Ai Đem Tôi Sủng Thành Bộ Dáng Này
Chương 21
Dao Ngật Chi
13/09/2021
Khu an toàn Lâm Thành, khu nhà ở.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Hạ Lâm Thần mang theo ba bốn người đàn ông khí thế hùng hổ mà tới, bao vây thanh niên đang thản nhiên dựa vào đầu giường, Lạc Ẩm Băng mở mắt ra, không thể không tạm thời ngừng điều khiển Ngô Phi, trước tiên xử lý tình huống hiện tại.
Lạc Ẩm Băng hơi lơ đãng suy nghĩ, vừa rồi Kỷ Sơ có vẻ chuẩn bị nói điều gì đó, mà hắn chưa kịp nghe thấy lời của đối phương, Hạ Lâm Thần đã đẩy cửa xông tới.
Những lời của Kỷ Sơ vốn phải được nói với Ngô Phi, chỉ là tang thi tóc ngắn màu bạch kim này ngơ ngác, suy nghĩ chưa phục hồi hoàn toàn, không có năng lực giao tiếp, có thể sẽ bị nhìn ra đầu mối.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Lạc Ẩm Băng đã chuẩn bị sẵn phương án giải thích sau khi tiếp tục điều khiển, sau đó hắn quay đầu, nửa khó hiểu nửa tức giận nhìn về phía Hạ Lâm Thần.
Đây chắc chắn không phải là phản ứng thực sự của hắn, mà là phản ứng nên có của một người bình thường bị quấy rầy.
Hạ Lâm Thần cùng Lạc Ẩm Băng đối diện, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy tận mắt Lạc Ẩm Băng, thanh niên gầy gò có ngũ quan thanh tú đẹp đẽ, mặt mày ẩn chứa sự tức giận, kiêu ngạo mà tự phụ, hắn không hề tỏ ra hoảng sợ, thậm chí vẫn ngồi trên giường, dùng thần sắc bị quấy rầy của bề trên nhìn mình, nhíu mày biểu đạt dò hỏi.
Hạ Tâm Thần hơi động lòng, gã thấm ướt lại đôi môi đột nhiên khô khốc, cảm thấy mình có thể lại thêm một chiến lợi phẩm.
Hạ Lâm Thần từ trên cao nhìn xuống Lạc Ẩm Băng, thân hình gã cao lớn, bắp thịt toàn thân rắn chắc, đôi mắt hẹp dài âm trầm, gã cười lạnh một tiếng, khí tràng quanh thân hống hách, vẻ mặt không có ý tốt lớn tiếng tuyên bố:
"Ngô Phi phản bội Khu an toàn, phản bội đội săn bắn."
Bốn người do Hạ Lâm Thần mang theo tản ra, hoàn toàn bao vây Lạc Ẩm Băng, nếu là một người bình thường một mình đối mặt với tình huống như vậy, hẳn là đã sợ chết khiếp.
Sắc mặt Lạc Ẩm Băng lại không thay đổi, hắn chỉnh lại cái gối phía sau, ngồi thẳng một chút, vẫn giữ tư thế khoanh chân dựa vào đầu giường như cũ, ánh mắt hắn bình tĩnh, hành động thậm chí có phần thản nhiên, đối mặt với ép hỏi của Hạ Lâm Thần lắc đầu một cái, ung dung nói:
"Không thể."
Hạ Lâm Thần cười lạnh, lấy bộ đàm ra, giọng nói yếu ớt của người điều khiển xe địa hình lại phát ra:
"Ngô Phi đã đào tẩu."
Ánh mắt của Lạc Ẩm Băng rơi vào bộ đàm to bằng bàn tay, trầm mặc chốc lát, đáy mắt của Hạ Lâm Thần mang ý cười, ngầm có ý thỏa mãn, gã cho là Lạc Ẩm Băng chính là không ngờ tới công cụ truyền tin đến nay vẫn tồn tại, cảm thấy ngạc nhiên ảo não, mới có thể nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Lạc Ẩm Băng lại đang nghĩ, bộ đàm này là đồ tốt, chờ Khu an toàn Lâm Thành bị diệt hoàn toàn phải nhớ đến mang theo.
Lạc Ẩm Băng nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Lâm Thần, vẻ mặt đối phương tràn đầy ý đồ không tốt, một bộ như nhìn người sắp chết giãy giụa như thế nào.
Lạc Ẩm Băng hơi nhíu mày, phản bác:
"Ai biết được đây có phải là cái bẫy do nhóm các người giăng ra hay không."
Hạ Lâm Thần đột nhiên nở nụ cười:
"Cho dù là cạm bẫy, khi đội săn bắn trở về cậu sẽ biết, nếu như Ngô Phi không trở về, tức là hắn đã đào tẩu, nếu trở về, hắn cũng phải bồi thường thương tổn cho các thành viên trong đội săn bắn."
Mặt mày Lạc Ẩm Băng mang theo tức giận tái đi:
"Không hỏi đầu đuôi câu chuyện, liền muốn chúng tôi bồi thường?"
Con ngươi dài của Hạ Lâm Thần híp lại, gã nắm chắc phần thắng, từ bi giải thích nguyên nhân cho kẻ thua cuộc:
"Đầu đuổi câu chuyện thực ra rất đơn giản, hắn không ưa chúng tôi dùng người thường làm mồi săn."
Cuộc đi săn sẽ sử dụng những người bình thường làm mồi nhử, Lạc Ẩm Băng đã sớm biết điều này từ Anh Vương, mà khi Hạ Du mời Ngô Phi tham gia cuộc săn bắn, anh ta không nhắc tới chuyện này một lời, chính là để lừa Ngô Phi ra khỏi Khu an toàn, sau đó ép buộc anh làm ra phản ứng trong cuộc đi săn.
Lạc Ẩm Băng lộ ra vẻ mặt tối tăm, mặt mày đẹp đẽ như bị mây đen bao phủ, Hạ Lâm Thần nhếch khóe miệng với hắn, liếc nhìn toàn thân Lạc Ẩm Băng, cảm khái:
"Ngô Phi chỉ sợ cũng là yêu ai yêu cả đường đi."
Lạc Ẩm Băng trong lòng cười lạnh, trên mặt lại lộ ra vẻ tức giận, kế hoạch của Hạ Lâm Thần thực ra rất đơn giản, nếu Ngô Phi đã là bạn đồng hành với người bình thường như Lạc Ẩm Băng, khi nhìn thấy mồi nhử bị bỏ lại chắc chắn sẽ không làm ngơ, gã liền có thể theo đó yêu cầu bồi thường, còn về phần nội dung bồi thường, đương nhiên là vị trí cùng thông tin bí mật của kho vật tư.
Cho dù Ngô Phi có nhịn xuống không can thiệp, lúc này chỉ có Lạc Ẩm Băng và Lộc Ninh ở trong Khu an toàn, căn bản không có sức chóng cự, Hạ Lâm Thần có thể bắt họ ép hỏi vị trí của kho vật tư, hoặc dùng họ làm con tin để cưỡng chế Ngô Phi thỏa hiệp.
Khi gia nhập Khu an toàn Lâm Thành, Lạc Ẩm Băng yêu cầu dùng một xe vật tư đổi một quãng thời gian nhàn hạ, Hạ Lâm Thần đồng ý, nhưng gã ngay từ đầu đã giả vờ đồng ý, thứ gã muốn vẫn luôn là tất cả vật tư.
Nham hiểm, tham lam, hùng hồn, Hạ Lâm Thần là tập hợp của vô số lời nói tiêu cực, mà những người như vậy là những người thường thấy nhất trong tận thế, cũng sống thoải mái nhất.
Vẻ mặt của Lạc Ẩm Băng tối tắm, trong lòng dâng lên một nỗi chán ghét sâu sắc, thậm chí hắn còn muốn mặc kệ ý định của bản thân mà trực tiếp ra tay, lý trí kiềm chế động tác của hắn tại thời khắc sống còn.
Lạc Ẩm Băng mở miệng, giọng điệu bình tĩnh, lại dường như đang kìm nén điều gì:
"Chúng tôi đợi Ngô Phi trở về."
Hạ Lâm Thần mỉm cười, tâm cơ dày đặc cũng không thể che giấu được đắc ý của gã, gã ngồi ở bên giường Ngô Phi, ánh mắt dính vào trên mặt mày thanh tú của Lạc Ẩm Băng, một bộ tư thái chuẩn bị cùng nhau chờ đợi.
Lạc Ẩm Băng nhắm mắt lại, trước tiên hắn kiềm chế cảm xúc của mình, hành động của Hạ Lâm Thần đúng như dự đoán của hắn, nhưng khi tự mình chứng kiến con người ghê tởm trong tận thế, hắn vẫn cảm thấy ảm đạm như cũ.
