Ai Đem Tiếng Gió Nghe Thành Ly Biệt Ca
Chương 14
Lạc Lạc
02/08/2019
Trong nửa năm cuối cấp 3, quả thật khiến Hứa Niệm Nhất bận rộn đến điên rồi. Đường Nịnh cũng giám sát quá trình học tập của cô. Kỳ thật cô đối với thành tích của mình đã rất hài lòng, từ vị trí một trăm bảy mươi sáu leo lên đến gần một trăm, cơ bản thì thi đỗ không phải vấn đề lớn. Cô cảm thấy cái thành tích này vô cùng lý tưởng, thật không cần phải cố gắng thêm. Thế nhưng cái đồ điên Đường Nịnh, so với mẹ cô còn khẩn trương hơn, ở trường luôn nhìn chằm chằm cô, tan học cũng nhìn chằm chằm cô, ăn cơm cũng không chịu buông tha. Thế là dưới sự gấp gáp của anh, Hứa Niệm Nhất vừa hoàn thành thuận lợi kì thi cấp ba.
Lâm Ấu Bân tổng kết lại mấy ngày nay qua một câu, "Nhờ Hứa Niệm Nhất, tôi đã thấy được tầm quan trọng của kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông đối với Đường Nịnh."
Trong lòng Hứa Niệm Nhất thật sự rất cảm động, cô đối với việc học tập hoàn toàn chính xác thuộc về dạng không có "lòng cầu tiến". Mà cô tin chắc, cái tên Đường Nịnh này cũng không phải vì đề cao "lòng cầu tiến" của cô mới liều mình như thế. Anh chỉ nghĩ cách vì hi vọng bọn họ có thể học cùng một trường?!
"Cùng một trường " chữ này làm lòng cô cực kì ấm áp.
Thi cấp ba kết thúc, Đường Nịnh cũng chịu tháo dây cương cho ngựa hoang. Mỗi ngày, Lâm Ấu Bân và Tiết Bình đều dẫn Hứa Niệm Nhất ra ngoài chơi. Nào là đi dạo, snooker phòng, KTV, thậm chí là sàn nhảy. Giờ giấc về nhà của Hứa Niệm Nhất ngày càng muộn, càng ngày càng muộn, thế là bắt đầu nảy sinh chút vấn đề.
Cuối cùng Hứa Niệm Nhất lấy lý do "Đến nhà bà ngoại ở vài ngày, tiện chăm sóc cho họ."
Ông ngoại bà ngoại bây giờ ở Nguyên Địa Phản Ký, Phong Kiều đã không còn, đầu kia Đại Vận Hà, toàn bộ đều là nhà lầu màu trắng chỉnh tề. Hứa Niệm Nhất nhìn thấy không khỏi có chút tiếc nuối. Nhưng vẫn tốt, ít nhất ở nhà bà ngoại sẽ không có ai quản cô. Chỉ cần cô đi cùng Tiền Nhất Khiêm, Đường Nịnh, bà ngoại ông ngoại đều rất yên tâm, Hứa Niệm Nhất không cần mỗi ngày phải nơm nớp lo sợ.
Nhiều năm sau Hứa Niệm Nhất nhịn không được nghĩ, nếu như không có sự việc kia, bọn họ có phải vẫn sẽ mãi mãi vui vẻ bên nhau như vậy không. Cùng nhau lên cao trung, cùng lên đại học, rồi cùng nhau bước vào xã hội.
Đáng tiếc, cuộc sống chính là như vậy, không có nếu như.
Hôm đó Hứa Niệm Nhất vẫn ở nhà như bình thường, chỉ có điều Đường Nịnh lại không gọi điện thoại cho cô, hai ngày rồi. Đợi ước chừng qua bốn năm ngày, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, liền gọi điện thoại cho anh, ai biết được trong nhà lại không ai điện thoại. Mà khi cô gọi cho Lâm Ấu Bân, Tiết Bình, bọn hắn cũng không có tin tức của anh.
Hứa Niệm Nhất tâm trạng liền có chút bất an.
