Ai Cũng Không Được Đụng Vào Giáo Sư Quý Của Tui
Chương 19: Em chỉ thích mình em ấy
Tiêu Thất Lục Đề
17/04/2024
Edit: jen
Vẻ mặt của trưởng khoa dần dần trở nên phức tạp.
Bầu không khí dường như cũng không hề hài hòa hơn mà ngược lại lại rơi vào bế tắc vì lời nói của Quý Nhược Thừa.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt thản nhiên của Quý Nhược Thừa, trưởng khoa không thể không hỏi rõ ràng.
“Nhưng tôi nghe nói em ấy là học trò của em, sao lại thành thế này?”
Quý Nhược Thừa gật đầu, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Trước kia anh uống cà phê rất nhiều, mãi đến gần đây mới bắt đầu quen với mùi thơm ngát của lá trà.
“Đúng là học trò của em.”
Trưởng khoa ngồi thẳng người, cau mày nói: “Tiểu Quý, tôi nói này, em làm vậy không tốt lắm đâu. Em nói có một nữ sinh bình thường xung đột với giáo sư Lữ, chúng ta nói chuyện giải quyết ổn thỏa, không có chuyện gì lớn hết. Nhưng em... Các giáo sư trong khoa cũng đã giới thiệu cho em rất nhiều cô gái tốt, sao lại chọn học trò của chính mình?”
Quý Nhược Thừa cụp mắt xuống, trái cổ khẽ động, anh đặt chiếc cốc lên bàn, phát ra tiếng va chạm nhỏ, nước trong cốc không ngừng sóng sánh.
“Cô gái tốt trên đời này thì rất nhiều, em chỉ thích một mình em ấy“.
Đúng là theo tuổi tác dần lớn hơn của anh, có rất nhiều trưởng bối nhiệt tình giới thiệu cho anh mấy cô gái phù hợp, ai nấy đều có bằng cấp cao, đều là tài nữ dịu dàng điềm tĩnh.
Nhưng anh thủy chung nhớ mãi không quên, buổi chiều hôm tốt nghiệp nghiệp trung học, ở trong văn phòng, nụ hôn trúc trắc mang theo sự cố chấp mà Khương Dao đã trao anh.
Giây phút đó, mọi sự nhẫn nại, đè nén của anh đã bị phá vỡ triệt để.
Anh rõ ràng nhận ra rằng mình sẽ vì Khương Dao mà tim đập nhanh, sẽ vì một nụ hôn mà sinh ra... Khao khát chiếm hữu.
Tình cảm của anh dành cho Khương Dao khó kiểm soát hơn anh nghĩ rất nhiều.
Vốn tưởng rằng khoảng cách và thời gian sẽ khắc phục được sự mất kiểm soát này, không chỉ là với anh mà còn với Khương Dao.
Nhưng không.
Nhìn thấy Khương Dao co ro dưới mưa, nhìn thấy đôi mắt lờ đờ vì say nhưng vẫn chất đầy tình yêu, Quý Nhược Thừa lần đầu tiên hối hận vì tự cho mình là đúng.
Anh thật sự thích Khương Dao.
Rất rất thích.
Thậm chí không cần lý do, thích cô đôi khi tùy hứng vô lý, thích dáng vẻ kiêu ngạo của cô.
Cô tươi tắn, đầy màu sắc, vô tình chiếm trọn mọi ánh nhìn của anh.
Không ai sâu sắc bằng cô, không ai tận tâm bằng cô.
Cô rất tốt.
“Chuyện chung thân đại sự, tôi nói có hơi quá nhưng vẫn là khuyên em nên nghiêm túc suy nghĩ lại.”
Thành thật mà nói, trưởng khoa cảm thấy có chút tiếc nuối.
Ông ấy biết rất rõ trình độ học thuật thật sự của Quý Nhược Thừa, hơn nữa cũng vô cùng tin tưởng với thái độ nghiêm túc, kiên định của Quý Nhược Thừa, chắc chắn sẽ làm ra thành tích.
