Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 183: Bắt đầu hối hận (cuối)
Ngô Tiếu Tiếu
03/08/2017
Phần cuối: Mặt dày
Hồi Tuyết sao có thể để cho Hạ Hầu Mặc Viêm đi vào phòng, cương người chặn ngang cửa phòng. Hạ Hầu Mặc Viêm thấy vậy, nheo nheo mắt, ánh mắt lạnh băng nhìn Hồi Tuyết, sau đó quay đầu đi một mạch.
Hồi Tuyết thấy Hạ Hầu Mặc Viêm đi rồi, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng hừ một tiếng.
Cuối cùng cũng tiễn ôn thần rời khỏi, thời điểm nên vào, ngươi không vào. Hiện tại muốn vào … Hừ, cũng không dễ dàng mà vào được.
Ai ngờ, Hạ Hầu Mặc Viêm cũng không phải thật sự rời đi, chẳng qua hắn đi vào phòng khách ôm chăn, gối cùng nệm ôm lại. Trải nệm trước cửa tân phòng, đặt gối lên, bung chăn ra, ngồi xuống, đang chuẩn bị nằm xuống. Hồi Tuyết thấy vậy, liền sợ hãi.
Vị gia này lại làm cái trò quái gỡ gì nữa đây?
Hồi Tuyết cười, hỏi:
"Thế tử gia, ngài đây là đang làm cái gì vậy?"
"Ta muốn nằm ngủ ở đây, nơi này thực mát mẻ nha"
Rõ ràng là đang vào đông, bên ngoài, gió đêm lạnh lẽo, ôn thần này hết lần này tới lần khác nói không khí mát mẻ, suy nghĩ thật sự là cùng người thường không giống nhau.
Hồi Tuyết nghĩ.
Vài vị mama cùng mấy nha hoàn đang đứng canh gác trước cửa đều kinh hoảng, quỳ đầy đất, khẩn cầu Hạ Hầu Mặc Viêm:
"Thế tử gia, tụi nô tỳ van cầu ngài, ngài mau mau vào trong phòng ngủ đi, ngàn vạn đừng ngủ ở nơi này"
Kỳ thực, không ai biết trong lòng Hạ Hầu Mặc Viêm đang suy nghĩ cái gì?
Hắn là vì nhất thời xúc động làm ra hành động không đáng mặt quân tử. Hiện tại, hắn thầm nghĩ, muốn bù đắp lại cho Vãn Thanh.
Tuy rằng, không có khả năng hoàn toàn tiêu trừ thương tổn trong lòng nàng, nhưng, hắn chỉ có thể làm được như thế, thời gian còn nhiều, hắn sẽ từ từ khiến nàng đối xử với hắn như lúc trước.
Hồi Tuyết đi vào trong phòng, nhìn thấy Vãn Thanh đang ngồi xếp bằng ở trên giường, nhắm mắt lại, đang dùng huyền lực chữa trị thương tổn.
Trên đỉnh đầu, khói xanh bay lượn lờ, tiếng nói chuyện bên ngoài cửa phòng, nàng nghe được rõ ràng. Cho nên, Hồi Tuyết vừa đi vào, nàng liền biết, mắt cũng không có mở ra, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Thuận theo ý hắn, thích làm như thế nào, tùy theo ý hắn. Một lát nữa, có chết cũng đừng làm phiền ta"
"Dạ, chủ tử"
Hồi Tuyết không dám nói gì, đi ra ngoài, chỉ thấy, ngoài cửa, nha hoàn cùng mama đều quỳ rập xuống đất không dám nhìn thẳng, vừa nhìn thấy Hồi Tuyết đi ra, liên tiếp hỏi nàng:
"Thế tử phi nói sao?"
Hồi Tuyết nhìn lướt qua mấy mama cùng nha hoàn, phân phó ý của Vãn Thanh:
"Lưu lại người gác đêm, còn những người khác, còn phận sự gì thì đi làm tiếp, không còn thì đi ngủ đi"
"Dạ"
Những người kia lên tiếng trả lời, liếc trộm thế tử gia, lại phát hiện, thế tử gia thế nhưng đã nhắm mắt lại, có vẻ như đã ngủ.
Chỉ trừ bỏ hai nha hoàn gác đêm lưu lại, người khác đều lui xuống. Mấy vị mama lớn tuổi càng nghĩ càng sợ hãi.
Nếu thế tử gia xảy ra chuyện gì, thân già bọn họ không đảm đương nổi, trong đó, có người đã nhanh chân chạy báo tin cho Tống trắc phi.
Tống trắc phi liền phái người báo tin lại cho Hán Thành Vương Hạ Hầu Đạt Trân.
Hạ Hầu Đạt Trân nghe xong, nhẹ nhíu mày, nhìn trời đêm bên ngoài kia.
Thời tiết giá lạnh, đất đóng băng, thằng nhóc khờ khạo đó lại nổi điên làm cái gì vậy chứ?
Nhưng ông cũng không cho rằng Vãn Thanh đã làm sai điều gì.
Con người ta êm đẹp gả cho hắn, đại hôn không vào tân phòng mò đến nơi khác, đương nhiên bây giờ cũng nên ăn chút khổ. Ông chỉ là sợ Mặc Viêm chịu không nổi thôi, đây là chuyện của bọn nhỏ, đều đã là người trưởng thành, tự quyết định là được rồi.
Vả lại, ông tin tưởng cô nhóc đó cũng là người biết trước sau, sẽ không làm việc tổn hại đến Mặc Viêm. Chuyện của vợ chồng son để vợ chồng son tự giải quyết.
"Ừ, tùy bọn chúng muốn làm gì thì làm"
Nói xong, liền không để ý tới việc này, chuyên tâm xem văn án.
Cổ Uyển.
Hồi Tuyết ở trong phòng, càng nghĩ càng lo lắng, liền ôm thêm chăn từ trong phòng đi ra ngoài, phủ lên người Hạ Hầu Mặc Viêm.
Nếu thế tử gia thật sự chết rét tại nơi này, chủ tử rất có thể sẽ dính phiền toái.
Vãn Thanh ở trong phòng trị thương xong, nghe Hồi Tuyết nói, Hạ Hầu Mặc Viêm vẫn còn chưa đi, sắc mặt không khỏi có chút khó coi. Nhưng, nàng vẫn không cho hắn vào trong phòng, chỉ phân phó Hồi Tuyết chuẩn bị chút nước nóng, tắm rửa sơ rồi đi ngủ.
Ngày thứ hai, toàn bộ Hán Thành Vương phủ đều biết chuyện tối hôm qua.
Thế tử gia muốn vào tân phòng, thế tử phi đóng cửa, ngăn thế tử lại ở ngoài, thế tử gia kiên trì không đi, ngủ một đêm ở ngoài cửa, trong thời tiết rét lạnh.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong phủ nghị luận ầm ĩ. Thời điểm Vãn Thanh thức dậy, Hạ Hầu Mặc Viêm đã tỉnh, cũng đi rồi, cũng không biết hắn có bị gì không. Bên trong gian phòng, Hỉ nhi cùng Phúc nhi giúp Vãn Thanh chải đầu, Hồi Tuyết đứng ở một bên, nhàn nhạt hồi bẩm:
"Chủ tử, thế tử gia đã thức dậy"
"Ừ, không cần để ý đến hắn"
Vãn Thanh nhíu mày, tức giận mở miệng nói.
Đối với việc Hạ Hầu Mặc Viêm thay đổi thất thường, nàng thật sự không muốn để ý tới nữa. Chỉ nằm trước cửa một đêm, mà muốn nàng tha thứ chuyện xảy ra hôm đại hôn sao? Hừ, đâu có dễ.
Lúc này, cho dù Hán Thành Vương cùng thái phi nương nương đến cầu tình, nàng cũng mặc kệ, đừng mong nàng dễ dàng cho hắn vào phòng. Bộ trông nàng dễ dãi lắm sao?
Trong lòng nàng âm thầm tính toán.
Điều khiến nàng bất ngờ là, thái phi nương nương cùng Hán Thành Vương, cả hai người đều không xuất hiện giúp chàng ngốc đó cầu tình. Tựa hồ, đối với chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua giống như không biết đến.
Kỳ thực, Vãn Thanh biết, bọn họ không phải không biết, mà bọn họ chỉ là không để ý tới, tùy nàng cùng chàng ngốc đó tự giải quyết.
