Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Chương 5: Chuyển nhà

Mộc Tô Lí

22/03/2021

"Thằng cha mất nết tên Giang Thiêm chạy mất thật rồi."

Biên tập: Chuối

ai-do-5-0

Tình cờ, vào sáng thứ 2 có sự điều chỉnh lịch học. Buổi tự học tối lớp phó học tập tới văn phòng một chuyến, lúc về cầm theo thời khóa biểu mới tinh, dán lên bảng thông báo.

Thịnh Vọng híp mắt nhìn vài giây, vỗ Cao Thiên Dương hỏi: "Sao mấy cột buổi tối vẫn viết tên môn học?"

"Hả? Mấy cột nào?" Cao Thiên Dương đang mải nhắn tin wechat trong ngăn bàn, không để ý cậu hỏi gì.

"Thời khóa biểu dán trên bảng thông báo." Thịnh Vọng dừng xoay bút, đầu bút chỉ chỉ về phía trước. "Tối nay viết Vật Lý."

"Thời khóa biểu?"

"Ừ."

Cao Thiên Dương ngẩng đầu nhìn lên, khựng người chừng 3 giây rồi quay phắt lại hỏi: "Ê mọe, cậu ngồi ở vị trí thứ 2 từ dưới lên mà thấy được chữ trên thời khóa biểu á?"

"Ò."

"Thưa anh, anh gắn kính hiển vi lên mặt hay sao ấy ạ?"

Thịnh Vọng từ tốn nói rành mạch: "Cút."

"Đừng mà, tôi chỉ tỏ vẻ khiếp sợ tí thôi. Cậu nhìn quanh mà xem, cậu không phát hiện ra cậu là người duy nhất không bị cận trong lớp mình hay sao?" Cao Thiên Dương nói.

Thịnh Vọng chả thèm quay đầu, ngón cái hất hất sau lưng, ma xui quỷ khiến hạ giọng hỏi: "Cậu ta cũng không đeo kính thì cậu ta không phải là người à?"

Cao Thiên Dương chả biết gì sất, vẫn dùng âm lượng như thường để nói: "Bình thường anh Thiêm không đeo thôi, chờ lúc vào học cậu nhìn anh ấy mà xem."

Trong lòng Thịnh Vọng nói tôi nhìn cái khỉ ấy, đồ đần cậu nói to thế làm gì?

Cũng may Giang Thiêm đang tranh thủ nghỉ giữa giờ để ngủ bù nên không nghe thấy gì hết.

Thịnh Vọng bực bội lắm, sao ngày nào tên này cũng thiếu ngủ như kiểu ban đêm bận đi ăn trộm ý, có vấn đề gì không đấy?

Đang lúc thất thần, mấy người hàng trên bỗng nháo nhào lên.

Giọng nói của lớp phó học tập vang rền, sực mùi hóng hớt: "Thật mà, không biết có chuyện gì, cơ mà lúc tao tới văn phòng thấy mấy thầy cô bùng nổ hết cả, điên lắm, hưng phấn thôi rồi, nói chuyện ầm ĩ luôn."

"Nói gì?"

"Không nghe thấy, lúc tao vào mấy thầy cô bình thường lại rồi."

"Thế mày nói cái đíu gì."

Cao Thiên Dương là tên thích hóng hớt, nghe thấy lớp phó học tập nói thế bèn vọt qua mấy cái bàn nhao vào thảo luận. Vì thế loanh quanh một lúc mà vấn đề Thịnh Vọng hỏi hắn lúc ban đầu vẫn chưa có câu trả lời.

Nhưng chẳng mấy chốc đáp án đã tự tìm tới cửa.

Chẳng bao lâu sau khi tiếng chuông tự học buổi tối vang lên, chủ nhiệm lớp Hà Tiến cầm một chồng bài thi bước vào, đặt lên bàn trước rồi quen tay kéo tấm bảng sau lưng, cô nói: "Bài thi tuần đã chấm xong, tối nay lớp mình sẽ chữa bài thi một chút nhé."

Đến giờ Thịnh Vọng đã biết —-

Buổi tự học tối của cái trường xúi quẩy này không phải tự học thật, mà là phải lên lớp! Cả một tuần từ thứ 2 đến thứ 6, sắp xếp rất rõ ràng.

Vậy thì vấn đề ở đây là....

Buổi sáng thì giao bài tập về nhà, 3 môn Toán Lý Hóa hung tợn dã man, mỗi môn cho hẳn 1 đề. Ngữ Văn có tình người hơn chút, không giao cả một đề thi mà chỉ cho 2 câu đọc hiểu. Chỉ có một môn duy nhất tha cho bọn cậu, ấy là tiếng Anh, vì ban ngày không có tiết tiếng Anh.

Tóm lại, mấy môn dồn vào cũng tầm 8 trang giấy, tự học buổi tối thì không được tự học, thế mấy cái tờ ấy làm lúc nào giờ???

Thịnh Vọng tắc thở.

Hà Tiến nói mấy lời mở đầu xong, cầm xấp bài thi trước mặt lên phẩy nhẹ, nói: "Chắc là các em rất muốn biết mình thi thế nào phải không? Trước tiên tôi sẽ nói tổng thể nhé, tôi cảm thấy các em nghỉ hè xong thì chểnh mảng tụt dốc hết cả rồi."

Mọi người không dám hé răng, chỉ có vài người mấp máy môi, chắc đang chửi thầm nghỉ hè mười ngày mà cũng gọi là nghỉ hè.

"Nói chung thành tích không bằng những bài thi cuối học kỳ trước, tốc độ làm bài chậm hơn trước, cứ nhìn điểm thi là biết. Không phải các em không biết làm, mà là không kịp làm hết. Hầy, có vài bạn đến chữ cuối cùng rồi còn bị run, đáng thương quá, tôi cũng không nỡ lòng nào gạch đi —"

Nét mặt cô thả lỏng một chút, rồi giận dữ nói: "Cho nên tôi trừ thẳng điểm luôn, tiện tay trừ 2 điểm cả bài."

Trong lớp có người không kìm được thốt lên ơ.

Hà Tiến nói: "Ơ cái gì mà ơ, ăn vạ à? Ăn vạ có tác dụng gì không?"

Hơn bốn mươi con người kéo dài giọng đáp lời: "Không ạaaaaaaaaaa"

Thịnh Vọng: "...."

Bị stress quá đà nên điên cả lũ à?

Hà Tiến cũng nở nụ cười, không lấy làm lạ, chắc nhìn quen rồi: "Tôi biết thừa cái kiểu của các em rồi, lần nào cũng thế, nước đổ đầu vịt, tôi không muốn nói nhiều nữa, các em tự ngẫm lại xem có được không?"

Cả lớp lại kéo dài giọng: "Vângggggggg."

Hà Tiến chỉ vào họ nói: "Bịp bợm."

Cả lớp cười nghiêng ngả.

"Còn cười à!" Hà Tiến nói tiếp: "Lần này điểm trung bình lớp mình thấp hơn hẳn so với kì trước, có vài bạn đã rất cố gắng kéo tụt điểm xuống."

Hầu hết người trong lớp đều ngầm hiểu, mấy lúc thế này không nên nhìn ai hết, dẫu sao cũng phải nể mặt nhau tí. Nhưng vẫn không kìm nổi duỗi cổ nhìn quanh.

Trong phút chốc, Thịnh Vọng cảm giác như có đèn pha chiếu vào đỉnh đầu mình, ít nhất có 5,6 người đang nhìn cậu.

Hà Tiến đẩy kính mắt, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Bài thi không ra làm sao lại đi nhìn bạn học mới! Tôi đang muốn nói chuyện đó đây. Thịnh Vọng, thứ 7 mới vào lớp chúng ta, nội dung đề thi chưa được học chữ nào. Nhưng căn cứ theo chuyển đổi tỉ lệ thì 2 môn Lý Hóa của bạn ấy đều đạt B, tổng điểm 3 môn Toán Văn Anh vượt qua 300. Nếu đặt vào kì thi tuyển sinh Đại học thì bạn ấy đã đủ để vào khoa chính quy [1] rồi. Bạn ấy làm được điều này mà chỉ tốn 1 ngày."

[1] Khoa chính quy hay Đại học chính quy là trường Đại học mà sau khi tốt nghiệp sẽ nhận được bằng cử nhân.

Cô giơ 1 ngón tay, ánh mắt dừng trên người Thịnh Vọng và mỉm cười với cậu.



Trong phòng học yên ắng ba giây, sau đó tất cả phát rồ.

Hơn bốn mươi cái đầu đồng loạt quay phắt sang đây, hơn tám mươi con mắt nhìn chằm chặp cậu, Thịnh Vọng thấy ngứa râm ran.

Cậu kéo khóe miệng cười gượng, ngón tay đang xoay bút cố tình hất nhẹ, định bụng sử dụng chiến thuật rơi bút. Nhờ nhặt bút, cậu có thể khom lưng cho đến khi mọi người quay đi.

Kết quả cậu không cẩn thận hất mạnh quá, cây bút xoay 2 vòng bay thẳng ra đằng sau.

Thôi xong, đập vào ôn thần mất rồi.

Thịnh Vọng ngượng ngùng quay đầu lại, bỗng sửng sốt.

Trong lúc học, trên sống mũi Giang Thiêm thế mà có một cặp kính thật. Thấu kính rất mỏng, bằng hiểu biết hạn hẹp của Thịnh Vọng, có lẽ số độ không cao lắm. Gọng kính màu xám khói dài mảnh, nếu đeo trên mặt người khác sẽ thêm phần nho nhã, nhưng Giang Thiêm thì khác.

Ánh đèn trắng toát trên đỉnh đầu rọi xuống lớp thấu kính của hắn, mạ cho đôi mắt hắn lớp màu lành lạnh. Đúng kiểu "Tôi không vui" viết in hoa.

Cây bút rơi trên mặt bàn và quệt một đường xiên xẹo lên cánh tay của hắn, màu mực đối lập với làn da trắng ngần, trông vô cùng gai mắt.

Hắn nâng mắt lên, xuyên qua thấu kính nhìn Thịnh Vọng vài giây, sau đó nhặt bút lên đóng nắp lại.

"Cám ơn." Thịnh Vọng tưởng hắn định đưa cho mình, bèn nói cảm ơn rồi chuẩn bị giải thích. Ai ngờ cậu vừa há mồm ra đã thấy Giang Thiêm đặt mạnh cái bút xuống ngay trước mặt mình. Xong rồi chả thèm động đậy gì nữa.

"Cậu làm gì vậy?" Cậu hỏi.

Giang Thiêm nhìn bảng đen không chớp mắt, bảo: "Đỡ cho cậu lại ngứa tay."

Thịnh Vọng: "???"

"Sao thế?" Hà Tiến đứng trên bục giảng hỏi.

Thịnh Vọng không thể mách lẻo với giáo viên cái chuyện nhảm nhí thế được, đành quay người lại nở nụ cười với Hà Tiến: "Không có gì cô ạ. Chủ nhiệm Từ dặn em phải học tập Giang Thiêm nhiều hơn nên em vừa hỏi bạn ấy cách làm thế nào để đạt điểm chuẩn ạ."

Bạn học trong lớp bỗng cười ầm ĩ, không nhìn cậu chòng chọc nữa.

Hà Tiến cũng bật cười theo: "Đúng vậy, theo như kết quả thi vừa rồi thì 3 môn Toán Lý Hóa vẫn thấp hơn điểm chuẩn một chút. Nhưng không xa lắm đâu, cố gắng ôn tập thêm là được. Chỉ trong một đêm đã làm được như vậy chứng tỏ năng lực học tập của em cực kỳ tốt, cực kỳ giỏi."

Cô dùng hẳn 2 từ "cực kỳ" để khen cậu, Thịnh Vọng còn chả biết xấu hổ hùa theo trong lòng: Cô nói đúng lắm.

"Mấy môn Toán Lý Hoa thực ra là thế này, điểm cơ bản thì rất dễ lấy, nhưng tới một mức độ nhất định rồi mà muốn tiến lên nữa thì mỗi một điểm đều rất khó."

Hà Tiến vừa nói vừa chia chồng bài thi ra, đưa cho học sinh ngồi đầu hàng mỗi dãy để họ tự tìm bài của mình và truyền ra sau.

Đến tay Thịnh Vọng thì chỉ còn 2 bài. Một bài của cậu, một bài của Giang Thiêm. Thành tích một ngày đã chứng minh năng lực học tập của cậu đủ sức để khoe khoang như chim công xòe đuôi trước mặt giáo viên và phần lớn bạn học, nhưng khi thấy điểm của Giang Thiêm, cậu vội cụp đuôi lại.

Bởi vì Giang Thiêm đạt điểm tối đa.

Má nó.

Thịnh Vọng lặng lẽ lầm bầm một câu, sau đó đưa bài thi cho Giang Thiêm và nói: "Muốn lấy bài thi không? Cậu trả bút cho tôi, tôi đưa bài thi cho cậu. Tiền trao cháo múc."

Giang Thiêm liếc mắt nhìn bài thi: "Không có tiền."

Nói xong, người anh em đạt điểm tối đa tháo kính xuống, thò tay vào ngăn bàn lôi đống đề giao về nhà sáng nay ra, thuận tay cầm luôn cái bút của cậu để làm bài tập.

Thịnh Vọng tức lộn ruột.

Đối với giáo viên thì chữa đề thi khá phiền phức, nhưng với học sinh thì không khó khăn đến vậy. Học sinh lớp A ranh ma có tiếng, hầu như trên bàn ai cũng đặt 2 tờ đề, một đề thi mới kiểm tra xong vừa trả bài, một đề khác là bài tập.

Hà Tiến giảng bài trên bục giảng, còn học sinh phía dưới đổi qua đổi lại 2 cái bút. Họ nghe thấy chỗ mình làm sai thì sẽ cầm bút đỏ chú thích vào đấy, thời gian còn lại đều cắm đầu vào làm bài tập.

Hai việc làm song hành vô cùng nhuần nhuyễn, có thể thấy toàn là lũ cáo già.

Thịnh Vọng nhìn quanh, miệng nhủ thầm "Ai cho tui lương thiện", sau đó thò tay vào ngăn bàn lôi bài tập ra.

8 giờ, lớp tự học tối kết thúc, mấy đứa như Cao Thiên Dương gào lên "Yê" như bắt được vàng, sau đó nhấc cặp lao ra ngoài.

Thịnh Vọng kéo khóa balo, đang định gọi điện cho chú Tiểu Trần thì bỗng thấy Thịnh Minh Dương gọi tới.

"Alo?" Thịnh Vọng hoang mang một lát mới nhớ ra hôm nay là ngày Thịnh Minh Dương dọn nhà cho Giang Âu và Giang Thiêm. Nói cách khác, bắt đầu từ tối nay trở đi, trong khuôn viên rộng lớn của căn nhà tổ truyền ở ngõ Bạch Mã sẽ có thêm 2 người nữa.

Quả nhiên, Thịnh Minh Dương nói với con trai đôi ba câu rồi vào thẳng chủ đề: "Tự học buổi tối đã xong chưa? Tiểu Trần sắp tới cổng trường rồi, con dẫn Tiểu Thiêm về chung nhé."

Hứ.

Cậu ấm hấm hứ, nhủ thầm trong bụng thích dẫn thì tự đến mà dẫn, liên quan gì đến con. Một người sống lù lù thế kia mà còn phải dặn riêng nữa chứ, cứ làm như hắn chạy mất ấy.

Nghe điện thoại mà bực dọc quá, Thịnh Vọng nhấm nhẳng "Cậu ta ngồi ngay sau con, có chuyện gì thì bố tự nói với cậu ta đi này", nói xong bèn quay đầu giơ điện thoại về phía bàn sau. Ấy thế mà bàn sau đã trống không tự bao giờ, thằng cha mất nết tên Giang Thiêm chạy mất thật rồi.

- ------------------

Chúi: Cái lớp 11A này làm tui nhớ đến những tháng ngày ôn thi Đại học quá (;; _ ;;) Lúc nào trên bàn cũng có vài ba tờ đề.

Tối nay cho mọi người đọc một câu chuyện sau: Thư tuyển dụng địa ngục.

Vào thời kì ma pháp hưng thịnh, con người không phải sinh vật duy nhất thống trị hành tinh. Cả thế giới chia thành nhiều chủng loại, mà trên trời là Thiên Đường với những Thiên Sứ cánh trắng, dưới lòng đất tăm tối là Địa Ngục với đầu trâu mặt ngựa hung tợn, những chiếc áo choàng đen tồn tại ở tầng trung gian với nhiệm vụ câu hồn – Thần Chết và cuối cùng là con người, nhỏ bé yếu ớt.

Con người như bầy dê béo bở trong miệng lũ ác quỷ, như con chiên mù quáng hết lòng sùng bái thiên thần, như một nhiệm vụ hàng ngày của Thần Chết. Con người sẽ cứ yếu ớt cho đến khi diệt vong nếu không có sự xuất hiện của ma pháp. Có ma pháp, con người sản sinh ra những chiến binh, những chiến binh chiến đầu vì loài người, diệt trừ lũ ma quỷ và hỗ trợ thánh thần. Còn đối với Thần Chết, con người vẫn chỉ là một nhiệm vụ hàng ngày mà thôi.

Như mọi ngày, tôi cưỡi trên mình con ngựa chiến đen tuyền hung hãn, lao vào trong khu rừng mà tôi quen thuộc hơn cả chính nóc nhà mình. Bạn đồng hành bám theo phía sau. Họ thật chậm. Điều ấy làm tôi sảng khoái.

Tôi chưa bao giờ là một kẻ mù quáng sùng bài thánh thần, sợ hãi lũ đầu trâu mặt ngựa, tôi chỉ tin lưỡi kiếm trong tay mình. Khi lưỡi kiếm trong tay tôi cắt phăng cái đầu lũ gian ác, máu nóng của chúng tưới lên người khiến hai mắt tôi phát sáng, trái tim tôi thình thịch. Tôi từng tưởng tượng, nếu dưới lưỡi kiếm ấy là cái đầu của lũ thiên thần ngạo mạn hay đám Thần Chết nhạt nhẽo. Dĩ nhiên, đó chỉ là sự tưởng tượng lúc máu nóng xông lên não. Tôi mà làm thật thì có khi chưa kịp vung kiếm chạy lên thiên đàng đã bị con người gô cổ thiêu chết rồi.

Suy nghĩ miên man không làm tôi mất cảnh giác. Bởi thế khi con quái vật mồm chó mình vượn lao ra, ý đồ cắm những cái vuốt sắc tanh hôi của nó vào cơ thể yếu đuối của tôi, tôi đã kịp thời vung kiếm chặn lại.

Thật bất ngờ.

Mồm chó chưa bao giờ là nỗi lo của tôi. Có thể tập kích bất ngờ như con này quả là hiếm thấy. Tôi tặc lưỡi. Nhưng tiếc rằng chú mày vẫn phải bay đầu thôi.

Tôi vung kiếm, chiến đấu với toàn bộ sự hưng phấn của mình.

Mẹ tôi từng bảo, ôi con yêu, con thật ngạo mạn, sẽ có ngày sự ngạo mạn ấy giết chết con. Ôi thôi đi, bà là người phụ nữ làm ra những chiếc bánh thơm ngọt nhưng không phải một chiến binh dũng mãnh. Bà không hiểu tôi.

Tôi ước rằng mình có thể quay lại 1 giây trước và nghe lời mẹ.

Tôi nhìn đầu con Mồm chó lăn lông lốc trên đất là 5 vết cào trên tay mình. Quái thật. Hôm nay là ngày xúi quẩy gì thế này.



Tôi băng bó qua loa cho mình, bực bội nhấc cương ngựa lao đi làm nhiệm vụ.

Vết thương nhỏ ấy không đáng để một chiến binh bận tâm. Chúng chẳng nhằm nhò gì với tôi cho đến 1 tuần sau miệng vết thương vẫn mưng mủ và chưa thể khép lại. Thậm chí, cả cánh tay tôi bắt đầu tím tai. Không bác sĩ nào trong làng biết tôi bị làm sao.

Bạn bè khuyên tôi tới tìm những phù thùy, nhưng thật tiếc, họ chỉ biết gào rú và lăn lộn, miệng không ngừng lầm rầm "nguyền rủa", "nguyền rủa".

Củ lạc giòn tan?!

Tôi là chiến binh được ánh sáng của thần bao phủ, tôi đã làm lễ nhận chúc phúc, không một lời nguyền nào đủ sức làm tổn thương tôi.

Nhưng không thể cứ để thế mãi được. Với vài mối quan hệ, tôi tới tìm một Thần Chết.

Vì sao tôi không tìm thần thánh ấy à?

Vì bọn chúng quá ngạo mạn, cái giá phải trả nếu nhờ chúng chữa trị là đức tin của tôi. Mà tôi chỉ tin vào chính mình, tôi chiến đấu cho loài người và hỗ trợ thần thánh. Hỗ trợ, chỉ vậy thôi.

Thần Chết là giai tầng trung gian, có thể nói họ duy trì cân bằng của thế giới. Thần Chết không đòi hỏi, không cướp bóc, chỉ làm đúng bổn phận.

Tôi đã phải thực hiện vài nhiệm vụ mới giành được suất tới tìm Thần Chết.

Nhưng có vẻ tôi đã tìm nhầm Thần Chết. Cái gã trước mặt tôi lạnh tanh (hoặc có lẽ Thần Chết nào cũng vậy), ánh mắt nhìn tôi như nhìn mặt đất hay bức tường vậy. May mà hắn không dông dài, rất trực tiếp: Đây không phải lời nguyền. Đây là thư tuyển dụng nhân viên công chức dưới Địa Ngục. Chúc mừng.

Ồ, tôi xin thề khi hắn nói "Chúc mừng", cái mặt hắn chẳng khác gì "Toi rồi con ạ."

Hắn nói tiếp: Ngươi có 2 lựa chọn. 1 là xuống Đại ngục làm nhân viên công chức. 2 là để ta câu hồn và đưa ngươi vào vòng luân hồi. Thư tuyển dụng sẽ có hiệu lực trong 24h sắp tới.

Nghe thì có vẻ đi làm nhân viên công chức sướng hơn chết. Nhưng chớ quên Địa ngục là chốn gì. Vì sao bọn chúng phải ép một chiến binh như tôi xuống làm việc? Vì cả cái Đại ngục đíu có đứa ngu nào muốn làm nhân viên công chức phục vụ một đống thằng đầu trâu mặt ngựa sẵn sàng phang ghế vào mặt bạn nếu có gì bất mãn. Oke, xuống đấy thì tôi cũng toang sớm thôi, mà còn chả được đầu thai.

Nhưng nếu để Thần Chết câu hồn, tôi sẽ chết, sẽ xa bố mẹ và những vinh quang ngời ngời.

Tôi không cam lòng.

Tôi hỏi gã Thần Chết còn cách nào khác không. Hắn lắc đầu, vẫn cái mặt lạnh tanh.

Tôi thầm nghĩ: Xạo chó!

Thế là tôi bảo hắn: Vậy vào 24h sắp tới, tôi muốn được thăm thú nhân gian lần nữa. Xin anh hãy đi cùng tôi, vào 24h sau hãy câu hồn tôi đi.

Hừ.

Nghĩ mình mày biết xạo chó thôi à. Trước khi làm chiến binh, xạo chó là nghề của tao.

Tôi sẽ khiến hắn phải phun ra cách thứ 3.

Thần Chết lưỡng lự.

Có lẽ hắn chưa bao giờ "thăm thú" nhân gian, bình thường xuống nhân gian chỉ câu hồn rồi về. Tôi sẽ khiến hắn cảm nhận được khao khát sống sót mãnh liệt của tôi.

Cuối cùng hắn đã đồng ý.

Yê!

Đầu tiên tôi đưa hắn đến điện thờ. Không phải cầu xin cho tôi kiếp sau được sống sung sướng hay gì cả, mà cầu xin hãy che chở cha mẹ tôi. Vốn tôi chỉ định giả vờ cho Thần Chết xem, nhưng không ngờ cuối cùng lại rơi nước mắt. Đúng, tôi sắp chết, lần duy nhất trong đời tôi cầu nguyện là cho cha mẹ được sống đủ đầy khi không còn tôi.

Thần Chết nhìn tôi chằm chằm, bản mặt lạnh tanh, có vẻ hắn tò mò nhiều hơn cảm động.

Hừ.

Cứ chờ đấy, mới chỉ bắt đầu thôi.

Sau đó tôi dẫn hắn tới phố ăn vặt, mời hắn ăn những món lạc thú nhân gian. Trông hắn có vẻ khá thích. Trong quá trình đó tôi không quên bày tỏ niềm vui được sống và khao khát được tồn tại. Giữa chừng gặp một chuyện bất ngờ, ấy là một đứa bé gái tết bím xinh xẻo bị lạc đường với cái bụng réo vang. Tôi mua cho cô bé xiên thịt và giúp nó tìm lại bà nội. Con bé không có bố mẹ, cả 2 bố mẹ đã chết khi nó còn rất nhỏ.

Tôi than thở: Cái chết là sự tuyệt vọng kéo dài.

Thần Chết nhìn tôi, à quên mất có một tên chuyên đi câu hồn ở bên cạnh tôi.

Tôi nhún vai bảo: Có lẽ với các anh, linh hồn của chúng tôi chỉ là một nhiệm vụ hàng ngày. Tôi hiểu mà. Thần chết các anh nhìn thì công bằng nhưng thực chất máu lạnh hơn cả ác quỷ và thiên thần.

Thần Chết nhìn tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng lẽo đẽo theo tôi.

Sau đó chúng tôi vào một quán ăn, không phải vì tôi đói vì cái quán này toát lên mùi tởm lợm của ác quỷ.

Dù sắp xuống Địa ngục phục vụ cho ác quỷ nhưng tôi vẫn không quên dòng máu chiến binh của mình. Dù chỉ còn 1 giây thì tôi cũng phải chặt đầu bọn tởm lợm kia.

Dám ép bố mày làm công à!

Con mẹ chủ quán đon đả tiếp đón, ồ, là một con quỷ với thuật thôi miên. Cách tốt nhất là gậy ông đập lưng ông. Tôi để cho nó thôi miên tôi và khi nó tưởng tôi đã ngã lăn thì tôi sẽ vùng dậy cho nó một dao đứt cổ. Kế hoạch vốn hoàn mỹ cho đến khi Thần Chết vung lưỡi hái chém đôi con quỷ.

Ôi mẹ ơi.

Ngầu vler.

À quên, phiền vler!!!!

Nhìn cả cái chợ chạy tán loạn kia đi!!!

Anh giai này thiếu kiến thức xã hội quá đi mất!!!

Tôi định bật dậy chửi ổng mả, ai ngờ, Thần Chết đỡ tôi dậy và cho tôi nằm trên lưng hắn.

Hắn cõng tôi? (/// – ///)

Ngày xưa tôi cứ nghĩ Thần Chết lạnh toát, nhưng không, làn da hắn ấm hơn bất cứ thứ gì tôi từng chạm vào.

Tôi chỉ còn vài tiếng nữa.

Thực ra tôi không dám chắc mình có thể khiến hắn đổi ý, vì Thần Chết là kẻ sắt đá, không có linh hồn và tình cảm. Thôi thì tôi sẽ ỷ lại vào hắn một lần, coi như là phúc lợi vì hắn là người ở cạnh tôi trước khi tôi tiêu đời.

Tôi tiếp tục giả ngất và vùi đầu vào cổ hắn.

- --------------------------

Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ khiến hắn thay đổi ý định nếu mẹ không gọi tôi dậy ;; _ ;; Vâng, đấy là giấc mơ đêm qua của tui!!!! A a a!!! Sao lại gọi con dậy!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook