Chương 58
Cổ Ngọc Văn Hương
20/10/2017
Đệ tử Bắc Nhạn phong sớm đã đợi ở dưới núi.
Đứng từ xa Văn Kinh đã thấy Du Tự đang ngậm một cọng cỏ khô, nhếch miệng như cười như không. Cậu đáp xuống, hai người trao đổi ánh mắt “ngươi cũng đi à”, coi như một chào hỏi.
Phong chủ Bắc Nhạn phong muốn luyện “Dục Đương Đan”, thảo dược đã tìm suốt mấy chục năm, nhưng vẫn thiếu hai gốc không tìm được. Nhưng y đã biết Cổ Kính Phái có hai gốc thảo dược đó từ lâu, chỉ là vẫn không thể tìm được cơ hội cầu dược.
Lần này Cổ Kính Phái xảy ra chuyện, phong chủ Bắc Nhạn phong đã đích thân đến cầu Quân Diễn Chi, bảo hắn nhân cơ hội này xin hai gốc thảo dược đó. Quân Diễn Chi thuận nước tạo ân tình, đáp ứng ngay. Thế là, Bắc Nhạn phong hào phóng phái ra bốn đệ tử trúc cơ hộ tống cùng đi.
Văn Kinh cùng Du Tự nửa đêm đi xem chuyện xấu của Văn Nhân Mộ, cũng chỉ là chuyện bảy ngày trước, nhưng trên cảm giác thì đã qua rất lâu. Trong lòng cậu có chút cảm khái, thật là biển cả nương dâu, như cách một đời.
Một người muốn thành thục, quả nhiên là phải do từng trải mà ra.
Về mặt ý nghĩa, công phu của Quân Diễn Chi rất lớn, khó thể ước lượng.
Quân Diễn Chi vẫn mặc thanh sam, khí chất thanh nhã như thường, nhưng lại mơ hồ có cảm giác xa cách. Ai cũng nói hắn là người nhìn xa được chứ không thể tiếp cận, không ai dám tùy ý thân cận, đúng là rất thích hợp.
Nếu là trước kia, Văn Kinh nhất định sẽ sùng bái ngưỡng mộ quên trời đất, nhưng hiện tại trong lòng chỉ còn đau đớn, cả đầu cũng không muốn ngẩng lên.
Quân Diễn Chi nuốt nước miếng, tâm trạng cũng tự dưng tốt lên.
Hạ Linh, Quân Diễn Chi, Văn Kinh đều trầm mặc như hồ lô không chịu nói chuyện, Liễu Thiên Mạch vén bạch y, trên vai gánh lấy trọng trách hàn huyên khách sáo với các đệ tử của Bắc Nhạn phong.
Đại đệ tử Bắc Nhạn phong tên gọi Cao Hiểu, là nam tử tính tình rất hóm hỉnh. Bầu không khí giữa các sư đệ rất kỳ lạ, nhưng Liễu Thiên Mạch cũng không hỏi nhiều, nhẹ nhàng nói chuyện với Bắc Nhạn phong, trêu đệ tử xung quanh cười to.
Tám người ngự phong cả ngày, đến một thành trấn không tính là quá náo nhiệt, bèn thương nghị chuyện trọ đêm.
Liễu Thiên Mạch đứng ở cửa khách ***, *** tiểu nhị gật đầu cong lưng bước tới: “Các khách quan ở trọ?”
“Phòng tính thế nào?”
Cao Hiểu không nhanh không chậm cản Liễu Thiên Mạch lại, cười nói: “Sư phụ đã phân phó, lần này ra ngoài để chúng tôi chăm sóc chu đáo, ngươi muốn chúng tôi trở về bị đánh sao?”
Hắn nói xong ném ra mấy viên linh thạch: “Quét dọn sạch sẽ phòng trọ tốt nhất của các ngươi, mau!”
Điếm tiểu nhị hơi ngẩng ra, vừa thấy cái nhận được là linh thạch, liền kích động nói không lưu loát, ấp úng nói: “Điếm chúng tôi nhỏ, chỉ có năm gian thượng phòng, phòng khác chỉ sợ không lọt vào mắt các vị tiên nhân. Chẳng qua giường của chúng tôi rất lớn, không bằng hai người một gian?”