Lạc Ẩm Băng co lại đùi phải, đầu gối đau nhói, cơn đau lấn át tinh thần u ám, hắn chậm rãi giảm bớt sự tức giận ấm ức.
Tâm tình khôi phục sự bình tĩnh, Lạc Ẩm Băng lưu lại mấy phần tâm tư chú ý tới động tác của Hạ Lâm Thần, ý thức lại tìm đến Ngô Phi.
Nội thành Lâm Thành, cạnh xe tải thùng mui bạt.
Kỷ Sơ nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn mờ mịt của thanh niên tóc bạch kim, hai tay bên hông nắm chặt, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn.
Sắc mặt y hơi tái nhợt nghĩ, bản thân vẫn là quá mạo hiểm, thanh niên trước mặt đi cùng đoàn xe Khu an toàn Lâm Thành, không cần phải hỏi đối phương có phải là người ở Lâm Thành không, cho nên nghi vấn này, thật ra là người ẩn sau thanh niên tóc ngắn bạch kim.
Người kia chỉ sợ cũng nhận ra điều này, mới có thể thận trọng mà dừng điều khiển, Kỷ Sơ đứng tại chỗ, mi mắt rũ xuống, lông mi y vốn là thanh mảnh, lúc này càng dày hơn, mảnh nhỏ bóng tối che đi đôi mắt, không thấy rõ thần sắc, chỉ cảm thấy y lẻ loi, nhìn qua rất thất vọng.
Kỷ Sơ cảm thấy đầu ngón tay mình lạnh lẽo, tưởng rằng mình đã quen với sự thất vọng, lúc này lại đột nhiên nhận ra, so với hi vọng đã gần trong tầm tay nhưng lại vụt mất, những thất vọng lúc trước đều chẳng đáng nói.
Y kéo khóe miệng, nhìn về phía thanh niên tóc ngắn bạch kim trước mặt, đối phương là manh mối cuối cùng của y.
Ngô Phi ngơ ngác nhìn Kỷ Sơ, anh vừa khôi phục một chút năng lực suy nghĩ, chưa hiểu được cảm xúc phức tạp thất vọng mất mát này, sắc mặt anh bình tĩnh xuống xe, nhìn thoáng qua Kỷ Sơ, đi về hướng xe tải thùng mui bạt chứa đầy người không có dị năng.
Trước khi cuộc săn bắn bắt đầu, để đề phòng nhỡ may xảy ra chuyện gì, Lạc Ẩm Băng chuẩn bị trước tất cả phương án, hắn đã tượng tượng đến bản thân bị Hạ Lâm Thần quấy rối, truyền đạt mệnh lệnh bảo vệ mồi nhử cho Ngô Phi.
Ngô Phi vừa lọt vào tầm mắt của đám người không có dị năng, liền chấn động tới một mảnh tiếng hô, bọn họ đề phòng nhìn anh, không biết thanh niên xa lạ kia định làm gì.
Ngô Phi nghiêm túc nhớ lại một chút, gập ghềnh trắc trở nói:
"Muốn rời đi, bỏ chạy, muốn ở lại, ngồi xuống."
Nhóm mồi nhử kinh ngạc trao đổi ánh mắt, bọn họ có thể nhìn thấy đoàn xe địa hình im lặng xung quanh, đội săn bắn đã phát hiện ra điều bất thường, thận trọng vây quanh về phía nơi này, mà đây có thể là cơ hội duy nhất để họ trốn thoát.
Có người cắn rang hung hăng nói:
"Mặc kệ, chạy!"
Chạy ra ngoài có lẽ có cơ hội sống sót, lưu lại trong Khu an toàn là chắc chắn chìm sâu trong địa ngục.
Thanh âm này giống như một công tắc, mười mấy người không có dị năng lộ ra vẻ mặt kiên định, họ nhảy xuống xe tải, liều mạng chạy về phía trước, đội săn bắn đang vây đến cả kinh, cũng tăng nhanh bước chân, lại nhìn thấy hai mặt tường bang xuất hiện ở hai bên con đường, chặn trước mặt họ, nhanh chóng kéo dài về phía trước.
Ngô Phi bình tĩnh nói:
"Chạy, đừng quay đầu lại."