Ông ấy đang bồi dưỡng Quý Nhược Thừa làm người kế nhiệm, hy vọng trong tương lai anh vừa nghiên cứu học thuật vừa quản lí chuyện trong khoa.
Nhưng Quý Nhược Thừa lại yêu đương với học trò của chính mình, đối phương lại là một diễn viên xuất đầu lộ diện trước công chúng.
Thị phi đúng sai, không lời nào dễ nghe.
“Cảm ơn trưởng khoa, nhưng em đã nghiêm túc cân nhắc.” Quý Nhược Thừa nghiêm túc nói.
Trưởng khoa đứng lên vỗ nhẹ vạt áo của mình: “Được rồi, nếu em ấy là bạn gái của em thì khoa đương nhiên đứng về phía em. Giáo sư Lữ vẫn muốn làm ầm ĩ lên đồn cảnh sát, mặc kệ ông ấy có phải muốn chuyện bé xé ra to hay không, em vẫn nên khuyên nhủ bạn gái em. Dù sao giáo sư Lữ cũng có danh tiếng trên thế giới, làm lớn chuyện cũng sẽ không tốt cho em.”
Quý Nhược Thừa lập tức đứng lên, thản nhiên nói: “Trong lòng em biết rõ.”
Sự mẫn cảm và thận trọng của Khương Dao khi đối mặt với anh khiến anh cảm thấy đau lòng, nên trong lòng anh biết rõ, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì đụng chạm hay ép buộc Khương Dao phải thay đổi tính cách.
Người anh thích là chính bản thân cô, không phải một cô gái hoàn hảo.
Cuộc trò chuyện buổi khuya cuối cùng cũng kết thúc, về phía Lữ Gia n, trưởng khoa sẽ chừa mặt mũi cho anh mà áp chế mọi chuyện, cố gắng không để ảnh hưởng đến Khương Dao.
Những chuyện rối rắm sau đó, không cần cho Khương Dao biết.
Anh chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc rồi trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Chỉ trong một ngày mà đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh muốn sắp xếp lần lượt từng chuyện, sau đó nỗ lực thích ứng sự chuyển đổi thân phận từ thầy giáo thành bạn trai.
Anh thay quần áo, vào phòng tắm tắm rửa, khi ra ngoài lau tóc mới phát hiện Khương Dao đã gọi anh hai cuộc.
Quý Nhược Thừa nhìn “Diễn viên nhỏ” hiện trên màn hình điện thoại, không khỏi mỉm cười.
Anh gọi lại cho Khương Dao, vừa nghe được một tiếng nhạc chờ, người ở đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Vừa nãy anh làm gì thế?” Khương Dao vội vàng hỏi.
Thật ra vừa mới được Quý Nhược Thừa đáp lại, cô vẫn cảm thấy không chân thực, thậm chí còn hơi có cảm giác bất an.
Cô luôn sợ Quý Nhược Thừa sẽ hối hận, luôn sợ hôm nay chỉ là một giấc mơ đẹp.
Khi Quý Nhược Thừa bình tĩnh lại, anh vẫn sẽ coi cô như học trò, sẽ muốn tránh mặt cô.
Cô thậm chí còn sợ Quý Nhược Thừa sẽ giống lúc trước, đổi số điện thoại, muốn cắt đứt quan hệ với cô.
“Đi tắm nên không nghe thấy chuông.”
Quý Nhược Thừa nhìn ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ, đáy mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Cho dù anh không thể ngay lập tức nói chuyện với Khương Dao như người yêu, nhưng ít ra anh thật lòng.
Khương Dao nghe được câu trả lời, chậm rãi yên lòng hơn.
Cô cắn cắn môi dưới, đáy mắt hiện lên vẻ say xỉn mơ hồ, nói giọng mềm nhũn: “Quý Nhược Thừa, sau khi em vào đoàn, anh có thể đến thăm ban không?”
Tuy không đáng sợ như lúc Liễu Ức Nhất say xỉn nhưng ít nhiều gì, Khương Dao cũng bị cồn ảnh hưởng, ăn nói thẳng thừng rõ ý.