Tiết Bình nói rất có khả năng anh đang ở bên bạn gái, thế nhưng cô hiểu anh, bạn gái không đủ sức có thể "an ủi" cái loại cô đơn tịch mịch kia trong nội tâm của anh. Với lại, anh vừa hưng phấn nói với mọi người, mẹ anh lại muốn ra khỏi nhà, trong nhà vắng vẻ, chuẩn bị kỹ càng để chiêu đãi mọi người đến nhà anh chơi, thế sao đột nhiên lại biệt vô âm tín?
Lại qua mấy ngày, cô vẫn nhịn không được, chạy đến nhà anh ấn chuông cửa, nhưng mà mặc kệ cô ấn rất lâu, vẫn không có động tĩnh.
Nhà Đường Nịnh nằm ở khu xa hoa của thành phố S, lúc này mấy căn hộ vậy kỳ thật cũng không phải dễ bán, có rất nhiều căn để trống, cho nên vô cùng ít người. Hứa Niệm nhìn thấy cửa sổ lầu hai đang mở, không kìm được ý nghĩ xúc động. Thế là cô quyết định ngồi ở cửa ra vào, một nửa là chờ anh, một nửa là chờ trời tối.
Thẳng đến khi trời tối, anh vẫn chưa xuất hiện. Mà cô chỉ dùng mấy phút, liền gọn gàng leo đến lầu hai nhảy vào từ cửa sổ. Vô cùng im ắng, cô quen thuộc chạy vào phòng của anh, chỉ thấy dưới đất bừa bộn, mà anh lại nằm trên mặt đất, bên cạnh có một nửa bánh mì đã bị gặm, còn có một số lon bia không. Cô bước vào quan sát, đột nhiên nhìn thấy anh mở to mắt, miệng đầy mùi rượu nói, "Niệm Nhất...... Cậu tới rồi......"
"Đường Nịnh, cậu đang làm gì? Điện thoại cho cậu, cậu cũng không thèm tiếp......" Cô cúi người, nâng anh dậy, ai biết được anh đã uống rất nhiều, cả người không nhúc nhích chút nào, con mắt nhìn chằm chằm cô, rồi mới cười ngốc nghếch.
"Cười ngây ngô cái gì? Nhanh chóng đứng lên cho tôi......" Cô đem thân thể anh đỡ thẳng dậy, để anh tựa bên giường, cô thì sớm đã thở hồng hộc, chỉ có thể ngồi bên cạnh nhìn anh.
"Niệm Nhất, tôi kể cậu nghe một chuyện rất buồn cười, haha......" Đường Nịnh vẫn như cũ cười thật to, mắt nhìn trừng trừng phía trước, trống rỗng vô vọng, "Lúc nhỏ lão đầu tử cả ngày cùng mẹ tôi nhao nháo, tôi nghe đặc biệt thấy phiền, tôi đã nghĩ nhà này sớm muộn cũng không còn. Ai biết mẹ tôi đột nhiên đổi tính, dịu dàng quan tâm, cũng buông xuống thái độ này nọ. Lúc đó tôi thật cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng cũng không được lâu lắm, lão đầu tử còn nói mẹ tôi dối trá. Nói bà làm bộ làm tịch, tất cả đều là làm cho một mình bà ta nhìn. Tôi thấy dáng vẻ đáng thương của mẹ, có lúc thật đặc biệt tức giận. Tôi thật muốn bước tới đạp ông ta, thật."
"Ừ." Cô biết, cô đều biết.
"Sau đó, bọn họ giống như thay đổi, trở nên tốt hơn. Cũng không tiếp tục cãi nhau, trong nhà luôn luôn im ắng. Lúc mới bắt đầu tôi rất vui vẻ, chỉ là qua thật lâu mới phát hiện, lão già này ngày càng bắt đầu không về nhà......"
Hứa Niệm Nhất chăm chú cực độ nhìn anh, đột nhiên phát hiện khuôn mặt trắng nõn này lộ ra đầy nhiệt huyết, lại làm cho cô có một loại đau lòng không nói ra được.
"Lúc ấy tôi nghĩ cũng được, ít nhất bên tai thanh tịnh......" Anh quay đầu cười nhìn cô, trong bóng tối cô tựa như nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt anh. Cô muốn mở miệng an ủi nhưng một câu cũng nói không nên lời.
