Ai Đem Tôi Sủng Thành Bộ Dáng Này
Chương 17
Dao Ngật Chi
01/09/2021
Lạc Ẩm Băng thả gậy chống xuống, bóng nước của Ngô Phi quấn lấy đôi tay thon dài của hắn, hắn nghiêm túc rửa sạch tay rồi ngồi trở lại.
Trên bàn có thêm hai đĩa thức ăn, Lộc Ninh thấy mình không đủ thể lực để tham gia hành động vũ lực, liền đi lấy thêm thức ăn, lấy ra một ít hạt giống Lạc Ẩm Băng đưa, sử dụng dị năng thúc giục chúng sinh trưởng.
Cây táo cảnh phát triển với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đứng trên bàn ăn, cả cây chỉ cao 30cm, lại kết ra ba quả màu đỏ tươi tốt, Lộc Ninh hái táo để vào đĩa thức ăn, cây ăn quả khô héo trong nháy mắt, sau đó Lộc Ninh lại dùng hành động tương tự để làm chín thêm ba quả cam.
Lưỡi dao nước mỏng như cánh ve cắt táo và cam thành miếng, đĩa ăn tối Lộc Ninh mới lấy trở thành đĩa hoa quả, hương vị ngọt ngào trong veo của hoa quả tươi tràn ngập trong không khí, khiến những người sợ hãi muốn tránh xa Lạc Ẩm Băng dừng bước chân, tham lam hít cánh mũi.
Tâm trạng Lạc Ẩm Băng cũng tốt lên một chút, đôi mắt đen trầm mang theo ánh sáng nhạt, từ trong túi xách lấy ra hộp đồ ăn nhẹ, mỗi loại lấy ra một miếng, đặt lên một cái đĩa khác.
Trong nháy mắt, đồ ăn trước mặt Lạc Ẩm Băng đã phong phú đến kinh người, người vây xem nhìn thấy cảnh này, nuốt nước miếng, mà sau khi trải qua chuyện vừa rồi, không ai dám bước tới quấy rầy cướp bóc, chỉ đứng nhìn từ xa, trong lòng hụt hẫng.
Tại sao người ta trải qua tận thế thoải mái như vậy?
Lạc Ẩm Băng phớt lờ ánh mắt từ những người xung quanh, dùng cũng không thể bị người khác nhìn ra, mà hắn có tâm trạng tốt để dùng bữa ăn trên mức trung bình, thỏa mãn dục vọng ăn uống xong mới thản nhiên đứng dậy, mang theo Ngô Phi và Lộc Ninh rời đi.
Ba người không ăn hết thức ăn, Ngô Phi là một tang thi, cũng không cần thức ăn của con người, mặc dù anh đã ăn ít thứ để che giấu thân phận của mình, mà xét thấy sau khi ăn đồ ăn cần hấp thu thêm Nguyên Tinh mới có thể tiêu hóa, tang thi chỉ ăn một chút, dùng để đảm bảo sẽ không bị người khác nhìn ra đầu mối.
Cứ như vậy, đĩa trái cây sang trọng gồm sáu quả vẫn còn lại một nửa, ba người Lạc Ẩm Băng cũng không quay đầu lại, không chút lưu luyến mà rời đi, sau khi bọn họ đi, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào đĩa trái cây.
Chỉ chốc lát sau, rốt cuộc có người lao ra!
Nhà ăn của Khu an toàn nhất thời hỗn loạn, dị năng giả hệ mộc hiếm có, mọi người đã quá lâu không ăn hoa quả tươi, lúc này dưới sự dụ dỗ của mùi thơm ngọt ngào trong không khí, bọn họ càng ra tay không chút lưu tình.
Nghe âm thanh hỗn loạn từ phía sau truyền đến, Lạc Ẩm Băng lạnh lùng nhếch khóe miệng.
Sau khi bước ra khỏi cửa nhà ăn, rẽ phải chính là nơi người thường nhận đồ ăn trong Khu an toàn, Lạc Ẩm Băng dừng bước, ánh mắt rơi vào nơi đó, khẽ cau mày.
Hàng nghìn người xếp thành hàng dài ngoằn ngoèo, vẻ mặt bọn họ đờ đẫn, đáy mắt tối tăm, chỉ khi đến lượt mình nét mặt của họ mới có chút thay đổi, nhưng đồ ăn mà họ mong chờ, chỉ là một chiếc bánh bao chay to bằng bàn tay, một phần dưa muối, một bát cháo lỏng đến mức không nhìn thấy hạt cơm.