Nếu là lúc tỉnh táo, cô biết rõ Quý Nhược Thừa bề bộn công việc thì sẽ không mở miệng hỏi được.
Quý Nhược Thừa suy nghĩ một lúc: “Được.”
Khương Dao đạt được câu trả lời mình mong muốn, cong mắt cười nhẹ hai tiếng: “Quý Nhược Thừa.” Em yêu anh.
Ba chữ đằng sau cô không nói thành tiếng.
Nhưng Quý Nhược Thừa đầu dây bên kia lại nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Màn đêm êm dịu, trong bóng tối dày đặc ẩn hiện mấy tia sáng long lanh, kiều diễm. Ánh đèn đường lóe sáng dai dẳng giữa thế giới đời thường, hòa lẫn với ánh trăng trên cao kia.
~
Chuyện vào đoàn phim đến nhanh hơn Khương Dao tưởng tượng.
Vở kịch tốt nghiệp ở trường, Khương Dao buộc phải dừng tập luyện, để bày tỏ lời xin lỗi, cô đã bỏ tiền ra mua đồ ăn nhẹ cho mọi người.
Thật ra cô không phải là người duy nhất vắng mặt, nhưng ai cũng biết cô đã nhận vai trong “Vượt qua thời không”, đóng cùng Trương Trọng Tuân.
Trong số những tài nguyên mà tất cả sinh viên sắp tốt nghiệp có thể tiếp xúc, chỉ có Khương Dao là đáng ghen tị.
Hà Đinh Ninh xé một túi bánh bắp nhập khẩu, cắn một góc, ngạc nhiên nói: “Ăn ngon quá, cảm ơn Dao Dao.”
Khương Dao nheo mắt cười cười, không nói gì.
Trương Đình Đình ở cùng ký túc dùng khăn ướt lau mồ hôi trên mặt: “Thật ra một tuần nữa tớ cũng sẽ vào đoàn phim, mới nhận được tin tối qua.”
Hạ Nhất Manh vỗ tay: “Chúc mừng, hiện tại phim gián điệp rất nổi tiếng, nhân vật nằm vùng của cậu cũng có điểm nổi bật.”
Trương Đình Đình ngượng ngùng vỗ vỗ vai Hạ Nhất Manh: “Cậu cũng rất tốt mà, nữ chính phim chiếu mạng, lượng truy cập trên Internet hiện tại không hề nhỏ.”
Hạ Nhất Manh xua xua tay: “Đội ngũ nghèo muốn chết, toàn quay ngoài đường.”
Hà Đinh Ninh nghe mấy cô nói chuyện, trên mặt vẫn luôn duy trì một nụ cười cứng ngắc.
Hạ Nhất Manh chú ý, cười hỏi: “Đinh Ninh, cậu đóng vai gì?”
Cơ mặt Hà Đinh Ninh khẽ run lên: “Tớ không có, không qua được buổi thử vai.”
Mặt Hạ Nhất Manh hiện lên một tia kinh ngạc và tiếc nuối, đành phải nói thuận theo: “Không sao đâu, cứ từ từ, về sau sẽ có cơ hội khác.”
Một lời an ủi nhẹ tưng, không có sức thuyết phục.
Hà Đinh Ninh vuốt tóc, lạc quan nói: “Đúng vậy, tớ cũng nghĩ thế, vai diễn hay không dễ tranh, vai diễn tuần trước phải cạnh tranh với một nữ phụ có giải Kim Mã, quả thật tớ thua kém người ta.”
Cô lặng lẽ nhấn mạnh rằng người phỏng vấn cô đều là những đạo diễn lớn, dàn diễn viên xuất sắc, mấy vai diễn nhỏ không mấy ai chú ý, có thể dễ dàng diễn được, cô còn xem thường.
Hạ Nhất Manh gật đầu thật tình: “Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng không có nhiều kinh nghiệm, ở trường dù có học tốt đến mấy cũng chỉ là lớp da bên ngoài thôi, ra phim trường thì lại không diễn được.”
