Chương 1: Chương 1
Vainy
10/10/2016
Lần đầu tiên Tiêu Luân gặp Dung An Trúc, khi đó cả hai mới khoảng hai tư hai lăm tuổi, đúng là thời kỳ tuổi trẻ hăng hái. Thế nhưng Dung An Trúc lại mặc một bộ quần áo vải bông, chân đi giày vải, trên tay còn cầm theo một quyển kinh thư hư hư thực thực.
Từ đó về sau, cảm giác của Tiêu Luân đối với Dung An Trúc vô cùng phức tạp, trong kính sợ mang theo một tia khinh thường, trong khinh thường mang theo một tia tò mò, trong tò mò lại mang theo một tia xa cách.
Hai người lần đầu gặp mặt, là vì chuyện hợp tác mở công ty.
Nữ tử không thể nói rõ là xinh đẹp nhưng mang theo một tia khí chất nhịn xuống khoé miệng run rẩy. “An Trúc, trường hợp ngày hôm nay, không cần anh phải mặc tây trang giày da, nhưng tốt xấu gì cũng nên ăn mặc bình thường một chút có được không?”
Dung An Trúc khoé miệng khẽ cười, không ưu không phiền đáp. “Vì biểu đạt thành ý của anh, hôm nay anh đã đem một mặt chân thật nhất của mình thể hiện ra, Tiểu Tuệ em cảm thấy như vậy không tốt sao?”
Khang Giai Tuệ đỡ trán.
Ngược lại Tiêu Luân không có phản ứng quá lớn, chỉ mỉm cười vươn tay ra. “Xin chào, tôi là Tiêu Luân”.
“Nghe danh đã lâu”. Dung An Trúc đứng lên, cùng hắn bắt tay. “Xin chào, tôi là Dung An Trúc”.
Chương 1.
Tiêu gia là đại gia tộc, kinh doanh đều kéo đến cả nước Mỹ cũng có công ty riêng. Tiêu Luân từ nhỏ đã được trải sẵn đường đi, các trưởng bối một lòng bồi dưỡng hắn, lấy mục tiêu cuối cùng là đem hắn trở thành người kế thừa Tiêu thị.
Tiêu Luân cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, học kinh doanh là chính, tài vụ pháp luật là phụ, đến năm hai mươi tư tuổi ở nước Mỹ đạt được hai bằng thạc sĩ. Đúng vào lúc các trưởng bối trong nhà đều trông mong hắn về nước, lại không ngờ hắn phát biểu một câu, muốn rời khỏi Tiêu thị, tự lập công ty riêng.
“Cánh cứng cáp rồi, thì để cho nó bay đi”. Tiêu gia lão gia tử xoay xoay chuỗi tràng hạt, chậm rãi mở miệng.
Tiêu Luân suy cho cùng vẫn là có ngạo khí của một nhà tư sản muốn có thành tựu riêng. Từ nhỏ đến lớn hô phong hoán vũ, kế thừa mấy thế hệ gen tốt đẹp, vô luận là bề ngoài hay bên trong, chỉ cần bốn chữ là có thể khái quát: tài hoa xuất chúng.
Tiêu Luân chưa bao giờ tiếc rẻ mấy chuyện vui chơi phóng túng, lúc đi học vừa có thể bảo trì thành tích vượt trội, cũng không bao giờ vắng mặt trong mấy cuộc chơi xa hoa lãng phí. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, đương nhiên là phải sống sao cho mình vui vẻ hưởng thụ mới là tốt nhất. Cho nên không biết từ lúc nào, trong đầu hắn đã mang theo suy nghĩ, Tiêu gia lớn thế nào, cũng không phải chuyện mà Tiêu Luân hắn không làm được.
Hắn quen Khang Giai Tuệ chính là lúc đang du học ở Mỹ. Nữ nhân này ở giữa dàn mỹ nữ phương đông phương tây có vẻ không có điểm nào thu hút, thế nhưng lại có khả năng thi triển sáu mươi bốn chiêu thức thái cực, đánh cho năm tên cướp vây quanh mình đến tơi bời tan tác.
Lúc ấy Tiêu Luân ở ngay gần đó, vốn định không phải là mỹ nhân nhưng dù sao cũng cùng là người châu Á, muốn thể hiện anh hùng cứu nữ nhân, đến cuối cùng chỉ biết trợn mắt há mồm đứng xem.
Quyết tâm phải theo đuổi nữ tử này bằng được, lại bị cô mỉm cười nói một câu. “Sorry, you are not my type”.
Bất quá lại thêm một câu. “Tôi thích nam nhân thông minh, không bằng chúng ta kết bạn đi”.
Lúc ở Mỹ, Khang Giai Tuệ đã biết hắn có ý định xây dựng sự nghiệp riêng, sau khi về nước loáng một cái đã tìm một người giới thiệu cho hắn.
Đem Dung An Trúc so sánh với Tiêu Luân, nếu người sau là trăng sao trên trời, vậy thì y chính là cỏ dại ven đường.
Dung An Trúc là cô nhi sinh ra ở một trấn nhỏ, ăn cơm chùa miếu nơi đó mà lớn lên. Khi còn nhỏ, từ lúc mặt trời còn chưa ló rạng y đã phải thức dậy, theo các sư phụ trong chùa ngồi học. Về sau có một vị tu sĩ đến ở trong chùa một tháng, thấy đứa nhỏ này nhanh nhẹn khéo léo lại thông minh, liền đồng ý tài trợ cho y đến trường, nói chỉ cần y có thể học thì sẽ cho y học, học đến tiến sĩ cũng đều có thể.
Dung An Trúc không học đến tiến sĩ, mà sau khi tốt nghiệp đại học ở một trường có tiếng liền xông pha ra ngoài xã hội.
Lăn lộn chinh chiến hai năm, nếm khổ, chịu nhục, cũng có được khen ngợi, đến nay đã được thăng lên làm giám đốc dự án của một công ty đa quốc gia. Bạn thời thơ ấu tìm đến y, hỏi y có thấy chán ngán vì phải làm công cho người khác, có hứng thú chính mình làm ông chủ hay không.
Không chán, cũng không hứng thú, nhưng Dung An Trúc suy nghĩ thoáng chốc, gật đầu đáp ứng.
Nguyên nhân vì sao? Đơn giản là nhân sinh khổ đoản, đương nhiên là nên nếm đủ trăm vị xem đủ trăm thái thế gian.
Từ đó về sau, cảm giác của Tiêu Luân đối với Dung An Trúc vô cùng phức tạp, trong kính sợ mang theo một tia khinh thường, trong khinh thường mang theo một tia tò mò, trong tò mò lại mang theo một tia xa cách.
Hai người lần đầu gặp mặt, là vì chuyện hợp tác mở công ty.
Nữ tử không thể nói rõ là xinh đẹp nhưng mang theo một tia khí chất nhịn xuống khoé miệng run rẩy. “An Trúc, trường hợp ngày hôm nay, không cần anh phải mặc tây trang giày da, nhưng tốt xấu gì cũng nên ăn mặc bình thường một chút có được không?”
Dung An Trúc khoé miệng khẽ cười, không ưu không phiền đáp. “Vì biểu đạt thành ý của anh, hôm nay anh đã đem một mặt chân thật nhất của mình thể hiện ra, Tiểu Tuệ em cảm thấy như vậy không tốt sao?”
Khang Giai Tuệ đỡ trán.
Ngược lại Tiêu Luân không có phản ứng quá lớn, chỉ mỉm cười vươn tay ra. “Xin chào, tôi là Tiêu Luân”.
“Nghe danh đã lâu”. Dung An Trúc đứng lên, cùng hắn bắt tay. “Xin chào, tôi là Dung An Trúc”.
Chương 1.
Tiêu gia là đại gia tộc, kinh doanh đều kéo đến cả nước Mỹ cũng có công ty riêng. Tiêu Luân từ nhỏ đã được trải sẵn đường đi, các trưởng bối một lòng bồi dưỡng hắn, lấy mục tiêu cuối cùng là đem hắn trở thành người kế thừa Tiêu thị.
