Chương 63: Sẽ có ai đó
Vanilla Jeje
24/03/2023
Thật sự là một lý do khá hợp lý, đủ để thuyết phục Man Di. Y yêu tôi sâu đậm như vậy, đương nhiên không thể chấp nhận được việc này.
Tôi hít sâu một hơi, cố nhẫn nại: "Tại sao không ai nói gì trước với ta?"
Lương Ân và Man Di hai mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn lảng đi, dường như không ai muốn trả lời.
"Các ngươi sợ ta sẽ lựa chọn hồn phi phách tán, đúng không? Cho nên mới quyết định âm thầm chuẩn bị trước, thông báo sau, dù ta có ý kiến thì ván cũng đã đóng thuyền?"
Man Di lẳng lặng nhìn tôi, rụt rè gật đầu một cái. Lương Ân không lên tiếng, nhưng sự im lặng của hắn cũng tương đương với khẳng định.
Tôi bóp trán, cảm thấy nhức đầu vô cùng. Xét về mặt lý thuyết mà nói thì quả thật tôi không phải chưa từng nghĩ tới kết cục này, nhất là trước khi nằm mộng cùng hai người họ tâm lý tôi luôn căng như dây đàn, bọn họ sợ sệt âu cũng hợp lý.
Lương Ân tự lên tiếng "giải oan" cho bản thân: "Trước khi đi ta có bảo y nói chuyện với ngươi."
"Khó khăn lắm mới khiến ngươi vui lên, ta không muốn Huyên lại buồn bực." Man Di trừng mắt với hắn, quay sang tôi lại cụp mắt như cún con.
Ba ngày qua tôi tương đối thoải mái, lời y nói không sai. Nếu Man Di sớm báo với tôi chuyện này, tôi khẳng định sẽ bực bội cả ba ngày.
Tôi cười mỉa mai trong lòng, đến cuối cùng vấn đề vẫn là tôi. Bản thân tôi chẳng giúp ích được gì, còn khiến người khác phải bận tâm về mình.
Một lòng giúp đỡ tôi, giấu diếm để tôi không vì việc này mà nghĩ lung tung, rồi lại chịu tôi trút giận.
Thật sự khó một lời miêu tả hết tâm trạng tôi lúc này, bởi chính tôi cũng chẳng biết tôi đang muốn gì, nghĩ gì.
Một phần trong tôi buồn bã vô cớ. Một phần khác lại tức giận. Phần khác thì chán nản, chỉ muốn nằm ườn ra một chỗ không quan tâm gì nữa cả. Có lúc tôi nghĩ mình đang chịu đựng một cơn đau lớn, tôi muốn gào lên cho mọi người biết, nhưng rồi cùng lúc tôi lại cảm thấy tất cả mọi thứ chỉ là sự tưởng tượng của tôi.
Cảm xúc tiêu cực như thuỷ triều ùa về. Tôi che mặt tự hỏi mình nên làm gì. Mà dường như làm gì cũng đều sai, không thấy được lối thoát trong mê cung đâu cả.
"Đừng nghĩ nhiều." Cái xoa đầu quen thuộc kéo tôi về thực tại, "Bình tĩnh, hít sâu."
Nước mắt lại không tự chủ được rơi lộp bộp. Tôi dùng mu bàn tay lau chúng đi, nhưng càng lau chúng rơi càng nhiều.
"Ta... ta không nên..." Tôi thậm chí không nhớ nổi mình muốn nói gì, "Có phải ta phiền phức lắm không?"
"Huyên đừng khóc, đừng khóc..." Man Di cuống quýt cả lên, "Không phiền, không phiền! Do ta giấu diếm ngươi..."
Y dùng ống tay áo dặm nước mắt cho tôi, cố gắng dùng thanh âm dịu dàng nhất của mình để an ủi.
Nào ngờ Lương Ân lại lạnh lùng đẩy y ra: "Để yên cho hắn khóc."
"Ngươi..." Sắc mặt Man Di đen kịt, "Sao ngươi nhẫn tâm..."