Trương Đình Đình lắc qua lắc lại chiếc tai nghe, ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Thật á, tớ thấy cũng được mà, tớ thích ứng rất nhanh.”
Khương Dao khui một chai Coca, chậm rãi uống, dự thính đại hội nghệ thuật ngôn từ của ký túc xá.
Trong đại hội, mỗi người một câu, đạn bắn từ bốn phía, thể hiện toàn bộ tinh hoa văn hóa trong ngôn từ, rèn luyện khả năng lý giải vẫn còn ở trình độ tiểu học đã biến mất nhiều năm của Khương Dao.
Uống hết nửa chai Coca, cuối cùng đại hội cũng kết thúc một cách miễn cưỡng.
Trương Đình Đình liếc nhìn Khương Dao đang không thèm quan tâm, trong lòng hơi ngứa ngáy vì Khương Dao không có cơ hội nói chen vào, nên đã mạnh mẽ kéo cô vào chiến trường.
“Dao Dao, tớ nghe thấy tin đồn trên trường quay rằng Trương Trọng Tuân có bạn gái là mối tình đầu?”
Khương Dao hơi nao nao.
Rồi xong, cả thế giới đều biết Trương Trọng Tuân có bạn gái là mối tình đầu, đội ngũ quan hệ công chúng công ty nhà cô lại phải ngày đêm điên đảo bác bỏ tin đồn.
Hạ Nhất Manh tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, có bạn gái thì không thể xào CP được, CP không nổi thì phim cũng không nổi được, Dao Dao, bộ phim này của cậu hơi bấp bênh đấy.”
Khương Dao gật đầu có lệ, nói: “Đúng, đúng vậy, tớ tiếc lắm, khóc cả ngày hôm qua.”
Ba người an ủi nhau: “Đừng nóng vội, không sao đâu.”
“Thực ra CP không nổi cũng không sao, coi như tích lũy kinh nghiệm thôi.”
“Không phải “chiếc bánh ngon” nào cũng có thể nổi, tháng trước phim của ảnh hậu cũng flop đó thôi.”
“Sau này sẽ có cơ hội tốt.”
...
Tình cảm ký túc xá cảm động trời xanh.
Vẻ mặt của trưởng khoa dần dần trở nên phức tạp.
Bầu không khí dường như cũng không hề hài hòa hơn mà ngược lại lại rơi vào bế tắc vì lời nói của Quý Nhược Thừa.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt thản nhiên của Quý Nhược Thừa, trưởng khoa không thể không hỏi rõ ràng.
“Nhưng tôi nghe nói em ấy là học trò của em, sao lại thành thế này?”
Quý Nhược Thừa gật đầu, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Trước kia anh uống cà phê rất nhiều, mãi đến gần đây mới bắt đầu quen với mùi thơm ngát của lá trà.
“Đúng là học trò của em.”
Trưởng khoa ngồi thẳng người, cau mày nói: “Tiểu Quý, tôi nói này, em làm vậy không tốt lắm đâu. Em nói có một nữ sinh bình thường xung đột với giáo sư Lữ, chúng ta nói chuyện giải quyết ổn thỏa, không có chuyện gì lớn hết. Nhưng em... Các giáo sư trong khoa cũng đã giới thiệu cho em rất nhiều cô gái tốt, sao lại chọn học trò của chính mình?”
Quý Nhược Thừa cụp mắt xuống, trái cổ khẽ động, anh đặt chiếc cốc lên bàn, phát ra tiếng va chạm nhỏ, nước trong cốc không ngừng sóng sánh.
“Cô gái tốt trên đời này thì rất nhiều, em chỉ thích một mình em ấy“.
Đúng là theo tuổi tác dần lớn hơn của anh, có rất nhiều trưởng bối nhiệt tình giới thiệu cho anh mấy cô gái phù hợp, ai nấy đều có bằng cấp cao, đều là tài nữ dịu dàng điềm tĩnh.
Nhưng anh thủy chung nhớ mãi không quên, buổi chiều hôm tốt nghiệp nghiệp trung học, ở trong văn phòng, nụ hôn trúc trắc mang theo sự cố chấp mà Khương Dao đã trao anh.
