Chương 7
Phao Phao Tuyết Nhi
21/11/2016
Quang nhất thời giật mình khi nghe lời nói.
“Ta đem vật sở hữu đều cấp nàng.”
Nghĩa Chỉ duy trì tư thế cúi đầu thật sâu mở miệng.
“Công tác cũng từ. Bởi vì nàng khóc nháo không chịu chia tay, còn đem phụ thân của nàng ra dọa. Cho nên liền từ chức.”
Quang nghe vẫn không biểu tình, vẫn không nhúc nhích.
“Không có nghe ngươi chính miệng nói ra, lúc trước ta còn muốn lừa dối chính mình……” Nam nhân cúi đầu thấp đến nỗi sắp vùi vào hai chân.“Mặc kệ làm cái gì cũng vô pháp bù lại…… Nhưng là ta nghĩ nói cho ngươi biết, đối với ngươi làm ra cái loại sự tình này,ta cũng không phải chết lặng không có cảm giác gì…… Ta…… Từng hận đến muốn giết chính mình.”
Nghe thấy thanh âm nam nhân yên lặng thở.
“Cho dù như vậy, Quang, ta……”
Nghĩa Chỉ tựa hồ dùng khí lực toàn thân nâng đầu lên.
“Vẫn là không nghĩ buông tha cho ngươi.”
Sức mạng trong thân thể đều như bị xói mòn, Quang đứng thẳng bất động ở trong phòng, nhìn nam nhân ngay cả nói chuyện đều suy yếu thở. Ánh mắt Nghĩa Chỉ thẳng tắp nhìn Quang.
“Mời ngươi…… Trở về……”
Đối diện thật lâu, sau Quang trả lời:“Đừng nói giỡn.”
Dùng sức đẩy Nghĩa Chỉ ra chỉ với một tay, Quang đi thẳng đến hộc tủ tìm kiếm giấy chứng nhận. Rất nhanh tìm thấy, sau đó cầm trong tay.Vì ngăn trở Quang, Nghĩa Chỉ lảo đảo đứng lên lại té trên mặt đất, Quang ngay cả nhìn đều không, liếc mắt một cái bước đi hướng cửa.
“Quang!”
Cơ hồ là thanh âm thê thảm.
“Ta…… Ngươi……”
Quang chính là tạm dừng một chút cũng không,chạy bộ xuống thang lầu. Đi ra sau nhà, hắn một hơi đi đến nhà ga gần nhất. Đang đợi xe trong đám người, mờ mịt đứng yên thật lâu, hắn chậm rãi, chậm rãi đè lại ngực.
Ta…… Cùng Cành ly hôn.
Khó có thể ức chế kinh hoàng. Không thể hô hấp hít thở.
Có lẽ, chính là bởi vì hắn nói không muốn có đứa nhỏ. Nhưng là hắn nói vì Cành không chịu chia tay cho nên ngay cả công tác cũng từ. Như vậy, người đưa ra ly hôn là Nghĩa Chỉ.
Còn nói không nghĩ buông tha cho chính mình.
Ngay cả tưởng như trong lời nói, ly hôn là vì mình.
Quang kinh ngạc khắc chế ý nghĩ rõ ràng như thế. Nhưng là, vô luận chính xác như thế nào, cũng chỉ là ý nghĩ của chính mình mà thôi. Đến cuối cùng Nghĩa Chỉ cái gì cũng không có nói. Cho dù đã đến từng bước kia,vẫn là cái gì cũng không có nói ra.
Ta…… Ngươi……
Nói như vậy có thể thay biểu hiện cái gì đâu? Còn không phải tương đương cái gì cũng không có.
Quang chưa từng có thanh tỉnh nhận thức đến như thế, chính mình là một người chưa từng nhận thức.
Bị ngươi đụng chạm liền ghê tởm muốn phun, nghĩ đến cùng ngươi có cái loại quan hệ này liền hận không thể đi tìm chết…… Là người bình thường nên sẽ có loại phản ứng này. Cho nên mình nhất định không bình thường. Bắt đầu, bởi vì hắn là người duy nhất trên đời có thể dựa vào. Giống như tín đồ tin tưởng chúa cứu thế,cho dù thế nào cũng không sinh ra hoài nghi. Hồi ức năm đó khi bị hắn ôm,chính mình vẫn thấy ấm áp. Tin tưởng…… Hắn là yêu ta.
Nhân loại chính là tin tưởng ngôn ngữ đi?. Không cần mở miệng có thể tâm linh giao hòa, Quang không tin chuyện như vậy. Chỉ có chính tai nghe được mới là có thể tin tưởng. Cho nên đẩy tay nam nhân ra.
Đã không còn kiên nhẫn để đợi chờ. Yêu ta…… Liền nói cho ta biết.
Khi trở lại phòng, trong nháy mắt hoài nghi thân thể kia có còn sinh mệnh hay không. Nghe được thanh âm, thân thể chấn động một chút, không thể tin được chậm rãi ngẩng đầu lên.
Quang không tiếng động đem thân thể lên trên giường. Gói lớn đồ ăn siêu thị rơi trên mặt đất. Thấy những thứ ấy, Nghĩa Chỉ lộ ra biểu tình sắp khóc.
Đem cháo dinh dưỡng đổ vào trong nồi nấu, bỏ vào tiêu, rau dưa, đồng thời tiên trứng chim. Thời điểm nấu cơm,trong đầu Quang cái gì cũng không nghĩ. Đem cháo không tiếng động đưa đến bên miệng Nghĩa Chỉ, nhìn nam nhân hé miệng nuốt toàn bộ vào, lại múc thìa tiếp theo. Vài ngày không có ăn qua cái gì,nam nhân ngay cả nuốt đều thực khó khăn, rốt cục dần dần thuận lợi ăn xong. Trong lúc đó hai người một câu cũng không nói. Trong không khí trầm mặc, Nghĩa Chỉ vài lần bắt lấy tay Quang, Quang liền rút ra.
Đang cầm bát không, Quang vừa đứng lên đã bị Nghĩa Chỉ kéo thân thể lại.
“Vì cái gì trở về?” Nam nhân phát ra âm thanh.
“Nhìn ta chết không phải vui vẻ sao? Vì cái gì trở về…… Quang!”
Quang mặc hắn gắt gao kéo lấy vạt áo.
“Đừng cho ta ôm hi vọng……” Nam nhân run run thanh âm mở miệng.“Ta thật vất vả bức chính mình hết hy vọng……”
“Hết hy vọng?”
Quang lạnh lùng nhìn xuống nam nhân, sau đó dần dần giơ lên khóe miệng. Nam nhân kinh ngạc mở to hai mắt.
“Cái gì đều đã làm, chuyện tới nay mới nói là chết tâm?”
Nghĩa Chỉ ngơ ngác nhìn Quang tươi cười trào phúng:
“Nguyên lai ngươi đối ta thật sự chỉ có như vậy mà thôi.”
“Không nên ép ta, quang!”
Nam nhân lộ ra vẻ mặt vô cùng thống khổ,hít thở không thông, buồn nói:
“Ngươi căn bản cái gì cũng không biết!”
“Vậy ngươi nói a!” Quang một phen kéo áo nam nhân, dùng sức mà chính mình cũng không tin tưởng được rống to.
Dưới ánh mắt cường thế kia, ánh mắt Nghĩa Chỉ nhanh chóng ảm đạm. Ngũ quan thống khổ vặn vẹo cùng một chỗ.
“Ta đáp ứng Ngàn Hạc…… Cả đời cũng không thể…… Đối với ngươi……”
…… Mụ mụ?!
“Ta…… Cũng không phải bởi vì yêu mẫu thân của ngươi mới thú nàng.”
Câu nói đó khiến cho Quang chấn động.
“Ta không thương nàng, cũng không yêu nữ nhân. Sinh ra cũng đã bị vận mệnh quyết định là như thế này.” Nam nhân nắm ngón tay, không ngừng dùng sức nắm chặt.“Khi cha mẹ yêu cầu kết hôn, chỉ cần không chán ghét, vô luận thú ai đều không sao cả. Ngay tình huống này,ta nhận thức mẫu thân ngươi.”
Nghĩa Chỉ hoảng hốt nhớ lại.
“Lúc ấy nàng mang theo ngươi, ngồi đối diện ta. Nhìn ra được nàng là một mẫu thân ôn nhu. Nhưng lúc ấy ánh mắt của ta càng ngươi hấp dẫn.”
Quang hơi hơi chấn động, ngẩng đầu lên.
“So với đứa nhỏ cùng tuổi,biểu tình ngươi sớm trưởng thành hơn. Rõ ràng bộ dáng xinh đẹp như vậy, nhưng ngay cả cười một lần đều không có. Dùng mắt nhìn chằm chằm ta, giống như đang nói, nếu dám khi dễ mụ mụ ta quyết không tha cho ngươi. Ta lần đầu tiên ở trên mặt đứa nhỏ 12 tuổi nhìn thấy có biểu tình quyết đoán như vậy.”
Quang nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp mặt. Chỉ cần mình nhìn, nam nhân sẽ mỉm cười. Lúc đó tuy rằng chính mình cái gì cũng không có nói. Khi đó gọi “Ca ca” liền biến thành “Ba ba”. Nghĩ đến điều này,trong lòng Quang một trận đau đớn.
“Sống cùng Ngàn Hạc 3 năm, ta cũng cảm nhận được hạnh phúc. Nàng là một nữ nhân tốt. Ta từng nghĩ tới, tuy rằng không có tình yêu, nhưng nguyện ý cùng các ngươi sống cùng nhau, cứ như vậy cả đời. Thẳng đến mấy hôm trước khi Ngàn Hạc qua đời, đã xảy ra…… một sự kiện.”
Nghĩa Chỉ bỗng nhiên đình chỉ tự thuật. Quang ngẩng đầu lên, Nghĩa Chỉ lộ vẻ mặt thống khổ.
“Ngày nào đó, ta…… hôn ngươi.”
Quang cảm thấy mờ mịt. Lần đầu tiên hôn, chẳng lẽ không phải ở buổi tối sinh nhật 16 tuổi kia sao……
“Vụng trộm hôn khi ngươi ngủ say, nhưng bị Ngàn Hạc đi vào nhìn thấy.”
Cho tới bây giờ đều nhớ rõ cái cảm giác máu bị đông cứng.
“Nguyên bản là thật muốn đem ngươi làm hài tử của mình…… Nhưng không có cách nào khống chế cảm giác …… Biến thái cũng tốt, xấu xa cũng tốt, sự thật là không thể thay đổi ……” Nghĩa Chỉ khó thở nhìn phía quang.“Khi nhận thấy được đã quá muộn. Đã muốn…… không thể tự kềm chế.”
Ánh mắt hai người ở không gian yên lặng dây dưa.
“Vô luận ta khẩn cầu như thế nào, nàng đều kiên quyết muốn đem ngươi đi…… Vì lưu lại ngươi,ta thậm chí quỳ gối trước mặt nàng.” Thấy ánh mắt Quang không thể tin, sau Nghĩa Chỉ nắm chặt rảnh tay nói:“Vài ngày sau đã xảy ra tai nạn xe cộ. Ngàn Hạc trước khi lâm chung,bắt ta thề…… Cả đời cũng không thể đối với ngươi nói. Vĩnh viễn…… Cũng không thể nói cho ngươi chuyện này.”
Quang không thể cảm giác được thân thể mình còn tồn tại. Tay cùng chân đều trở nên trống rỗng.
“Ta là một nam nhân đê tiện……” Nghĩa Chỉ đau khổ dùng hai tay ôm lấy đầu.“Ta đáp ứng rồi nhưng không cách nào làm được! Không có cách nào không đi ôm ngươi! Cho dù mất đi cảm nhận tốt từ ngươi, muốn nổi điên…… Vì muốn buông tha cho ngươi, ta cưới Cành, bởi vì ta sợ hãi cùng ngươi một mình. Trong mắt của ngươi cũng chỉ là một phụ thân mà thôi…… Ngươi có biết ta có bao nhiêu sợ hãi khi ngươi nhìn ta như vậy sao!”
Nam nhân run run mở ra áo ngủ,lấy ra cổ tay, lộ ra vết thương trên cánh tay.“Khắc chế không được xúc động muốn ôm ngươi, ta liền hạ một dao, không mất đi tri giác ta liền ngủ không yên…… Cố ý cho ngươi thấy ta cùng Cành làm tình, phát hiện ngươi để ý, ngươi có biết ta cao hứng cỡ nào không?! Chỉ là ảo giác thôi cũng tốt……”
Bàn tay Nghĩa Chỉ chảy ra nước mắt.
