Chương 52: Phòng ngự cuối cùng
Vanilla Jeje
12/03/2023
Dù tôi có là kỳ tài ngút trời về trận pháp đi chăng nữa thì hiện tại vẫn chỉ là tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, không có cách nào dùng biện pháp mạnh
phá vỡ kết giới của sư phụ tôi được.
Vì thế chỉ có thể từ từ ngồi nghiên cứu, cố gắng tìm ra mắt trận để phá giải. Cũng may riêng việc này tôi chưa từng thấy nản bao giờ, trần đời không có trận pháp nào tôi gặp qua mà không nghĩ được cách phá giải cả.
Lãn Nhàn chân nhân bề ngoài hiền từ nhưng khi đứng lớp thì vô cùng nghiêm khắc, toàn bộ đệ tử của ông dù có tu trận pháp hay không cũng đừng hòng được dễ dãi cho qua. Trận pháp vẽ không tốt, cứ xác định là phải ngồi vẽ đi vẽ lại, vẽ đến khi sư phụ ưng mắt mới thôi.
Ngay cả đại sư huynh Vũ Hàn của tôi là thể tu thân cao vai rộng, ấy vậy mà cũng không thoát được kiếp co ro ngồi tỉ mỉ vẽ từng nét. Nhị sư huynh Lý Gia Hoà càng không cần bàn cãi, luôn nằm trong danh sách những tấm gương ham chơi biếng làm tiêu biểu bị sư phụ khẽ tay.
Chỉ có tôi chưa bao giờ bị sư phụ mắng về việc vẽ trận pháp, thậm chí ông còn khuyên nhủ tôi tiến bộ từ từ, không cần quá vội vã.
Đấy không phải vì sư phụ thiên vị tôi, mà là vì so với sư phụ, sự say mê cuồng nhiệt tôi dành cho trận pháp chỉ có hơn chứ không kém.
Bình thường tôi luôn vùi đầu vào học trận pháp, lúc rảnh rỗi lại mua trận pháp của các trận pháp sư khác về nghiên cứu cách phá vỡ, đến khi những trận pháp cấp thấp không đủ thoả mãn tôi nữa, tôi liền đi thử nghiệm với đủ loại trận pháp ở Thanh Sơn phái.
Vì chuyện này mà nảy sinh gà bay chó nhảy giữa chưởng phái Lãn Nhàn chân nhân, tôi vẫn còn nhớ chưởng phái tức đến mức ho khù khụ: "Ngươi xem đồ đệ nhà ngươi đem trận pháp Thanh Sơn biến thành cái gì rồi?!"
Tôi rất tự giác chạy ra sau lưng sư phụ cúi đầu ngậm miệng.
"Huyên còn bé..." Sư phụ nói tới đây dường như nhớ ra tôi cũng không bé lắm, bèn ho nhẹ đổi lời, "Hắn chẳng qua hơi tò mò thôi."
"Hơi tò mò, nên phá kết giới của Thú phong, thả đám yêu thú chạy nhảy tung tăng khắp nơi gây hoạ?" Chưởng phái vỗ bàn cái rầm.
"Tụi nó đều là yêu thú ăn cỏ..." Tôi yếu ớt bào chữa cho mình.
"Cho nên bọn chúng chạy sang Dược phong, ăn sạch mấy ruộng thuốc của người ta!!!" Mặt chưởng phái đã sớm đen xì, "Đệ tử Thú phong và Dược phong cãi nhau ỏm tỏi, suýt nữa đánh nhau, đến phong chủ cũng không quản được ném qua cho ta xử lý!"
"Lần trước cũng thế, đệ tử của ngươi đặt trận pháp truyền tống ngẫu nhiên khắp Thanh Sơn phái, vô số đệ tử đạp trúng bị ném tới các phong khác!"
"Tại các sư huynh đệ bảo Thanh Sơn quá lớn, nếu có truyền tống trận thì sẽ thuận lợi hơn." Tôi liếm môi đáp.
Đó còn là một loại truyền tống trận do tôi phát minh, cho dù không dùng tới linh lực vẫn có thể thoải mái dịch chuyển.
Ai ngờ mấy sư huynh đệ muốn chơi xỏ nhau, cầm truyền tống trận của tôi dán lung tung lộn xộn, về sau quên luôn cái nào nối với cái nào. Kết quả những đệ tử Thanh Sơn vô tội đang đi đường đạp trúng liền bất ngờ bị ném sang chỗ khác, mặt mũi ngơ ngẩn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Tranh cãi một hồi, sư phụ tôi phải hứa hẹn với chưởng phái quản lý tôi tốt hơn, sau đó hai người bọn tôi mới được rời đi.
Lãn Nhàn chân nhân nhìn tôi, thở dài: "Đam mê pháp trận là điều tốt, nhưng trầm mê quá mức sẽ dễ nảy sinh tâm ma."
Tôi chột dạ rũ mắt xuống không dám cãi.
"Từ nay về sau mỗi ngày ta muốn con dành ra ít nhất một canh giờ hoạt động ngoài trời không liên quan đến trận pháp." Sư phụ nghiêm khắc ném ra một tia sấm bổ tôi làm đôi.
"Sư... sư phụ! Ngài nghĩ lại đi, mau rút lại lời đi!" Mặc kệ tôi kêu la cỡ nào, sư phụ vẫn tuyệt tình không thay đổi quyết định.
Giai đoạn đầu sư phụ tôi không tin tôi tự giác, các sư huynh liền thay phiên nhau "dắt" tôi đi chơi.
Về sau các sư huynh bận, công việc này liền thuộc về Lương Ân. Nói theo cách của bọn họ thì dù sao Lương Ân cả ngày tò tò theo sau tôi, chi bằng để hắn làm quách cho rồi.
Mà Lương Ân cũng không đến nỗi tệ. Hắn không cứng nhắc như mấy tên sư huynh, thỉnh thoảng còn mua sách mới về trận pháp cho tôi ngồi đọc nữa.
Khi đấy tôi còn trộm nghĩ Lương Ân quả là người chính trực, không ép buộc người khác bao giờ.
Ai ngờ thời thế thay đổi, Lương Ân chẳng những bắt cóc còn đem tôi giam lại.
Trải qua vài ngày, Lương Ân đại khái cũng nhận ra được kết giới đang suy yếu dần. Hắn thở dài với tôi: "Ngươi còn tiếp tục, y sẽ phát hiện ra chúng ta mất."
"Phát hiện ra thì sao?" Tôi hừ lạnh, "Chí ít Man Di không nhốt ta lại như Lương đạo hữu."
Lương Ân lạnh lùng đáp: "Y vẫn luôn nhốt ngươi, chẳng qua ngươi không nhận ra thôi."
Tôi cũng không chịu thua: "Làm sao ta biết ngươi nói thật hay giả? Ngươi bảo ngươi làm vậy để mang ta rời khỏi lãnh địa, nhưng cho tới bây giờ chúng ta đã rời được đâu?"
Nghe mấy lời này, gương mặt vô cảm của Lương Ân rốt cuộc cũng thoáng hiện lên chút bối rối và xấu hổ.
Nhìn vẻ mặt này, tôi quen thói cũ ở Thanh Sơn phái, hắng giọng: "Nói thật."
Người chính trực như Lương Ân không nói dối bao giờ. Nếu là chuyện hắn không muốn nói, vậy thì hắn sẽ lựa chọn im lặng.
Nhưng khi đối diện với tôi, hắn luôn mang theo sự bao dung và chiều chuộng trong vô thức. Tôi bảo hắn nói thật, hắn liền thật sự nói: "Muốn mở cửa lãnh địa chỉ có chủ nhân của nó mới làm được."
"Chỉ có cách này?" Tôi ngờ vực hỏi.
"Thật ra còn có biện pháp giết chết chủ nhân lãnh địa..." Lương Ân bổ sung.
Thấy tôi đen mặt, hắn liền tự động im.
Ngón tay tôi gõ lên kết giới, cắn răng hỏi: "Vậy ngươi bắt ta..."
"Ta muốn dùng ngươi để nhử Man Di mở lối ra của lãnh địa. Kết giới này có thể hoàn toàn phong kín khí tức của ngươi, Man Di không kiếm được ngươi sẽ cho rằng ngươi đã bị ta mang đi khỏi lãnh địa. Chỉ cần lòng y hơi dao động, ta sẽ phá vỡ áp chế mang ngươi thoát ra." Lương Ân giải thích.
Phong kín khí tức... Không kiếm được...
Tay tôi vô thức sờ lên lồng ngực, hình ảnh con trùng xấu xí kia chui vào trong miệng hãy còn chưa quên. Kết giới này có thể phong bế khí tức của tôi, nhưng liệu có thể ngăn cản mối liên kết giữa cổ trùng và mẫu trùng không?
Tôi toan hỏi, rất may tới phút cuối liền tỉnh táo ngậm miệng.
Niềm tin của tôi đối với mọi chuyện vẫn rất mong manh. Nhưng cho dù ai đúng ai sai, tôi vẫn hy vọng có thể gặp Man Di một lần để nói chuyện thẳng thắn, chứ không phải dùng biện pháp lén lút như vậy để rời đi.
"Nếu ngươi tin ta, xin hãy kiên nhẫn thêm một vài ngày." Lương Ân cố gắng thuyết phục tôi, "Chủ nhân lãnh địa đã bắt đầu mất khống chế, ngay cả ảo cảnh cũng không duy trì được hoàn hảo như ban đầu, với đà này không lâu nữa chúng ta sẽ rời đi được thôi."
"Nếu ta không muốn rời đi thì sao?" Tôi lẩm bẩm hỏi.
"Không được, không đi ngươi sẽ chết." Đối với chuyện này Lương Ân cực kỳ kiên quyết.
Mộng Kính cũng hùa theo: "Đúng đó, nơi này toàn là giả. Ngươi muốn ảo cảnh tương tự đợi ra khỏi đây rồi ta làm bao nhiêu giấc mộng cho ngươi chẳng được."
"Hơn nữa ngoài kia cũng có Man Di, tại sao ngươi phải chấp nhất với một Man Di hư ảo trong này?" Tiếng nói của Lương Ân như phá vỡ điểm phòng ngự cuối cùng trong lòng tôi.
Bởi vì ở trong lãnh địa, Man Di dù cho càn quấy, có lừa dối tôi, thì chung quy tôi và y vẫn là những người có mối liên hệ mật thiết gắn bó với nhau.
Còn Man Di kia... Thông qua lời kể của Mộng Kính, y dường như là một kẻ sâu kín không lường được, giống như hố đen không biết trước dưới đáy là vàng hay hầm chông.
Tôi sợ y sẽ nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ, hoặc giả dối. Sợ rằng tất cả những cảm tình mà tôi vun đắp suốt bấy lâu nay đều chỉ là hư ảo của một mình tôi.
"Có phải ngươi... thích y rồi không?"
Vì thế chỉ có thể từ từ ngồi nghiên cứu, cố gắng tìm ra mắt trận để phá giải. Cũng may riêng việc này tôi chưa từng thấy nản bao giờ, trần đời không có trận pháp nào tôi gặp qua mà không nghĩ được cách phá giải cả.
Lãn Nhàn chân nhân bề ngoài hiền từ nhưng khi đứng lớp thì vô cùng nghiêm khắc, toàn bộ đệ tử của ông dù có tu trận pháp hay không cũng đừng hòng được dễ dãi cho qua. Trận pháp vẽ không tốt, cứ xác định là phải ngồi vẽ đi vẽ lại, vẽ đến khi sư phụ ưng mắt mới thôi.
Ngay cả đại sư huynh Vũ Hàn của tôi là thể tu thân cao vai rộng, ấy vậy mà cũng không thoát được kiếp co ro ngồi tỉ mỉ vẽ từng nét. Nhị sư huynh Lý Gia Hoà càng không cần bàn cãi, luôn nằm trong danh sách những tấm gương ham chơi biếng làm tiêu biểu bị sư phụ khẽ tay.
Chỉ có tôi chưa bao giờ bị sư phụ mắng về việc vẽ trận pháp, thậm chí ông còn khuyên nhủ tôi tiến bộ từ từ, không cần quá vội vã.
Đấy không phải vì sư phụ thiên vị tôi, mà là vì so với sư phụ, sự say mê cuồng nhiệt tôi dành cho trận pháp chỉ có hơn chứ không kém.
Bình thường tôi luôn vùi đầu vào học trận pháp, lúc rảnh rỗi lại mua trận pháp của các trận pháp sư khác về nghiên cứu cách phá vỡ, đến khi những trận pháp cấp thấp không đủ thoả mãn tôi nữa, tôi liền đi thử nghiệm với đủ loại trận pháp ở Thanh Sơn phái.
Vì chuyện này mà nảy sinh gà bay chó nhảy giữa chưởng phái Lãn Nhàn chân nhân, tôi vẫn còn nhớ chưởng phái tức đến mức ho khù khụ: "Ngươi xem đồ đệ nhà ngươi đem trận pháp Thanh Sơn biến thành cái gì rồi?!"
Tôi rất tự giác chạy ra sau lưng sư phụ cúi đầu ngậm miệng.
"Huyên còn bé..." Sư phụ nói tới đây dường như nhớ ra tôi cũng không bé lắm, bèn ho nhẹ đổi lời, "Hắn chẳng qua hơi tò mò thôi."
"Hơi tò mò, nên phá kết giới của Thú phong, thả đám yêu thú chạy nhảy tung tăng khắp nơi gây hoạ?" Chưởng phái vỗ bàn cái rầm.
"Tụi nó đều là yêu thú ăn cỏ..." Tôi yếu ớt bào chữa cho mình.
"Cho nên bọn chúng chạy sang Dược phong, ăn sạch mấy ruộng thuốc của người ta!!!" Mặt chưởng phái đã sớm đen xì, "Đệ tử Thú phong và Dược phong cãi nhau ỏm tỏi, suýt nữa đánh nhau, đến phong chủ cũng không quản được ném qua cho ta xử lý!"
"Lần trước cũng thế, đệ tử của ngươi đặt trận pháp truyền tống ngẫu nhiên khắp Thanh Sơn phái, vô số đệ tử đạp trúng bị ném tới các phong khác!"
"Tại các sư huynh đệ bảo Thanh Sơn quá lớn, nếu có truyền tống trận thì sẽ thuận lợi hơn." Tôi liếm môi đáp.
Đó còn là một loại truyền tống trận do tôi phát minh, cho dù không dùng tới linh lực vẫn có thể thoải mái dịch chuyển.
Ai ngờ mấy sư huynh đệ muốn chơi xỏ nhau, cầm truyền tống trận của tôi dán lung tung lộn xộn, về sau quên luôn cái nào nối với cái nào. Kết quả những đệ tử Thanh Sơn vô tội đang đi đường đạp trúng liền bất ngờ bị ném sang chỗ khác, mặt mũi ngơ ngẩn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Tranh cãi một hồi, sư phụ tôi phải hứa hẹn với chưởng phái quản lý tôi tốt hơn, sau đó hai người bọn tôi mới được rời đi.
Lãn Nhàn chân nhân nhìn tôi, thở dài: "Đam mê pháp trận là điều tốt, nhưng trầm mê quá mức sẽ dễ nảy sinh tâm ma."
Tôi chột dạ rũ mắt xuống không dám cãi.
"Từ nay về sau mỗi ngày ta muốn con dành ra ít nhất một canh giờ hoạt động ngoài trời không liên quan đến trận pháp." Sư phụ nghiêm khắc ném ra một tia sấm bổ tôi làm đôi.
"Sư... sư phụ! Ngài nghĩ lại đi, mau rút lại lời đi!" Mặc kệ tôi kêu la cỡ nào, sư phụ vẫn tuyệt tình không thay đổi quyết định.
Giai đoạn đầu sư phụ tôi không tin tôi tự giác, các sư huynh liền thay phiên nhau "dắt" tôi đi chơi.
Về sau các sư huynh bận, công việc này liền thuộc về Lương Ân. Nói theo cách của bọn họ thì dù sao Lương Ân cả ngày tò tò theo sau tôi, chi bằng để hắn làm quách cho rồi.
Mà Lương Ân cũng không đến nỗi tệ. Hắn không cứng nhắc như mấy tên sư huynh, thỉnh thoảng còn mua sách mới về trận pháp cho tôi ngồi đọc nữa.
Khi đấy tôi còn trộm nghĩ Lương Ân quả là người chính trực, không ép buộc người khác bao giờ.
Ai ngờ thời thế thay đổi, Lương Ân chẳng những bắt cóc còn đem tôi giam lại.
Trải qua vài ngày, Lương Ân đại khái cũng nhận ra được kết giới đang suy yếu dần. Hắn thở dài với tôi: "Ngươi còn tiếp tục, y sẽ phát hiện ra chúng ta mất."
"Phát hiện ra thì sao?" Tôi hừ lạnh, "Chí ít Man Di không nhốt ta lại như Lương đạo hữu."
Lương Ân lạnh lùng đáp: "Y vẫn luôn nhốt ngươi, chẳng qua ngươi không nhận ra thôi."
Tôi cũng không chịu thua: "Làm sao ta biết ngươi nói thật hay giả? Ngươi bảo ngươi làm vậy để mang ta rời khỏi lãnh địa, nhưng cho tới bây giờ chúng ta đã rời được đâu?"
Nghe mấy lời này, gương mặt vô cảm của Lương Ân rốt cuộc cũng thoáng hiện lên chút bối rối và xấu hổ.
Nhìn vẻ mặt này, tôi quen thói cũ ở Thanh Sơn phái, hắng giọng: "Nói thật."
Người chính trực như Lương Ân không nói dối bao giờ. Nếu là chuyện hắn không muốn nói, vậy thì hắn sẽ lựa chọn im lặng.
Nhưng khi đối diện với tôi, hắn luôn mang theo sự bao dung và chiều chuộng trong vô thức. Tôi bảo hắn nói thật, hắn liền thật sự nói: "Muốn mở cửa lãnh địa chỉ có chủ nhân của nó mới làm được."
"Chỉ có cách này?" Tôi ngờ vực hỏi.
"Thật ra còn có biện pháp giết chết chủ nhân lãnh địa..." Lương Ân bổ sung.
Thấy tôi đen mặt, hắn liền tự động im.
Ngón tay tôi gõ lên kết giới, cắn răng hỏi: "Vậy ngươi bắt ta..."
"Ta muốn dùng ngươi để nhử Man Di mở lối ra của lãnh địa. Kết giới này có thể hoàn toàn phong kín khí tức của ngươi, Man Di không kiếm được ngươi sẽ cho rằng ngươi đã bị ta mang đi khỏi lãnh địa. Chỉ cần lòng y hơi dao động, ta sẽ phá vỡ áp chế mang ngươi thoát ra." Lương Ân giải thích.
Phong kín khí tức... Không kiếm được...
Tay tôi vô thức sờ lên lồng ngực, hình ảnh con trùng xấu xí kia chui vào trong miệng hãy còn chưa quên. Kết giới này có thể phong bế khí tức của tôi, nhưng liệu có thể ngăn cản mối liên kết giữa cổ trùng và mẫu trùng không?
Tôi toan hỏi, rất may tới phút cuối liền tỉnh táo ngậm miệng.
Niềm tin của tôi đối với mọi chuyện vẫn rất mong manh. Nhưng cho dù ai đúng ai sai, tôi vẫn hy vọng có thể gặp Man Di một lần để nói chuyện thẳng thắn, chứ không phải dùng biện pháp lén lút như vậy để rời đi.
"Nếu ngươi tin ta, xin hãy kiên nhẫn thêm một vài ngày." Lương Ân cố gắng thuyết phục tôi, "Chủ nhân lãnh địa đã bắt đầu mất khống chế, ngay cả ảo cảnh cũng không duy trì được hoàn hảo như ban đầu, với đà này không lâu nữa chúng ta sẽ rời đi được thôi."
"Nếu ta không muốn rời đi thì sao?" Tôi lẩm bẩm hỏi.
"Không được, không đi ngươi sẽ chết." Đối với chuyện này Lương Ân cực kỳ kiên quyết.
Mộng Kính cũng hùa theo: "Đúng đó, nơi này toàn là giả. Ngươi muốn ảo cảnh tương tự đợi ra khỏi đây rồi ta làm bao nhiêu giấc mộng cho ngươi chẳng được."
"Hơn nữa ngoài kia cũng có Man Di, tại sao ngươi phải chấp nhất với một Man Di hư ảo trong này?" Tiếng nói của Lương Ân như phá vỡ điểm phòng ngự cuối cùng trong lòng tôi.
Bởi vì ở trong lãnh địa, Man Di dù cho càn quấy, có lừa dối tôi, thì chung quy tôi và y vẫn là những người có mối liên hệ mật thiết gắn bó với nhau.
Còn Man Di kia... Thông qua lời kể của Mộng Kính, y dường như là một kẻ sâu kín không lường được, giống như hố đen không biết trước dưới đáy là vàng hay hầm chông.
Tôi sợ y sẽ nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ, hoặc giả dối. Sợ rằng tất cả những cảm tình mà tôi vun đắp suốt bấy lâu nay đều chỉ là hư ảo của một mình tôi.
"Có phải ngươi... thích y rồi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.