Ai Có Thể Không Yêu Trà Xanh Đâu?
Chương 48: Cô Trần, cô và chồng mình quả là xứng đôi vừa lứa, có tướng vợ chồng.
Đào Tử Bạc Hà
31/08/2023
Các học sinh có lịch học vào thứ sáu giống như tiêm máu gà, ở trên xe ríu rít nói chuyện không ngừng, đến công viên mới bình tĩnh lại một chút, xếp thành một hàng dài, ngoan ngoãn đi theo chị Tiểu Mính vào trung tâm hoạt động.
Viện nghiên cứu chuẩn bị cho học sinh phòng học rất lớn, còn trang bị cả máy tính để họ tra cứu thông tin.
Sau khi Tiểu Mính giới thiệu xong, học sinh và thầy Hà liền tập hợp lại để tiếp tục hoàn thành thiết kế ngày hôm qua.
“Người sắp tới chính là cô Trương của chúng ta, cô Trương rất dễ nói chuyện, học sinh muốn hỏi bao nhiêu cũng được.” Tiểu Mính cười tủm tỉm, Trần Vũ rất dễ nói chuyện, cô ấy không có áp lực khi nói chuyện với Trần Vũ.
Trần Vũ nói cảm ơn với cô ấy, Tiểu Mính xua tay: “Đây đều là ông chủ sắp xếp, không cần cảm ơn.”
Trương Bân vừa hoàn thành một hạng mục, bây giờ đang trong trạng thái nghỉ ngơi, nghe nói có sinh viên đến học anh liền đau đầu, lúc trước anh từng làm nghiên cứu viên ở viện nghiên cứu khác, đa phần đều có buổi tọa đàm công ích phổ cập khoa học, vận may của anh không tốt, luôn bị xếp tới đảm nhiệm buổi tọa đàm đó.
Sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Giáo viên hỏi: “Mọi người còn có vấn đề gì cần hỏi giáo viên viện nghiên cứu của chúng tôi không?”
Lặng ngắt như tờ.
Hàng chục, hàng trăm cặp mắt ngây thơ nhìn chằm chằm anh, không một ai giơ tay.
Thậm chí, bởi vì không khí quá yên tĩnh, anh còn nghe được học sinh ngồi ở góc hàng đầu tiên hỏi, có phải sắp tan học không, bây giờ có thể tự học chưa.
Trương Bân: …
Anh ở trên bục giảng xấu hổ, học sinh dưới bục giảng cũng xấu hổ, giáo viên chỉ đạo học sinh càng xấu hổ, thậm chí anh còn nhận ra giáo viên chỉ đạo không ngừng đưa mắt ra hiệu, có lẽ muốn gọi nhóm học sinh có khả năng đặt câu hỏi, muốn anh ngăn cơn sóng dữ, phá vỡ sự yên tĩnh đáng chết này.
Tóm lại là một lời khó nói hết.
Anh đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, không sao cả, chỉ là giải thích các loại chip và quá trình phát triển của chúng cho mười học sinh, dù là mười học sinh hay một trăm học sinh, đều chung một hiệu quả, anh không sợ gì cả.
Trương Bân đi đến cửa phòng học, ổn định tâm trạng, ngón cái và ngón trỏ kéo khóe miệng, miễn cưỡng nở một nụ cười hiền lành.
Anh đẩy cửa ra:
“Chào mọi người.”
“Chào thầy!”
“Cuối cùng thầy cũng tới, chúng tôi chờ sắp chết rồi!”
“Thầy đẹp trai thật, tóc cũng chưa trọc, không giống như tôi tưởng tượng!”
“Trịnh Lẫm, cậu câm miệng cho tôi!”
Trương Bân đứng ở cửa, sờ mái tóc mình luôn tự hào, vừa nãy còn miễn cưỡng cười, bây giờ lại cười vui vẻ, hình như họ cũng không giống như anh tưởng tượng.
Lúc đầu dự định là chương trình hỏi đáp trong hai giờ.
Trần Vũ nâng đồng hồ lên, bây giờ đã là bốn giờ chiều, nhiều hơn một giờ so với dự tính.
Mà học sinh ngồi thành vòng tròn trên sàn nhà giữa phòng học vẫn đang nói chuyện sôi nổi với Trương Bân.
Tiểu Mính đã đưa nước khoáng hai lần.
“Có làm mất quá nhiều thời gian của thầy Trương không?”
Tiểu Mính nghe xong che miệng cười, xua tay: “Không không không, giáo viên ở viện nghiên cứu chúng ta chỉ cần không làm hạng mục nào thì sẽ trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, họ có thể tự do sắp xếp thời gian của mình.”
“Ví dụ như rất nhiều giáo viên đều thích đi du lịch trong khoảng thời gian này, thầy Trương lại là trạch nam, thà ở lại viện nghiên cứu xem hạng mục khác còn hơn đi ra ngoài.”
“Tiểu Mính.”
Lúc này, có người gọi cô ấy ở cửa, Tiểu Mính nói một tiếng với Trần Vũ rồi bước ra khỏi lớp.
Lâm Nghệ nhíu mày: “Bọn họ làm gì mà ở lâu như vậy? Không phải nói chỉ có hai giờ thôi sao?”
“Đó là hai giờ hỏi đáp.” Tiểu Mính giải thích.
“Vốn dĩ thứ sáu tôi có thể tan làm sớm một chút, bây giờ họ như vậy, tôi phải đợi đến khi họ về sao?”
Lâm Nghệ không vui lắm.
Tiểu Mính nhìn Lâm Nghệ, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Lâm Nghệ là người phụ trách trung tâm hoạt động, bình thường chịu trách nhiệm tiếp khách từ các công ty khác, cùng với các hoạt động trong viện nghiên cứu.
Những hoạt động này không nhiều lắm, nên ở viện nghiên cứu, Lâm Nghệ là người có công việc nhàn hạ mà lương lại cao.
“Nhưng vốn dĩ cậu nên tan làm lúc sáu giờ.”
Tiểu Mính nghiêng mặt đi, nói với cô ta giống như đang nói đùa.
Lâm Nghệ nghẹn lời, lẩm bẩm: “Tôi mới chỉ phàn nàn hai câu.”
Vào lúc năm giờ, học sinh miễn cưỡng nói lời tạm biệt với thầy Trương Bân, bị học sinh nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, Trương Bân như thể đang ngồi trên một đám mây mềm mại, bay trong gió.
Anh nói: “Không có gì, tuần sau tôi chưa đi hạng mục mới, tuần sau tôi sẽ đến tiếp!”
“Cám ơn thầy Trương!”
“Thầy Trương, thầy là tuyệt nhất!”
“Thầy Trương, tuần sau em sẽ mang đồ ăn vặt cho thầy, thầy xem, thầy gầy đi rồi!”
Trương Bân xoa cái bụng tròn trịa, cũng không biết học sinh thấy anh ta gầy chỗ nào, nhưng anh vẫn cười nói: “Quyết định vậy đi, lũ nhóc con!”
Thầy Hà đi đến bên cạnh Trần Vũ: “Cũng không biết từ đâu mà họ nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy.”
Phía học sinh vô cùng náo nhiệt, trên mặt đều vui vẻ, còn đang sôi nổi thảo luận về những kiến thức mới học được hôm nay, Tề Phi Nhai và hai bạn cùng lớp lật xem bản thảo thiết kế, chắc là có ý tưởng mới.
Trần Vũ cười nói: “Như vậy không phải rất tốt sao.”
Học sinh thu dọn lớp học, khôi phục lại trạng thái ban đầu, rồi thầy Hà đưa mọi người xuống tầng xếp hàng, Trần Vũ đang ở trung tâm phục vụ trả lại chìa khóa lớp cho Lâm Nghệ.
“Lần sau trả sớm một chút, hôm nay như này là muộn đấy.”
Trần Vũ sửng sốt, Lâm Nghệ cúi mặt xuống, trong giọng nói lộ rõ sự bất mãn.
Trần Vũ cười nói: “Bình thường đều tới sáu giờ.”
Thỏa thuận giấy trắng mực đen, bọn họ không muốn để giáo viên trong trung tâm hoạt động tăng ca nên mới kết thúc sớm hơn một tiếng.
Lâm Thiên không hé răng, vẫn không ngẩng đầu lên.
Trần Vũ lấy lại chứng minh thư, bên ngoài trung tâm hoạt động, các học sinh đang đợi cô.
– –
Trên đường, Trần Vũ nhận được cuộc gọi từ đội trang trí, nói rằng hôm nay cô có thể tới, lúc đầu Trần Vũ ký hợp đồng là bắt đầu từ cuối tuần, nhưng giám đốc trang trí vừa nói có thời gian rảnh, nên cô có thể đến sớm.
Khi đến dưới tòa nhà thứ 26, có hai người trong đội trang trí đã tới.
Họ ngồi bên bồn hoa nghịch điện thoại, một người trong đó đang hút thuốc, nhìn thấy Trần Vũ, cả hai đứng dậy hỏi có phải họ đã đặt “trang trí Ái gia” không.
Sau khi kiểm tra chứng minh thư của họ, Trần Vũ đưa họ lên tầng 15.
Chu Duật và Trần Vũ đã che những khu vực không cần trang trí bằng giấy nhựa, những người trang trí quét xung quanh và đánh dấu những khu vực cần đập bỏ hoặc gia cố bằng ký hiệu cụ thể, họ không nhịn được nói:
“Cô Trần, nhìn không ra, cô rất quen thuộc với việc trang trí.”
Trần Vũ vẫn bình tĩnh: “Bạn tôi sống ở tầng trên, cậu ấy từng học qua cái này, nên giúp tôi sửa sang lại.”
“Thì ra bạn của cô là người trong ngành chúng tôi, vậy thật sự tiện hơn nhiều!”
Chờ một lúc lâu, nhà thiết kế mới vội vàng chạy tới, hỏi đội trang trí: “Không phải nói là cuối tuần sao? Tại sao không liên lạc với tôi mà trực tiếp liên lạc với chủ nhà?”
“Chúng tôi cũng không biết chuyện này, anh phải tìm giám đốc của chúng tôi.”
Nhà thiết kế gọi điện thoại trước mặt Trần Vũ, giọng điệu anh ta không tốt lắm, có lẽ bên kia nói gì đó, vẻ mặt nhà thiết kế dần dần dịu lại.
Nhà thiết kế giải thích với Trần Vũ, để sớm khởi công, đối phương nguyện ý giảm phí di chuyển trong hai ngày. Vì sắp tới đối phương có hạng mục lớn, nên muốn kết thúc công việc sớm hơn trong hợp đồng.
Trần Vũ không so đo chuyện này, chỉ cần có thể hoàn thành đúng hạn là được.
– –
Trước khi về nhà, Chu Duật đi dạo một vòng, trời đã tối, trước cổng trường không có học sinh nào, ngay cả bảo vệ cũng ngồi lại trong phòng bảo vệ, có ánh sáng nhấp nháy, chắc là đang xem video ngắn.
Sau khi về đến nhà, dưới tầng truyền đến tiếng gõ gạch, Chu Duật mới nhận ra đội trang trí đã đến.
Anh đã gửi một tin nhắn WeChat cho Trần Vũ.
Trần Vũ trả lời, bước ra khỏi phòng, ấn thang máy xuống, thang máy vừa mở ra đã thấy Chu Duật.
“Sao hôm nay họ lại tới đây?”
“Bên kia có việc cần đẩy nhanh tốc độ, nên họ tới sớm hơn.”
“Nhà thiết kế đâu?”
“Cô ấy và các công nhân trang trí đã nói rõ rằng họ có việc liên quan đến hạng mục khác, nên họ chào tớ và đi giải quyết rồi.”
Trần Vũ “ừ” một tiếng, hai công nhân trang trí đang vẽ đường định vị, lúc họ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Duật, họ vô thức coi anh là chồng của cô Trần.
Những người thợ trang trí có cách nói chuyện đặc biệt để giao tiếp với khách hàng, bởi vì dễ xảy ra mâu thuẫn trong vấn đề trang trí, nên nếu bạn nói chuyện lịch sự hơn thì thái độ của khách hàng sẽ không gay gắt như vậy.
“Cô Trần, cô và chồng mình quả là xứng đôi vừa lứa, có tướng vợ chồng, có tướng vợ chồng.”
Vừa nghe những lời này, cả Trần Vũ và Chu Duật đều sửng sốt.
Chờ phản ứng lại, Trần Vũ vội vàng xua tay, lại nghe thấy Chu Duật nhẹ nhàng gọi cô: “Trần Vũ.”
Trần Vũ nhìn Chu Duật, bằng cách thần kỳ nào đó mà cô đọc được suy nghĩ trong mắt anh.
Chu Duật vượt qua vạch định vị, hỏi họ: “Cảm ơn, sử dụng máy cắt trước?”
“Đúng vậy, nơi này không dễ gõ trực tiếp, trước tiên phải cắt nó ra, sau đó dùng máy khoan gõ từng chút một phá vỡ, mới không tạo thành kết cấu tổn hại.”
Công nhân trang trí chỉ vào bức tường không chịu lực ngăn cách giữa phòng ngủ và phòng khách: “Giới trẻ bây giờ muốn phòng ngủ rộng hơn, trước đây, có một cặp vợ chồng trẻ, giống như hai người bây giờ, họ không muốn có con, đem hai phòng cải tạo thành một phòng, hiệu quả khá tốt, lát nữa tôi sẽ gửi hình ảnh cho hai người xem.”
Chu Duật bình tĩnh: “Được rồi, lát nữa chúng ta nhìn thử xem, làm ví dụ.”
Mặc dù biết Chu Duật có ý tốt, nhưng mặt Trần Vũ vẫn không khỏi nóng lên.
Chu Duật cao hơn những công nhân trang trí một chút, anh trò chuyện với mọi người về quá trình xây dựng mà không gặp trở ngại nào.
Hiển nhiên đối phương rất thích nói chuyện cùng Chu Duật, nụ cười trên mặt ngày càng nhiều, đặc biệt là nói lúc đến đôi vợ chồng trẻ sửa hai phòng thành một phòng kia, nói lúc thì họ muốn gõ cửa sổ lồi, lúc lại muốn làm phòng bếp riêng.
Đôi vợ chồng trẻ đau đầu, họ cũng đau đầu.
Chu Duật lắng nghe, thỉnh thoảng chỉ cho họ những điểm cần đánh dấu.
Bức tường trước đó đã bị gõ hai ba lần, nước sơn sột soạt bong ra, anh không để ý rằng chiếc áo sơ mi chỉnh tề đã lấm tấm bụi, một lúc sau trên tóc cũng bị dính một chút bụi.
Cô còn đang nhìn, Chu Duật lùi lại một bước, kéo cánh tay cô lùi hai bước, “Hôm nay hoặc ngày mai họ đều có thể gõ rơi cái này.”
Xúc cảm nhẹ nhàng, ấm áp, một bàn tay của anh đã có thể nắm lấy cánh tay cô, hơn nữa còn nắm một cách dễ dàng.
Trần Vũ cong đầu ngón tay, vô thức nhìn tay anh, hình như tay anh rất lớn.
Chu Duật nhận ra Trần Vũ không tập trung.
Anh mở lòng bàn tay ra, nhìn lướt qua, hỏi cô: “Sao vậy?”
Trần Vũ áp chế sự chú ý không thể giải thích được trong lòng, cười với anh: “Cảm thán một chút, quả nhiên có bạn bè giúp đỡ phương diện này, tớ có thể tránh được rất nhiều rắc rối, cảm ơn cậu.”
------oOo------
Viện nghiên cứu chuẩn bị cho học sinh phòng học rất lớn, còn trang bị cả máy tính để họ tra cứu thông tin.
Sau khi Tiểu Mính giới thiệu xong, học sinh và thầy Hà liền tập hợp lại để tiếp tục hoàn thành thiết kế ngày hôm qua.
“Người sắp tới chính là cô Trương của chúng ta, cô Trương rất dễ nói chuyện, học sinh muốn hỏi bao nhiêu cũng được.” Tiểu Mính cười tủm tỉm, Trần Vũ rất dễ nói chuyện, cô ấy không có áp lực khi nói chuyện với Trần Vũ.
Trần Vũ nói cảm ơn với cô ấy, Tiểu Mính xua tay: “Đây đều là ông chủ sắp xếp, không cần cảm ơn.”
Trương Bân vừa hoàn thành một hạng mục, bây giờ đang trong trạng thái nghỉ ngơi, nghe nói có sinh viên đến học anh liền đau đầu, lúc trước anh từng làm nghiên cứu viên ở viện nghiên cứu khác, đa phần đều có buổi tọa đàm công ích phổ cập khoa học, vận may của anh không tốt, luôn bị xếp tới đảm nhiệm buổi tọa đàm đó.
Sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Giáo viên hỏi: “Mọi người còn có vấn đề gì cần hỏi giáo viên viện nghiên cứu của chúng tôi không?”
Lặng ngắt như tờ.
Hàng chục, hàng trăm cặp mắt ngây thơ nhìn chằm chằm anh, không một ai giơ tay.
Thậm chí, bởi vì không khí quá yên tĩnh, anh còn nghe được học sinh ngồi ở góc hàng đầu tiên hỏi, có phải sắp tan học không, bây giờ có thể tự học chưa.
Trương Bân: …
Anh ở trên bục giảng xấu hổ, học sinh dưới bục giảng cũng xấu hổ, giáo viên chỉ đạo học sinh càng xấu hổ, thậm chí anh còn nhận ra giáo viên chỉ đạo không ngừng đưa mắt ra hiệu, có lẽ muốn gọi nhóm học sinh có khả năng đặt câu hỏi, muốn anh ngăn cơn sóng dữ, phá vỡ sự yên tĩnh đáng chết này.
Tóm lại là một lời khó nói hết.
Anh đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, không sao cả, chỉ là giải thích các loại chip và quá trình phát triển của chúng cho mười học sinh, dù là mười học sinh hay một trăm học sinh, đều chung một hiệu quả, anh không sợ gì cả.
Trương Bân đi đến cửa phòng học, ổn định tâm trạng, ngón cái và ngón trỏ kéo khóe miệng, miễn cưỡng nở một nụ cười hiền lành.
Anh đẩy cửa ra:
“Chào mọi người.”
“Chào thầy!”
“Cuối cùng thầy cũng tới, chúng tôi chờ sắp chết rồi!”
“Thầy đẹp trai thật, tóc cũng chưa trọc, không giống như tôi tưởng tượng!”
“Trịnh Lẫm, cậu câm miệng cho tôi!”
Trương Bân đứng ở cửa, sờ mái tóc mình luôn tự hào, vừa nãy còn miễn cưỡng cười, bây giờ lại cười vui vẻ, hình như họ cũng không giống như anh tưởng tượng.
Lúc đầu dự định là chương trình hỏi đáp trong hai giờ.
Trần Vũ nâng đồng hồ lên, bây giờ đã là bốn giờ chiều, nhiều hơn một giờ so với dự tính.
Mà học sinh ngồi thành vòng tròn trên sàn nhà giữa phòng học vẫn đang nói chuyện sôi nổi với Trương Bân.
Tiểu Mính đã đưa nước khoáng hai lần.
“Có làm mất quá nhiều thời gian của thầy Trương không?”
Tiểu Mính nghe xong che miệng cười, xua tay: “Không không không, giáo viên ở viện nghiên cứu chúng ta chỉ cần không làm hạng mục nào thì sẽ trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, họ có thể tự do sắp xếp thời gian của mình.”
“Ví dụ như rất nhiều giáo viên đều thích đi du lịch trong khoảng thời gian này, thầy Trương lại là trạch nam, thà ở lại viện nghiên cứu xem hạng mục khác còn hơn đi ra ngoài.”
“Tiểu Mính.”
Lúc này, có người gọi cô ấy ở cửa, Tiểu Mính nói một tiếng với Trần Vũ rồi bước ra khỏi lớp.
Lâm Nghệ nhíu mày: “Bọn họ làm gì mà ở lâu như vậy? Không phải nói chỉ có hai giờ thôi sao?”
“Đó là hai giờ hỏi đáp.” Tiểu Mính giải thích.
“Vốn dĩ thứ sáu tôi có thể tan làm sớm một chút, bây giờ họ như vậy, tôi phải đợi đến khi họ về sao?”
Lâm Nghệ không vui lắm.
Tiểu Mính nhìn Lâm Nghệ, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Lâm Nghệ là người phụ trách trung tâm hoạt động, bình thường chịu trách nhiệm tiếp khách từ các công ty khác, cùng với các hoạt động trong viện nghiên cứu.
Những hoạt động này không nhiều lắm, nên ở viện nghiên cứu, Lâm Nghệ là người có công việc nhàn hạ mà lương lại cao.
“Nhưng vốn dĩ cậu nên tan làm lúc sáu giờ.”
Tiểu Mính nghiêng mặt đi, nói với cô ta giống như đang nói đùa.
Lâm Nghệ nghẹn lời, lẩm bẩm: “Tôi mới chỉ phàn nàn hai câu.”
Vào lúc năm giờ, học sinh miễn cưỡng nói lời tạm biệt với thầy Trương Bân, bị học sinh nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, Trương Bân như thể đang ngồi trên một đám mây mềm mại, bay trong gió.
Anh nói: “Không có gì, tuần sau tôi chưa đi hạng mục mới, tuần sau tôi sẽ đến tiếp!”
“Cám ơn thầy Trương!”
“Thầy Trương, thầy là tuyệt nhất!”
“Thầy Trương, tuần sau em sẽ mang đồ ăn vặt cho thầy, thầy xem, thầy gầy đi rồi!”
Trương Bân xoa cái bụng tròn trịa, cũng không biết học sinh thấy anh ta gầy chỗ nào, nhưng anh vẫn cười nói: “Quyết định vậy đi, lũ nhóc con!”
Thầy Hà đi đến bên cạnh Trần Vũ: “Cũng không biết từ đâu mà họ nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy.”
Phía học sinh vô cùng náo nhiệt, trên mặt đều vui vẻ, còn đang sôi nổi thảo luận về những kiến thức mới học được hôm nay, Tề Phi Nhai và hai bạn cùng lớp lật xem bản thảo thiết kế, chắc là có ý tưởng mới.
Trần Vũ cười nói: “Như vậy không phải rất tốt sao.”
Học sinh thu dọn lớp học, khôi phục lại trạng thái ban đầu, rồi thầy Hà đưa mọi người xuống tầng xếp hàng, Trần Vũ đang ở trung tâm phục vụ trả lại chìa khóa lớp cho Lâm Nghệ.
“Lần sau trả sớm một chút, hôm nay như này là muộn đấy.”
Trần Vũ sửng sốt, Lâm Nghệ cúi mặt xuống, trong giọng nói lộ rõ sự bất mãn.
Trần Vũ cười nói: “Bình thường đều tới sáu giờ.”
Thỏa thuận giấy trắng mực đen, bọn họ không muốn để giáo viên trong trung tâm hoạt động tăng ca nên mới kết thúc sớm hơn một tiếng.
Lâm Thiên không hé răng, vẫn không ngẩng đầu lên.
Trần Vũ lấy lại chứng minh thư, bên ngoài trung tâm hoạt động, các học sinh đang đợi cô.
– –
Trên đường, Trần Vũ nhận được cuộc gọi từ đội trang trí, nói rằng hôm nay cô có thể tới, lúc đầu Trần Vũ ký hợp đồng là bắt đầu từ cuối tuần, nhưng giám đốc trang trí vừa nói có thời gian rảnh, nên cô có thể đến sớm.
Khi đến dưới tòa nhà thứ 26, có hai người trong đội trang trí đã tới.
Họ ngồi bên bồn hoa nghịch điện thoại, một người trong đó đang hút thuốc, nhìn thấy Trần Vũ, cả hai đứng dậy hỏi có phải họ đã đặt “trang trí Ái gia” không.
Sau khi kiểm tra chứng minh thư của họ, Trần Vũ đưa họ lên tầng 15.
Chu Duật và Trần Vũ đã che những khu vực không cần trang trí bằng giấy nhựa, những người trang trí quét xung quanh và đánh dấu những khu vực cần đập bỏ hoặc gia cố bằng ký hiệu cụ thể, họ không nhịn được nói:
“Cô Trần, nhìn không ra, cô rất quen thuộc với việc trang trí.”
Trần Vũ vẫn bình tĩnh: “Bạn tôi sống ở tầng trên, cậu ấy từng học qua cái này, nên giúp tôi sửa sang lại.”
“Thì ra bạn của cô là người trong ngành chúng tôi, vậy thật sự tiện hơn nhiều!”
Chờ một lúc lâu, nhà thiết kế mới vội vàng chạy tới, hỏi đội trang trí: “Không phải nói là cuối tuần sao? Tại sao không liên lạc với tôi mà trực tiếp liên lạc với chủ nhà?”
“Chúng tôi cũng không biết chuyện này, anh phải tìm giám đốc của chúng tôi.”
Nhà thiết kế gọi điện thoại trước mặt Trần Vũ, giọng điệu anh ta không tốt lắm, có lẽ bên kia nói gì đó, vẻ mặt nhà thiết kế dần dần dịu lại.
Nhà thiết kế giải thích với Trần Vũ, để sớm khởi công, đối phương nguyện ý giảm phí di chuyển trong hai ngày. Vì sắp tới đối phương có hạng mục lớn, nên muốn kết thúc công việc sớm hơn trong hợp đồng.
Trần Vũ không so đo chuyện này, chỉ cần có thể hoàn thành đúng hạn là được.
– –
Trước khi về nhà, Chu Duật đi dạo một vòng, trời đã tối, trước cổng trường không có học sinh nào, ngay cả bảo vệ cũng ngồi lại trong phòng bảo vệ, có ánh sáng nhấp nháy, chắc là đang xem video ngắn.
Sau khi về đến nhà, dưới tầng truyền đến tiếng gõ gạch, Chu Duật mới nhận ra đội trang trí đã đến.
Anh đã gửi một tin nhắn WeChat cho Trần Vũ.
Trần Vũ trả lời, bước ra khỏi phòng, ấn thang máy xuống, thang máy vừa mở ra đã thấy Chu Duật.
“Sao hôm nay họ lại tới đây?”
“Bên kia có việc cần đẩy nhanh tốc độ, nên họ tới sớm hơn.”
“Nhà thiết kế đâu?”
“Cô ấy và các công nhân trang trí đã nói rõ rằng họ có việc liên quan đến hạng mục khác, nên họ chào tớ và đi giải quyết rồi.”
