Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh?

Chương 35

Cổ Ngọc Văn Hương

17/10/2017

Chương 69

Lý Thanh Vận tắm trong sơn tuyền giữa rừng, trước giờ nơi này ít người ghé đến, thanh tu thoải mái, đêm nay không biết sao lại tới một đám đệ tử che giấu bằng bùa ẩn thân, tiếng nói cười hỗn tạp, làm người phiền lòng. Nàng không tiện để lộ thân trần với nam đệ tử xung quanh, lại không tiện phát tác, hận đến ngứa răng, căn bản không thể tắm tiếp.

Nàng đang định khoác y phục bỏ đi, lại bất ngờ nghe được tiếng Văn Nhân Mộ u oán trách móc người ta làm thương tâm, lập tức lửa giận của nàng tăng lên hừng hực.

Nàng là một trong năm đại trưởng lão kim đan của Thanh Hư kiếm tông, muốn giết chết Văn Nhân Mộ mới tu vi trung kỳ trúc cơ, chẳng qua là chuyện nhỏ. Nàng đứng yên tại chỗ bất động, đôi mắt đẹp lộ hàn quang, mấy đạo cuồng phong vây lấy Văn Nhân Mộ.

Văn Nhân Mộ ôm cổ, không thể phát ra một tiếng nào như thể đang bị bóp chặt yết hầu, gương mặt tuấn dật thoáng chốc sung huyết, đỏ bừng.

Lý Thanh Vận hỏi: “Nữ tử lén hẹn với ngươi là ai?”

“…” Văn Nhân Mộ cắn răng không lên tiếng.

Linh khí trên cổ chợt siết chặt, Văn Nhân Mộ không thể hô hấp, mắt trợn ngược lên, lòng đầy đau khổ.

Lý Thanh Vận hòa hoãn nói: “Cho ta biết nữ tử đó là ai.”

Văn Nhân Mộ choáng váng đầu óc, trong lòng sợ muốn đòi mạng, hoảng loạn đưa tay chỉ cổ, ý nói: “Ta chịu không nổi, ngài buông ra trước!”

Sở dĩ Lý Thanh Vận tán thưởng Quý Khả Tình, hoàn toàn là vì tính cách cao quý lãnh diễm của Quý Khả Tình có mấy phần tương tự nàng, vì thế có cảm giác tiếc thương cho nhau. Tận tâm giáo dục mấy năm, cảm tình càm thêm sâu đậm, làm sao có thể chấp nhận nam tử tùy tiện ức hiếp Quý Khả Tình? Cho dù là đại đệ tử của Lục Trường Khanh cũng không được.

Nàng thấy Văn Nhân Mộ thanh khiết sạch sẽ, tự biết giữ mình, kiên trì bền bỉ theo đuổi mấy năm, lại do Lục Trường Khanh đích thân tới cửa đề thân, bấy giờ mới yên tâm để Quý Khả Tình phối với hắn thành đạo lữ song tu. Không ngờ hắn dám lén lút gây ra chuyện này, quả là không thể tha thứ.

Cổ Văn Nhân Mộ được thả lỏng, lập tức té ngã, thở dốc phì phò. Lý Thanh Vận vận linh khí áp xuống, khiến hắn không thể động đậy chút nào, khó chịu đến mức xương cũng muốn rã ra.

Đệ tử Thiên Hoành phong thấy thế không nhẫn tâm lắm, cầu tình: “Xin Lý phong chủ hạ thủ lưu tình!”

Lý Thanh Vận chẳng thèm nhìn họ cái nào, nghiêm giọng nói: “Ta còn có việc chưa hỏi các ngươi, còn dám cầu tình? Toàn bộ ngậm miệng đứng yên cho ta, không được nhiều lời!”

Hai mươi mấy người lập tức đứng đần như khúc gỗ, không ai dám lên tiếng.

“Nói, nữ tử đó là ai?” Ngữ điệu Lý Thanh Vận không cao, nhưng lại lạnh từ cổ đến xương sống, làm lông mao dựng thẳng.

Văn Nhân Mộ cúi đầu cắn răng.

Lý Thanh Vận này thật đủ lang độc, danh dự nữ tử quan trọng hơn nam nhân, bảo hắn nói ra tên của Dung Huyên trước mặt nhiều người như thế, từ nay về sau Dung Huyên làm sao ngẩng đầu ở Thanh Hư kiếm tông?

Cho dù ở đây chỉ có mình hắn và Lý Thanh Vận, hắn cũng không thể nói!

“Không nói?” Giọng Lý Thanh Vận nhẹ phiêu phiêu.

Tim Văn Nhân Mộ đập càng nhanh, không dám nhìn vào mắt nàng, chỉ cúi đầu không lên tiếng.

Đột nhiên, chỉ nghe vài tiếng “phì phì” nho nhỏ, Văn Nhân Mộ run lên, lập tức nhiều thêm mấy lỗ máu, mấy điểm đỏ chậm rãi khuếch tán trên bạch y tựa như hoa mai nở rộ. Hắn không ngờ Lý Thanh Vận ra tay nhanh như thế, chân mày hơi run, cắn răng nén lại tiếng kêu, rồi cố nuốt xuống.

Sắc mặt các đệ tử khẽ biến, nhưng cả động cũng không dám động, trong lòng không nhẫn tâm lắm, ai nấy ném qua ánh mắt đồng tình.

“Vẫn không nói?”

“…”

Lý Thanh Vận cúi đầu nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, ngón tay nhẹ vung. Thoáng chốc, một đạo linh quang đột nhiên bắn vào tim Văn Nhân Mộ!

Kích này nếu trúng, hắn chết không cần nghi ngờ!

Tim Văn Nhân Mộ vọt lên tận cổ họng.

Không ngờ, đạo linh khí đó lại lâm thời chuyển hướng, chệch về trái hai tấc, không đâm trúng tim, nhưng lại dọa Văn Nhân Mộ đổ một tầng mồ hôi nóng lạnh.

“A___!” Ngực trái trúng chiêu, đau tận tâm mạch.

“Hỏi ngươi lần cuối cùng, nói, hay không nói?”

Văn Nhân Mộ run rẩy toàn thân, nội tâm hoảng loạn cực điểm, sắc mặt tái nhợt nhìn Lý Thanh Vận. Ai cũng nhìn ra được, hiện tại hắn đã bị dọa đến quỳ cũng không vững, mập mờ động dung, nhưng không biết đang nghĩ gì, quyết tâm không lên tiếng.

Mấy đệ tử Thiên Hoành phong nói: “Sư huynh, ngươi nói đi chứ!”

Lý Thanh Vận giận cực điểm: “Chết cũng muốn bảo vệ nữ tử đó đúng không?”

Văn Nhân Mộ đổ mồ hôi lạnh: “…”

Trong lúc không kịp phòng bị, một đạo linh quang vạch qua hõm cỏ Văn Nhân Mộ!

“Đại sư huynh!” Đệ tử Thiên Hoành phong hoảng sợ kêu lớn.

Văn Nhân Mộ sợ hãi nghĩ: Hôm nay nhất định phải chết rồi, nhất định phải chết rồi! Sống mấy chục năm yên ổn, không ngờ lại bị một nữ nhân hại chết! Quý Khả Tình không đặt hắn trong lòng, Dung Huyên lừa gạt tình cảm của hắn, Lý Thanh Vận này muốn lấy mạng hắn, rốt cuộc đời trước hắn đã tạo nghiệt gì, mà phải bị đám nữ nhân này giày vò như thế?

Kiếp sau, nhất định không thể chọc đến nữ nhân!

Đúng lúc này, đạo linh quang đó lại cứng rắn ngừng trước cổ hắn, rạch một vết thương dài mảnh. Linh khí không tổn thương hắn, nhưng lại đánh lên cành cây gần đó, phát ra tiếng gãy thanh thúy.

Văn Nhân Mộ trợn to đôi mắt như chuông đồng, miệng run rẩy: “…”

Lý Thanh Vận: “…”

Nàng rũ mắt nhìn một lát, sắc mặt dần dịu đi, dường như cơn giận đã tiêu tan hơn nửa, ngay cả bờ vai cũng không còn căng chặt như vừa rồi.

Nàng chậm rãi quay người chắp tay sau lưng, nói với Quy Tâm Bích: “Tối nay rốt cuộc là sao?”

Sự tình đột biến, Quy Tâm Bích thầm kêu không tốt, vội kéo váy bước ta thỉnh tội với nàng. Cái váy này làm người ta hành động bất tiện, Quy Tâm Bích bước đi rất nhỏ, tư thế khá là uyển chuyển, khiến mấy đệ tử bật cười.

Hắn thành thật nói: “Tối qua lúc đệ tử về phòng, trên giường có một bộ y phục cùng búi tóc nữ tử, còn có mấy đạo bùa ẩn thân do tu sĩ kim đan chế thành cùng một bức thư. Đệ tử đọc bức thư đó, biết hóa ra có người bảo đệ tử tối nay mặc y phục đợi ở đây, thuận tiện dẫn vài đệ tử tới tham quan, nói là có trò hay để xem.”

Hắn không dám nói trong thư đó chỉ đích danh là trò hay của Văn Nhân Mộ, đứng một bên cúi đầu yên lặng.

Đệ tử Thiên Hoành phong cũng lũ lượt gật đầu, tề thanh nói: “Chúng tôi cũng nhận được một phong thư, chỉ nói tới xem, rồi đưa cho mỗi người chúng tôi một khối linh thạch thượng phẩm.”

Lý Thanh Vận nói với Cao Hiểu của Bắc Nhạn phong: “Các ngươi cũng là thế?”

Cao Hiểu trầm ngâm hồi lâu, dường như có gì khó nói: “Đệ tử cũng nhận được thư. Chẳng qua sở dĩ đệ tử đến đây, là vì bút tích trên thư cực giống một người.”

Văn Nhân Mộ quỳ dưới đất ngẩn ngơ lắng nghe, sớm đã nhịn không nổi, vội vã chen lời: “Ai?”

Cao Hiểu cúi đầu nói: “Đệ tử cũng không dám nắm chắc hoàn toàn, chỉ là bút tích trên thư, cực giống một đệ tử đã mất tích của Bắc Nhạn phong _ Du Tự.”

Liễu Thiên Mạch có ấn tượng với Du Tự, khó hiểu hỏi: “… Là gã?”

Lý Thanh Vận hỏi: “Du Tự là ai?”

“Vốn là một tên tứ linh căn, nhưng mười tám tuổi đã trúc cơ, coi như là kỳ tài của Bắc Nhạn phong. Mấy hôm trước chúng tôi đến Cổ Kính Phái làm việc, sau đó thì gã mất tích.’

Văn Nhân Mộ kích động nói: “Còn giữ bức thư đó không? Mau cho ta xem.”

Cao Hiểu nhìn Lý Thanh Vận như dò hỏi, người kia không mấy xem trọng khẽ gật đầu.

Cao Hiểu rút một bức thư được gấp nhiều lần trong ngực ra, cẩn thận đưa cho Văn Nhân Mộ: “Chính là bức thư này.”

Văn Nhân Mộ nhận bức thư. Hắn không xem thì không gấp, vừa xem lập tức giận đến mức thất khiếu bốc khói. Bút tích này không phải chính là người mấy hôm trước đã uy hiếp hắn sao? “Nửa đêm hẹn hò, triền miên quên mình. Nếu Vọng Nguyệt phong chủ biết, chắc rất là cao hứng.” Cái này không phải là do cùng một người viết sao?



Trước viết thư đe dọa, lại thiết lập cạm bẫy, lẽ nào người này đã lập kế hoạch sẵn rồi, cố ý muốn ức hiếp hắn?

Sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, khó xem nghẹn khuất giống như vừa uống một chén hoàng liên. Tất cả mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì, quay mặt nhìn nhau.

Lý Thanh Vận hỏi: “Chuyện gì?”

“Không, không biết, hình như có người có khuất mắc với ta.”

