Ai Cũng Có Nỗi Cô Đơn

Chương 3: Cảm Giác Mơ Hồ (Tiếp Theo)

Mèo lười

16/12/2016

Chương 1.3:

Gần đây Thiện Mỹ dường như rất vui vẻ, mỗi ngày đi học đều mang một bộ mặt phơi phới như được tưới gió xuân.

Ví dụ như khi lớp trống hai tiết cuối, cô hào phóng bỏ tiền túi mua một đống đồ ăn vặt cho ba con yêu quái, thậm chí còn đích thân tự mình xuống căn tin mua rồi mang lên.

Ba con yêu quái nào đó rất lấy làm hài lòng vì điều này.

Ăn uống được một nửa, một trong ba con yêu quái – Vũ An Ny tự dưng có linh cảm xấu.

Và sự thật chứng minh, linh cảm của cô hoàn toàn chính xác.

Lớp học đang ồn ào, rôm rả như cái chợ, thế nhưng giọng của Thiện Mỹ vẫn vang lên vô cùng rõ ràng:

“ Linh, My hai bà có muốn nghe vài chuyện xưa của An Ny không?”

Phương Linh và Ái My tự động buông đống đồ ăn vặt trong tay xuống, phi thẳng một mạch đến trước mặt Thiện Mỹ gật đầu như gà mổ thóc.

Thiện Mỹ sờ cằm nói: “ Chuyện là thế này…”

Vào một buổi sáng vô cùng đẹp trời của năm lớp 10, An Ny với Thiện Mỹ đang ngồi dưới căn tin ăn sáng thì một anh chàng chẳng biết từ đâu ra xuất hiện, tươi cười làm cho người ta cảm thấy ấm áp:

“ Chào em.”

Thiện Mỹ vừa định lịch sự đáp lại, thế nhưng khi thấy đối phương nhìn không rời mắt khỏi cô gái đang cúi đầu ăn mì thì cô cười vô cùng ý vị, giơ tay kéo kéo tay áo của An Ny. Đợi đến khi ăn hết mì trong tô, An Ny mới ngẩng đầu lên nhìn theo hướng chỉ tay của Thiện Mỹ.

“ Anh đẹp trai, lâu rồi không gặp. Anh tìm An Ny nhà em có chuyện chi?” Thiện Mỹ xem như là có quen biết người này. Ở trường trung học A, anh ta khá là nổi tiếng.

Chàng trai kia thấy An Ny cuối cùng cũng chịu nhìn mình, nụ cười càng thêm rạng rỡ hơn.

“ À, cũng không gì. Anh chỉ muốn nói chuyện với An Ny một chút.” Rồi quay sang nhìn An Ny hỏi: “ Có được không?”

An Ny cắn đũa, chớp chớp mắt hỏi lại: “ Tôi có thể nói không?”

Đối phương: “…”

Thấy An Ny đứng dậy chuẩn bị đi, chàng trai kia liền vội vàng níu tay áo cô lại, bộ dạng vô cùng nóng nảy:

“ Khoan đã, anh…”

An Ny bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, khẽ nở nụ cười ngắt lời anh ta:

“ Đừng níu áo hay nắm tay ai đó để bắt họ phải nghe. Vì nếu họ không muốn nghe thì tốt nhất là anh nên ngậm mồm lại.”

Hôm đó, An Ny bình thản kéo Thiện Mỹ rời đi, đầu không thèm một lần ngoảnh lại. Chỉ tội cho anh chàng kia, bị mỉa mai mà vẫn đứng ngớ người trước nụ cười “dịu dàng” của người đẹp.



Phương Linh lắc đầu cảm thán: “ An Ny của chúng ta đúng là lạnh lùng quá đi!”

Ái My tặc lưỡi: “ Mà anh chàng đó là ai thế?”

“ Đoàn Văn Minh.” Thiện Mỹ vừa dứt lời, khuôn mặt Ái My liền nghệt ra.

What??? Là Đoàn Văn Minh, Đoàn Văn Minh đó! Hot boy khối 12 chỉ đứng sau Hà Chí Kiên đó!

Trong lúc cả ba cô gái chí chóe không ngừng thì chàng trai nãy giờ ngồi ngủ ở bàn bên cạnh đột ngột đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng đi ra khỏi lớp.

Liếc thấy người kia vừa rời khỏi, Thiện Mỹ liền chạy tới vỗ vai An Ny:

“ Thiên Vũ đi đâu vậy nhỉ?”

An Ny định mở miệng bảo “không biết” thì đã thấy Bùi Ý Lan chạy vụt ra ngoài.

“…thôi bỏ đi. “ Thiện Mỹ vẻ mặt như mướp đắng vội vã xua xua tay.

Im lặng một hồi, Thiện Mỹ rốt cuộc cũng nhớ ra được một chuyện khác.

“ An Ny, tôi kể cho Mỹ với Linh chuyện hồi trưa thứ hai được không?”

“ Được. “ Nói xong, An Ny quay về chỗ ngồi của mình, tiếp tục đọc sách như mọi khi.

Càng về chiều, không khí càng trở nên mát mẻ hơn. Miền Nam hiện là mùa mưa, trời đang nắng gắt chuyển sang mưa là chuyện bình thường.

Giữa tiếng mưa rơi rào rào không dứt, Thiện Mỹ chậm rãi kể lại chuyện hôm ấy…

Con người đúng là một sinh vật kì lạ. Dù trong lòng đang buồn muốn chết thì ngoài mặt vẫn cười vui vẻ như không có gì xảy ra.

Sau cái ngày từ nhà họ Vũ về, tâm trạng của An Ny không được tốt lắm. Cô không nhờ Nguyễn Phong đưa đi học như mọi khi mà tự mình đạp xe tới trường. Bình thường những lúc có tâm sự, An Ny đều đi đến phòng truyền thống của trường. Lúc thì ngồi chơi đàn dương cầm, lúc thì chỉ đứng yên bên cửa sổ ngắm bầu trời. Lần này cũng không là ngoại lệ. Trên vai là balo nặng trịch, trên tay thì là bao ni lông đựng hộp cơm nóng hổi, An Ny nhìn căn phòng đang cách mình ngày càng gần, trong bụng thầm mắng cái tên Nguyễn Phong trọng sắc khinh bạn kia. Hừ, mới nghe cô bảo là không cần phải qua chở đi học thì giọng điệu liền hớn ha hớn hở, đã thế còn nói là bận tắm rửa qua đón bạn gái, nhờ cô mua một hộp cơm đem tới trường cho bạn của anh ta.

An Ny từ chối: “ Tôi làm gì biết mặt mũi bạn ông.”

Nguyễn Phong tỏ ra không có việc gì nói: “ Anh ta tên Thành, là... Mà thôi, bà chỉ cần mua cơm rồi mang tới phòng truyền thống là được. Anh ta sẽ tự đi tới đó lấy. ”

Thế là An Ny đành phải đồng ý. Phòng truyền thống khá rộng rãi, thường thì học sinh trong trường rất ít khi lui tới đây. Chỉ khi đoàn trường tổ chức hoạt động gì đó, ví dụ như văn nghệ thì mới tới đây để tập luyện. Trong phòng truyền thống có một cây đàn dương cầm và vài cây đàn organ. Trên tường dán đầy hình tập thể giáo viên theo từng năm và hình những học sinh xuất sắc nhất theo mỗi niên khóa. Xung quanh là những bàn ghế được sắp xếp dồn vào từng góc tường.

Buổi trưa nắng gắt, lại chưa đến giờ học nên trường không có mấy học sinh. An Ny cho rằng trong phòng truyền thống giờ này chắc là không có ai, chỉ là khi cô mới vừa mở cửa bước vào thì đã trông thấy một chàng trai dáng người gầy gò đang đứng trước cây đàn dương cầm. Nghe thấy tiếng động, người đó từ từ ngoảnh đầu lại.

“ Hoàng Nam Thành?” Đem hộp cơm đặt lên bàn, An Ny thản nhiên ngước mắt nhìn chàng trai đó, lại như có như không liếc về phía ghế dài ở đằng sau cây đàn dương cầm. Nơi đó hình như có một người đang nằm.

Chàng trai đó chăm chú nhìn cô hồi lâu, đôi môi mấp máy như định nói gì đó nhưng sau cùng lại im lặng.

“ Tôi thường hay nghe Phong nhắc tới anh. Hai người chắc hẳn rất thân nhau nhỉ?” Về cái người tên Thành này, An Ny thực sự rất tò mò.



Mỗi khi rảnh rỗi, Nguyễn Phong thường có thói quen kể những chuyện lớn nhỏ hằng ngày của anh cho cô nghe, kể cả chuyện tình cảm với Ý Lan. Anh hay kể về khoảng thời gian học đội tuyển toán, kể về Thiên Vũ, Nam Thành và mấy người khá nổi bật trong đội tuyển. Không hiểu sao, dù Nguyễn Phong thường xuyên nhắc tới Thiên Vũ thì người mà cô thấy tò mò hơn vẫn là Hoàng Nam Thành. Ngay từ khi học cấp hai cô đã biết đến tên anh. Khi đó, học sinh trong trường hầu như ai cũng từng một lần nghe thấy cái tên Hoàng Nam Thành. Đánh nhau, trốn học, hút thuốc,...tóm lại toàn là những điều xấu. An Ny trời sinh tính cách lạnh nhạt, hờ hững, rất hiếm khi để tâm đến những chuyện xung quanh. Chàng trai tên Hoàng Nam Thành này, ban đầu cô cũng không chú ý tới anh ta lắm. Mãi cho đến năm lớp 9 khi được giáo viên nhờ nhập điểm lên mạng, An Ny vô tình trông thấy bảng điểm của anh. Thành tích vừa đủ để đạt học sinh giỏi, điểm môn toán lại đặc biệt cao. Trung bình môn toán tận 10 phẩy. Trường cấp hai mà cô theo học là trường tốt nhất ở thành phố A. Một người toàn cúp học, đánh nhau liệu sẽ có được thành tích như thế này sao?

“ Cũng được.” Thanh âm khàn khàn vang lên kéo An Ny trở về thực tại. “ Mà...cũng sắp tới giờ vào học rồi.”

Nhạy cảm phát hiện ra đối phương có vẻ như đang khó chịu, An Ny rất biết điều không nói gì nữa. Cô xốc lại balo trên vai, một đường thẳng tắp tiến về phía cửa ra vào.

Cánh cửa vừa đóng, chàng trai nằm trên ghế dài từ từ mở mắt ngồi dậy. Còn cô gái đang đi thong thả ở hành lang, khóe môi chẳng biết từ bao giờ đã ẩn hiện nét cười.

Bên ngoài vẫn lớt phớt mưa bay.

“ Tôi thắc mắc một điểm.” Ái My giờ phút này không màng tới đồ ăn thức uống gì nữa, dáng vẻ nghiêm túc hỏi “ Theo như lời bà kể, chàng trai hôm trưa thứ hai An Ny gặp là Thiên Vũ chứ không phải Thành. Thế nhưng, tại sao lúc đó Thiên Vũ lại không nói ra?”

“ Muốn biết phải hay không chẳng phải chỉ cần nhìn phù hiệu trên áo là được sao?” Tới lượt Phương Linh thắc mắc.

“ Lúc đó trên áo không có phù hiệu.” Đồng phục của học sinh mới, làm sao mà có phù hiệu được. Vả lại, dường như ngay từ khi cô mở miệng, cậu ta đã đoán được ý định của cô.

Khi ba cô gái kia còn đang nghiền ngẫm tường tận chủ đề này thì An Ny đã nghĩ tới một người khác. Thành, Hoàng Nam Thành. Cô trước giờ chỉ nhìn thấy bóng dáng anh từ đằng xa, nghe được tên anh thông qua lời bàn tán của bạn bè. Ngày hôm ấy, anh rõ ràng có mặt ở đó. Nhưng vì sao lại không lên tiếng?

Buổi tối, An Ny lên yahoo nói chuyện với chị họ.

Chị họ của cô sau một hồi ngồi chửi cô nàng hotgirl cùng lớp trông thì mỏng manh yếu đuối nhưng lòng dạ lại rắn rết, cuối cùng liền thở dài rút ra kết luận: “ Đúng là không nên nhìn vẻ bề ngoài để đánh giá con người.”

Lại rất không sợ chết bồi thêm một câu: “ Mày là ví dụ điển hình.”

An Ny: “ Em làm sao?”

Chị họ: “ Im lặng thì thục nữ, mở miệng liền lưu manh.”

An Ny: “…” Cô sống sai tới mức này rồi à?

Một bên thì đang tự vấn lòng mình xem đã sống sai bao nhiêu, một bên thì lại hứng khởi nhắc tới một chuyện khác:

“ Chị nhớ lâu lắm rồi mày mới về lại nhà họ Vũ. Cảm giác thế nào?”

Hình như mọi người đều rất hiếu kỳ về chuyện này? An Ny thầm nghĩ.

Chị họ chờ lâu quá thấy cô không trả lời thì sốt ruột : “ Buzz. Buzz. Buzz. Này, con nhỏ Anh Thy lại gây chuyện với mày rồi phải không?”

An Ny dù biết chị họ không thấy mặt mình thì vẫn cười cười: “ Không phải đâu. Em đang nghĩ tới một số chuyện thôi.”

Bầu trời đêm nay đầy sao. Ánh trăng vàng hiu hắt nấp sau những đám mây. Tuổi thanh xuân tươi đẹp vốn đang êm ả như mặt nước hồ sắp sửa nổi lên những đợt sóng lớn.

Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì sao?

Ai mà biết được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Cũng Có Nỗi Cô Đơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook