Chương 20
Cổ Ngọc Văn Hương
17/10/2017
Chương 39
Sắc mặt Quân Diễn Chi lạnh lẽo, đứng lên nhìn Lộ Chi Sơn và Tịch Phóng.
Hắn không cần nói gì, người khác lại không dám xem thường hắn nữa.
Lộ Chi Sơn cất cổ quyển đã trống không đi, chậm rãi nói: “Ngươi vừa tiếp nhận bộ truyền thừa này, có biết là công pháp gì không?”
Quân Diễn Chi không nhanh không chậm nói: “Đại năng đã nói rất rõ ràng.”
Lộ Chi Sơn nói: “Tốt, tốt lắm…” Ông nhìn Quân Diễn Chi, nghiêm trang nói: “Ma tu lộng hành, hiện nay tính mạng hơn bảy mươi người của Thanh Hư kiếm tông và mười sáu người của Cổ Kính Phái đều phải nhờ vào ngươi.”
Hậu điện lặng như tờ, chờ Quân Diễn Chi phản ứng.
Quân Diễn Chi nhìn Tịch Phóng và các phong chủ, mím môi một lát mới nói: “Không phải mấy ngày trước tông chủ và các phong chủ hoài nghi ta là ma tu sao? Bây giờ lại yên tâm giao tính mạng của đệ tử Thiên Hoành phong cho ta?”
Tịch Phóng mặt không đổi sắc, sắc mặt bình thản, không có một chút áy náy: “Thiên phú của ngươi cực cao, lại sắp gánh vác trọng nhiệm này, ta suy nghĩ cho tiền đồ của Thanh Hư kiếm tông, hoài nghi thân phận của ngươi là chuyện trong bổn phận. Ngươi thông minh cực điểm, đáng lý ra phải hiểu.”
Trong mắt Tịch Phóng, chỉ có Thanh Hư kiếm tông. Y hành sự chưa từng được ưa thích, cũng không cầu người khác lý giải, chỉ cần hỏi lòng không thẹn.
Quân Diễn Chi cúi đầu, lại ngẩng lên nhìn Tịch Phóng, ngữ khí cuối cùng cũng dịu đi, hồi phục dáng vẻ quân tử khiêm nhường thường ngày: “Tông chủ làm như thế, đệ tử đã biết rồi. Thanh Hư kiếm tông gặp nạn, đệ tử vạn chết không từ.”
Các phong chủ nhìn hắn. Ai cũng biết, Quân Diễn Chi không muốn vạn chết không từ, cũng không được.
Tướng mạo của hắn vốn cực thanh nhã, vừa rồi lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, bay giờ thần sắc dịu đi, lại tăng thêm chút hơi ấm, làm người ta như tắm trong gió xuân, bầu không khí ở hậu điện cũng dịu đi nhiều.
Chỉ là dù hắn nói vậy, nhưng vẫn hơi nhíu mày, dường như có rất nhiều khó xử và không cam lòng, nhưng không mở miệng.
Tịch Phóng nhìn sắc mặt hắn, phất tay áo, trong tay xuất hiện một bài tử bạch ngọc: “Nếu ngươi tu luyện [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật], mỗi khi tinh tiến một tầng, tu vi sẽ đình trệ ba năm, cực kỳ bất công. Đây là ngọc bài của Ngọc Dung phong Phi Tiên lâu, nếu ngươi có thể cứu đệ tử Thanh Hư, bảo kiếm trong lâu mặc ngươi chọn một thanh, công pháp mặc ngươi chọn ba bộ, Hiểu Thiên đan và Tề Nguyên đan mỗi thứ năm trăm viên. Nếu còn muốn cái gì khác, có thể nói với Chu Cẩn.”
Phi Tiên lâu, trừ các đệ tử trúc cơ nằm trong ba hạng đầu của lần thi đấu các phong được đến chiêm ngưỡng một lần, trước giờ chỉ cho phép phong chủ và tu sĩ kim đan bước vào.
Công pháp có hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cấp đỉnh, cao hơn nữa là truyền thừa. Ở lưng chừng núi Ngọc Dung phong có một căn tàng thư các, bên trong có trên ngàn hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm công pháp, bình thường chỉ cho phép đệ tử trúc cơ vào. Nhưng trong Phi Tiên lâu lại cất mấy chục bộ công pháp cấp đỉnh của Thanh Hư kiếm tông, uy lực của vài bộ công pháp trong đó còn mạnh hơn cả một vài truyền thừa.
Ba bộ công pháp này, tất nhiên có thể khiến tu vi của hắn tăng tiến mạnh.
Bồi thường của Tịch Phóng, chỉ có vượt hơn chứ không thua kém.
Quân Diễn Chi rũ mắt, nhận cái hộp từ tay Tịch Phóng, ngữ khí áy náy, sau rốt ngay cả chút không cam lòng cuối cùng cũng biến mất sạch: “… Đệ tử tạ ơn tông chủ.”
Lộ Chi Sơn thấy thế, chậm rãi nói: “Chuyện tương lai khó thể dự liệu, bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải dốc lòng tu luyện [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật], không thể chậm trễ. Đáng tiếc không ai biết công pháp này ảo diệu ra sao, ta cũng chỉ mới nghe qua hiệu quả của ba tầng đầu mà thôi. Trên ba tầng, tất nhiên lại là một vùng thiên địa khác.”
Quân Diễn Chi liễm mi rũ mắt: “Vâng.”
Lộ Chi Sơn lại than thở: “… Cho dù đã chọn được người truyền thừa, cơ hội luyện thành cũng chưa chắc lớn. Bắt đầu từ hôm nay, các chuyện khác ngươi không cần suy nghĩ, chỉ bế quan tu hành, nhất định phải trong vòng nửa tháng luyện đến tầng một của công pháp này, để giải cứu mọi người.”
“Vâng.”
Tịch Phóng lại nói với Lộ Chi Sơn: “Còn cần chuẩn bị gì không.”
Lộ Chi Sơn vuốt râu nói: “Tạm thời còn chưa biết, nhưng nói không chừng cần dược dẫn. Cứ đợi hắn tu được tầng một công pháp, chúng ta tự khắc biết thôi.”
Tịch Phóng trầm tư một lát, hỏi Chu Cẩn: “Phong chủ Tuệ Thạch phong Đoàn Hiên đã xuất quan chưa?”
“Vẫn chưa xuất quan.”
Tịch Phóng nhịn không được nhíu mày: “Biết rồi, các phong chủ đều trở về chăm sóc đệ tử trong phong đi, nếu có chuyện, lập tức tới thương nghị.”
“Vâng.” Mọi người nghe theo, lục tục tản đi, Quân Diễn Chi cũng cáo lui.
Trong điện chỉ còn lại Lộ Chi Sơn và Tịch Phóng.
Lộ Chi Sơn chậm rãi lên tiếng: “Chuyện ma tu, Tịch tôn chủ nghĩ là ai?”
Tịch Phóng nói: “Lộ trưởng lão có suy đoán gì?”
Lộ Chi Sơn đầy đau đớn: “Tịch tông chủ không biết, lúc bần đạo về Cổ Kính Phái, phát hiện hơn mười đệ tử khác của bổn tọa cũng mất thần trí, chìm vào điên cuồng, bị nhốt lại.”
Tịch Phóng nói: “Ý của Lộ trưởng lão là, ma tu này có lẽ không còn ở Thanh Hư kiếm tông?”
Lộ Chi Sơn rất lâu không nói, cuối cùng đáp: “Khi bần đạo về Cổ Kính Phái từng tỉ mỉ tra xét, ma tu đạo hạnh cao thâm khi nhập ma sẽ khiến tâm ma của người trong phạm vi mấy dặm thậm chí mấy chục dặm tăng mạnh, đánh mất thần trí. Pháp này tàn nhẫn nhất là xung quanh lại không ai có thể may mắn thoát nạn. Nhưng hiện tại ma tu này chỉ khiến bảy mươi mấy đệ tử Thiên Hoành phong nhập ma, những người khác vẫn như thường, hành động có mục đích, vậy nhất định phải dùng máu tươi của chính mình dẫn dắt. Bần đạo suy đoán, hơn bảy mươi người này có lẽ đã uống nước có máu của ma tu, đến lúc ma tu dùng ý niệm thôi thúc, có thể khiến người điên cuồng.”