Người nhận thức ăn chỉ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, đói khát húp bát cháo như nước lọc, mấy miếng đã ăn xong bánh bao chay, rồi mở to hai mắt thẫn thờ nhìn lên trời.
"Cút!"
Đột nhiên, cách đó không xa vang lên tiếng quát lớn.
Lạc Ẩm Băng theo tiếng động nhìn lại, thấy một người khác đeo phù hiệu giám sát viên, đối phường biết chuyện vừa xảy ra, cũng không dám quản hắn, mà là mắng mỏ một thiếu niên đang ngồi trên bậc thềm nhà ăn cách đó vài bước.
Thiếu niên gầy gò đến mức da bọc xương, trên mặt mang theo vài vết bụi bặm, hai mắt cũng rất giảo hoạt, ngẩng đầu van xin:
"Cầu xin ngài, cho tôi ngồi đây một lát đi, ở đây có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bên trong, bánh bao ăn cũng thơm hơn."
Giám sát viên mặt lạnh từ chối, nói:
"Cút ngay, mày ngồi ở chỗ này, làm bẩn bậc thềm."
Vẻ mặt của cậu thiếu niên ảm đạm đi, ôm bát lưu luyến dời mông đi, Lạc Ẩm Băng lại rõ ràng cảm nhận được, ánh mắt đối phương không ngừng nhìn hắn.
Đầu ngón tay Lạc Ẩm Băng gõ vào gậy chống mấy lần, đây là một trong những động tác hắn thường làm khi suy nghĩ, hắn nhìn vào đôi mắt gian xảo như một con dã thú nhỏ của thiếu niên, trong lòng khẽ cười, nhận ra trải qua chuyện vừa rồi, hắn đã bị tất cả các thế lực trong Khu an toàn chú ý.
Mà đây đúng là mục đích của hắn.
Bên trong Khu an toàn cuồn cuộn sóng ngầm, đều muốn kéo hắn vào vòng xoáy, mà Lạc Ẩm Băng là một đại dương sâu không lường được, hắn muốn làm, là phá hủy cái vực cạn Lâm Thành này đến như không còn.
Lạc Ẩm Băng biết cậu thiếu niên muốn xem phản ứng của hắn như thế nào, hắn nhấc chân, đi tới trước người thiếu niên, dừng bước chân, lấy hộp đồ ăn nhẹ trong túi xách ra, đưa cho đối phương một miếng.
Thiếu niên dường như hơi sững sờ trong giây lát, cậu ta đúng là mong Lạc Ẩm Băng ra tay giúp đỡ, mà món ăn nhẹ trước mặt lại ngoài dự liệu, cậu ta cầm miếng bánh, cẩn thận từng chút cắn một miếng nhỏ, vị ngọt tràn ngập trong miệng, đôi mắt linh động chợt ướt.
Cậu ta nhớ trước ngày tận thế, khi đó cậu ta còn là đứa con trai duy nhất được gia đình chiều chuộng từ bé, mỗi ngày ăn cơm kén cá chọn canh, bây giờ cậu ta đã mất đi người thân, đã quen với việc chịu đựng cơn đói, vị ngọt của đồ ăn nhẹ đã không được nếm quá lâu.
Rõ ràng là tận thế mới trôi qua nửa năm, lại dài như cả một đời người, quá khứ tốt đẹp lại như là của kiếp trước.
Cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt trở nên kiên định, hắng giọng một cái, ngăn lại cổ họng nghẹn ngào, nói nhỏ:
"Bốn giờ chiều, ngài có thể ra sân luyện tập một chuyến được không."
Sau khi giám sát viên nhìn thấy Lạc Ẩm Băng liền tránh thật xa, không nghe thấy câu này, Lạc Ẩm Băng không trả lời, mà là hơi nhướng mày, dùng vẻ mặt biểu đạt sự khó hiểu.
Thiếu niên cúi đầu rũ mi, che giấu sự hận thù sục sôi tận sâu trong xương, trầm giọng đáp:
"Thủ lĩnh của dị năng giả Trung Phi trong Khu an toàn ở đó chờ ngài."
Lạc Ẩm Băng đồng ý.
Đôi mắt thiếu niên đột nhiên sáng lên, cậu ta thu lại đồ ăn nhẹ Lạc Ẩm Băng đưa, cầm lấy bánh bao chay, gặm say sưa ngon lành.
Lạc Ẩm Băng xoay người rời đi, Lộc Ninh khó hiểu nhìn anh, Lạc Ẩm Băng không trả lời, rơi vào suy nghĩ.
