Ai Cũng Không Được Đụng Vào Giáo Sư Quý Của Tui
Chương 24: Anh không có gì muốn hỏi em sao
Tiêu Thất Lục Đề
22/05/2024
Edit: jen
Khoảng hai tiếng sau, Khương Dao ngủ mơ mơ màng màng, Liễu Ức Nhất mới gửi tin nhắn cho cô.
“Tôi không sao, vừa nãy có chút mâu thuẫn với nhân viên công tác.”
Khương Dao cố gắng mở to đôi mắt ngái ngủ, nhìn một lúc lâu mới dần dần phục hồi ý thức.
Ồ, hóa ra là có chút xích mích với đối tác.
Chuyện này trong giới rất bình thường, vốn sự hợp tác giữa đôi bên là một cuộc giằng co, có một số thương hiệu lớn rất ngạo mạn, huênh hoang, nếu nghệ sĩ trưng ra bộ mặt không thèm quan tâm thì cơ bản sẽ sụp đổ.
Khương Dao cảm thấy Liễu Ức Nhất có tính cách không quan tâm đến bất cứ ai.
Cho nên cái công ty Chu Bái Bì kia rốt cuộc nghĩ thế nào mà lại để cô ấy đi theo bàn chuyện làm ăn.
Lúc này, cô thực sự đã nghĩ như vậy.
Khương Dao nằm trên giường, chống khuỷu tay lên gối, nói với Liễu Ức Nhất: “Vị bá vương hoa này, đừng để người ta sinh thù, tra ra sự thật cậu không phải tiểu bạch hoa.”
Đợi một lát, Liễu Ức Nhất vẫn không trả lời.
Khương Dao nằm xuống ngủ một lúc, ngủ đến tận lúc bị Phùng Liên gọi dậy đi trang điểm.
Vừa ra ngoài, Phùng Liên ngập ngừng, muốn nói lại thôi: “Dao Dao, tối qua em ra ngoài làm gì?”
Khương Dao dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh ta, nghi hoặc nói: “Sao anh biết em ra ngoài?”
Phùng Liên sờ mũi, làm bộ nhìn lên trần.
Cái trần này trắng ghê, đèn treo cũng thiệt đẹp.
Khương Dao kéo đầu Phùng Liên ép anh ta nhìn cô: “Đừng giả vờ, không phải là anh đứng trước cửa canh chừng em chứ?”
Cô híp mắt, nghiến răng nghiến lợi, giống như một con báo nhỏ sắp nổi điên bất cứ lúc nào.
Phùng Liên gạt tay cô ra, trợn mắt: “Chắc anh rảnh, bộ công ty có phát thêm tiền lương làm cẩu tử* cho anh à?”
*Cẩu tử: phóng viên đi theo canh me nghệ sĩ để săn tin hot
Khương Dao bán tín bán nghi: “Vậy thì là ai?”
Phùng Liên ho nhẹ một tiếng, hạ giọng, mơ hồ nói: “Hôm qua trợ lý của Trương Trọng Tuân vô tình nhìn thấy, sáng sớm hôm nay đã đến hỏi anh. Em nữa, ít nhiều gì cũng chú ý một xíu, sau này còn phải phối hợp tuyên truyền, đừng làm anh Trọng Tuân xấu hổ.”
“Yo yo yo.” Khương Dao ngoài cười nhưng trong không cười, vỗ tay: “Nhanh vậy đã học được cách ăn cây táo rào cây sung rồi? Em nói này, anh Trọng Tuân của anh còn chưa giải quyết được bạn gái cũ, trợ lý còn rảnh rỗi quan tâm chuyện của em.”
Phùng Liên trừng mắt nhìn cô, nhanh chóng dùng tay chặn cái miệng đang lảm nhảm của Khương Dao: “Đừng nói nhảm, làm gì có bạn gái cũ, câu này truyền ra ngoài sẽ lên tin tức đấy.”
Không phải bạn gái cũ?
Không thể nào.
Khương Dao vẫn còn nhớ cô gái xuất hiện cạnh xe bảo mẫu của Trương Trọng Tuân.
Thông thường các nhân viên xuất hiện ở trường quay đều đeo thẻ, du khách tới góp vui lại gần xe bảo mẫu của nghệ sĩ đang nổi là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Vả lại lúc đó đâu có ai ngăn cản cô ấy.
Khương Dao nhún vai, không buồn nghĩ đến chuyện của Trương Trọng Tuân nữa.
Cô sờ sờ món quà trên cổ tay, cúi đầu liếm nhẹ môi dưới, trên mặt mang theo nụ cười khó che giấu.
Nhân lúc trang điểm, cô gọi điện cho Quý Nhược Thừa, anh đang chuẩn bị lên xe.
Toàn bộ quá trình đều không có gì ẩn ý, giống như tất cả những người mới bắt đầu yêu, Khương Dao chỉ có thể rầm rì, hỏi một số vấn đề không có hàm ý gì.
“Ăn cơm chưa?”
“Hôm qua ngủ muộn quá, hôm nay phải ngồi xe, mệt không?”
“Bây giờ anh đang làm gì á?”
...
Quý Nhược Thừa nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, nghiêm túc như đang làm báo cáo dự án.
Khương Dao lắc lắc ghế dựa, nhìn mình trong gương, hơi ngước mắt lên, giả bộ hỏi: “Anh không có gì muốn hỏi em sao?”
Quý Nhược Thừa trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Có thích không, quà ấy.”
Một câu rất đơn giản nhưng lại khiến người ta tê dại, giống như một dòng điện nhỏ.
“Thích, rất thích.”
Cô ấn ấn móng tay vào quần, những động tác nhỏ đầy phấn khích.
“Dao Dao, đừng nhúc nhích, chị kẻ mắt cho em.”
Thợ trang điểm ôm mặt Khương Dao, háo hức giơ bút kẻ mắt lên thử.
Mọi người trong đoàn đều rất thích Khương Dao, vì cô là người trẻ nhất trong số các diễn viên ở đây, khỏi cần trả giá, cô nhỏ tuổi nhất nên mọi người đều rất thích trêu chọc.
Trước giờ Khương Dao luôn thẳng thắn, lại hào sảng, biết uống rượu, Phùng Liên chưa bao giờ lo lắng về nhân duyên của cô trong giới. Đôi khi không có áp lực từ xuất thân, Khương Dao lại có thể mở rộng mạng lưới quan hệ của bản thân.
“Không nói nữa, anh lên xe đây.”
Quý Nhược Thừa nghe thợ trang điểm nói nên chủ động kết thúc cuộc trò chuyện lộn xộn này.
Ánh mắt thợ trang điểm trở nên ái muội: “Ai vậy Dao Dao, anh Trọng Tuân hả?”
Dù sao trong phim hai người cũng là người yêu nên mọi người trong đoàn đều rất thích gán ghép hai diễn viên chính.
Khương Dao rất hào phóng, biết đối phương không có ác ý, vừa muốn khoe khoang thầy Quý nhà mình một xíu thì cửa phòng trang điểm đột nhiên bị đẩy ra.
“Ai vậy?”
Thợ trang điểm quay đầu lại thì thấy một cô gái để tóc mái mặc váy dài đang thận trọng cầm túi xách bằng cả hai tay, nhìn xung quanh thăm dò.
Thấy thợ trang điểm hỏi, cô vội xua tay: “Xin lỗi, Trương Trọng Tuân có ở đây không?”
Cô ấy có vẻ hơi bất an, lấy tay che ngực, lén lút nhìn về phía Khương Dao.
Khương Dao không quay đầu, bắt chéo chân, nhìn gương đánh giá cô gái ở cửa.
Cô không nhớ rõ cô gái tối qua trông như thế nào nhưng thân hình của cô gái này không khác lắm.
Thợ trang điểm vò đầu suy nghĩ một lúc: “Tôi không nhớ rõ giờ hẹn của anh Trọng Tuân, có thể buổi sáng anh ấy sẽ không đến. Nếu không thì cô để lại tên, đến lúc đó tôi sẽ truyền lời giúp cô.”
Khương Dao quay đầu lại liếc nhìn thợ trang điểm.
Lát nữa Trương Trọng Huân có một cảnh đối diễn với cô, mười phút nữa hắn nhất định sẽ đến trang điểm, sao phải nói không biết?
Cô gái có chút thất vọng, đứng ở cửa một lúc, cuối cùng mới bỏ cuộc: “Thôi vậy, tôi sẽ gọi điện cho anh ấy.”
Thợ trang điểm có chút kinh ngạc: “Cô có số điện thoại của anh ấy à.” Cô ấy còn tưởng cô gái này là fan cuồng.
Cô gái gật đầu, ánh mắt hơi ai oán liếc Khương Dao một cái, lẩm bẩm: “Vậy mà hồi nãy nói bận.”
Khương Dao nhíu mày: “???”
Cô gái ngốc nghếch này sẽ không xem lời nói của thợ trang điểm là thật chứ, cho rằng cô thật sự chàng chàng thiếp thiếp qua điện thoại với Trương Trọng Tuân?
Oan thấu trời xanh!
“Ủa, Trương Trọng Tuân không phải sắp đến rồi à?” Cô nháy mắt với cô gái kia, hy vọng cô ấy sẽ ở lại một lúc để tìm Trương Trọng Tuân đối chất, nói chuyện rõ ràng.
Cô gái kia do dự một lúc rồi nói: “Tôi tên Lâm Loan.”
“Ồ.” Khương Dao quay đầu đi, cô không có hứng thú với chuyện bạn gái cũ của Trương Trọng Tuân tên gì.
Ai ngờ cô vừa nói xong, Trương Trọng Tuân đã hùng hùng hổ hổ đẩy cửa phòng trang điểm: “Dao Dao, em ăn sáng chưa, tôi bảo trợ lý mang bánh sandwich tới...”
Hắn còn chưa nói xong, đảo mắt liền thấy Lâm Loan tay chân luống cuống đứng một bên.
Khương Dao thở dài một tiếng thật sâu trong lòng.
Rồi xong, vừa vào cửa đã gọi tên cô, vị tên Lâm Loan này càng hiểu lầm.
Cô cũng không đợi Trương Trọng Tuân phản ứng, chọt chọt thợ trang điểm: “Hai người nói chuyện trước đi, tôi với Giai Giai đi vệ sinh.”
Cô hoàn toàn không muốn dính líu đến bí mật của Trương Trọng Tuân nên kéo thợ trang điểm ra ngoài, vừa đóng cửa lại, cô mơ hồ nghe thấy Trương Trọng Tuân sốt ruột nói: “Sao em lại đến nữa!”
Mí mắt Khương Dao giật giật, cảm thấy một loại dự cảm không lành.
Lúc bắt đầu quay, Lâm Loan đã biến mất.
Hôm nay quay tình tiết quan trọng của nam nữ chính, lúc đang điều phối, Trương Trọng Tuân nhàn nhạt nói một câu: “Bị fan cuồng bám lấy thật sự rất phiền.”
Fan cuồng?
Khương Dao cười nói: “Tính tình của anh cũng thật tốt, chưa báo cảnh sát.”
Trương Trọng Tuân buông tay, nói: “Không có cách nào, đều là fan, kiểu fan này chỉ có thể nói cho hiểu chứ không thể chọc giận.”
Khương Dao gật đầu đăm chiêu.
Bạn gái cũ cũng không thể chọc giận đâu, có biết bao người nổi tiếng có bạn gái cũ hoặc là tình nhân nhỏ, trong tay bọn ho có vô số tài liệu.
Tuy nhiên, Phùng Liên đã bí mật đến báo cáo trong giờ giải lao, Trương Trọng Tuân đã yêu cầu đạo diễn xóa một cảnh hôn, chuyển thành ôm ấp.