Tịch Phóng hỏi: “Vậy ba mươi đệ tử của Lộ trưởng lão cũng đã uống nước có máu của ma tu?”
“… Đúng là khó nói. Từ đó xem ra, ma tu này có lẽ không còn ở trong Thanh Hư kiếm tông.”
“Nếu thật là thế, không biết mục đích của người này ra sao, bước tiếp theo muốn làm những gì.”
Lộ Chi Sơn nói: “Ma tu này đạo hạnh cao thâm, nếu thật đang ở kỳ nguyên anh, có thể thu liễm ma khí, ẩn giấu tu vi, khiến chúng ta đều không nhìn ra. Đáng tiếc tu sĩ nguyên anh của hai phái ta đều đang bế quan, không biết phải mất bao nhiêu năm nữa mới ra được, thật đáng lo.”
Tịch Phóng nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói: “… Tạm thời cứ để Quân Diễn Chi thử đi, trời giáng kiếp nạn, mệnh số đã định, đã nằm ngoài sự khống chế của chúng ta.”
…
Chạng vạng, sắc trời tối dần.
Chim trong rừng kết thành đàn, từng con dựa vào nhau, khẽ làm tơi lông.
Văn Kinh không biết Quân Diễn Chi khi nào mới về, nên trở lại thạch thất của mình, vừa đả tọa, vừa chờ đợi.
Rùa đen lặng lẽ nằm dưới đất, chậm rãi cắn nuốt.
Đợi rất lâu, vẫn không thấy Quân Diễn Chi đến tìm cậu, Văn Kinh đến thanh tuyền trong vườn, cởi y phục xuống.
Thói quen ngày ngày tắm rửa, đời này chỉ sợ cũng không đổi được.
Thời tiết đã cuối xuân, nhưng giữa núi vẫn hơi lạnh, Văn Kinh tắm trước giờ thích sảng khoái, dùng thùng gỗ múc nước dội thẳng từ đỉnh đầu. Nước lạnh lẽo trong vắt, xối ướt người.
Xối hết nước trong thùng, Văn Kinh lau mặt, ngây ra.
Dưới mũi truyền đến mùi hương nhàn nhạt, linh khí bồng bềnh.
“Sư huynh…”
Cậu lúng túng nhìn nam tử trước mặt, không nói.
“Đang tắm?” Ánh mắt Quân Diễn Chi như có như không đảo qua, hơi mở ra rồi nhắm lại. Cuối cùng, hắn thờ ơ nhìn phương xa: “Sư đệ mặc y phục vào đi, huynh không thấy gì đâu.”
Tuy Văn Kinh không dám nói, nhưng luôn cảm thấy Quân Diễn Chi có chút ấu trĩ. Rõ ràng đã thấy, lại cứ nói không thấy. Thấy cũng có sao, mọi người đều là nam, cũng không tổn hại danh tiếng thanh cao vô tà của hắn.
Y phục sạch mắc trên sào trúc sau lưng Quân Diễn Chi, Quân Diễn Chi đưa y phục cho cậu. Văn Kinh xỏ quần vào thắt dây lại, vừa xoa tóc vừa hưng phấn hỏi: “Hôm nay lại xảy ra chuyện gì rồi?”
Quân Diễn Chi cân nhắc từ ngữ: “… Hôm nay huynh được truyền thừa một bộ công pháp.”
Văn Kinh vui mừng như điên, nhưng lại thành thật kinh ngạc: “Công pháp gì?”
“Tên là [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật], là một bộ thuật pháp hệ mộc khắc chế ma tu. Nếu học được bộ công pháp này, thì có thể cứu hơn bảy mươi đệ tử Thiên Hoành phong.” Quân Diễn Chi nhẹ ho một tiếng, lại nói: “Nói không chừng còn có thể cứu được Triệu phong chủ.”
“Thật sao?” Văn Kinh kinh ngạc một lát, cười nói: “Sư huynh có thể cứu bao nhiêu liền cứu bấy nhiêu đi. Bất kể nói sao, huynh đều là ân nhân cứu mạng của Thanh Hư kiếm tông.”
Quân Diễn Chi mỉm cười: “Nửa tháng tiếp theo huynh phải bế quan, đệ… có bằng lòng cùng huynh?”
“Được, huynh ở trong phòng nhập định, đệ canh bên cạnh huynh.”
Y sam Văn Kinh bán mở, nụ cười sạch sẽ, gió đêm ngày hạ thổi vào thân thể trẻ tuổi của cậu, tỏa ra mùi hương đặc biệt của nam tử, làm người ta hơi hoảng hốt.
Quân Diễn Chi cúi đầu: “Thời gian không còn sớm, đệ ngủ đi, huynh về đây.”
“Sáng mai đệ đến tìm huynh.”
Quân Diễn Chi không nói thêm nữa, sờ túi đựng quả đỏ nhỏ bên eo: “Lại hết rồi.”
“Đệ bỏ thêm cho huynh.” Văn Kinh vội cầm túi chạy vào phòng.
…
Sáng hôm sau, Quân Diễn Chi dùng một viên tích cốc đan, ngưng thần nhập định trong thạch thất, Văn Kinh cũng ở lại chỗ của hắn.
Vốn chỉ có hai người họ, Tịch Phóng lại gọi Liễu Thiên Mạch đến Ngọc Dung phong, nói chuyện Quân Diễn Chi truyền thừa [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật], bảo hắn tạm thời đừng truyền ra ngoài, dặn hắn và Hạ Linh cùng ở cạnh canh chừng.
Thế là, Liễu Thiên Mạch và Hạ Linh cũng tới chỗ Quân Diễn Chi, cùng bảo vệ sự an toàn cho hắn.
Mười ngày lặng lẽ qua, vốn là nhàn nhã thoải mái, nhưng Văn Kinh lại mất hồn mất vía, có chút lo lắng.
Không thấy đại quy đâu.
Đại quy thỉnh thoảng bò lung tung giữa núi, nhưng chạng vạng sẽ trở về chỗ ở, hoặc chỗ Quân Diễn Chi tìm cậu. Chỉ là trong mười ngày này, không thấy bóng dáng đại quy đâu, ngay cả quả nhỏ chuẩn bị sẵn cho nó cũng không ăn hết.
Văn Kinh đã tìm mấy lần ở Tuệ Thạch phong, không chút dấu vết, trong lòng nôn nóng.
Đại quy là yêu thú của sư huynh, chỉ có Quân Diễn Chi có cách triệu hoán nó, hoặc tìm kiếm nơi nó đến. Văn Kinh không biết làm sao, lặng lẽ đợi Quân Diễn Chi hiện thân từ thạch thất.
Sáng sớm hôm nay, trong thạch thất tỏa ra từng trận hương thơm thảo mộc, tĩnh lặng mà đến, tại nơi ở của Quân Diễn Chi tràn đầy hương vị làm người ta thần thanh khí sảng.
Văn Kinh lao lên đầu tiên, đứng trước thạch thất.
Lát sau, hương thơm nhạt dần, cửa thạch thất chậm rãi mở ra.
Quân Diễn Chi hiện thân, sắc mặt hồng nhuận, thần thái rạng rỡ, giống như đã ngủ mấy ngày mấy đêm nên tinh thần bừng bừng.
“Sư huynh ra rồi!” Văn Kinh đè ép hưng phấn, thanh âm cố gắng bình tĩnh.
Quân Diễn Chi vừa muốn kéo tay Văn Kinh, lại cảm thấy hai dòng linh khí cực kỳ quen thuộc: “Đại sư huynh và nhị sư huynh cũng ở đây?”
“Ừm.”
Quân Diễn Chi hơi nhíu mày.
“Quân Diễn Chi nhập định mười ba ngày đêm trong thạch thất hoàn toàn không biết, trong thức hải có một vùng sáng màu trắng mông lung. Hắn vẫn làm theo những gì viết trong công pháp, dẫn vùng bạch quang đó lưu chuyển khắp kinh mạch, ban đầu cứ luôn đau đớn, sau lại chậm rãi dịu đi. Nhưng, lúc vận chuyển ánh sáng đó đến não, lại có một cơn đau thấu xương, khiến toàn thân run rẩy, khó thể ngừng lại.
Tuy Quân Diễn Chi không rõ, nhưng cũng mơ hồ biết vật trong não tạm thời không chạm vào được, nên chỉ vận chuyển bạch quang đó quanh thân.
Hôm nay, bạch quang đó lại chợt sáng rõ, sau một chút choáng váng, thân thể tỏa ra mùi hương thảo mộc nồng đậm. Hắn biết, mình đã luyện được tầng một rồi.
___ Trích từ chương sáu mươi bốn [Chúng Sinh Chi Kiếp].
Chương 40
“Mấy hôm nay không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Có, rùa của chúng ta biến mất rồi.”
Quân Diễn Chi cúi đầu nhìn cậu: “Biến mất rồi?”
“Liên tục nhiều ngày vẫn chưa thấy về.”
Hai người vừa đi vừa nói, Quân Diễn Chi dẫn Văn Kinh đến tiểu thính, lại thấy một nam tử hắc y đang nói chuyện với Liễu Thiên Mạch, chính là Chu Cẩn. Dường như Chu Cẩn chỉ vừa mới ngồi xuống, gương mặt bình thản chẳng có biểu cảm gì, lại đứng lên chào Quân Diễn Chi.
Quân Diễn Chi ôn hòa nói: “Đại sư huynh, nhị sư huynh, Chu sư huynh đều ở đây.”
Liễu Thiên Mạch cũng đứng lên nói: “Luyện đến tầng một rồi?”
Quân Diễn Chi gật đầu.
“Vậy vừa tốt, Chu sư huynh đến xem tiến triển của đệ.”
Chu Cẩn kính cẩn nói: “Tông chủ nói sau khi Quân sư đệ luyện đến tầng một, lập tức đến Thiên Hoành phong. Lục phong chủ đã tập trung tất cả đệ tử hôn mê đến đại điện, đợi Quân sư đệ thi pháp.”
Sự việc khẩn cấp, Quân Diễn Chi gật đầu: “Tuy đã luyện đến tầng thứ nhất, chỉ là ta cũng không biết có được hay không.”
Hắn quay lại nhìn Văn Kinh một cái, trong lòng chợt động, rồi khiêm nhường nói với Chu Cẩn: “Sau khi ta đột phá tầng một, công lực còn cạn, cần chuẩn bị một gốc Tố Tâm thảo cho mỗi đệ tử, giã ra nước, đút họ uống. Chu sư huynh có muốn đến Thiên Hoành phong trước một bước, chuẩn bị loại dược thảo này không?”
Chu Cẩn cân nhắc một chút: “Hai trăm năm mới có thể ra một gốc Tố Tâm thảo, trong Ngọc Dung phong cũng chỉ có ba bốn chục gốc, cần thời gian chuẩn bị, ta đi trước một bước.” Nói xong liền ra ngoài.
Chu Cẩn vừa đi, Quân Diễn Chi nói với Văn Kinh: “Chúng ta đi tìm rùa trước.”
Liễu Thiên Mạch chen lời: “Rùa gì?”
Văn Kinh nói: “Linh quy của Quân sư huynh.”
Liễu Thiên Mạch nhíu mày nói: “Con rùa đó không phải bò khắp núi sao, nhất thời không tìm được thì thế nào?”
Văn Kinh nói: “Đã mấy ngày chưa trở về.”
Liễu Thiên Mạch: “…”
Văn Kinh há miệng, lúng túng giải thích: “Rùa đó chưa từng biến mất như vậy, đệ lo lắng nó xảy ra chuyện.”
Liễu Thiên Mạch nhẹ ho một tiếng: “Triệu phong chủ, cùng bảy mươi bốn đệ tử Thiên Hoành phong, mười sáu đệ tử Cổ Kính Phái, tổng cộng chín mươi mốt người hôn mê bất tỉnh, nguy cơ trong sớm chiều, rùa đó… qua vài ngày nữa hãy tìm.”
Hạ Linh ngồi uống trà chả quan tâm.
Văn Kinh nói: “Quân sư huynh thi triển thuật pháp cho họ, mất nửa tháng đến một tháng. Thời gian dài như thế, lỡ rùa xảy ra chuyện, đệ nhất định hối hận không kịp.” Suy nghĩ rồi tiếp: “Nếu sư huynh muốn cứu người, không bằng thử cảm ứng xem nó đang ở đâu, cho đệ biết phương hướng đại khái, đệ tự đi tìm.”
Rùa đó trước giờ không có chuyện không về nhà mà chẳng thông báo, Văn Kinh cảm thấy nó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Quân Diễn Chi cúi đầu nói: “Chu Cẩn phải chuẩn bị dược thảo, trong một lúc cũng không thể chuẩn bị tốt. Huynh đi tìm con rùa đó trước, chỉ mất một lúc thôi, không làm lỡ quá nhiều việc.”
Liễu Thiên Mạch chỉ đành nói: “… Đi nhanh về nhanh.”
Quân Diễn Chi cùng Lộ Kình ra ngoài, Liễu Thiên Mạch cúi đầu uống trà, thần sắc có chút khổ sở, nói: “Huynh tính rồi, qua vài ngày nữa chắc sư phụ sẽ xuất quan.”
Hạ Linh không nói gì.
Liễu Thiên Mạch lại lầm bầm: “… Đã nhiều năm trôi qua rồi, lần này chắc là lần bế quan cuối cùng.”
“Ừm.”
“Ta có một cảm giác sắp được ngẩng đầu rồi, cuối cùng sư phụ không cần bế quan nữa, Quân sư đệ cũng sắp biến thành ân nhân của kiếm tông, ta luôn cảm thấy lần sau mở sơn môn, Tuệ Thạch phong sẽ náo nhiệt rất nhiều.”
Hạ Linh nói: “Dốc lòng tu luyện.”
Liễu Thiên Mạch cười: “Tư chất của huynh không bằng đệ, đời này cũng không thể kết đan, đệ chuyên tâm tu luyện đi, huynh sẽ chăm lo mọi chuyện lớn nhỏ trong Tuệ Thạch phong.”
Hạ Linh trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói: “Có thể sống lâu một chút, thì sống lâu một chút.”
“Mỗi người mỗi chí, giống như Tịch tông chủ, trong mắt chỉ có Thanh Hư kiếm môn. Người thành tiên đắc đạo quá ít, phần lớn đều sẽ phải chết, luôn có một người hoặc chuyện gì có thể khiến bản thân vướng mắc không quên.” Liễu Thiên Mạch lại cười một tiếng, “Đệ một lòng hướng đạo, chuyện này nhất định đừng đặt trong lòng _ chuyên tâm nhất chí, mới là chuyện tốt.”
Hạ Linh không lên tiếng.
Liễu Thiên Mạch lại hỏi: “Đệ định khi nào lại bế quan?”
Hạ Linh trầm mặc một lát, nói: “Đợi chuyện bây giờ lắng xuống rồi nói.”
…
Quân Diễn Chi đứng trên bãi đất trước thạch thất cảm ứng một lát, kéo Văn Kinh: “Đi.”
Phi hành một lát, hai người lại đến hậu sơn Thiên Hoành phong, dừng lại trước khu rừng ở lưng chừng núi. Khu rừng này rậm rạp, mọc đầy dây gai, một con thác từ dốc cao đổ xuống, nhưng bọt nước lại nhỏ, nghiêng nghiêng xẹo xẹo.
Quân Diễn Chi kéo Văn Kinh đi trong rừng một lát, đột nhiên nghe tiếng rồng gầm, thấp trầm ngân vang, truyền đến từ sâu bên trong. Văn Kinh kinh ngạc, chuẩn bị khí thế một lát, rồi lao về phía tiếng rồng gầm.
Thịt rùa kéo dài tuổi thọ, đừng có bị yêu thú gì ăn mất đó nha?
Đi được một lát, đã đến cuối khu rừng, chỉ thấy một con rồng màu xanh, đại khái lớn cỡ một người, thân thể lóe sáng, đang đưa lưng về phía họ lăn lộn dưới dất.
Văn Kinh nóng ruột: “Đây là Ngọc Diễn long của Lộ trưởng lão? Rùa của chúng ta đâu?”
Quân Diễn Chi không nhanh không chậm nói: “Còn sống.”
Văn Kinh lao tới, dừng cách đó hai ba mươi bước, chỉ thấy thanh long lật người lại, ngửa mặt lên, da bụng trăng trắng lộ ra, hai cái vuốt trước nhẹ móc, dường như đang ngủ rất ngon.
Đại quy nằm một bên, dường như biết mình đã bị giam cầm, con mắt nhìn nó chằm chằm không động.
Văn Kinh nhíu mày: “Con Ngọc Diễn long này bắt đại quy làm gì?”
“Sợ là ở núi rảnh quá, tìm một người bạn.”
“Làm sao đòi về?”
Quân Diễn Chi nhìn Văn Kinh một cái, tay phóng ra một trận linh khí, dần bao trùm toàn thân thanh long, quả nhiên thấy tứ chi rồng đó rũ thấp, ngủ càng trầm.
Văn Kinh nhẹ nhàng bước tới, ôm đại quy vào lòng, nhẹ giọng nói: “Đi.”
Hai người nhanh chóng men theo con đường cũ ra khỏi rừng, Quân Diễn Chi nói: “Huynh muốn đến đại điện Thiên Hoành phong, đệ đi theo huynh, hay là về thả đại quy trước?”
Đại quy động đậy một cách khác thường, rồi quay đầu lại.
Văn Kinh nói: “Đệ về trước nhốt đại quy trong phòng đã, con rồng đó cũng quá đáng ghét, không biết làm sao bắt được rùa của chúng ta. Huynh mau đi đi, đừng để bọn họ đợi lâu.”
Quân Diễn Chi gật đầu, đi trước một bước.
Đại quy khua tứ chi, dường như rất khó chịu, Văn Kinh thấy kỳ lạ: “Sao vậy?”
Theo hướng giãy dụa của nó, Văn Kinh ôm nó đến cạnh vách núi, vách núi này không quá cao, chỉ có mấy chục mét, dưới đáy cây mọc um tùm, truyền đến tiếng vang nhỏ, dường như có người.
Đại quy liều mạng muốn bò xuống đáy, Văn Kinh không ngăn nổi nó, lại cảm thấy tu vi của người dưới đáy không cao, ngang ngửa cậu, không cần sợ hãi quá nhiều, nên ôm nó bay xuống.
Xuyên qua lá cây đáp xuống đáy, Văn Kinh nhìn quanh, hơi ngạc nhiêu: “Là ngươi.”
Phía trước là một thiếu niên y phục lam đậm, đang quỳ gối bên cạnh con suối nhỏ dưới thác nước, mười bảy mười tám. Gã ngẩng đầu nhìn Văn Kinh một cái, hai mắt ngậm cười: “Lại là ngươi, còn nhớ tên ta không?”
“… Du Tự.”
Người có giá trị nhân phẩm luôn dao động giữa chính và phản.
“Ừm… ngươi đến làm gì?” Du Tự cười cười.
Đại quy liều mạng giãy dụa về hướng Du Tự, Văn Kinh nhếch nhác nói: “Trên người ngươi có gì? Con rùa này trước giờ không như vậy.”
Du Tự cúi đầu, hơi chần chừ, lấy từ trong lòng ra một chuỗi quả nhỏ màu trắng giống như quả nho: “Đây là chuỗi ‘Tố Sinh quả’ mấy ngày trước cược thắng, sau khi ăn có thể tăng tiến tu vi, con rùa của ngươi muốn ăn?”
Đại quy quả nhiên càng thêm nóng ruột.
Văn Kinh lúng túng nói: “Quả này ngươi có bán hay không?”
Thứ này, ngay cả ở trên vách núi cũng có thể ngửi được mùi vị…
Du Tự cười cười, đặt quả xuống đất: “Qua ăn đi.”
Văn Kinh đặt đại quy xuống, quả nhiên nó liền bò tới, há miệng trước mặt Du Tự.
Du Tự khom xuống, gỡ từng quả nhỏ màu trắng xuống, bỏ vào miệng đại quy, lại sờ đầu nó.
Văn Kinh nhíu mày hỏi: “Ngươi vốn là đệ tử Bắc Nhạn phong, ở đây làm gì?”
Du Tự quay đầu nhìn thác nước từ trên đổ xuống: “Không có gì, kiểm tra nguồn nước gần Thiên Hoành phong.”
Văn Kinh nhìn gã, thăm dò: “Kiểm tra nguồn nước làm gì? Có gì đặc biệt?”
Cậu đã đọc nguyên văn, đương nhiên biết suy đoán của Tịch Phóng và Lộ Chi Sơn, khả năng lớn là ma tu dùng nước làm chất dẫn, hòa một ít máu của mình vào. Nếu có người uống nó, thì sẽ bị ma tu khống chế phát cuồng.
Lẽ nào Du Tự cũng biết?
Du Tự cười cười: “Nước ở đây không đáng ngại, chẳng qua nước bên kia của Thiên Hoành phong, hình như có vấn đề.”
“Có vấn đề gì?”
Khóe môi Du Tự cong lên, luôn mang ý cười nhàn nhạt, làm người ta không hiểu rõ gã đang nghĩ cái gì: “Thiên Hoành phong có hai con suối nhỏ, một con ở sườn núi, có hơn hai mươi suối nguồn, đám người Văn Nhân Mộ hơn một trăm đệ tử đều dùng nước trong con suối đó. Con suối còn lại có hơn mười suối nguồn, chính là nguồn suối mà hơn bảy mươi người uống đã phát cuồng.”
Văn Kinh không khỏi nghiêm túc nhìn Du Tự: “Ngươi hoài nghi nguồn suối bên đó có vấn đề?”
“… Ta chỉ cảm thấy hơi trùng hợp, nên kiểm tra.”
“Tra được cái gì rồi?”
Du Tự nhìn cậu một cái, ý cười càng thêm đậm: “Ta đã đọc rất nhiều cổ tịch, biết ma tu có thể dùng máu làm chất dẫn, khống chế tâm trí người khác, nếu trong con suối bên kia có lẫn máu của ma tu…”
Gã thật sự biết chuyện lấy máu làm chất dẫn!
“Thời gian đã lâu, cho dù có máu, bây giờ cũng đã hòa tan từ sớm, tra không được đâu…”
Tịch Phóng đã phái Chu Cẩn âm thầm điều tra, nhưng cái gì cũng không tra được.
Du Tự cười, nói: “Trong số đệ tử sử dụng nguồn nước này của Thiên Hoành phong, có hơn hai mươi người không phát cuồng. Ta đã nghe ngóng rất lâu, nghe được bọn họ trong cùng một thời gian hoặc hạ sơn, hoặc nhập định, vì thế có vài ngày không sử dụng nước trên núi. Cho nên, có thể đoán ra đại khái ma tu đã nhỏ máu xuống suối vào hôm nào.”
Văn Kinh nhìn gã, trong lòng lại kích động.
Người này là sao? Có tiềm chất trinh sát à!
Du Tự lại cười bất đắc dĩ: “Tiếc rằng dù có biết, ta cũng không có cách biết người đó là ai, chỉ biết lúc ma tu thả máu, chắc là trước một ngày cuộc đấu các phong diễn ra.”
Văn Kinh giật mình.
Hôm đó, chính là ngày mà hệ thống nhắc nhở cậu đã dò được ma tu.
Tin tức này, nhất định phải cho Quân sư huynh biết!
Cho dù muốn tìm ma đầu, cũng nên do Quân sư huynh tìm được! Đăng bởi: admin
Sắc mặt Quân Diễn Chi lạnh lẽo, đứng lên nhìn Lộ Chi Sơn và Tịch Phóng.
Hắn không cần nói gì, người khác lại không dám xem thường hắn nữa.
Lộ Chi Sơn cất cổ quyển đã trống không đi, chậm rãi nói: “Ngươi vừa tiếp nhận bộ truyền thừa này, có biết là công pháp gì không?”
Quân Diễn Chi không nhanh không chậm nói: “Đại năng đã nói rất rõ ràng.”
Lộ Chi Sơn nói: “Tốt, tốt lắm…” Ông nhìn Quân Diễn Chi, nghiêm trang nói: “Ma tu lộng hành, hiện nay tính mạng hơn bảy mươi người của Thanh Hư kiếm tông và mười sáu người của Cổ Kính Phái đều phải nhờ vào ngươi.”
Hậu điện lặng như tờ, chờ Quân Diễn Chi phản ứng.
Quân Diễn Chi nhìn Tịch Phóng và các phong chủ, mím môi một lát mới nói: “Không phải mấy ngày trước tông chủ và các phong chủ hoài nghi ta là ma tu sao? Bây giờ lại yên tâm giao tính mạng của đệ tử Thiên Hoành phong cho ta?”
Tịch Phóng mặt không đổi sắc, sắc mặt bình thản, không có một chút áy náy: “Thiên phú của ngươi cực cao, lại sắp gánh vác trọng nhiệm này, ta suy nghĩ cho tiền đồ của Thanh Hư kiếm tông, hoài nghi thân phận của ngươi là chuyện trong bổn phận. Ngươi thông minh cực điểm, đáng lý ra phải hiểu.”
Trong mắt Tịch Phóng, chỉ có Thanh Hư kiếm tông. Y hành sự chưa từng được ưa thích, cũng không cầu người khác lý giải, chỉ cần hỏi lòng không thẹn.
Quân Diễn Chi cúi đầu, lại ngẩng lên nhìn Tịch Phóng, ngữ khí cuối cùng cũng dịu đi, hồi phục dáng vẻ quân tử khiêm nhường thường ngày: “Tông chủ làm như thế, đệ tử đã biết rồi. Thanh Hư kiếm tông gặp nạn, đệ tử vạn chết không từ.”
Các phong chủ nhìn hắn. Ai cũng biết, Quân Diễn Chi không muốn vạn chết không từ, cũng không được.
Tướng mạo của hắn vốn cực thanh nhã, vừa rồi lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, bay giờ thần sắc dịu đi, lại tăng thêm chút hơi ấm, làm người ta như tắm trong gió xuân, bầu không khí ở hậu điện cũng dịu đi nhiều.
Chỉ là dù hắn nói vậy, nhưng vẫn hơi nhíu mày, dường như có rất nhiều khó xử và không cam lòng, nhưng không mở miệng.
Tịch Phóng nhìn sắc mặt hắn, phất tay áo, trong tay xuất hiện một bài tử bạch ngọc: “Nếu ngươi tu luyện [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật], mỗi khi tinh tiến một tầng, tu vi sẽ đình trệ ba năm, cực kỳ bất công. Đây là ngọc bài của Ngọc Dung phong Phi Tiên lâu, nếu ngươi có thể cứu đệ tử Thanh Hư, bảo kiếm trong lâu mặc ngươi chọn một thanh, công pháp mặc ngươi chọn ba bộ, Hiểu Thiên đan và Tề Nguyên đan mỗi thứ năm trăm viên. Nếu còn muốn cái gì khác, có thể nói với Chu Cẩn.”
Phi Tiên lâu, trừ các đệ tử trúc cơ nằm trong ba hạng đầu của lần thi đấu các phong được đến chiêm ngưỡng một lần, trước giờ chỉ cho phép phong chủ và tu sĩ kim đan bước vào.
Công pháp có hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cấp đỉnh, cao hơn nữa là truyền thừa. Ở lưng chừng núi Ngọc Dung phong có một căn tàng thư các, bên trong có trên ngàn hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm công pháp, bình thường chỉ cho phép đệ tử trúc cơ vào. Nhưng trong Phi Tiên lâu lại cất mấy chục bộ công pháp cấp đỉnh của Thanh Hư kiếm tông, uy lực của vài bộ công pháp trong đó còn mạnh hơn cả một vài truyền thừa.
Ba bộ công pháp này, tất nhiên có thể khiến tu vi của hắn tăng tiến mạnh.
Bồi thường của Tịch Phóng, chỉ có vượt hơn chứ không thua kém.
Quân Diễn Chi rũ mắt, nhận cái hộp từ tay Tịch Phóng, ngữ khí áy náy, sau rốt ngay cả chút không cam lòng cuối cùng cũng biến mất sạch: “… Đệ tử tạ ơn tông chủ.”
Lộ Chi Sơn thấy thế, chậm rãi nói: “Chuyện tương lai khó thể dự liệu, bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải dốc lòng tu luyện [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật], không thể chậm trễ. Đáng tiếc không ai biết công pháp này ảo diệu ra sao, ta cũng chỉ mới nghe qua hiệu quả của ba tầng đầu mà thôi. Trên ba tầng, tất nhiên lại là một vùng thiên địa khác.”
Quân Diễn Chi liễm mi rũ mắt: “Vâng.”
Lộ Chi Sơn lại than thở: “… Cho dù đã chọn được người truyền thừa, cơ hội luyện thành cũng chưa chắc lớn. Bắt đầu từ hôm nay, các chuyện khác ngươi không cần suy nghĩ, chỉ bế quan tu hành, nhất định phải trong vòng nửa tháng luyện đến tầng một của công pháp này, để giải cứu mọi người.”
“Vâng.”
Tịch Phóng lại nói với Lộ Chi Sơn: “Còn cần chuẩn bị gì không.”
Lộ Chi Sơn vuốt râu nói: “Tạm thời còn chưa biết, nhưng nói không chừng cần dược dẫn. Cứ đợi hắn tu được tầng một công pháp, chúng ta tự khắc biết thôi.”
Tịch Phóng trầm tư một lát, hỏi Chu Cẩn: “Phong chủ Tuệ Thạch phong Đoàn Hiên đã xuất quan chưa?”
“Vẫn chưa xuất quan.”
Tịch Phóng nhịn không được nhíu mày: “Biết rồi, các phong chủ đều trở về chăm sóc đệ tử trong phong đi, nếu có chuyện, lập tức tới thương nghị.”
“Vâng.” Mọi người nghe theo, lục tục tản đi, Quân Diễn Chi cũng cáo lui.
Trong điện chỉ còn lại Lộ Chi Sơn và Tịch Phóng.
Lộ Chi Sơn chậm rãi lên tiếng: “Chuyện ma tu, Tịch tôn chủ nghĩ là ai?”
Tịch Phóng nói: “Lộ trưởng lão có suy đoán gì?”
Lộ Chi Sơn đầy đau đớn: “Tịch tông chủ không biết, lúc bần đạo về Cổ Kính Phái, phát hiện hơn mười đệ tử khác của bổn tọa cũng mất thần trí, chìm vào điên cuồng, bị nhốt lại.”
Tịch Phóng nói: “Ý của Lộ trưởng lão là, ma tu này có lẽ không còn ở Thanh Hư kiếm tông?”
Lộ Chi Sơn rất lâu không nói, cuối cùng đáp: “Khi bần đạo về Cổ Kính Phái từng tỉ mỉ tra xét, ma tu đạo hạnh cao thâm khi nhập ma sẽ khiến tâm ma của người trong phạm vi mấy dặm thậm chí mấy chục dặm tăng mạnh, đánh mất thần trí. Pháp này tàn nhẫn nhất là xung quanh lại không ai có thể may mắn thoát nạn. Nhưng hiện tại ma tu này chỉ khiến bảy mươi mấy đệ tử Thiên Hoành phong nhập ma, những người khác vẫn như thường, hành động có mục đích, vậy nhất định phải dùng máu tươi của chính mình dẫn dắt. Bần đạo suy đoán, hơn bảy mươi người này có lẽ đã uống nước có máu của ma tu, đến lúc ma tu dùng ý niệm thôi thúc, có thể khiến người điên cuồng.”
Tịch Phóng hỏi: “Vậy ba mươi đệ tử của Lộ trưởng lão cũng đã uống nước có máu của ma tu?”
“… Đúng là khó nói. Từ đó xem ra, ma tu này có lẽ không còn ở trong Thanh Hư kiếm tông.”
“Nếu thật là thế, không biết mục đích của người này ra sao, bước tiếp theo muốn làm những gì.”
Lộ Chi Sơn nói: “Ma tu này đạo hạnh cao thâm, nếu thật đang ở kỳ nguyên anh, có thể thu liễm ma khí, ẩn giấu tu vi, khiến chúng ta đều không nhìn ra. Đáng tiếc tu sĩ nguyên anh của hai phái ta đều đang bế quan, không biết phải mất bao nhiêu năm nữa mới ra được, thật đáng lo.”
Tịch Phóng nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói: “… Tạm thời cứ để Quân Diễn Chi thử đi, trời giáng kiếp nạn, mệnh số đã định, đã nằm ngoài sự khống chế của chúng ta.”
…
Chạng vạng, sắc trời tối dần.
Chim trong rừng kết thành đàn, từng con dựa vào nhau, khẽ làm tơi lông.
Văn Kinh không biết Quân Diễn Chi khi nào mới về, nên trở lại thạch thất của mình, vừa đả tọa, vừa chờ đợi.
Rùa đen lặng lẽ nằm dưới đất, chậm rãi cắn nuốt.
Đợi rất lâu, vẫn không thấy Quân Diễn Chi đến tìm cậu, Văn Kinh đến thanh tuyền trong vườn, cởi y phục xuống.
Thói quen ngày ngày tắm rửa, đời này chỉ sợ cũng không đổi được.
Thời tiết đã cuối xuân, nhưng giữa núi vẫn hơi lạnh, Văn Kinh tắm trước giờ thích sảng khoái, dùng thùng gỗ múc nước dội thẳng từ đỉnh đầu. Nước lạnh lẽo trong vắt, xối ướt người.
Xối hết nước trong thùng, Văn Kinh lau mặt, ngây ra.
Dưới mũi truyền đến mùi hương nhàn nhạt, linh khí bồng bềnh.
“Sư huynh…”
Cậu lúng túng nhìn nam tử trước mặt, không nói.
“Đang tắm?” Ánh mắt Quân Diễn Chi như có như không đảo qua, hơi mở ra rồi nhắm lại. Cuối cùng, hắn thờ ơ nhìn phương xa: “Sư đệ mặc y phục vào đi, huynh không thấy gì đâu.”
Tuy Văn Kinh không dám nói, nhưng luôn cảm thấy Quân Diễn Chi có chút ấu trĩ. Rõ ràng đã thấy, lại cứ nói không thấy. Thấy cũng có sao, mọi người đều là nam, cũng không tổn hại danh tiếng thanh cao vô tà của hắn.
Y phục sạch mắc trên sào trúc sau lưng Quân Diễn Chi, Quân Diễn Chi đưa y phục cho cậu. Văn Kinh xỏ quần vào thắt dây lại, vừa xoa tóc vừa hưng phấn hỏi: “Hôm nay lại xảy ra chuyện gì rồi?”
Quân Diễn Chi cân nhắc từ ngữ: “… Hôm nay huynh được truyền thừa một bộ công pháp.”
Văn Kinh vui mừng như điên, nhưng lại thành thật kinh ngạc: “Công pháp gì?”
“Tên là [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật], là một bộ thuật pháp hệ mộc khắc chế ma tu. Nếu học được bộ công pháp này, thì có thể cứu hơn bảy mươi đệ tử Thiên Hoành phong.” Quân Diễn Chi nhẹ ho một tiếng, lại nói: “Nói không chừng còn có thể cứu được Triệu phong chủ.”
“Thật sao?” Văn Kinh kinh ngạc một lát, cười nói: “Sư huynh có thể cứu bao nhiêu liền cứu bấy nhiêu đi. Bất kể nói sao, huynh đều là ân nhân cứu mạng của Thanh Hư kiếm tông.”
Quân Diễn Chi mỉm cười: “Nửa tháng tiếp theo huynh phải bế quan, đệ… có bằng lòng cùng huynh?”
“Được, huynh ở trong phòng nhập định, đệ canh bên cạnh huynh.”
Y sam Văn Kinh bán mở, nụ cười sạch sẽ, gió đêm ngày hạ thổi vào thân thể trẻ tuổi của cậu, tỏa ra mùi hương đặc biệt của nam tử, làm người ta hơi hoảng hốt.
Quân Diễn Chi cúi đầu: “Thời gian không còn sớm, đệ ngủ đi, huynh về đây.”
“Sáng mai đệ đến tìm huynh.”
Quân Diễn Chi không nói thêm nữa, sờ túi đựng quả đỏ nhỏ bên eo: “Lại hết rồi.”
“Đệ bỏ thêm cho huynh.” Văn Kinh vội cầm túi chạy vào phòng.
…
Sáng hôm sau, Quân Diễn Chi dùng một viên tích cốc đan, ngưng thần nhập định trong thạch thất, Văn Kinh cũng ở lại chỗ của hắn.
Vốn chỉ có hai người họ, Tịch Phóng lại gọi Liễu Thiên Mạch đến Ngọc Dung phong, nói chuyện Quân Diễn Chi truyền thừa [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật], bảo hắn tạm thời đừng truyền ra ngoài, dặn hắn và Hạ Linh cùng ở cạnh canh chừng.
Thế là, Liễu Thiên Mạch và Hạ Linh cũng tới chỗ Quân Diễn Chi, cùng bảo vệ sự an toàn cho hắn.
Mười ngày lặng lẽ qua, vốn là nhàn nhã thoải mái, nhưng Văn Kinh lại mất hồn mất vía, có chút lo lắng.
Không thấy đại quy đâu.
Đại quy thỉnh thoảng bò lung tung giữa núi, nhưng chạng vạng sẽ trở về chỗ ở, hoặc chỗ Quân Diễn Chi tìm cậu. Chỉ là trong mười ngày này, không thấy bóng dáng đại quy đâu, ngay cả quả nhỏ chuẩn bị sẵn cho nó cũng không ăn hết.
Văn Kinh đã tìm mấy lần ở Tuệ Thạch phong, không chút dấu vết, trong lòng nôn nóng.
Đại quy là yêu thú của sư huynh, chỉ có Quân Diễn Chi có cách triệu hoán nó, hoặc tìm kiếm nơi nó đến. Văn Kinh không biết làm sao, lặng lẽ đợi Quân Diễn Chi hiện thân từ thạch thất.
Sáng sớm hôm nay, trong thạch thất tỏa ra từng trận hương thơm thảo mộc, tĩnh lặng mà đến, tại nơi ở của Quân Diễn Chi tràn đầy hương vị làm người ta thần thanh khí sảng.
Văn Kinh lao lên đầu tiên, đứng trước thạch thất.
Lát sau, hương thơm nhạt dần, cửa thạch thất chậm rãi mở ra.
Quân Diễn Chi hiện thân, sắc mặt hồng nhuận, thần thái rạng rỡ, giống như đã ngủ mấy ngày mấy đêm nên tinh thần bừng bừng.
“Sư huynh ra rồi!” Văn Kinh đè ép hưng phấn, thanh âm cố gắng bình tĩnh.
Quân Diễn Chi vừa muốn kéo tay Văn Kinh, lại cảm thấy hai dòng linh khí cực kỳ quen thuộc: “Đại sư huynh và nhị sư huynh cũng ở đây?”
“Ừm.”
Quân Diễn Chi hơi nhíu mày.
