Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 119: Ai là phụ thân chân chính của Đồng Đồng (2)
Ngô Tiếu Tiếu
11/03/2017
Phần 2: Nhị di nương qua đời
Nàng theo bản năng ôm chặt bé vào lòng, sắc mặt trầm xuống, dặn dò bé:
"Từ giờ trở đi, không cho phép con lại trèo tường leo ra ngoài vào giờ nghỉ trưa nữa. Nếu con muốn tìm phụ thân, vậy thì giao việc đó cho mẫu thân đi, mẫu thân sẽ tìm phụ thân cho con"
Đồng Đồng nghe Vãn Thanh nói xong, vui sướng, mở to hai mắt:
"Mẫu thân, mẹ nói thật sao?"
"Mẫu thân từng nói không giữ lời với con sao?"
Đồng Đồng lập tức lắc đầu, bé biết mẫu thân là người nói là làm, cho nên mẹ nói sẽ tìm phụ thân cho bé thì mẹ sẽ thật sự tìm phụ thân cho bé.
Nghĩ vậy, Đồng Đồng vui vẻ hôn Vãn Thanh một cái:
"Cảm ơn mẫu thân, mẫu thân là tốt nhất, Đồng Đồng yêu nhất chính là mẫu thân nha"
Vãn Thanh thật không có biện pháp đối với bé, miệng giống như rót mật vậy, nhưng mà nàng lại tự nguyện chìm trong mật ngọt của bé.
"Được rồi, mẫu thân đã biết"
Vãn Thanh cũng hôn con một cái, trong lòng âm thầm cân nhắc.
Xem ra, trước mắt nàng chỉ có hai con đường có thể đi, một là cho phép Đồng Đồng tiếp tục đi tìm sáu nam nhân kia, hai là mình tìm một người có gia thế không rắc rối lập gia đình.
Sau đó nói người đó chính là phụ thân của Đồng Đồng.
Ngay cả chính nàng cũng không biết người sáu năm trước là ai? Đương nhiên Đồng Đồng cũng không biết, chỉ cần nàng nói tất nhiên là bé sẽ tin.
Nhưng mà … bây giờ bảo nàng đi nơi nào tìm một người nam nhân nguyện ý cưới một nữ nhân đã có con như nàng kia chứ? Mà quan trọng nhất là nàng phải có cảm tình với người đó, Vãn Thanh bắt đầu đau đầu.
Ngoài cửa, Hồi Tuyết cùng bà vú Trương thị nghe thấy âm thanh cười đùa vui vẻ trong phòng truyền ra, hai người liền cười tủm tỉm đi vào trong.
Đồng Đồng còn đang vui vẻ hạnh phúc ngồi trên đùi Vãn Thanh nói chuyện to nhỏ.
"Mẫu thân, trong mấy người kia thật sự không có ai là phụ thân của con hay sao?"
"Không có"
Thật ra là nàng căn bản không nhớ rõ bộ dáng của nam nhân kia, hơn nữa tối hôm đó lại còn không có trăng, trời đã tối càng tối. Vả lại lúc đó nàng chỉ vừa mới xuyên qua, còn đang hoang mang thì …
Nàng chỉ nhớ mơ hồ, người nọ tuy đeo mặt nạ nhưng dáng dấp cũng thuộc hàng diễn viên, cơ thể rất cao lớn mạnh mẽ, hơn nữa hắn hẳn là một người rất lãnh khốc lạnh lùng.
Nếu mà để nàng đối mặt với hắn, nàng cũng không biết.
Bởi vì thời gian dù sao cũng đã trôi qua sáu năm, cho dù là người quen cũng đều trở nên xa lạ, huống chi là người chỉ gặp qua một lần, không, nói chính xác là chỉ chạm vào cơ thể đó một lần.
Không lẽ, nàng phải cường hắn thêm một lần nữa để nhận thức hắn sao?
"Mẫu thân, mẹ hãy nghĩ thật kỹ lại đi"
"Thật không có"
Vãn Thanh lắc đầu, sau đó nhìn bé:
"Việc này con cứ giao cho mẫu thân đi"
"Dạ"
Đồng Đồng miệng mở lớn như còn muốn nói điều gì đó, Vãn Thanh nhanh chóng tìm đề tài khác, ngẩng đầu nhìn Hồi Tuyết đang đi tới:
"Hạ Hầu Mặc Viêm đi chưa?"
