Chương 44: Chỉ có hối hận
Vanilla Jeje
04/03/2023
Tôi thẳng thừng đáp: "Cảm ơn sự quan tâm của tiền bối, nhưng lúc này lòng ta không có chí hướng bái sư."
Man Di của tôi sống chết chưa rõ ra sao, tôi nào còn lòng dạ nhận thầy trò. Dẫu tôi biết người trước mắt tôi rất có thể là một đại năng, tu vi cao cường, nhưng tất cả những thứ đó đều không quan trọng.
Cứ tưởng bị tôi từ chối sẽ tức giận, nào ngờ vị tu sĩ kia chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: "Cũng đúng, lòng ngươi hiện tại chỉ muốn rời khỏi Thanh Sơn phái. Chỉ là có việc gì khiến ngươi nôn nóng như vậy?"
Một lần nữa, tôi đành kể lại đầu đuôi sự việc cho ông ta nghe. Kỳ thực tôi cũng không trông chờ gì lắm, chẳng qua thật sự hết cách rồi, người này nếu không muốn cho tôi đi thì tôi đi không được.
Vị tu sĩ kia nghe xong, vuốt râu cảm thán: "Ra là như vậy. Đáng tiếc... hầy."
Tôi ngờ vực hỏi: "Đáng tiếc điều gì ạ?"
"Ảo trận ngươi vừa phá chỉ là một trong số ba trận pháp được bày bố thôi." Giọng nói của ông hiền hoà từ tốn, "Cứ mỗi một ngàn bậc thang sẽ lại có một trận pháp mới vây khốn, cái sau khó hơn cái trước, lấy tu vi của ngươi hiện tại khó lòng vượt qua nổi."
Tôi nghe như sấm nổ bên tai, toàn thân bủn rủn. Chỉ một trận pháp thôi đã muốn vắt cạn sức lực của tôi, đằng này người trước mắt bảo tôi vẫn còn hai cái nữa? Đã thế cái sau còn khó hơn cái trước?
"Chúng ta trao đổi đi." Ông chậc một tiếng, bước tới gần, "Ngươi nhận ta làm thầy, ta mang ngươi đến chỗ ngươi cần đến."
"Có thật không?" Không ngờ vận may đột nhiên ập tới, tôi choáng váng không tin được.
"Từ trước tới nay, ngươi là người duy nhất dám nghi ngờ ta nói dối đấy." Người nọ cười nhẹ.
Tôi lúng túng gãi đầu: "Chỉ cần ngài mang ta tới chỗ em trai, ta làm trâu làm ngựa cho ngài cũng được. Đằng này ngài còn nhận ta làm đệ tử, rõ ràng là ta hưởng lợi."
Tư chất của tôi đâu tốt lắm đâu, những môn phái trước kia tôi đi xem thử đều chỉ bảo tôi hợp cách để tu tiên, lại không nói rằng tôi có thể đạt được thành tựu gì kinh người.
Nếu so ra Man Di còn giỏi hơn tôi. Nhận tôi làm đệ tử chi bằng nhận y cho rồi, làm sư phụ của người giỏi giang vẫn dễ nở mày nở mặt hơn.
"Sư phụ, ngài mang ta đi tới biên giới phía Tây tìm em trai đi. Tư chất y tốt lắm, còn tốt hơn cả ta nữa, ngài thu y làm đồ đệ không lỗ đâu." Tôi vừa thuyết phục đối phương mang mình đi sẵn tiện "bán" luôn cả Man Di cho ông ta.
Tu sĩ lớn tuổi cười một tiếng khe khẽ. Chớp mắt sau đó tôi thấy khung cảnh trước mắt biến ảo không ngừng, vừa hồi thần đã đứng giữa sa mạc mênh mông.
Sức mạnh này... đúng là không thể lường được!
Những tu sĩ tôi gặp qua nhiều lắm chỉ biết phi kiếm, ngay cả lão tu sĩ kia cũng vậy, ai ngờ vị sư phụ hờ mà tôi vừa nhận chẳng cần nhúc nhích đã có thể thuấn di ngàn dặm.
Hơn nữa người này thân phận tại Thanh Sơn phái cũng không thấp, bằng chứng là ông ta vừa xuất hiện, những đệ tử Thanh Sơn phái ở gần đó trông thấy liền nhanh chóng hành lễ: "Lãn Nhàn chân nhân đến đây có việc gì?"
"Tình huống ma tu thế nào rồi?" Vị tu sĩ tên Lãn Nhàn chân nhân kia cất giọng hỏi.
Đệ tử Thanh Sơn đáp: "Đã bắt giữ người thành công, hiện đang tra khảo..."
Nghe nói bọn họ bắt được lão tu sĩ rồi, tôi cũng không quan tâm mấy lời dư thừa khác, vội vàng chạy đi tìm lão. Mấy đệ tử kia toan ngăn tôi lại, nhưng chỉ với cái phất tay của Lãn Nhàn chân nhân bọn họ đều ngừng lại, mặc tôi chạy đi như bay.
Lão tu sĩ bị bắt trói bên trong hang động, hai mắt đỏ quạch, cách đó không xa là Đàm Huy. Trông thấy tôi, gã hét to: "Mày! Nhất định là mày bán đứng bọn tao!"
Cơn giận xông lên não, tôi không kiềm được ném đá vào người gã: "Đệch con mẹ mày, tao còn chưa tính sổ chuyện mày lừa bán tao cho Nghị trưởng lão đây!"
Hòn đá chuẩn xác đập vào trán gã, càng làm gã điên tiết hơn: "Thứ xấu xí như mày được làm lô đỉnh cho người ta đã là phúc đức ba đời! Nếu biết mày là cái loại phản trắc trơ tráo, tao đã đem mày bán làm nô lệ cho những ma tu khác từ lâu!"
Gã lại tiếp tục mắng chửi thô tục, câu sau khó nghe hơn câu trước, kết quả đã bị người Thanh Sơn dán phù cấm âm, chỉ có thể trợn to mắt nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cũng chẳng hơi đâu đôi co lý sự với gã, tập trung về phía lão ma tu: "Man Di đâu rồi?"
Lão ma tu vốn im lặng, bỗng dưng nở nụ cười còn man rợ hơn cả ác quỷ: "Bị ta giết rồi."
"Ngươi...!" Tôi tái xanh mặt, không kiềm được lao tới túm lấy vạt áo lão hét to, "Ngươi có còn nhân tính không?! Y gọi ngươi sư phụ ba năm nay, sao ngươi có thể xuống tay với một đứa trẻ?!"
"Nếu không vì nhắm đến căn cốt tu ma của nó, ta thu nhận nó làm đệ từ làm gì?" Lão tu sĩ cười phá lên, "Lẽ ra nó có thể sống lâu hơn nữa, cùng lắm trở thành phế nhân thôi. Nhưng thằng quỷ nhỏ đó thà chết cũng không chịu đầu hàng, ta chỉ đành giết nó vậy."
Tôi thẫn thờ buông tay ra, vẫn chưa chấp nhận được việc này.
Man Di sao có thể chết được? Chỉ mới chưa đầy một tháng trước tôi và y còn ở bên cạnh nhau kia mà?
Hai đầu gối tôi ngã xuống đất, tiếng nức nở vẫn luôn kiềm nén không nhịn được vang lên. Tôi bụm miệng mình để ngăn cho bản thân làm ồn, nhưng rồi dường như chẳng thứ gì có ý nghĩa nữa, tôi cứ thế gào khóc đau đớn mặc kệ ánh nhìn của những người xung quanh.
Một đệ tử Thanh Sơn nhìn bộ dáng tôi quá thê thảm, động lòng thương xót nói: "Tuy người tên Man Di kia bị giết nhưng y cũng đã chống cự rất quyết liệt, lúc bọn ta tìm tới nơi lão ma tu đã chịu không ít thương tích, nhờ vậy mới dễ dàng bắt được lão."
"Tại sao các ngươi không cứu y?" Tôi biết bản thân mình đang vô lý, nhưng tôi không nhịn được chất vấn, "Thanh Sơn phái các ngươi không cho ta đi cứu y, các ngươi cũng không cứu y, rõ ràng các người muốn đẩy y vào chỗ chết!"
Sắc mặt những đệ tử kia đã hơi khó coi. Lãn Nhàn chân nhân thở dài, bước lên đặt tay trên vai tôi: "Lúc người Thanh Sơn phái tới nơi thì y đã bị lão ma cắn nuốt, đến thân xác cũng không còn, chứ không phải bọn họ không muốn cứu em trai ngươi."
Bả vai tôi khẽ run. Tôi biết chứ. Tôi biết Thanh Sơn phái và chúng tôi chẳng có ân oán gì, càng không biết Man Di là ai, làm sao lại muốn đẩy y vào chỗ chết được. Nếu có thể cứu, hẳn bọn họ cũng đã cứu rồi.
Nhưng lý trí và tình cảm không hẳn lúc nào cũng đi đôi với nhau. Kể từ khi tôi mở mắt tại rừng U Minh cho đến ngày hôm nay, gần như không có ngày nào tôi không ở kè kè bên cạnh Man Di. Đối với tôi Man Di không chỉ là người thân, y gần như là một bộ phận cơ thể của tôi, chúng tôi tuy hai mà một khăn khít bên nhau.
Bây giờ mọi người bảo tôi rằng Man Di chết rồi, tôi phải chấp nhận sự thật này như thế nào?
Nếu như tôi có thể quay về sớm hơn... Nếu như tôi không vì muốn tránh mặt y mà nhận nhiệm vụ của Đàm Huy...
Đáng tiếc trần đời làm gì có nếu, chỉ có hối hận mà thôi.
Man Di của tôi sống chết chưa rõ ra sao, tôi nào còn lòng dạ nhận thầy trò. Dẫu tôi biết người trước mắt tôi rất có thể là một đại năng, tu vi cao cường, nhưng tất cả những thứ đó đều không quan trọng.
Cứ tưởng bị tôi từ chối sẽ tức giận, nào ngờ vị tu sĩ kia chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: "Cũng đúng, lòng ngươi hiện tại chỉ muốn rời khỏi Thanh Sơn phái. Chỉ là có việc gì khiến ngươi nôn nóng như vậy?"
Một lần nữa, tôi đành kể lại đầu đuôi sự việc cho ông ta nghe. Kỳ thực tôi cũng không trông chờ gì lắm, chẳng qua thật sự hết cách rồi, người này nếu không muốn cho tôi đi thì tôi đi không được.
Vị tu sĩ kia nghe xong, vuốt râu cảm thán: "Ra là như vậy. Đáng tiếc... hầy."
Tôi ngờ vực hỏi: "Đáng tiếc điều gì ạ?"
"Ảo trận ngươi vừa phá chỉ là một trong số ba trận pháp được bày bố thôi." Giọng nói của ông hiền hoà từ tốn, "Cứ mỗi một ngàn bậc thang sẽ lại có một trận pháp mới vây khốn, cái sau khó hơn cái trước, lấy tu vi của ngươi hiện tại khó lòng vượt qua nổi."
Tôi nghe như sấm nổ bên tai, toàn thân bủn rủn. Chỉ một trận pháp thôi đã muốn vắt cạn sức lực của tôi, đằng này người trước mắt bảo tôi vẫn còn hai cái nữa? Đã thế cái sau còn khó hơn cái trước?
"Chúng ta trao đổi đi." Ông chậc một tiếng, bước tới gần, "Ngươi nhận ta làm thầy, ta mang ngươi đến chỗ ngươi cần đến."
"Có thật không?" Không ngờ vận may đột nhiên ập tới, tôi choáng váng không tin được.
"Từ trước tới nay, ngươi là người duy nhất dám nghi ngờ ta nói dối đấy." Người nọ cười nhẹ.
Tôi lúng túng gãi đầu: "Chỉ cần ngài mang ta tới chỗ em trai, ta làm trâu làm ngựa cho ngài cũng được. Đằng này ngài còn nhận ta làm đệ tử, rõ ràng là ta hưởng lợi."
Tư chất của tôi đâu tốt lắm đâu, những môn phái trước kia tôi đi xem thử đều chỉ bảo tôi hợp cách để tu tiên, lại không nói rằng tôi có thể đạt được thành tựu gì kinh người.
Nếu so ra Man Di còn giỏi hơn tôi. Nhận tôi làm đệ tử chi bằng nhận y cho rồi, làm sư phụ của người giỏi giang vẫn dễ nở mày nở mặt hơn.
"Sư phụ, ngài mang ta đi tới biên giới phía Tây tìm em trai đi. Tư chất y tốt lắm, còn tốt hơn cả ta nữa, ngài thu y làm đồ đệ không lỗ đâu." Tôi vừa thuyết phục đối phương mang mình đi sẵn tiện "bán" luôn cả Man Di cho ông ta.
Tu sĩ lớn tuổi cười một tiếng khe khẽ. Chớp mắt sau đó tôi thấy khung cảnh trước mắt biến ảo không ngừng, vừa hồi thần đã đứng giữa sa mạc mênh mông.
Sức mạnh này... đúng là không thể lường được!
Những tu sĩ tôi gặp qua nhiều lắm chỉ biết phi kiếm, ngay cả lão tu sĩ kia cũng vậy, ai ngờ vị sư phụ hờ mà tôi vừa nhận chẳng cần nhúc nhích đã có thể thuấn di ngàn dặm.
Hơn nữa người này thân phận tại Thanh Sơn phái cũng không thấp, bằng chứng là ông ta vừa xuất hiện, những đệ tử Thanh Sơn phái ở gần đó trông thấy liền nhanh chóng hành lễ: "Lãn Nhàn chân nhân đến đây có việc gì?"
"Tình huống ma tu thế nào rồi?" Vị tu sĩ tên Lãn Nhàn chân nhân kia cất giọng hỏi.
Đệ tử Thanh Sơn đáp: "Đã bắt giữ người thành công, hiện đang tra khảo..."
Nghe nói bọn họ bắt được lão tu sĩ rồi, tôi cũng không quan tâm mấy lời dư thừa khác, vội vàng chạy đi tìm lão. Mấy đệ tử kia toan ngăn tôi lại, nhưng chỉ với cái phất tay của Lãn Nhàn chân nhân bọn họ đều ngừng lại, mặc tôi chạy đi như bay.
Lão tu sĩ bị bắt trói bên trong hang động, hai mắt đỏ quạch, cách đó không xa là Đàm Huy. Trông thấy tôi, gã hét to: "Mày! Nhất định là mày bán đứng bọn tao!"
Cơn giận xông lên não, tôi không kiềm được ném đá vào người gã: "Đệch con mẹ mày, tao còn chưa tính sổ chuyện mày lừa bán tao cho Nghị trưởng lão đây!"
Hòn đá chuẩn xác đập vào trán gã, càng làm gã điên tiết hơn: "Thứ xấu xí như mày được làm lô đỉnh cho người ta đã là phúc đức ba đời! Nếu biết mày là cái loại phản trắc trơ tráo, tao đã đem mày bán làm nô lệ cho những ma tu khác từ lâu!"
Gã lại tiếp tục mắng chửi thô tục, câu sau khó nghe hơn câu trước, kết quả đã bị người Thanh Sơn dán phù cấm âm, chỉ có thể trợn to mắt nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cũng chẳng hơi đâu đôi co lý sự với gã, tập trung về phía lão ma tu: "Man Di đâu rồi?"
Lão ma tu vốn im lặng, bỗng dưng nở nụ cười còn man rợ hơn cả ác quỷ: "Bị ta giết rồi."
"Ngươi...!" Tôi tái xanh mặt, không kiềm được lao tới túm lấy vạt áo lão hét to, "Ngươi có còn nhân tính không?! Y gọi ngươi sư phụ ba năm nay, sao ngươi có thể xuống tay với một đứa trẻ?!"
"Nếu không vì nhắm đến căn cốt tu ma của nó, ta thu nhận nó làm đệ từ làm gì?" Lão tu sĩ cười phá lên, "Lẽ ra nó có thể sống lâu hơn nữa, cùng lắm trở thành phế nhân thôi. Nhưng thằng quỷ nhỏ đó thà chết cũng không chịu đầu hàng, ta chỉ đành giết nó vậy."
Tôi thẫn thờ buông tay ra, vẫn chưa chấp nhận được việc này.
Man Di sao có thể chết được? Chỉ mới chưa đầy một tháng trước tôi và y còn ở bên cạnh nhau kia mà?
Hai đầu gối tôi ngã xuống đất, tiếng nức nở vẫn luôn kiềm nén không nhịn được vang lên. Tôi bụm miệng mình để ngăn cho bản thân làm ồn, nhưng rồi dường như chẳng thứ gì có ý nghĩa nữa, tôi cứ thế gào khóc đau đớn mặc kệ ánh nhìn của những người xung quanh.
Một đệ tử Thanh Sơn nhìn bộ dáng tôi quá thê thảm, động lòng thương xót nói: "Tuy người tên Man Di kia bị giết nhưng y cũng đã chống cự rất quyết liệt, lúc bọn ta tìm tới nơi lão ma tu đã chịu không ít thương tích, nhờ vậy mới dễ dàng bắt được lão."
"Tại sao các ngươi không cứu y?" Tôi biết bản thân mình đang vô lý, nhưng tôi không nhịn được chất vấn, "Thanh Sơn phái các ngươi không cho ta đi cứu y, các ngươi cũng không cứu y, rõ ràng các người muốn đẩy y vào chỗ chết!"
Sắc mặt những đệ tử kia đã hơi khó coi. Lãn Nhàn chân nhân thở dài, bước lên đặt tay trên vai tôi: "Lúc người Thanh Sơn phái tới nơi thì y đã bị lão ma cắn nuốt, đến thân xác cũng không còn, chứ không phải bọn họ không muốn cứu em trai ngươi."
Bả vai tôi khẽ run. Tôi biết chứ. Tôi biết Thanh Sơn phái và chúng tôi chẳng có ân oán gì, càng không biết Man Di là ai, làm sao lại muốn đẩy y vào chỗ chết được. Nếu có thể cứu, hẳn bọn họ cũng đã cứu rồi.
Nhưng lý trí và tình cảm không hẳn lúc nào cũng đi đôi với nhau. Kể từ khi tôi mở mắt tại rừng U Minh cho đến ngày hôm nay, gần như không có ngày nào tôi không ở kè kè bên cạnh Man Di. Đối với tôi Man Di không chỉ là người thân, y gần như là một bộ phận cơ thể của tôi, chúng tôi tuy hai mà một khăn khít bên nhau.
Bây giờ mọi người bảo tôi rằng Man Di chết rồi, tôi phải chấp nhận sự thật này như thế nào?
Nếu như tôi có thể quay về sớm hơn... Nếu như tôi không vì muốn tránh mặt y mà nhận nhiệm vụ của Đàm Huy...
Đáng tiếc trần đời làm gì có nếu, chỉ có hối hận mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.