“Quân Diễn Chi nhập định mười ba ngày đêm trong thạch thất hoàn toàn không biết, trong thức hải có một vùng sáng màu trắng mông lung. Hắn vẫn làm theo những gì viết trong công pháp, dẫn vùng bạch quang đó lưu chuyển khắp kinh mạch, ban đầu cứ luôn đau đớn, sau lại chậm rãi dịu đi. Nhưng, lúc vận chuyển ánh sáng đó đến não, lại có một cơn đau thấu xương, khiến toàn thân run rẩy, khó thể ngừng lại.
Tuy Quân Diễn Chi không rõ, nhưng cũng mơ hồ biết vật trong não tạm thời không chạm vào được, nên chỉ vận chuyển bạch quang đó quanh thân.
Hôm nay, bạch quang đó lại chợt sáng rõ, sau một chút choáng váng, thân thể tỏa ra mùi hương thảo mộc nồng đậm. Hắn biết, mình đã luyện được tầng một rồi.
___ Trích từ chương sáu mươi bốn [Chúng Sinh Chi Kiếp].
Chương 40
“Mấy hôm nay không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Có, rùa của chúng ta biến mất rồi.”
Quân Diễn Chi cúi đầu nhìn cậu: “Biến mất rồi?”
“Liên tục nhiều ngày vẫn chưa thấy về.”
Hai người vừa đi vừa nói, Quân Diễn Chi dẫn Văn Kinh đến tiểu thính, lại thấy một nam tử hắc y đang nói chuyện với Liễu Thiên Mạch, chính là Chu Cẩn. Dường như Chu Cẩn chỉ vừa mới ngồi xuống, gương mặt bình thản chẳng có biểu cảm gì, lại đứng lên chào Quân Diễn Chi.
Quân Diễn Chi ôn hòa nói: “Đại sư huynh, nhị sư huynh, Chu sư huynh đều ở đây.”
Liễu Thiên Mạch cũng đứng lên nói: “Luyện đến tầng một rồi?”
Quân Diễn Chi gật đầu.
“Vậy vừa tốt, Chu sư huynh đến xem tiến triển của đệ.”
Chu Cẩn kính cẩn nói: “Tông chủ nói sau khi Quân sư đệ luyện đến tầng một, lập tức đến Thiên Hoành phong. Lục phong chủ đã tập trung tất cả đệ tử hôn mê đến đại điện, đợi Quân sư đệ thi pháp.”
Sự việc khẩn cấp, Quân Diễn Chi gật đầu: “Tuy đã luyện đến tầng thứ nhất, chỉ là ta cũng không biết có được hay không.”
Hắn quay lại nhìn Văn Kinh một cái, trong lòng chợt động, rồi khiêm nhường nói với Chu Cẩn: “Sau khi ta đột phá tầng một, công lực còn cạn, cần chuẩn bị một gốc Tố Tâm thảo cho mỗi đệ tử, giã ra nước, đút họ uống. Chu sư huynh có muốn đến Thiên Hoành phong trước một bước, chuẩn bị loại dược thảo này không?”
Chu Cẩn cân nhắc một chút: “Hai trăm năm mới có thể ra một gốc Tố Tâm thảo, trong Ngọc Dung phong cũng chỉ có ba bốn chục gốc, cần thời gian chuẩn bị, ta đi trước một bước.” Nói xong liền ra ngoài.
Chu Cẩn vừa đi, Quân Diễn Chi nói với Văn Kinh: “Chúng ta đi tìm rùa trước.”
Liễu Thiên Mạch chen lời: “Rùa gì?”
Văn Kinh nói: “Linh quy của Quân sư huynh.”
Liễu Thiên Mạch nhíu mày nói: “Con rùa đó không phải bò khắp núi sao, nhất thời không tìm được thì thế nào?”
Văn Kinh nói: “Đã mấy ngày chưa trở về.”
Liễu Thiên Mạch: “…”
Văn Kinh há miệng, lúng túng giải thích: “Rùa đó chưa từng biến mất như vậy, đệ lo lắng nó xảy ra chuyện.”
Liễu Thiên Mạch nhẹ ho một tiếng: “Triệu phong chủ, cùng bảy mươi bốn đệ tử Thiên Hoành phong, mười sáu đệ tử Cổ Kính Phái, tổng cộng chín mươi mốt người hôn mê bất tỉnh, nguy cơ trong sớm chiều, rùa đó… qua vài ngày nữa hãy tìm.”
Hạ Linh ngồi uống trà chả quan tâm.
Văn Kinh nói: “Quân sư huynh thi triển thuật pháp cho họ, mất nửa tháng đến một tháng. Thời gian dài như thế, lỡ rùa xảy ra chuyện, đệ nhất định hối hận không kịp.” Suy nghĩ rồi tiếp: “Nếu sư huynh muốn cứu người, không bằng thử cảm ứng xem nó đang ở đâu, cho đệ biết phương hướng đại khái, đệ tự đi tìm.”
Rùa đó trước giờ không có chuyện không về nhà mà chẳng thông báo, Văn Kinh cảm thấy nó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Quân Diễn Chi cúi đầu nói: “Chu Cẩn phải chuẩn bị dược thảo, trong một lúc cũng không thể chuẩn bị tốt. Huynh đi tìm con rùa đó trước, chỉ mất một lúc thôi, không làm lỡ quá nhiều việc.”
Liễu Thiên Mạch chỉ đành nói: “… Đi nhanh về nhanh.”
Quân Diễn Chi cùng Lộ Kình ra ngoài, Liễu Thiên Mạch cúi đầu uống trà, thần sắc có chút khổ sở, nói: “Huynh tính rồi, qua vài ngày nữa chắc sư phụ sẽ xuất quan.”
Hạ Linh không nói gì.
Liễu Thiên Mạch lại lầm bầm: “… Đã nhiều năm trôi qua rồi, lần này chắc là lần bế quan cuối cùng.”
“Ừm.”
“Ta có một cảm giác sắp được ngẩng đầu rồi, cuối cùng sư phụ không cần bế quan nữa, Quân sư đệ cũng sắp biến thành ân nhân của kiếm tông, ta luôn cảm thấy lần sau mở sơn môn, Tuệ Thạch phong sẽ náo nhiệt rất nhiều.”
Hạ Linh nói: “Dốc lòng tu luyện.”
Liễu Thiên Mạch cười: “Tư chất của huynh không bằng đệ, đời này cũng không thể kết đan, đệ chuyên tâm tu luyện đi, huynh sẽ chăm lo mọi chuyện lớn nhỏ trong Tuệ Thạch phong.”
Hạ Linh trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói: “Có thể sống lâu một chút, thì sống lâu một chút.”
“Mỗi người mỗi chí, giống như Tịch tông chủ, trong mắt chỉ có Thanh Hư kiếm môn. Người thành tiên đắc đạo quá ít, phần lớn đều sẽ phải chết, luôn có một người hoặc chuyện gì có thể khiến bản thân vướng mắc không quên.” Liễu Thiên Mạch lại cười một tiếng, “Đệ một lòng hướng đạo, chuyện này nhất định đừng đặt trong lòng _ chuyên tâm nhất chí, mới là chuyện tốt.”
Hạ Linh không lên tiếng.
Liễu Thiên Mạch lại hỏi: “Đệ định khi nào lại bế quan?”
Hạ Linh trầm mặc một lát, nói: “Đợi chuyện bây giờ lắng xuống rồi nói.”
…
Quân Diễn Chi đứng trên bãi đất trước thạch thất cảm ứng một lát, kéo Văn Kinh: “Đi.”
Phi hành một lát, hai người lại đến hậu sơn Thiên Hoành phong, dừng lại trước khu rừng ở lưng chừng núi. Khu rừng này rậm rạp, mọc đầy dây gai, một con thác từ dốc cao đổ xuống, nhưng bọt nước lại nhỏ, nghiêng nghiêng xẹo xẹo.
Quân Diễn Chi kéo Văn Kinh đi trong rừng một lát, đột nhiên nghe tiếng rồng gầm, thấp trầm ngân vang, truyền đến từ sâu bên trong. Văn Kinh kinh ngạc, chuẩn bị khí thế một lát, rồi lao về phía tiếng rồng gầm.
