Chương 28: Thuốc làm lại cuộc đời
Vanilla Jeje
16/02/2023
Huỷ hết căn cơ, đánh nát linh điền cũng tương đương trở về con số không. Đã trăm năm trôi qua, cho dù sư phụ không nói thì tôi cũng hiểu ý ngài
là gì.
Sóc Túc Hề... có lẽ không còn trên dương thế nữa.
Tôi lặng người lúc lâu, không biết nên phản ứng thế nào.
Con đường tu tiên dài đằng đẵng. Thi thoảng ngẩng đầu dậy phát hiện người xung quanh mình đã ngừng lại từ bao giờ chẳng hay, chỉ có bản thân vẫn luôn cô độc tiến lên trước.
Nhưng dù nhìn từ góc độ nào thì tam sư huynh chết đều là vì tôi cả. Bảo tôi là hung thủ gián tiếp hại chết huynh ấy cũng không sai.
Việc tôi trở về Huyền phong là chuyện trọng đại, sư phụ đã báo cho những sư huynh đệ khác của tôi. Ông bảo căn nhà tôi vẫn còn nguyên vẹn, có thể về ở bất kỳ lúc nào cũng được.
Nói tới đây, sư phụ như nghĩ về điều gì đó. Tôi hiếm khi thấy ông chần chừ, trong mắt tôi thì ông lúc nào cũng quả quyết cả, lúc cần chạy thì sẽ chạy ngay.
"Về Mộ Quang Dao..."
Nghe tới mấy từ này, tôi liền biết có điều không ổn. Kỳ thực tôi đã nghĩ tới chuyện này khá lâu, chẳng qua lòng không chấp nhận được suy đoán trên.
Đầu tôi cúi thấp, thì thầm: "Y... chết rồi đúng không ạ?"
Sư phụ thương cảm nhìn tôi, gật đầu.
Từ hồi còn ở dưới đáy Tử Vực, không ít lần tôi nghĩ tới trường hợp này. Khi gặp Lương Ân và Mộc Khải Nhân, suy đoán ngày càng vững chắc, chỉ có mỗi tôi kiên quyết không chịu nhìn vào sự thật.
Mộ Quang Dao nói không ngoa là lông lân đuôi phượng, với huyết mạch Cổ Thần của y, trăm năm qua khẳng định đã tiến tới Hoá Thần kỳ, trở thành nhân vật lớn tại tu chân giới. Mà nếu y còn sống, dẫu không biết tôi ở đâu thì cũng phải bỏ sức kiếm tìm, chẳng thể lặng im không một tiếng động như thế.
Đằng này Lương Ân không biết y, Mộc Khải Nhân không biết y, bôn ba lâu như vậy tôi chưa một lần nghe tiếng gió nào liên quan về y, trái tim chết lặng dần chấp nhận một sự thật không thể chối cãi.
Mộ Quang Dao... không còn nữa rồi.
"Việc Mộ Quang Dao bị đoạt xá đã nói ra, nhưng xưa nay không có trường hợp nào người bị đoạt xá có thể lấy lại được cơ thể, hồn phách sớm bị kẻ đoạt xá đánh tan rồi, cho nên các vị đại năng hạ lệnh giết chết không tha." Sư phụ trần thuật lại cho tôi một màn mưa máu gió tanh của tu chân giới, "Thanh Sơn phái trục xuất y, Mộ Quang Dao bị vây công bởi chín vị Đại Thừa Kỳ, bỏ mình tại rừng U Minh."
Trăm phương ngàn kế tìm cách cứu Mộ Quang Dao, cuối cùng y vẫn không thoát được cái chết.
Tôi cố nén tiếng khóc, nhưng sao khó quá. Làm sao để giải thích cho họ hiểu Mộ Quang Dao bị đoạt xá không giống với những người khác? Rằng linh hồn y vẫn còn ở đó?
Kẻ đoạt xá đã bị trục xuất khỏi Mộ Quang Dao, chính gã còn tìm tới tôi trước khi rời khỏi thế giới này chỉ để mắng chửi, vì vậy tôi tin chắc rằng linh hồn thật của Mộ Quang Dao đã quay về với cơ thể y.
"Hồ Huyên, đây không phải lỗi của con." Sư phụ buồn bã nhìn tôi, "Con đã cố gắng hết sức rồi."
Cố gắng hết sức, không tiếc tự tổn thương bản thân, cuối cùng đổi lấy cái mạng của Sóc Túc Hề và Mộ Quang Dao. Tại sao kẻ chết đi không phải tôi? Tôi vốn không còn muốn sống, ông trời lại bắt tôi phải sống, để chứng kiến tội nghiệt của mình.
Rời khỏi đại điện, bóng dáng Lương Ân xuất hiện trong tầm mắt tôi. Hắn nhìn tôi một lát, không nói lời nào đưa khăn tay sang.
Tôi nắm khăn trong tay, khàn giọng: "Mộ Quang Dao chết rồi."
Lương Ân ừ thật khẽ, cụp mắt không nhìn ra vui buồn.
"Lương Ân, ngươi đã biết đúng không?" Chiếc khăn trong tay tôi siết càng chặt.
Lương Ân nhàn nhạt đáp: "Sau khi biết đến Mộ Quang Dao, ta đã âm thầm nhờ người tìm hiểu. Ta sợ ngươi không chấp nhận được kết quả này, cho nên không muốn nói ra."
Tôi gật đầu, nước mắt chảy dài. Xem ra kẻ đi trong bóng tối ở đây chỉ có tôi, ngay cả Lương Ân cũng biết chuyện rồi.
"Sinh tử vô thường, ngươi đừng tự trách bản thân." Lương Ân nắm tay tôi, "Ta không biết những năm đó Huyên trải qua như thế nào, nhưng ta biết Huyên hy sinh đủ rồi. Không phải lỗi của ngươi, ai chết cũng không phải lỗi ngươi."
Nếu đổi thành bình thường, tôi nhất định sẽ rút tay ra, để tránh cho cả hai càng chìm sâu vào mối quan hệ này. Nhưng hiện tại tim tôi đau, toàn thân tôi đều đau. Không biết là đau nên không rút ra được, hay vì đau nên không muốn rút ra.
Tôi chợt nghĩ giá như có thể không cần bận tâm đến bất kỳ điều gì, luôn có người cho tôi dựa dẫm vào thì tốt đến mấy. Một người giống như Lương Ân vậy.
Suy nghĩ này vừa bắn ra, tôi đã sợ tới xanh mặt. Không ngờ bản thân tôi lại đáng khinh đến như vậy, vừa hay tin Mộ Quang Dao đã chết liền bắt đầu nghĩ tới Lương Ân.
"Huyên?" Thanh âm của Lương Ân vang khẽ bên tai.
Tôi giật bắn người, bối rối rút tay ra: "Ta... ta muốn ở một mình. Nhà của ta ở Huyền phong... không cần quay về..."
Đôi mắt Lương Ân sâu thẳm, tôi không rõ hắn đang nghĩ gì nữa. Hắn buông tay tôi ra, nhẹ nhàng một tiếng "giữ gìn bản thân", sau đó liền thực sự rời đi.
Bây giờ thì tôi đã được một mình như ý nguyện rồi, nhưng tôi chẳng vui chút nào hết. Tôi không biết mình liệu có còn có thể vui được nữa không. Nghĩ về Mộ Quang Dao cô độc chôn thây ở rừng U Minh, dường như tôi sống vui vẻ cũng đã là bất công cực lớn với y.
Mấy ngày sau đó tôi ở lì trên Huyền phong, đóng cửa không ra ngoài. Các sư huynh đệ thân thiết hay tin tôi quay trở lại thì lũ lượt chạy tới thăm, cùng tôi hàn huyên đủ chuyện. Không biết sư phụ có dặn trước hay không mà bọn họ đều ăn ý không hỏi tới những chuyện cũ, càng không nhắc tới cái tên Mộ Quang Dao.
Tôi sợ khiến sư phụ và sư huynh đệ phiền lòng nên cố trưng ra biểu cảm ta không sao cả. Ngũ sư đệ bảo với tôi rằng hắn sẽ cố gắng điều chế thuốc giúp tôi chữa trị khuôn mặt. Bình thường hắn chỉ thích luyện độc giết người, ghét nhất là cứu người, nay vì tôi nói ra mấy lời này quả thật tình nghĩa động lòng biết bao.
Đáng tiếc tôi bây giờ nào còn quan tâm mặt mình xấu hay đẹp. Tôi vỗ vai hắn, nói: "Ngươi có thể làm ra thuốc làm lại cuộc đời không?"
Ngũ sư đệ nhìn tôi một hồi lâu, nhìn đến khi tôi cũng ngượng theo định nói ta chỉ giỡn thôi, liền thật sự lấy ra một bình thuốc đưa tôi: "Có."
Tôi ngạc nhiên cầm bình thuốc có chứa chất lỏng màu đen quỷ quyệt, nhìn kiểu gì cũng không phải thuốc tốt lên: "Đây là thứ gì?"
"Cứ xem như ngủ một giấc, mười tám năm sau sẽ lại là một hảo hán." Ngũ sư đệ kiệm lời, vậy mà vì tôi chịu khó bổ sung thêm, "Không đau."
Khoé môi tôi run rẩy: "Cảm tạ đệ rất nhiều."
Sư đệ tôi đúng là người thẳng tính, nhưng không thể không nói quà của hắn vừa vặn lại rất hợp ý tôi. Tôi cất thuốc vào ống tay áo, định bụng thầm nghĩ đợi đến rừng U Minh bày lễ cúng cho Mộ Quang Dao xong sẽ uống độc tự vẫn theo y.
Nhưng trước mắt không thể nói suy nghĩ này ra. Lấy tính cách của ngũ sư đệ, hắn hẳn sẽ không cản tôi. Có điều lỡ hắn đi nói với nhị sư huynh hay đại sư huynh, hoặc chuyện này lan tới tai sư phụ, tôi đừng hòng có cơ hội rời khỏi Huyền phong nữa.
Sóc Túc Hề... có lẽ không còn trên dương thế nữa.
Tôi lặng người lúc lâu, không biết nên phản ứng thế nào.
Con đường tu tiên dài đằng đẵng. Thi thoảng ngẩng đầu dậy phát hiện người xung quanh mình đã ngừng lại từ bao giờ chẳng hay, chỉ có bản thân vẫn luôn cô độc tiến lên trước.
Nhưng dù nhìn từ góc độ nào thì tam sư huynh chết đều là vì tôi cả. Bảo tôi là hung thủ gián tiếp hại chết huynh ấy cũng không sai.
Việc tôi trở về Huyền phong là chuyện trọng đại, sư phụ đã báo cho những sư huynh đệ khác của tôi. Ông bảo căn nhà tôi vẫn còn nguyên vẹn, có thể về ở bất kỳ lúc nào cũng được.
Nói tới đây, sư phụ như nghĩ về điều gì đó. Tôi hiếm khi thấy ông chần chừ, trong mắt tôi thì ông lúc nào cũng quả quyết cả, lúc cần chạy thì sẽ chạy ngay.
"Về Mộ Quang Dao..."
Nghe tới mấy từ này, tôi liền biết có điều không ổn. Kỳ thực tôi đã nghĩ tới chuyện này khá lâu, chẳng qua lòng không chấp nhận được suy đoán trên.
Đầu tôi cúi thấp, thì thầm: "Y... chết rồi đúng không ạ?"
Sư phụ thương cảm nhìn tôi, gật đầu.
Từ hồi còn ở dưới đáy Tử Vực, không ít lần tôi nghĩ tới trường hợp này. Khi gặp Lương Ân và Mộc Khải Nhân, suy đoán ngày càng vững chắc, chỉ có mỗi tôi kiên quyết không chịu nhìn vào sự thật.
Mộ Quang Dao nói không ngoa là lông lân đuôi phượng, với huyết mạch Cổ Thần của y, trăm năm qua khẳng định đã tiến tới Hoá Thần kỳ, trở thành nhân vật lớn tại tu chân giới. Mà nếu y còn sống, dẫu không biết tôi ở đâu thì cũng phải bỏ sức kiếm tìm, chẳng thể lặng im không một tiếng động như thế.
Đằng này Lương Ân không biết y, Mộc Khải Nhân không biết y, bôn ba lâu như vậy tôi chưa một lần nghe tiếng gió nào liên quan về y, trái tim chết lặng dần chấp nhận một sự thật không thể chối cãi.
Mộ Quang Dao... không còn nữa rồi.
"Việc Mộ Quang Dao bị đoạt xá đã nói ra, nhưng xưa nay không có trường hợp nào người bị đoạt xá có thể lấy lại được cơ thể, hồn phách sớm bị kẻ đoạt xá đánh tan rồi, cho nên các vị đại năng hạ lệnh giết chết không tha." Sư phụ trần thuật lại cho tôi một màn mưa máu gió tanh của tu chân giới, "Thanh Sơn phái trục xuất y, Mộ Quang Dao bị vây công bởi chín vị Đại Thừa Kỳ, bỏ mình tại rừng U Minh."
Trăm phương ngàn kế tìm cách cứu Mộ Quang Dao, cuối cùng y vẫn không thoát được cái chết.
Tôi cố nén tiếng khóc, nhưng sao khó quá. Làm sao để giải thích cho họ hiểu Mộ Quang Dao bị đoạt xá không giống với những người khác? Rằng linh hồn y vẫn còn ở đó?
Kẻ đoạt xá đã bị trục xuất khỏi Mộ Quang Dao, chính gã còn tìm tới tôi trước khi rời khỏi thế giới này chỉ để mắng chửi, vì vậy tôi tin chắc rằng linh hồn thật của Mộ Quang Dao đã quay về với cơ thể y.
"Hồ Huyên, đây không phải lỗi của con." Sư phụ buồn bã nhìn tôi, "Con đã cố gắng hết sức rồi."
Cố gắng hết sức, không tiếc tự tổn thương bản thân, cuối cùng đổi lấy cái mạng của Sóc Túc Hề và Mộ Quang Dao. Tại sao kẻ chết đi không phải tôi? Tôi vốn không còn muốn sống, ông trời lại bắt tôi phải sống, để chứng kiến tội nghiệt của mình.
Rời khỏi đại điện, bóng dáng Lương Ân xuất hiện trong tầm mắt tôi. Hắn nhìn tôi một lát, không nói lời nào đưa khăn tay sang.
Tôi nắm khăn trong tay, khàn giọng: "Mộ Quang Dao chết rồi."
Lương Ân ừ thật khẽ, cụp mắt không nhìn ra vui buồn.
"Lương Ân, ngươi đã biết đúng không?" Chiếc khăn trong tay tôi siết càng chặt.
Lương Ân nhàn nhạt đáp: "Sau khi biết đến Mộ Quang Dao, ta đã âm thầm nhờ người tìm hiểu. Ta sợ ngươi không chấp nhận được kết quả này, cho nên không muốn nói ra."
Tôi gật đầu, nước mắt chảy dài. Xem ra kẻ đi trong bóng tối ở đây chỉ có tôi, ngay cả Lương Ân cũng biết chuyện rồi.
"Sinh tử vô thường, ngươi đừng tự trách bản thân." Lương Ân nắm tay tôi, "Ta không biết những năm đó Huyên trải qua như thế nào, nhưng ta biết Huyên hy sinh đủ rồi. Không phải lỗi của ngươi, ai chết cũng không phải lỗi ngươi."
Nếu đổi thành bình thường, tôi nhất định sẽ rút tay ra, để tránh cho cả hai càng chìm sâu vào mối quan hệ này. Nhưng hiện tại tim tôi đau, toàn thân tôi đều đau. Không biết là đau nên không rút ra được, hay vì đau nên không muốn rút ra.
Tôi chợt nghĩ giá như có thể không cần bận tâm đến bất kỳ điều gì, luôn có người cho tôi dựa dẫm vào thì tốt đến mấy. Một người giống như Lương Ân vậy.
Suy nghĩ này vừa bắn ra, tôi đã sợ tới xanh mặt. Không ngờ bản thân tôi lại đáng khinh đến như vậy, vừa hay tin Mộ Quang Dao đã chết liền bắt đầu nghĩ tới Lương Ân.
"Huyên?" Thanh âm của Lương Ân vang khẽ bên tai.
Tôi giật bắn người, bối rối rút tay ra: "Ta... ta muốn ở một mình. Nhà của ta ở Huyền phong... không cần quay về..."
Đôi mắt Lương Ân sâu thẳm, tôi không rõ hắn đang nghĩ gì nữa. Hắn buông tay tôi ra, nhẹ nhàng một tiếng "giữ gìn bản thân", sau đó liền thực sự rời đi.
Bây giờ thì tôi đã được một mình như ý nguyện rồi, nhưng tôi chẳng vui chút nào hết. Tôi không biết mình liệu có còn có thể vui được nữa không. Nghĩ về Mộ Quang Dao cô độc chôn thây ở rừng U Minh, dường như tôi sống vui vẻ cũng đã là bất công cực lớn với y.
Mấy ngày sau đó tôi ở lì trên Huyền phong, đóng cửa không ra ngoài. Các sư huynh đệ thân thiết hay tin tôi quay trở lại thì lũ lượt chạy tới thăm, cùng tôi hàn huyên đủ chuyện. Không biết sư phụ có dặn trước hay không mà bọn họ đều ăn ý không hỏi tới những chuyện cũ, càng không nhắc tới cái tên Mộ Quang Dao.
Tôi sợ khiến sư phụ và sư huynh đệ phiền lòng nên cố trưng ra biểu cảm ta không sao cả. Ngũ sư đệ bảo với tôi rằng hắn sẽ cố gắng điều chế thuốc giúp tôi chữa trị khuôn mặt. Bình thường hắn chỉ thích luyện độc giết người, ghét nhất là cứu người, nay vì tôi nói ra mấy lời này quả thật tình nghĩa động lòng biết bao.
Đáng tiếc tôi bây giờ nào còn quan tâm mặt mình xấu hay đẹp. Tôi vỗ vai hắn, nói: "Ngươi có thể làm ra thuốc làm lại cuộc đời không?"
Ngũ sư đệ nhìn tôi một hồi lâu, nhìn đến khi tôi cũng ngượng theo định nói ta chỉ giỡn thôi, liền thật sự lấy ra một bình thuốc đưa tôi: "Có."
Tôi ngạc nhiên cầm bình thuốc có chứa chất lỏng màu đen quỷ quyệt, nhìn kiểu gì cũng không phải thuốc tốt lên: "Đây là thứ gì?"
"Cứ xem như ngủ một giấc, mười tám năm sau sẽ lại là một hảo hán." Ngũ sư đệ kiệm lời, vậy mà vì tôi chịu khó bổ sung thêm, "Không đau."
Khoé môi tôi run rẩy: "Cảm tạ đệ rất nhiều."
Sư đệ tôi đúng là người thẳng tính, nhưng không thể không nói quà của hắn vừa vặn lại rất hợp ý tôi. Tôi cất thuốc vào ống tay áo, định bụng thầm nghĩ đợi đến rừng U Minh bày lễ cúng cho Mộ Quang Dao xong sẽ uống độc tự vẫn theo y.
Nhưng trước mắt không thể nói suy nghĩ này ra. Lấy tính cách của ngũ sư đệ, hắn hẳn sẽ không cản tôi. Có điều lỡ hắn đi nói với nhị sư huynh hay đại sư huynh, hoặc chuyện này lan tới tai sư phụ, tôi đừng hòng có cơ hội rời khỏi Huyền phong nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.