“Muốn ôm ngươi,độc chiếm ngươi đã đến sắp nổi điên. Sau khi ôm ngươi,ta hận không thể đi tìm chết. Chỉ có đem chính mình trở thành một con chó điên, ta mới có dũng khí đi vào phòng của ngươi. Rõ ràng biết ngươi đang chờ đợi đáp án, nhưng cái gì ta cũng đều nói không ra khẩu, bởi vì chỉ cần mở miệng sẽ trở lại sự thật. Ta sợ hãi thanh tỉnh, sợ hãi biết mình đối với ngươi làm cái gì, càng sợ hãi nghe được ngươi trả lời. Sợ hãi bị ngươi vứt bỏ cho nên nói không nên lời…… Nói vậy không bằng bảo ta đi tìm chết.”
Nghĩa Chỉ áp lực phát ra tiếng khóc. Quang vẫn không nhúc nhích nhìn nam nhân ngồi ở trên giường khóc rống. Đợi cho thời điểm mình phản ứng đã ở trên giường. Thân thể tiếp cận của nam nhân run run gắt gao ôm lấy Quang.
“Ta yêu ngươi……”
Nam nhân khóc phát ra âm thanh.
“Ta yêu ngươi……”
Chỉ dùng lực nhắm hai mắt lại.
Hai người ở hai đường kính ngóng nhìn, lại không biết từng bước nói ra là có thể tới tâm. Yêu, hoặc là thương tổn, người nào nhiều người nào ít, kỳ thật cũng không quan trọng. Nếu có thể sớm một chút hiểu được tâm tình này…… Là có thể sớm trở nên kiên cường một chút. Hiện tai may mắn biết được nên còn cứu vãn.
Quang giống như có được vật trân quý, ở trong lòng nam nhân khóc rống.
Thực xin lỗi, mụ mụ.
Ta nghĩ muốn nam nhân này.
So với bất luận kẻ nào trên thế giới…… Đều càng muốn yêu hắn.
Cho nên, tin tưởng chúng ta sẽ hạnh phúc đi.
Quang chậm rãi cúi đầu, nụ hôn chân chính của tình yêu.
“Ta đem vật sở hữu đều cấp nàng.”
Nghĩa Chỉ duy trì tư thế cúi đầu thật sâu mở miệng.
“Công tác cũng từ. Bởi vì nàng khóc nháo không chịu chia tay, còn đem phụ thân của nàng ra dọa. Cho nên liền từ chức.”
Quang nghe vẫn không biểu tình, vẫn không nhúc nhích.
“Không có nghe ngươi chính miệng nói ra, lúc trước ta còn muốn lừa dối chính mình……” Nam nhân cúi đầu thấp đến nỗi sắp vùi vào hai chân.“Mặc kệ làm cái gì cũng vô pháp bù lại…… Nhưng là ta nghĩ nói cho ngươi biết, đối với ngươi làm ra cái loại sự tình này,ta cũng không phải chết lặng không có cảm giác gì…… Ta…… Từng hận đến muốn giết chính mình.”
Nghe thấy thanh âm nam nhân yên lặng thở.
“Cho dù như vậy, Quang, ta……”
Nghĩa Chỉ tựa hồ dùng khí lực toàn thân nâng đầu lên.
“Vẫn là không nghĩ buông tha cho ngươi.”
Sức mạng trong thân thể đều như bị xói mòn, Quang đứng thẳng bất động ở trong phòng, nhìn nam nhân ngay cả nói chuyện đều suy yếu thở. Ánh mắt Nghĩa Chỉ thẳng tắp nhìn Quang.
“Mời ngươi…… Trở về……”
Đối diện thật lâu, sau Quang trả lời:“Đừng nói giỡn.”
Dùng sức đẩy Nghĩa Chỉ ra chỉ với một tay, Quang đi thẳng đến hộc tủ tìm kiếm giấy chứng nhận. Rất nhanh tìm thấy, sau đó cầm trong tay.Vì ngăn trở Quang, Nghĩa Chỉ lảo đảo đứng lên lại té trên mặt đất, Quang ngay cả nhìn đều không, liếc mắt một cái bước đi hướng cửa.
“Quang!”
Cơ hồ là thanh âm thê thảm.
“Ta…… Ngươi……”
Quang chính là tạm dừng một chút cũng không,chạy bộ xuống thang lầu. Đi ra sau nhà, hắn một hơi đi đến nhà ga gần nhất. Đang đợi xe trong đám người, mờ mịt đứng yên thật lâu, hắn chậm rãi, chậm rãi đè lại ngực.
Ta…… Cùng Cành ly hôn.
Khó có thể ức chế kinh hoàng. Không thể hô hấp hít thở.
Có lẽ, chính là bởi vì hắn nói không muốn có đứa nhỏ. Nhưng là hắn nói vì Cành không chịu chia tay cho nên ngay cả công tác cũng từ. Như vậy, người đưa ra ly hôn là Nghĩa Chỉ.
Còn nói không nghĩ buông tha cho chính mình.
Ngay cả tưởng như trong lời nói, ly hôn là vì mình.
Quang kinh ngạc khắc chế ý nghĩ rõ ràng như thế. Nhưng là, vô luận chính xác như thế nào, cũng chỉ là ý nghĩ của chính mình mà thôi. Đến cuối cùng Nghĩa Chỉ cái gì cũng không có nói. Cho dù đã đến từng bước kia,vẫn là cái gì cũng không có nói ra.
Ta…… Ngươi……
Nói như vậy có thể thay biểu hiện cái gì đâu? Còn không phải tương đương cái gì cũng không có.
Quang chưa từng có thanh tỉnh nhận thức đến như thế, chính mình là một người chưa từng nhận thức.
Bị ngươi đụng chạm liền ghê tởm muốn phun, nghĩ đến cùng ngươi có cái loại quan hệ này liền hận không thể đi tìm chết…… Là người bình thường nên sẽ có loại phản ứng này. Cho nên mình nhất định không bình thường. Bắt đầu, bởi vì hắn là người duy nhất trên đời có thể dựa vào. Giống như tín đồ tin tưởng chúa cứu thế,cho dù thế nào cũng không sinh ra hoài nghi. Hồi ức năm đó khi bị hắn ôm,chính mình vẫn thấy ấm áp. Tin tưởng…… Hắn là yêu ta.
Nhân loại chính là tin tưởng ngôn ngữ đi?. Không cần mở miệng có thể tâm linh giao hòa, Quang không tin chuyện như vậy. Chỉ có chính tai nghe được mới là có thể tin tưởng. Cho nên đẩy tay nam nhân ra.
Đã không còn kiên nhẫn để đợi chờ. Yêu ta…… Liền nói cho ta biết.
Khi trở lại phòng, trong nháy mắt hoài nghi thân thể kia có còn sinh mệnh hay không. Nghe được thanh âm, thân thể chấn động một chút, không thể tin được chậm rãi ngẩng đầu lên.
Quang không tiếng động đem thân thể lên trên giường. Gói lớn đồ ăn siêu thị rơi trên mặt đất. Thấy những thứ ấy, Nghĩa Chỉ lộ ra biểu tình sắp khóc.
Đem cháo dinh dưỡng đổ vào trong nồi nấu, bỏ vào tiêu, rau dưa, đồng thời tiên trứng chim. Thời điểm nấu cơm,trong đầu Quang cái gì cũng không nghĩ. Đem cháo không tiếng động đưa đến bên miệng Nghĩa Chỉ, nhìn nam nhân hé miệng nuốt toàn bộ vào, lại múc thìa tiếp theo. Vài ngày không có ăn qua cái gì,nam nhân ngay cả nuốt đều thực khó khăn, rốt cục dần dần thuận lợi ăn xong. Trong lúc đó hai người một câu cũng không nói. Trong không khí trầm mặc, Nghĩa Chỉ vài lần bắt lấy tay Quang, Quang liền rút ra.
Đang cầm bát không, Quang vừa đứng lên đã bị Nghĩa Chỉ kéo thân thể lại.
“Vì cái gì trở về?” Nam nhân phát ra âm thanh.
“Nhìn ta chết không phải vui vẻ sao? Vì cái gì trở về…… Quang!”
Quang mặc hắn gắt gao kéo lấy vạt áo.
“Đừng cho ta ôm hi vọng……” Nam nhân run run thanh âm mở miệng.“Ta thật vất vả bức chính mình hết hy vọng……”
“Hết hy vọng?”