Văn Kinh vừa nghe câu “hai người một gian”, sợ đến lông tóc dựng đứng, lén nhìn trộm Quân Diễn Chi một cái.
Sắc mặt Quân Diễn Chi hơi trầm, nhưng không dám nói gì.
Liễu Thiên Mạch cân nhắc nói: “Hai người một gian cũng tốt lắm. Ta và Hạ Linh một gian, Quân Diễn Chi…”
Văn Kinh đang nóng ruột muốn chen lời, lại nghe Du Tự không nhanh không chậm cười nói: “Quân sư huynh nên nghỉ ngơi lấy sức, không bằng ngủ riêng một gian, Kinh sư đệ ngủ chung với ta đi.”
Văn Kinh nổi da gà da vịt đầy người.
Cậu và Du Tự luôn có một chút ăn ý khó hiểu, nhưng tuyệt đối không đến mức vượt qua giới hạn. Hơn nữa Du Tự ba lần bốn lượt dõi theo những nữ đệ tử mỹ mạo, trăm phần trăm là thẳng nam, khẳng định không có ý tứ gì đặc biệt với Văn Kinh.
Nhưng mấy hôm nay cảm xúc của Quân Diễn Chi không ổn định, chưa chắc sẽ nghĩ thoáng được như vậy.
Cậu không chờ Quân Diễn Chi mở miệng, đã gân giọng nói: “Quân sư huynh quả thật nên nghỉ ngơi lấy sức, ngủ riêng một gian là được. Hôm nay ta cũng mệt nhọc cả ngày, cũng cần ngủ riêng một gian!”
Mọi người rớt cằm nhìn cậu, trầm mặc.
Sắc mặt Liễu Thiên Mạch lúc đỏ lúc trắng: “Nói bậy nói bạ, đệ xếp hàng thứ mấy? Cho dù Quân Diễn Chi ngủ riêng một gian, có thêm một gian dư cũng nên để cho Cao sư huynh ngủ. Nếu Du Tự đã không chê bai, đệ ngủ với hắn một tối đi.”
“Sư huynh, đệ đây…”
Cao Hiểu thấy sắc mặt Văn Kinh vừa xanh vừa trắng, khó xem như quỷ, vội nói: “Không ngại, chuyến này vốn chính là để chăm sóc các ngươi. Kinh sư đệ hôm nay đi đường cực khổ, không bằng ngủ riêng một gian đi.”
Liễu Thiên Mạch nhíu mày, thầm nói tên ngốc này cũng quá không hiểu chuyện. Hắn dặn dò *** tiểu nhị: “Nơi này có chuồng ngựa không? Để đệ ấy ngủ ở chuồng ngựa một đêm là được.”
Câu này vốn là đang tức giận, nhưng Văn Kinh lại không nghe ra. Cậu ngẫm nghĩ, thấy ngủ ở chuồng ngựa vẫn nhàn nhã hơn chỗ khác, thế là cười nói: “Được, đa tạ đại sư huynh.”
Mọi người lập tức bật cười, Liễu Thiên Mạch tức khí nhìn cậu: “Hận không thể ngủ chuồng ngựa, vậy tối nay cứ đi mà ngủ!”
Cao Hiểu đỡ trán cười nói: “Ta còn cho rằng ta mới là người buồn cười nhất, hóa ra Kinh sư đệ hơn ta một bậc, thất kính thất kính.”
“Tiểu tử này thực không hiểu quy củ, đều là do ta dạy dỗ vô phương…”
Cao Hiểu cười làm lành: “Liễu sư đệ cũng khách khí quá, chỉ là phân phòng mà thôi, không phải là chuyện gì lớn.”
Điếm tiểu nhị vội cười đùa: “Nếu ngay cả chuồng ngựa mà vị tiên nhân này cũng có thể ngủ được, không bằng chúng tôi đưa một gian phòng hạ đẳng, tiên nhân ngủ một tối đi, tuy hơi đơn giản, nhưng mùi vị tốt hơn chuồng ngựa.”
Khóe môi Hạ Linh cong lên, liếc mắt nhìn thì thấy Quân Diễn Chi nhẹ rũ đầu không lên tiếng.
“… Cãi nhau với sư đệ còn chưa hòa hợp?”
Quân Diễn Chi cười, dùng truyền âm chỉ hai người có thể nghe thấy trả lời: “Không có gì, đệ đi nghỉ ngơi trước.”
Hắn chào mọi người một tiếng, cũng không nhìn Văn Kinh, lặng lẽ đi theo *** tiểu nhị. Bóng lưng đi trước có chút hiu quạnh lẻ loi, Văn Kinh không nói rõ được tại sao, nhưng có hơi bất an.
Liễu Thiên Mạch cười nói: “Nếu là thế, chúng ta đều đi nghỉ ngơi thôi, mời các vị.”
Cao Hiểu cười nói: “Trước kia chưa từng giao thiệp gì với quý phong, lần này xuất môn thật sự rất tận hứng. Mời các vị.”
Thân ảnh Quân Diễn Chi đã biến mất cuối hành lang, Văn Kinh sờ đầu, không biết sao tâm trạng lại không tốt.
Du Tự cười nói: “Thật sự không muốn cùng phòng với ta?”
“Cút!”
Văn Kinh không trở về phòng nghỉ ngơi, ngược lại ở trong viện của khách *** luyện kiếm một lát, đến khi liếc thấy cửa sổ phòng Quân Diễn Chi. Đèn đuốc trong các phòng đều đã tắt, mùa đông gió lạnh, trời không có trăng, duỗi tay không thấy năm ngón.
Nhưng sao đèn ở phòng Quân Diễn Chi vẫn sáng.
Sao còn chưa ngủ nữa?
Văn Kinh vô thức thu kiếm lại, ma xui quỷ khiến tới phòng Quân Diễn Chi.
Hành lang hoàn toàn yên ắng, từ xa thấy được ánh sáng le lói qua khe cửa. Văn Kinh giấu đi linh khí toàn thân, rón rén dừng trước cửa phòng Quân Diễn Chi, gãi đầu không biết mình muốn làm gì.
Cậu không khỏi cười khổ.
Cho dù Quân Diễn Chi cả đêm không ngủ, cũng không liên quan đến cậu … thì phải.
Văn Kinh quay đầu, định về phòng mình ngủ. Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng bàn ghế bị xô ngã, cách cánh cửa còn có thể nghe được tiếng thở dốc rõ ràng của Quân Diễn Chi, rồi bỗng nhiên dừng lại.
Chuyện gì nữa đây?
Văn Kinh hơi chần chừ, nhìn vào phòng từ khe hở lộ ra ánh sáng.
Đèn trong phòng không sáng lắm, nhưng cũng có thể thấy được rõ ràng, hai chiếc ghế ngã xuống đất, trên bàn bày một chậu gỗ lớn, hơi nóng hầm hập, tỏa đầy hơi nước, có vẻ muốn dùng để tắm.
Quân Diễn Chi đứng bên cạnh bồn gỗ, chậm rãi cởi y phục ra, để lộ thân thể thon dài cân đối. Da thịt trơn mịn hơn bình thường khi được ánh đèn vàng tô điểm, đặc biệt là đường nét căng chặt đó…
Văn Kinh cắn môi, dời mắt.
Căn bản không có chuyện gì thì phải…
Cái này rốt cuộc là cố ý, hay là thật?
“Ai?”
Âm thanh thấp trầm lãnh khốc của Hạ Linh vang lên cách đó ba trượng, thoáng chốc, sau lưng nổi lên gió lạnh, một cánh tay như gọng thép túm lấy vai Văn Kinh.
“Nhị, nhị sư huynh, là đệ!” Văn Kinh bị dọa không còn chút huyết sắc, tái nhợt như vừa bước ra từ địa phủ. Nửa đêm đứng trước cửa phòng Quân Diễn Chi, lại không phải thuận đường về phòng, cậu không biết làm sao để giải thích hành động lén lút này nữa.
“Sao nhị sư huynh lại ra ngoài?”
“Nửa đêm đi mao xí!”
Hạ Linh chỉ mặc một bộ tiết y, sắc mặt lạnh lẽo túm cổ áo cậu: “Đệ nhìn trộm cái gì?”
Trong phòng vang lên tiếng nước lõm bõm, giọng nói bình tĩnh của Quân Diễn Chi vang lên: “Chuyện gì?”
“Đệ đang tắm?”
“Không sai.”
“Tiểu tử này nhìn trộm đệ tắm.” Hạ Linh lạnh lùng nhìn Văn Kinh một cái, ánh mắt đó giống như đang nói: Quân sư huynh của đệ cuối cùng cũng không cần đệ nữa rồi?
Văn Kinh nhắm mắt lại, đầy bụng ủy khuất mà nói không ra lời, nhỏ giọng biện giải: “Không phải vì nhìn trộm tắm rửa.”
Cửa phòng nhẹ mở ra, Quân Diễn Chi đã mặc xong y phục: “Đưa đệ ấy cho đệ.”
“Đừng, nhị sư huynh đừng.”
“Hai đệ rốt cuộc là sao vậy hả?”
Quân Diễn Chi không nhanh không chậm nói: “Gần đây có chút hiểu lầm, muốn nói chuyện đàng hoàng với đệ ấy.”
Thần sắc Hạ Linh dịu đi chút, trầm mặc một lát rồi nói: “Chuyện của hai đệ ta không quản, có hiểu lầm thì sớm giải thích, nếu không thì tách ra, tránh tổn thương hòa khí của sư huynh đệ.”
“Cũng không đến mức phải tách ra.” Quân Diễn Chi cười cười.
Hạ Linh nhét Văn Kinh cho Quân Diễn Chi, quay người đi.
Cửa phòng nhẹ đóng lại, Quân Diễn Chi lại bàn rót một ly trà: “Nửa đêm đến tìm huynh làm gì?”
Văn Kinh ngồi xổm dưới đất, dùng thiết kiếm thô nặng rạch lên đất, yên lặng không nói.
“Hiện tại không thèm nói chuyện với huynh rồi?”
“…”
“Nửa đêm đệ tới tìm huynh, có gì muốn nói với huynh?”
“Ta không muốn tố cáo huynh.” Văn Kinh cúi đầu.
Yết hầu Quân Diễn Chi nhúc nhích.
“Nhưng cũng không muốn ở bên huynh.” Văn Kinh cất kiếm đi, đứng lên: “Chỉ cần huynh đừng ra tay với người của Tuệ Thạch phong, từ nay về sau chúng ta vẫn là sư huynh đệ tương ái lẫn nhau. Còn về người khác, huynh muốn giết thì giết, ta không quản.”
Quân Diễn Chi bình thản nhìn cậu: “Thật sự không muốn ở cùng huynh?”
Văn Kinh mím môi, rầu rĩ nói: “Không muốn.”
Sắc mặt Quân Diễn Chi lập tức âm trầm, mưa giông bão táp sắp sửa ập đến, mím chặt môi không nói gì.
Văn Kinh hơi căng thẳng, ấp úng nói: “Huynh muốn làm gì?”
Quân Diễn Chi cúi đầu, trầm giọng nói: “Đoàn Hiên, huynh nhất định phải giết.”
Văn Kinh sửng sốt: “Tại sao?”
Quân Diễn Chi buồn bực không nói nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nếu huynh giết sư phụ, ta tuyệt đối không tha cho huynh.” Văn Kinh khổ sở nói, rồi khựng một chút mới tiếp: “Sư huynh, cho ta biết đi, có phải huynh có nỗi khổ gì không? Lần trước nửa đêm huynh đi giết người, ta đang ở ngay gần đó, nghe người kia gọi huynh và Vân Thiếu Nghi, còn nói tới chuyện Hằng Dương Cung diệt môn mười mấy năm trước. Những người huynh giết chết, có phải liên quan đến chuyện năm đó?”
Quân Diễn Chi gục đầu: “Đệ còn biết gì nữa?”
“Chuyện năm đó, ta chỉ biết như vậy thôi. Huynh không chịu nói với ta, sao ta biết được chứ?”
Quân Diễn Chi ngẩng đầu nhìn cậu rất lâu. Đột nhiên, giọng hắn dịu đi: “Sư đệ, đệ không muốn ở cùng huynh thì thôi vậy, huynh sẽ không bức đệ.”
Văn Kinh mím môi: “Thật chứ?”
“Đúng, chúng ta làm một đôi sư huynh đệ kính ái lẫn nhau.
Đứng từ xa Văn Kinh đã thấy Du Tự đang ngậm một cọng cỏ khô, nhếch miệng như cười như không. Cậu đáp xuống, hai người trao đổi ánh mắt “ngươi cũng đi à”, coi như một chào hỏi.
Phong chủ Bắc Nhạn phong muốn luyện “Dục Đương Đan”, thảo dược đã tìm suốt mấy chục năm, nhưng vẫn thiếu hai gốc không tìm được. Nhưng y đã biết Cổ Kính Phái có hai gốc thảo dược đó từ lâu, chỉ là vẫn không thể tìm được cơ hội cầu dược.
Lần này Cổ Kính Phái xảy ra chuyện, phong chủ Bắc Nhạn phong đã đích thân đến cầu Quân Diễn Chi, bảo hắn nhân cơ hội này xin hai gốc thảo dược đó. Quân Diễn Chi thuận nước tạo ân tình, đáp ứng ngay. Thế là, Bắc Nhạn phong hào phóng phái ra bốn đệ tử trúc cơ hộ tống cùng đi.
Văn Kinh cùng Du Tự nửa đêm đi xem chuyện xấu của Văn Nhân Mộ, cũng chỉ là chuyện bảy ngày trước, nhưng trên cảm giác thì đã qua rất lâu. Trong lòng cậu có chút cảm khái, thật là biển cả nương dâu, như cách một đời.
Một người muốn thành thục, quả nhiên là phải do từng trải mà ra.
Về mặt ý nghĩa, công phu của Quân Diễn Chi rất lớn, khó thể ước lượng.
Quân Diễn Chi vẫn mặc thanh sam, khí chất thanh nhã như thường, nhưng lại mơ hồ có cảm giác xa cách. Ai cũng nói hắn là người nhìn xa được chứ không thể tiếp cận, không ai dám tùy ý thân cận, đúng là rất thích hợp.
Nếu là trước kia, Văn Kinh nhất định sẽ sùng bái ngưỡng mộ quên trời đất, nhưng hiện tại trong lòng chỉ còn đau đớn, cả đầu cũng không muốn ngẩng lên.
Quân Diễn Chi nuốt nước miếng, tâm trạng cũng tự dưng tốt lên.
Hạ Linh, Quân Diễn Chi, Văn Kinh đều trầm mặc như hồ lô không chịu nói chuyện, Liễu Thiên Mạch vén bạch y, trên vai gánh lấy trọng trách hàn huyên khách sáo với các đệ tử của Bắc Nhạn phong.
Đại đệ tử Bắc Nhạn phong tên gọi Cao Hiểu, là nam tử tính tình rất hóm hỉnh. Bầu không khí giữa các sư đệ rất kỳ lạ, nhưng Liễu Thiên Mạch cũng không hỏi nhiều, nhẹ nhàng nói chuyện với Bắc Nhạn phong, trêu đệ tử xung quanh cười to.
Tám người ngự phong cả ngày, đến một thành trấn không tính là quá náo nhiệt, bèn thương nghị chuyện trọ đêm.
Liễu Thiên Mạch đứng ở cửa khách ***, *** tiểu nhị gật đầu cong lưng bước tới: “Các khách quan ở trọ?”
“Phòng tính thế nào?”
Cao Hiểu không nhanh không chậm cản Liễu Thiên Mạch lại, cười nói: “Sư phụ đã phân phó, lần này ra ngoài để chúng tôi chăm sóc chu đáo, ngươi muốn chúng tôi trở về bị đánh sao?”
Hắn nói xong ném ra mấy viên linh thạch: “Quét dọn sạch sẽ phòng trọ tốt nhất của các ngươi, mau!”
Điếm tiểu nhị hơi ngẩng ra, vừa thấy cái nhận được là linh thạch, liền kích động nói không lưu loát, ấp úng nói: “Điếm chúng tôi nhỏ, chỉ có năm gian thượng phòng, phòng khác chỉ sợ không lọt vào mắt các vị tiên nhân. Chẳng qua giường của chúng tôi rất lớn, không bằng hai người một gian?”
Văn Kinh vừa nghe câu “hai người một gian”, sợ đến lông tóc dựng đứng, lén nhìn trộm Quân Diễn Chi một cái.
Sắc mặt Quân Diễn Chi hơi trầm, nhưng không dám nói gì.
Liễu Thiên Mạch cân nhắc nói: “Hai người một gian cũng tốt lắm. Ta và Hạ Linh một gian, Quân Diễn Chi…”
Văn Kinh đang nóng ruột muốn chen lời, lại nghe Du Tự không nhanh không chậm cười nói: “Quân sư huynh nên nghỉ ngơi lấy sức, không bằng ngủ riêng một gian, Kinh sư đệ ngủ chung với ta đi.”
Văn Kinh nổi da gà da vịt đầy người.
Cậu và Du Tự luôn có một chút ăn ý khó hiểu, nhưng tuyệt đối không đến mức vượt qua giới hạn. Hơn nữa Du Tự ba lần bốn lượt dõi theo những nữ đệ tử mỹ mạo, trăm phần trăm là thẳng nam, khẳng định không có ý tứ gì đặc biệt với Văn Kinh.
Nhưng mấy hôm nay cảm xúc của Quân Diễn Chi không ổn định, chưa chắc sẽ nghĩ thoáng được như vậy.
Cậu không chờ Quân Diễn Chi mở miệng, đã gân giọng nói: “Quân sư huynh quả thật nên nghỉ ngơi lấy sức, ngủ riêng một gian là được. Hôm nay ta cũng mệt nhọc cả ngày, cũng cần ngủ riêng một gian!”
Mọi người rớt cằm nhìn cậu, trầm mặc.
Sắc mặt Liễu Thiên Mạch lúc đỏ lúc trắng: “Nói bậy nói bạ, đệ xếp hàng thứ mấy? Cho dù Quân Diễn Chi ngủ riêng một gian, có thêm một gian dư cũng nên để cho Cao sư huynh ngủ. Nếu Du Tự đã không chê bai, đệ ngủ với hắn một tối đi.”
“Sư huynh, đệ đây…”
Cao Hiểu thấy sắc mặt Văn Kinh vừa xanh vừa trắng, khó xem như quỷ, vội nói: “Không ngại, chuyến này vốn chính là để chăm sóc các ngươi. Kinh sư đệ hôm nay đi đường cực khổ, không bằng ngủ riêng một gian đi.”
Liễu Thiên Mạch nhíu mày, thầm nói tên ngốc này cũng quá không hiểu chuyện. Hắn dặn dò *** tiểu nhị: “Nơi này có chuồng ngựa không? Để đệ ấy ngủ ở chuồng ngựa một đêm là được.”
Câu này vốn là đang tức giận, nhưng Văn Kinh lại không nghe ra. Cậu ngẫm nghĩ, thấy ngủ ở chuồng ngựa vẫn nhàn nhã hơn chỗ khác, thế là cười nói: “Được, đa tạ đại sư huynh.”
Mọi người lập tức bật cười, Liễu Thiên Mạch tức khí nhìn cậu: “Hận không thể ngủ chuồng ngựa, vậy tối nay cứ đi mà ngủ!”
Cao Hiểu đỡ trán cười nói: “Ta còn cho rằng ta mới là người buồn cười nhất, hóa ra Kinh sư đệ hơn ta một bậc, thất kính thất kính.”
“Tiểu tử này thực không hiểu quy củ, đều là do ta dạy dỗ vô phương…”
Cao Hiểu cười làm lành: “Liễu sư đệ cũng khách khí quá, chỉ là phân phòng mà thôi, không phải là chuyện gì lớn.”
Điếm tiểu nhị vội cười đùa: “Nếu ngay cả chuồng ngựa mà vị tiên nhân này cũng có thể ngủ được, không bằng chúng tôi đưa một gian phòng hạ đẳng, tiên nhân ngủ một tối đi, tuy hơi đơn giản, nhưng mùi vị tốt hơn chuồng ngựa.”
Khóe môi Hạ Linh cong lên, liếc mắt nhìn thì thấy Quân Diễn Chi nhẹ rũ đầu không lên tiếng.
“… Cãi nhau với sư đệ còn chưa hòa hợp?”
Quân Diễn Chi cười, dùng truyền âm chỉ hai người có thể nghe thấy trả lời: “Không có gì, đệ đi nghỉ ngơi trước.”
Hắn chào mọi người một tiếng, cũng không nhìn Văn Kinh, lặng lẽ đi theo *** tiểu nhị. Bóng lưng đi trước có chút hiu quạnh lẻ loi, Văn Kinh không nói rõ được tại sao, nhưng có hơi bất an.
Liễu Thiên Mạch cười nói: “Nếu là thế, chúng ta đều đi nghỉ ngơi thôi, mời các vị.”
Cao Hiểu cười nói: “Trước kia chưa từng giao thiệp gì với quý phong, lần này xuất môn thật sự rất tận hứng. Mời các vị.”
Thân ảnh Quân Diễn Chi đã biến mất cuối hành lang, Văn Kinh sờ đầu, không biết sao tâm trạng lại không tốt.
Du Tự cười nói: “Thật sự không muốn cùng phòng với ta?”
“Cút!”
Văn Kinh không trở về phòng nghỉ ngơi, ngược lại ở trong viện của khách *** luyện kiếm một lát, đến khi liếc thấy cửa sổ phòng Quân Diễn Chi. Đèn đuốc trong các phòng đều đã tắt, mùa đông gió lạnh, trời không có trăng, duỗi tay không thấy năm ngón.
Nhưng sao đèn ở phòng Quân Diễn Chi vẫn sáng.
Sao còn chưa ngủ nữa?
Văn Kinh vô thức thu kiếm lại, ma xui quỷ khiến tới phòng Quân Diễn Chi.
Hành lang hoàn toàn yên ắng, từ xa thấy được ánh sáng le lói qua khe cửa. Văn Kinh giấu đi linh khí toàn thân, rón rén dừng trước cửa phòng Quân Diễn Chi, gãi đầu không biết mình muốn làm gì.
Cậu không khỏi cười khổ.
Cho dù Quân Diễn Chi cả đêm không ngủ, cũng không liên quan đến cậu … thì phải.
Văn Kinh quay đầu, định về phòng mình ngủ. Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng bàn ghế bị xô ngã, cách cánh cửa còn có thể nghe được tiếng thở dốc rõ ràng của Quân Diễn Chi, rồi bỗng nhiên dừng lại.
Chuyện gì nữa đây?
Văn Kinh hơi chần chừ, nhìn vào phòng từ khe hở lộ ra ánh sáng.
Đèn trong phòng không sáng lắm, nhưng cũng có thể thấy được rõ ràng, hai chiếc ghế ngã xuống đất, trên bàn bày một chậu gỗ lớn, hơi nóng hầm hập, tỏa đầy hơi nước, có vẻ muốn dùng để tắm.
Quân Diễn Chi đứng bên cạnh bồn gỗ, chậm rãi cởi y phục ra, để lộ thân thể thon dài cân đối. Da thịt trơn mịn hơn bình thường khi được ánh đèn vàng tô điểm, đặc biệt là đường nét căng chặt đó…
Văn Kinh cắn môi, dời mắt.
Căn bản không có chuyện gì thì phải…
Cái này rốt cuộc là cố ý, hay là thật?
“Ai?”
Âm thanh thấp trầm lãnh khốc của Hạ Linh vang lên cách đó ba trượng, thoáng chốc, sau lưng nổi lên gió lạnh, một cánh tay như gọng thép túm lấy vai Văn Kinh.
“Nhị, nhị sư huynh, là đệ!” Văn Kinh bị dọa không còn chút huyết sắc, tái nhợt như vừa bước ra từ địa phủ. Nửa đêm đứng trước cửa phòng Quân Diễn Chi, lại không phải thuận đường về phòng, cậu không biết làm sao để giải thích hành động lén lút này nữa.
“Sao nhị sư huynh lại ra ngoài?”
“Nửa đêm đi mao xí!”
Hạ Linh chỉ mặc một bộ tiết y, sắc mặt lạnh lẽo túm cổ áo cậu: “Đệ nhìn trộm cái gì?”
Trong phòng vang lên tiếng nước lõm bõm, giọng nói bình tĩnh của Quân Diễn Chi vang lên: “Chuyện gì?”
“Đệ đang tắm?”
“Không sai.”
“Tiểu tử này nhìn trộm đệ tắm.” Hạ Linh lạnh lùng nhìn Văn Kinh một cái, ánh mắt đó giống như đang nói: Quân sư huynh của đệ cuối cùng cũng không cần đệ nữa rồi?
Văn Kinh nhắm mắt lại, đầy bụng ủy khuất mà nói không ra lời, nhỏ giọng biện giải: “Không phải vì nhìn trộm tắm rửa.”
Cửa phòng nhẹ mở ra, Quân Diễn Chi đã mặc xong y phục: “Đưa đệ ấy cho đệ.”
“Đừng, nhị sư huynh đừng.”
“Hai đệ rốt cuộc là sao vậy hả?”
Quân Diễn Chi không nhanh không chậm nói: “Gần đây có chút hiểu lầm, muốn nói chuyện đàng hoàng với đệ ấy.”
Thần sắc Hạ Linh dịu đi chút, trầm mặc một lát rồi nói: “Chuyện của hai đệ ta không quản, có hiểu lầm thì sớm giải thích, nếu không thì tách ra, tránh tổn thương hòa khí của sư huynh đệ.”
“Cũng không đến mức phải tách ra.” Quân Diễn Chi cười cười.
Hạ Linh nhét Văn Kinh cho Quân Diễn Chi, quay người đi.
Cửa phòng nhẹ đóng lại, Quân Diễn Chi lại bàn rót một ly trà: “Nửa đêm đến tìm huynh làm gì?”
Văn Kinh ngồi xổm dưới đất, dùng thiết kiếm thô nặng rạch lên đất, yên lặng không nói.
“Hiện tại không thèm nói chuyện với huynh rồi?”
“…”
“Nửa đêm đệ tới tìm huynh, có gì muốn nói với huynh?”
“Ta không muốn tố cáo huynh.” Văn Kinh cúi đầu.
Yết hầu Quân Diễn Chi nhúc nhích.
“Nhưng cũng không muốn ở bên huynh.” Văn Kinh cất kiếm đi, đứng lên: “Chỉ cần huynh đừng ra tay với người của Tuệ Thạch phong, từ nay về sau chúng ta vẫn là sư huynh đệ tương ái lẫn nhau. Còn về người khác, huynh muốn giết thì giết, ta không quản.”
Quân Diễn Chi bình thản nhìn cậu: “Thật sự không muốn ở cùng huynh?”
Văn Kinh mím môi, rầu rĩ nói: “Không muốn.”
Sắc mặt Quân Diễn Chi lập tức âm trầm, mưa giông bão táp sắp sửa ập đến, mím chặt môi không nói gì.
Văn Kinh hơi căng thẳng, ấp úng nói: “Huynh muốn làm gì?”
Quân Diễn Chi cúi đầu, trầm giọng nói: “Đoàn Hiên, huynh nhất định phải giết.”
Văn Kinh sửng sốt: “Tại sao?”
Quân Diễn Chi buồn bực không nói nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nếu huynh giết sư phụ, ta tuyệt đối không tha cho huynh.” Văn Kinh khổ sở nói, rồi khựng một chút mới tiếp: “Sư huynh, cho ta biết đi, có phải huynh có nỗi khổ gì không? Lần trước nửa đêm huynh đi giết người, ta đang ở ngay gần đó, nghe người kia gọi huynh và Vân Thiếu Nghi, còn nói tới chuyện Hằng Dương Cung diệt môn mười mấy năm trước. Những người huynh giết chết, có phải liên quan đến chuyện năm đó?”
Quân Diễn Chi gục đầu: “Đệ còn biết gì nữa?”
“Chuyện năm đó, ta chỉ biết như vậy thôi. Huynh không chịu nói với ta, sao ta biết được chứ?”
Quân Diễn Chi ngẩng đầu nhìn cậu rất lâu. Đột nhiên, giọng hắn dịu đi: “Sư đệ, đệ không muốn ở cùng huynh thì thôi vậy, huynh sẽ không bức đệ.”
Văn Kinh mím môi: “Thật chứ?”
“Đúng, chúng ta làm một đôi sư huynh đệ kính ái lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.