Tiêu Luân cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, học kinh doanh là chính, tài vụ pháp luật là phụ, đến năm hai mươi tư tuổi ở nước Mỹ đạt được hai bằng thạc sĩ. Đúng vào lúc các trưởng bối trong nhà đều trông mong hắn về nước, lại không ngờ hắn phát biểu một câu, muốn rời khỏi Tiêu thị, tự lập công ty riêng.
“Cánh cứng cáp rồi, thì để cho nó bay đi”. Tiêu gia lão gia tử xoay xoay chuỗi tràng hạt, chậm rãi mở miệng.
Tiêu Luân suy cho cùng vẫn là có ngạo khí của một nhà tư sản muốn có thành tựu riêng. Từ nhỏ đến lớn hô phong hoán vũ, kế thừa mấy thế hệ gen tốt đẹp, vô luận là bề ngoài hay bên trong, chỉ cần bốn chữ là có thể khái quát: tài hoa xuất chúng.
Tiêu Luân chưa bao giờ tiếc rẻ mấy chuyện vui chơi phóng túng, lúc đi học vừa có thể bảo trì thành tích vượt trội, cũng không bao giờ vắng mặt trong mấy cuộc chơi xa hoa lãng phí. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, đương nhiên là phải sống sao cho mình vui vẻ hưởng thụ mới là tốt nhất. Cho nên không biết từ lúc nào, trong đầu hắn đã mang theo suy nghĩ, Tiêu gia lớn thế nào, cũng không phải chuyện mà Tiêu Luân hắn không làm được.
Hắn quen Khang Giai Tuệ chính là lúc đang du học ở Mỹ. Nữ nhân này ở giữa dàn mỹ nữ phương đông phương tây có vẻ không có điểm nào thu hút, thế nhưng lại có khả năng thi triển sáu mươi bốn chiêu thức thái cực, đánh cho năm tên cướp vây quanh mình đến tơi bời tan tác.
Lúc ấy Tiêu Luân ở ngay gần đó, vốn định không phải là mỹ nhân nhưng dù sao cũng cùng là người châu Á, muốn thể hiện anh hùng cứu nữ nhân, đến cuối cùng chỉ biết trợn mắt há mồm đứng xem.
Quyết tâm phải theo đuổi nữ tử này bằng được, lại bị cô mỉm cười nói một câu. “Sorry, you are not my type”.
Bất quá lại thêm một câu. “Tôi thích nam nhân thông minh, không bằng chúng ta kết bạn đi”.
Lúc ở Mỹ, Khang Giai Tuệ đã biết hắn có ý định xây dựng sự nghiệp riêng, sau khi về nước loáng một cái đã tìm một người giới thiệu cho hắn.
Đem Dung An Trúc so sánh với Tiêu Luân, nếu người sau là trăng sao trên trời, vậy thì y chính là cỏ dại ven đường.
Dung An Trúc là cô nhi sinh ra ở một trấn nhỏ, ăn cơm chùa miếu nơi đó mà lớn lên. Khi còn nhỏ, từ lúc mặt trời còn chưa ló rạng y đã phải thức dậy, theo các sư phụ trong chùa ngồi học. Về sau có một vị tu sĩ đến ở trong chùa một tháng, thấy đứa nhỏ này nhanh nhẹn khéo léo lại thông minh, liền đồng ý tài trợ cho y đến trường, nói chỉ cần y có thể học thì sẽ cho y học, học đến tiến sĩ cũng đều có thể.
Dung An Trúc không học đến tiến sĩ, mà sau khi tốt nghiệp đại học ở một trường có tiếng liền xông pha ra ngoài xã hội.
Lăn lộn chinh chiến hai năm, nếm khổ, chịu nhục, cũng có được khen ngợi, đến nay đã được thăng lên làm giám đốc dự án của một công ty đa quốc gia. Bạn thời thơ ấu tìm đến y, hỏi y có thấy chán ngán vì phải làm công cho người khác, có hứng thú chính mình làm ông chủ hay không.
Không chán, cũng không hứng thú, nhưng Dung An Trúc suy nghĩ thoáng chốc, gật đầu đáp ứng.
Nguyên nhân vì sao? Đơn giản là nhân sinh khổ đoản, đương nhiên là nên nếm đủ trăm vị xem đủ trăm thái thế gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.