Cậu thiếu niên duy nhất còn lại trên xe tải theo đó hô to, giọng đầy khoái chí:
"Các người chạy mau, đừng quay đầu lại!"
Nếu như ý thức của Lạc Ẩm Băng vẫn còn ở đây, hắn liền sẽ thấy, thiếu niên này thân hình gầy yếu, mà đôi mắt ranh mãnh, chính là La Thanh từng gặp mặt một lần, cậu ta không chạy, mà là ngồi xổm ở trong xe mở bạt, hai mắt linh động nhìn chằm chằm Ngô Phi, ánh mắt sáng ngời.
Cậu nghĩ thầm, Anh Vương nói đúng, có sự giúp đỡ của ba người Lạc Ẩm Băng, bọn họ nhất định có thể thành công!
Các thành viên trong đội săn bắn bị bức tường băng trước mặt chặn lại, mà bọn họ đều là dị năng giả, tuy chỉ là Cấp 1, mà ỷ vào ưu thế số lượng sau khi từng người sử dụng dị năng của bản thân, cuối cùng bức tường băng cũng sụp đổ.
Họ được chia thành hai nhóm, một nhóm tìm kiếm những người không có dị năng, trong khi nhóm còn lại bao vây Ngô Phi, thề phải trừng phạt vì hành động của đối phương.
Sắc mặt Ngô Phi đau khổ, Lạc Ẩm Băng chưa nói với anh, cách đối phó với tình huống như này.
Một bóng người mặc áo đen lướt qua bên cạnh anh, thân hình đối phương nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã đi xa, giọng nói trầm thấp lại vang vọng bên tai anh:
"Bảo vệ tốt chính mình."
Ngô Phi ngẩn người hai giây, ngẩng đầu lên, liền thấy người mặc đồ đen kia đã đuổi kịp nhóm thợ săn đang truy đuổi mồi nhử, thân hình của y nhanh như tia chớp, ra tay thẳng thắn dứt khoát, một con dao găm trong tay bay lượn, trong chớp mắt tháo khớp mấy người.
Ngô Phi nhìn hoa cả mắt, anh thu hồi tầm mắt, dừng lại dùng tư duy trì độn của mình nhìn động tác đối phương, anh nhớ tới người mặc đồ đen vừa nói, đối phương yêu cầu anh bảo vệ tốt chính mình.
Ngô Phi chưa bao giờ nghe người lạ nói, mà dấu ấn tư duy mà Lạc Ẩm Băng lưu lại nói cho cho anh biết, người mặc đồ đen được Lạc Ẩm Băng tin tưởng, vì thế hai mắt anh chậm rãi xoay một cái, bức tường băng dày đột nhiên vụt lên từ mặt đất, phân biệt bao vây lấy mình và La Thanh.
Ngô Phi nhìn bức tường băng dày 10cm trước mặt, hài lòng nháy mắt, thế này chắc là đủ để bảo vệ bản thân rồi.
Sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi, thần sắc ngơ ngác lộ ra mấy phần kính nể, ngay lập tức, ý thức của Lạc Ẩm Băng lại xuất hiện.
Lạc Ẩm Băng nhìn bức tường băng trước mặt, hiếm thấy mà ngẩn ra, thông qua ý thức còn lưu lại của Ngô Phi, hắn đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra, sự khẩn trương giữa hai mắt hắn cũng biến mất.
Ý thức cách không xuất hiện có hạn chế, hắn đã định tốc chiến tốc thắng, giờ lại phát hiện có thể nằm thắng, đáy mắt hắn vì chán ghét Hạ Lâm Thần mà che đậy một tầng tức giận ấm ức, bây giờ bình hòa một chút.
Không gian bên trong bức tường băng không nhỏ, Lạc Ẩm Băng đổi sang một tư thế nhàn nhã hơn, nghe các thành viên trong đội săn bắn bên ngoài giống như có 18 loại dị năng cùng nhau tiến lên, rốt cuộc mau chóng phá vỡ bức tường băng, thậm chí có người còn phát ra tiếng hét kích động.
Đội săn bắn lớn giọng nói từ xa:
"Đi ra nhận lấy cái chết!"
Lạc Ẩm Băng buồn bực di chuyển ngón tay, sửa chữa bức tường băng sắp bị phá vỡ.
Thành viên đội săn bắn:...
Bên ngoài rơi vào tĩnh mịch, Lạc Ẩm Băng nheo mắt, ý cười thoáng liền qua.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Hạ Lâm Thần mang theo ba bốn người đàn ông khí thế hùng hổ mà tới, bao vây thanh niên đang thản nhiên dựa vào đầu giường, Lạc Ẩm Băng mở mắt ra, không thể không tạm thời ngừng điều khiển Ngô Phi, trước tiên xử lý tình huống hiện tại.
Lạc Ẩm Băng hơi lơ đãng suy nghĩ, vừa rồi Kỷ Sơ có vẻ chuẩn bị nói điều gì đó, mà hắn chưa kịp nghe thấy lời của đối phương, Hạ Lâm Thần đã đẩy cửa xông tới.
Những lời của Kỷ Sơ vốn phải được nói với Ngô Phi, chỉ là tang thi tóc ngắn màu bạch kim này ngơ ngác, suy nghĩ chưa phục hồi hoàn toàn, không có năng lực giao tiếp, có thể sẽ bị nhìn ra đầu mối.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Lạc Ẩm Băng đã chuẩn bị sẵn phương án giải thích sau khi tiếp tục điều khiển, sau đó hắn quay đầu, nửa khó hiểu nửa tức giận nhìn về phía Hạ Lâm Thần.
Đây chắc chắn không phải là phản ứng thực sự của hắn, mà là phản ứng nên có của một người bình thường bị quấy rầy.
Hạ Lâm Thần cùng Lạc Ẩm Băng đối diện, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy tận mắt Lạc Ẩm Băng, thanh niên gầy gò có ngũ quan thanh tú đẹp đẽ, mặt mày ẩn chứa sự tức giận, kiêu ngạo mà tự phụ, hắn không hề tỏ ra hoảng sợ, thậm chí vẫn ngồi trên giường, dùng thần sắc bị quấy rầy của bề trên nhìn mình, nhíu mày biểu đạt dò hỏi.
Hạ Tâm Thần hơi động lòng, gã thấm ướt lại đôi môi đột nhiên khô khốc, cảm thấy mình có thể lại thêm một chiến lợi phẩm.
Hạ Lâm Thần từ trên cao nhìn xuống Lạc Ẩm Băng, thân hình gã cao lớn, bắp thịt toàn thân rắn chắc, đôi mắt hẹp dài âm trầm, gã cười lạnh một tiếng, khí tràng quanh thân hống hách, vẻ mặt không có ý tốt lớn tiếng tuyên bố:
"Ngô Phi phản bội Khu an toàn, phản bội đội săn bắn."
Bốn người do Hạ Lâm Thần mang theo tản ra, hoàn toàn bao vây Lạc Ẩm Băng, nếu là một người bình thường một mình đối mặt với tình huống như vậy, hẳn là đã sợ chết khiếp.
Sắc mặt Lạc Ẩm Băng lại không thay đổi, hắn chỉnh lại cái gối phía sau, ngồi thẳng một chút, vẫn giữ tư thế khoanh chân dựa vào đầu giường như cũ, ánh mắt hắn bình tĩnh, hành động thậm chí có phần thản nhiên, đối mặt với ép hỏi của Hạ Lâm Thần lắc đầu một cái, ung dung nói:
"Không thể."
Hạ Lâm Thần cười lạnh, lấy bộ đàm ra, giọng nói yếu ớt của người điều khiển xe địa hình lại phát ra:
"Ngô Phi đã đào tẩu."
Ánh mắt của Lạc Ẩm Băng rơi vào bộ đàm to bằng bàn tay, trầm mặc chốc lát, đáy mắt của Hạ Lâm Thần mang ý cười, ngầm có ý thỏa mãn, gã cho là Lạc Ẩm Băng chính là không ngờ tới công cụ truyền tin đến nay vẫn tồn tại, cảm thấy ngạc nhiên ảo não, mới có thể nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Lạc Ẩm Băng lại đang nghĩ, bộ đàm này là đồ tốt, chờ Khu an toàn Lâm Thành bị diệt hoàn toàn phải nhớ đến mang theo.
Lạc Ẩm Băng nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Lâm Thần, vẻ mặt đối phương tràn đầy ý đồ không tốt, một bộ như nhìn người sắp chết giãy giụa như thế nào.
Lạc Ẩm Băng hơi nhíu mày, phản bác:
"Ai biết được đây có phải là cái bẫy do nhóm các người giăng ra hay không."
Hạ Lâm Thần đột nhiên nở nụ cười:
"Cho dù là cạm bẫy, khi đội săn bắn trở về cậu sẽ biết, nếu như Ngô Phi không trở về, tức là hắn đã đào tẩu, nếu trở về, hắn cũng phải bồi thường thương tổn cho các thành viên trong đội săn bắn."
Mặt mày Lạc Ẩm Băng mang theo tức giận tái đi:
"Không hỏi đầu đuôi câu chuyện, liền muốn chúng tôi bồi thường?"
Con ngươi dài của Hạ Lâm Thần híp lại, gã nắm chắc phần thắng, từ bi giải thích nguyên nhân cho kẻ thua cuộc:
"Đầu đuổi câu chuyện thực ra rất đơn giản, hắn không ưa chúng tôi dùng người thường làm mồi săn."
Cuộc đi săn sẽ sử dụng những người bình thường làm mồi nhử, Lạc Ẩm Băng đã sớm biết điều này từ Anh Vương, mà khi Hạ Du mời Ngô Phi tham gia cuộc săn bắn, anh ta không nhắc tới chuyện này một lời, chính là để lừa Ngô Phi ra khỏi Khu an toàn, sau đó ép buộc anh làm ra phản ứng trong cuộc đi săn.
Lạc Ẩm Băng lộ ra vẻ mặt tối tăm, mặt mày đẹp đẽ như bị mây đen bao phủ, Hạ Lâm Thần nhếch khóe miệng với hắn, liếc nhìn toàn thân Lạc Ẩm Băng, cảm khái:
"Ngô Phi chỉ sợ cũng là yêu ai yêu cả đường đi."
Lạc Ẩm Băng trong lòng cười lạnh, trên mặt lại lộ ra vẻ tức giận, kế hoạch của Hạ Lâm Thần thực ra rất đơn giản, nếu Ngô Phi đã là bạn đồng hành với người bình thường như Lạc Ẩm Băng, khi nhìn thấy mồi nhử bị bỏ lại chắc chắn sẽ không làm ngơ, gã liền có thể theo đó yêu cầu bồi thường, còn về phần nội dung bồi thường, đương nhiên là vị trí cùng thông tin bí mật của kho vật tư.
Cho dù Ngô Phi có nhịn xuống không can thiệp, lúc này chỉ có Lạc Ẩm Băng và Lộc Ninh ở trong Khu an toàn, căn bản không có sức chóng cự, Hạ Lâm Thần có thể bắt họ ép hỏi vị trí của kho vật tư, hoặc dùng họ làm con tin để cưỡng chế Ngô Phi thỏa hiệp.
Khi gia nhập Khu an toàn Lâm Thành, Lạc Ẩm Băng yêu cầu dùng một xe vật tư đổi một quãng thời gian nhàn hạ, Hạ Lâm Thần đồng ý, nhưng gã ngay từ đầu đã giả vờ đồng ý, thứ gã muốn vẫn luôn là tất cả vật tư.
Nham hiểm, tham lam, hùng hồn, Hạ Lâm Thần là tập hợp của vô số lời nói tiêu cực, mà những người như vậy là những người thường thấy nhất trong tận thế, cũng sống thoải mái nhất.
Vẻ mặt của Lạc Ẩm Băng tối tắm, trong lòng dâng lên một nỗi chán ghét sâu sắc, thậm chí hắn còn muốn mặc kệ ý định của bản thân mà trực tiếp ra tay, lý trí kiềm chế động tác của hắn tại thời khắc sống còn.
Lạc Ẩm Băng mở miệng, giọng điệu bình tĩnh, lại dường như đang kìm nén điều gì:
"Chúng tôi đợi Ngô Phi trở về."
Hạ Lâm Thần mỉm cười, tâm cơ dày đặc cũng không thể che giấu được đắc ý của gã, gã ngồi ở bên giường Ngô Phi, ánh mắt dính vào trên mặt mày thanh tú của Lạc Ẩm Băng, một bộ tư thái chuẩn bị cùng nhau chờ đợi.
Lạc Ẩm Băng nhắm mắt lại, trước tiên hắn kiềm chế cảm xúc của mình, hành động của Hạ Lâm Thần đúng như dự đoán của hắn, nhưng khi tự mình chứng kiến con người ghê tởm trong tận thế, hắn vẫn cảm thấy ảm đạm như cũ.
Lạc Ẩm Băng co lại đùi phải, đầu gối đau nhói, cơn đau lấn át tinh thần u ám, hắn chậm rãi giảm bớt sự tức giận ấm ức.
Tâm tình khôi phục sự bình tĩnh, Lạc Ẩm Băng lưu lại mấy phần tâm tư chú ý tới động tác của Hạ Lâm Thần, ý thức lại tìm đến Ngô Phi.
Nội thành Lâm Thành, cạnh xe tải thùng mui bạt.
Kỷ Sơ nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn mờ mịt của thanh niên tóc bạch kim, hai tay bên hông nắm chặt, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn.
Sắc mặt y hơi tái nhợt nghĩ, bản thân vẫn là quá mạo hiểm, thanh niên trước mặt đi cùng đoàn xe Khu an toàn Lâm Thành, không cần phải hỏi đối phương có phải là người ở Lâm Thành không, cho nên nghi vấn này, thật ra là người ẩn sau thanh niên tóc ngắn bạch kim.
Người kia chỉ sợ cũng nhận ra điều này, mới có thể thận trọng mà dừng điều khiển, Kỷ Sơ đứng tại chỗ, mi mắt rũ xuống, lông mi y vốn là thanh mảnh, lúc này càng dày hơn, mảnh nhỏ bóng tối che đi đôi mắt, không thấy rõ thần sắc, chỉ cảm thấy y lẻ loi, nhìn qua rất thất vọng.
Kỷ Sơ cảm thấy đầu ngón tay mình lạnh lẽo, tưởng rằng mình đã quen với sự thất vọng, lúc này lại đột nhiên nhận ra, so với hi vọng đã gần trong tầm tay nhưng lại vụt mất, những thất vọng lúc trước đều chẳng đáng nói.
Y kéo khóe miệng, nhìn về phía thanh niên tóc ngắn bạch kim trước mặt, đối phương là manh mối cuối cùng của y.
Ngô Phi ngơ ngác nhìn Kỷ Sơ, anh vừa khôi phục một chút năng lực suy nghĩ, chưa hiểu được cảm xúc phức tạp thất vọng mất mát này, sắc mặt anh bình tĩnh xuống xe, nhìn thoáng qua Kỷ Sơ, đi về hướng xe tải thùng mui bạt chứa đầy người không có dị năng.
Trước khi cuộc săn bắn bắt đầu, để đề phòng nhỡ may xảy ra chuyện gì, Lạc Ẩm Băng chuẩn bị trước tất cả phương án, hắn đã tượng tượng đến bản thân bị Hạ Lâm Thần quấy rối, truyền đạt mệnh lệnh bảo vệ mồi nhử cho Ngô Phi.
Ngô Phi vừa lọt vào tầm mắt của đám người không có dị năng, liền chấn động tới một mảnh tiếng hô, bọn họ đề phòng nhìn anh, không biết thanh niên xa lạ kia định làm gì.
Ngô Phi nghiêm túc nhớ lại một chút, gập ghềnh trắc trở nói:
"Muốn rời đi, bỏ chạy, muốn ở lại, ngồi xuống."
Nhóm mồi nhử kinh ngạc trao đổi ánh mắt, bọn họ có thể nhìn thấy đoàn xe địa hình im lặng xung quanh, đội săn bắn đã phát hiện ra điều bất thường, thận trọng vây quanh về phía nơi này, mà đây có thể là cơ hội duy nhất để họ trốn thoát.
Có người cắn rang hung hăng nói:
"Mặc kệ, chạy!"
Chạy ra ngoài có lẽ có cơ hội sống sót, lưu lại trong Khu an toàn là chắc chắn chìm sâu trong địa ngục.
Thanh âm này giống như một công tắc, mười mấy người không có dị năng lộ ra vẻ mặt kiên định, họ nhảy xuống xe tải, liều mạng chạy về phía trước, đội săn bắn đang vây đến cả kinh, cũng tăng nhanh bước chân, lại nhìn thấy hai mặt tường bang xuất hiện ở hai bên con đường, chặn trước mặt họ, nhanh chóng kéo dài về phía trước.
Ngô Phi bình tĩnh nói:
"Chạy, đừng quay đầu lại."
Cậu thiếu niên duy nhất còn lại trên xe tải theo đó hô to, giọng đầy khoái chí:
"Các người chạy mau, đừng quay đầu lại!"
Nếu như ý thức của Lạc Ẩm Băng vẫn còn ở đây, hắn liền sẽ thấy, thiếu niên này thân hình gầy yếu, mà đôi mắt ranh mãnh, chính là La Thanh từng gặp mặt một lần, cậu ta không chạy, mà là ngồi xổm ở trong xe mở bạt, hai mắt linh động nhìn chằm chằm Ngô Phi, ánh mắt sáng ngời.
Cậu nghĩ thầm, Anh Vương nói đúng, có sự giúp đỡ của ba người Lạc Ẩm Băng, bọn họ nhất định có thể thành công!
Các thành viên trong đội săn bắn bị bức tường băng trước mặt chặn lại, mà bọn họ đều là dị năng giả, tuy chỉ là Cấp 1, mà ỷ vào ưu thế số lượng sau khi từng người sử dụng dị năng của bản thân, cuối cùng bức tường băng cũng sụp đổ.
Họ được chia thành hai nhóm, một nhóm tìm kiếm những người không có dị năng, trong khi nhóm còn lại bao vây Ngô Phi, thề phải trừng phạt vì hành động của đối phương.
Sắc mặt Ngô Phi đau khổ, Lạc Ẩm Băng chưa nói với anh, cách đối phó với tình huống như này.
Một bóng người mặc áo đen lướt qua bên cạnh anh, thân hình đối phương nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã đi xa, giọng nói trầm thấp lại vang vọng bên tai anh:
"Bảo vệ tốt chính mình."
Ngô Phi ngẩn người hai giây, ngẩng đầu lên, liền thấy người mặc đồ đen kia đã đuổi kịp nhóm thợ săn đang truy đuổi mồi nhử, thân hình của y nhanh như tia chớp, ra tay thẳng thắn dứt khoát, một con dao găm trong tay bay lượn, trong chớp mắt tháo khớp mấy người.
Ngô Phi nhìn hoa cả mắt, anh thu hồi tầm mắt, dừng lại dùng tư duy trì độn của mình nhìn động tác đối phương, anh nhớ tới người mặc đồ đen vừa nói, đối phương yêu cầu anh bảo vệ tốt chính mình.
Ngô Phi chưa bao giờ nghe người lạ nói, mà dấu ấn tư duy mà Lạc Ẩm Băng lưu lại nói cho cho anh biết, người mặc đồ đen được Lạc Ẩm Băng tin tưởng, vì thế hai mắt anh chậm rãi xoay một cái, bức tường băng dày đột nhiên vụt lên từ mặt đất, phân biệt bao vây lấy mình và La Thanh.
Ngô Phi nhìn bức tường băng dày 10cm trước mặt, hài lòng nháy mắt, thế này chắc là đủ để bảo vệ bản thân rồi.
Sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi, thần sắc ngơ ngác lộ ra mấy phần kính nể, ngay lập tức, ý thức của Lạc Ẩm Băng lại xuất hiện.
Lạc Ẩm Băng nhìn bức tường băng trước mặt, hiếm thấy mà ngẩn ra, thông qua ý thức còn lưu lại của Ngô Phi, hắn đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra, sự khẩn trương giữa hai mắt hắn cũng biến mất.
Ý thức cách không xuất hiện có hạn chế, hắn đã định tốc chiến tốc thắng, giờ lại phát hiện có thể nằm thắng, đáy mắt hắn vì chán ghét Hạ Lâm Thần mà che đậy một tầng tức giận ấm ức, bây giờ bình hòa một chút.
Không gian bên trong bức tường băng không nhỏ, Lạc Ẩm Băng đổi sang một tư thế nhàn nhã hơn, nghe các thành viên trong đội săn bắn bên ngoài giống như có 18 loại dị năng cùng nhau tiến lên, rốt cuộc mau chóng phá vỡ bức tường băng, thậm chí có người còn phát ra tiếng hét kích động.
Đội săn bắn lớn giọng nói từ xa:
"Đi ra nhận lấy cái chết!"
Lạc Ẩm Băng buồn bực di chuyển ngón tay, sửa chữa bức tường băng sắp bị phá vỡ.
Thành viên đội săn bắn:...
Bên ngoài rơi vào tĩnh mịch, Lạc Ẩm Băng nheo mắt, ý cười thoáng liền qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.