"Đi rồi, chàng ngốc này hôm nay rất kỳ quái nha, thế nhưng không nói một tiếng liền rời khỏi ngay lập tức. Nếu là trước kia, chỉ sợ đã đến nói một tiếng cáo từ với tiểu thư rồi"
"Em thật không ngờ, hôm nay hắn thật ngoan nha, không cằn nhằn một tiếng liền rời đi"
Hồi Tuyết thấy rất kỳ quái, Vãn Thanh thì không thấy gì.
Vì nàng nghĩ, Mặc Viêm chẳng qua là một chàng ngốc, ngày thường không thể nói lý với hắn, hắn luôn luôn làm theo ý của mình. Hôm nay như vậy, có lẽ ngày mai liền giống như ngày thường thôi.
Hơi đâu mà để ý tâm tình của một người ngốc kia chứ.
Mắt thấy trời đã đến buổi trưa, Vãn Thanh phân phó Hồi Tuyết dọn cơm trưa lên bàn, hai mẹ con hai người cùng nhau ngồi ăn cơm, ăn xong thì mạnh ai trở về phòng người ấy nghỉ ngơi.
Trong phòng của Vãn Thanh, Hồi Tuyết thấy tiểu thư đang dựa vào ở trên giường nệm, trong tay ôm một cái gối, đang ngây người, không hề để ý tới tình hình xung quanh, không khỏi kỳ quái hỏi:
"Tiểu thư, người đang nghĩ gì mà nhập thần như vậy?"
Vãn Thanh vô lực, ngẩng đầu nhìn Hồi Tuyết trả lời nàng:
"Ta đáp ứng bé sẽ đi tìm phụ thân cho bé, có thể đi nơi nào tìm đây?"
Nói xong liền vò đầu, Hồi Tuyết không khỏi cười rộ lên, nàng cũng rất tò mò. Năm đó nàng từng hỏi qua tiểu thư, nhưng tiểu thư luôn nói không rõ ràng.
Giờ phút này nghe Vãn Thanh nói xong, nhịn không được truy vấn nàng:
"Tiểu thư, người thật sự không nhớ được hình dáng của người đó sao?"
"Người thử cẩn thận suy nghĩ kỹ lại đi, Đồng Đồng dung mạo cùng tố chất tốt như vậy. Em đoán rằng, người đó nhất định là một nam nhân cực kỳ xuất sắc"
Vãn Thanh nghe xong, tức giận nói tiếp:
"Nó giống ta có được hay không?"
Hồi Tuyết lập tức phản bác:
"Em thấy chỉ có ánh mắt là giống tiểu thư, mấy cái khác đều không giống, em đoán, nhất định là giống cha rồi"
"Hồi Tuyết"
Vãn Thanh thẹn quá thành giận trực tiếp la lên, Hồi Tuyết lập tức vươn tay che miệng, lắc đầu liên tục, tỏ vẻ bản thân mình vô tội.
Nhất thời trong phòng an tĩnh không tiếng động, Vãn Thanh dựa vào ở trên giường nệm, mắt ngắm nghiền lại, ngủ mà không ngủ, thoáng cái đã qua buổi trưa, nàng cũng không có bước ra khỏi phòng một bước.
Đồng Đồng cũng không đến làm phiền nàng, mà đã đến Thạch viện chơi cùng Thượng Quan Hạo, sau khi dùng xong cơm, liền trở về Ngọc Trà Hiên.
Bé lặng lẻ hỏi nha hoàn liền biết, từ lúc bé trở về phòng thì mẫu thân cũng chưa từng xuất hiện, biết ngày hôm nay mẫu thân đã rất mệt, nên lặng lẽ về phòng của mình, chơi với Lưu Dận trong chốc lát liền đi ngủ.
Ngày mai bé còn phải đến trường nữa.
Vãn Thanh nghỉ ngơi cả buổi chiều, đọc sách giải trí một chút, trong thoáng chốc trời liền chuyển đen.
Nàng bây giờ cũng không còn khẩu vị để ăn, nhưng cũng phải ăn chút điểm tâm để giằng bụng, liền kêu Hồi Tuyết mang điểm tâm tiến vào.
Nàng tùy tiện ăn một chút ít, rửa mặt súc miệng rồi đi ngủ.
Giờ dần một khắc, nàng gặp một cơn ác mộng, giật mình tỉnh giấc, lại ngủ không được. Mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời còn đen kịt, ẩn ẩn còn truyền vào tiếng nói chuyện, nhao nhao ầm ĩ, khiến nàng không khỏi hiếu kỳ.
Nàng còn chưa lên tiếng hỏi, thì liền nghe bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng nói gấp gáp:
"Hồi Tuyết tỷ tỷ, hồi Tuyết tỷ tỷ"
Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, choàng áo khoác ngoài đi ra mở cửa, nói vài câu với tiểu nha hoàn liền đóng cửa quay trở vào phòng thấp đèn lên.
Vãn Thanh vội vàng hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
Hồi Tuyết trở về giường của mình, mặc quần áo tử tế, rồi đi đến trước giường Vãn Thanh, cột màn lụa lên, nhìn nàng, nhỏ giọng nói thầm:
"Nhị di nương chết rồi"
"Cái gì?"
Vãn Thanh bật người ngồi dậy, gương mặt mơ hồ nhìn Hồi Tuyết.
Nhị di nương tuy bệnh nặng nằm liệt giường, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, không thể nào bỗng nhiên chết được.
Hồi Tuyết vừa hầu hạ nàng mặc y phục, vừa đáp lời:
"Nghe tiểu nha hoàn nói, vào lúc nửa đêm, Nhị di nương tinh thần bỗng nhiên minh mẫn, liền muốn gặp nhị tiểu thư"
"Bà ta muốn nhân lúc nửa đêm mà đi thăm Thượng Quan Tử Ngọc, vì chắc rằng nàng ta đang ngủ, nên sẽ không nổi điên mà đánh bà ta"
'Nào ngờ ... bà ta vừa bước chân vào phòng nàng ta, liền phát hiện có điều không thích hợp, truy vấn tiểu nha hoàn kia, tiểu nha hoàn vì sợ hãi nên đã khai ra toàn bộ mọi việc"
"Nhị di nương nhất thời chịu không nổi đả kích, liền tắc thở, chết rồi"
Vãn Thanh thở dài một hơi:
"Thật sự là oan nghiệt mà"
Thượng Quan Tử Ngọc thì mất tích, Nhị di nương nói chết liền chết. Tuy rằng hai người này là những kẻ mà nàng căm thù đến tận xương, nhưng mà người đã chết, còn có cái gì có thể so đo nữa.
Nghĩ, liền mở miệng:
"Chúng ta đến Lan viện thôi, chuẩn bị hậu sự cho Nhị di nương"
Đáng thương, bà ta đặt hết tình yêu thương dành cho Thượng Quan Tử Ngọc, đến chết cũng không có con cháu cùng người thân chăm sóc trước lúc lâm chung, hết thảy đều là số mệnh, đúng là ác quả ác báo.
Trong đêm tối, khắp nơi trong Thượng Quan phủ đều vang lên tiếng nói chuyện ầm ĩ. Vãn Thanh rời khỏi Ngọc Trà Hiên, vừa vặn gặp Trương quản gia cùng Thượng Quan Hạo.
Thượng Quan Hạo lòng nóng như lửa đốt, dẫn theo một đám người, vừa vặn gặp phải Vãn Thanh, hai người không nói gì, gật đầu cùng nhau hướng Lan viện mà đi.
Lan viện tràn ngập tan thương, nha hoàn bà tử đều lệ rơi đầy mặt, mặc kệ chủ tử có đối xử tốt vời mình hay không, nay người đã chết, tự nhiên là thương tâm.
Nhị di nương đã được trang điểm xong, đang được đặt ở trên giường, trong rất an tĩnh trái ngược với đang ngủ.
Vãn Thanh cùng Thượng Quan Hạo ngồi ở bên ngoài, phân phó quản gia đi làm việc:
"Hiện tại ngươi đi mua một cái quan tài tốt nhất, phái người đưa tin cho lão thái thái"
"Dạ, nô tài đi làm ngay"
Trương quản gia mang theo một đám người đi làm việc.
Trong phòng, nha hoàn thiếp thân Hồng Vân của Nhị di nương cùng Vân Tụ đang khóc rống, mấy tiểu nha hoàn đang khuyên hai nàng bớt thương tâm.
Gian ngoài, Vãn Thanh nhìn Thượng Quan Hạo, chỉ thấy sắc mặt Thượng Quan Hạo đầy thương tâm khổ sở.
Thượng Quan Tử Ngọc thì mất tích, Nhị di nương thì chết, điều này khiến ông lập tức già đi mười tuổi, cả người lâm vào thương tâm.
Vãn Thanh mở miệng khuyên giải an ủi ông:
"Phụ thân, người đừng thương tâm quá, người cần phải bảo trọng thân thể"
Thượng Quan Hạo ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, từ từ mở miệng:
"Thanh nhi, kỳ thực phụ thân biết mẹ con các nàng đối với con không tốt, phụ thân không phải là không muốn trừng phạt các nàng, nhưng con biết không?"
"Nhị di nương cùng Tam di nương là người do mẫu thân con an bày cho cha, nàng lúc sắp chết, dặn dò cha, phải luôn đối xử tốt với mẹ con bọn họ. Cho nên có một số việc, phụ thân liền mở một con mắt nhắm một con mắt với bọn họ"
Thượng Quan Hạo nói xong, nước mắt chảy dài trên gương mặt ông, tâm tình vô cùng trầm trọng, nói tiếp:
"Mẫu thân của con là tri âm cả đời này của cha, cả đời này cha luôn kính trọng nàng, nàng là người duy nhất trong lòng cha"
Vãn Thanh nghe Thượng Quan Hạo nói xong, nàng thật tò mò vị mẫu thân quá cố của cổ thân thể này là hạng người gì?
Vì sao có thể tự tay dâng nữ nhân cho Thượng Quan Hạo, phu quân của mình, rốt cuộc là bà ta nghĩ cái gì?
Một nữ nhân nếu thật sự yêu nam nhân, sẽ tuyệt đối không chấp nhận được việc nam nhân của mình nạp thiếp chứ đừng nói là tự tay dâng tặng còn dặn dò như vậy trước lúc lâm chung.
Trừ phi … bà ta không thương yêu gì Thượng Quan Hạo.
Vãn Thanh nghĩ như vậy, bỗng nhiên đau lòng dùm cho ông.
Có lẽ, trong lòng Thượng Quan Hạo rất yêu bà ta, nhưng đáng tiếc, bà ta không thương ông. Cho nên nói, Thượng Quan Hạo mới là người đáng thương nhất.
"Phụ thân, ngươi trở về đi, nơi này đã có con rồi"
Vãn Thanh dìu Thượng Quan Hạo đi ra ngoài. Vừa lúc thấy Tam di nương cùng Tứ di nương đi cùng nữ nhi của mình đã đến trước cửa Lan việc.
Bọn họ vừa đặt chân vào trong liền nhìn thấy bóng dáng của nàng cùng Thượng Quan Hạo. Bọn họ liền chạy tới khóc rống, Thượng Quan Hạo khoát tay, ý bảo Tam di nương cùng Tứ di nương vào trong, bản thân mình thì hồi Thạch viện.
Tam di nương cùng Tứ di nương đi vào trong gian phòng, chỉ chốc lát, trong Lan viện liền vang lên tiếng khóc thảm thương.
Vãn Thanh đứng ở trong sân, trời vào đêm hơi lạnh tràn khắp Lan viện, khiến nàng nhịn không được ớn lạnh một cái.
Phía sau, Hồi Tuyết mang áo khoác đến, choàng vào trên thân thể nàng. Trước đó, nàng quan sát thấy trời đã bắt đầu trở lạnh nên kêu Hỉ nhi trở về lấy áo choàng.
Hồi Tuyết nhắc nhở Vãn Thanh:
"Tiểu thư, chú ý thân thể"
"Ừ, vào đi thôi"
Vãn Thanh đi vào trong, Tam di nương cùng Tứ di nương khóc đến ruột gan đứt từng khúc, tựa như khóc cha khóc mẹ. Nhất là Tứ di nương, một tiếng lại một tiếng thân ái tỷ tỷ, thật khiến cho người nghe nhịn không được rơi lệ.
Vãn Thanh nghe mà phiền chán liền mang Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi ra khỏi phòng, đến phòng khách.
Trời gần sáng, Trương quản gia đã trở lại, tất cả đều chuẩn bị xong, cũng đã cho người đi bẩm báo lão thái thái.
Ý của lão thái thái là, Nhị di nương chẳng qua chỉ là một di nương, thân phận thấp hèn, chẳng phải chính thê, cho nên không cần làm lễ lớn làm gì.
Cũng không cần treo cờ trắng trước cửa phủ, chỉ cần phái người đặt mua đồ trang sức, rồi chuẩn bị một cỗ quan tài tốt nhất cho nàng là được. Cho người trực tiếp đưa đến chùa, mọi người đến đó cúng bái hành lễ là xong.
Vãn Thanh dựa theo ý tứ của lão thái thái mà làm. Tất cả mọi việc nàng liền giao cho Trương quản gia đi xử lý, nàng cũng dặn dò thêm, đừng tiết kiệm, việc cúng bái hành lễ nhất định phải làm đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Trương quản gia nhận lệnh, lập tức bắt tay vào làm việc. Rất nhanh, từ trong phủ có một nhóm người mang theo một cái quan tài, bên trong là di thể của Nhị di nương, đi thẳng vào chùa để làm pháp sự.
Thượng Quan phủ nhất thời yên tĩnh trở lại, nhị tiểu thư Thượng Quan Tử Ngọc mất tích, Nhị di nương cũng đã chết, phủ đệ vốn náo nhiệt trong nhất thời vắng lạnh không âm thanh.
Nàng theo bản năng ôm chặt bé vào lòng, sắc mặt trầm xuống, dặn dò bé:
"Từ giờ trở đi, không cho phép con lại trèo tường leo ra ngoài vào giờ nghỉ trưa nữa. Nếu con muốn tìm phụ thân, vậy thì giao việc đó cho mẫu thân đi, mẫu thân sẽ tìm phụ thân cho con"
Đồng Đồng nghe Vãn Thanh nói xong, vui sướng, mở to hai mắt:
"Mẫu thân, mẹ nói thật sao?"
"Mẫu thân từng nói không giữ lời với con sao?"
Đồng Đồng lập tức lắc đầu, bé biết mẫu thân là người nói là làm, cho nên mẹ nói sẽ tìm phụ thân cho bé thì mẹ sẽ thật sự tìm phụ thân cho bé.
Nghĩ vậy, Đồng Đồng vui vẻ hôn Vãn Thanh một cái:
"Cảm ơn mẫu thân, mẫu thân là tốt nhất, Đồng Đồng yêu nhất chính là mẫu thân nha"
Vãn Thanh thật không có biện pháp đối với bé, miệng giống như rót mật vậy, nhưng mà nàng lại tự nguyện chìm trong mật ngọt của bé.
"Được rồi, mẫu thân đã biết"
Vãn Thanh cũng hôn con một cái, trong lòng âm thầm cân nhắc.
Xem ra, trước mắt nàng chỉ có hai con đường có thể đi, một là cho phép Đồng Đồng tiếp tục đi tìm sáu nam nhân kia, hai là mình tìm một người có gia thế không rắc rối lập gia đình.
Sau đó nói người đó chính là phụ thân của Đồng Đồng.
Ngay cả chính nàng cũng không biết người sáu năm trước là ai? Đương nhiên Đồng Đồng cũng không biết, chỉ cần nàng nói tất nhiên là bé sẽ tin.
Nhưng mà … bây giờ bảo nàng đi nơi nào tìm một người nam nhân nguyện ý cưới một nữ nhân đã có con như nàng kia chứ? Mà quan trọng nhất là nàng phải có cảm tình với người đó, Vãn Thanh bắt đầu đau đầu.
Ngoài cửa, Hồi Tuyết cùng bà vú Trương thị nghe thấy âm thanh cười đùa vui vẻ trong phòng truyền ra, hai người liền cười tủm tỉm đi vào trong.
Đồng Đồng còn đang vui vẻ hạnh phúc ngồi trên đùi Vãn Thanh nói chuyện to nhỏ.
"Mẫu thân, trong mấy người kia thật sự không có ai là phụ thân của con hay sao?"
"Không có"
Thật ra là nàng căn bản không nhớ rõ bộ dáng của nam nhân kia, hơn nữa tối hôm đó lại còn không có trăng, trời đã tối càng tối. Vả lại lúc đó nàng chỉ vừa mới xuyên qua, còn đang hoang mang thì …
Nàng chỉ nhớ mơ hồ, người nọ tuy đeo mặt nạ nhưng dáng dấp cũng thuộc hàng diễn viên, cơ thể rất cao lớn mạnh mẽ, hơn nữa hắn hẳn là một người rất lãnh khốc lạnh lùng.
Nếu mà để nàng đối mặt với hắn, nàng cũng không biết.
Bởi vì thời gian dù sao cũng đã trôi qua sáu năm, cho dù là người quen cũng đều trở nên xa lạ, huống chi là người chỉ gặp qua một lần, không, nói chính xác là chỉ chạm vào cơ thể đó một lần.
Không lẽ, nàng phải cường hắn thêm một lần nữa để nhận thức hắn sao?
"Mẫu thân, mẹ hãy nghĩ thật kỹ lại đi"
"Thật không có"
Vãn Thanh lắc đầu, sau đó nhìn bé:
"Việc này con cứ giao cho mẫu thân đi"
"Dạ"
Đồng Đồng miệng mở lớn như còn muốn nói điều gì đó, Vãn Thanh nhanh chóng tìm đề tài khác, ngẩng đầu nhìn Hồi Tuyết đang đi tới:
"Hạ Hầu Mặc Viêm đi chưa?"
"Đi rồi, chàng ngốc này hôm nay rất kỳ quái nha, thế nhưng không nói một tiếng liền rời khỏi ngay lập tức. Nếu là trước kia, chỉ sợ đã đến nói một tiếng cáo từ với tiểu thư rồi"
"Em thật không ngờ, hôm nay hắn thật ngoan nha, không cằn nhằn một tiếng liền rời đi"
Hồi Tuyết thấy rất kỳ quái, Vãn Thanh thì không thấy gì.
Vì nàng nghĩ, Mặc Viêm chẳng qua là một chàng ngốc, ngày thường không thể nói lý với hắn, hắn luôn luôn làm theo ý của mình. Hôm nay như vậy, có lẽ ngày mai liền giống như ngày thường thôi.
Hơi đâu mà để ý tâm tình của một người ngốc kia chứ.
Mắt thấy trời đã đến buổi trưa, Vãn Thanh phân phó Hồi Tuyết dọn cơm trưa lên bàn, hai mẹ con hai người cùng nhau ngồi ăn cơm, ăn xong thì mạnh ai trở về phòng người ấy nghỉ ngơi.
Trong phòng của Vãn Thanh, Hồi Tuyết thấy tiểu thư đang dựa vào ở trên giường nệm, trong tay ôm một cái gối, đang ngây người, không hề để ý tới tình hình xung quanh, không khỏi kỳ quái hỏi:
"Tiểu thư, người đang nghĩ gì mà nhập thần như vậy?"
Vãn Thanh vô lực, ngẩng đầu nhìn Hồi Tuyết trả lời nàng:
"Ta đáp ứng bé sẽ đi tìm phụ thân cho bé, có thể đi nơi nào tìm đây?"
Nói xong liền vò đầu, Hồi Tuyết không khỏi cười rộ lên, nàng cũng rất tò mò. Năm đó nàng từng hỏi qua tiểu thư, nhưng tiểu thư luôn nói không rõ ràng.
Giờ phút này nghe Vãn Thanh nói xong, nhịn không được truy vấn nàng:
"Tiểu thư, người thật sự không nhớ được hình dáng của người đó sao?"
"Người thử cẩn thận suy nghĩ kỹ lại đi, Đồng Đồng dung mạo cùng tố chất tốt như vậy. Em đoán rằng, người đó nhất định là một nam nhân cực kỳ xuất sắc"
Vãn Thanh nghe xong, tức giận nói tiếp:
"Nó giống ta có được hay không?"
Hồi Tuyết lập tức phản bác:
"Em thấy chỉ có ánh mắt là giống tiểu thư, mấy cái khác đều không giống, em đoán, nhất định là giống cha rồi"
"Hồi Tuyết"
Vãn Thanh thẹn quá thành giận trực tiếp la lên, Hồi Tuyết lập tức vươn tay che miệng, lắc đầu liên tục, tỏ vẻ bản thân mình vô tội.
Nhất thời trong phòng an tĩnh không tiếng động, Vãn Thanh dựa vào ở trên giường nệm, mắt ngắm nghiền lại, ngủ mà không ngủ, thoáng cái đã qua buổi trưa, nàng cũng không có bước ra khỏi phòng một bước.
Đồng Đồng cũng không đến làm phiền nàng, mà đã đến Thạch viện chơi cùng Thượng Quan Hạo, sau khi dùng xong cơm, liền trở về Ngọc Trà Hiên.
Bé lặng lẻ hỏi nha hoàn liền biết, từ lúc bé trở về phòng thì mẫu thân cũng chưa từng xuất hiện, biết ngày hôm nay mẫu thân đã rất mệt, nên lặng lẽ về phòng của mình, chơi với Lưu Dận trong chốc lát liền đi ngủ.
Ngày mai bé còn phải đến trường nữa.
Vãn Thanh nghỉ ngơi cả buổi chiều, đọc sách giải trí một chút, trong thoáng chốc trời liền chuyển đen.
Nàng bây giờ cũng không còn khẩu vị để ăn, nhưng cũng phải ăn chút điểm tâm để giằng bụng, liền kêu Hồi Tuyết mang điểm tâm tiến vào.
Nàng tùy tiện ăn một chút ít, rửa mặt súc miệng rồi đi ngủ.
Giờ dần một khắc, nàng gặp một cơn ác mộng, giật mình tỉnh giấc, lại ngủ không được. Mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời còn đen kịt, ẩn ẩn còn truyền vào tiếng nói chuyện, nhao nhao ầm ĩ, khiến nàng không khỏi hiếu kỳ.
Nàng còn chưa lên tiếng hỏi, thì liền nghe bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng nói gấp gáp:
"Hồi Tuyết tỷ tỷ, hồi Tuyết tỷ tỷ"
Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, choàng áo khoác ngoài đi ra mở cửa, nói vài câu với tiểu nha hoàn liền đóng cửa quay trở vào phòng thấp đèn lên.
Vãn Thanh vội vàng hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
Hồi Tuyết trở về giường của mình, mặc quần áo tử tế, rồi đi đến trước giường Vãn Thanh, cột màn lụa lên, nhìn nàng, nhỏ giọng nói thầm:
"Nhị di nương chết rồi"
"Cái gì?"
Vãn Thanh bật người ngồi dậy, gương mặt mơ hồ nhìn Hồi Tuyết.
Nhị di nương tuy bệnh nặng nằm liệt giường, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, không thể nào bỗng nhiên chết được.
Hồi Tuyết vừa hầu hạ nàng mặc y phục, vừa đáp lời:
"Nghe tiểu nha hoàn nói, vào lúc nửa đêm, Nhị di nương tinh thần bỗng nhiên minh mẫn, liền muốn gặp nhị tiểu thư"
"Bà ta muốn nhân lúc nửa đêm mà đi thăm Thượng Quan Tử Ngọc, vì chắc rằng nàng ta đang ngủ, nên sẽ không nổi điên mà đánh bà ta"
'Nào ngờ ... bà ta vừa bước chân vào phòng nàng ta, liền phát hiện có điều không thích hợp, truy vấn tiểu nha hoàn kia, tiểu nha hoàn vì sợ hãi nên đã khai ra toàn bộ mọi việc"
"Nhị di nương nhất thời chịu không nổi đả kích, liền tắc thở, chết rồi"
Vãn Thanh thở dài một hơi:
"Thật sự là oan nghiệt mà"
Thượng Quan Tử Ngọc thì mất tích, Nhị di nương nói chết liền chết. Tuy rằng hai người này là những kẻ mà nàng căm thù đến tận xương, nhưng mà người đã chết, còn có cái gì có thể so đo nữa.
Nghĩ, liền mở miệng:
"Chúng ta đến Lan viện thôi, chuẩn bị hậu sự cho Nhị di nương"
Đáng thương, bà ta đặt hết tình yêu thương dành cho Thượng Quan Tử Ngọc, đến chết cũng không có con cháu cùng người thân chăm sóc trước lúc lâm chung, hết thảy đều là số mệnh, đúng là ác quả ác báo.
Trong đêm tối, khắp nơi trong Thượng Quan phủ đều vang lên tiếng nói chuyện ầm ĩ. Vãn Thanh rời khỏi Ngọc Trà Hiên, vừa vặn gặp Trương quản gia cùng Thượng Quan Hạo.
Thượng Quan Hạo lòng nóng như lửa đốt, dẫn theo một đám người, vừa vặn gặp phải Vãn Thanh, hai người không nói gì, gật đầu cùng nhau hướng Lan viện mà đi.
Lan viện tràn ngập tan thương, nha hoàn bà tử đều lệ rơi đầy mặt, mặc kệ chủ tử có đối xử tốt vời mình hay không, nay người đã chết, tự nhiên là thương tâm.
Nhị di nương đã được trang điểm xong, đang được đặt ở trên giường, trong rất an tĩnh trái ngược với đang ngủ.
Vãn Thanh cùng Thượng Quan Hạo ngồi ở bên ngoài, phân phó quản gia đi làm việc:
"Hiện tại ngươi đi mua một cái quan tài tốt nhất, phái người đưa tin cho lão thái thái"
"Dạ, nô tài đi làm ngay"
Trương quản gia mang theo một đám người đi làm việc.
Trong phòng, nha hoàn thiếp thân Hồng Vân của Nhị di nương cùng Vân Tụ đang khóc rống, mấy tiểu nha hoàn đang khuyên hai nàng bớt thương tâm.
Gian ngoài, Vãn Thanh nhìn Thượng Quan Hạo, chỉ thấy sắc mặt Thượng Quan Hạo đầy thương tâm khổ sở.
Thượng Quan Tử Ngọc thì mất tích, Nhị di nương thì chết, điều này khiến ông lập tức già đi mười tuổi, cả người lâm vào thương tâm.
Vãn Thanh mở miệng khuyên giải an ủi ông:
"Phụ thân, người đừng thương tâm quá, người cần phải bảo trọng thân thể"
Thượng Quan Hạo ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, từ từ mở miệng:
"Thanh nhi, kỳ thực phụ thân biết mẹ con các nàng đối với con không tốt, phụ thân không phải là không muốn trừng phạt các nàng, nhưng con biết không?"
"Nhị di nương cùng Tam di nương là người do mẫu thân con an bày cho cha, nàng lúc sắp chết, dặn dò cha, phải luôn đối xử tốt với mẹ con bọn họ. Cho nên có một số việc, phụ thân liền mở một con mắt nhắm một con mắt với bọn họ"
Thượng Quan Hạo nói xong, nước mắt chảy dài trên gương mặt ông, tâm tình vô cùng trầm trọng, nói tiếp:
"Mẫu thân của con là tri âm cả đời này của cha, cả đời này cha luôn kính trọng nàng, nàng là người duy nhất trong lòng cha"
Vãn Thanh nghe Thượng Quan Hạo nói xong, nàng thật tò mò vị mẫu thân quá cố của cổ thân thể này là hạng người gì?
Vì sao có thể tự tay dâng nữ nhân cho Thượng Quan Hạo, phu quân của mình, rốt cuộc là bà ta nghĩ cái gì?
Một nữ nhân nếu thật sự yêu nam nhân, sẽ tuyệt đối không chấp nhận được việc nam nhân của mình nạp thiếp chứ đừng nói là tự tay dâng tặng còn dặn dò như vậy trước lúc lâm chung.
Trừ phi … bà ta không thương yêu gì Thượng Quan Hạo.
Vãn Thanh nghĩ như vậy, bỗng nhiên đau lòng dùm cho ông.
Có lẽ, trong lòng Thượng Quan Hạo rất yêu bà ta, nhưng đáng tiếc, bà ta không thương ông. Cho nên nói, Thượng Quan Hạo mới là người đáng thương nhất.
"Phụ thân, ngươi trở về đi, nơi này đã có con rồi"
Vãn Thanh dìu Thượng Quan Hạo đi ra ngoài. Vừa lúc thấy Tam di nương cùng Tứ di nương đi cùng nữ nhi của mình đã đến trước cửa Lan việc.
Bọn họ vừa đặt chân vào trong liền nhìn thấy bóng dáng của nàng cùng Thượng Quan Hạo. Bọn họ liền chạy tới khóc rống, Thượng Quan Hạo khoát tay, ý bảo Tam di nương cùng Tứ di nương vào trong, bản thân mình thì hồi Thạch viện.
Tam di nương cùng Tứ di nương đi vào trong gian phòng, chỉ chốc lát, trong Lan viện liền vang lên tiếng khóc thảm thương.
Vãn Thanh đứng ở trong sân, trời vào đêm hơi lạnh tràn khắp Lan viện, khiến nàng nhịn không được ớn lạnh một cái.
Phía sau, Hồi Tuyết mang áo khoác đến, choàng vào trên thân thể nàng. Trước đó, nàng quan sát thấy trời đã bắt đầu trở lạnh nên kêu Hỉ nhi trở về lấy áo choàng.
Hồi Tuyết nhắc nhở Vãn Thanh:
"Tiểu thư, chú ý thân thể"
"Ừ, vào đi thôi"
Vãn Thanh đi vào trong, Tam di nương cùng Tứ di nương khóc đến ruột gan đứt từng khúc, tựa như khóc cha khóc mẹ. Nhất là Tứ di nương, một tiếng lại một tiếng thân ái tỷ tỷ, thật khiến cho người nghe nhịn không được rơi lệ.
Vãn Thanh nghe mà phiền chán liền mang Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi ra khỏi phòng, đến phòng khách.
Trời gần sáng, Trương quản gia đã trở lại, tất cả đều chuẩn bị xong, cũng đã cho người đi bẩm báo lão thái thái.
Ý của lão thái thái là, Nhị di nương chẳng qua chỉ là một di nương, thân phận thấp hèn, chẳng phải chính thê, cho nên không cần làm lễ lớn làm gì.
Cũng không cần treo cờ trắng trước cửa phủ, chỉ cần phái người đặt mua đồ trang sức, rồi chuẩn bị một cỗ quan tài tốt nhất cho nàng là được. Cho người trực tiếp đưa đến chùa, mọi người đến đó cúng bái hành lễ là xong.
Vãn Thanh dựa theo ý tứ của lão thái thái mà làm. Tất cả mọi việc nàng liền giao cho Trương quản gia đi xử lý, nàng cũng dặn dò thêm, đừng tiết kiệm, việc cúng bái hành lễ nhất định phải làm đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Trương quản gia nhận lệnh, lập tức bắt tay vào làm việc. Rất nhanh, từ trong phủ có một nhóm người mang theo một cái quan tài, bên trong là di thể của Nhị di nương, đi thẳng vào chùa để làm pháp sự.
Thượng Quan phủ nhất thời yên tĩnh trở lại, nhị tiểu thư Thượng Quan Tử Ngọc mất tích, Nhị di nương cũng đã chết, phủ đệ vốn náo nhiệt trong nhất thời vắng lạnh không âm thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.