả chủ nhân, láo lắm rồi nhỉ, xem ra cần dạy lại một phen.” Tên lính theo cùng Văn Bác Lễ biết được ông ta có quan hệ với quận trưởng thì muốn nhân cơ hội nịnh nọt hòng chiếm chút lợi.
Nói rồi, hai tên lính tiến lên phía trước, áp sát lại chỗ ba người Văn Cát.
“Các ngươi ai dám cả gan làm càn!” Văn Điềm khoan thai mà đến chậm rãi quát, theo sau còn có bốn năm gã tráng kiện. Bọn họ chạy tới bao vây cả đám người Văn Bác Lễ.
Ỷ mình chiếm thế thượng phong, tình thế nghịch chuyển trong tức khắc, Văn Cát vừa nhìn thấy Văn Điềm, ông thở phào một hơi, đưa tay lau mồ hôi lạnh vả trên trán, thấp giọng nói phu nhân đang trên đường trở về.
Văn Điềm gật gật đầu, quay người đối mặt với Văn Bác Lễ. Nếu đã không nể mặt mũi, vậy cậu cũng lười giả bộ, không khách khí hỏi: “Ông tới thu dọn hành lý đấy à? Yên tâm đi, ta đã sai người dọn dẹp sẵn cả rồi.”
“Thằng con bất hiếu!” Văn Bác Lễ bị cậu chọc cho thổ huyết, run rẩy trừng Văn Điềm, “Mày có còn xem người cha như ta ra gì hay không!”
Văn Điềm ăn ngay nói thật, “Trong mắt ông cũng đâu có đứa con này, vậy thì sao ta phải cung kính với ông để làm gì.”
Văn Bác Lễ tức nghẹn họng trân trối, thế nhưng đối phương chiếm ưu thế hơn mình, ông ta chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn, đùng đùng phất tay áo đi về phía chính đường.
Mấy người theo sau đều lục tục mò vào trong ngồi, Văn Điềm ngồi tại chủ vị, để thị nữ bưng trà rót nước, lại chẳng đoái hoài gì đến đám Văn Bác Lễ.
Cỡ chừng vài phút sau, Phó Hữu Cầm đã trở lại.
Hôm nay bà đang định sang Nhạc Hà trấn dò xét thử mấy tòa điền trang bên ấy, vừa bước tới nơi đã hay tin Văn Bác Lễ đang đứng chặn ở cửa, lo Văn Điềm ở nhà sẽ bị lão ta bắt nạt, bà vội vã sai phu xe giục ngựa về càng nhanh càng tốt.
Đặt lưng ngồi xuống cạnh Văn Điềm, bà ung dung hớp một ngụm trà, hỏi Văn Bác Lễ có phải về đưa đơn hòa ly không.
Văn Bác Lễ biến sắc, lấy ra một phong thư có in con dấu quan phủ ra vỗ cái rầm lên bàn, “Đơn ly hôn ta còn chưa ký, nếu như ngươi khôn hồn thì ngoan ngoãn tự ký tên mình vào đây, ta sẽ không truy cứu chuyện trước kia nữa.”
Ông ta ngạo nghễ nhìn Phó Hữu Cầm, ánh mắt tràn ngập vẻ xem thường, “Còn không thì đừng trách ta không nể tình vợ chồng.”
Phó Hữu Cầm không còn lời nào để nói, bất ngờ mở to mắt trừng ông ta, trước đây bà chưa bao giờ ngờ được, Văn Bác Lễ lại có thể là một con người ngu xuẩn đến như vậy.
Bắt bà nhận thư hưu thê sao, Phó Hữu Cầm cảm thấy thật nực cười, tự tay xé nát lá đơn ngay trước mặt ông ta.
“Ngươi chỉ mang danh ở rể, nào đâu có tư cách gì mà hưu ta?” Phó Hữu Cầm uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Ta hưu ngươi thì còn coi được.”
Văn Bác Lễ bị bà chế nhạo mà mặt mày đỏ tía, đưa mắt nhìn hai tên lính, nhỏ giọng hỏi có thể điều thêm người đến đây không.
Hai tên này ban nãy bị mất sạch mặt mũi đương nhiên thấy có cơ hội để vớt vác thì sao lại phải chối từ, vừa nghe thấy đề nghị của Văn Bác Lễ liền vội vã chạy đi điều người.
Phó Hữu Cầm thấy hành động lén lút của bọn họ, cũng ra hiệu cho Văn Cát đuổi theo sau xem sao.
Bầu không khí trong phòng giương cung bạt kiếm, Phó Hữu Cầm không hề yếu thế đối chọi với Văn Bác Lễ, phu thê nhiều năm, Văn Bác Lễ đang tính làm cái gì bà vừa nhìn đã biết ngay.
Văn Bác Lễ tưởng rằng nếu cấu kết với quận trưởng Nam Minh quận sẽ ép được bà phải thỏa hiệp đây mà, ông ta nghĩ cứ leo lên được chiến thuyền thì ngon sao, nước đã giong được thuyền thì cũng có thể nhấn được thuyền, một khi thuyền đã chìm thì cứ chờ mà xem.
Đoạn này tác giả đang ám chỉ chuyện đút lót, tham ô của đám người này
Từ khi Văn Điềm ngầm nói cho bà biết tin tức khâm sai sẽ đến Tứ Phương trấn tra xét, bà liền phái người đi tìm hiểu, ngay cả khách điếm khâm sai ở bà cũng đã tra rõ ràng.
Nếu là trước đây, nói không chừng Văn Bác Lễ còn có thể đem đến cho bà không ít rắc rối, nhưng bây giờ lại đang trong thời kỳ mẫn cảm, triều đình đã quyết định phái người xuống tra rõ án tham ô, Văn Bác Lễ càng muốn leo cho cao thì khi té lại càng đau.
Văn Bác Lễ còn đang mơ mộng viễn vông rằng mình vừa chiếm được món hời lớn, nào hay biết lão ta chẳng còn cách vũng bùn bao xa nữa đâu.
Người cả hai phe đều tạm thời án binh bất động, chờ đối phương đi nước kế tiếp.
Sở Hướng Thiên lôi đầu Chu Truyện Thanh xuống núi, hai người cưỡi ngựa cùng hướng về Văn gia, trên đường đi thì tình cờ bắt gặp một toán binh lính cũng đang hùng hổ đi về phía Văn phủ.
“Đám Vệ Ưởng làm đếch gì lâu thế? Đã mấy ngày rồi, tụi này đang đi làm hay đi chơi vậy hả?”
Sở Hướng Thiên nhìn cái đám trước mặt vênh váo nhảy loi choi mà ngứa cả mắt, thế nhưng đây không phải chiến trường, dù có khó chịu thì vẫn phải nhịn, chứ đâu thể nào xông ra chém chết bọn chúng được.
“Nội trong ngày hôm nay thôi, nghe nói quận trưởng bên kia đã phải đền tội, ấn theo thời gian thì hẳn giờ là đến phiên Tứ Phương trấn.”
Sở Hướng Thiên gật đầu, nhanh chóng thúc ngựa chạy về Văn gia.
Nên mau đến báo cho tiểu thiếu gia một tiếng mới được, nói không chừng còn có thể kiếm chác thêm được chút lợi lộc nữa thì sao.
Hai người giục ngựa chạy đến nơi thì thấy ngay đám quan binh vừa rồi cũng đang bao vây ở đấy.
Lông mày Sở Hướng Thiên nhảy dựng, trong ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn. Hắn không xuống ngựa, mà dùng sức đá vào bụng nó khiến con ngựa bị đau hí vang trời, vung móng vọt vào trong Văn phủ.
Đám binh lính toan chạy lại cản thì bị nó hất văng cù cù trên đất, Chu Truyện Thanh vốn định theo vào xem náo nhiệt nhưng rồi lại nghĩ mình vẫn nên đi báo cho Vệ Ưởng một tiếng vẫn hơn, quay đầu thúc ngựa đến cái khách điếm mà khâm sai đang ở.
Sở Hướng Thiên cưỡi ngựa tiến quân như vũ bão, xuyên qua hành lang, bắt gặp hai phe đang đối đầu bên trong.
Văn Điềm và Phó Hữu Cầm sóng vai cùng đứng ở phía trước, áng chừng mười hạ nhân đứng đằng sau, vây quanh họ toàn những tên lính gác đang giương cao vũ khí, nhân số đông hơn họ gấp đôi.
Sở Hướng Thiên tức điên lên, hắn nhảy xuống ngựa, nhanh chân chạy về phía Văn Điềm.
Có kẻ không có mắt định cản hắn lại, Sở Hướng Thiên nheo mắt tàn nhẫn đập cho gã không bò dậy được, khiến người cứng còng nằm rên rỉ trên nền đất lạnh căm.
Quanh thân hắn tản ra sát khí mù mịt, đánh ngã hai ba gã lính gác, thấy thế những kẻ khác cũng có phần kiêng kỵ, đành nhường đường cho hắn đi.
“Ngươi không sao chứ?” Sở Hướng Thiên nhanh chân bước đến trước mặt Văn Điềm, thu hồi sát khí, cúi đầu ôn nhu nhìn cậu. Hắn mới vừa đi một chốc mà khi về đã thấy có kẻ cả gan dám bắt nạt thỏ con nhà mình, thật không thể tha thứ được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.