Ở kiếp trước, thời gian này trong Khu an toàn Lâm Thành đã xảy ra một việc lớn, những người không phải dị năng giả phá hủy tường vây Khu an toàn, cố gắng trốn thoát khỏi Khu an toàn, hoặc là đồng quy vu tận cùng các dị năng giả.
Mà kế hoạch cuối cùng đã thất bại, mặc dù các dị năng giả bị tổn thất nặng nề, lại kiểm soát được tình hình, sau đó, Hạ Lâm Thần lãnh đạo dị năng giả để loại bỏ những người không phải dị năng giả muốn nổi loạn, tuy nhiên, theo báo cáo điều tra của Khu an toàn Yến Thành, sự phá hủy của Khu an toàn Lâm Thành năm thứ hai tận thế, vẫn liên quan đến sự phản kháng của các thế lực không phải dị năng giả.
Mà bây giờ, Lạc Ẩm Băng đã trở lại thời điểm mà cuộc phản kháng đầu tiên của những người không phải dị năng giả chưa thất bại, hắn có thù oán với Hạ Lâm Thần từ lâu, cho nên cũng không ngại tại hành động sẽ thất bại này, giúp một vấn đề nhỏ.
Văn phòng của Hạ Lâm Thần.
Người đàn ông cao lớn chống tay trên bàn đứng thẳng, nghiêng người về phía trước, thần sắc sắc bén như hổ ra khỏi chuồng, ánh mắt âm trầm rơi vào thanh niên đối diện, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
Hạ Lâm Thần trầm giọng hỏi:
"Đây là kết quả kế hoạch của cậu?"
Hạ Du nghĩ đến người đàn ông trung niên và giám sát viên nằm trong phòng y tế, lại nghĩ đến tình trạng hỗn loạn trong nhà ăn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, cúi thấp đầu như đà điểu, không dám đối diện Hạ Lâm Thần.
Hạ Lâm Thần hít sâu một hơi, đứng thẳng dậy, khí thế tùy theo mà thu lại, trong đôi mắt hẹp dài chợt lóe lên một tia hung tàn, nói:
"Ngày mai thêm một chuyến đi săn."
Hạ Du sợ hãi cả kinh.
Hạ Lâm Thần nói:
"Mời Lạc Ẩm Băng tham gia cuộc đi săn ngày mai, hắn tiếc mạng không muốn đi cũng không sao, để đồng bạn dị năng giả của hắn đi."
Hạ Du đứng nghiêm lại, lớn tiếng nói:
"Dạ!"
...
Trên bàn có thêm hai đĩa thức ăn, Lộc Ninh thấy mình không đủ thể lực để tham gia hành động vũ lực, liền đi lấy thêm thức ăn, lấy ra một ít hạt giống Lạc Ẩm Băng đưa, sử dụng dị năng thúc giục chúng sinh trưởng.
Cây táo cảnh phát triển với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đứng trên bàn ăn, cả cây chỉ cao 30cm, lại kết ra ba quả màu đỏ tươi tốt, Lộc Ninh hái táo để vào đĩa thức ăn, cây ăn quả khô héo trong nháy mắt, sau đó Lộc Ninh lại dùng hành động tương tự để làm chín thêm ba quả cam.
Lưỡi dao nước mỏng như cánh ve cắt táo và cam thành miếng, đĩa ăn tối Lộc Ninh mới lấy trở thành đĩa hoa quả, hương vị ngọt ngào trong veo của hoa quả tươi tràn ngập trong không khí, khiến những người sợ hãi muốn tránh xa Lạc Ẩm Băng dừng bước chân, tham lam hít cánh mũi.
Tâm trạng Lạc Ẩm Băng cũng tốt lên một chút, đôi mắt đen trầm mang theo ánh sáng nhạt, từ trong túi xách lấy ra hộp đồ ăn nhẹ, mỗi loại lấy ra một miếng, đặt lên một cái đĩa khác.
Trong nháy mắt, đồ ăn trước mặt Lạc Ẩm Băng đã phong phú đến kinh người, người vây xem nhìn thấy cảnh này, nuốt nước miếng, mà sau khi trải qua chuyện vừa rồi, không ai dám bước tới quấy rầy cướp bóc, chỉ đứng nhìn từ xa, trong lòng hụt hẫng.
Tại sao người ta trải qua tận thế thoải mái như vậy?
Lạc Ẩm Băng phớt lờ ánh mắt từ những người xung quanh, dùng cũng không thể bị người khác nhìn ra, mà hắn có tâm trạng tốt để dùng bữa ăn trên mức trung bình, thỏa mãn dục vọng ăn uống xong mới thản nhiên đứng dậy, mang theo Ngô Phi và Lộc Ninh rời đi.
Ba người không ăn hết thức ăn, Ngô Phi là một tang thi, cũng không cần thức ăn của con người, mặc dù anh đã ăn ít thứ để che giấu thân phận của mình, mà xét thấy sau khi ăn đồ ăn cần hấp thu thêm Nguyên Tinh mới có thể tiêu hóa, tang thi chỉ ăn một chút, dùng để đảm bảo sẽ không bị người khác nhìn ra đầu mối.
Cứ như vậy, đĩa trái cây sang trọng gồm sáu quả vẫn còn lại một nửa, ba người Lạc Ẩm Băng cũng không quay đầu lại, không chút lưu luyến mà rời đi, sau khi bọn họ đi, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào đĩa trái cây.
Chỉ chốc lát sau, rốt cuộc có người lao ra!
Nhà ăn của Khu an toàn nhất thời hỗn loạn, dị năng giả hệ mộc hiếm có, mọi người đã quá lâu không ăn hoa quả tươi, lúc này dưới sự dụ dỗ của mùi thơm ngọt ngào trong không khí, bọn họ càng ra tay không chút lưu tình.
Nghe âm thanh hỗn loạn từ phía sau truyền đến, Lạc Ẩm Băng lạnh lùng nhếch khóe miệng.
Sau khi bước ra khỏi cửa nhà ăn, rẽ phải chính là nơi người thường nhận đồ ăn trong Khu an toàn, Lạc Ẩm Băng dừng bước, ánh mắt rơi vào nơi đó, khẽ cau mày.
Hàng nghìn người xếp thành hàng dài ngoằn ngoèo, vẻ mặt bọn họ đờ đẫn, đáy mắt tối tăm, chỉ khi đến lượt mình nét mặt của họ mới có chút thay đổi, nhưng đồ ăn mà họ mong chờ, chỉ là một chiếc bánh bao chay to bằng bàn tay, một phần dưa muối, một bát cháo lỏng đến mức không nhìn thấy hạt cơm.
Người nhận thức ăn chỉ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, đói khát húp bát cháo như nước lọc, mấy miếng đã ăn xong bánh bao chay, rồi mở to hai mắt thẫn thờ nhìn lên trời.
"Cút!"
Đột nhiên, cách đó không xa vang lên tiếng quát lớn.
Lạc Ẩm Băng theo tiếng động nhìn lại, thấy một người khác đeo phù hiệu giám sát viên, đối phường biết chuyện vừa xảy ra, cũng không dám quản hắn, mà là mắng mỏ một thiếu niên đang ngồi trên bậc thềm nhà ăn cách đó vài bước.
Thiếu niên gầy gò đến mức da bọc xương, trên mặt mang theo vài vết bụi bặm, hai mắt cũng rất giảo hoạt, ngẩng đầu van xin:
"Cầu xin ngài, cho tôi ngồi đây một lát đi, ở đây có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bên trong, bánh bao ăn cũng thơm hơn."
Giám sát viên mặt lạnh từ chối, nói:
"Cút ngay, mày ngồi ở chỗ này, làm bẩn bậc thềm."
Vẻ mặt của cậu thiếu niên ảm đạm đi, ôm bát lưu luyến dời mông đi, Lạc Ẩm Băng lại rõ ràng cảm nhận được, ánh mắt đối phương không ngừng nhìn hắn.
Đầu ngón tay Lạc Ẩm Băng gõ vào gậy chống mấy lần, đây là một trong những động tác hắn thường làm khi suy nghĩ, hắn nhìn vào đôi mắt gian xảo như một con dã thú nhỏ của thiếu niên, trong lòng khẽ cười, nhận ra trải qua chuyện vừa rồi, hắn đã bị tất cả các thế lực trong Khu an toàn chú ý.
Mà đây đúng là mục đích của hắn.
Bên trong Khu an toàn cuồn cuộn sóng ngầm, đều muốn kéo hắn vào vòng xoáy, mà Lạc Ẩm Băng là một đại dương sâu không lường được, hắn muốn làm, là phá hủy cái vực cạn Lâm Thành này đến như không còn.
Lạc Ẩm Băng biết cậu thiếu niên muốn xem phản ứng của hắn như thế nào, hắn nhấc chân, đi tới trước người thiếu niên, dừng bước chân, lấy hộp đồ ăn nhẹ trong túi xách ra, đưa cho đối phương một miếng.
Thiếu niên dường như hơi sững sờ trong giây lát, cậu ta đúng là mong Lạc Ẩm Băng ra tay giúp đỡ, mà món ăn nhẹ trước mặt lại ngoài dự liệu, cậu ta cầm miếng bánh, cẩn thận từng chút cắn một miếng nhỏ, vị ngọt tràn ngập trong miệng, đôi mắt linh động chợt ướt.
Cậu ta nhớ trước ngày tận thế, khi đó cậu ta còn là đứa con trai duy nhất được gia đình chiều chuộng từ bé, mỗi ngày ăn cơm kén cá chọn canh, bây giờ cậu ta đã mất đi người thân, đã quen với việc chịu đựng cơn đói, vị ngọt của đồ ăn nhẹ đã không được nếm quá lâu.
Rõ ràng là tận thế mới trôi qua nửa năm, lại dài như cả một đời người, quá khứ tốt đẹp lại như là của kiếp trước.
Cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt trở nên kiên định, hắng giọng một cái, ngăn lại cổ họng nghẹn ngào, nói nhỏ:
"Bốn giờ chiều, ngài có thể ra sân luyện tập một chuyến được không."
Sau khi giám sát viên nhìn thấy Lạc Ẩm Băng liền tránh thật xa, không nghe thấy câu này, Lạc Ẩm Băng không trả lời, mà là hơi nhướng mày, dùng vẻ mặt biểu đạt sự khó hiểu.
Thiếu niên cúi đầu rũ mi, che giấu sự hận thù sục sôi tận sâu trong xương, trầm giọng đáp:
"Thủ lĩnh của dị năng giả Trung Phi trong Khu an toàn ở đó chờ ngài."
Lạc Ẩm Băng đồng ý.
Đôi mắt thiếu niên đột nhiên sáng lên, cậu ta thu lại đồ ăn nhẹ Lạc Ẩm Băng đưa, cầm lấy bánh bao chay, gặm say sưa ngon lành.
Lạc Ẩm Băng xoay người rời đi, Lộc Ninh khó hiểu nhìn anh, Lạc Ẩm Băng không trả lời, rơi vào suy nghĩ.
Ở kiếp trước, thời gian này trong Khu an toàn Lâm Thành đã xảy ra một việc lớn, những người không phải dị năng giả phá hủy tường vây Khu an toàn, cố gắng trốn thoát khỏi Khu an toàn, hoặc là đồng quy vu tận cùng các dị năng giả.
Mà kế hoạch cuối cùng đã thất bại, mặc dù các dị năng giả bị tổn thất nặng nề, lại kiểm soát được tình hình, sau đó, Hạ Lâm Thần lãnh đạo dị năng giả để loại bỏ những người không phải dị năng giả muốn nổi loạn, tuy nhiên, theo báo cáo điều tra của Khu an toàn Yến Thành, sự phá hủy của Khu an toàn Lâm Thành năm thứ hai tận thế, vẫn liên quan đến sự phản kháng của các thế lực không phải dị năng giả.
Mà bây giờ, Lạc Ẩm Băng đã trở lại thời điểm mà cuộc phản kháng đầu tiên của những người không phải dị năng giả chưa thất bại, hắn có thù oán với Hạ Lâm Thần từ lâu, cho nên cũng không ngại tại hành động sẽ thất bại này, giúp một vấn đề nhỏ.
Văn phòng của Hạ Lâm Thần.
Người đàn ông cao lớn chống tay trên bàn đứng thẳng, nghiêng người về phía trước, thần sắc sắc bén như hổ ra khỏi chuồng, ánh mắt âm trầm rơi vào thanh niên đối diện, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
Hạ Lâm Thần trầm giọng hỏi:
"Đây là kết quả kế hoạch của cậu?"
Hạ Du nghĩ đến người đàn ông trung niên và giám sát viên nằm trong phòng y tế, lại nghĩ đến tình trạng hỗn loạn trong nhà ăn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, cúi thấp đầu như đà điểu, không dám đối diện Hạ Lâm Thần.
Hạ Lâm Thần hít sâu một hơi, đứng thẳng dậy, khí thế tùy theo mà thu lại, trong đôi mắt hẹp dài chợt lóe lên một tia hung tàn, nói:
"Ngày mai thêm một chuyến đi săn."
Hạ Du sợ hãi cả kinh.
Hạ Lâm Thần nói:
"Mời Lạc Ẩm Băng tham gia cuộc đi săn ngày mai, hắn tiếc mạng không muốn đi cũng không sao, để đồng bạn dị năng giả của hắn đi."
Hạ Du đứng nghiêm lại, lớn tiếng nói:
"Dạ!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.