Quang lạnh lùng nhìn xuống nam nhân, sau đó dần dần giơ lên khóe miệng. Nam nhân kinh ngạc mở to hai mắt.
“Cái gì đều đã làm, chuyện tới nay mới nói là chết tâm?”
Nghĩa Chỉ ngơ ngác nhìn Quang tươi cười trào phúng:
“Nguyên lai ngươi đối ta thật sự chỉ có như vậy mà thôi.”
“Không nên ép ta, quang!”
Nam nhân lộ ra vẻ mặt vô cùng thống khổ,hít thở không thông, buồn nói:
“Ngươi căn bản cái gì cũng không biết!”
“Vậy ngươi nói a!” Quang một phen kéo áo nam nhân, dùng sức mà chính mình cũng không tin tưởng được rống to.
Dưới ánh mắt cường thế kia, ánh mắt Nghĩa Chỉ nhanh chóng ảm đạm. Ngũ quan thống khổ vặn vẹo cùng một chỗ.
“Ta đáp ứng Ngàn Hạc…… Cả đời cũng không thể…… Đối với ngươi……”
…… Mụ mụ?!
“Ta…… Cũng không phải bởi vì yêu mẫu thân của ngươi mới thú nàng.”
Câu nói đó khiến cho Quang chấn động.
“Ta không thương nàng, cũng không yêu nữ nhân. Sinh ra cũng đã bị vận mệnh quyết định là như thế này.” Nam nhân nắm ngón tay, không ngừng dùng sức nắm chặt.“Khi cha mẹ yêu cầu kết hôn, chỉ cần không chán ghét, vô luận thú ai đều không sao cả. Ngay tình huống này,ta nhận thức mẫu thân ngươi.”
Nghĩa Chỉ hoảng hốt nhớ lại.
“Lúc ấy nàng mang theo ngươi, ngồi đối diện ta. Nhìn ra được nàng là một mẫu thân ôn nhu. Nhưng lúc ấy ánh mắt của ta càng ngươi hấp dẫn.”
Quang hơi hơi chấn động, ngẩng đầu lên.
“So với đứa nhỏ cùng tuổi,biểu tình ngươi sớm trưởng thành hơn. Rõ ràng bộ dáng xinh đẹp như vậy, nhưng ngay cả cười một lần đều không có. Dùng mắt nhìn chằm chằm ta, giống như đang nói, nếu dám khi dễ mụ mụ ta quyết không tha cho ngươi. Ta lần đầu tiên ở trên mặt đứa nhỏ 12 tuổi nhìn thấy có biểu tình quyết đoán như vậy.”
Quang nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp mặt. Chỉ cần mình nhìn, nam nhân sẽ mỉm cười. Lúc đó tuy rằng chính mình cái gì cũng không có nói. Khi đó gọi “Ca ca” liền biến thành “Ba ba”. Nghĩ đến điều này,trong lòng Quang một trận đau đớn.
“Sống cùng Ngàn Hạc 3 năm, ta cũng cảm nhận được hạnh phúc. Nàng là một nữ nhân tốt. Ta từng nghĩ tới, tuy rằng không có tình yêu, nhưng nguyện ý cùng các ngươi sống cùng nhau, cứ như vậy cả đời. Thẳng đến mấy hôm trước khi Ngàn Hạc qua đời, đã xảy ra…… một sự kiện.”
Nghĩa Chỉ bỗng nhiên đình chỉ tự thuật. Quang ngẩng đầu lên, Nghĩa Chỉ lộ vẻ mặt thống khổ.
“Ngày nào đó, ta…… hôn ngươi.”
Quang cảm thấy mờ mịt. Lần đầu tiên hôn, chẳng lẽ không phải ở buổi tối sinh nhật 16 tuổi kia sao……
“Vụng trộm hôn khi ngươi ngủ say, nhưng bị Ngàn Hạc đi vào nhìn thấy.”
Cho tới bây giờ đều nhớ rõ cái cảm giác máu bị đông cứng.
“Nguyên bản là thật muốn đem ngươi làm hài tử của mình…… Nhưng không có cách nào khống chế cảm giác …… Biến thái cũng tốt, xấu xa cũng tốt, sự thật là không thể thay đổi ……” Nghĩa Chỉ khó thở nhìn phía quang.“Khi nhận thấy được đã quá muộn. Đã muốn…… không thể tự kềm chế.”
Ánh mắt hai người ở không gian yên lặng dây dưa.
“Vô luận ta khẩn cầu như thế nào, nàng đều kiên quyết muốn đem ngươi đi…… Vì lưu lại ngươi,ta thậm chí quỳ gối trước mặt nàng.” Thấy ánh mắt Quang không thể tin, sau Nghĩa Chỉ nắm chặt rảnh tay nói:“Vài ngày sau đã xảy ra tai nạn xe cộ. Ngàn Hạc trước khi lâm chung,bắt ta thề…… Cả đời cũng không thể đối với ngươi nói. Vĩnh viễn…… Cũng không thể nói cho ngươi chuyện này.”
Quang không thể cảm giác được thân thể mình còn tồn tại. Tay cùng chân đều trở nên trống rỗng.
“Ta là một nam nhân đê tiện……” Nghĩa Chỉ đau khổ dùng hai tay ôm lấy đầu.“Ta đáp ứng rồi nhưng không cách nào làm được! Không có cách nào không đi ôm ngươi! Cho dù mất đi cảm nhận tốt từ ngươi, muốn nổi điên…… Vì muốn buông tha cho ngươi, ta cưới Cành, bởi vì ta sợ hãi cùng ngươi một mình. Trong mắt của ngươi cũng chỉ là một phụ thân mà thôi…… Ngươi có biết ta có bao nhiêu sợ hãi khi ngươi nhìn ta như vậy sao!”
Nam nhân run run mở ra áo ngủ,lấy ra cổ tay, lộ ra vết thương trên cánh tay.“Khắc chế không được xúc động muốn ôm ngươi, ta liền hạ một dao, không mất đi tri giác ta liền ngủ không yên…… Cố ý cho ngươi thấy ta cùng Cành làm tình, phát hiện ngươi để ý, ngươi có biết ta cao hứng cỡ nào không?! Chỉ là ảo giác thôi cũng tốt……”
Bàn tay Nghĩa Chỉ chảy ra nước mắt.
“Muốn ôm ngươi,độc chiếm ngươi đã đến sắp nổi điên. Sau khi ôm ngươi,ta hận không thể đi tìm chết. Chỉ có đem chính mình trở thành một con chó điên, ta mới có dũng khí đi vào phòng của ngươi. Rõ ràng biết ngươi đang chờ đợi đáp án, nhưng cái gì ta cũng đều nói không ra khẩu, bởi vì chỉ cần mở miệng sẽ trở lại sự thật. Ta sợ hãi thanh tỉnh, sợ hãi biết mình đối với ngươi làm cái gì, càng sợ hãi nghe được ngươi trả lời. Sợ hãi bị ngươi vứt bỏ cho nên nói không nên lời…… Nói vậy không bằng bảo ta đi tìm chết.”
Nghĩa Chỉ áp lực phát ra tiếng khóc. Quang vẫn không nhúc nhích nhìn nam nhân ngồi ở trên giường khóc rống. Đợi cho thời điểm mình phản ứng đã ở trên giường. Thân thể tiếp cận của nam nhân run run gắt gao ôm lấy Quang.
“Ta yêu ngươi……”
Nam nhân khóc phát ra âm thanh.
“Ta yêu ngươi……”
Chỉ dùng lực nhắm hai mắt lại.
Hai người ở hai đường kính ngóng nhìn, lại không biết từng bước nói ra là có thể tới tâm. Yêu, hoặc là thương tổn, người nào nhiều người nào ít, kỳ thật cũng không quan trọng. Nếu có thể sớm một chút hiểu được tâm tình này…… Là có thể sớm trở nên kiên cường một chút. Hiện tai may mắn biết được nên còn cứu vãn.
Quang giống như có được vật trân quý, ở trong lòng nam nhân khóc rống.
Thực xin lỗi, mụ mụ.
Ta nghĩ muốn nam nhân này.
So với bất luận kẻ nào trên thế giới…… Đều càng muốn yêu hắn.
Cho nên, tin tưởng chúng ta sẽ hạnh phúc đi.
Quang chậm rãi cúi đầu, nụ hôn chân chính của tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.