Khương Dao khó hiểu, nói: “Lạ thật, em còn chưa tìm đến, anh ta sốt sắng đến vậy hả?”
Phùng Liên cười đầy ẩn ý: “Có mấy tin đồn, nhưng anh không nói em biết đâu, để em khỏi ra ngoài nói nhảm.”
Khương Dao cười cạnh một tiếng, sờ đỉnh đầu Phùng Liên: “Chắc người tên Lâm Loan đã gây áp lực cho anh ta.”
Phùng Liên nghẹn họng nhìn trân trối, đẩy kính lên, cẩn thận đánh giá Khương Dao đột nhiên trở nên cơ trí.
“Gì?”
Phùng Liên lắc đầu: “Anh chỉ đang nghĩ em thật sự rất may mắn, dây dưa với thầy Quý nhiều năm như vậy mà người ta cũng không ghét bỏ em giống Trương Trọng Tuân, huống hồ cô gái kia còn có tình cảm với Trương Trọng Tuân.”
Khương Dao hơi giật mình.
Chuyện cô thích Quý Nhược Thừa vẫn luôn rất rõ ràng.
Lúc trước ở trường trung học, hầu hết mọi người xung quanh đều biết tâm tư của cô, bạn cùng lớp thì hiểu trong lòng mà không nói ra, mấy kẻ thù còn thường xuyên châm chọc, khiêu khích cô tự mình đa tình.
Cô luôn tạo cơ hội để được tình cờ gặp Quý Nhược Thừa, thậm chí tự làm mình bị thương chỉ để Quý Nhược Thừa đưa cô đến phòng y tế, vừa nghiến răng chịu đau vừa duy trì vẻ mặt hoạt bát, đáng yêu để khiến Quý Nhược Thừa cảm thấy cô rất mạnh mẽ.
Bây giờ nghĩ lại, những hành động này trong mắt người lớn cực kỳ trẻ con và ngớ ngẩn, giống như cô chướng mắt mấy nữ sinh trong đầu toàn cảnh tượng hường phấn.
Mặc dù Quý Nhược Thừa luôn tránh nói chuyện nhưng anh cũng chưa bao giờ có thành kiến với cô. Bình thường trở mặt là cũng là vì cô ầm ĩ trong lớp, anh sẽ bảo cô ra ngoài đứng một lát nhưng rất nhanh sau đó sẽ gọi cô vào, còn có thể lén dạy thêm cho cô.
Nói như vậy, giống như Quý Nhược Thừa là kẻ ngoại tộc còn biểu hiện của Trương Trọng Tuân mới tính là bình thường.
Nhiều năm như vậy mà cô không hề nhận ra.
Trời đất ơi!
Tự mình cắn đường của chính mình, ngọt quá đi!
Khương Dao đắm chìm trong trạng thái vui vẻ, thậm chí lúc quay phim còn thấy tự tin hơn.
Tuy nhiên không biết sao tình trạng của Trương Trọng Tuân suốt ngày không được tốt lắm, NG* rất nhiều lần.
*NG: Not Good, cảnh quay hỏng á
Cũng may địa vị của hắn cao, mọi người rất khoan dung với hắn, đầu óc hắn hiển nhiên hơi loạn nên đạo diễn tạm thời thay đổi kế hoạch, thêm rất nhiều cảnh cho Khương Dao.
Bận cả một ngày, buổi tối Khương Dao về khách sạn, lấy điện thoại gọi Quý Nhược Thừa.
Cô muốn tâm sự chuyện ở trường trung học, muốn biết lúc đó Quý Nhược Thừa nghĩ gì về cô, xót xa lúc trước giờ đã trở thành nguồn tài nguyên có thể khai thác, tiếp thêm nguồn năng lượng vô tận cho cô.
Đáng tiếc điện thoại báo bận.
Khương Dao thử gọi hai lần rồi không dám gọi tiếp, cô lo sẽ quấy rầy công việc của Quý Nhược Thừa.
Nhưng tối khuya thế này thì bận chuyện gì chứ?
Rất nhanh, Quý Nhược Thừa nhắn lại cho cô: “Anh đang nói chuyện với ba anh, đợi chút.”
Khoảng hai tiếng sau, Khương Dao ngủ mơ mơ màng màng, Liễu Ức Nhất mới gửi tin nhắn cho cô.
“Tôi không sao, vừa nãy có chút mâu thuẫn với nhân viên công tác.”
Khương Dao cố gắng mở to đôi mắt ngái ngủ, nhìn một lúc lâu mới dần dần phục hồi ý thức.
Ồ, hóa ra là có chút xích mích với đối tác.
Chuyện này trong giới rất bình thường, vốn sự hợp tác giữa đôi bên là một cuộc giằng co, có một số thương hiệu lớn rất ngạo mạn, huênh hoang, nếu nghệ sĩ trưng ra bộ mặt không thèm quan tâm thì cơ bản sẽ sụp đổ.
Khương Dao cảm thấy Liễu Ức Nhất có tính cách không quan tâm đến bất cứ ai.
Cho nên cái công ty Chu Bái Bì kia rốt cuộc nghĩ thế nào mà lại để cô ấy đi theo bàn chuyện làm ăn.
Lúc này, cô thực sự đã nghĩ như vậy.
Khương Dao nằm trên giường, chống khuỷu tay lên gối, nói với Liễu Ức Nhất: “Vị bá vương hoa này, đừng để người ta sinh thù, tra ra sự thật cậu không phải tiểu bạch hoa.”
Đợi một lát, Liễu Ức Nhất vẫn không trả lời.
Khương Dao nằm xuống ngủ một lúc, ngủ đến tận lúc bị Phùng Liên gọi dậy đi trang điểm.
Vừa ra ngoài, Phùng Liên ngập ngừng, muốn nói lại thôi: “Dao Dao, tối qua em ra ngoài làm gì?”
Khương Dao dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh ta, nghi hoặc nói: “Sao anh biết em ra ngoài?”
Phùng Liên sờ mũi, làm bộ nhìn lên trần.
Cái trần này trắng ghê, đèn treo cũng thiệt đẹp.
Khương Dao kéo đầu Phùng Liên ép anh ta nhìn cô: “Đừng giả vờ, không phải là anh đứng trước cửa canh chừng em chứ?”
Cô híp mắt, nghiến răng nghiến lợi, giống như một con báo nhỏ sắp nổi điên bất cứ lúc nào.
Phùng Liên gạt tay cô ra, trợn mắt: “Chắc anh rảnh, bộ công ty có phát thêm tiền lương làm cẩu tử* cho anh à?”
*Cẩu tử: phóng viên đi theo canh me nghệ sĩ để săn tin hot
Khương Dao bán tín bán nghi: “Vậy thì là ai?”
Phùng Liên ho nhẹ một tiếng, hạ giọng, mơ hồ nói: “Hôm qua trợ lý của Trương Trọng Tuân vô tình nhìn thấy, sáng sớm hôm nay đã đến hỏi anh. Em nữa, ít nhiều gì cũng chú ý một xíu, sau này còn phải phối hợp tuyên truyền, đừng làm anh Trọng Tuân xấu hổ.”
“Yo yo yo.” Khương Dao ngoài cười nhưng trong không cười, vỗ tay: “Nhanh vậy đã học được cách ăn cây táo rào cây sung rồi? Em nói này, anh Trọng Tuân của anh còn chưa giải quyết được bạn gái cũ, trợ lý còn rảnh rỗi quan tâm chuyện của em.”
Phùng Liên trừng mắt nhìn cô, nhanh chóng dùng tay chặn cái miệng đang lảm nhảm của Khương Dao: “Đừng nói nhảm, làm gì có bạn gái cũ, câu này truyền ra ngoài sẽ lên tin tức đấy.”
Không phải bạn gái cũ?
Không thể nào.
Khương Dao vẫn còn nhớ cô gái xuất hiện cạnh xe bảo mẫu của Trương Trọng Tuân.
Thông thường các nhân viên xuất hiện ở trường quay đều đeo thẻ, du khách tới góp vui lại gần xe bảo mẫu của nghệ sĩ đang nổi là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Vả lại lúc đó đâu có ai ngăn cản cô ấy.
Khương Dao nhún vai, không buồn nghĩ đến chuyện của Trương Trọng Tuân nữa.
Cô sờ sờ món quà trên cổ tay, cúi đầu liếm nhẹ môi dưới, trên mặt mang theo nụ cười khó che giấu.
Nhân lúc trang điểm, cô gọi điện cho Quý Nhược Thừa, anh đang chuẩn bị lên xe.
Toàn bộ quá trình đều không có gì ẩn ý, giống như tất cả những người mới bắt đầu yêu, Khương Dao chỉ có thể rầm rì, hỏi một số vấn đề không có hàm ý gì.
“Ăn cơm chưa?”
“Hôm qua ngủ muộn quá, hôm nay phải ngồi xe, mệt không?”
“Bây giờ anh đang làm gì á?”
...
Quý Nhược Thừa nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, nghiêm túc như đang làm báo cáo dự án.
Khương Dao lắc lắc ghế dựa, nhìn mình trong gương, hơi ngước mắt lên, giả bộ hỏi: “Anh không có gì muốn hỏi em sao?”
Quý Nhược Thừa trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Có thích không, quà ấy.”
Một câu rất đơn giản nhưng lại khiến người ta tê dại, giống như một dòng điện nhỏ.
“Thích, rất thích.”
Cô ấn ấn móng tay vào quần, những động tác nhỏ đầy phấn khích.
“Dao Dao, đừng nhúc nhích, chị kẻ mắt cho em.”
Thợ trang điểm ôm mặt Khương Dao, háo hức giơ bút kẻ mắt lên thử.
Mọi người trong đoàn đều rất thích Khương Dao, vì cô là người trẻ nhất trong số các diễn viên ở đây, khỏi cần trả giá, cô nhỏ tuổi nhất nên mọi người đều rất thích trêu chọc.
Trước giờ Khương Dao luôn thẳng thắn, lại hào sảng, biết uống rượu, Phùng Liên chưa bao giờ lo lắng về nhân duyên của cô trong giới. Đôi khi không có áp lực từ xuất thân, Khương Dao lại có thể mở rộng mạng lưới quan hệ của bản thân.
“Không nói nữa, anh lên xe đây.”
Quý Nhược Thừa nghe thợ trang điểm nói nên chủ động kết thúc cuộc trò chuyện lộn xộn này.
Ánh mắt thợ trang điểm trở nên ái muội: “Ai vậy Dao Dao, anh Trọng Tuân hả?”
Dù sao trong phim hai người cũng là người yêu nên mọi người trong đoàn đều rất thích gán ghép hai diễn viên chính.
Khương Dao rất hào phóng, biết đối phương không có ác ý, vừa muốn khoe khoang thầy Quý nhà mình một xíu thì cửa phòng trang điểm đột nhiên bị đẩy ra.
“Ai vậy?”
Thợ trang điểm quay đầu lại thì thấy một cô gái để tóc mái mặc váy dài đang thận trọng cầm túi xách bằng cả hai tay, nhìn xung quanh thăm dò.
Thấy thợ trang điểm hỏi, cô vội xua tay: “Xin lỗi, Trương Trọng Tuân có ở đây không?”
Cô ấy có vẻ hơi bất an, lấy tay che ngực, lén lút nhìn về phía Khương Dao.
Khương Dao không quay đầu, bắt chéo chân, nhìn gương đánh giá cô gái ở cửa.
Cô không nhớ rõ cô gái tối qua trông như thế nào nhưng thân hình của cô gái này không khác lắm.
Thợ trang điểm vò đầu suy nghĩ một lúc: “Tôi không nhớ rõ giờ hẹn của anh Trọng Tuân, có thể buổi sáng anh ấy sẽ không đến. Nếu không thì cô để lại tên, đến lúc đó tôi sẽ truyền lời giúp cô.”