Lý Thanh Vận giỏi về quan sát, sắc mặt Văn Nhân Mộ vừa oán hận vừa sợ hãi, không giống như nói dối. Nàng không phải kẻ ngốc, thầm nghĩ: Những đệ tử này từ đâu tìm ra nhiều bùa ẩn thân của tu sĩ kim đan như thế, làm sao Văn Nhân Mộ lại hoảng loạn lọt bẫy, và tại sao lại dẫn hắn tới chỗ nàng tắm? Chuyện này vừa nhìn là biết có cao nhân ngầm thao túng.

Văn Nhân Mộ kinh hồn chưa định nhìn nàng: “Đa tạ phong chủ không giết…”

Lý Thanh Vận híp mắt nhìn: “…”

Vừa rồi nàng tức giận khó tiêu, vốn muốn phế tên ngụy quân tử hai lòng ba dạ này, không ngờ trước lúc chết hắn ta lại ngậm chặt miệng quyết không nói tên của nữ tử kia.

Nàng cũng không biết thế nào, nhất thời không thể hạ thủ được.

Lúc trẻ tuổi Lý Thanh Vận chịu thất bại trên chữ “tình”, nản lòng thoái chí nhiều năm, hận kẻ phụ tình bạc nghĩa tận xương. Tên Văn Nhân Mộ này tuy không ít khuyết điểm, nhưng cũng coi như tình thâm ý trọng…

Nàng nhẹ gật đầu, trên gương mặt tuyệt mỹ hiện một chút thất vọng, lại lạnh nhạt nhìn chúng đệ tử nói: “Các ngươi tức khắc về phòng, ngày mai ta báo cho sư phụ các ngươi biết, để trừng phạt các ngươi!”

“Vâng…”

Văn Nhân Mộ không dám ở lại lâu, lảo đảo đứng lên, len vào các đệ tử nhanh chóng chuồn về.

Hắn nghĩ hoài không hiểu, rốt cuộc hắn đắc tội Du Tự ở đâu? Du Tự rốt cuộc là người thế nào, sao lại có bản lĩnh thông thiên như thế? Quan trọng hơn là, từ nay về sau gã có còn tìm hắn gây phiền phức nữa không?

Văn Nhân Mộ mất hồn mất vía về chỗ ở, đóng chặt cửa.

Kinh hồn chưa định, trong góc tối đột nhiên truyền đến tiếng cười thấp: “Văn Nhân sư huynh có khỏe không?”

Tim Văn Nhân Mộ muốn ngừng đập, ba hồn bị dọa mất hai, lập tức bình tĩnh hỏi: “Ai?” Với tu vi trung kỳ trúc cơ của hắn, vậy mà không phát hiện trong phòng có người!

Nam tử cười cười: “Văn Nhân sư huynh không cần sợ hãi, ta trời sinh đã có vài thói hư tật xấu, thích trêu chọc người khác. Văn Nhân sư huynh lúc nguy cấp vẫn có thể quan tâm Dung Huyên, làm người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Hôm nay đến, là muốn phó thác một thứ cho ngươi, giúp ta chuyển giao cho một người.”

“Ngươi là Du Tự?”

Trong bóng tối bay tới một thứ, Văn Nhân Mộ đưa tay đón lấy, trơn trợt mịn màng: “Thẻ ngọc?”

“Giúp ta giao cái này cho Quân Diễn Chi.”

“…” Văn Nhân Mộ cắn răng.

Du Tự thấp giọng cười: “Giúp ta đưa thẻ ngọc cho Quân Diễn Chi, ta sẽ nghĩ cách tác thành chuyện tốt giữa ngươi và Dung Huyên. Người dẫn ngươi ra ngoài tối nay không phải là nàng ta, mà là thuật ảo ảnh của ta.”

Văn Nhân Mộ lạnh lùng nói: “Ai cần ôn lại chuyện xưa với nàng ta?”

Du Tự cười nói: “Thẻ ngọc đang ở trong tay ngươi, khi nào giao nó cho Quân Diễn Chi, lúc đó ta sẽ giúp ngươi.”

“…”

Du Tự cười nói: “Ngươi phải biết, Dung Huyên không phải do phong chủ Tế Trúc phong phái đến hãm hại ngươi, lúc nàng ở với ngươi, hoàn toàn là thật lòng thật dạ.”

Văn Nhân Mộ sửng sốt: “Ngươi nói gì?”

“Nàng thật tâm đối đãi với ngươi, nhưng ngươi tổn thương lòng nàng. Nàng vì mặt mũi, mới nói là vì Phù Hương đan mà tiếp cận ngươi. Ngươi khiến nữ tử tội nghiệp đó tổn thương đầy mình, xác định có thể dỗ nàng ta trở lại?”

Văn Nhân Mộ: “…”

Cửa sổ chợt mở ra, một bóng người nhanh chóng bay đi. Mặt hắn nghịch với ánh trăng, mơ hồ nhìn không rõ, âm thanh lại trầm đi: “Giúp ta đưa thẻ ngọc cho Quân Diễn Chi.”

Văn Nhân Mộ lạnh lùng nói: “Sao ngươi không tự giao cho hắn?”

Du Tự trầm mặc một lúc, giọng nói mang theo chút không phục: “Ngươi có thể nói với hắn, ta hận không thể giết hắn, sợ gặp mặt rồi sẽ không nhịn được. Ngươi giúp ta làm chuyện tốt này, ta sẽ đưa Dung Huyên đến cho ngươi.”

“… Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Cái này, ngươi đừng quản.”

Bóng đen ngoài cửa sổ chợt hóa thành một đạo hồng quang, bay vọt lên trời, như ánh chớp màu đỏ rạch phá màn trời, thoáng chốc biến mất vô tung vô ảnh.

Văn Nhân Mộ sờ ngọc bích ôn nhuận trong tay, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Làm sao… giao cho hắn?”

Chương 70

Sau khi Tịch Phóng dẫn các đệ tử vây sát Quân Diễn Chi, nóc nhà của Văn Kinh sụp đổ, một mặt tường ngã ngửa, đi đâu cũng là vách gẫy ngói lở, ghế gỗ và bàn đổ ngã lung tung, nhưng không có ai đến quét dọn.

Lúc này đã là đầu xuân, nhưng gió đêm vẫn lạnh như dao cắt.

Nơi tối tăm trong sơn cốc có bóng người nhanh chóng di động, bỗng nhiên, một người nhẹ đáp lên mảnh đất trống của phòng, rũ đầu nhìn quanh.

Nơi này giường lạnh, chăn cũng lạnh, không có dấu vết con người.

Hắn chậm rãi ngồi lên giường, sắc mặt không biết là bình tĩnh hay là si ngốc, chẳng rõ đang nghĩ gì. Đại quy thuận thế bò từ lòng hắn xuống đất, yên tĩnh úp sấp.

Quân Diễn Chi chuyên tâm sờ từng tấc từng tấc dấu vết hỗn loạn trên giường.

“Văn Kinh…”

Giọng nói tan trong gió đêm.

Sờ đến giữa kẽ giường và vách tường, Quân Diễn Chi chậm rãi moi ra một quyển sách cổ cũ kỹ. Ngay lúc ngón tay chạm đến trang sách, động tác Quân Diễn Chi khựng lại, vai sụp xuống như bị vật nặng đè.

Cuối cùng hắn cũng hiểu ra quyển sách này là gì.

Hắn không biết tiểu tử này lấy từ đâu ra bản lĩnh lớn như thế, lại từ chỗ nào tìm về quyển truyền thừa khác của Hằng Dương Cung, “Ngũ Hành Quy Nguyên kiếm pháp”.

Quân Diễn Chi cầm quyển sách, chậm rãi mở ra.

Trang sách thiếu khuyết không đủ, chữ bên trong đã ít đi phân nửa, giống như lúc đang tiếp thụ truyền thừa thì đột nhiên bị ngắt quãng, còn về chân tướng cụ thể ra sao, hiện tại đã không thể truy xét.

Có lẽ chính vì quyển sách này không đầy đủ, Văn Kinh mới không cho hắn biết?

Cậu thật là ngốc…

Quân Diễn Chi chậm rãi ngồi dậy, dựng cái ghế gỗ khắc hắn và Văn Kinh lên lau sạch sẽ, lại dựng bàn sách lên. Sách rơi tán loạn dưới dất, Quân Diễn Chi an tĩnh nhặt từng quyển, phủi sạch bụi bên trên, bày trí chỉnh tề.

Hắn ngây ngẩn ngồi trước bàn một lúc, rút một quyển sách dị thường quen thuộc, bìa màu lam, lặng lẽ lật xem.

Quả nhiên, mỗi một trang, mỗi một tờ, đều là những câu chuyện nhỏ hắn tự mình vẽ ra.

Quyển sách này từ sau khi hắn trở lại đã không tìm ra được, hóa ra thật bị tiểu tử này trộm đi.

Lật đến trang cuối cùng, một thứ hình dạng kỳ quái trông có vẻ giống người đang ôm một con rắn nghiêng xẹo. Trên đầu người viết một chữ “Kinh”, trên đầu rắn thì viết một chữ “Quân”, người vẽ tranh dường như sợ ngay cả chính mình cũng không nhận ra.

Khóe môi Quân Diễn Chi nhẹ cong lên, dường như quên hết tất cả những gì xung quanh.



Đột nhiên, hắn nâng mắt lên: “Đoàn Hiên?”

Người bên ngoài cười lạnh một tiếng: “Ngay cả sư phụ cũng không chịu kêu nữa.”

Quân Diễn Chi đặt sách lên bàn: “Sư phụ nửa đêm đến chỗ ở của Văn Kinh, thật là hưng trí.”

Đoàn Hiên chậm rãi bước vào, chắp tay không nói, hai mắt như băng đao nhìn hắn chằm chằm.

“Sư phụ đến để đợi ta sao?”

“…”

“Sao ngài biết ta nhất định sẽ tới?” Quân Diễn Chi chậm rãi bước đi trong phòng, ngẫm nghĩ ném qua y một ánh mắt nghiên cứu.

Đoàn Hiên lạnh lùng nhìn hắn: “Ta muốn biết năm đó chuyện Hằng Dương Cung rốt cuộc là sao, hành vi của ngươi mấy năm nay là vì cái gì?”

Quân Diễn Chi bình tĩnh đứng thẳng: “Trên dưới Hằng Dương Cung là bị ta giết chết, mấy năm nay đến Trúc Phong quốc tạo sóng gió, cũng là do ta hưng trí làm nên, không có lý do gì cả.”

Ánh mắt Đoàn Hiên biến lạnh: “Nói thật đi!”

Quân Diễn Chi mỉm cười coi như trả lời.

Đoàn Hiên hạ giọng, cứng rắn nói: “Kinh sư đệ của ngươi trước đó từng nói với ta vài lời, liên quan đến ngươi. Ngươi có muốn nghe không?”

Chân mày Quân Diễn Chi nhẹ run lên. Hắn biết rõ rất có thể Đoàn Hiên đang lừa hắn, thậm chí là nói bậy, nhưng hắn vẫn như một con rối vải không xương, nhịn không được muốn nghe.

“… Đệ ấy nói gì?”

“Ngươi cho ta biết chuyện của Hằng Dương Cung, ta sẽ cho ngươi biết.”

Mặt Quân Diễn Chi trầm xuống: “Ngài lừa ta!”

“Không muốn nghe thì thôi.” Đoàn Hiên lạnh lùng nhìn hắn.

Quân Diễn Chi nhìn lại y rất lâu, cuối cùng nén giận nói: “Năm đó Hằng Dương Cung bị một đám ma tu tiêu diệt, ta tận mắt thấy mẹ và muội muội bị giết, mới chìm vào điên cuồng. Mấy năm nay không ngừng gây chuyện, là vì muốn trảm sát ma tu, tung lưới bắt gọn chúng. Ngài vừa lòng chưa?”

“Những người ngươi giết đều là ma tu?”

“… Đa phần là thế, cũng có vài người ta thấy ngứa mắt, tác ác đa đoan.”

“Ngươi làm sao cho họ uống máu của ngươi?”