Trần Vũ “ừ” một tiếng, hai công nhân trang trí đang vẽ đường định vị, lúc họ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Duật, họ vô thức coi anh là chồng của cô Trần.
Những người thợ trang trí có cách nói chuyện đặc biệt để giao tiếp với khách hàng, bởi vì dễ xảy ra mâu thuẫn trong vấn đề trang trí, nên nếu bạn nói chuyện lịch sự hơn thì thái độ của khách hàng sẽ không gay gắt như vậy.
“Cô Trần, cô và chồng mình quả là xứng đôi vừa lứa, có tướng vợ chồng, có tướng vợ chồng.”
Vừa nghe những lời này, cả Trần Vũ và Chu Duật đều sửng sốt.
Chờ phản ứng lại, Trần Vũ vội vàng xua tay, lại nghe thấy Chu Duật nhẹ nhàng gọi cô: “Trần Vũ.”
Trần Vũ nhìn Chu Duật, bằng cách thần kỳ nào đó mà cô đọc được suy nghĩ trong mắt anh.
Chu Duật vượt qua vạch định vị, hỏi họ: “Cảm ơn, sử dụng máy cắt trước?”
“Đúng vậy, nơi này không dễ gõ trực tiếp, trước tiên phải cắt nó ra, sau đó dùng máy khoan gõ từng chút một phá vỡ, mới không tạo thành kết cấu tổn hại.”
Công nhân trang trí chỉ vào bức tường không chịu lực ngăn cách giữa phòng ngủ và phòng khách: “Giới trẻ bây giờ muốn phòng ngủ rộng hơn, trước đây, có một cặp vợ chồng trẻ, giống như hai người bây giờ, họ không muốn có con, đem hai phòng cải tạo thành một phòng, hiệu quả khá tốt, lát nữa tôi sẽ gửi hình ảnh cho hai người xem.”
Chu Duật bình tĩnh: “Được rồi, lát nữa chúng ta nhìn thử xem, làm ví dụ.”
Mặc dù biết Chu Duật có ý tốt, nhưng mặt Trần Vũ vẫn không khỏi nóng lên.
Chu Duật cao hơn những công nhân trang trí một chút, anh trò chuyện với mọi người về quá trình xây dựng mà không gặp trở ngại nào.
Hiển nhiên đối phương rất thích nói chuyện cùng Chu Duật, nụ cười trên mặt ngày càng nhiều, đặc biệt là nói lúc đến đôi vợ chồng trẻ sửa hai phòng thành một phòng kia, nói lúc thì họ muốn gõ cửa sổ lồi, lúc lại muốn làm phòng bếp riêng.
Đôi vợ chồng trẻ đau đầu, họ cũng đau đầu.
Chu Duật lắng nghe, thỉnh thoảng chỉ cho họ những điểm cần đánh dấu.
Bức tường trước đó đã bị gõ hai ba lần, nước sơn sột soạt bong ra, anh không để ý rằng chiếc áo sơ mi chỉnh tề đã lấm tấm bụi, một lúc sau trên tóc cũng bị dính một chút bụi.
Cô còn đang nhìn, Chu Duật lùi lại một bước, kéo cánh tay cô lùi hai bước, “Hôm nay hoặc ngày mai họ đều có thể gõ rơi cái này.”
Xúc cảm nhẹ nhàng, ấm áp, một bàn tay của anh đã có thể nắm lấy cánh tay cô, hơn nữa còn nắm một cách dễ dàng.
Trần Vũ cong đầu ngón tay, vô thức nhìn tay anh, hình như tay anh rất lớn.
Chu Duật nhận ra Trần Vũ không tập trung.
Anh mở lòng bàn tay ra, nhìn lướt qua, hỏi cô: “Sao vậy?”
Trần Vũ áp chế sự chú ý không thể giải thích được trong lòng, cười với anh: “Cảm thán một chút, quả nhiên có bạn bè giúp đỡ phương diện này, tớ có thể tránh được rất nhiều rắc rối, cảm ơn cậu.”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.