Ai Đem Ai Là Thật

Chương 23

Thủy Thiên Thừa

27/11/2020

Hai người lại ở nhà cả một ngày, Lê Sóc cảm thấy đã nên về nhà, từ lần trước bị mẹ anh nhìn đến dấu hôn trên cổ, anh sợ làm mẹ nghĩ anh lại ra ngoài lêu lổng. Lúc anh hơn hai mươi tuổi đã phóng túng qua nhiều năm bây giờ đến tuổi này không muốn làm cho ba mẹ lo lắng.

Triệu Cẩm Tân đáng thương nhìn anh: "Vậy anh về nhà ăn một bữa cơm, sau đó lại tới tìm tôi đi."

"Tôi cũng phải bồi bồi cha mẹ nha." Lê Sóc chỉ chỉ vào mũi hắn, cười nói: "Ngày mai chúng ta lại hẹn được không?"

"Được đó, đi chỗ nào?"

"Cậu muốn đi chỗ nào?"

"Tôi muốn làm tình!" Triệu Cẩm Tân thành khẩn nói.

Lê Sóc ôm ngực nhìn hắn vài giây, nhịn không được nở nụ cười: "Cậu muốn đi chỗ nào làm tình hả, tiểu dâm ma!"

Triệu Cẩm Tân thần bí cười: "Ngày mai anh tới công ty, chúng ta cùng luật sư thảo luận xong hợp đồng, sau đó tôi sẽ đưa anh đi."

"Ây, đừng thừa nước đục thả câu nha!", Lê Sóc chỉ chỉ hai má của mình, "Hôn một cái, thúc thúc phải đi."

Triệu Cẩm Tân đè ót anh lại, dùng lực ngăn chặn đôi môi mềm mại kia, nóng rát hôn môi, Lê Sóc ý cười tràn ngập ánh mắt, ôm lấy cổ hắn đáp lại nụ hôn ngọt ngào này.

Đến khi Lê Sóc hít thở không thông, Triệu Cẩm Tân mới buông anh ra. Bên trong đôi mắt đào hoa ngập tràn tình sắc, hắn nói: " Lê thúc thúc đi rồi có nhớ tôi không?"

"Nhớ, đương nhiên nhớ rồi." Lê Sóc xoa xoa mái tóc rối của hắn, ôn nhu nói: "Ngày mai gặp."

Triệu Cẩm Tân chạm môi anh: "Thật sự phải đi sao?"

"Phải a."

Triệu Cẩm Tân lại hôn một cái: "Thật sao? Thật sao? Thật sao? " Mỗi một câu hỏi hắn liền hôn một cái, tay ôm chặt eo Lê Sóc không chịu buông.

Lê Sóc xì một tiếng nở nụ cười: "Nhóc đểu giả! Được rồi, thật sự phải đi rồi, ngày mai tôi sẽ đến công ty sớm một chút, được không?"

Triệu Cẩm Tân quyệt quyệt môi, bất đắc dĩ buông anh ra: "Ngày mai gặp."

Lê Sóc mang theo nụ cười rời đi, trên đường về nhà, nhớ tới Triệu Cẩm Tân, đều không nhịn được khóe miệng cong lên. Anh đã lâu rồi không vui vẻ hạnh phúc thế này. Về đến nhà, thấy dáng vẻ xuân phong đắc ý của anh, ba mẹ anh đại khái cũng có thể đoán được tại sao, nhưng cũng không hỏi hai ngày qua anh đi đâu.

Lê Sóc trong thư phòng cùng ba anh bàn bạc về việc hợp tác với Ân Nam, ý tưởng hai người cơ bản nhất trí, anh còn kể cho ba anh về sự việc phiền toái trong nước đã được giải quyết, đợi đến khi ký hợp đồng xong anh sẽ về nước.

Lê tiên sinh thở dài: "Trở về đi, lần này con ở đây cũng đủ lâu, ba và mẹ con đều cảm thấy con không muốn ở thêm nữa."

Trong lòng Lê Sóc ùa lên một trận áy náy: "Ba, xin lỗi, nhiều năm nay đều không ở bên cạnh hai người."

"Điều này con không cần để ý, ba và mẹ con thân thể đều khỏe mạnh, chuyện sau này thì sau này tính. Nếu con không muốn ở bên này, thì qua vài năm nữa đưa mẹ con về nước đi. Khí hậu ở Giang Nam cũng rất tốt, thích hợp để dưỡng lão."

"Vâng, con cũng sẽ thường xuyên trở về thăm hai người."

Lê tiên sinh cười cười: "Đúng rồi, dạo này đang yêu đúng không?"

"A, ha ha." Lê Sóc cười gượng hai tiếng, "Còn đang tìm hiểu." Nếu là người khác, anh sẽ liền thừa nhận, nhưng đối tượng là Triệu Cẩm Tân... Anh thật có chút không biết làm thế nào.

"Con trai à, con có từng đếm qua mình đã yêu bao nhiêu người chưa?"

Lê Sóc cười một tiếng: "Sao vậy, ba muốn phê bình con à?"



"Phê bình gì đâu, mẹ con không có đây, hai người chúng ta thoải mái tán gẫu đi".

"Vâng... Chính thức thì khoảng tám chín người đi."

"Con lúc còn trẻ thì chơi đùa, trêu hoa ghẹo nguyệt còn được, nhưng hiện tại có phải nên suy xét nghiêm túc ổn định tình cảm không?"

Lê Sóc bất đắc dĩ nói: "Ba, con thật sự không phải như ba mẹ nghĩ, lúc yêu đương với ai đều là hai bên tình nguyện, nhưng mỗi lần yêu con đều là nghiêm túc". Anh cũng có thể hiểu vì sao ở điểm này ba mẹ lại không tin anh. Thời gian anh yêu lâu nhất là cùng với bạn trai thời đại học, được ba năm, sau này qua lại với người khác thời gian đều quá nhanh, nhìn qua giống anh là người có mới nới cũ, thật không sao giải thích được.

"Nếu nhân phẩm, tính cách con đều tốt, không có tật xấu, tại sao lại luôn chia tay vậy?"

Lê Sóc xoa hai bàn tay, cười khổ một tiếng: "Con cũng không rõ, nhưng tuyệt đối không phải là vì con là người phong lưu". Vấn đề này anh cũng suy xét qua vài lần, phần lớn nguyên nhân là do tình cảm hai bên dần nhạt nhòa, hoặc là do đối phương can thiệp quá sâu vào công tác, sinh hoạt và quan hệ bạn bè của anh, đây là hai lý do chia tay nhiều nhất. Thật giống khi anh càng cố gắng muốn duy trì một mối quan hệ càng lâu thì lại chia tay càng nhanh. Cho nên anh nghĩ, thử xem một người như Triệu Cẩm Tân, không giống với bất kỳ người yêu nào trước đây của anh, nói không chừng lại có thể lâu dài. Ít nhất trước mắt, Triệu Cẩm Tân là người mang lại cho anh kinh hỉ cùng vui sướng là lớn nhất.

Lê tiên sinh lại thở dài: "Ba thật không hiểu con, ba mẹ cũng không muốn hối thúc con, nhưng lúc này công việc và cuộc sống của con đã ổn định, tìm một người làm bạn, lại tìm một người sinh con dùm không phải sẽ rất tốt sao?"

Lê Sóc cười cười: "Ba, con thực rất muốn ổn định, thế nhưng vẫn phải xem duyên phận, đúng không."

"Dù sao con a, từ nhỏ đến giờ đều không khiến bố mẹ bận tâm, ba mẹ cũng rất tin tưởng con, con cứ sống thật tốt, mặc kệ thế nào, con cảm thấy vui vẻ là được."

Lê Sóc cười gật gật đầu.

Lê Sóc nhân lúc Hạng Ninh còn chưa ngủ, bàn bạc một chút về tiến triển hợp tác với Ân Nam. Trò chuyện xong, Lê Sóc hỏi tình hình công ty gần đây. Trong khoảng thời gian này tất cả tâm tư của anh đều dồn vào vụ án của mình và việc của Lý Trình Tú, trái lại việc của công ty lại bỏ quên.

"Đều rất tốt, chờ cậu trở về rồi nói sau."

Lê Sóc cảm giác Hạng Ninh có điều giấu diếm, anh truy vấn nói: "Hạng ca, công ty chịu ảnh hưởng gì sao."

"Ảnh hưởng khẳng định là có, trong giới kế toán lớn như vậy, chúng ta làm tài vụ, kiêng kị nhất là thanh danh bị tổn hại, tuy rằng vụ án của cậu cuối cùng có thể rửa sạch, thế nhưng người ngoài khẳng định vẫn sẽ hoài nghi."

Lê Sóc buồn bã nói: "Chuyện này tôi cũng đã nghĩ qua, nhưng sự việc đã phát sinh, cũng không có cách nào quay lại, chỉ có thể đối mặt thôi." Anh dừng một chút, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: "Có phải Lương ca có ý kiến gì không?" Lương tổng là đối tác của công ty, hai người đều quen nhau qua Hạng Ninh, với anh giao tình không sâu.

Hạng Ninh trầm mặc một chút: "Vẫn là đợi cậu trở về rồi nói sau."

Lê Sóc đoán rằng Lương tổng đã bất mãn phản đối anh, nhưng bị Hạng Ninh ngăn chặn, điều này cũng thường tình thôi, vì suy cho cùng là do lỗi của anh. Anh nghĩ năm nay khi chia hoa hồng sẽ chia phần cho Lương tổng nhiều một chút coi như bồi thường.

Gác điện thoại, Lê Sóc đang nghĩ đến vài việc của công ty, trong đầu mơ hồ lại nghĩ đến Triệu Cẩm Tân. Anh nhịn không được nở nụ cười. Vậy phải làm sao bây giờ a, chính sự đều không nghĩ nổi nữa. Anh lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Triệu Cẩm Tân: "Đang làm gì vậy?"

Triệu Cẩm Tân rất nhanh hồi âm: "Nhớ anh."

Lê Sóc nhếch miệng cười, anh định gọi điện thoại, lại sợ không dứt ra được, vì thế nhắn lại: "Ngày mai mấy giờ đến công ty?"

"Chín giờ đi."

"Sớm như vậy?"

"Muốn sớm chút nhìn thấy anh."

Khóe miệng Lê Sóc giương lên, anh vẫn là nhịn không được, gọi cho Triệu Cẩm Tân.

"Alo, Lê thúc thúc." Giọng nói Triệu Cẩm Tân lười biếng.

"Đang ở nhà sao?" Lê Sóc cười hỏi.



"Đúng vậy, không muốn đi ra ngoài, bên ngoài không có gì thú vị, còn không bằng ở nhà nhớ anh." Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói.

"Miệng sao lại ngọt như vậy, học ai đấy."

"Cần gì phải học, vừa nghĩ đến anh thì sẽ nói được thôi". Triệu Cẩm Tân mặt không đỏ tim không nhảy trả lời.

Hai người anh một câu tôi một câu tán tỉnh qua lại, bất tri bất giác di động cũng hết pin, Lê Sóc ôm tràn đầy ngọt ngào đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lê Sóc lấy ra một bộ quần áo mới, cạo râu, lại cẩn thận sửa soạn kiểu tóc một chút, nhìn chính mình trong gương, hafi lòng cười, mới đi ra ngoài.

Đến tập đoàn Ân Nam, Lê Sóc đụng phải hai cha con Triệu gia.

Triệu Cẩm Tân vừa thấy anh, ánh mắt liền sáng lên, trong lòng Lê Sóc rất hưởng thụ.

Triệu Vinh Thiên đùa nói: "Lê Sóc a, hôm nay đặc biệt đẹp trai, nếu mà đến công ty chú làm, khẳng định chỉ số KPI của nhân viên nữ sẽ tăng lên đều đều!"

Lê Sóc cười nói: "Cháu đến chi nhánh công ty ở Bắc Kinh làm cũng có công như vậy thôi".

Triệu Vinh Thiên ha ha cười hai tiếng: "Đi, hai người các con đều bận rộn, mau chóng đưa hợp đồng đến đây."

Sau khi Triệu Vinh Thiên đi, Triệu Cẩm Tân bắt lấy cánh tay Lê Sóc, cười nhẹ nói: "Làm gì sửa soạn đẹp như vậy, còn dám nói tôi không đứng đắn."

"Tôi bất quá chỉ mặc bộ quần áo mới, đâu có khoa trương như vậy." Lê Sóc ưỡn ưỡn ngực, anh đối với ngoại hình chính mình vẫn là tương đối có tự tin.

"Mặc đồ mới làm gì, còn không phải muốn cởi ra."

Lê Sóc cười thầm: "Ở nơi công cộng, chú ý ngôn từ nha."

Quẹo vào phòng trà nước, Triệu Cẩm Tân khóa trái cửa lại, kéo Lê Sóc đặt ở trên tường thô bạo hôn môi, phát ra âm thanh mờ ám.

"Được rồi, được rồi." Lê Sóc thở hồng hộc đẩy hắn ra, "Không phải muốn đi gặp luật sư sao."

"Vừa thấy anh đến thì cái gì cũng không muốn làm." Triệu Cẩm Tân dán bên tai Lê Sóc thì thầm, "Chỉ muốn làm anh!"

Lê Sóc cười, nhéo một bên eo hắn: "Đừng nháo, giải quyết chính sự trước đi."

Triệu Cẩm Tân bĩu môi: "Được rồi."

Lê Sóc giúp Triệu Cẩm Tân sửa sang lại áo sơmi: "Đi thôi."

Triệu Cẩm Tân một tay kéo Lê Sóc vào trong lòng, lại hôn một cái, mới buông anh ra.

Khi hai người tới văn phòng luật sư, các tài liệu đã chuẩn bị xong, bọn họ bắt đầu thảo luận hợp đồng. Vì đại đa số nội dung hợp đồng trước đây Lê Sóc đã cùng Triệu Vinh Thiên bàn bạc thỏa đáng nên hôm nay chỉ chỉnh sửa một ít chi tiết, tuy rằng rườm rà, thế nhưng tiến triển cũng rất nhanh.

Triệu Cẩm Tân mặc một thân âu phục, gương mặt nghiêm túc, trong lúc đàm phán rất chuyên nghiệp, không có một chút phóng túng cợt nhã của ngày thường, Lê Sóc cảm thấy hắn như vậy cũng gợi cảm đến đòi mạng. Hai người trong lúc trao đổi ánh mắt đều có thể xẹt ra lửa, nhưng may mắn trong đầu vẫn còn tỉnh táo, một bên sau lưng luật sự vụng trộm tán tỉnh, một bên bàn công việc cũng không chậm trễ chính sự.

Luật sư cũng không phải ngốc, sau vài lần hai người liếc mắt đưa tình, anh ta cũng phát hiện, liền ho nhẹ một tiếng: "Chúng ta có cần nghỉ ngơi một lát không?"

"Không cần, chúng ta bàn cho xong hợp đồng đi." Triệu Cẩm Tân cười liếc mắt nhìn Lê Sóc.

Lê Sóc cảm thấy eo của vị luật sư này hình như không tốt lắm, ngồi lâu liền nhích tới nhích lui, nhân tiện nói: "Trần luật sư mệt mỏi rồi đi? Chúng ta uống trà thả lỏng vài phút đi."

Luật sư như trút được gánh nặng, gọi điện thoại nội bộ cho thư ký đưa vào chút trà bánh, bản thân mình thì đứng lên đi đi lại lại, duỗi thân người, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, liền hỏi: "A, đúng rồi Triệu tổng, vốn nhập cổ phần của Thiệu tổng có đúng hạn không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Đem Ai Là Thật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook