Chương 16: Lắng Nghe Tiếng Mưa
Mèo lười
12/03/2017
Chương 6.1: Lắng nghe tiếng mưa
“ Và tiếp theo sẽ là bài hát…” Giữa những tạp âm của giờ ra chơi, giọng nói ngọt ngào của một nữ sinh đang vang lên trên loa trường vẫn rõ ràng một cách lạ thường.
Tại dãy phòng học thoáng đãng, rộng rãi nhất trường trung học A, vài cậu nam sinh mặc đồng phục thể dục ướt đẫm mồ hôi chạy qua chạy lại trên hành lang, người nào người nấy đều không ngừng ngó tới ngó lui như đang muốn tìm cái gì đó.
“ Hơisss, cái thằng chết tiệt này! Thì ra mày trốn ở đây!” Nguyễn Chính Nam không chút khách khí nhấc chân đá mạnh vào người chàng trai đang nằm ngủ trên ghế dài.
Lớp học vắng tanh phút chốc chật kín chỗ ngồi.
“ Chuyện gì?” Hoàng Nam Thành từ từ bò dậy, sắc mặt âm u liếc mắt nhìn đồng bọn.
Hà Chí Kiên mím môi cười lạnh.
“ Tối qua lỡ dọa công chúa nhỏ chạy mất nên đêm về mất ngủ chứ gì? Cần anh đây ra tay giúp đỡ không?”
Đồng bọn ngồi vây quanh nhất trí cúi đầu trầm mặc. Thằng điên, tự dưng lại nhắc tới chuyện đó làm gì? Tối ngày cứ thích động chạm vào nỗi đau của anh em. Chẳng phải mày cũng vừa bị Trần Thiện Mỹ cho vài quả đấm sao?! Mà chọc ai thì chọc, đừng cứ khùng khùng chọc vào thằng Thành chứ. Tụi tao chưa có đứa nào muốn chết sớm đâu!
Quả nhiên, Hoàng Nam Thành nghe xong, ánh mắt liền lạnh đi vài phần.
“ Liên quan gì đến mày?”
Ách, không khí căng thẳng quá! Nguyễn Chính Nam rất thức thời né ra xa vài bước, trong lòng thầm kêu: không ổn. Anh có nên gọi con bé kia tới giảng hòa không nhỉ?! Cứ như thế này không khéo hai thằng kia lại choảng nhau mất.
“ Eh? Tao là bạn chí cốt của mày đấy!” Khuôn mặt đẹp trai của người nào đó hiện đầy vẻ uất ức. Trời sinh Hà Chí Kiên vốn đã có một khuôn mặt đẹp hơn cả con gái, bất kể anh có bĩu môi hay nhíu mày thì vẫn toát lên nét đẹp quyến rũ, ma mị lạ kỳ. Như lúc này đây, đám con gái trong lớp lẫn ngoài hành lang đang vì biểu cảm “cute” của anh ta mà không ngừng la hét chói tai.
Có một thằng bạn thân đẹp hại nước hại dân kiểu này, không biết là nên vui hay nên buồn đây!
“ Phiền quá, im lặng cho tao ngủ.” Đối với vẻ đẹp thu hút cả nam lẫn nữ của Hà Chí Kiên, vẫn có một số người có khả năng miễn dịch được, trong đó có Hoàng Nam Thành.
Hà Chí Kiên làm bộ đau khổ ôm ngực: “ Bạn Thành phủ quá đi mất.”
“ Còn anh thì ầm ĩ quá đấy!” Một chiếc giày từ cửa sau của lớp học bay tới đáp thẳng lên mặt chàng hotboy đẹp trai.
Quần chúng xung quanh đồng loạt im bặt.
Ờm, gan lớn cỡ này, ngoại trừ Hoàng Nam Thành thì chỉ có mỗi Nguyễn Chính Nam và Đoàn Văn Kiệt thôi.
Nhưng mà, hôm nay Nguyễn Chính Nam mang giày ba ta và anh ta...lại đang ngồi cạnh Hoàng Nam Thành. Đoàn Văn Kiệt thì đang ở dưới căn tin mua đồ, không có mặt ở đây. Vậy, rốt cuộc là đứa chán sống nào?
Thản nhiên giơ tay quệt quệt lớp bụi trên má, Hà Chí Kiên chậm chạp đứng dậy, mỉm cười bước từng bước về phía cô gái nhỏ đang đứng ở cửa sau.
“ Em đến chậm quá đấy, An Ny! ”
“ Đã để anh thất vọng rồi.” An Ny cong môi nở nụ cười vô cùng xán lạn, xán lạn đến mức khiến bàn tay đặt bên hông Hà Chí Kiên từ từ nắm chặt lại.
Nguyễn Chính Nam bình tĩnh ngồi vắt chân xem kịch, hoàn toàn không có ý định góp lời xen vào.
Ái chà, xem ra công chúa nổi giận thật rồi. Chắc là sẽ thú vị lắm đây, phải không Hoàng Nam Thành?!
10 phút trước...
Hứa Doanh Doanh chợt từ bên ngoài hớt hải chạy vào lớp.
“ Ê tụi bây, Thiện Mỹ đang bị đánh hội đồng ở nhà vệ sinh tầng hai kìa!”
Trong lớp nhất thời xôn xao, hỗn loạn.
Bạn học A: “ Hả? Tụi nào mà gan vậy?”
Bạn học B: “ Hình như là bồ cũ của anh Kiên đó!”
“…”
An Ny lặng lẽ cất quyển sách vào trong hộc bàn. Cô chậm rãi đưa tay tháo thun buộc tóc xuống, con ngươi trong suốt ánh lên tia sắc lạnh.
Cái tên ấy, anh ta dám không giữ lời! Sao lúc ấy cô lại có thể tin lời một kẻ khó ưa như vậy chứ? Aizz, điên thật!
Giờ phải làm sao đây? Ái My và Phương Linh lặng lẽ liếc mắt trao đổi.
Tất cả đều tại anh hai hết! Khi không cứ đi trêu chọc Thiện Mỹ làm cái gì không biết nữa! Phương Linh buồn bực đá đá chân bàn, mặt mày xụ lại một đống. Lỡ mà An Ny bị chuyện phiền phức này làm cho tức giận, anh hai và đám con gái não phẳng đó xem như lãnh đủ. Haizzz, càng nghĩ càng thấy rắc rối. Còn Thiện Mỹ thì không biết đang như thế nào đây!
Trái ngược với vẻ bồn chồn của Phương Linh, Ái My dường như bình tĩnh hơn hẳn. Cô không lo lắng về Thiện Mỹ, bởi dù sao cô ấy cũng học võ từ nhỏ, lại thường xuyên đánh đấm với tụi con trai, thế nên đám con gái kia chắc chắn chỉ như ruồi muỗi vo ve. Cái chính ở đây là thái độ của Hà Chí Kiên. Rốt cuộc thì, anh ta có ý đồ gì với Thiện Mỹ? Theo như những gì cô biết về Hà Chí Kiên, anh ta là kiểu người phong lưu, đa tình tán gái thành tật, thay bồ như thay áo. Anh ta đối xử với cô gái nào cũng dịu dàng, mềm mỏng thế nhưng trong mắt lại thực sự chưa từng chứa một ai. Có chăng chỉ được mỗi em gái anh ta và chị hoa khôi yêu kiều của khối mười hai. Tuy nhiên, đa phần đều là các cô gái tự tìm đến anh ta. Gần hai năm học ở trường này, cô rất ít khi nghe thấy chuyện anh ta tự mình theo đuổi con gái, cùng lắm theo đuổi một hai tuần là ngừng, kể cả bạn gái duy nhất của anh ta cũng không là ngoại lệ. Nhưng mà Thiện Mỹ thì...có lẽ đã hơn một tháng rồi nhỉ? Chẳng lẽ, Hà Chí Kiên có hứng thú với Thiện Mỹ? Không thể nào, cái tên công tử đào hoa đó sao lại thích nhỏ đàn ông như Thiện Mỹ được! Loạn quá, loạn quá.
“ Đi dọn “rác” thôi!” An Ny đột ngột đứng dậy, thủng thẳng quay sang nói với Ái My và Phương Linh.
Cả phòng học bỗng chìm trong im ắng. Mọi người đều giương mắt nhìn theo bóng dáng ba cô gái vừa bước ra khỏi lớp sau đó lại quay sang nhìn nhau.
“ Tụi bây, đi coi thôi!!!” Một người nào đó lên tiếng.
“ Ok, đi thôi!!”
Thế là cả mấy chục con người ồ ạt kéo nhau chạy ào ra ngoài.
Và đúng như dự đoán của Ái My, đám con gái não rỗng – game over.
Phương Linh lắc đầu tỏ vẻ thương cảm. Cô rất chi là tốt bụng vỗ vai con nhỏ cầm đầu nói:
“ Tôi bảo này, lần sau mà có đánh nhau nữa thì lựa địa điểm cute tí nhé. Ai đời lại vào toilet đấm đá bao giờ. Hôi chết đi được!”
An Ny:”…hai bà đi qua phòng y tế canh Thiện Mỹ đi.”
“ Thế còn bà?
“ Tôi đi qua khu lớp mười hai một chút.” Dứt lời, cô liền quay lưng bước đi. Nếu như cô đoán không nhầm, anh ta chắc là đang đợi cô tự mình dẫn xác tới. Hừ, tính cách vẫn đáng ghét như xưa!
“ Khoan đã…” Phương Linh bỗng nhiên kêu lên “ Tôi sẽ đi với bà.”
Anh trai cô suy cho cùng là có ý gì? Cô trước giờ không biết được gì cả. Cho nên, cô nghĩ mình phải làm rõ ràng chuyện này. Và, về cả Vũ An Ny nữa.
Phương Linh không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy. Thế nhưng, khi thấy anh trai mình đứng trước mặt An Ny nở nụ cười nhàn nhạt, cách nói chuyện lại như thể rất thân thiết, quen thuộc. Lúc ấy, cô mới bất chợt nhận ra, tất cả bọn họ, có vẻ như đều chưa một lần nào thật sự biết về cô ấy.
Anh Kiên là người kiêu ngạo, hờ hững như thế nào, cô từ nhỏ đã được nghiệm qua vô số lần. Ngạc nhiên thay, người anh trai mà cô luôn phải lấy hết dũng khí mới dám lớn tiếng mở miệng chỉ trích kia khi bị An Ny ném giày vào mặt lại không có một chút tức giận nào, đã thế còn mỉm cười rất vui vẻ.
Phương Linh lùi mình hòa vào đám đông, chăm chú theo dõi mọi chuyện tựa như mình là một người ngoài cuộc, à không, cô chính xác là một người ngoài cuộc.
Lần đầu tiên Phương Linh gặp An Ny là vào mùa thu năm lớp mười. Hôm ấy, trong lớp học ồn ào, náo nhiệt người người nói cười bàn tán, có một cô gái hoàn toàn khác biệt với bọn họ. Cô gái ấy chỉ ngồi lẳng lặng đọc sách ở cuối lớp, thỉnh thoảng thì ngẩng đầu đưa mắt ra bên ngoài cửa sổ. Giữa không gian đầy những âm thanh huyên náo, cô gái ấy trông thật yên lặng, giống hệt như anh trai của cô. Dù rằng được rất nhiều người vây quanh, anh ấy lại tình nguyện chọn cô độc một mình.
Hai người họ có rất nhiều điểm giống nhau. Bọn họ không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi yên một chỗ thôi đã vô cùng nổi bật. Bọn họ đều là những con người khó hiểu, lời nói và hành động luôn rất thật, nhưng cũng không phải là thật. Suy nghĩ và tâm hồn của bọn họ, những việc mà bọn họ làm, không một ai hiểu.
Tại sao bấy lâu nay cô lại không nhận ra, anh hai và An Ny là người cùng một thế giới. Mà cô, là một cô gái nhỏ bé, tầm thường vĩnh viễn đứng từ xa dõi mắt theo bọn họ.
Có một người anh trai quá nổi bật, mặc kệ cho cô có cố gắng thế nào, cả gia tộc đều chỉ chú ý đến mỗi mình anh ấy.
Có một cô bạn thân quá nổi bật, dù rằng cô chẳng muốn để ý đến chuyện đó, nhưng khi đứng trước mặt người mình thích nhất, cô đành phải thành thật thừa nhận rằng, trong lòng mình rất để ý, cực kỳ để ý.
Mùa thu năm nay đầy những buổi chiều mưa rả rích. Bầu trời vài phút trước đang quang đãng, nhạt nắng thoắt cái đã đầy những áng mây mù xám xịt, chốc chốc lại vang rền tiếng sấm.
Hà Chí Kiên đột nhiên giơ nắm đấm lên, trước khuôn mặt kinh ngạc của mọi người, giáng thẳng về phía An Ny.
Ngay khi nắm đấm sắp sửa chạm vào mặt An Ny, một bàn tay của ai đó nhanh như chớp xuất hiện, chặn lại cú đấm đó.
“ Muốn chết à?” Nguyễn Chính Nam lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Hà Chí Kiên, hẩy tay anh ta ra, gằn giọng nói.
Hà Chí Kiên ngẩn ra mất vài giây rồi phì cười:
“ Mày nghĩ tao tính làm gì? Đánh cô ấy hả?” Sau đó chầm chậm vươn tay lấy một nhúm chỉ màu đen trên tóc An Ny xuống “ Người bị dọa còn chưa sợ, người đứng ngoài đã sợ rồi.”
An Ny: “…” Chậc, mắt tinh gớm! Còn cái trò kia thì quen bỏ xừ, cô mà sợ thì mới là chuyện lạ đó. Tên nhàm chán! Nhưng mà, hình như anh chàng kia thì không biết chuyện này. Mặt mày sa sầm rồi kìa, cô có nên nghĩ vài câu dỗ dành không đây?!
Cũng may Nguyễn Chính Nam không muốn làm khó bọn họ. Anh lượm chiếc giày rơi trên nền đất rồi cúi xuống mang vào cho cô, động tác tự nhiên giống như là đã làm qua rất nhiều lần.
“ Anh mua giày cho em không phải là để em đem đi tạt lon đâu.” Nguyễn Chính Nam nói bằng giọng điệu nhẹ bẫng như không.
An Ny tiếp tục duy trì trạng thái giả chết. Với cái tình huống kiểu này, cô mà dám mở miệng phản bác thì coi như xong đời. Nguyễn Chính Nam chiều chuộng cô thật, nhưng đối với một số chuyện thì anh vẫn nghiêm khắc đến đáng sợ. Ví dụ như chuyện hôm nay cô đã cãi lời dặn của anh.
Cái người bị so sánh mặt như cái lon nào đấy à, làm ơn giải vây giúp tôi đi!!!
Hà Chí Kiên như nghe được lời cầu cứu của cô. Anh nghiêng đầu liếc Nguyễn Chính Nam bằng ánh mắt khiêu khích rồi bất thình lình nắm lấy cổ tay An Ny, kéo cô một mạch đi ra ngoài.
An Ny: "..." Cô đã đánh giá quá cao anh ta rồi!
Cũng phải, với cái tính không xem ai ra gì của anh ta, cô còn có thể trông mong gì hơn đây!
Cùng là con một mẹ đẻ ra, sao tính cách Hà Chí Kiên và Phương Linh lại khác nhau một trời một vực thế chứ!
“ Em muốn nói chuyện gì với tôi?” Hà Chí Kiên là người lên tiếng trước.
An Ny nhìn qua nhìn lại khu vực cầu thang lầu hai. Sau khi chắc chắn rằng không có ai đang ở đây, cô mới chậm rì rì nói:
“ Anh đừng lại gần Thiện Mỹ nữa.”
“ Không thể.” Đáp rất nhanh.
“ Vì sao?”
“ Vì tôi thích em.” Hà Chí Kiên nở nụ cười quyến rũ.
Cô lập tức lườm anh ta một cái.
Nhớ cái ngày cô nhập học lớp mười, anh ta cũng hệt như bây giờ, thẳng lưng đứng trước mặt cô nói: anh thích em. Cô không biết lời này là thật hay giả, nhưng lấy lí do đó để tiếp cận bạn của cô rồi gián tiếp làm thương tổn đến cô ấy thì xin lỗi, cô không chấp nhận được.
“ Em có vẻ không tin?” Anh đã biết trước được cô sẽ có thái độ này.
Hừm, cô vẫn đáng yêu như năm xưa. Nhất là cái khuôn mặt luôn cố làm ra vẻ vô cảm đó, trải qua biết bao nhiêu năm vẫn không hề thay đổi. Cũng không lạ khi người kia thích cô lâu như vậy. Buồn cười thay, cả anh cũng…
“ Được rồi, tôi thừa nhận ban đầu tiếp cận cô bé kia là vì muốn được em chú ý đến. Em xem, chẳng phải tôi đã đúng sao?”
Người này thật là! Anh ta biết rõ là cô rất quan tâm Thiện Mỹ nên mới cố tình làm như vậy. Nhưng mà, Hà Chí Kiên có lẽ đã quên một điều là cô rất hiểu anh ta, cũng như anh ta hiểu thấu cô như chính bản thân mình. Một chàng trai sẵn sàng vứt bỏ kiêu ngạo của bản thân, mặt dày theo đuổi một cô gái trong tim đã có người khác, nếu nói lí do đơn thuần chỉ là muốn tiếp cận bạn thân của cô ấy thì…hừ, có đánh chết cô cũng không tin.
“ Hà Chí Kiên, người anh thực sự thích, tuy không biết sẽ là ai nhưng chắc chắn không phải là tôi đâu.” Đây là mục đích cuộc nói chuyện hôm nay của cô. “ Cho nên, dừng lại đi.”
Anh dựa người vào lan can, điệu bộ uể oải nói: “ Em cho rằng tôi sẽ nghe theo?”
Cô cũng nhoẻn miệng cười: “ Tôi đoán là không.” Dứt lời liền giơ chân đạp mạnh vào bắp chân anh ta.
Kì thực An Ny giờ đây là một cô bé rất ngoan, tính tình siêu nice, bởi vì hay bị ốm vặt cộng thêm làn da trắng bóc nên trong mắt nhiều người, cô trông rất yếu ớt, cần phải được che chở và bảo vệ. Không như nhiều năm về trước, cô tối ngày gây sự đánh nhau với tụi con trai, là một phần tử lưu manh có trí thức điển hình. Bữa nay giở thói hung hăng đánh người cũng là lần đầu tiên sau n năm. Cho nên, anh họ à, chị họ à, em không cố ý đâu nha! Là bản năng, bản năng thôi!
Tiện tay làm thêm vài cú vào mặt, vào bụng, An Ny bấy giờ mới ung dung quay lưng bỏ đi.
“ Nhớ phải đi xin lỗi Thiện Mỹ đấy!”
Việc mà cô làm được cho cô ấy, tạm thời chỉ có thể được như thế này. Không hẳn là không thể áp dụng cách mạnh hơn, nhưng là mọi chuyện vốn ngay từ khi bắt đầu đã chẳng hề đơn giản.
Chương 6.2:
Tan học, An Ny cùng Ái My và Phương Linh đem cặp đến phòng y tế cho Thiện Mỹ. Lúc đi ngang qua dãy hành lang ở sân giữa, cô chợt thấy một bóng lưng khá quen thuộc. Hừm, hình như sau buổi chiều hôm ấy, cô thường xuyên bắt gặp anh ta ở trường nhiều hơn thì phải.
“ An Ny, hình như Hoàng Nam Thành đang nhìn chúng ta đúng không?” Phương Linh bất chợt khều khều vai cô.
Không hiểu vì lí do, gần đây mức độ nổi tiếng của Hoàng Nam Thành ngày càng có xu hướng một chín, một mười với Hà Chí Kiên.
An Ny ngó trước ngó sau, thấy xung quanh có rất nhiều người đẹp, bèn lắc đầu: “ Không phải đâu.”
Tính từ năm lớp 10 đến giờ, đây là lần đầu tiên An Ny bước chân đến phòng y tế. Cô vừa đi vừa nghĩ đến một vấn đề: Nếu như Ái My và Phương Linh nhìn thấy Hà Chí Kiên ngồi trong phòng y tế “tâm sự mỏng” với Thiện Mỹ, không biết sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Lật tung phòng y tế? Hay bay lại nắm cổ áo Hà Chí Kiên?
Đáp án chính là nắm cổ áo xong rồi lật luôn phòng y tế.
Nhưng, An Ny lại không có diễm phúc tận mắt chứng kiến giờ khắc “lịch sử” đó. Bởi khi cô mới đi tới cửa phòng y tế, một cuộc gọi đã đột ngột xen ngang khiến bước chân của cô chuyển hướng về phía cổng trường.
Cơn mưa nặng hạt vừa dứt, trong không khí dính ngấy ẩm ướt liền xuất hiện luồng hơi đất đập vào mặt. An Ny hộc tốc chạy như điên, rốt cuộc cũng đuổi kịp chuyến xe buýt công cộng. Trên xe chỉ có thưa thớt vài hành khách, cô kiếm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, ngay cả thở dốc cũng không nổi.
Cửa kính xe mở rộng, gió thổi vào mang theo ẩm ướt sau cơn mưa, ngoài đường người qua lại lác đác, mặt đất đầy nước, nhờ đèn đường mà giọt nước dính trên đó phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt. An Ny ngẩng đầu, tầm mắt theo cột đèn nhìn lên trên, ánh sao giữa nền trời mịt mù trong sáng mà rõ ràng.
Chị họ đột nhiên gọi cô về nhà gấp như vậy, không biết là có chuyện gì nữa đây…
“ Hả? Về thành phố B ngay giờ này?” An Ny không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Tường Vy sau khi sắp xếp hành lí xong xuôi, bấy giờ mới ngồi phịch xuống ghế thở dài ngao ngán:
“ Biết sao được đây! Cuối cùng vẫn phải một thân một mình sang Mĩ. Vừa nghĩ thôi đã thấy buồn muốn chết rồi! Hay là mày đi cùng chị đi?” Nói đến câu cuối, đôi mắt Tường Vy liền sáng lên như đèn pha ô tô.
An Ny tất nhiên là lắc đầu.
“ Em không bao giờ đi du học đâu.”
Tường Vy hừ lạnh một tiếng: “ Nói trước bước không qua.”
An Ny không nói gì nữa mà đi vào nhà bếp.
“ Này, mày dám cá với chị không?”
Lọ mọ trong nhà bếp một lúc, cuối cùng An Ny cũng bưng ra hai bát mì đang bốc khói nghi ngút.
“ Được thôi.” Hiếm khi An Ny thấy hứng thú với mấy trò cá cược.
“ Người nào thua thì phải đáp ứng một điều kiện của người kia, đồng ý không?”
An Ny không chút do dự đồng ý: “ Nhất trí.”
Hai chị em giải quyết xong tô mì, xe cũng vừa lúc tới đón Tường Vy. Trước khi ra khỏi cổng, Tường Vy vẫn không quên ngoái lại nhìn An Ny, ánh mắt mang theo sự lo lắng:
“ Nếu đã không thể dứt bỏ, vậy thì cứ thử một lần đi.”
Cô em họ này của cô, cái gì cũng tốt. Chỉ là tính cách lại có chút cố chấp.
Tường Vy vừa đi, phòng khách liền trở nên yên lặng như tờ. An Ny ngồi thừ người phóng tầm mắt ra phía cửa, nét mặt tự do bất định.
Người ta thường nói, khi bạn muốn lựa chọn điều gì, hãy tung đồng xu, không phải để tìm ra câu trả lời, mà là để biết bản thân đang mong đợi điều gì nhất.
Lại một tuần nữa trôi qua.
Trái ngược với Thiện Mỹ đang lo lắng bứt rứt vì sắp biết điểm thi giữa kì, bạn An Ny nào đó lại vô cùng bình thản, nhàn hạ.
“ Kì này tôi xong phim luôn rồi.” Thiện Mỹ nằm dài lên bàn thở dài ngao ngán. Cô đặc biệt ghét, cực ghét cái gọi là thi cử. Nguyên nhân mà một gia đình hạnh phúc trở nên tan nát đều là do cái vấn đề này mà ra. Hừ!
Ái My dường như cũng không hơn không kém Thiện Mỹ. Cô buồn bực lật tới lật lui cuốn sách của An Ny, miệng không ngừng lầm bầm:
“ Đều tại Nguyễn Chính Nam! Đều tại Nguyễn Chính Nam!”
An Ny lặng lẽ đem cuốn sách của mình nhét vào cặp, sau đó cười cười nói:
“ Nghe bảo kì này báo điểm về nhà, ai có môn nào dưới trung bình sẽ “được” gọi điện thoại cho phụ huynh. Chúc mừng hai bà nhé!”
Ái My và Thiện Mỹ đen mặt đập bàn, cố gắng kìm nén hành động muốn siết cổ giết người.
“ An Ny, bà cười lại lần nữa cho tôi xem nào.” Phương Linh vốn đang ngồi yên ăn bánh lắng nghe mọi người trò chuyện, đột nhiên vèo một phát phóng tới chỗ An Ny, vẻ mặt tìm tòi đăm chiêu như vừa phát hiện ra một chuyện gì đó.
Thiện Mỹ ngay lập tức chạy tới kéo An Ny ra sau lưng, bộ dạng gà mẹ phút chốc được phát huy hết mức:
“ Này này, bà tính làm gì An Ny của tôi thế?”
Phương Linh không thèm để ý đến hành động của Thiện Mỹ. Cô nhíu mày nhìn chằm chằm An Ny hồi lâu, ánh mắt thấp thoáng lóe lên tia khó nắm bắt. Đương lúc cô định mở miệng nói gì đó, Thiện Mỹ bỗng nhiên liếc về phía cửa lớp hô to:
“ Cả lớp, đứng.”
Mọi người thấy giáo viên tới liền nhanh nhanh chóng chóng về chỗ ngồi của mình.
Hai tiết cuối cùng buổi chiều là môn Toán, Thiện Mỹ theo thường lệ ôm cặp nhảy xuống chỗ An Ny ngồi.
" Bà có tâm sự." Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
Khuôn mặt tuy rằng vẫn không chút cảm xúc, thế nhưng đôi mắt luôn mang nét ưu tư mà thản nhiên lại phảng phất nét u buồn. Thiện Mỹ dù rằng chưa từng nhìn thấu được An Ny, nhưng cô biết, mỗi khi có điều gì cần suy nghĩ, An Ny thường hay ngồi thần người nhìn vào một điểm vô định.
" Không có." An Ny lật sách giáo khoa, cố ý xem nhẹ ánh mắt đang dán chặt vào mình.
" Tan học bà rảnh không?" Thiện Mỹ tiếp tục kiên nhẫn hỏi.
" Có chuyện gì sao?" Kì thi giữa kì đã qua, chị họ cũng đã về thành phố B. Cho nên, tạm thời cô đúng là rất rảnh.
Thả cây bút trên tay xuống, khuôn mặt Thiện Mỹ lộ ra vẻ thoải mái.
" Lát nữa mình đi chơi đi."
An Ny ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Ánh nắng chiều hiu hắt trên những ngọn cây. Gió nhẹ nhàng thổi qua, đám lá cây va vào nhau vang lên những tiếng xào xạc.
Trên con đường chiều, học sinh tan học đổ ra đường tạo thành dòng người tấp nập, An Ny cùng Thiện Mỹ đi cạnh nhau biến thành hai điểm đen hòa trong dòng người.
Đến khu vực sầm uất nhất của thành phố, đường phố hai bên nhộn nhịp bởi những dòng người đi mua sắm và dạo bộ. Đi được hơn chục mét, An Ny nhìn thấy tại góc ngoặc có quầy hàng nho nhỏ bán rất nhiều nhẫn bạc đủ hình dáng .Từ lúc học trung học, cô bắt đầu có sở thích thu nhập nhẫn ,thế nên cô kéo Thiện Mỹ đến quầy. Khi đó, đã có 5,6 cô gái trẻ đang vui vẻ mặc cả cùng chủ quán.
" Bà thấy chiếc nào đẹp?" An Ny cầm hai hộp nhẫn đưa tới trước mặt Thiện Mỹ.
Trầm mặc vài giây, Thiện Mỹ chỉ tay vào chiếc hộp bên tay trái An Ny:
" Cái này."
An Ny cúi đầu, ngắm nghía chiếc nhẫn. Đơn giản, thanh nhã.
“ Ba mươi lăm nghìn, không mặc cả" Ông chủ cửa hàng nói to vì sợ An Ny không nghe thấy trong không khí ồn ào ấy.
“...Cô thử đi, chiếc nhẫn này rất hợp với cô.” Ông ta lại nói.
“Vâng, vâng!” An Ny mỉm cười, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay nhỏ nhắn của mình.
Một vài người chẳng biết từ đâu bỗng chen lên, đẩy Thiện Mỹ ra đằng sau. Cô hơi sững lại nhưng rồi đứng yên lặng nguyên chỗ, không đi đến, cũng chẳng rời đi.
Sau khi An Ny chọn được chiếc nhẫn ưng ý, định lấy tiền trả ông chủ mới sực nhớ ví tiền cùng ba lô của cô đều được Thiện Mỹ cầm.
“ Mỹ!” An Ny đứng dậy, quay đầu lại gọi Thiện Mỹ thì chỉ thấy một đôi tình nhân trẻ ở bên cạnh. Còn người cô muốn gọi, đang đứng cách đó tầm hai ba mét dưới ngọn đèn đường, dáng người cao lều nghều đứng giữa dòng người trông vô cùng nổi bật.
An Ny bỗng rất muốn cười, nhưng cổ họng lại tự dung đắng ngắt.
Trước đây Thiện Mỹ từng bảo, việc đi loanh quanh dạo phố chính là chuyện nhàm chán nhất trên đời. Vậy mà hôm nay, vì muốn cô vui vẻ, Thiện Mỹ đã tình nguyện làm cái chuyện mà cô ấy luôn cảm thấy vô vị này.
Có một người bạn thân như Thiện Mỹ, cô còn muốn gì hơn nữa chứ?! Bước chân rõ ràng rất muốn đi tới, vậy mà không hiểu sao lại chẳng nhấc lên nổi.
Thực ra, An Ny luôn biết giữa cô và người bạn thân này vẫn luôn có khoảng cách. Sau sự việc năm đó, trong lòng cô liền có một vết thương. Dẫu đã liền thành vết sẹo, nhưng vĩnh viễn không thể phai mờ. Cô không biết là do chuyện năm đó khiến cô tổn thương quá sâu, hay do bản thân cô quá chấp. Đối với sự nhiệt tình của Thiện Mỹ, cô một mặt thản nhiên nhận lấy, mặt kia vẫn e dè tránh né. Tình bạn giữa con gái giống như bong bóng xà phòng, nhìn thì đẹp đẽ nhưng chỉ cần chạm nhẹ một cái liền vỡ tan trong hư không.
Có lẽ, bấy lâu nay cô vẫn luôn lo sợ, lo sợ Thiện Mỹ sẽ là một Bùi Ý Lan thứ hai.
Vũ An Ny, thừa nhận đi! Mày là một kẻ nhát gan!
Cơ mà, lo sợ thì được ích gì?! An Ny lặng lẽ hít một hơi thật sâu rồi rẽ đám đông, bước nhanh đến chỗ Thiện Mỹ.
Trong tích tắc, trước mắt An Ny bỗng thoáng qua hai bóng dáng quen thuộc.
Lại là bọn họ!
Chương 6.3:
Hoàng Thiên Vũ, Bùi Ý Lan! Vì cớ gì mà đi đến đâu cô cũng vẫn gặp lại bọn họ!
An Ny giờ phút này không muốn nghĩ thêm điều gì nữa. Cô ngẩng đầu rảo bước đi nhanh qua hai người, tiến về phía Thiện Mỹ, bóng dáng nhỏ nhắn yếu ớt chao đảo như sắp sửa ngã gục.
“ Mỹ, tôi…” Chưa kịp nói hết câu, trước mắt An Ny bỗng tối sầm lại, sau đó cô liền như rơi vào hư không, ý thức cũng từ từ đánh mất.
“ An, bà đừng làm tôi sợ! An!” Thiện Mỹ tái mặt chạy ào tới ôm chầm lấy An Ny.
Gầy quá! Cô vốn luôn biết An Ny từ bé đã luôn gầy gò, nhưng không ngờ lại gầy đến mức này. Cả người ốm yếu, xao. Ôm vào người, chẳng khác gì đang ôm một bộ xương.
“ Ai đó làm ơn giúp tôi với! Làm ơn!!” Thiện Mỹ gần như hét lên.
Màn đêm dần dần buông xuống, cả thành phố lấp lánh ánh đèn như ánh pháo hoa. Trong giấc mộng dài dằng dặc tưởng chừng không thể kết thúc, An Ny thấy mình vội vã lao ra khỏi quán cà phê, rồi lại chậm chạp đi đến chỗ một chàng trai. Cô bước đi một cách e dè mà dứt khoát, tâm trạng có vẻ như đang rất lo lắng, phập phồng. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, chàng trai ấy xoay người lại, khuôn mặt mờ mờ ảo ảo, chỉ có nụ cười nửa miệng nhàn nhạt bên khóe môi là chân thực, rõ ràng.
Người đó, vì sao lại trông quen thuộc đến thế?! An Ny tiến lại gần thêm một bước nữa. Cô muốn trông thấy khuôn mặt của chàng trai đó. Nhưng rồi, một giọng nói từ đâu đấy văng vẳng tới, khiến cô bất giác đứng khựng lại.
“ An Ny…An Ny…” Thiện Mỹ ngồi bên giường bệnh, vẻ mặt lo lắng nhìn cô gái cứ mãi ngủ li bì mãi không tỉnh dậy.
Liếc qua tờ bệnh án trên tay, nửa đầu sau của Thiện Mỹ liền cảm thấy đau nhức không thôi. Cô đã gọi điện cho Thế Anh, chắc là anh ta cũng sắp sửa đến đây rồi.
Đồng hồ trên tường dần dần chỉ đến số mười hai.
Phòng bệnh không khóa, Vũ Thế Anh vừa đến liền nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
An Ny nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch không chút sức sống, hai má hóp lại, cặp long mày trong giấc ngủ cũng cau lại. Dường như, cô chưa từng có lúc nào thả lỏng bản thân mình.
Vũ Thế Anh ngồi xuống chiếc ghê sopha duy nhất trong phòng, dáng vẻ mang đầy nét phong trần, mệt mỏi.
Cô em họ này của anh đúng là lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng!
Thời tiết thành phố A gần đây có chút bất thường. Hôm kia thì mưa tầm tã, hôm qua nắng đến chói chang, hôm nay thì trời âm u không một chút nắng. Thiện Mỹ sau khi tan học buổi chiều đều chạy đến bệnh viện trông An Ny.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Thiện Mỹ ngồi mãi cũng thiếp đi bên giường bệnh. Mãi đến khi tay bị một bàn tay nào đó nắm chặt, cô mới bừng tỉnh ngồi dậy.
“ An, bà tỉnh rồi à?”
Không ngờ rằng, câu nói đầu tiên sau khi An Ny tỉnh dậy lại là…
“ Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“ Hả?” Thiện Mỹ có hơi lung túng “ Hôm nay là ngày 12 tháng 11. Có chuyện gì sao?”
An Ny khẽ lắc đầu, mí mắt lại một lần nữa khép lại:
“ Không có gì. Mà, tôi nằm ở đây mấy ngày rồi?”
Thiện Mỹ lúc này đang bận rộn sửa soạn trong toilet. Nghe thấy câu hỏi của An Ny, bàn tay đang cầm lược chải tóc khẽ khựng lại.
“ Khoảng ba ngày. Bác sĩ bảo di chứng sau vụ tai nạn ảnh hưởng khá nhiều đến sức khỏe của bà.”
“…” Không có tiếng người trả lời.
Đoán rằng An Ny đã ngủ, Thiện Mỹ cũng thôi không lên tiếng nữa. Cô tranh thủ thời gian về nhà tắm rửa, tiện thể báo cáo tình hình cho hai vị phụ huynh ở nhà.
Đợi cho cả căn phòng không còn một tiếng động, An Ny bấy giờ mới chậm rãi mở mắt ra. Cô nghiêng đầu nhìn chậu cây nhỏ đặt trên bệ cửa sổ trong phòng, ánh mắt sâu kín phức tạp, tựa như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.
Bởi vì cô bạn An Ny nghỉ học, ba con yêu quái nào đó liền khá phiền muộn.
Tuy rằng bình thường An Ny khá là già dặn, nói thẳng ra chính là già trước tuổi. Nhưng mà thiếu bà ấy, quần chúng nhân dân ai nấy đều cảm thấy buồn rầu, trống vắng.
Không xong rồi ! Phải chăng bọn họ đều là những kẻ thích bị ngược đãi, một ngày không bị con bé kia nói móc một lần thì không vui?!
“ Đến khi nào bé An nhà tôi mới được xuất viện đây!” Thiện Mỹ chống cằm hậm hực nói.
Phương Linh trầm ngâm gần nửa ngày, đoạn sờ cằm nói bằng vẻ mặt bí hiểm:
“ Tôi cũng đang rất muốn nói cho bà ấy nghe chuyện này.”
“ Chuyện gì cơ?”
Phương Linh trực tiếp bỏ qua bộ dạng nhiều chuyện của Thiện Mỹ. Cô chồm người qua bàn bên cạnh khều khều Ái My rồi hỏi nhỏ:
“ Này, lát đi thăm An Ny không?”
Dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của người ngồi kế bên mình, Ái My lặng lẽ dịch người về phía Phương Linh, nhẹ gật đầu:
“ Tất nhiên là phải đi rồi. Mà hai người kia cũng biết chuyện rồi thì phải.”
Hai người mà Ái My ám chỉ, Phương Linh đương nhiên biết đó là ai. Cơ mà…
“ Liệu bọn họ có biết An Ny nằm ở bệnh viện nào không nhỉ?
“ Mỹ không nói, bà không nói, tôi cũng không nói. Hai người bọn họ làm sao mà biết được! ” Ái My nhún vai đáp. Dù sao cô cũng chẳng thích hai người kia cho lắm.
Kết quả chứng minh, cô bạn Ái My của chúng ta quả nhiên là không thích hợp làm nghề thầy bói.
Hồi bé, An Ny từng có một khoảng thời gian ở chung với họ hàng dòng họ Vũ. Có lẽ vì thời gian đã trôi qua quá lâu nên kí ức của An Ny về khoảng thời gian đấy cũng khá là mơ hồ. Thực ra, mọi kí ức của An Ny từ năm mười sáu tuổi đổ về đều luôn rất mơ hồ. Có những kí ức rõ ràng như ban ngày, cũng có những kí ức cứ rời rạc, chập choạng. Cô thật sự không biết đó là do di chứng của vụ tai nạn gần một năm trước, hay là do một lí do nào khác?!
Bên ngoài trời vẫn mưa ào ạt không ngớt. Cả thế giới bỗng chốc như chìm vào một màn nước trắng xóa.
An Ny ngồi trên giường phóng tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ, vết sẹo trên trán như có như không nhẹ nhói lên từng hồi.
Trái ngược với bộ dạng thẫn thờ của An Ny, Tường Vy trông có vẻ như rất ung dung, bừng bừng sức sống hơn hẳn. Cô thoải mái ngồi gọt táo rồi xắt nhỏ từng miếng vào đĩa, rồi đứng dậy đưa cho cô gái nhỏ nào đó ăn, kế đấy liền trở về chỗ cũ, thản nhiên gõ gõ bàn phím.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng bệnh đột nhiên bị ai đó mở ra. Tường Vy theo bản năng ngước mặt lên nhìn, ánh mắt sau khi thấy rõ hai thân ảnh kia liền lạnh đi vài phần.
“ An Ny, tiễn khách.” Nói xong, Tường Vy tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, hoàn toàn ngó lơ hai vị khách nào đấy.
“ An Ny, bà không sao chứ?” Thanh âm dịu dàng, yếu ớt, nghe qua đúng là rất quen tai.
“ Cảm ơn, tôi chưa chết được.” Tâm trạng của An Ny lúc này khó chịu không thể tả. Cô mặc kệ Nguyễn Phong đang đứng ở kế bên Bùi Ý Lan, trong lòng giờ đây chỉ một mực muốn hai thân ảnh trước mặt biến mất khỏi tầm mắt. À, cả cái người đang đứng ngoài cửa nữa. “ Giờ tôi rất mệt, hai người mau về đi.”
Nguyễn Phong đã đoán trước được An Ny sẽ có thái độ khó chịu khi trông thấy Ý Lan, nhưng anh thật không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy. Ban đầu Nguyễn Phong dự định tới bệnh viện một mình, sau đấy Ý Lan biết chuyện nên ngỏ ý đi theo. Sớm biết sẽ như thế này, anh thà rằng khiến Ý Lan giận dỗi ở nhà cũng không muốn đặt cả ba vào hoàn cảnh khó xử như bây giờ.
“ An Ny, tôi xin lỗi. Bà đừng…”
Không đợi Nguyễn Phong nói hết câu, An Ny đã vơ lấy ly nước đặt trên tủ đầu giường ném mạnh xuống đất.
“ Đi, đi ngay cho tôi! Đi hết đi!”
Trông thấy Nguyễn Phong và Ý Lan đứng sững sờ tại chỗ, An Ny tiếp tục vơ hết những đồ xung quanh ném về phía bọn họ và cả về phía cánh cửa phòng đang mở.
“ Các người không nghe thấy hả? Đi hết đi!”
Tường Vy chẳng biết đã đứng dậy đi tới cạnh An Ny từ bao giờ. Cô dửng dưng nhìn Nguyễn Phong đang chật vật che chở cho Ý Lan, lại liếc mắt nhìn ra phía cửa. Nơi đấy đang có một người lẳng lặng đứng yên quan sát mọi chuyện, dáng vẻ tựa như mình chỉ là khán giá trong vở kịch này.
Sắc mặt Tường Vy dần trở nên u ám.
Khuôn mặt này, dáng vẻ này cô vô cùng quen thuộc. Bóng dáng thì giống nhau vô cùng, nhưng tính cách thì lại khác nhau một trời một vực.
Giờ thì Tường Vy đã hiểu lí do mà cả cô và Thế Anh đều không thích thằng nhóc này rồi.
Lúc Thế Anh tới bệnh viện đã là hai ngày sau.
Đợi mãi mới chờ được An Ny ngủ say, anh cùng Tường Vy lẳng lặng khép chặt cửa phòng rồi đi ra bên ngoài.
Sau khi xác định được hành lang khu phòng bệnh của An Ny là nơi vắng người, Tường Vy liền khoanh tay trước ngực, trào phúng nói:
“ Nhà họ Vũ của các anh đúng là toàn những con người bận rộn. Chả bù cho “chúng tôi”, tối ngày rảnh rỗi chạy qua thành phố A rồi lại chạy về thành phố B.”
Đối với thái độ thù địch của Tường Vy, Vũ Thế Anh chỉ nhíu mày hỏi:
“ Hai ngày trước đã xảy ra chuyện gì?”
Tường Vy không khỏi nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên. Thì ra anh ta luôn biết tất cả!
“ Anh cũng đã biết rồi còn hỏi. Dù sao cũng là những thứ không tốt lành gì, để cho An Ny phát tiết một tí cũng tốt.” Mà con bé Bùi Ý Lan kia cũng quá kỳ quái. Rõ ràng biết An Ny không hề ưa mình, vậy mà vẫn cố lết tới bệnh viện cùng thằng nhóc Nguyễn Phong cho bằng được. Nếu nói con bé đó không mục đích sâu xa, có đánh chết cô cũng không tin.
Thế Anh không nói gì thêm. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống hàng ghế ở hành lang, dáng vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Tường Vy cho rằng anh ta sẽ cứ tiếp tục như vậy đến hết ngày, ai ngờ cô vừa định nhấc chân rời đi thì Thế Anh lại lần nữa lên tiếng:
“ An Ny không sao chứ?”
Sắc mặt Tường Vy liền biến đổi. Cô chậm chạp ngồi xuống ghế, ánh mắt hướng thẳng vào bức tường đối diện.
“ Nếu như con bé xảy ra chuyện, anh nghĩ tôi sẽ ngồi đây bình tĩnh nói chuyện với anh sao?”
Thế Anh im lặng một lát, nói: “ Tôi sẽ không để chuyện “đó” lặp lại một lần nữa.”
Nhắc đến chuyện của một năm trước, nét mặt Tường Vy lạnh lùng hơn hẳn. Thật may là An Ny không nhớ gì cả, nếu không...
Tường Vy đột nhiên nhớ tới một vấn đề, hình như ngay từ khi còn bé, cô đã vô cùng không thích dòng họ nhà ngoại của An Ny. Về sau khi lớn lên một chút, Tường Vy mới biết, họ hàng nhà cô và nhà họ Vũ trước nay vốn luôn là hai thái cực đối lập nhau. Từ sau cái chết của chú họ cô - cũng chính là ba của An Ny, mối quan hệ giữa hai bên nhìn thì trở nên ôn hòa thân thiết nhưng thực tế lại âm thầm công kích lẫn nhau, bên nào cũng không chịu thua. Cuối cùng, vì lợi ích chung, cả hai người đứng đầu của hai bên đã quyết định nhượng bộ. Đó cũng là lúc An Ny rời khỏi quân khu rồi chuyển tới sống ở nhà họ Vũ. Và sau đó, rất nhiều chuyện không hay đã xảy ra, đỉnh điểm là vụ tai nạn một năm trước. Giờ thì Tường Vy đã hiểu, lí do mà chú họ có chết cũng không muốn để An Ny dính dáng tới thương trường chính là vì vậy. Mà, người lẽ ra bị tai nạn một năm về trước phải là cô mới đúng, chứ không phải là An Ny.
Có ai đó đã từng bảo, những người luôn nghĩ và hi sinh cho người khác thường luôn là những người phải chịu thiệt thòi. Nghĩ tới đây, trong lòng Tường Vy liền âm thầm hạ quyết tâm.
“ Vũ Thế Anh, tôi nghĩ anh nên về nhà nhắc nhở bác mình một chút, bảo ông ta và vợ mình đừng làm ra chuyện gì quá khích nữa. Không thì, đừng trách chúng tôi không nể mặt.”
“ Chúng tôi? À, tôi quên mất. Cô hiện tại đã trở thành người thừa kế của MSI.”
Tường Vy thấp thoáng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại hơi thở dài: “ Tôi cũng không thích vị trí đấy lắm. Thế lực của bác anh ngày càng lớn, Vũ Thanh Tuấn cũng sắp về nước. Con chó nhỏ vô chủ năm nào giờ trở nên to khỏe liền muốn cắn đứt xích thoát khỏi chủ nhân. Cơ mà, biết làm sao được đây, chó thì vẫn hoàn chó.”
Vũ Thế Anh chau mày không đáp. Tường Vy biết lời nói của mình hơi cay nghiệt, cô chỉ là không muốn phải hối hận hận thêm nữa, cô...ghét cảm giác bất lực khi cứ phải trơ mắt nhìn chuyện xấu xảy ra đối với những người thân yêu của mình.
Cũng không thể trách Tường Vy chưa gì đã nóng nảy giương cung bạt kiếm với nhà họ Vũ. Sắp tới cô sẽ phải sang Mỹ du học, thời gian còn ở đây chỉ được tính bằng ngày. Vũ Thế Anh bảo vệ tốt cho An Ny là chuyện hiển nhiên. Chì là, vạn sự trên đời chẳng phải lúc nào cũng như mình dự tính. Ngộ nhỡ An Ny lại xảy ra chuyện, cô và gia đình của mình thật sự không biết phải ăn nói với người ba đã khuất của An Ny thế nào cho đúng.
“ Vy.” Một hồi lâu sau Vũ Thế Anh mới mở miệng, giọng nói vẫn lạnh lùng, vô cảm như thường ngày: “Cô đừng quên giao ước giữa hai nhà.”
“ Làm sao mà tôi quên được chứ. Nhưng anh cũng phải hiểu, ở cái thành phố A này, nếu mất đi sự trợ giúp của MSI, tập đoàn Vũ Trần đợi đến khi anh leo lên nắm giữ sẽ chỉ còn là cái cây cổ thụ bị rỗng bên trong, tùy thời tùy khắc đều có thể sụp đổ.”
“ Tôi có thể hiểu lời nói của cô như một lời đe dọa không?” Trái ngược với dự đoán của Tường Vy, Thế Anh nghe xong không có vẻ gì là tức giận, ngược lại còn cười khẽ.
Tường Vy thấy vậy cũng bật cười như rất vui vẻ: “ Tôi không ngờ một người cứng nhắc như anh mà cũng có khiếu hài hước đấy!” Còn nữa, lâu rồi mới thấy anh ta cười thì phải? À không, cô từng rất nhiều lần thấy anh mỉm cười, nhưng là với một người khác. Nhiều năm như vậy, Vũ Thế Anh chỉ cười với cô đúng hai lần duy nhất. Lần đầu tiên là khi cô cùng ông nội đưa An Ny tới sống ở nhà họ Vũ, hôm ấy, anh ta nhìn cô cười một cách rất chân thật. Và lần thứ hai chính là hôm nay. Tường Vy bỗng phát hiện ra, hồi còn bé cô chưa ghét Vũ Thế Anh như bây giờ, quá lắm là chỉ hơi không thích một chút. Có lẽ bởi vì khi đám trẻ trong quân khu đùa nghịch với nhau ở ngoài sân thì anh ta lại ngồi ở góc khuất của hành lang lẳng lặng đọc sách. Tuổi nhỏ không tránh khỏi sẽ gây ra những chuyện rắc rối khiến người khác đau đầu. Cô đã từng, An Ny đã từng, những người khác cũng đã từng, còn anh thì không. Anh ta...nói thẳng ra là quá hoàn hảo và sự hoàn hảo đấy khiến người khác khó chịu. Thế nhưng, thời điểm bắt đầu ghét Vũ Thế Anh là từ khi nào, cô lại không hề nhớ rõ.
Ngoảnh đầu nhìn lại, rất nhiều chuyện giờ đây chỉ còn là hồi. Đương lúc Tường Vy nghĩ xem nên nói chuyện gì tiếp theo thì từ cầu thang truyền đến giọng nói sang sảng của cô gái nào đó:
“ Hừ, đợi ngày mai đi học gặp Bùi Ý Lan, tôi nhất định sẽ xé xác cậu ta. Aizzz, cả cái tên Hoàng Thiên Vũ kia nữa.”
Một giọng nói khác cũng vang lên: “ Thiện Mỹ, bà nhớ xé chậm một chút. Tôi muốn ghi hình lại đưa cho cả trường xem.”
“...”
Lúc đi ra khỏi cầu thang, Thiện Mỹ chẳng biết vấp phải thứ gì mà cả người lung lay ngã xuống, may sao khi ấy Vũ Thế Anh kịp thời đỡ lấy, vẻ mặt vốn bình thường liền trở nên u ám.
“ Lúc nào cũng bất cẩn.” Giọng điệu đầy vẻ phê bình.
Thiện Mỹ hậm hực ngẩng đầu lên cãi bướng: “ Phải, em bất cẩn đấy! Thế anh đỡ em làm gì hả?”
Vũ Thế Anh nhíu mày buông cô ra, sắc mặt càng u ám hơn: “ Em lại ngứa đòn đúng không?”
“...”
Tường Vy nhìn cảnh này, trong lòng cảm thấy có chút chua xót.
“ Giờ tôi phải ra sân bay rồi. Anh nhớ chăm sóc An Ny cho cẩn thận đấy.” Dứt lời, Tường Vy quay sang gật đầu với Thiện Mỹ và Phương Linh rồi xoay người rời đi.
Phương Linh quay đầu nhìn thoáng qua bóng dáng dần khuất sau dãy hành lang, trên môi yên lặng nở cười nhạt. Tạ Tường Vy - chị họ của An Ny, lần đầu tiên cô gặp chị ta vào một năm trước, bộ dạng của chị ta cũng y hệt như bây giờ. Đầu ngẩng cao, sống lưng thẳng đứng, khi rời đi đều luôn để lại cho người khác một bóng lưng cao ngạo. Phương Linh từng rất nhiều lần trông thấy mẹ mình có bộ dạng giống như thế. Bà ấy là người phụ nữ vô cùng cao ngạo, nhưng bởi vì yêu một người mà bóng lưng cao ngạo ấy, vĩnh viễn phủ đầy nét ưu thương.
“ Linh, nhìn gì mà thất thần thế?” Thiện Mỹ không nhịn được lay nhẹ vai Phương Linh.
“ Không có gì, vào thăm An Ny thôi.” Phương Linh hồi phục lại tinh thần, trên môi ngay lập tức treo nụ cười trẻ con tinh quái.
Thiện Mỹ nghe xong vẻ mặt do dự nhìn người đằng sau: “ Anh có vào cùng không?”
Người nào đó liếc qua đồng hồ đeo tay rồi lắc đầu. Anh nâng tay xoa xoa mái tóc rối bù của Thiện Mỹ, đoạn cúi đầu nói nhỏ câu gì đó bên tai Thiện Mỹ mà Phương Linh không thể nghe thấy.
Chờ cho Vũ Thế Anh rời đi, Thiện Mỹ bấy giờ mới dẩu môi phụng phịu: “ Lúc nào cũng công việc, công việc.”
Phương Linh bất động thanh sắc kéo Thiện Mỹ đi về phía phòng bệnh, thanh âm có vẻ lơ đãng cũng vừa lúc vang lên:
“ Đừng khiến An phải lo lắng thêm cho bà nữa.”
Quả nhiên, ý cười trên mặt Thiện Mỹ liền cứng đờ.
An Ny từ sau khi tỉnh lại, tinh thần bất ổn kì lạ. Mãi đến gần hai ngày trước mới được coi như tạm ổn. Nhìn cô gái vốn gầy gò, yếu ớt dáng người nay lại càng thêm mảnh mai, Thiện Mỹ bỗng cảm thấy trong lòng ngực bùng lên nỗi tức giận vô cớ.
“ Mỹ, Linh hai bà có giấu tôi chuyện gì không?” An Ny đột nhiên lên tiếng.
Thiện Mỹ và Phương Linh nhất thời nhìn nhau không nói được lời nào.
“ Trước nay tôi vẫn luôn tự hỏi , tại sao cứ mỗi lần trời mưa , lồng ngực tôi lại như bị cái gì đó đè nặng, uất nghẹn đến mức không thở nổi .” An Ny dừng lại một lúc, lồng ngực phập phồng như đang cố gắng kìm nén điều gì đó, “ Giờ thì tôi đã hiểu rồi.”
Căn phòng bệnh chìm trong im lặng.
Ngoài trời vẫn lất phất mưa rơi. Cả thành phố dường như được phủ trong màn nước trắng xóa nhiều ngày liên tiếp.
Vạn vật đang say ngủ chợt bị đánh thức bởi tiếng mưa rơi.
Rào...rào...rào...
Thanh âm đơn điệu tẻ nhạt lặp đi lặp lại trong không gian.
Vào một ngày nào đó đã trôi qua, tiếng mưa rào rào vang vọng khắp nơi. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn, tiếng mưa rơi tạch tạch trên nền đất. Cả sân trường đầy ắp tiếng mưa.
Dưới chiếc ô màu xanh, tâm tình của em giống như những hạt mưa đang ào ào tuôn rơi không dứt.
“ Và tiếp theo sẽ là bài hát…” Giữa những tạp âm của giờ ra chơi, giọng nói ngọt ngào của một nữ sinh đang vang lên trên loa trường vẫn rõ ràng một cách lạ thường.
Tại dãy phòng học thoáng đãng, rộng rãi nhất trường trung học A, vài cậu nam sinh mặc đồng phục thể dục ướt đẫm mồ hôi chạy qua chạy lại trên hành lang, người nào người nấy đều không ngừng ngó tới ngó lui như đang muốn tìm cái gì đó.
“ Hơisss, cái thằng chết tiệt này! Thì ra mày trốn ở đây!” Nguyễn Chính Nam không chút khách khí nhấc chân đá mạnh vào người chàng trai đang nằm ngủ trên ghế dài.
Lớp học vắng tanh phút chốc chật kín chỗ ngồi.
“ Chuyện gì?” Hoàng Nam Thành từ từ bò dậy, sắc mặt âm u liếc mắt nhìn đồng bọn.
Hà Chí Kiên mím môi cười lạnh.
“ Tối qua lỡ dọa công chúa nhỏ chạy mất nên đêm về mất ngủ chứ gì? Cần anh đây ra tay giúp đỡ không?”
Đồng bọn ngồi vây quanh nhất trí cúi đầu trầm mặc. Thằng điên, tự dưng lại nhắc tới chuyện đó làm gì? Tối ngày cứ thích động chạm vào nỗi đau của anh em. Chẳng phải mày cũng vừa bị Trần Thiện Mỹ cho vài quả đấm sao?! Mà chọc ai thì chọc, đừng cứ khùng khùng chọc vào thằng Thành chứ. Tụi tao chưa có đứa nào muốn chết sớm đâu!
Quả nhiên, Hoàng Nam Thành nghe xong, ánh mắt liền lạnh đi vài phần.
“ Liên quan gì đến mày?”
Ách, không khí căng thẳng quá! Nguyễn Chính Nam rất thức thời né ra xa vài bước, trong lòng thầm kêu: không ổn. Anh có nên gọi con bé kia tới giảng hòa không nhỉ?! Cứ như thế này không khéo hai thằng kia lại choảng nhau mất.
“ Eh? Tao là bạn chí cốt của mày đấy!” Khuôn mặt đẹp trai của người nào đó hiện đầy vẻ uất ức. Trời sinh Hà Chí Kiên vốn đã có một khuôn mặt đẹp hơn cả con gái, bất kể anh có bĩu môi hay nhíu mày thì vẫn toát lên nét đẹp quyến rũ, ma mị lạ kỳ. Như lúc này đây, đám con gái trong lớp lẫn ngoài hành lang đang vì biểu cảm “cute” của anh ta mà không ngừng la hét chói tai.
Có một thằng bạn thân đẹp hại nước hại dân kiểu này, không biết là nên vui hay nên buồn đây!
“ Phiền quá, im lặng cho tao ngủ.” Đối với vẻ đẹp thu hút cả nam lẫn nữ của Hà Chí Kiên, vẫn có một số người có khả năng miễn dịch được, trong đó có Hoàng Nam Thành.
Hà Chí Kiên làm bộ đau khổ ôm ngực: “ Bạn Thành phủ quá đi mất.”
“ Còn anh thì ầm ĩ quá đấy!” Một chiếc giày từ cửa sau của lớp học bay tới đáp thẳng lên mặt chàng hotboy đẹp trai.
Quần chúng xung quanh đồng loạt im bặt.
Ờm, gan lớn cỡ này, ngoại trừ Hoàng Nam Thành thì chỉ có mỗi Nguyễn Chính Nam và Đoàn Văn Kiệt thôi.
Nhưng mà, hôm nay Nguyễn Chính Nam mang giày ba ta và anh ta...lại đang ngồi cạnh Hoàng Nam Thành. Đoàn Văn Kiệt thì đang ở dưới căn tin mua đồ, không có mặt ở đây. Vậy, rốt cuộc là đứa chán sống nào?
Thản nhiên giơ tay quệt quệt lớp bụi trên má, Hà Chí Kiên chậm chạp đứng dậy, mỉm cười bước từng bước về phía cô gái nhỏ đang đứng ở cửa sau.
“ Em đến chậm quá đấy, An Ny! ”
“ Đã để anh thất vọng rồi.” An Ny cong môi nở nụ cười vô cùng xán lạn, xán lạn đến mức khiến bàn tay đặt bên hông Hà Chí Kiên từ từ nắm chặt lại.
Nguyễn Chính Nam bình tĩnh ngồi vắt chân xem kịch, hoàn toàn không có ý định góp lời xen vào.
Ái chà, xem ra công chúa nổi giận thật rồi. Chắc là sẽ thú vị lắm đây, phải không Hoàng Nam Thành?!
10 phút trước...
Hứa Doanh Doanh chợt từ bên ngoài hớt hải chạy vào lớp.
“ Ê tụi bây, Thiện Mỹ đang bị đánh hội đồng ở nhà vệ sinh tầng hai kìa!”
Trong lớp nhất thời xôn xao, hỗn loạn.
Bạn học A: “ Hả? Tụi nào mà gan vậy?”
Bạn học B: “ Hình như là bồ cũ của anh Kiên đó!”
“…”
An Ny lặng lẽ cất quyển sách vào trong hộc bàn. Cô chậm rãi đưa tay tháo thun buộc tóc xuống, con ngươi trong suốt ánh lên tia sắc lạnh.
Cái tên ấy, anh ta dám không giữ lời! Sao lúc ấy cô lại có thể tin lời một kẻ khó ưa như vậy chứ? Aizz, điên thật!
Giờ phải làm sao đây? Ái My và Phương Linh lặng lẽ liếc mắt trao đổi.
Tất cả đều tại anh hai hết! Khi không cứ đi trêu chọc Thiện Mỹ làm cái gì không biết nữa! Phương Linh buồn bực đá đá chân bàn, mặt mày xụ lại một đống. Lỡ mà An Ny bị chuyện phiền phức này làm cho tức giận, anh hai và đám con gái não phẳng đó xem như lãnh đủ. Haizzz, càng nghĩ càng thấy rắc rối. Còn Thiện Mỹ thì không biết đang như thế nào đây!
Trái ngược với vẻ bồn chồn của Phương Linh, Ái My dường như bình tĩnh hơn hẳn. Cô không lo lắng về Thiện Mỹ, bởi dù sao cô ấy cũng học võ từ nhỏ, lại thường xuyên đánh đấm với tụi con trai, thế nên đám con gái kia chắc chắn chỉ như ruồi muỗi vo ve. Cái chính ở đây là thái độ của Hà Chí Kiên. Rốt cuộc thì, anh ta có ý đồ gì với Thiện Mỹ? Theo như những gì cô biết về Hà Chí Kiên, anh ta là kiểu người phong lưu, đa tình tán gái thành tật, thay bồ như thay áo. Anh ta đối xử với cô gái nào cũng dịu dàng, mềm mỏng thế nhưng trong mắt lại thực sự chưa từng chứa một ai. Có chăng chỉ được mỗi em gái anh ta và chị hoa khôi yêu kiều của khối mười hai. Tuy nhiên, đa phần đều là các cô gái tự tìm đến anh ta. Gần hai năm học ở trường này, cô rất ít khi nghe thấy chuyện anh ta tự mình theo đuổi con gái, cùng lắm theo đuổi một hai tuần là ngừng, kể cả bạn gái duy nhất của anh ta cũng không là ngoại lệ. Nhưng mà Thiện Mỹ thì...có lẽ đã hơn một tháng rồi nhỉ? Chẳng lẽ, Hà Chí Kiên có hứng thú với Thiện Mỹ? Không thể nào, cái tên công tử đào hoa đó sao lại thích nhỏ đàn ông như Thiện Mỹ được! Loạn quá, loạn quá.
“ Đi dọn “rác” thôi!” An Ny đột ngột đứng dậy, thủng thẳng quay sang nói với Ái My và Phương Linh.
Cả phòng học bỗng chìm trong im ắng. Mọi người đều giương mắt nhìn theo bóng dáng ba cô gái vừa bước ra khỏi lớp sau đó lại quay sang nhìn nhau.
“ Tụi bây, đi coi thôi!!!” Một người nào đó lên tiếng.
“ Ok, đi thôi!!”
Thế là cả mấy chục con người ồ ạt kéo nhau chạy ào ra ngoài.
Và đúng như dự đoán của Ái My, đám con gái não rỗng – game over.
Phương Linh lắc đầu tỏ vẻ thương cảm. Cô rất chi là tốt bụng vỗ vai con nhỏ cầm đầu nói:
“ Tôi bảo này, lần sau mà có đánh nhau nữa thì lựa địa điểm cute tí nhé. Ai đời lại vào toilet đấm đá bao giờ. Hôi chết đi được!”
An Ny:”…hai bà đi qua phòng y tế canh Thiện Mỹ đi.”
“ Thế còn bà?
“ Tôi đi qua khu lớp mười hai một chút.” Dứt lời, cô liền quay lưng bước đi. Nếu như cô đoán không nhầm, anh ta chắc là đang đợi cô tự mình dẫn xác tới. Hừ, tính cách vẫn đáng ghét như xưa!
“ Khoan đã…” Phương Linh bỗng nhiên kêu lên “ Tôi sẽ đi với bà.”
Anh trai cô suy cho cùng là có ý gì? Cô trước giờ không biết được gì cả. Cho nên, cô nghĩ mình phải làm rõ ràng chuyện này. Và, về cả Vũ An Ny nữa.
Phương Linh không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy. Thế nhưng, khi thấy anh trai mình đứng trước mặt An Ny nở nụ cười nhàn nhạt, cách nói chuyện lại như thể rất thân thiết, quen thuộc. Lúc ấy, cô mới bất chợt nhận ra, tất cả bọn họ, có vẻ như đều chưa một lần nào thật sự biết về cô ấy.
Anh Kiên là người kiêu ngạo, hờ hững như thế nào, cô từ nhỏ đã được nghiệm qua vô số lần. Ngạc nhiên thay, người anh trai mà cô luôn phải lấy hết dũng khí mới dám lớn tiếng mở miệng chỉ trích kia khi bị An Ny ném giày vào mặt lại không có một chút tức giận nào, đã thế còn mỉm cười rất vui vẻ.
Phương Linh lùi mình hòa vào đám đông, chăm chú theo dõi mọi chuyện tựa như mình là một người ngoài cuộc, à không, cô chính xác là một người ngoài cuộc.
Lần đầu tiên Phương Linh gặp An Ny là vào mùa thu năm lớp mười. Hôm ấy, trong lớp học ồn ào, náo nhiệt người người nói cười bàn tán, có một cô gái hoàn toàn khác biệt với bọn họ. Cô gái ấy chỉ ngồi lẳng lặng đọc sách ở cuối lớp, thỉnh thoảng thì ngẩng đầu đưa mắt ra bên ngoài cửa sổ. Giữa không gian đầy những âm thanh huyên náo, cô gái ấy trông thật yên lặng, giống hệt như anh trai của cô. Dù rằng được rất nhiều người vây quanh, anh ấy lại tình nguyện chọn cô độc một mình.
Hai người họ có rất nhiều điểm giống nhau. Bọn họ không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi yên một chỗ thôi đã vô cùng nổi bật. Bọn họ đều là những con người khó hiểu, lời nói và hành động luôn rất thật, nhưng cũng không phải là thật. Suy nghĩ và tâm hồn của bọn họ, những việc mà bọn họ làm, không một ai hiểu.
Tại sao bấy lâu nay cô lại không nhận ra, anh hai và An Ny là người cùng một thế giới. Mà cô, là một cô gái nhỏ bé, tầm thường vĩnh viễn đứng từ xa dõi mắt theo bọn họ.
Có một người anh trai quá nổi bật, mặc kệ cho cô có cố gắng thế nào, cả gia tộc đều chỉ chú ý đến mỗi mình anh ấy.
Có một cô bạn thân quá nổi bật, dù rằng cô chẳng muốn để ý đến chuyện đó, nhưng khi đứng trước mặt người mình thích nhất, cô đành phải thành thật thừa nhận rằng, trong lòng mình rất để ý, cực kỳ để ý.
Mùa thu năm nay đầy những buổi chiều mưa rả rích. Bầu trời vài phút trước đang quang đãng, nhạt nắng thoắt cái đã đầy những áng mây mù xám xịt, chốc chốc lại vang rền tiếng sấm.
Hà Chí Kiên đột nhiên giơ nắm đấm lên, trước khuôn mặt kinh ngạc của mọi người, giáng thẳng về phía An Ny.
Ngay khi nắm đấm sắp sửa chạm vào mặt An Ny, một bàn tay của ai đó nhanh như chớp xuất hiện, chặn lại cú đấm đó.
“ Muốn chết à?” Nguyễn Chính Nam lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Hà Chí Kiên, hẩy tay anh ta ra, gằn giọng nói.
Hà Chí Kiên ngẩn ra mất vài giây rồi phì cười:
“ Mày nghĩ tao tính làm gì? Đánh cô ấy hả?” Sau đó chầm chậm vươn tay lấy một nhúm chỉ màu đen trên tóc An Ny xuống “ Người bị dọa còn chưa sợ, người đứng ngoài đã sợ rồi.”
An Ny: “…” Chậc, mắt tinh gớm! Còn cái trò kia thì quen bỏ xừ, cô mà sợ thì mới là chuyện lạ đó. Tên nhàm chán! Nhưng mà, hình như anh chàng kia thì không biết chuyện này. Mặt mày sa sầm rồi kìa, cô có nên nghĩ vài câu dỗ dành không đây?!
Cũng may Nguyễn Chính Nam không muốn làm khó bọn họ. Anh lượm chiếc giày rơi trên nền đất rồi cúi xuống mang vào cho cô, động tác tự nhiên giống như là đã làm qua rất nhiều lần.
“ Anh mua giày cho em không phải là để em đem đi tạt lon đâu.” Nguyễn Chính Nam nói bằng giọng điệu nhẹ bẫng như không.
An Ny tiếp tục duy trì trạng thái giả chết. Với cái tình huống kiểu này, cô mà dám mở miệng phản bác thì coi như xong đời. Nguyễn Chính Nam chiều chuộng cô thật, nhưng đối với một số chuyện thì anh vẫn nghiêm khắc đến đáng sợ. Ví dụ như chuyện hôm nay cô đã cãi lời dặn của anh.
Cái người bị so sánh mặt như cái lon nào đấy à, làm ơn giải vây giúp tôi đi!!!
Hà Chí Kiên như nghe được lời cầu cứu của cô. Anh nghiêng đầu liếc Nguyễn Chính Nam bằng ánh mắt khiêu khích rồi bất thình lình nắm lấy cổ tay An Ny, kéo cô một mạch đi ra ngoài.
An Ny: "..." Cô đã đánh giá quá cao anh ta rồi!
Cũng phải, với cái tính không xem ai ra gì của anh ta, cô còn có thể trông mong gì hơn đây!
Cùng là con một mẹ đẻ ra, sao tính cách Hà Chí Kiên và Phương Linh lại khác nhau một trời một vực thế chứ!
“ Em muốn nói chuyện gì với tôi?” Hà Chí Kiên là người lên tiếng trước.
An Ny nhìn qua nhìn lại khu vực cầu thang lầu hai. Sau khi chắc chắn rằng không có ai đang ở đây, cô mới chậm rì rì nói:
“ Anh đừng lại gần Thiện Mỹ nữa.”
“ Không thể.” Đáp rất nhanh.
“ Vì sao?”
“ Vì tôi thích em.” Hà Chí Kiên nở nụ cười quyến rũ.
Cô lập tức lườm anh ta một cái.
Nhớ cái ngày cô nhập học lớp mười, anh ta cũng hệt như bây giờ, thẳng lưng đứng trước mặt cô nói: anh thích em. Cô không biết lời này là thật hay giả, nhưng lấy lí do đó để tiếp cận bạn của cô rồi gián tiếp làm thương tổn đến cô ấy thì xin lỗi, cô không chấp nhận được.
“ Em có vẻ không tin?” Anh đã biết trước được cô sẽ có thái độ này.
Hừm, cô vẫn đáng yêu như năm xưa. Nhất là cái khuôn mặt luôn cố làm ra vẻ vô cảm đó, trải qua biết bao nhiêu năm vẫn không hề thay đổi. Cũng không lạ khi người kia thích cô lâu như vậy. Buồn cười thay, cả anh cũng…
“ Được rồi, tôi thừa nhận ban đầu tiếp cận cô bé kia là vì muốn được em chú ý đến. Em xem, chẳng phải tôi đã đúng sao?”
Người này thật là! Anh ta biết rõ là cô rất quan tâm Thiện Mỹ nên mới cố tình làm như vậy. Nhưng mà, Hà Chí Kiên có lẽ đã quên một điều là cô rất hiểu anh ta, cũng như anh ta hiểu thấu cô như chính bản thân mình. Một chàng trai sẵn sàng vứt bỏ kiêu ngạo của bản thân, mặt dày theo đuổi một cô gái trong tim đã có người khác, nếu nói lí do đơn thuần chỉ là muốn tiếp cận bạn thân của cô ấy thì…hừ, có đánh chết cô cũng không tin.
“ Hà Chí Kiên, người anh thực sự thích, tuy không biết sẽ là ai nhưng chắc chắn không phải là tôi đâu.” Đây là mục đích cuộc nói chuyện hôm nay của cô. “ Cho nên, dừng lại đi.”
Anh dựa người vào lan can, điệu bộ uể oải nói: “ Em cho rằng tôi sẽ nghe theo?”
Cô cũng nhoẻn miệng cười: “ Tôi đoán là không.” Dứt lời liền giơ chân đạp mạnh vào bắp chân anh ta.
Kì thực An Ny giờ đây là một cô bé rất ngoan, tính tình siêu nice, bởi vì hay bị ốm vặt cộng thêm làn da trắng bóc nên trong mắt nhiều người, cô trông rất yếu ớt, cần phải được che chở và bảo vệ. Không như nhiều năm về trước, cô tối ngày gây sự đánh nhau với tụi con trai, là một phần tử lưu manh có trí thức điển hình. Bữa nay giở thói hung hăng đánh người cũng là lần đầu tiên sau n năm. Cho nên, anh họ à, chị họ à, em không cố ý đâu nha! Là bản năng, bản năng thôi!
Tiện tay làm thêm vài cú vào mặt, vào bụng, An Ny bấy giờ mới ung dung quay lưng bỏ đi.
“ Nhớ phải đi xin lỗi Thiện Mỹ đấy!”
Việc mà cô làm được cho cô ấy, tạm thời chỉ có thể được như thế này. Không hẳn là không thể áp dụng cách mạnh hơn, nhưng là mọi chuyện vốn ngay từ khi bắt đầu đã chẳng hề đơn giản.
Chương 6.2:
Tan học, An Ny cùng Ái My và Phương Linh đem cặp đến phòng y tế cho Thiện Mỹ. Lúc đi ngang qua dãy hành lang ở sân giữa, cô chợt thấy một bóng lưng khá quen thuộc. Hừm, hình như sau buổi chiều hôm ấy, cô thường xuyên bắt gặp anh ta ở trường nhiều hơn thì phải.
“ An Ny, hình như Hoàng Nam Thành đang nhìn chúng ta đúng không?” Phương Linh bất chợt khều khều vai cô.
Không hiểu vì lí do, gần đây mức độ nổi tiếng của Hoàng Nam Thành ngày càng có xu hướng một chín, một mười với Hà Chí Kiên.
An Ny ngó trước ngó sau, thấy xung quanh có rất nhiều người đẹp, bèn lắc đầu: “ Không phải đâu.”
Tính từ năm lớp 10 đến giờ, đây là lần đầu tiên An Ny bước chân đến phòng y tế. Cô vừa đi vừa nghĩ đến một vấn đề: Nếu như Ái My và Phương Linh nhìn thấy Hà Chí Kiên ngồi trong phòng y tế “tâm sự mỏng” với Thiện Mỹ, không biết sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Lật tung phòng y tế? Hay bay lại nắm cổ áo Hà Chí Kiên?
Đáp án chính là nắm cổ áo xong rồi lật luôn phòng y tế.
Nhưng, An Ny lại không có diễm phúc tận mắt chứng kiến giờ khắc “lịch sử” đó. Bởi khi cô mới đi tới cửa phòng y tế, một cuộc gọi đã đột ngột xen ngang khiến bước chân của cô chuyển hướng về phía cổng trường.
Cơn mưa nặng hạt vừa dứt, trong không khí dính ngấy ẩm ướt liền xuất hiện luồng hơi đất đập vào mặt. An Ny hộc tốc chạy như điên, rốt cuộc cũng đuổi kịp chuyến xe buýt công cộng. Trên xe chỉ có thưa thớt vài hành khách, cô kiếm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, ngay cả thở dốc cũng không nổi.
Cửa kính xe mở rộng, gió thổi vào mang theo ẩm ướt sau cơn mưa, ngoài đường người qua lại lác đác, mặt đất đầy nước, nhờ đèn đường mà giọt nước dính trên đó phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt. An Ny ngẩng đầu, tầm mắt theo cột đèn nhìn lên trên, ánh sao giữa nền trời mịt mù trong sáng mà rõ ràng.
Chị họ đột nhiên gọi cô về nhà gấp như vậy, không biết là có chuyện gì nữa đây…
“ Hả? Về thành phố B ngay giờ này?” An Ny không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Tường Vy sau khi sắp xếp hành lí xong xuôi, bấy giờ mới ngồi phịch xuống ghế thở dài ngao ngán:
“ Biết sao được đây! Cuối cùng vẫn phải một thân một mình sang Mĩ. Vừa nghĩ thôi đã thấy buồn muốn chết rồi! Hay là mày đi cùng chị đi?” Nói đến câu cuối, đôi mắt Tường Vy liền sáng lên như đèn pha ô tô.
An Ny tất nhiên là lắc đầu.
“ Em không bao giờ đi du học đâu.”
Tường Vy hừ lạnh một tiếng: “ Nói trước bước không qua.”
An Ny không nói gì nữa mà đi vào nhà bếp.
“ Này, mày dám cá với chị không?”
Lọ mọ trong nhà bếp một lúc, cuối cùng An Ny cũng bưng ra hai bát mì đang bốc khói nghi ngút.
“ Được thôi.” Hiếm khi An Ny thấy hứng thú với mấy trò cá cược.
“ Người nào thua thì phải đáp ứng một điều kiện của người kia, đồng ý không?”
An Ny không chút do dự đồng ý: “ Nhất trí.”
Hai chị em giải quyết xong tô mì, xe cũng vừa lúc tới đón Tường Vy. Trước khi ra khỏi cổng, Tường Vy vẫn không quên ngoái lại nhìn An Ny, ánh mắt mang theo sự lo lắng:
“ Nếu đã không thể dứt bỏ, vậy thì cứ thử một lần đi.”
Cô em họ này của cô, cái gì cũng tốt. Chỉ là tính cách lại có chút cố chấp.
Tường Vy vừa đi, phòng khách liền trở nên yên lặng như tờ. An Ny ngồi thừ người phóng tầm mắt ra phía cửa, nét mặt tự do bất định.
Người ta thường nói, khi bạn muốn lựa chọn điều gì, hãy tung đồng xu, không phải để tìm ra câu trả lời, mà là để biết bản thân đang mong đợi điều gì nhất.
Lại một tuần nữa trôi qua.
Trái ngược với Thiện Mỹ đang lo lắng bứt rứt vì sắp biết điểm thi giữa kì, bạn An Ny nào đó lại vô cùng bình thản, nhàn hạ.
“ Kì này tôi xong phim luôn rồi.” Thiện Mỹ nằm dài lên bàn thở dài ngao ngán. Cô đặc biệt ghét, cực ghét cái gọi là thi cử. Nguyên nhân mà một gia đình hạnh phúc trở nên tan nát đều là do cái vấn đề này mà ra. Hừ!
Ái My dường như cũng không hơn không kém Thiện Mỹ. Cô buồn bực lật tới lật lui cuốn sách của An Ny, miệng không ngừng lầm bầm:
“ Đều tại Nguyễn Chính Nam! Đều tại Nguyễn Chính Nam!”
An Ny lặng lẽ đem cuốn sách của mình nhét vào cặp, sau đó cười cười nói:
“ Nghe bảo kì này báo điểm về nhà, ai có môn nào dưới trung bình sẽ “được” gọi điện thoại cho phụ huynh. Chúc mừng hai bà nhé!”
Ái My và Thiện Mỹ đen mặt đập bàn, cố gắng kìm nén hành động muốn siết cổ giết người.
“ An Ny, bà cười lại lần nữa cho tôi xem nào.” Phương Linh vốn đang ngồi yên ăn bánh lắng nghe mọi người trò chuyện, đột nhiên vèo một phát phóng tới chỗ An Ny, vẻ mặt tìm tòi đăm chiêu như vừa phát hiện ra một chuyện gì đó.
Thiện Mỹ ngay lập tức chạy tới kéo An Ny ra sau lưng, bộ dạng gà mẹ phút chốc được phát huy hết mức:
“ Này này, bà tính làm gì An Ny của tôi thế?”
Phương Linh không thèm để ý đến hành động của Thiện Mỹ. Cô nhíu mày nhìn chằm chằm An Ny hồi lâu, ánh mắt thấp thoáng lóe lên tia khó nắm bắt. Đương lúc cô định mở miệng nói gì đó, Thiện Mỹ bỗng nhiên liếc về phía cửa lớp hô to:
“ Cả lớp, đứng.”
Mọi người thấy giáo viên tới liền nhanh nhanh chóng chóng về chỗ ngồi của mình.
Hai tiết cuối cùng buổi chiều là môn Toán, Thiện Mỹ theo thường lệ ôm cặp nhảy xuống chỗ An Ny ngồi.
" Bà có tâm sự." Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
Khuôn mặt tuy rằng vẫn không chút cảm xúc, thế nhưng đôi mắt luôn mang nét ưu tư mà thản nhiên lại phảng phất nét u buồn. Thiện Mỹ dù rằng chưa từng nhìn thấu được An Ny, nhưng cô biết, mỗi khi có điều gì cần suy nghĩ, An Ny thường hay ngồi thần người nhìn vào một điểm vô định.
" Không có." An Ny lật sách giáo khoa, cố ý xem nhẹ ánh mắt đang dán chặt vào mình.
" Tan học bà rảnh không?" Thiện Mỹ tiếp tục kiên nhẫn hỏi.
" Có chuyện gì sao?" Kì thi giữa kì đã qua, chị họ cũng đã về thành phố B. Cho nên, tạm thời cô đúng là rất rảnh.
Thả cây bút trên tay xuống, khuôn mặt Thiện Mỹ lộ ra vẻ thoải mái.
" Lát nữa mình đi chơi đi."
An Ny ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Ánh nắng chiều hiu hắt trên những ngọn cây. Gió nhẹ nhàng thổi qua, đám lá cây va vào nhau vang lên những tiếng xào xạc.
Trên con đường chiều, học sinh tan học đổ ra đường tạo thành dòng người tấp nập, An Ny cùng Thiện Mỹ đi cạnh nhau biến thành hai điểm đen hòa trong dòng người.
Đến khu vực sầm uất nhất của thành phố, đường phố hai bên nhộn nhịp bởi những dòng người đi mua sắm và dạo bộ. Đi được hơn chục mét, An Ny nhìn thấy tại góc ngoặc có quầy hàng nho nhỏ bán rất nhiều nhẫn bạc đủ hình dáng .Từ lúc học trung học, cô bắt đầu có sở thích thu nhập nhẫn ,thế nên cô kéo Thiện Mỹ đến quầy. Khi đó, đã có 5,6 cô gái trẻ đang vui vẻ mặc cả cùng chủ quán.
" Bà thấy chiếc nào đẹp?" An Ny cầm hai hộp nhẫn đưa tới trước mặt Thiện Mỹ.
Trầm mặc vài giây, Thiện Mỹ chỉ tay vào chiếc hộp bên tay trái An Ny:
" Cái này."
An Ny cúi đầu, ngắm nghía chiếc nhẫn. Đơn giản, thanh nhã.
“ Ba mươi lăm nghìn, không mặc cả" Ông chủ cửa hàng nói to vì sợ An Ny không nghe thấy trong không khí ồn ào ấy.
“...Cô thử đi, chiếc nhẫn này rất hợp với cô.” Ông ta lại nói.
“Vâng, vâng!” An Ny mỉm cười, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay nhỏ nhắn của mình.
Một vài người chẳng biết từ đâu bỗng chen lên, đẩy Thiện Mỹ ra đằng sau. Cô hơi sững lại nhưng rồi đứng yên lặng nguyên chỗ, không đi đến, cũng chẳng rời đi.
Sau khi An Ny chọn được chiếc nhẫn ưng ý, định lấy tiền trả ông chủ mới sực nhớ ví tiền cùng ba lô của cô đều được Thiện Mỹ cầm.
“ Mỹ!” An Ny đứng dậy, quay đầu lại gọi Thiện Mỹ thì chỉ thấy một đôi tình nhân trẻ ở bên cạnh. Còn người cô muốn gọi, đang đứng cách đó tầm hai ba mét dưới ngọn đèn đường, dáng người cao lều nghều đứng giữa dòng người trông vô cùng nổi bật.
An Ny bỗng rất muốn cười, nhưng cổ họng lại tự dung đắng ngắt.
Trước đây Thiện Mỹ từng bảo, việc đi loanh quanh dạo phố chính là chuyện nhàm chán nhất trên đời. Vậy mà hôm nay, vì muốn cô vui vẻ, Thiện Mỹ đã tình nguyện làm cái chuyện mà cô ấy luôn cảm thấy vô vị này.
Có một người bạn thân như Thiện Mỹ, cô còn muốn gì hơn nữa chứ?! Bước chân rõ ràng rất muốn đi tới, vậy mà không hiểu sao lại chẳng nhấc lên nổi.
Thực ra, An Ny luôn biết giữa cô và người bạn thân này vẫn luôn có khoảng cách. Sau sự việc năm đó, trong lòng cô liền có một vết thương. Dẫu đã liền thành vết sẹo, nhưng vĩnh viễn không thể phai mờ. Cô không biết là do chuyện năm đó khiến cô tổn thương quá sâu, hay do bản thân cô quá chấp. Đối với sự nhiệt tình của Thiện Mỹ, cô một mặt thản nhiên nhận lấy, mặt kia vẫn e dè tránh né. Tình bạn giữa con gái giống như bong bóng xà phòng, nhìn thì đẹp đẽ nhưng chỉ cần chạm nhẹ một cái liền vỡ tan trong hư không.
Có lẽ, bấy lâu nay cô vẫn luôn lo sợ, lo sợ Thiện Mỹ sẽ là một Bùi Ý Lan thứ hai.
Vũ An Ny, thừa nhận đi! Mày là một kẻ nhát gan!
Cơ mà, lo sợ thì được ích gì?! An Ny lặng lẽ hít một hơi thật sâu rồi rẽ đám đông, bước nhanh đến chỗ Thiện Mỹ.
Trong tích tắc, trước mắt An Ny bỗng thoáng qua hai bóng dáng quen thuộc.
Lại là bọn họ!
Chương 6.3:
Hoàng Thiên Vũ, Bùi Ý Lan! Vì cớ gì mà đi đến đâu cô cũng vẫn gặp lại bọn họ!
An Ny giờ phút này không muốn nghĩ thêm điều gì nữa. Cô ngẩng đầu rảo bước đi nhanh qua hai người, tiến về phía Thiện Mỹ, bóng dáng nhỏ nhắn yếu ớt chao đảo như sắp sửa ngã gục.
“ Mỹ, tôi…” Chưa kịp nói hết câu, trước mắt An Ny bỗng tối sầm lại, sau đó cô liền như rơi vào hư không, ý thức cũng từ từ đánh mất.
“ An, bà đừng làm tôi sợ! An!” Thiện Mỹ tái mặt chạy ào tới ôm chầm lấy An Ny.
Gầy quá! Cô vốn luôn biết An Ny từ bé đã luôn gầy gò, nhưng không ngờ lại gầy đến mức này. Cả người ốm yếu, xao. Ôm vào người, chẳng khác gì đang ôm một bộ xương.
“ Ai đó làm ơn giúp tôi với! Làm ơn!!” Thiện Mỹ gần như hét lên.
Màn đêm dần dần buông xuống, cả thành phố lấp lánh ánh đèn như ánh pháo hoa. Trong giấc mộng dài dằng dặc tưởng chừng không thể kết thúc, An Ny thấy mình vội vã lao ra khỏi quán cà phê, rồi lại chậm chạp đi đến chỗ một chàng trai. Cô bước đi một cách e dè mà dứt khoát, tâm trạng có vẻ như đang rất lo lắng, phập phồng. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, chàng trai ấy xoay người lại, khuôn mặt mờ mờ ảo ảo, chỉ có nụ cười nửa miệng nhàn nhạt bên khóe môi là chân thực, rõ ràng.
Người đó, vì sao lại trông quen thuộc đến thế?! An Ny tiến lại gần thêm một bước nữa. Cô muốn trông thấy khuôn mặt của chàng trai đó. Nhưng rồi, một giọng nói từ đâu đấy văng vẳng tới, khiến cô bất giác đứng khựng lại.
“ An Ny…An Ny…” Thiện Mỹ ngồi bên giường bệnh, vẻ mặt lo lắng nhìn cô gái cứ mãi ngủ li bì mãi không tỉnh dậy.
Liếc qua tờ bệnh án trên tay, nửa đầu sau của Thiện Mỹ liền cảm thấy đau nhức không thôi. Cô đã gọi điện cho Thế Anh, chắc là anh ta cũng sắp sửa đến đây rồi.
Đồng hồ trên tường dần dần chỉ đến số mười hai.
Phòng bệnh không khóa, Vũ Thế Anh vừa đến liền nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
An Ny nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch không chút sức sống, hai má hóp lại, cặp long mày trong giấc ngủ cũng cau lại. Dường như, cô chưa từng có lúc nào thả lỏng bản thân mình.
Vũ Thế Anh ngồi xuống chiếc ghê sopha duy nhất trong phòng, dáng vẻ mang đầy nét phong trần, mệt mỏi.
Cô em họ này của anh đúng là lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng!
Thời tiết thành phố A gần đây có chút bất thường. Hôm kia thì mưa tầm tã, hôm qua nắng đến chói chang, hôm nay thì trời âm u không một chút nắng. Thiện Mỹ sau khi tan học buổi chiều đều chạy đến bệnh viện trông An Ny.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Thiện Mỹ ngồi mãi cũng thiếp đi bên giường bệnh. Mãi đến khi tay bị một bàn tay nào đó nắm chặt, cô mới bừng tỉnh ngồi dậy.
“ An, bà tỉnh rồi à?”
Không ngờ rằng, câu nói đầu tiên sau khi An Ny tỉnh dậy lại là…
“ Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“ Hả?” Thiện Mỹ có hơi lung túng “ Hôm nay là ngày 12 tháng 11. Có chuyện gì sao?”
An Ny khẽ lắc đầu, mí mắt lại một lần nữa khép lại:
“ Không có gì. Mà, tôi nằm ở đây mấy ngày rồi?”
Thiện Mỹ lúc này đang bận rộn sửa soạn trong toilet. Nghe thấy câu hỏi của An Ny, bàn tay đang cầm lược chải tóc khẽ khựng lại.
“ Khoảng ba ngày. Bác sĩ bảo di chứng sau vụ tai nạn ảnh hưởng khá nhiều đến sức khỏe của bà.”
“…” Không có tiếng người trả lời.
Đoán rằng An Ny đã ngủ, Thiện Mỹ cũng thôi không lên tiếng nữa. Cô tranh thủ thời gian về nhà tắm rửa, tiện thể báo cáo tình hình cho hai vị phụ huynh ở nhà.
Đợi cho cả căn phòng không còn một tiếng động, An Ny bấy giờ mới chậm rãi mở mắt ra. Cô nghiêng đầu nhìn chậu cây nhỏ đặt trên bệ cửa sổ trong phòng, ánh mắt sâu kín phức tạp, tựa như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.
Bởi vì cô bạn An Ny nghỉ học, ba con yêu quái nào đó liền khá phiền muộn.
Tuy rằng bình thường An Ny khá là già dặn, nói thẳng ra chính là già trước tuổi. Nhưng mà thiếu bà ấy, quần chúng nhân dân ai nấy đều cảm thấy buồn rầu, trống vắng.
Không xong rồi ! Phải chăng bọn họ đều là những kẻ thích bị ngược đãi, một ngày không bị con bé kia nói móc một lần thì không vui?!
“ Đến khi nào bé An nhà tôi mới được xuất viện đây!” Thiện Mỹ chống cằm hậm hực nói.
Phương Linh trầm ngâm gần nửa ngày, đoạn sờ cằm nói bằng vẻ mặt bí hiểm:
“ Tôi cũng đang rất muốn nói cho bà ấy nghe chuyện này.”
“ Chuyện gì cơ?”
Phương Linh trực tiếp bỏ qua bộ dạng nhiều chuyện của Thiện Mỹ. Cô chồm người qua bàn bên cạnh khều khều Ái My rồi hỏi nhỏ:
“ Này, lát đi thăm An Ny không?”
Dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của người ngồi kế bên mình, Ái My lặng lẽ dịch người về phía Phương Linh, nhẹ gật đầu:
“ Tất nhiên là phải đi rồi. Mà hai người kia cũng biết chuyện rồi thì phải.”
Hai người mà Ái My ám chỉ, Phương Linh đương nhiên biết đó là ai. Cơ mà…
“ Liệu bọn họ có biết An Ny nằm ở bệnh viện nào không nhỉ?
“ Mỹ không nói, bà không nói, tôi cũng không nói. Hai người bọn họ làm sao mà biết được! ” Ái My nhún vai đáp. Dù sao cô cũng chẳng thích hai người kia cho lắm.
Kết quả chứng minh, cô bạn Ái My của chúng ta quả nhiên là không thích hợp làm nghề thầy bói.
Hồi bé, An Ny từng có một khoảng thời gian ở chung với họ hàng dòng họ Vũ. Có lẽ vì thời gian đã trôi qua quá lâu nên kí ức của An Ny về khoảng thời gian đấy cũng khá là mơ hồ. Thực ra, mọi kí ức của An Ny từ năm mười sáu tuổi đổ về đều luôn rất mơ hồ. Có những kí ức rõ ràng như ban ngày, cũng có những kí ức cứ rời rạc, chập choạng. Cô thật sự không biết đó là do di chứng của vụ tai nạn gần một năm trước, hay là do một lí do nào khác?!
Bên ngoài trời vẫn mưa ào ạt không ngớt. Cả thế giới bỗng chốc như chìm vào một màn nước trắng xóa.
An Ny ngồi trên giường phóng tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ, vết sẹo trên trán như có như không nhẹ nhói lên từng hồi.
Trái ngược với bộ dạng thẫn thờ của An Ny, Tường Vy trông có vẻ như rất ung dung, bừng bừng sức sống hơn hẳn. Cô thoải mái ngồi gọt táo rồi xắt nhỏ từng miếng vào đĩa, rồi đứng dậy đưa cho cô gái nhỏ nào đó ăn, kế đấy liền trở về chỗ cũ, thản nhiên gõ gõ bàn phím.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng bệnh đột nhiên bị ai đó mở ra. Tường Vy theo bản năng ngước mặt lên nhìn, ánh mắt sau khi thấy rõ hai thân ảnh kia liền lạnh đi vài phần.
“ An Ny, tiễn khách.” Nói xong, Tường Vy tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, hoàn toàn ngó lơ hai vị khách nào đấy.
“ An Ny, bà không sao chứ?” Thanh âm dịu dàng, yếu ớt, nghe qua đúng là rất quen tai.
“ Cảm ơn, tôi chưa chết được.” Tâm trạng của An Ny lúc này khó chịu không thể tả. Cô mặc kệ Nguyễn Phong đang đứng ở kế bên Bùi Ý Lan, trong lòng giờ đây chỉ một mực muốn hai thân ảnh trước mặt biến mất khỏi tầm mắt. À, cả cái người đang đứng ngoài cửa nữa. “ Giờ tôi rất mệt, hai người mau về đi.”
Nguyễn Phong đã đoán trước được An Ny sẽ có thái độ khó chịu khi trông thấy Ý Lan, nhưng anh thật không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy. Ban đầu Nguyễn Phong dự định tới bệnh viện một mình, sau đấy Ý Lan biết chuyện nên ngỏ ý đi theo. Sớm biết sẽ như thế này, anh thà rằng khiến Ý Lan giận dỗi ở nhà cũng không muốn đặt cả ba vào hoàn cảnh khó xử như bây giờ.
“ An Ny, tôi xin lỗi. Bà đừng…”
Không đợi Nguyễn Phong nói hết câu, An Ny đã vơ lấy ly nước đặt trên tủ đầu giường ném mạnh xuống đất.
“ Đi, đi ngay cho tôi! Đi hết đi!”
Trông thấy Nguyễn Phong và Ý Lan đứng sững sờ tại chỗ, An Ny tiếp tục vơ hết những đồ xung quanh ném về phía bọn họ và cả về phía cánh cửa phòng đang mở.
“ Các người không nghe thấy hả? Đi hết đi!”
Tường Vy chẳng biết đã đứng dậy đi tới cạnh An Ny từ bao giờ. Cô dửng dưng nhìn Nguyễn Phong đang chật vật che chở cho Ý Lan, lại liếc mắt nhìn ra phía cửa. Nơi đấy đang có một người lẳng lặng đứng yên quan sát mọi chuyện, dáng vẻ tựa như mình chỉ là khán giá trong vở kịch này.
Sắc mặt Tường Vy dần trở nên u ám.
Khuôn mặt này, dáng vẻ này cô vô cùng quen thuộc. Bóng dáng thì giống nhau vô cùng, nhưng tính cách thì lại khác nhau một trời một vực.
Giờ thì Tường Vy đã hiểu lí do mà cả cô và Thế Anh đều không thích thằng nhóc này rồi.
Lúc Thế Anh tới bệnh viện đã là hai ngày sau.
Đợi mãi mới chờ được An Ny ngủ say, anh cùng Tường Vy lẳng lặng khép chặt cửa phòng rồi đi ra bên ngoài.
Sau khi xác định được hành lang khu phòng bệnh của An Ny là nơi vắng người, Tường Vy liền khoanh tay trước ngực, trào phúng nói:
“ Nhà họ Vũ của các anh đúng là toàn những con người bận rộn. Chả bù cho “chúng tôi”, tối ngày rảnh rỗi chạy qua thành phố A rồi lại chạy về thành phố B.”
Đối với thái độ thù địch của Tường Vy, Vũ Thế Anh chỉ nhíu mày hỏi:
“ Hai ngày trước đã xảy ra chuyện gì?”
Tường Vy không khỏi nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên. Thì ra anh ta luôn biết tất cả!
“ Anh cũng đã biết rồi còn hỏi. Dù sao cũng là những thứ không tốt lành gì, để cho An Ny phát tiết một tí cũng tốt.” Mà con bé Bùi Ý Lan kia cũng quá kỳ quái. Rõ ràng biết An Ny không hề ưa mình, vậy mà vẫn cố lết tới bệnh viện cùng thằng nhóc Nguyễn Phong cho bằng được. Nếu nói con bé đó không mục đích sâu xa, có đánh chết cô cũng không tin.
Thế Anh không nói gì thêm. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống hàng ghế ở hành lang, dáng vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Tường Vy cho rằng anh ta sẽ cứ tiếp tục như vậy đến hết ngày, ai ngờ cô vừa định nhấc chân rời đi thì Thế Anh lại lần nữa lên tiếng:
“ An Ny không sao chứ?”
Sắc mặt Tường Vy liền biến đổi. Cô chậm chạp ngồi xuống ghế, ánh mắt hướng thẳng vào bức tường đối diện.
“ Nếu như con bé xảy ra chuyện, anh nghĩ tôi sẽ ngồi đây bình tĩnh nói chuyện với anh sao?”
Thế Anh im lặng một lát, nói: “ Tôi sẽ không để chuyện “đó” lặp lại một lần nữa.”
Nhắc đến chuyện của một năm trước, nét mặt Tường Vy lạnh lùng hơn hẳn. Thật may là An Ny không nhớ gì cả, nếu không...
Tường Vy đột nhiên nhớ tới một vấn đề, hình như ngay từ khi còn bé, cô đã vô cùng không thích dòng họ nhà ngoại của An Ny. Về sau khi lớn lên một chút, Tường Vy mới biết, họ hàng nhà cô và nhà họ Vũ trước nay vốn luôn là hai thái cực đối lập nhau. Từ sau cái chết của chú họ cô - cũng chính là ba của An Ny, mối quan hệ giữa hai bên nhìn thì trở nên ôn hòa thân thiết nhưng thực tế lại âm thầm công kích lẫn nhau, bên nào cũng không chịu thua. Cuối cùng, vì lợi ích chung, cả hai người đứng đầu của hai bên đã quyết định nhượng bộ. Đó cũng là lúc An Ny rời khỏi quân khu rồi chuyển tới sống ở nhà họ Vũ. Và sau đó, rất nhiều chuyện không hay đã xảy ra, đỉnh điểm là vụ tai nạn một năm trước. Giờ thì Tường Vy đã hiểu, lí do mà chú họ có chết cũng không muốn để An Ny dính dáng tới thương trường chính là vì vậy. Mà, người lẽ ra bị tai nạn một năm về trước phải là cô mới đúng, chứ không phải là An Ny.
Có ai đó đã từng bảo, những người luôn nghĩ và hi sinh cho người khác thường luôn là những người phải chịu thiệt thòi. Nghĩ tới đây, trong lòng Tường Vy liền âm thầm hạ quyết tâm.
“ Vũ Thế Anh, tôi nghĩ anh nên về nhà nhắc nhở bác mình một chút, bảo ông ta và vợ mình đừng làm ra chuyện gì quá khích nữa. Không thì, đừng trách chúng tôi không nể mặt.”
“ Chúng tôi? À, tôi quên mất. Cô hiện tại đã trở thành người thừa kế của MSI.”
Tường Vy thấp thoáng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại hơi thở dài: “ Tôi cũng không thích vị trí đấy lắm. Thế lực của bác anh ngày càng lớn, Vũ Thanh Tuấn cũng sắp về nước. Con chó nhỏ vô chủ năm nào giờ trở nên to khỏe liền muốn cắn đứt xích thoát khỏi chủ nhân. Cơ mà, biết làm sao được đây, chó thì vẫn hoàn chó.”
Vũ Thế Anh chau mày không đáp. Tường Vy biết lời nói của mình hơi cay nghiệt, cô chỉ là không muốn phải hối hận hận thêm nữa, cô...ghét cảm giác bất lực khi cứ phải trơ mắt nhìn chuyện xấu xảy ra đối với những người thân yêu của mình.
Cũng không thể trách Tường Vy chưa gì đã nóng nảy giương cung bạt kiếm với nhà họ Vũ. Sắp tới cô sẽ phải sang Mỹ du học, thời gian còn ở đây chỉ được tính bằng ngày. Vũ Thế Anh bảo vệ tốt cho An Ny là chuyện hiển nhiên. Chì là, vạn sự trên đời chẳng phải lúc nào cũng như mình dự tính. Ngộ nhỡ An Ny lại xảy ra chuyện, cô và gia đình của mình thật sự không biết phải ăn nói với người ba đã khuất của An Ny thế nào cho đúng.
“ Vy.” Một hồi lâu sau Vũ Thế Anh mới mở miệng, giọng nói vẫn lạnh lùng, vô cảm như thường ngày: “Cô đừng quên giao ước giữa hai nhà.”
“ Làm sao mà tôi quên được chứ. Nhưng anh cũng phải hiểu, ở cái thành phố A này, nếu mất đi sự trợ giúp của MSI, tập đoàn Vũ Trần đợi đến khi anh leo lên nắm giữ sẽ chỉ còn là cái cây cổ thụ bị rỗng bên trong, tùy thời tùy khắc đều có thể sụp đổ.”
“ Tôi có thể hiểu lời nói của cô như một lời đe dọa không?” Trái ngược với dự đoán của Tường Vy, Thế Anh nghe xong không có vẻ gì là tức giận, ngược lại còn cười khẽ.
Tường Vy thấy vậy cũng bật cười như rất vui vẻ: “ Tôi không ngờ một người cứng nhắc như anh mà cũng có khiếu hài hước đấy!” Còn nữa, lâu rồi mới thấy anh ta cười thì phải? À không, cô từng rất nhiều lần thấy anh mỉm cười, nhưng là với một người khác. Nhiều năm như vậy, Vũ Thế Anh chỉ cười với cô đúng hai lần duy nhất. Lần đầu tiên là khi cô cùng ông nội đưa An Ny tới sống ở nhà họ Vũ, hôm ấy, anh ta nhìn cô cười một cách rất chân thật. Và lần thứ hai chính là hôm nay. Tường Vy bỗng phát hiện ra, hồi còn bé cô chưa ghét Vũ Thế Anh như bây giờ, quá lắm là chỉ hơi không thích một chút. Có lẽ bởi vì khi đám trẻ trong quân khu đùa nghịch với nhau ở ngoài sân thì anh ta lại ngồi ở góc khuất của hành lang lẳng lặng đọc sách. Tuổi nhỏ không tránh khỏi sẽ gây ra những chuyện rắc rối khiến người khác đau đầu. Cô đã từng, An Ny đã từng, những người khác cũng đã từng, còn anh thì không. Anh ta...nói thẳng ra là quá hoàn hảo và sự hoàn hảo đấy khiến người khác khó chịu. Thế nhưng, thời điểm bắt đầu ghét Vũ Thế Anh là từ khi nào, cô lại không hề nhớ rõ.
Ngoảnh đầu nhìn lại, rất nhiều chuyện giờ đây chỉ còn là hồi. Đương lúc Tường Vy nghĩ xem nên nói chuyện gì tiếp theo thì từ cầu thang truyền đến giọng nói sang sảng của cô gái nào đó:
“ Hừ, đợi ngày mai đi học gặp Bùi Ý Lan, tôi nhất định sẽ xé xác cậu ta. Aizzz, cả cái tên Hoàng Thiên Vũ kia nữa.”
Một giọng nói khác cũng vang lên: “ Thiện Mỹ, bà nhớ xé chậm một chút. Tôi muốn ghi hình lại đưa cho cả trường xem.”
“...”
Lúc đi ra khỏi cầu thang, Thiện Mỹ chẳng biết vấp phải thứ gì mà cả người lung lay ngã xuống, may sao khi ấy Vũ Thế Anh kịp thời đỡ lấy, vẻ mặt vốn bình thường liền trở nên u ám.
“ Lúc nào cũng bất cẩn.” Giọng điệu đầy vẻ phê bình.
Thiện Mỹ hậm hực ngẩng đầu lên cãi bướng: “ Phải, em bất cẩn đấy! Thế anh đỡ em làm gì hả?”
Vũ Thế Anh nhíu mày buông cô ra, sắc mặt càng u ám hơn: “ Em lại ngứa đòn đúng không?”
“...”
Tường Vy nhìn cảnh này, trong lòng cảm thấy có chút chua xót.
“ Giờ tôi phải ra sân bay rồi. Anh nhớ chăm sóc An Ny cho cẩn thận đấy.” Dứt lời, Tường Vy quay sang gật đầu với Thiện Mỹ và Phương Linh rồi xoay người rời đi.
Phương Linh quay đầu nhìn thoáng qua bóng dáng dần khuất sau dãy hành lang, trên môi yên lặng nở cười nhạt. Tạ Tường Vy - chị họ của An Ny, lần đầu tiên cô gặp chị ta vào một năm trước, bộ dạng của chị ta cũng y hệt như bây giờ. Đầu ngẩng cao, sống lưng thẳng đứng, khi rời đi đều luôn để lại cho người khác một bóng lưng cao ngạo. Phương Linh từng rất nhiều lần trông thấy mẹ mình có bộ dạng giống như thế. Bà ấy là người phụ nữ vô cùng cao ngạo, nhưng bởi vì yêu một người mà bóng lưng cao ngạo ấy, vĩnh viễn phủ đầy nét ưu thương.
“ Linh, nhìn gì mà thất thần thế?” Thiện Mỹ không nhịn được lay nhẹ vai Phương Linh.
“ Không có gì, vào thăm An Ny thôi.” Phương Linh hồi phục lại tinh thần, trên môi ngay lập tức treo nụ cười trẻ con tinh quái.
Thiện Mỹ nghe xong vẻ mặt do dự nhìn người đằng sau: “ Anh có vào cùng không?”
Người nào đó liếc qua đồng hồ đeo tay rồi lắc đầu. Anh nâng tay xoa xoa mái tóc rối bù của Thiện Mỹ, đoạn cúi đầu nói nhỏ câu gì đó bên tai Thiện Mỹ mà Phương Linh không thể nghe thấy.
Chờ cho Vũ Thế Anh rời đi, Thiện Mỹ bấy giờ mới dẩu môi phụng phịu: “ Lúc nào cũng công việc, công việc.”
Phương Linh bất động thanh sắc kéo Thiện Mỹ đi về phía phòng bệnh, thanh âm có vẻ lơ đãng cũng vừa lúc vang lên:
“ Đừng khiến An phải lo lắng thêm cho bà nữa.”
Quả nhiên, ý cười trên mặt Thiện Mỹ liền cứng đờ.
An Ny từ sau khi tỉnh lại, tinh thần bất ổn kì lạ. Mãi đến gần hai ngày trước mới được coi như tạm ổn. Nhìn cô gái vốn gầy gò, yếu ớt dáng người nay lại càng thêm mảnh mai, Thiện Mỹ bỗng cảm thấy trong lòng ngực bùng lên nỗi tức giận vô cớ.
“ Mỹ, Linh hai bà có giấu tôi chuyện gì không?” An Ny đột nhiên lên tiếng.
Thiện Mỹ và Phương Linh nhất thời nhìn nhau không nói được lời nào.
“ Trước nay tôi vẫn luôn tự hỏi , tại sao cứ mỗi lần trời mưa , lồng ngực tôi lại như bị cái gì đó đè nặng, uất nghẹn đến mức không thở nổi .” An Ny dừng lại một lúc, lồng ngực phập phồng như đang cố gắng kìm nén điều gì đó, “ Giờ thì tôi đã hiểu rồi.”
Căn phòng bệnh chìm trong im lặng.
Ngoài trời vẫn lất phất mưa rơi. Cả thành phố dường như được phủ trong màn nước trắng xóa nhiều ngày liên tiếp.
Vạn vật đang say ngủ chợt bị đánh thức bởi tiếng mưa rơi.
Rào...rào...rào...
Thanh âm đơn điệu tẻ nhạt lặp đi lặp lại trong không gian.
Vào một ngày nào đó đã trôi qua, tiếng mưa rào rào vang vọng khắp nơi. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn, tiếng mưa rơi tạch tạch trên nền đất. Cả sân trường đầy ắp tiếng mưa.
Dưới chiếc ô màu xanh, tâm tình của em giống như những hạt mưa đang ào ào tuôn rơi không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.