Khương Dao quay đầu lại liếc nhìn thợ trang điểm.
Lát nữa Trương Trọng Huân có một cảnh đối diễn với cô, mười phút nữa hắn nhất định sẽ đến trang điểm, sao phải nói không biết?
Cô gái có chút thất vọng, đứng ở cửa một lúc, cuối cùng mới bỏ cuộc: “Thôi vậy, tôi sẽ gọi điện cho anh ấy.”
Thợ trang điểm có chút kinh ngạc: “Cô có số điện thoại của anh ấy à.” Cô ấy còn tưởng cô gái này là fan cuồng.
Cô gái gật đầu, ánh mắt hơi ai oán liếc Khương Dao một cái, lẩm bẩm: “Vậy mà hồi nãy nói bận.”
Khương Dao nhíu mày: “???”
Cô gái ngốc nghếch này sẽ không xem lời nói của thợ trang điểm là thật chứ, cho rằng cô thật sự chàng chàng thiếp thiếp qua điện thoại với Trương Trọng Tuân?
Oan thấu trời xanh!
“Ủa, Trương Trọng Tuân không phải sắp đến rồi à?” Cô nháy mắt với cô gái kia, hy vọng cô ấy sẽ ở lại một lúc để tìm Trương Trọng Tuân đối chất, nói chuyện rõ ràng.
Cô gái kia do dự một lúc rồi nói: “Tôi tên Lâm Loan.”
“Ồ.” Khương Dao quay đầu đi, cô không có hứng thú với chuyện bạn gái cũ của Trương Trọng Tuân tên gì.
Ai ngờ cô vừa nói xong, Trương Trọng Tuân đã hùng hùng hổ hổ đẩy cửa phòng trang điểm: “Dao Dao, em ăn sáng chưa, tôi bảo trợ lý mang bánh sandwich tới...”
Hắn còn chưa nói xong, đảo mắt liền thấy Lâm Loan tay chân luống cuống đứng một bên.
Khương Dao thở dài một tiếng thật sâu trong lòng.
Rồi xong, vừa vào cửa đã gọi tên cô, vị tên Lâm Loan này càng hiểu lầm.
Cô cũng không đợi Trương Trọng Tuân phản ứng, chọt chọt thợ trang điểm: “Hai người nói chuyện trước đi, tôi với Giai Giai đi vệ sinh.”
Cô hoàn toàn không muốn dính líu đến bí mật của Trương Trọng Tuân nên kéo thợ trang điểm ra ngoài, vừa đóng cửa lại, cô mơ hồ nghe thấy Trương Trọng Tuân sốt ruột nói: “Sao em lại đến nữa!”
Mí mắt Khương Dao giật giật, cảm thấy một loại dự cảm không lành.
Lúc bắt đầu quay, Lâm Loan đã biến mất.
Hôm nay quay tình tiết quan trọng của nam nữ chính, lúc đang điều phối, Trương Trọng Tuân nhàn nhạt nói một câu: “Bị fan cuồng bám lấy thật sự rất phiền.”
Fan cuồng?
Khương Dao cười nói: “Tính tình của anh cũng thật tốt, chưa báo cảnh sát.”
Trương Trọng Tuân buông tay, nói: “Không có cách nào, đều là fan, kiểu fan này chỉ có thể nói cho hiểu chứ không thể chọc giận.”
Khương Dao gật đầu đăm chiêu.
Bạn gái cũ cũng không thể chọc giận đâu, có biết bao người nổi tiếng có bạn gái cũ hoặc là tình nhân nhỏ, trong tay bọn ho có vô số tài liệu.
Tuy nhiên, Phùng Liên đã bí mật đến báo cáo trong giờ giải lao, Trương Trọng Tuân đã yêu cầu đạo diễn xóa một cảnh hôn, chuyển thành ôm ấp.
Khương Dao khó hiểu, nói: “Lạ thật, em còn chưa tìm đến, anh ta sốt sắng đến vậy hả?”
Phùng Liên cười đầy ẩn ý: “Có mấy tin đồn, nhưng anh không nói em biết đâu, để em khỏi ra ngoài nói nhảm.”
Khương Dao cười cạnh một tiếng, sờ đỉnh đầu Phùng Liên: “Chắc người tên Lâm Loan đã gây áp lực cho anh ta.”
Phùng Liên nghẹn họng nhìn trân trối, đẩy kính lên, cẩn thận đánh giá Khương Dao đột nhiên trở nên cơ trí.
“Gì?”
Phùng Liên lắc đầu: “Anh chỉ đang nghĩ em thật sự rất may mắn, dây dưa với thầy Quý nhiều năm như vậy mà người ta cũng không ghét bỏ em giống Trương Trọng Tuân, huống hồ cô gái kia còn có tình cảm với Trương Trọng Tuân.”
Khương Dao hơi giật mình.
Chuyện cô thích Quý Nhược Thừa vẫn luôn rất rõ ràng.
Lúc trước ở trường trung học, hầu hết mọi người xung quanh đều biết tâm tư của cô, bạn cùng lớp thì hiểu trong lòng mà không nói ra, mấy kẻ thù còn thường xuyên châm chọc, khiêu khích cô tự mình đa tình.
Cô luôn tạo cơ hội để được tình cờ gặp Quý Nhược Thừa, thậm chí tự làm mình bị thương chỉ để Quý Nhược Thừa đưa cô đến phòng y tế, vừa nghiến răng chịu đau vừa duy trì vẻ mặt hoạt bát, đáng yêu để khiến Quý Nhược Thừa cảm thấy cô rất mạnh mẽ.
Bây giờ nghĩ lại, những hành động này trong mắt người lớn cực kỳ trẻ con và ngớ ngẩn, giống như cô chướng mắt mấy nữ sinh trong đầu toàn cảnh tượng hường phấn.
Mặc dù Quý Nhược Thừa luôn tránh nói chuyện nhưng anh cũng chưa bao giờ có thành kiến với cô. Bình thường trở mặt là cũng là vì cô ầm ĩ trong lớp, anh sẽ bảo cô ra ngoài đứng một lát nhưng rất nhanh sau đó sẽ gọi cô vào, còn có thể lén dạy thêm cho cô.
Nói như vậy, giống như Quý Nhược Thừa là kẻ ngoại tộc còn biểu hiện của Trương Trọng Tuân mới tính là bình thường.
Nhiều năm như vậy mà cô không hề nhận ra.
Trời đất ơi!
Tự mình cắn đường của chính mình, ngọt quá đi!
Khương Dao đắm chìm trong trạng thái vui vẻ, thậm chí lúc quay phim còn thấy tự tin hơn.
Tuy nhiên không biết sao tình trạng của Trương Trọng Tuân suốt ngày không được tốt lắm, NG* rất nhiều lần.
*NG: Not Good, cảnh quay hỏng á
Cũng may địa vị của hắn cao, mọi người rất khoan dung với hắn, đầu óc hắn hiển nhiên hơi loạn nên đạo diễn tạm thời thay đổi kế hoạch, thêm rất nhiều cảnh cho Khương Dao.
Bận cả một ngày, buổi tối Khương Dao về khách sạn, lấy điện thoại gọi Quý Nhược Thừa.
Cô muốn tâm sự chuyện ở trường trung học, muốn biết lúc đó Quý Nhược Thừa nghĩ gì về cô, xót xa lúc trước giờ đã trở thành nguồn tài nguyên có thể khai thác, tiếp thêm nguồn năng lượng vô tận cho cô.
Đáng tiếc điện thoại báo bận.
Khương Dao thử gọi hai lần rồi không dám gọi tiếp, cô lo sẽ quấy rầy công việc của Quý Nhược Thừa.
Nhưng tối khuya thế này thì bận chuyện gì chứ?
Rất nhanh, Quý Nhược Thừa nhắn lại cho cô: “Anh đang nói chuyện với ba anh, đợi chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.