Thịt rùa kéo dài tuổi thọ, đừng có bị yêu thú gì ăn mất đó nha?
Đi được một lát, đã đến cuối khu rừng, chỉ thấy một con rồng màu xanh, đại khái lớn cỡ một người, thân thể lóe sáng, đang đưa lưng về phía họ lăn lộn dưới dất.
Văn Kinh nóng ruột: “Đây là Ngọc Diễn long của Lộ trưởng lão? Rùa của chúng ta đâu?”
Quân Diễn Chi không nhanh không chậm nói: “Còn sống.”
Văn Kinh lao tới, dừng cách đó hai ba mươi bước, chỉ thấy thanh long lật người lại, ngửa mặt lên, da bụng trăng trắng lộ ra, hai cái vuốt trước nhẹ móc, dường như đang ngủ rất ngon.
Đại quy nằm một bên, dường như biết mình đã bị giam cầm, con mắt nhìn nó chằm chằm không động.
Văn Kinh nhíu mày: “Con Ngọc Diễn long này bắt đại quy làm gì?”
“Sợ là ở núi rảnh quá, tìm một người bạn.”
“Làm sao đòi về?”
Quân Diễn Chi nhìn Văn Kinh một cái, tay phóng ra một trận linh khí, dần bao trùm toàn thân thanh long, quả nhiên thấy tứ chi rồng đó rũ thấp, ngủ càng trầm.
Văn Kinh nhẹ nhàng bước tới, ôm đại quy vào lòng, nhẹ giọng nói: “Đi.”
Hai người nhanh chóng men theo con đường cũ ra khỏi rừng, Quân Diễn Chi nói: “Huynh muốn đến đại điện Thiên Hoành phong, đệ đi theo huynh, hay là về thả đại quy trước?”
Đại quy động đậy một cách khác thường, rồi quay đầu lại.
Văn Kinh nói: “Đệ về trước nhốt đại quy trong phòng đã, con rồng đó cũng quá đáng ghét, không biết làm sao bắt được rùa của chúng ta. Huynh mau đi đi, đừng để bọn họ đợi lâu.”
Quân Diễn Chi gật đầu, đi trước một bước.
Đại quy khua tứ chi, dường như rất khó chịu, Văn Kinh thấy kỳ lạ: “Sao vậy?”
Theo hướng giãy dụa của nó, Văn Kinh ôm nó đến cạnh vách núi, vách núi này không quá cao, chỉ có mấy chục mét, dưới đáy cây mọc um tùm, truyền đến tiếng vang nhỏ, dường như có người.
Đại quy liều mạng muốn bò xuống đáy, Văn Kinh không ngăn nổi nó, lại cảm thấy tu vi của người dưới đáy không cao, ngang ngửa cậu, không cần sợ hãi quá nhiều, nên ôm nó bay xuống.
Xuyên qua lá cây đáp xuống đáy, Văn Kinh nhìn quanh, hơi ngạc nhiêu: “Là ngươi.”
Phía trước là một thiếu niên y phục lam đậm, đang quỳ gối bên cạnh con suối nhỏ dưới thác nước, mười bảy mười tám. Gã ngẩng đầu nhìn Văn Kinh một cái, hai mắt ngậm cười: “Lại là ngươi, còn nhớ tên ta không?”
“… Du Tự.”
Người có giá trị nhân phẩm luôn dao động giữa chính và phản.
“Ừm… ngươi đến làm gì?” Du Tự cười cười.
Đại quy liều mạng giãy dụa về hướng Du Tự, Văn Kinh nhếch nhác nói: “Trên người ngươi có gì? Con rùa này trước giờ không như vậy.”
Du Tự cúi đầu, hơi chần chừ, lấy từ trong lòng ra một chuỗi quả nhỏ màu trắng giống như quả nho: “Đây là chuỗi ‘Tố Sinh quả’ mấy ngày trước cược thắng, sau khi ăn có thể tăng tiến tu vi, con rùa của ngươi muốn ăn?”
Đại quy quả nhiên càng thêm nóng ruột.
Văn Kinh lúng túng nói: “Quả này ngươi có bán hay không?”
Thứ này, ngay cả ở trên vách núi cũng có thể ngửi được mùi vị…
Du Tự cười cười, đặt quả xuống đất: “Qua ăn đi.”
Văn Kinh đặt đại quy xuống, quả nhiên nó liền bò tới, há miệng trước mặt Du Tự.
Du Tự khom xuống, gỡ từng quả nhỏ màu trắng xuống, bỏ vào miệng đại quy, lại sờ đầu nó.
Văn Kinh nhíu mày hỏi: “Ngươi vốn là đệ tử Bắc Nhạn phong, ở đây làm gì?”
Du Tự quay đầu nhìn thác nước từ trên đổ xuống: “Không có gì, kiểm tra nguồn nước gần Thiên Hoành phong.”
Văn Kinh nhìn gã, thăm dò: “Kiểm tra nguồn nước làm gì? Có gì đặc biệt?”
Cậu đã đọc nguyên văn, đương nhiên biết suy đoán của Tịch Phóng và Lộ Chi Sơn, khả năng lớn là ma tu dùng nước làm chất dẫn, hòa một ít máu của mình vào. Nếu có người uống nó, thì sẽ bị ma tu khống chế phát cuồng.
Lẽ nào Du Tự cũng biết?
Du Tự cười cười: “Nước ở đây không đáng ngại, chẳng qua nước bên kia của Thiên Hoành phong, hình như có vấn đề.”
“Có vấn đề gì?”
Khóe môi Du Tự cong lên, luôn mang ý cười nhàn nhạt, làm người ta không hiểu rõ gã đang nghĩ cái gì: “Thiên Hoành phong có hai con suối nhỏ, một con ở sườn núi, có hơn hai mươi suối nguồn, đám người Văn Nhân Mộ hơn một trăm đệ tử đều dùng nước trong con suối đó. Con suối còn lại có hơn mười suối nguồn, chính là nguồn suối mà hơn bảy mươi người uống đã phát cuồng.”
Văn Kinh không khỏi nghiêm túc nhìn Du Tự: “Ngươi hoài nghi nguồn suối bên đó có vấn đề?”
“… Ta chỉ cảm thấy hơi trùng hợp, nên kiểm tra.”
“Tra được cái gì rồi?”
Du Tự nhìn cậu một cái, ý cười càng thêm đậm: “Ta đã đọc rất nhiều cổ tịch, biết ma tu có thể dùng máu làm chất dẫn, khống chế tâm trí người khác, nếu trong con suối bên kia có lẫn máu của ma tu…”
Gã thật sự biết chuyện lấy máu làm chất dẫn!
“Thời gian đã lâu, cho dù có máu, bây giờ cũng đã hòa tan từ sớm, tra không được đâu…”
Tịch Phóng đã phái Chu Cẩn âm thầm điều tra, nhưng cái gì cũng không tra được.
Du Tự cười, nói: “Trong số đệ tử sử dụng nguồn nước này của Thiên Hoành phong, có hơn hai mươi người không phát cuồng. Ta đã nghe ngóng rất lâu, nghe được bọn họ trong cùng một thời gian hoặc hạ sơn, hoặc nhập định, vì thế có vài ngày không sử dụng nước trên núi. Cho nên, có thể đoán ra đại khái ma tu đã nhỏ máu xuống suối vào hôm nào.”
Văn Kinh nhìn gã, trong lòng lại kích động.
Người này là sao? Có tiềm chất trinh sát à!
Du Tự lại cười bất đắc dĩ: “Tiếc rằng dù có biết, ta cũng không có cách biết người đó là ai, chỉ biết lúc ma tu thả máu, chắc là trước một ngày cuộc đấu các phong diễn ra.”
Văn Kinh giật mình.
Hôm đó, chính là ngày mà hệ thống nhắc nhở cậu đã dò được ma tu.
Tin tức này, nhất định phải cho Quân sư huynh biết!
Cho dù muốn tìm ma đầu, cũng nên do Quân sư huynh tìm được! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.