Quân Diễn Chi nhịn rồi nhịn: “Sư đệ rốt cuộc từng nói gì?”

Đoàn Hiên che miệng nhẹ ho một tiếng, lúng túng như thể không mặc y phục, vất vả nói: “Nó nói đời này chỉ từng sùng bái, thích, thích một người, chính là ngươi. Và còn…”

Môi Quân Diễn Chi run lên: “Còn gì nữa?”

“Ngươi làm sao cho họ uống máu ngươi?”

“Ta dùng Huyền Thiên Văn!” Âm thanh Quân Diễn Chi mang chút hoảng hốt: “Đệ ấy còn nói gì nữa?”

“Thì ra là thế…” Đoàn Hiên nhẹ gật đầu, lại nhíu mày lúng túng: “Nó nói… nó nói đời này gặp được ngươi, không uổng kiếp sống, cho dù phải bỏ cả mạng sống vì ngươi cũng cam tâm tình nguyện.”

Quân Diễn Chi mím chặt môi, trong khóe mắt lóng lánh hạt nước.

Vẻ mặt Đoàn Hiên ngưng trọng, như bị khơi lên bao nhiêu chuyện cũ ngày xưa, hỏi: “Trước kia ngươi từng muốn giết ta, vì ngươi cho rằng ta có liên quan đến thảm án Hằng Dương Cung năm đó?”

Quân Diễn Chi dửng dưng hừ một tiếng, chậm rãi mà gian nan nói: “Ta khảo vấn bao nhiêu người, đều cho ta đáp án giống nhau. Ngươi chính là người sai khiến ma tu hủy diệt Hằng Dương Cung, tối hôm đó ngươi từng xuất hiện ở Hằng Dương Cung.”

Mặt Đoàn Hiên lạnh đi: “Tuyệt đối không có chuyện này.”

Quân Diễn Chi thả chậm ngữ khí, thần sắc đau thương: “Kinh sư đệ cũng tin chuyện này không liên quan đến ngài…”

Đoàn Hiên lạnh lùng nhìn hắn rất lâu, lạnh giọng nói: “Hôm nay ta cho ngươi biết vài chuyện, ngươi có thể điều tra theo đầu mối đó, còn có tìm được chân hung hay không, thì phải xem bản lĩnh của ngươi.”

“… Chuyện gì?”

Đoàn Hiên không để ý đến hắn, cất bước tới cửa sổ, nói đầy xa xăm: “Trúc Phong quốc phía tây là biển lớn, phía bắc là tuyết sơn, phía đông và nam gần hai đại quốc, Tây Diễn quốc, Tu Thiên quốc. Trong hai nước này, ma tu và đạo tu cùng tồn tại. Chuyện này, chắc ngươi từng nghe qua.”

“… Không sai.”

“Mười mấy năm trước, thủ lĩnh ma tu Tây Diễn quốc phái một ma tu kỳ kim đan đến Trúc Phong quốc, mang theo một lá Chiêu Huyết Kỳ, ý đồ bí mật chiêu mộ ma tu, mở rộng thanh thế tại Trúc Phong quốc.”

“Cái này ta cũng biết.” Quân Diễn Chi lạnh nhạt nhìn y, “Ta còn nghe nói, ngài được ma tu này chọn làm thủ lĩnh ma tu Trúc Phong quốc. Cũng chính vì như thế, ngài dùng Chiêu Huyết Kỳ hiệu lệnh các lộ ma tu tập trung đến Hằng Dương Cung, trong một đêm liền diệt nó.”

Đoàn Hiên lạnh giọng nói: “Nói bậy nói bạ! Ta đã tra kỹ thời gian Hằng Dương Cung bị diệt, ma tu đó đã bị người giết trước khi Hằng Dương Cung xảy ra chuyện một tháng, Chiêu Huyết Kỳ cũng biến mất theo, căn bản không nằm trong tay ta. Vì thế, người hạ lệnh diệt Hằng Dương Cung không phải là ta, cũng không phải ma tu đó, mà là người khác.”

Quân Diễn Chi lạnh lùng trừng y: “Sao ngài biết được rõ như thế? Dựa vào cái gì ta phải tin ngài?”

“Ta và Hằng Dương Cung căn bản không có vướng mắc, tại sao phải diệt nó?”

“Lời phiến diện.”

Đoàn Hiên lạnh lùng nhìn lại, cảm xúc trở nên kích động: “Ngươi hiểu gì? Trước khi Hằng Dương Cung gặp chuyện một tháng, ta vừa mới xuất quan. Lúc đó phát sinh một đại sự, ta căn bản không có tâm trạng quản chuyện khác.”

“Chuyện gì?”

Đoàn Hiên lạnh lẽo nhìn hắn, ánh mắt không biết là buồn, hay thống khổ, hay có thể là lúng túng khó nói ra. Cuối cùng, y nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Sở dĩ ta biết ngươi nhất định sẽ trở về phòng Văn Kinh, là vì ta hiểu rõ tâm trạng của ngươi.”

Quân Diễn Chi cúi đầu: “Chuyện cũ của sư phụ và Lục sư tổ, ta không muốn biết.”

Mười mấy năm vẫn giữ lại phòng của Lục Trăn, giữ yên dáng vẻ cũ không đổi, còn thỉnh thoảng đích thân đến dọn dẹp, còn phòng mình thì hỗn loạn đến chó cũng muốn phản kháng. Si đến như vậy, bất kể là ai cũng có thể đoán được ít nhiều.

Giọng Đoàn Hiên thấp trầm, lạnh nhạt dửng dưng: “Chuyện ta sẽ nói với ngươi trong hôm nay, là để tra rõ chuyện Hằng Dương Cung năm đó. Ngươi đừng nói cho người khác biết dù là một chữ, nếu không ta nhất định sẽ giết ngươi.”

“…” Cuối cùng Quân Diễn Chi nói: “Ngài nói đi, ta nghe.”

Đoàn Hiên ẩn giọng, dùng truyền âm thuật chậm rãi nói ra.

Sau khi hai người nói xong đã sắp đến sáng, Đoàn Hiên nhàn nhạt nhìn Quân Diễn Chi: “Ta chỉ có thể cho ngươi biết những chuyện này, còn về hung thủ là ai, còn phải cần ngươi điều tra nhiều hơn. Muốn tìm người đội lốt ta cũng đơn giản thôi, một viên hoán hình đan là xong, không thể xem là bằng chứng thép. Đêm đó người nhiều đa sự, nếu ma tu tiên nhập vi chủ, cho rằng ta là người sai khiến, đương nhiên tin chắc không nghi ngờ. Ta nói nhiều như thế, nếu ngươi vẫn không tin, ta cũng không còn cách nào.”

Quân Diễn Chi trầm mặc nhìn mặt đất, nhẹ giọng nói: “Đệ tử còn có một chuyện muốn hỏi.”

“Chuyện gì?”

“Người đã vào Tru Tiên tháp, còn có thể sống sót trở ra không?”

Đoàn Hiên thầm than, nhưng không nhẫn tâm cho hắn biết sự thật: “Ngươi, ngươi hãy đợi thêm đi, trước tra rõ chuyện Hằng Dương Cung năm đó, đừng nghĩ quá nhiều. Kinh sư đệ của ngươi nói không chừng thấy ngươi hiểu chuyện, nhất thời luyến tiếc ngươi, lại chạy ra.”

“Ừm.” Quân Diễn Chi cúi đầu, “Đệ ấy luôn không nỡ khiến ta khó chịu.”

Đoàn Hiên chắp tay sau lưng bước ra ngoài: “Ngươi đi đi, tối qua cứ xem như chúng ta chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng nói những chuyện kia.”

Sau lưng truyền đến tiếng gió vù vù, lúc quay đầu lại, Quân Diễn Chi và đại quy đã không còn bóng dáng.

Đoàn Hiên lặng lẽ nhìn chân trời trắng như bụng cá.

Tam Muội Chân hỏa thoáng chốc có thể đốt người thành tro tàn, chỉ sợ Văn Kinh sớm đã hồn phi phách tán rồi… Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook