Chương 11: Tình kiếp
Vanilla Jeje
31/01/2023
Rời khỏi đầm nước, chúng tôi lại lang thang trong vô định. Có được cặp mắt mới, việc di chuyển lẫn chiến đấu đều trở nên dễ dàng hơn, tôi cũng thu thập được kha khá tài nguyên tốt để vẽ trận pháp.
Hết thời hạn ba tháng, bí cảnh Ly Lan đóng lại, toàn bộ người bên trong đều bị trục xuất ra ngoài.
Mộc Khải Nhân tìm thấy chúng tôi, hào hứng khoe thành tựu của mình. Biết tôi đã có cặp mắt mới, hắn mừng còn hơn cả tôi, ồn ào nói rằng phải tổ chức tiệc ăn mừng.
Chắc hẳn hắn phát hiện giữa tôi với Lương Ân có gì đó khác lạ nên muốn tìm cách hoà giải bầu không khí. Dù sao hắn cũng có công cứu tôi khỏi nhà giam kia, tôi không muốn Mộc Khải Nhân lo lắng, giả vờ như chưa có gì xảy ra tại đầm nước cả.
Mộc Khải Nhân hỏi tôi kế tiếp đã dự định đi đâu chưa, tôi lắc đầu bảo chưa.
Hắn liền thần bí nói: "Nghe bảo hội đấu giá Cổ Thành sắp mở..."
"Mộc Khả Nhân!" Lương Ân nạt một tiếng, "Hội đấu giá đó là chợ đen của ma tu, ngươi muốn tìm chết à?"
"Dù sao ta cũng là Kết Đan trung kỳ rồi, sư huynh không thể đánh giá ta cao hơn một chút sao?" Mộc Khả Nhân ai oán nói, "Nghe bảo hội đấu giá này không có thời gian mở cố định, có khi là chục năm, cũng có khi trăm năm, địa điểm cũng không cố định nốt, nếu bỏ qua chưa biết tới bao giờ mới có cơ hội đi lại."
Tôi không khỏi tò mò: "Thời gian lẫn địa điểm đều không cố định, thế sao ngươi biết nó sẽ tổ chức ở đâu khi nào?"
Mộc Khả Nhân giải thích đại khái tuy không có công bố chính thức nhưng vẫn luôn có truyền miệng, hắn thăm dò tin tức thông qua vài tên ma tu ở bí cảnh Ly Lan mới biết hội đấu giá sắp mở.
"Hơn nữa đây cũng là dịp tốt để ta tìm tin tức tên ma tu dám đánh lén ta và sư huynh xuống đáy Tử Vực!" Hắn hùng hổ dập bàn.
Ma tu có thể đánh lén tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ chứng tỏ thực lực không hề tầm thường. Dù có yếu tố bị đồng môn hãm hại khiến bọn họ trở tay không kịp, song người này thực lực nhất định mạnh. . truyện đam mỹ
Lúc trước tâm tôi như tro tàn nên không chú ý kỹ, bây giờ lại cảm thấy khó hiểu: "Ma tu có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ trở lên sao còn phải giúp đỡ tu sĩ ám hại các ngươi? Sư đệ ngươi có đủ tiền công để trả nổi cho gã không đấy?"
Mộc Khả Nhân ho nhẹ: "Kỳ thực ta cũng thắc mắc hắn đã dùng gì để trao đổi mới mới được một cao thủ đến đối phó ta và sư huynh."
Đối phó sư huynh ngươi là chính, ngươi chỉ là hàng khuyến mãi tặng kèm thôi. Tôi trộm nghĩ trong bụng.
"Nhưng ma tu ấy mà, hung hăng chém giết đã là tính trời, giết người đoạt bảo cần gì lý do." Mộc Khả Nhân hùng hồn khẳng định.
Ánh mắt tôi nhìn Lương Ân có chút thương cảm, ý hỏi hắn thành ra như vầy đã lâu chưa, còn chữa được không.
Lương Ân nhìn tôi lắc đầu chán nản, thật sự không cách nào chữa được nữa.
Trước kia tôi ít khi có cơ hội gặp mặt ma tu, càng đừng nói là tham gia hội đấu giá do ma tu tổ chức, vì thế trong lòng khá tò mò muốn biết cái chợ đen này trông ra sao.
Hai trăm năm trước giới ma tu hỗn loạn vô cùng, không có trật tự cũng không có phân chia, mạnh ai nấy sống, hoàn toàn buông thả theo quy tắc khôn sống mống chết. Hiện tại đã ổn định hơn, thậm chí có phân chia thế lực rõ ràng, quan hệ giữa ma tu và chính đạo bớt căng thẳng hơn hẳn.
Lương Ân nhìn thấy sự háo hức trên gương mặt của tôi: "Huyên muốn đi?"
Mộc Khả Nhân ngờ vực: "Hắn đi hay không thì sư huynh vẫn sẽ theo bảo vệ ta mà, phải không sư huynh?"
Ánh mắt Lương Ân ném về phía hắn lạnh nhạt vô cùng: "Ngươi nằm mơ đấy à?"
Tôi sợ tình sư huynh đệ sứt mẻ, vội ngăn lại: "Đi, mọi người đều đi."
"Hồ Huyên, ta biết ngươi là người tốt mà!" Mộc Khả Nhân định nhào lên ôm tôi liền bị Lương Ân dùng tay ném sang một bên.
Sức lực thế này, bảo hắn là thể tu tôi cũng tin.
Dựa theo thông tin mà Mộc Khải Nhân nghe ngóng được, hội đấu giá Cổ Thành năm nay tổ chức tại biên giới phía Tây, nơi bốn bề đều là sa mạc.
Chuẩn bị hành trang lên đường xong xuôi, tôi mới hỏi Lương Ân không cần báo về cho tông môn một tiếng sao.
Hắn lắc đầu bảo không cần. Tôi ngẫm lại thấy cũng đúng, Nguyên Anh lão tổ như hắn tự ra lập môn phái riêng cũng được, cần gì phải báo cáo tỉ mỉ về.
Chẳng qua hồi trước sư phụ sợ tôi bên ngoài chịu khổ, nên tôi đi đâu làm gì cũng đều phải truyền tin. Vì thế khi tôi bị Mộ Quang Dao giả bắt nhốt, Huyền phong lờ mờ nhận ra có chuyện chẳng lành ngay.
Nhưng mà tôi sợ Mộ Quang Dao giả hãm hại bọn họ. Khi đó hệ thống với tôi là thứ quyền năng diệu kỳ không tài nào giải thích nỗi, dường như Mộ Quang Dao giả muốn gì cũng có thể thông qua hệ thống để đổi lấy.
Phải mất một thời gian rất lâu sau đó tôi mới biết nó không phải toàn năng, tuy làm được nhiều cái nhưng cái nào cũng cần nguồn năng lượng khổng lồ.
Giá mà tôi thông minh hơn, có lẽ đã chẳng ăn nhiều khổ đau đến thế, cũng có thể trục xuất kẻ đoạt xá kia càng sớm hơn.
Suốt đoạn đường đi, Mộc Khải Nhân cứ tần ngần nhìn tôi như muốn nói rồi thôi.
Rốt cuộc đợi đến khi Lương Ân tạm đả toạ trong phòng, hắn mới có gan dò hỏi.
"Hồ Huyên, ngươi và sư huynh của ta..." Hắn ngập ngừng lựa lời, "Có phải hai người..."
"Không có." Tôi lắc đầu, chặn hắn ngay tại đây, "Ngươi đừng nghĩ bậy."
Mộc Khải Nhân không tin: "Xưa nay ta chưa từng thấy sư huynh đối xử với ai tốt như vậy, ta nghĩ... có lẽ ngươi là tình kiếp của hắn."
Trông thấy vẻ mặt chẳng hiểu gì của tôi, Mộc Khải Nhân đành giải thích cặn kẽ hơn.
Hoá ra Lương Ân bị vướng bình cảnh, không thể tiếp tục thăng tiến. Sư phụ hắn mời sư trượng bên Phật tông bấm quẻ tính, phát hiện hắn có tình kiếp dang dở chưa hoàn thành, nếu không xử lý xong sẽ không thể vượt qua chướng ngại trên con đường tu tiên.
Ban đầu Mộc Khải Nhân không tin sư huynh lạnh lùng vô tình của hắn lại có thể yêu một người. Thế nhưng gặp tôi rồi, lại tận mắt chứng kiến thái độ Lương Ân dành cho tôi, hắn lại cảm thấy khả năng cao tôi chính là tình kiếp của sư huynh.
Nếu thật là thế thì mọi thứ lại đơn giản dễ hiểu hơn hẳn. Tôi sờ cằm, thầm nghĩ chỉ cần tìm biện pháp để Lương Ân độ kiếp thành công, hắn sẽ không còn tơ tưởng gì với tôi nữa.
"Ngươi có cách?" Mấy năm qua tôi học được cách nhìn mặt đoán ý, nên đại khái đoán được Mộc Khả Nhân đã nghĩ ra biện pháp gì đó mới đề cập chuyện này với tôi.
Mộc Khải Nhân gãi đầu: "Ta nghe nói ma tu có nhiều loại pháp bảo hỗ trợ đoạn tuyệt tình cảm... Ặc, ngươi... kỳ thực không phải ta ý kiến gì về ngươi nhưng mà..."
"Không sao." Tôi vỗ vai hắn, "Ta nghĩ biện pháp này khá hợp lý."
Muốn độ tình kiếp kỳ thực cũng đơn giản. Một là chấp nhận nếm trải tình yêu, hai là cắt đứt ngay tại chỗ.
Cho dù chọn biện pháp nào cũng đều không ảnh hưởng mấy đến người độ kiếp, vì vậy tình kiếp là kiếp dễ độ nhất ở tu chân giới. Phần khó của kiếp này chỉ nằm ở chỗ phải tìm ra được tình kiếp của mình là ai thôi.
Mộc Khải Nhân không muốn nói nhưng tôi hiểu ý của hắn. Hắn cảm thấy tôi không xứng với Lương Ân, không muốn sư huynh của hắn cùng tôi trải qua một mối lương duyên trời định.
Bản thân tôi cũng đồng tình. Lúc trước tôi mắng sư huynh không hiểu lòng mình bao nhiêu thì giờ đây tôi mới hiểu tấm lòng của họ khi thấy sư đệ cặp kè đũa lệch.
Đợi đến khi tôi giúp Lương Ân độ tình kiếp xong, duyên nợ hai bên coi như kết thúc, đến lúc đó tách ra là vừa vặn.
Hết thời hạn ba tháng, bí cảnh Ly Lan đóng lại, toàn bộ người bên trong đều bị trục xuất ra ngoài.
Mộc Khải Nhân tìm thấy chúng tôi, hào hứng khoe thành tựu của mình. Biết tôi đã có cặp mắt mới, hắn mừng còn hơn cả tôi, ồn ào nói rằng phải tổ chức tiệc ăn mừng.
Chắc hẳn hắn phát hiện giữa tôi với Lương Ân có gì đó khác lạ nên muốn tìm cách hoà giải bầu không khí. Dù sao hắn cũng có công cứu tôi khỏi nhà giam kia, tôi không muốn Mộc Khải Nhân lo lắng, giả vờ như chưa có gì xảy ra tại đầm nước cả.
Mộc Khải Nhân hỏi tôi kế tiếp đã dự định đi đâu chưa, tôi lắc đầu bảo chưa.
Hắn liền thần bí nói: "Nghe bảo hội đấu giá Cổ Thành sắp mở..."
"Mộc Khả Nhân!" Lương Ân nạt một tiếng, "Hội đấu giá đó là chợ đen của ma tu, ngươi muốn tìm chết à?"
"Dù sao ta cũng là Kết Đan trung kỳ rồi, sư huynh không thể đánh giá ta cao hơn một chút sao?" Mộc Khả Nhân ai oán nói, "Nghe bảo hội đấu giá này không có thời gian mở cố định, có khi là chục năm, cũng có khi trăm năm, địa điểm cũng không cố định nốt, nếu bỏ qua chưa biết tới bao giờ mới có cơ hội đi lại."
Tôi không khỏi tò mò: "Thời gian lẫn địa điểm đều không cố định, thế sao ngươi biết nó sẽ tổ chức ở đâu khi nào?"
Mộc Khả Nhân giải thích đại khái tuy không có công bố chính thức nhưng vẫn luôn có truyền miệng, hắn thăm dò tin tức thông qua vài tên ma tu ở bí cảnh Ly Lan mới biết hội đấu giá sắp mở.
"Hơn nữa đây cũng là dịp tốt để ta tìm tin tức tên ma tu dám đánh lén ta và sư huynh xuống đáy Tử Vực!" Hắn hùng hổ dập bàn.
Ma tu có thể đánh lén tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ chứng tỏ thực lực không hề tầm thường. Dù có yếu tố bị đồng môn hãm hại khiến bọn họ trở tay không kịp, song người này thực lực nhất định mạnh. . truyện đam mỹ
Lúc trước tâm tôi như tro tàn nên không chú ý kỹ, bây giờ lại cảm thấy khó hiểu: "Ma tu có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ trở lên sao còn phải giúp đỡ tu sĩ ám hại các ngươi? Sư đệ ngươi có đủ tiền công để trả nổi cho gã không đấy?"
Mộc Khả Nhân ho nhẹ: "Kỳ thực ta cũng thắc mắc hắn đã dùng gì để trao đổi mới mới được một cao thủ đến đối phó ta và sư huynh."
Đối phó sư huynh ngươi là chính, ngươi chỉ là hàng khuyến mãi tặng kèm thôi. Tôi trộm nghĩ trong bụng.
"Nhưng ma tu ấy mà, hung hăng chém giết đã là tính trời, giết người đoạt bảo cần gì lý do." Mộc Khả Nhân hùng hồn khẳng định.
Ánh mắt tôi nhìn Lương Ân có chút thương cảm, ý hỏi hắn thành ra như vầy đã lâu chưa, còn chữa được không.
Lương Ân nhìn tôi lắc đầu chán nản, thật sự không cách nào chữa được nữa.
Trước kia tôi ít khi có cơ hội gặp mặt ma tu, càng đừng nói là tham gia hội đấu giá do ma tu tổ chức, vì thế trong lòng khá tò mò muốn biết cái chợ đen này trông ra sao.
Hai trăm năm trước giới ma tu hỗn loạn vô cùng, không có trật tự cũng không có phân chia, mạnh ai nấy sống, hoàn toàn buông thả theo quy tắc khôn sống mống chết. Hiện tại đã ổn định hơn, thậm chí có phân chia thế lực rõ ràng, quan hệ giữa ma tu và chính đạo bớt căng thẳng hơn hẳn.
Lương Ân nhìn thấy sự háo hức trên gương mặt của tôi: "Huyên muốn đi?"
Mộc Khả Nhân ngờ vực: "Hắn đi hay không thì sư huynh vẫn sẽ theo bảo vệ ta mà, phải không sư huynh?"
Ánh mắt Lương Ân ném về phía hắn lạnh nhạt vô cùng: "Ngươi nằm mơ đấy à?"
Tôi sợ tình sư huynh đệ sứt mẻ, vội ngăn lại: "Đi, mọi người đều đi."
"Hồ Huyên, ta biết ngươi là người tốt mà!" Mộc Khả Nhân định nhào lên ôm tôi liền bị Lương Ân dùng tay ném sang một bên.
Sức lực thế này, bảo hắn là thể tu tôi cũng tin.
Dựa theo thông tin mà Mộc Khải Nhân nghe ngóng được, hội đấu giá Cổ Thành năm nay tổ chức tại biên giới phía Tây, nơi bốn bề đều là sa mạc.
Chuẩn bị hành trang lên đường xong xuôi, tôi mới hỏi Lương Ân không cần báo về cho tông môn một tiếng sao.
Hắn lắc đầu bảo không cần. Tôi ngẫm lại thấy cũng đúng, Nguyên Anh lão tổ như hắn tự ra lập môn phái riêng cũng được, cần gì phải báo cáo tỉ mỉ về.
Chẳng qua hồi trước sư phụ sợ tôi bên ngoài chịu khổ, nên tôi đi đâu làm gì cũng đều phải truyền tin. Vì thế khi tôi bị Mộ Quang Dao giả bắt nhốt, Huyền phong lờ mờ nhận ra có chuyện chẳng lành ngay.
Nhưng mà tôi sợ Mộ Quang Dao giả hãm hại bọn họ. Khi đó hệ thống với tôi là thứ quyền năng diệu kỳ không tài nào giải thích nỗi, dường như Mộ Quang Dao giả muốn gì cũng có thể thông qua hệ thống để đổi lấy.
Phải mất một thời gian rất lâu sau đó tôi mới biết nó không phải toàn năng, tuy làm được nhiều cái nhưng cái nào cũng cần nguồn năng lượng khổng lồ.
Giá mà tôi thông minh hơn, có lẽ đã chẳng ăn nhiều khổ đau đến thế, cũng có thể trục xuất kẻ đoạt xá kia càng sớm hơn.
Suốt đoạn đường đi, Mộc Khải Nhân cứ tần ngần nhìn tôi như muốn nói rồi thôi.
Rốt cuộc đợi đến khi Lương Ân tạm đả toạ trong phòng, hắn mới có gan dò hỏi.
"Hồ Huyên, ngươi và sư huynh của ta..." Hắn ngập ngừng lựa lời, "Có phải hai người..."
"Không có." Tôi lắc đầu, chặn hắn ngay tại đây, "Ngươi đừng nghĩ bậy."
Mộc Khải Nhân không tin: "Xưa nay ta chưa từng thấy sư huynh đối xử với ai tốt như vậy, ta nghĩ... có lẽ ngươi là tình kiếp của hắn."
Trông thấy vẻ mặt chẳng hiểu gì của tôi, Mộc Khải Nhân đành giải thích cặn kẽ hơn.
Hoá ra Lương Ân bị vướng bình cảnh, không thể tiếp tục thăng tiến. Sư phụ hắn mời sư trượng bên Phật tông bấm quẻ tính, phát hiện hắn có tình kiếp dang dở chưa hoàn thành, nếu không xử lý xong sẽ không thể vượt qua chướng ngại trên con đường tu tiên.
Ban đầu Mộc Khải Nhân không tin sư huynh lạnh lùng vô tình của hắn lại có thể yêu một người. Thế nhưng gặp tôi rồi, lại tận mắt chứng kiến thái độ Lương Ân dành cho tôi, hắn lại cảm thấy khả năng cao tôi chính là tình kiếp của sư huynh.
Nếu thật là thế thì mọi thứ lại đơn giản dễ hiểu hơn hẳn. Tôi sờ cằm, thầm nghĩ chỉ cần tìm biện pháp để Lương Ân độ kiếp thành công, hắn sẽ không còn tơ tưởng gì với tôi nữa.
"Ngươi có cách?" Mấy năm qua tôi học được cách nhìn mặt đoán ý, nên đại khái đoán được Mộc Khả Nhân đã nghĩ ra biện pháp gì đó mới đề cập chuyện này với tôi.
Mộc Khải Nhân gãi đầu: "Ta nghe nói ma tu có nhiều loại pháp bảo hỗ trợ đoạn tuyệt tình cảm... Ặc, ngươi... kỳ thực không phải ta ý kiến gì về ngươi nhưng mà..."
"Không sao." Tôi vỗ vai hắn, "Ta nghĩ biện pháp này khá hợp lý."
Muốn độ tình kiếp kỳ thực cũng đơn giản. Một là chấp nhận nếm trải tình yêu, hai là cắt đứt ngay tại chỗ.
Cho dù chọn biện pháp nào cũng đều không ảnh hưởng mấy đến người độ kiếp, vì vậy tình kiếp là kiếp dễ độ nhất ở tu chân giới. Phần khó của kiếp này chỉ nằm ở chỗ phải tìm ra được tình kiếp của mình là ai thôi.
Mộc Khải Nhân không muốn nói nhưng tôi hiểu ý của hắn. Hắn cảm thấy tôi không xứng với Lương Ân, không muốn sư huynh của hắn cùng tôi trải qua một mối lương duyên trời định.
Bản thân tôi cũng đồng tình. Lúc trước tôi mắng sư huynh không hiểu lòng mình bao nhiêu thì giờ đây tôi mới hiểu tấm lòng của họ khi thấy sư đệ cặp kè đũa lệch.
Đợi đến khi tôi giúp Lương Ân độ tình kiếp xong, duyên nợ hai bên coi như kết thúc, đến lúc đó tách ra là vừa vặn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.