"Lòng hắn chịu áp lực, khóc cũng là một loại giải toả." Lương Ân phớt lờ y, vỗ nhẹ vai tôi, "Không sao, ngươi muốn khóc thì khóc đi."
Tôi thút thít dùng tay ra dấu với Man Di, ngụ ý chính mình không sao.
Man Di trơ mắt nhìn tôi, lại ủ rũ cúi đầu. Có lẽ y nhận ra lời Lương Ân nói có lý, hoặc có lẽ y không muốn nhìn thấy tôi khóc.
Đến nước này tôi muốn trốn tránh cũng không trốn được. Tôi buộc lòng phải thừa nhận rằng mình có tâm bệnh, hơn nữa bệnh không nhẹ chút nào.
Lúc trước còn có thể kiểm soát được cảm xúc, dẫu cảm thấy buồn bã tức giận vẫn nghẹn lại được trong lòng. Hiện tại thì hay rồi, phút trước còn vui vẻ, phút sau đã có thể khóc tràn bờ đê. Mà tôi vốn dĩ có phải người hay khóc đâu.
Mất một hồi lâu định thần, tôi dùng ống tay áo lau những giọt nước mắt còn sót lại, cố gắng tự nhiên nói chuyện: "Việc hai ngươi quyết định âu có lý, nếu ta biết trước dù có hơi buồn bực ta cũng sẽ đồng ý. Ban nãy ta không kiềm chế được cảm xúc, cho nên có hơi..."
"Không sao đâu mà, Huyên đừng tự trách." Man Di nhào lên ôm tôi, "Do ta giấu ngươi, ngươi có giận cũng là chuyện đương nhiên."
"... Ta không muốn hồn phi phách tán." Tôi ủ rũ nói, "Tuy rằng có đôi lúc ta thật sự nghĩ tới biện pháp cực đoan, nhưng cuối cùng thì ta vẫn chưa muốn biến mất khỏi trần đời vào lúc này."
Còn chưa giải quyết xong chuyện tình cảm của bản thân, chưa rõ ràng tường tận quan hệ, tôi không thể cứ thế biến mất được.
Yêu một người khiến tôi không thể ngừng suy nghĩ quan tâm cho họ. Bởi vì tôi yêu hai người nên lòng tôi có tới những hai nỗi vướng bận.
Dù hơi hổ thẹn khi phải thừa nhận việc đó nhưng quả thật đấy là mấu chốt chính khiến tôi chưa muốn hồn phi phách tán lúc này. Tôi chỉ sợ đến một lúc nào đó ngay cả tình yêu tôi cũng không cảm nhận được nữa, hoàn toàn bị nhấn chìm bởi tuyệt vọng.
Không biết có phải do trí tưởng tượng của tôi hay chăng, mà khi nghe xong câu trên ánh mắt Lương Ân thoáng loé lên sự vui mừng.
Hắn thấp giọng đáp: "Ta sẽ không để Huyên hồn phi phách tán. Đừng lo, mấy ngày qua ta rời đi cũng vì chuẩn bị cho chuyện này."
Lương Ân giống như cây bằng lăng trên đỉnh Huyền phong vậy. Mỗi khi tôi tựa lưng vào cây có thể an tâm ngủ, để cây che nắng che mưa cho mình, hoàn toàn không cần lo lắng thân cây gãy ngã bất kỳ lúc nào.
"Nếu ngươi nói với ta sớm hơn thì ta đã có thêm thời gian nghĩ cách giải thích cho Huyên rồi." Man Di khoanh chân ngồi một góc làu bàu.
Khi Lương Ân đối mặt y luôn như một con người khác, hoàn toàn không còn tí dịu dàng nào: "Ngươi giam người bên trong lãnh địa, bản thân thì mơ hồ không nhớ gì, hơn nữa cũng khiến ta mất trí nhớ theo, ta nói với ngươi thế nào được? Cho dù tỉnh lại ta nào biết trong lòng ngươi đang âm mưu điều gì, làm sao có thể tin tưởng ngươi?"
Âm mưu duy nhất của Man Di mà tôi biết chính là... trở thành vợ ba của bá hộ Huyên, sát hại vợ cả, lại chèn ép vợ hai để tranh giành tình cảm.
Tôi biết y không hại tôi, nhưng ngay cả chính tôi lúc trước cũng chẳng cam đoan được rằng Man Di sau khi dung hợp với Cổ Ma có đầy đủ ký ức rồi sẽ vẫn đối xử với tôi như trước.
Thật may là đến tận bây giờ y vẫn chưa có thay đổi gì, chí ít bề ngoài là thế.
"Một lát nữa khi mang ngươi ra ngoài, ngươi sẽ tạm thời rơi vào giấc ngủ." Lương Ân nói.
"Vì... cơ thể ta đã chết rồi?" Tôi suy đoán được đại khái.
Người chết làm sao sống lại đây? Tôi không muốn đoạt xá người khác đâu.
Nghe thấy yêu cầu này, Lương Ân gật đầu: "An tâm, không đoạt xá."
Thôi, nếu hắn nói thế thì cứ tin là thế đi.
Man Di hít sâu thở ra: "Vậy bây giờ ta mở cổng đây."
Y vừa dứt lời Lương Ân đã bế tôi lên, cả người tôi lọt thỏm bên trong cánh tay của hắn, gương mặt áp sát đến độ có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực.
Mặt tôi hơi nóng, tôi thầm tự nhủ chính mình giờ phút này sao lại nghĩ vẩn vơ được, nhắm mắt quyết không quan tâm.
Cũng vì thế tôi hoàn toàn chẳng biết chính mình được mang ra như thế nào. Chỉ nghe bên tai có tiếng gió ù ù, nhận thức từng chút một mê man, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Dường như tôi đã ngủ rất nhiều lần rồi. Đến độ chẳng hề thấy sợ hãi với loại cảm giác này nữa.
Hoặc có thể tôi biết dẫu có chuyện gì xảy ra, sẽ có ai đó cứu tôi.
-Hết hồi 2-
Tác giả có lời muốn nói: Vậy là đã kết thúc thêm một hồi, truyện chỉ còn một hồi cuối nữa sẽ hoàn thành.
Tôi hít sâu một hơi, cố nhẫn nại: "Tại sao không ai nói gì trước với ta?"
Lương Ân và Man Di hai mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn lảng đi, dường như không ai muốn trả lời.
"Các ngươi sợ ta sẽ lựa chọn hồn phi phách tán, đúng không? Cho nên mới quyết định âm thầm chuẩn bị trước, thông báo sau, dù ta có ý kiến thì ván cũng đã đóng thuyền?"
Man Di lẳng lặng nhìn tôi, rụt rè gật đầu một cái. Lương Ân không lên tiếng, nhưng sự im lặng của hắn cũng tương đương với khẳng định.
Tôi bóp trán, cảm thấy nhức đầu vô cùng. Xét về mặt lý thuyết mà nói thì quả thật tôi không phải chưa từng nghĩ tới kết cục này, nhất là trước khi nằm mộng cùng hai người họ tâm lý tôi luôn căng như dây đàn, bọn họ sợ sệt âu cũng hợp lý.
Lương Ân tự lên tiếng "giải oan" cho bản thân: "Trước khi đi ta có bảo y nói chuyện với ngươi."
"Khó khăn lắm mới khiến ngươi vui lên, ta không muốn Huyên lại buồn bực." Man Di trừng mắt với hắn, quay sang tôi lại cụp mắt như cún con.
Ba ngày qua tôi tương đối thoải mái, lời y nói không sai. Nếu Man Di sớm báo với tôi chuyện này, tôi khẳng định sẽ bực bội cả ba ngày.
Tôi cười mỉa mai trong lòng, đến cuối cùng vấn đề vẫn là tôi. Bản thân tôi chẳng giúp ích được gì, còn khiến người khác phải bận tâm về mình.
Một lòng giúp đỡ tôi, giấu diếm để tôi không vì việc này mà nghĩ lung tung, rồi lại chịu tôi trút giận.
Thật sự khó một lời miêu tả hết tâm trạng tôi lúc này, bởi chính tôi cũng chẳng biết tôi đang muốn gì, nghĩ gì.
Một phần trong tôi buồn bã vô cớ. Một phần khác lại tức giận. Phần khác thì chán nản, chỉ muốn nằm ườn ra một chỗ không quan tâm gì nữa cả. Có lúc tôi nghĩ mình đang chịu đựng một cơn đau lớn, tôi muốn gào lên cho mọi người biết, nhưng rồi cùng lúc tôi lại cảm thấy tất cả mọi thứ chỉ là sự tưởng tượng của tôi.
Cảm xúc tiêu cực như thuỷ triều ùa về. Tôi che mặt tự hỏi mình nên làm gì. Mà dường như làm gì cũng đều sai, không thấy được lối thoát trong mê cung đâu cả.
"Đừng nghĩ nhiều." Cái xoa đầu quen thuộc kéo tôi về thực tại, "Bình tĩnh, hít sâu."
Nước mắt lại không tự chủ được rơi lộp bộp. Tôi dùng mu bàn tay lau chúng đi, nhưng càng lau chúng rơi càng nhiều.
"Ta... ta không nên..." Tôi thậm chí không nhớ nổi mình muốn nói gì, "Có phải ta phiền phức lắm không?"
"Huyên đừng khóc, đừng khóc..." Man Di cuống quýt cả lên, "Không phiền, không phiền! Do ta giấu diếm ngươi..."
Y dùng ống tay áo dặm nước mắt cho tôi, cố gắng dùng thanh âm dịu dàng nhất của mình để an ủi.
Nào ngờ Lương Ân lại lạnh lùng đẩy y ra: "Để yên cho hắn khóc."
"Ngươi..." Sắc mặt Man Di đen kịt, "Sao ngươi nhẫn tâm..."
"Lòng hắn chịu áp lực, khóc cũng là một loại giải toả." Lương Ân phớt lờ y, vỗ nhẹ vai tôi, "Không sao, ngươi muốn khóc thì khóc đi."
Tôi thút thít dùng tay ra dấu với Man Di, ngụ ý chính mình không sao.
Man Di trơ mắt nhìn tôi, lại ủ rũ cúi đầu. Có lẽ y nhận ra lời Lương Ân nói có lý, hoặc có lẽ y không muốn nhìn thấy tôi khóc.
Đến nước này tôi muốn trốn tránh cũng không trốn được. Tôi buộc lòng phải thừa nhận rằng mình có tâm bệnh, hơn nữa bệnh không nhẹ chút nào.
Lúc trước còn có thể kiểm soát được cảm xúc, dẫu cảm thấy buồn bã tức giận vẫn nghẹn lại được trong lòng. Hiện tại thì hay rồi, phút trước còn vui vẻ, phút sau đã có thể khóc tràn bờ đê. Mà tôi vốn dĩ có phải người hay khóc đâu.
Mất một hồi lâu định thần, tôi dùng ống tay áo lau những giọt nước mắt còn sót lại, cố gắng tự nhiên nói chuyện: "Việc hai ngươi quyết định âu có lý, nếu ta biết trước dù có hơi buồn bực ta cũng sẽ đồng ý. Ban nãy ta không kiềm chế được cảm xúc, cho nên có hơi..."
"Không sao đâu mà, Huyên đừng tự trách." Man Di nhào lên ôm tôi, "Do ta giấu ngươi, ngươi có giận cũng là chuyện đương nhiên."
"... Ta không muốn hồn phi phách tán." Tôi ủ rũ nói, "Tuy rằng có đôi lúc ta thật sự nghĩ tới biện pháp cực đoan, nhưng cuối cùng thì ta vẫn chưa muốn biến mất khỏi trần đời vào lúc này."
Còn chưa giải quyết xong chuyện tình cảm của bản thân, chưa rõ ràng tường tận quan hệ, tôi không thể cứ thế biến mất được.
Yêu một người khiến tôi không thể ngừng suy nghĩ quan tâm cho họ. Bởi vì tôi yêu hai người nên lòng tôi có tới những hai nỗi vướng bận.
Dù hơi hổ thẹn khi phải thừa nhận việc đó nhưng quả thật đấy là mấu chốt chính khiến tôi chưa muốn hồn phi phách tán lúc này. Tôi chỉ sợ đến một lúc nào đó ngay cả tình yêu tôi cũng không cảm nhận được nữa, hoàn toàn bị nhấn chìm bởi tuyệt vọng.
Không biết có phải do trí tưởng tượng của tôi hay chăng, mà khi nghe xong câu trên ánh mắt Lương Ân thoáng loé lên sự vui mừng.
Hắn thấp giọng đáp: "Ta sẽ không để Huyên hồn phi phách tán. Đừng lo, mấy ngày qua ta rời đi cũng vì chuẩn bị cho chuyện này."
Lương Ân giống như cây bằng lăng trên đỉnh Huyền phong vậy. Mỗi khi tôi tựa lưng vào cây có thể an tâm ngủ, để cây che nắng che mưa cho mình, hoàn toàn không cần lo lắng thân cây gãy ngã bất kỳ lúc nào.
"Nếu ngươi nói với ta sớm hơn thì ta đã có thêm thời gian nghĩ cách giải thích cho Huyên rồi." Man Di khoanh chân ngồi một góc làu bàu.
Khi Lương Ân đối mặt y luôn như một con người khác, hoàn toàn không còn tí dịu dàng nào: "Ngươi giam người bên trong lãnh địa, bản thân thì mơ hồ không nhớ gì, hơn nữa cũng khiến ta mất trí nhớ theo, ta nói với ngươi thế nào được? Cho dù tỉnh lại ta nào biết trong lòng ngươi đang âm mưu điều gì, làm sao có thể tin tưởng ngươi?"
Âm mưu duy nhất của Man Di mà tôi biết chính là... trở thành vợ ba của bá hộ Huyên, sát hại vợ cả, lại chèn ép vợ hai để tranh giành tình cảm.
Tôi biết y không hại tôi, nhưng ngay cả chính tôi lúc trước cũng chẳng cam đoan được rằng Man Di sau khi dung hợp với Cổ Ma có đầy đủ ký ức rồi sẽ vẫn đối xử với tôi như trước.
Thật may là đến tận bây giờ y vẫn chưa có thay đổi gì, chí ít bề ngoài là thế.
"Một lát nữa khi mang ngươi ra ngoài, ngươi sẽ tạm thời rơi vào giấc ngủ." Lương Ân nói.
"Vì... cơ thể ta đã chết rồi?" Tôi suy đoán được đại khái.
Người chết làm sao sống lại đây? Tôi không muốn đoạt xá người khác đâu.
Nghe thấy yêu cầu này, Lương Ân gật đầu: "An tâm, không đoạt xá."
Thôi, nếu hắn nói thế thì cứ tin là thế đi.
Man Di hít sâu thở ra: "Vậy bây giờ ta mở cổng đây."
Y vừa dứt lời Lương Ân đã bế tôi lên, cả người tôi lọt thỏm bên trong cánh tay của hắn, gương mặt áp sát đến độ có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực.
Mặt tôi hơi nóng, tôi thầm tự nhủ chính mình giờ phút này sao lại nghĩ vẩn vơ được, nhắm mắt quyết không quan tâm.
Cũng vì thế tôi hoàn toàn chẳng biết chính mình được mang ra như thế nào. Chỉ nghe bên tai có tiếng gió ù ù, nhận thức từng chút một mê man, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Dường như tôi đã ngủ rất nhiều lần rồi. Đến độ chẳng hề thấy sợ hãi với loại cảm giác này nữa.
Hoặc có thể tôi biết dẫu có chuyện gì xảy ra, sẽ có ai đó cứu tôi.
-Hết hồi 2-
Tác giả có lời muốn nói: Vậy là đã kết thúc thêm một hồi, truyện chỉ còn một hồi cuối nữa sẽ hoàn thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.