Giây phút đó, mọi sự nhẫn nại, đè nén của anh đã bị phá vỡ triệt để.
Anh rõ ràng nhận ra rằng mình sẽ vì Khương Dao mà tim đập nhanh, sẽ vì một nụ hôn mà sinh ra... Khao khát chiếm hữu.
Tình cảm của anh dành cho Khương Dao khó kiểm soát hơn anh nghĩ rất nhiều.
Vốn tưởng rằng khoảng cách và thời gian sẽ khắc phục được sự mất kiểm soát này, không chỉ là với anh mà còn với Khương Dao.
Nhưng không.
Nhìn thấy Khương Dao co ro dưới mưa, nhìn thấy đôi mắt lờ đờ vì say nhưng vẫn chất đầy tình yêu, Quý Nhược Thừa lần đầu tiên hối hận vì tự cho mình là đúng.
Anh thật sự thích Khương Dao.
Rất rất thích.
Thậm chí không cần lý do, thích cô đôi khi tùy hứng vô lý, thích dáng vẻ kiêu ngạo của cô.
Cô tươi tắn, đầy màu sắc, vô tình chiếm trọn mọi ánh nhìn của anh.
Không ai sâu sắc bằng cô, không ai tận tâm bằng cô.
Cô rất tốt.
“Chuyện chung thân đại sự, tôi nói có hơi quá nhưng vẫn là khuyên em nên nghiêm túc suy nghĩ lại.”
Thành thật mà nói, trưởng khoa cảm thấy có chút tiếc nuối.
Ông ấy biết rất rõ trình độ học thuật thật sự của Quý Nhược Thừa, hơn nữa cũng vô cùng tin tưởng với thái độ nghiêm túc, kiên định của Quý Nhược Thừa, chắc chắn sẽ làm ra thành tích.
Ông ấy đang bồi dưỡng Quý Nhược Thừa làm người kế nhiệm, hy vọng trong tương lai anh vừa nghiên cứu học thuật vừa quản lí chuyện trong khoa.
Nhưng Quý Nhược Thừa lại yêu đương với học trò của chính mình, đối phương lại là một diễn viên xuất đầu lộ diện trước công chúng.
Thị phi đúng sai, không lời nào dễ nghe.
“Cảm ơn trưởng khoa, nhưng em đã nghiêm túc cân nhắc.” Quý Nhược Thừa nghiêm túc nói.
Trưởng khoa đứng lên vỗ nhẹ vạt áo của mình: “Được rồi, nếu em ấy là bạn gái của em thì khoa đương nhiên đứng về phía em. Giáo sư Lữ vẫn muốn làm ầm ĩ lên đồn cảnh sát, mặc kệ ông ấy có phải muốn chuyện bé xé ra to hay không, em vẫn nên khuyên nhủ bạn gái em. Dù sao giáo sư Lữ cũng có danh tiếng trên thế giới, làm lớn chuyện cũng sẽ không tốt cho em.”
Quý Nhược Thừa lập tức đứng lên, thản nhiên nói: “Trong lòng em biết rõ.”
Sự mẫn cảm và thận trọng của Khương Dao khi đối mặt với anh khiến anh cảm thấy đau lòng, nên trong lòng anh biết rõ, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì đụng chạm hay ép buộc Khương Dao phải thay đổi tính cách.
Người anh thích là chính bản thân cô, không phải một cô gái hoàn hảo.
Cuộc trò chuyện buổi khuya cuối cùng cũng kết thúc, về phía Lữ Gia n, trưởng khoa sẽ chừa mặt mũi cho anh mà áp chế mọi chuyện, cố gắng không để ảnh hưởng đến Khương Dao.
Những chuyện rối rắm sau đó, không cần cho Khương Dao biết.
Anh chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc rồi trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Chỉ trong một ngày mà đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh muốn sắp xếp lần lượt từng chuyện, sau đó nỗ lực thích ứng sự chuyển đổi thân phận từ thầy giáo thành bạn trai.
Anh thay quần áo, vào phòng tắm tắm rửa, khi ra ngoài lau tóc mới phát hiện Khương Dao đã gọi anh hai cuộc.
Quý Nhược Thừa nhìn “Diễn viên nhỏ” hiện trên màn hình điện thoại, không khỏi mỉm cười.
Anh gọi lại cho Khương Dao, vừa nghe được một tiếng nhạc chờ, người ở đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Vừa nãy anh làm gì thế?” Khương Dao vội vàng hỏi.
Thật ra vừa mới được Quý Nhược Thừa đáp lại, cô vẫn cảm thấy không chân thực, thậm chí còn hơi có cảm giác bất an.
Cô luôn sợ Quý Nhược Thừa sẽ hối hận, luôn sợ hôm nay chỉ là một giấc mơ đẹp.
Khi Quý Nhược Thừa bình tĩnh lại, anh vẫn sẽ coi cô như học trò, sẽ muốn tránh mặt cô.
Cô thậm chí còn sợ Quý Nhược Thừa sẽ giống lúc trước, đổi số điện thoại, muốn cắt đứt quan hệ với cô.
“Đi tắm nên không nghe thấy chuông.”
Quý Nhược Thừa nhìn ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ, đáy mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Cho dù anh không thể ngay lập tức nói chuyện với Khương Dao như người yêu, nhưng ít ra anh thật lòng.
Khương Dao nghe được câu trả lời, chậm rãi yên lòng hơn.
Cô cắn cắn môi dưới, đáy mắt hiện lên vẻ say xỉn mơ hồ, nói giọng mềm nhũn: “Quý Nhược Thừa, sau khi em vào đoàn, anh có thể đến thăm ban không?”
Tuy không đáng sợ như lúc Liễu Ức Nhất say xỉn nhưng ít nhiều gì, Khương Dao cũng bị cồn ảnh hưởng, ăn nói thẳng thừng rõ ý.
Nếu là lúc tỉnh táo, cô biết rõ Quý Nhược Thừa bề bộn công việc thì sẽ không mở miệng hỏi được.
Quý Nhược Thừa suy nghĩ một lúc: “Được.”
Khương Dao đạt được câu trả lời mình mong muốn, cong mắt cười nhẹ hai tiếng: “Quý Nhược Thừa.” Em yêu anh.
Ba chữ đằng sau cô không nói thành tiếng.
Nhưng Quý Nhược Thừa đầu dây bên kia lại nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Màn đêm êm dịu, trong bóng tối dày đặc ẩn hiện mấy tia sáng long lanh, kiều diễm. Ánh đèn đường lóe sáng dai dẳng giữa thế giới đời thường, hòa lẫn với ánh trăng trên cao kia.
~
Chuyện vào đoàn phim đến nhanh hơn Khương Dao tưởng tượng.
Vở kịch tốt nghiệp ở trường, Khương Dao buộc phải dừng tập luyện, để bày tỏ lời xin lỗi, cô đã bỏ tiền ra mua đồ ăn nhẹ cho mọi người.
Thật ra cô không phải là người duy nhất vắng mặt, nhưng ai cũng biết cô đã nhận vai trong “Vượt qua thời không”, đóng cùng Trương Trọng Tuân.
Trong số những tài nguyên mà tất cả sinh viên sắp tốt nghiệp có thể tiếp xúc, chỉ có Khương Dao là đáng ghen tị.
Hà Đinh Ninh xé một túi bánh bắp nhập khẩu, cắn một góc, ngạc nhiên nói: “Ăn ngon quá, cảm ơn Dao Dao.”
Khương Dao nheo mắt cười cười, không nói gì.
Trương Đình Đình ở cùng ký túc dùng khăn ướt lau mồ hôi trên mặt: “Thật ra một tuần nữa tớ cũng sẽ vào đoàn phim, mới nhận được tin tối qua.”
Hạ Nhất Manh vỗ tay: “Chúc mừng, hiện tại phim gián điệp rất nổi tiếng, nhân vật nằm vùng của cậu cũng có điểm nổi bật.”
Trương Đình Đình ngượng ngùng vỗ vỗ vai Hạ Nhất Manh: “Cậu cũng rất tốt mà, nữ chính phim chiếu mạng, lượng truy cập trên Internet hiện tại không hề nhỏ.”
Hạ Nhất Manh xua xua tay: “Đội ngũ nghèo muốn chết, toàn quay ngoài đường.”
Hà Đinh Ninh nghe mấy cô nói chuyện, trên mặt vẫn luôn duy trì một nụ cười cứng ngắc.
Hạ Nhất Manh chú ý, cười hỏi: “Đinh Ninh, cậu đóng vai gì?”
Cơ mặt Hà Đinh Ninh khẽ run lên: “Tớ không có, không qua được buổi thử vai.”
Mặt Hạ Nhất Manh hiện lên một tia kinh ngạc và tiếc nuối, đành phải nói thuận theo: “Không sao đâu, cứ từ từ, về sau sẽ có cơ hội khác.”
Một lời an ủi nhẹ tưng, không có sức thuyết phục.
Hà Đinh Ninh vuốt tóc, lạc quan nói: “Đúng vậy, tớ cũng nghĩ thế, vai diễn hay không dễ tranh, vai diễn tuần trước phải cạnh tranh với một nữ phụ có giải Kim Mã, quả thật tớ thua kém người ta.”
Cô lặng lẽ nhấn mạnh rằng người phỏng vấn cô đều là những đạo diễn lớn, dàn diễn viên xuất sắc, mấy vai diễn nhỏ không mấy ai chú ý, có thể dễ dàng diễn được, cô còn xem thường.
Hạ Nhất Manh gật đầu thật tình: “Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng không có nhiều kinh nghiệm, ở trường dù có học tốt đến mấy cũng chỉ là lớp da bên ngoài thôi, ra phim trường thì lại không diễn được.”
Trương Đình Đình lắc qua lắc lại chiếc tai nghe, ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Thật á, tớ thấy cũng được mà, tớ thích ứng rất nhanh.”
Khương Dao khui một chai Coca, chậm rãi uống, dự thính đại hội nghệ thuật ngôn từ của ký túc xá.
Trong đại hội, mỗi người một câu, đạn bắn từ bốn phía, thể hiện toàn bộ tinh hoa văn hóa trong ngôn từ, rèn luyện khả năng lý giải vẫn còn ở trình độ tiểu học đã biến mất nhiều năm của Khương Dao.
Uống hết nửa chai Coca, cuối cùng đại hội cũng kết thúc một cách miễn cưỡng.
Trương Đình Đình liếc nhìn Khương Dao đang không thèm quan tâm, trong lòng hơi ngứa ngáy vì Khương Dao không có cơ hội nói chen vào, nên đã mạnh mẽ kéo cô vào chiến trường.
“Dao Dao, tớ nghe thấy tin đồn trên trường quay rằng Trương Trọng Tuân có bạn gái là mối tình đầu?”
Khương Dao hơi nao nao.
Rồi xong, cả thế giới đều biết Trương Trọng Tuân có bạn gái là mối tình đầu, đội ngũ quan hệ công chúng công ty nhà cô lại phải ngày đêm điên đảo bác bỏ tin đồn.
Hạ Nhất Manh tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, có bạn gái thì không thể xào CP được, CP không nổi thì phim cũng không nổi được, Dao Dao, bộ phim này của cậu hơi bấp bênh đấy.”
Khương Dao gật đầu có lệ, nói: “Đúng, đúng vậy, tớ tiếc lắm, khóc cả ngày hôm qua.”
Ba người an ủi nhau: “Đừng nóng vội, không sao đâu.”
“Thực ra CP không nổi cũng không sao, coi như tích lũy kinh nghiệm thôi.”
“Không phải “chiếc bánh ngon” nào cũng có thể nổi, tháng trước phim của ảnh hậu cũng flop đó thôi.”
“Sau này sẽ có cơ hội tốt.”
...
Tình cảm ký túc xá cảm động trời xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.