"Kết quả, hôm mẹ tôi đi, tôi lúc đầu còn muốn đến phòng bà đưa tiền xài vặt còn dư lại, ai ngờ ông trời lại để cho tôi thấy được giấy ly hôn. Haha, cậu có biết bọn họ ly hôn lúc nào không? Trước một ngày tôi chuyển vào nơi này......Vả lại, ông ta ở bên ngoài còn có một đứa bé......"
Ly hôn, cha mẹ tái hôn, đối với rất nhiều người mà nói, đều là rất bình thường. Thế nhưng đối với Đường Nịnh mà nói, đó chính là tận thế. Anh ngông cuồng, anh bá đạo, có đôi khi lại ngây thơ, anh còn rất ưu tú. Tất cả đều đến từ khát vọng gia đình, còn có một loại cảm giác thầm lặng phát ra từ sâu bên trong con người anh.
Mà bây giờ, anh lúc đầu còn tự cho là mình đã giữ vững được một món đồ tràn ngập nguy hiểm, lại hoàn toàn sụp đổ, cô hiểu rõ loại cảm giác này.
Cô tựa đầu bên giường, nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Cậu ngoan nào, lên giường ngủ một giấc. Ngày mai sẽ tốt. Ngày mai đừng uống rượu nữa, ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài chơi, được không?"
Người bên cạnh không nhúc nhích, tránh ánh mắt cô tựa vào bên giường, vô thanh vô tức.
Hứa Niệm Nhất yên tĩnh ngồi cùng anh, từ lo lắng biến thành bất đắc dĩ, cuối cùng dứt khoát đứng dậy bắt đầu thu dọn phòng cho anh. Mà anh một mực ngồi yên ở đó nhắm mắt không cử động, nói duy nhất một câu chính là, "Bật đèn đi......"
Đợi đến khi cô đem tất cả rác ném đi hết, anh vẫn như cũ duy trì tư thế ngồi yên ở chỗ đó.
Cô xoay người dùng sức kéo cánh tay anh, "Đi ngủ đi......"
Vẫn không có phản ứng.
"Đường Nịnh, có nhiều thứ cũng nên tập làm quen. Quen rồi sẽ tốt thôi......" Lời này mặc dù là hiện thực, mà có lẽ đối với anh mà nói là vô cùng khó khăn để tiếp nhận, nhưng cô vẫn phải nói. Chuyện như vậy, cô sẽ không nói với bất kỳ ai. Ngược lại, cũng không có người nào dám nói với anh. Và rồi cô đến.
Cô nói xong, dùng hết sức kéo anh, cơ thể thon dài kia tựa như khối chì, cô thật vất vả kéo anh, cuối cùng lại cùng anh ngã lên giường. Lúc thân người anh đè cô, cô lập tức dùng tay đẩy anh đi, chỉ là tay vừa chạm đến ngực anh, liền bị anh kiên trì ôm chặt, "Niệm Nhất...... Cậu cũng sẽ rời bỏ tôi sao?"
Cô sửng sốt một chút, không chỉ bởi vì vấn đề này, mà còn vì cái cảm giác này.
Hai thân thể dính chặt vào nhau, hô hấp hòa lẫn vào nhau, ở giữa có tiếng tim đập, bên tai còn mang theo âm thanh bất đắc dĩ đáng thương, đều khiến cô không biết nên làm sao.
"Niệm Nhất...... Niệm Nhất......"
Mà anh thì hoàn toàn sụp đổ, cả người ôm thật chặt cô, gương mặt kiên trì dán vào nhau, nước mắt của anh tuỳ ý lướt qua hai má của cô, ướt át, còn đầy ngập sự đau lòng.
Nhìn anh thống khổ như vậy, cô không biết tại sao đột nhiên lại thấy khó chịu. Luống cuống nhẹ tay khẽ vuốt lưng anh, dịu dàng an ủi, "Đều sẽ là quá khứ, đều sẽ qua thôi......"
Cô càng như vậy, anh càng bất an, dường như càng ngày càng khó chấp nhận.
Chỉ trong nháy mắt, chỉ là một hành động vô thức, cô mím môi, hôn lên gương mặt anh, một chút, lại một chút......
Từ chậm chạp, đến nhanh chóng rơi xuống, tựa như thế giới này chỉ có cách này mới có thể giúp cho anh trầm tĩnh an bình.
Tất cả mọi việc, đều phát sinh đặc biệt rất nhanh.
Chỉ vì một cách an ủi, một nụ hôn, lại làm cho những tình cảm giấu đi thật lâu trở nên nóng bỏng kịch liệt.
Đến cuối cùng, cô cũng không nhớ rõ họ đã bắt đầu thế nào.
Thẳng đến khi thứ kia bị xé rách đau đớn khiến cô ai oán, cô mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này.
Cảm xúc hỗn loạn, tình cảm điên cuồng, hai con người trong phòng dần bắt đầu rực cháy, cô đã không còn biện pháp suy nghĩ. Mà anh, cô cũng không xác định được liệu anh phải chăng đang tỉnh táo.?
Đợi khi tất cả chấm dứt, cô nghe được tiếng hít thở nặng nề bên tai, cô mới ý thức được ——
Phải làm sao đây?
Cô đang làm chuyện gì vậy?
Trong phòng dường như càng bầy nhầy hơn trước, Hứa Niệm Nhất từ đầu đến cuối đều như chưa từng tỉnh táo.
Hứa Niệm Nhất vừa mặc quần áo, vừa bắt đầu phân tích tình trạng hiện tại, mất bình tĩnh.
Cô nghĩ, nếu như anh cũng yêu cô, có lẽ bọn họ sẽ ở bên nhau.
Nhưng nếu nhau hai người không thể lâu dài, như vậy rời xa, thì có phải bạn bè đều cũng không thể làm được?
Nếu như anh không yêu cô, trong lòng anh có cảm giác lui bước, như vậy có phải sau này làm bạn bè cũng sẽ rất xấu hổ không?
Cô nhìn người trên giường, yên lặng —— Một phần tư cơ hội.
Cô run rẩy mặc quần áo tử tế, trong đầu không ngừng nhắc nhở mình, rồi mới tỉnh táo thu dọn Đường Nịnh.
Cô đem anh lại đỡ đến trên mặt đất, đem những cái tạp nhạp rác rưởi kia ném về chỗ cũ, giường trải như lúc cô chưa đến, liên tục xác định thời điểm trước sau, rồi mới lựa chọn yên lặng rời đi.
Có lẽ, một phần tư cơ hội thật sự quá thấp.
Cô sợ hãi.
Yêu, không thể lâu dài, chỉ có bạn bè mới có thể.
Nếu như tình yêu kịch liệt phải đánh đổi bằng sự mất mát, cô tình nguyện cố gắng giữ thứ bây giờ đang có.
Lại nói, tất cả chuyện hôm nay, chỉ do cô tự nguyện gây ra chuyện "ngoài ý muốn".
Cô ngay lúc anh không tỉnh táo, lại làm cho mọi chuyện trở nên hỗn loạn hơn.
Đây vốn là trách nhiệm chính cô nên gánh chịu.
Hứa Niệm Nhất vừa ra khỏi cánh cửa kia, một khắc nhẹ nhàng đóng lại này, cô nghe được âm thanh lòng mình tan vỡ.
Một khắc này, cô cuối cùng cũng hiểu rõ cái gì gọi là yêu, cảm giác hiểu rõ này lại khắc cốt ghi tâm đầy đau nhức.
Mối tình đầu của Hứa Niệm Nhất rất ngắn, thậm chí không đến hai mươi bốn giờ.
Cô dùng vài giây đồng hồ phát hiện mình yêu một người đàn ông, lại dùng mấy phút quyết định từ bỏ tình cảm này, chỉ là cái giá cô phải trả quá lớn.
Khi cô đi một mình trên đường về nhà, nhớ tới Đường Nịnh ở bên tai cô luôn nói ——
"Kỳ thật sống mơ mơ màng màng, chẳng qua cậu cùng tôi mở ra một trò đùa, cậu càng muốn quên, ngược lại sẽ nhớ kỹ càng rõ ràng. Tôi từng nghe người ta nói, làm người không thể chỉ vì có được, việc duy nhất cậu có thể làm, chính là khiến chính mình không quên được."
Anh dùng ngữ điệu khác biệt, không ngừng lặp lại, rồi mới nói với cô, "Niệm Nhất, cậu nói xem, muốn có được lại có không được, muốn quên lại quên không xong, muốn từ bỏ thì từ bỏ không được, như vậy có bao nhiêu khổ sở?"
Lúc ấy, cô cảm thấy anh rất ngốc.
Hiện tại cô đã hiểu rất rõ.
Cô cười, rồi mới để nước mắt từ từ chảy xuống, vẫn còn may mắn là tự mình quyết định.
Cô biết, bọn họ đều quá nhát gan và nhu nhược, không thể thừa nhận sự khổ sở như vậy!
Dù chỉ có một phần trăm khả năng.
Lâm Ấu Bân tổng kết lại mấy ngày nay qua một câu, "Nhờ Hứa Niệm Nhất, tôi đã thấy được tầm quan trọng của kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông đối với Đường Nịnh."
Trong lòng Hứa Niệm Nhất thật sự rất cảm động, cô đối với việc học tập hoàn toàn chính xác thuộc về dạng không có "lòng cầu tiến". Mà cô tin chắc, cái tên Đường Nịnh này cũng không phải vì đề cao "lòng cầu tiến" của cô mới liều mình như thế. Anh chỉ nghĩ cách vì hi vọng bọn họ có thể học cùng một trường?!
"Cùng một trường " chữ này làm lòng cô cực kì ấm áp.
Thi cấp ba kết thúc, Đường Nịnh cũng chịu tháo dây cương cho ngựa hoang. Mỗi ngày, Lâm Ấu Bân và Tiết Bình đều dẫn Hứa Niệm Nhất ra ngoài chơi. Nào là đi dạo, snooker phòng, KTV, thậm chí là sàn nhảy. Giờ giấc về nhà của Hứa Niệm Nhất ngày càng muộn, càng ngày càng muộn, thế là bắt đầu nảy sinh chút vấn đề.
Cuối cùng Hứa Niệm Nhất lấy lý do "Đến nhà bà ngoại ở vài ngày, tiện chăm sóc cho họ."
Ông ngoại bà ngoại bây giờ ở Nguyên Địa Phản Ký, Phong Kiều đã không còn, đầu kia Đại Vận Hà, toàn bộ đều là nhà lầu màu trắng chỉnh tề. Hứa Niệm Nhất nhìn thấy không khỏi có chút tiếc nuối. Nhưng vẫn tốt, ít nhất ở nhà bà ngoại sẽ không có ai quản cô. Chỉ cần cô đi cùng Tiền Nhất Khiêm, Đường Nịnh, bà ngoại ông ngoại đều rất yên tâm, Hứa Niệm Nhất không cần mỗi ngày phải nơm nớp lo sợ.
Nhiều năm sau Hứa Niệm Nhất nhịn không được nghĩ, nếu như không có sự việc kia, bọn họ có phải vẫn sẽ mãi mãi vui vẻ bên nhau như vậy không. Cùng nhau lên cao trung, cùng lên đại học, rồi cùng nhau bước vào xã hội.
Đáng tiếc, cuộc sống chính là như vậy, không có nếu như.
Hôm đó Hứa Niệm Nhất vẫn ở nhà như bình thường, chỉ có điều Đường Nịnh lại không gọi điện thoại cho cô, hai ngày rồi. Đợi ước chừng qua bốn năm ngày, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, liền gọi điện thoại cho anh, ai biết được trong nhà lại không ai điện thoại. Mà khi cô gọi cho Lâm Ấu Bân, Tiết Bình, bọn hắn cũng không có tin tức của anh.
Hứa Niệm Nhất tâm trạng liền có chút bất an.
Tiết Bình nói rất có khả năng anh đang ở bên bạn gái, thế nhưng cô hiểu anh, bạn gái không đủ sức có thể "an ủi" cái loại cô đơn tịch mịch kia trong nội tâm của anh. Với lại, anh vừa hưng phấn nói với mọi người, mẹ anh lại muốn ra khỏi nhà, trong nhà vắng vẻ, chuẩn bị kỹ càng để chiêu đãi mọi người đến nhà anh chơi, thế sao đột nhiên lại biệt vô âm tín?
Lại qua mấy ngày, cô vẫn nhịn không được, chạy đến nhà anh ấn chuông cửa, nhưng mà mặc kệ cô ấn rất lâu, vẫn không có động tĩnh.
Nhà Đường Nịnh nằm ở khu xa hoa của thành phố S, lúc này mấy căn hộ vậy kỳ thật cũng không phải dễ bán, có rất nhiều căn để trống, cho nên vô cùng ít người. Hứa Niệm nhìn thấy cửa sổ lầu hai đang mở, không kìm được ý nghĩ xúc động. Thế là cô quyết định ngồi ở cửa ra vào, một nửa là chờ anh, một nửa là chờ trời tối.
Thẳng đến khi trời tối, anh vẫn chưa xuất hiện. Mà cô chỉ dùng mấy phút, liền gọn gàng leo đến lầu hai nhảy vào từ cửa sổ. Vô cùng im ắng, cô quen thuộc chạy vào phòng của anh, chỉ thấy dưới đất bừa bộn, mà anh lại nằm trên mặt đất, bên cạnh có một nửa bánh mì đã bị gặm, còn có một số lon bia không. Cô bước vào quan sát, đột nhiên nhìn thấy anh mở to mắt, miệng đầy mùi rượu nói, "Niệm Nhất...... Cậu tới rồi......"
"Đường Nịnh, cậu đang làm gì? Điện thoại cho cậu, cậu cũng không thèm tiếp......" Cô cúi người, nâng anh dậy, ai biết được anh đã uống rất nhiều, cả người không nhúc nhích chút nào, con mắt nhìn chằm chằm cô, rồi mới cười ngốc nghếch.
"Cười ngây ngô cái gì? Nhanh chóng đứng lên cho tôi......" Cô đem thân thể anh đỡ thẳng dậy, để anh tựa bên giường, cô thì sớm đã thở hồng hộc, chỉ có thể ngồi bên cạnh nhìn anh.
"Niệm Nhất, tôi kể cậu nghe một chuyện rất buồn cười, haha......" Đường Nịnh vẫn như cũ cười thật to, mắt nhìn trừng trừng phía trước, trống rỗng vô vọng, "Lúc nhỏ lão đầu tử cả ngày cùng mẹ tôi nhao nháo, tôi nghe đặc biệt thấy phiền, tôi đã nghĩ nhà này sớm muộn cũng không còn. Ai biết mẹ tôi đột nhiên đổi tính, dịu dàng quan tâm, cũng buông xuống thái độ này nọ. Lúc đó tôi thật cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng cũng không được lâu lắm, lão đầu tử còn nói mẹ tôi dối trá. Nói bà làm bộ làm tịch, tất cả đều là làm cho một mình bà ta nhìn. Tôi thấy dáng vẻ đáng thương của mẹ, có lúc thật đặc biệt tức giận. Tôi thật muốn bước tới đạp ông ta, thật."
"Ừ." Cô biết, cô đều biết.
"Sau đó, bọn họ giống như thay đổi, trở nên tốt hơn. Cũng không tiếp tục cãi nhau, trong nhà luôn luôn im ắng. Lúc mới bắt đầu tôi rất vui vẻ, chỉ là qua thật lâu mới phát hiện, lão già này ngày càng bắt đầu không về nhà......"
Hứa Niệm Nhất chăm chú cực độ nhìn anh, đột nhiên phát hiện khuôn mặt trắng nõn này lộ ra đầy nhiệt huyết, lại làm cho cô có một loại đau lòng không nói ra được.
"Lúc ấy tôi nghĩ cũng được, ít nhất bên tai thanh tịnh......" Anh quay đầu cười nhìn cô, trong bóng tối cô tựa như nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt anh. Cô muốn mở miệng an ủi nhưng một câu cũng nói không nên lời.
"Kết quả, hôm mẹ tôi đi, tôi lúc đầu còn muốn đến phòng bà đưa tiền xài vặt còn dư lại, ai ngờ ông trời lại để cho tôi thấy được giấy ly hôn. Haha, cậu có biết bọn họ ly hôn lúc nào không? Trước một ngày tôi chuyển vào nơi này......Vả lại, ông ta ở bên ngoài còn có một đứa bé......"
Ly hôn, cha mẹ tái hôn, đối với rất nhiều người mà nói, đều là rất bình thường. Thế nhưng đối với Đường Nịnh mà nói, đó chính là tận thế. Anh ngông cuồng, anh bá đạo, có đôi khi lại ngây thơ, anh còn rất ưu tú. Tất cả đều đến từ khát vọng gia đình, còn có một loại cảm giác thầm lặng phát ra từ sâu bên trong con người anh.
Mà bây giờ, anh lúc đầu còn tự cho là mình đã giữ vững được một món đồ tràn ngập nguy hiểm, lại hoàn toàn sụp đổ, cô hiểu rõ loại cảm giác này.
Cô tựa đầu bên giường, nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Cậu ngoan nào, lên giường ngủ một giấc. Ngày mai sẽ tốt. Ngày mai đừng uống rượu nữa, ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài chơi, được không?"
Người bên cạnh không nhúc nhích, tránh ánh mắt cô tựa vào bên giường, vô thanh vô tức.
Hứa Niệm Nhất yên tĩnh ngồi cùng anh, từ lo lắng biến thành bất đắc dĩ, cuối cùng dứt khoát đứng dậy bắt đầu thu dọn phòng cho anh. Mà anh một mực ngồi yên ở đó nhắm mắt không cử động, nói duy nhất một câu chính là, "Bật đèn đi......"
Đợi đến khi cô đem tất cả rác ném đi hết, anh vẫn như cũ duy trì tư thế ngồi yên ở chỗ đó.
Cô xoay người dùng sức kéo cánh tay anh, "Đi ngủ đi......"
Vẫn không có phản ứng.
"Đường Nịnh, có nhiều thứ cũng nên tập làm quen. Quen rồi sẽ tốt thôi......" Lời này mặc dù là hiện thực, mà có lẽ đối với anh mà nói là vô cùng khó khăn để tiếp nhận, nhưng cô vẫn phải nói. Chuyện như vậy, cô sẽ không nói với bất kỳ ai. Ngược lại, cũng không có người nào dám nói với anh. Và rồi cô đến.
Cô nói xong, dùng hết sức kéo anh, cơ thể thon dài kia tựa như khối chì, cô thật vất vả kéo anh, cuối cùng lại cùng anh ngã lên giường. Lúc thân người anh đè cô, cô lập tức dùng tay đẩy anh đi, chỉ là tay vừa chạm đến ngực anh, liền bị anh kiên trì ôm chặt, "Niệm Nhất...... Cậu cũng sẽ rời bỏ tôi sao?"
Cô sửng sốt một chút, không chỉ bởi vì vấn đề này, mà còn vì cái cảm giác này.
Hai thân thể dính chặt vào nhau, hô hấp hòa lẫn vào nhau, ở giữa có tiếng tim đập, bên tai còn mang theo âm thanh bất đắc dĩ đáng thương, đều khiến cô không biết nên làm sao.
"Niệm Nhất...... Niệm Nhất......"
Mà anh thì hoàn toàn sụp đổ, cả người ôm thật chặt cô, gương mặt kiên trì dán vào nhau, nước mắt của anh tuỳ ý lướt qua hai má của cô, ướt át, còn đầy ngập sự đau lòng.
Nhìn anh thống khổ như vậy, cô không biết tại sao đột nhiên lại thấy khó chịu. Luống cuống nhẹ tay khẽ vuốt lưng anh, dịu dàng an ủi, "Đều sẽ là quá khứ, đều sẽ qua thôi......"
Cô càng như vậy, anh càng bất an, dường như càng ngày càng khó chấp nhận.
Chỉ trong nháy mắt, chỉ là một hành động vô thức, cô mím môi, hôn lên gương mặt anh, một chút, lại một chút......
Từ chậm chạp, đến nhanh chóng rơi xuống, tựa như thế giới này chỉ có cách này mới có thể giúp cho anh trầm tĩnh an bình.
Tất cả mọi việc, đều phát sinh đặc biệt rất nhanh.
Chỉ vì một cách an ủi, một nụ hôn, lại làm cho những tình cảm giấu đi thật lâu trở nên nóng bỏng kịch liệt.
Đến cuối cùng, cô cũng không nhớ rõ họ đã bắt đầu thế nào.
Thẳng đến khi thứ kia bị xé rách đau đớn khiến cô ai oán, cô mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này.
Cảm xúc hỗn loạn, tình cảm điên cuồng, hai con người trong phòng dần bắt đầu rực cháy, cô đã không còn biện pháp suy nghĩ. Mà anh, cô cũng không xác định được liệu anh phải chăng đang tỉnh táo.?
Đợi khi tất cả chấm dứt, cô nghe được tiếng hít thở nặng nề bên tai, cô mới ý thức được ——
Phải làm sao đây?
Cô đang làm chuyện gì vậy?
Trong phòng dường như càng bầy nhầy hơn trước, Hứa Niệm Nhất từ đầu đến cuối đều như chưa từng tỉnh táo.
Hứa Niệm Nhất vừa mặc quần áo, vừa bắt đầu phân tích tình trạng hiện tại, mất bình tĩnh.
Cô nghĩ, nếu như anh cũng yêu cô, có lẽ bọn họ sẽ ở bên nhau.
Nhưng nếu nhau hai người không thể lâu dài, như vậy rời xa, thì có phải bạn bè đều cũng không thể làm được?
Nếu như anh không yêu cô, trong lòng anh có cảm giác lui bước, như vậy có phải sau này làm bạn bè cũng sẽ rất xấu hổ không?
Cô nhìn người trên giường, yên lặng —— Một phần tư cơ hội.
Cô run rẩy mặc quần áo tử tế, trong đầu không ngừng nhắc nhở mình, rồi mới tỉnh táo thu dọn Đường Nịnh.
Cô đem anh lại đỡ đến trên mặt đất, đem những cái tạp nhạp rác rưởi kia ném về chỗ cũ, giường trải như lúc cô chưa đến, liên tục xác định thời điểm trước sau, rồi mới lựa chọn yên lặng rời đi.
Có lẽ, một phần tư cơ hội thật sự quá thấp.
Cô sợ hãi.
Yêu, không thể lâu dài, chỉ có bạn bè mới có thể.
Nếu như tình yêu kịch liệt phải đánh đổi bằng sự mất mát, cô tình nguyện cố gắng giữ thứ bây giờ đang có.
Lại nói, tất cả chuyện hôm nay, chỉ do cô tự nguyện gây ra chuyện "ngoài ý muốn".
Cô ngay lúc anh không tỉnh táo, lại làm cho mọi chuyện trở nên hỗn loạn hơn.
Đây vốn là trách nhiệm chính cô nên gánh chịu.
Hứa Niệm Nhất vừa ra khỏi cánh cửa kia, một khắc nhẹ nhàng đóng lại này, cô nghe được âm thanh lòng mình tan vỡ.
Một khắc này, cô cuối cùng cũng hiểu rõ cái gì gọi là yêu, cảm giác hiểu rõ này lại khắc cốt ghi tâm đầy đau nhức.
Mối tình đầu của Hứa Niệm Nhất rất ngắn, thậm chí không đến hai mươi bốn giờ.
Cô dùng vài giây đồng hồ phát hiện mình yêu một người đàn ông, lại dùng mấy phút quyết định từ bỏ tình cảm này, chỉ là cái giá cô phải trả quá lớn.
Khi cô đi một mình trên đường về nhà, nhớ tới Đường Nịnh ở bên tai cô luôn nói ——
"Kỳ thật sống mơ mơ màng màng, chẳng qua cậu cùng tôi mở ra một trò đùa, cậu càng muốn quên, ngược lại sẽ nhớ kỹ càng rõ ràng. Tôi từng nghe người ta nói, làm người không thể chỉ vì có được, việc duy nhất cậu có thể làm, chính là khiến chính mình không quên được."
Anh dùng ngữ điệu khác biệt, không ngừng lặp lại, rồi mới nói với cô, "Niệm Nhất, cậu nói xem, muốn có được lại có không được, muốn quên lại quên không xong, muốn từ bỏ thì từ bỏ không được, như vậy có bao nhiêu khổ sở?"
Lúc ấy, cô cảm thấy anh rất ngốc.
Hiện tại cô đã hiểu rất rõ.
Cô cười, rồi mới để nước mắt từ từ chảy xuống, vẫn còn may mắn là tự mình quyết định.
Cô biết, bọn họ đều quá nhát gan và nhu nhược, không thể thừa nhận sự khổ sở như vậy!
Dù chỉ có một phần trăm khả năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.