Vãn Thanh vốn tưởng rằng, Hạ Hầu Mặc Viêm cũng sẽ làm ầm ĩ lên, có lẽ, trải qua ăn khổ một đêm đó hắn sẽ không tới quấy rầy nàng nữa. Nào ngờ, đêm nay, nàng vừa tu luyện xong huyền lực, liền nghe được giọng nói của Hồi Tuyết vang lên ngoài cửa phòng.
Hạ Hầu Mặc Viêm lại tới nữa, giống như đêm trước, hắn ôm chăn, gối cùng nệm êm, trải ở trước cửa phòng, tiếp tục ngủ ở ngoài cửa. Trong phòng, Vãn Thanh mở mắt ra, lạnh lùng nhìn vào giữa không trung, suy nghĩ.Hạ Hầu Mặc Viêm tính cách vốn rất cố chấp cùng kiêu ngạo, hiện tại, tính cách đó vẫn không thay đổi, cứ để cho hắn ở bên ngoài đông lạnh, cũng khiến cho đầu óc của hắn tỉnh táo lại.
Đừng tưởng rằng, nàng mềm lòng liền cho hắn đi vào phòng, có lẽ, nếu thời điểm đại hôn không có phát sinh chuyện gì, thì với hành động ngu ngốc hiện tại của Mặc Viêm, nàng sẽ mềm lòng.
Nhưng, những hành động từ ngày đại hôn đến nay của hắn đối với nàng, nàng không có khả năng mềm lòng, ngay cả nửa điểm đau lòng cũng không. Trước đó cứu hắn, là bởi vì nàng từng nợ ân tình của hắn, không có nghĩa là nàng đã quên những chuyện mà hắn đã làm với nàng.
Vãn Thanh nghĩ, nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện huyền lực, Hồi Tuyết liền đi đến, lo lắng mở miệng hỏi:
"Tiểu thư, hay là để cho thế tử gia tiến vào trong phòng đi, ở ngoài phòng đơn ngủ qua tối nay thôi, được không? Hôm nay, sắc trời bên ngoài rất âm u, em đoán khoảng nửa đêm trời sẽ đổ tuyết, nếu thế tử gia ngủ ở bên ngoài … chỉ sợ sẽ chết rét, nếu vậy … việc này sẽ rất phiền toái"
Bên trong tân phòng, phân ra hai gian, nội – ngoại.
Ngoại, là phòng đơn, dùng đón khách, gần cửa sổ có một cái giường nhỏ, có sẵn đệm chăn ấm áp. Chỉ là, Hồi Tuyết mới mở miệng nói xong, Vãn Thanh lại hừ lạnh, tiếp lời:
"Chẳng lẽ hắn lạnh còn không biết trở về phòng mình hay sao? Cho dù ngu ngốc, cũng không ngốc đến như vậy, hừ"
Đối với chuyện Hạ Hầu Mặc Viêm muốn tiến vào tân phòng, Vãn Thanh phá lệ vô cùng mẫn cảm, chuyện này không giống với những chuyện khác. Nếu là chuyện khác, nàng không so đo với hắn, hai người vẫn duy trì một khoảng cách, khách khách khí khí với hắn.
Nhưng, bây giờ là muốn vào phòng ngủ … lại là một chuyện khác.
Vãn Thanh nói đến như thế, Hồi Tuyết cũng không tiện lên tiếng, nhanh chóng phân phó nha hoàn đem nước nóng tới, hầu hạ Vãn Thanh tắm rửa xong, mạnh ai nấy ngủ.
Thời điểm nửa đêm, ngoài cửa sổ gió nổi lên vù vù, âm thanh rất lớn, trời đêm rét lạnh bắt đầu đổ tuyết, bông tuyết như bạch mai đang bay múa giữa đêm khuya, vừa chạm đất liền biến thành băng.
Vãn Thanh ngủ ở trên giường, lăn qua lộn lại, ngủ không được. Nàng luôn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, hi vọng Hạ Hầu Mặc Viêm nhanh chút cút về phòng của hắn, đừng có cố chấp mà trụ lại.
Nhưng mà, nàng chú ý lắng nghe, lại không nghe thấy động tĩnh gì ngoại trừ tiếng gió ào ào cùng âm thanh tuyết rơi, làm hại nàng lo lắng không yên, nhịn không được nữa, nhanh chóng bật ngồi dậy, đứng lên.
Nếu Hạ Hầu Mặc Viêm thật sự đông chết ở bên ngoài, không cần nói đến việc Hán Thành Vương phủ sẽ đem mình thành kẻ thù, chính là lương tâm của nàng cũng tránh không khỏi áy náy.
Tuy rằng là do hắn cam tâm tình nguyện bị đông chết, nhưng … nàng có thể cùng một người có trí lực của một đứa trẻ tám tuổi như hắn so đo sao?
Lại nói, nếu hắn thật sự chết rét, chỉ sợ bé sẽ rất thương tâm, nàng không muốn bé bị tổn thương.
Nghĩ liền chuẩn bị gọi Hồi Tuyết dậy, đi ra ngoài nhìn xem một chút, chợt nghe phía ngoài phòng vang lên âm thanh sốt ruột cùng lo lắng.
Là âm thanh của nha hoàn gác đêm, tổng thể, là khuyên Hạ Hầu Mặc Viêm trở về, Vãn Thanh nghe xong, liền không có động tĩnh, lẳng lặng chờ hắn trả lời.
Vốn, nàng nghĩ, Hạ Hầu Mặc Viêm ăn khổ, biết khó, sẽ đi về. Ai ngờ, nàng chờ trong chốc lát, thế nhưng lại trực tiếp nghe tiếng khóc lóc, còn kèm theo tiếng kêu hoán.
"Thế tử gia không còn thở, cơ thể bị đông cứng rồi, thế tử phi, thế tử phi, thế tử gia chết rồi"
Âm thanh hoảng loạn vang lên khắp Cổ Uyển, Vãn Thanh nhanh chóng chạy ra ngoài, Hồi Tuyết cũng âm thanh hô hoán làm thức tỉnh, nhảy xuống giường, chạy thẳng ra ngoài phòng.
Hạ Hầu Mặc Viêm nằm trước cửa, bị tuyết rơi bao phủ toàn thân, cả người và chăn đệm đều đóng thành từng mảng băng, một chút phản ứng cũng không có.
Vãn Thanh lập tức đi qua, ngón tay duỗi ra trước mũi, cảm nhận được hơi thở thoi thóp, rất yếu, cũng may là chưa tắt hơi thở. Nhíu mày, hơi thở quả thật rất yếu, lập tức phân phó Hồi Tuyết:
"Đem hắn mang vào trong đi"
"Dạ, chủ tử"
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đỡ hắn vào trong phòng, phân phó nha hoàn lui xuống, Vãn Thanh đỡ Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi lên giường, nàng ngồi phía sau lưng hắn, dùng huyền lực sưởi ấm cho hắn.
Chỉ một lát sau, cơ thể bị đông cứng của Hạ Hầu Mặc Viêm, liền ấm lên một chút, sắc mặt cũng hồng thuận, tốt hơn nhiều, chính là còn chưa tỉnh lại.
Vãn Thanh vừa thu huyền lực lại, sắc mặt nhăn nhó, khó coi, phân phó Hồi Tuyết:
"Nấu chút nước gừng cho hắn uống, đắp nhiều chăn một chút, hắn sẽ không có chuyện đâu"
"Dạ, chủ tử"
Hồi Tuyết gật đầu, thấy sắc mặt Hạ Hầu Mặc Viêm đã hồng thuận, hơi thở cũng đều đặn, thấy hắnkhông có việc gì, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi ra ngoài phân phó tiểu nha hoàn nấu nước gừng.
Trong lúc nhất thời, không khí trong Cổ Uyển giữa đêm khuya vô cùng bận rộn, Vãn Thanh cảm thấy mệt mỏi, đi vào nội phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau, nàng đang ngủ say, mơ mơ màng màng, nghe được tiếng nói chuyện từ ngoại phòng truyền vào, cẩn thận nghe một chút, là giọng nói của Đồng Đồng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm.
Bé dùng âm thanh kỳ quái hỏi phụ thân mình:
"Phụ thân, con nghe người ta nói, mẫu thân không cho phụ thân vào phòng, nên phụ thân mới bị thế này phải không?"
Tiếng cười của Hạ Hầu Mặc Viêm truyền vào nội phòng, không nói gì, Đồng Đồng lại hỏi tiếp:
"Bọn họ nói, đêm qua phụ thân bị tuyết đông cứng, làm con sợ muốn chết, hiện tại, xem ra phụ thân rất tốt nha, không có việc gì rồi"
"Ừ, là nương tử đã cứu phụ thân"
Trong giọng nói của Hạ Hầu Mặc Viêm mang theo một chút mềm mại, tinh khiết. Có vẻ như, đêm qua bị lạnh đến đông cứng căn bản là việc rất nhỏ. Hiện tại, tâm tình của hắn vô cùng tốt.
Bởi vì hắn rốt cuộc đã vào tân phòng được rồi nha.
Đêm qua, hắn là vận huyền lực chống cự rét lạnh, đừng nói là nằm suốt đêm trong tuyết, chính là ở trong hầm băng cũng không có trở ngại. Nhưng, hắn bởi vì muốn nàng đồng tình, cho nên liền để mặc thân thể bị rét lạnh làm đông cứng toàn thân.
Hơn nữa, hắn tin tưởng, nương tử nhất định sẽ cho hắn vào phòng.
Nàng là hạng người gì, hắn biết rất rõ. Nếu như … tối hôm qua, thân phận của hắn đổi thành Đàm Đài Văn Hạo, hắn chính là bị đông chết nàng cũng sẽ không nhíu mày, dù là một chút.
Nhưng, cố tình, thân phận này của hắn lại là Hạ Hầu Mặc Viêm, một thằng ngốc, cho nên nàng đương nhiên sẽ không để mặc hắn tự sinh tự diệt.
Đồng Đồng nghe phụ thân trả lời xong, hơn nữa, bé quan sát thấy nét mặt của phụ thân còn rất hạnh phúc nữa, bé liền cảm thấy rất vui nha, bé bây giờ đã có mẫu thân cùng phụ thân rồi nha, bé có nhà rồi nha, Đồng Đồng cao hứng mở miệng nói:
"Phụ thân, con đi học đây, chờ con tan học liền tới thăm phụ thân nha"
"Ừ, Đồng Đồng ngoan ngoãn đến trường nha, phụ thân chờ con"
Âm thanh líu ríu của hai cha con truyền vào trong nội phòng, Vãn Thanh nhắm mắt nằm ở trên giường thất thần trong chốc lát.
Nàng không nghĩ tới, cứ như vậy liền đem Hạ Hầu Mặc Viêm vào trong phòng, ngẫm lại, lại cảm thấy không cam lòng. Nàng thật sự muốn lập tức ra bên ngoài túm cổ hắn quăng ra ngoài.
Nhưng, nghĩ tới nghĩ lui liền từ bỏ, đó thật sự không phải hành vi của một thục nữ nên làm.
Hồi Tuyết sao có thể để cho Hạ Hầu Mặc Viêm đi vào phòng, cương người chặn ngang cửa phòng. Hạ Hầu Mặc Viêm thấy vậy, nheo nheo mắt, ánh mắt lạnh băng nhìn Hồi Tuyết, sau đó quay đầu đi một mạch.
Hồi Tuyết thấy Hạ Hầu Mặc Viêm đi rồi, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng hừ một tiếng.
Cuối cùng cũng tiễn ôn thần rời khỏi, thời điểm nên vào, ngươi không vào. Hiện tại muốn vào … Hừ, cũng không dễ dàng mà vào được.
Ai ngờ, Hạ Hầu Mặc Viêm cũng không phải thật sự rời đi, chẳng qua hắn đi vào phòng khách ôm chăn, gối cùng nệm ôm lại. Trải nệm trước cửa tân phòng, đặt gối lên, bung chăn ra, ngồi xuống, đang chuẩn bị nằm xuống. Hồi Tuyết thấy vậy, liền sợ hãi.
Vị gia này lại làm cái trò quái gỡ gì nữa đây?
Hồi Tuyết cười, hỏi:
"Thế tử gia, ngài đây là đang làm cái gì vậy?"
"Ta muốn nằm ngủ ở đây, nơi này thực mát mẻ nha"
Rõ ràng là đang vào đông, bên ngoài, gió đêm lạnh lẽo, ôn thần này hết lần này tới lần khác nói không khí mát mẻ, suy nghĩ thật sự là cùng người thường không giống nhau.
Hồi Tuyết nghĩ.
Vài vị mama cùng mấy nha hoàn đang đứng canh gác trước cửa đều kinh hoảng, quỳ đầy đất, khẩn cầu Hạ Hầu Mặc Viêm:
"Thế tử gia, tụi nô tỳ van cầu ngài, ngài mau mau vào trong phòng ngủ đi, ngàn vạn đừng ngủ ở nơi này"
Kỳ thực, không ai biết trong lòng Hạ Hầu Mặc Viêm đang suy nghĩ cái gì?
Hắn là vì nhất thời xúc động làm ra hành động không đáng mặt quân tử. Hiện tại, hắn thầm nghĩ, muốn bù đắp lại cho Vãn Thanh.
Tuy rằng, không có khả năng hoàn toàn tiêu trừ thương tổn trong lòng nàng, nhưng, hắn chỉ có thể làm được như thế, thời gian còn nhiều, hắn sẽ từ từ khiến nàng đối xử với hắn như lúc trước.
Hồi Tuyết đi vào trong phòng, nhìn thấy Vãn Thanh đang ngồi xếp bằng ở trên giường, nhắm mắt lại, đang dùng huyền lực chữa trị thương tổn.
Trên đỉnh đầu, khói xanh bay lượn lờ, tiếng nói chuyện bên ngoài cửa phòng, nàng nghe được rõ ràng. Cho nên, Hồi Tuyết vừa đi vào, nàng liền biết, mắt cũng không có mở ra, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Thuận theo ý hắn, thích làm như thế nào, tùy theo ý hắn. Một lát nữa, có chết cũng đừng làm phiền ta"
"Dạ, chủ tử"
Hồi Tuyết không dám nói gì, đi ra ngoài, chỉ thấy, ngoài cửa, nha hoàn cùng mama đều quỳ rập xuống đất không dám nhìn thẳng, vừa nhìn thấy Hồi Tuyết đi ra, liên tiếp hỏi nàng:
"Thế tử phi nói sao?"
Hồi Tuyết nhìn lướt qua mấy mama cùng nha hoàn, phân phó ý của Vãn Thanh:
"Lưu lại người gác đêm, còn những người khác, còn phận sự gì thì đi làm tiếp, không còn thì đi ngủ đi"
"Dạ"
Những người kia lên tiếng trả lời, liếc trộm thế tử gia, lại phát hiện, thế tử gia thế nhưng đã nhắm mắt lại, có vẻ như đã ngủ.
Chỉ trừ bỏ hai nha hoàn gác đêm lưu lại, người khác đều lui xuống. Mấy vị mama lớn tuổi càng nghĩ càng sợ hãi.
Nếu thế tử gia xảy ra chuyện gì, thân già bọn họ không đảm đương nổi, trong đó, có người đã nhanh chân chạy báo tin cho Tống trắc phi.
Tống trắc phi liền phái người báo tin lại cho Hán Thành Vương Hạ Hầu Đạt Trân.
Hạ Hầu Đạt Trân nghe xong, nhẹ nhíu mày, nhìn trời đêm bên ngoài kia.
Thời tiết giá lạnh, đất đóng băng, thằng nhóc khờ khạo đó lại nổi điên làm cái gì vậy chứ?
Nhưng ông cũng không cho rằng Vãn Thanh đã làm sai điều gì.
Con người ta êm đẹp gả cho hắn, đại hôn không vào tân phòng mò đến nơi khác, đương nhiên bây giờ cũng nên ăn chút khổ. Ông chỉ là sợ Mặc Viêm chịu không nổi thôi, đây là chuyện của bọn nhỏ, đều đã là người trưởng thành, tự quyết định là được rồi.
Vả lại, ông tin tưởng cô nhóc đó cũng là người biết trước sau, sẽ không làm việc tổn hại đến Mặc Viêm. Chuyện của vợ chồng son để vợ chồng son tự giải quyết.
"Ừ, tùy bọn chúng muốn làm gì thì làm"
Nói xong, liền không để ý tới việc này, chuyên tâm xem văn án.
Cổ Uyển.
Hồi Tuyết ở trong phòng, càng nghĩ càng lo lắng, liền ôm thêm chăn từ trong phòng đi ra ngoài, phủ lên người Hạ Hầu Mặc Viêm.
Nếu thế tử gia thật sự chết rét tại nơi này, chủ tử rất có thể sẽ dính phiền toái.
Vãn Thanh ở trong phòng trị thương xong, nghe Hồi Tuyết nói, Hạ Hầu Mặc Viêm vẫn còn chưa đi, sắc mặt không khỏi có chút khó coi. Nhưng, nàng vẫn không cho hắn vào trong phòng, chỉ phân phó Hồi Tuyết chuẩn bị chút nước nóng, tắm rửa sơ rồi đi ngủ.
Ngày thứ hai, toàn bộ Hán Thành Vương phủ đều biết chuyện tối hôm qua.
Thế tử gia muốn vào tân phòng, thế tử phi đóng cửa, ngăn thế tử lại ở ngoài, thế tử gia kiên trì không đi, ngủ một đêm ở ngoài cửa, trong thời tiết rét lạnh.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong phủ nghị luận ầm ĩ. Thời điểm Vãn Thanh thức dậy, Hạ Hầu Mặc Viêm đã tỉnh, cũng đi rồi, cũng không biết hắn có bị gì không. Bên trong gian phòng, Hỉ nhi cùng Phúc nhi giúp Vãn Thanh chải đầu, Hồi Tuyết đứng ở một bên, nhàn nhạt hồi bẩm:
"Chủ tử, thế tử gia đã thức dậy"
"Ừ, không cần để ý đến hắn"
Vãn Thanh nhíu mày, tức giận mở miệng nói.
Đối với việc Hạ Hầu Mặc Viêm thay đổi thất thường, nàng thật sự không muốn để ý tới nữa. Chỉ nằm trước cửa một đêm, mà muốn nàng tha thứ chuyện xảy ra hôm đại hôn sao? Hừ, đâu có dễ.
Lúc này, cho dù Hán Thành Vương cùng thái phi nương nương đến cầu tình, nàng cũng mặc kệ, đừng mong nàng dễ dàng cho hắn vào phòng. Bộ trông nàng dễ dãi lắm sao?
Trong lòng nàng âm thầm tính toán.
Điều khiến nàng bất ngờ là, thái phi nương nương cùng Hán Thành Vương, cả hai người đều không xuất hiện giúp chàng ngốc đó cầu tình. Tựa hồ, đối với chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua giống như không biết đến.
Kỳ thực, Vãn Thanh biết, bọn họ không phải không biết, mà bọn họ chỉ là không để ý tới, tùy nàng cùng chàng ngốc đó tự giải quyết.
Vãn Thanh vốn tưởng rằng, Hạ Hầu Mặc Viêm cũng sẽ làm ầm ĩ lên, có lẽ, trải qua ăn khổ một đêm đó hắn sẽ không tới quấy rầy nàng nữa. Nào ngờ, đêm nay, nàng vừa tu luyện xong huyền lực, liền nghe được giọng nói của Hồi Tuyết vang lên ngoài cửa phòng.
Hạ Hầu Mặc Viêm lại tới nữa, giống như đêm trước, hắn ôm chăn, gối cùng nệm êm, trải ở trước cửa phòng, tiếp tục ngủ ở ngoài cửa. Trong phòng, Vãn Thanh mở mắt ra, lạnh lùng nhìn vào giữa không trung, suy nghĩ.Hạ Hầu Mặc Viêm tính cách vốn rất cố chấp cùng kiêu ngạo, hiện tại, tính cách đó vẫn không thay đổi, cứ để cho hắn ở bên ngoài đông lạnh, cũng khiến cho đầu óc của hắn tỉnh táo lại.
Đừng tưởng rằng, nàng mềm lòng liền cho hắn đi vào phòng, có lẽ, nếu thời điểm đại hôn không có phát sinh chuyện gì, thì với hành động ngu ngốc hiện tại của Mặc Viêm, nàng sẽ mềm lòng.
Nhưng, những hành động từ ngày đại hôn đến nay của hắn đối với nàng, nàng không có khả năng mềm lòng, ngay cả nửa điểm đau lòng cũng không. Trước đó cứu hắn, là bởi vì nàng từng nợ ân tình của hắn, không có nghĩa là nàng đã quên những chuyện mà hắn đã làm với nàng.
Vãn Thanh nghĩ, nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện huyền lực, Hồi Tuyết liền đi đến, lo lắng mở miệng hỏi:
"Tiểu thư, hay là để cho thế tử gia tiến vào trong phòng đi, ở ngoài phòng đơn ngủ qua tối nay thôi, được không? Hôm nay, sắc trời bên ngoài rất âm u, em đoán khoảng nửa đêm trời sẽ đổ tuyết, nếu thế tử gia ngủ ở bên ngoài … chỉ sợ sẽ chết rét, nếu vậy … việc này sẽ rất phiền toái"
Bên trong tân phòng, phân ra hai gian, nội – ngoại.
Ngoại, là phòng đơn, dùng đón khách, gần cửa sổ có một cái giường nhỏ, có sẵn đệm chăn ấm áp. Chỉ là, Hồi Tuyết mới mở miệng nói xong, Vãn Thanh lại hừ lạnh, tiếp lời:
"Chẳng lẽ hắn lạnh còn không biết trở về phòng mình hay sao? Cho dù ngu ngốc, cũng không ngốc đến như vậy, hừ"
Đối với chuyện Hạ Hầu Mặc Viêm muốn tiến vào tân phòng, Vãn Thanh phá lệ vô cùng mẫn cảm, chuyện này không giống với những chuyện khác. Nếu là chuyện khác, nàng không so đo với hắn, hai người vẫn duy trì một khoảng cách, khách khách khí khí với hắn.
Nhưng, bây giờ là muốn vào phòng ngủ … lại là một chuyện khác.
Vãn Thanh nói đến như thế, Hồi Tuyết cũng không tiện lên tiếng, nhanh chóng phân phó nha hoàn đem nước nóng tới, hầu hạ Vãn Thanh tắm rửa xong, mạnh ai nấy ngủ.
Thời điểm nửa đêm, ngoài cửa sổ gió nổi lên vù vù, âm thanh rất lớn, trời đêm rét lạnh bắt đầu đổ tuyết, bông tuyết như bạch mai đang bay múa giữa đêm khuya, vừa chạm đất liền biến thành băng.
Vãn Thanh ngủ ở trên giường, lăn qua lộn lại, ngủ không được. Nàng luôn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, hi vọng Hạ Hầu Mặc Viêm nhanh chút cút về phòng của hắn, đừng có cố chấp mà trụ lại.
Nhưng mà, nàng chú ý lắng nghe, lại không nghe thấy động tĩnh gì ngoại trừ tiếng gió ào ào cùng âm thanh tuyết rơi, làm hại nàng lo lắng không yên, nhịn không được nữa, nhanh chóng bật ngồi dậy, đứng lên.
Nếu Hạ Hầu Mặc Viêm thật sự đông chết ở bên ngoài, không cần nói đến việc Hán Thành Vương phủ sẽ đem mình thành kẻ thù, chính là lương tâm của nàng cũng tránh không khỏi áy náy.
Tuy rằng là do hắn cam tâm tình nguyện bị đông chết, nhưng … nàng có thể cùng một người có trí lực của một đứa trẻ tám tuổi như hắn so đo sao?
Lại nói, nếu hắn thật sự chết rét, chỉ sợ bé sẽ rất thương tâm, nàng không muốn bé bị tổn thương.
Nghĩ liền chuẩn bị gọi Hồi Tuyết dậy, đi ra ngoài nhìn xem một chút, chợt nghe phía ngoài phòng vang lên âm thanh sốt ruột cùng lo lắng.
Là âm thanh của nha hoàn gác đêm, tổng thể, là khuyên Hạ Hầu Mặc Viêm trở về, Vãn Thanh nghe xong, liền không có động tĩnh, lẳng lặng chờ hắn trả lời.
Vốn, nàng nghĩ, Hạ Hầu Mặc Viêm ăn khổ, biết khó, sẽ đi về. Ai ngờ, nàng chờ trong chốc lát, thế nhưng lại trực tiếp nghe tiếng khóc lóc, còn kèm theo tiếng kêu hoán.
"Thế tử gia không còn thở, cơ thể bị đông cứng rồi, thế tử phi, thế tử phi, thế tử gia chết rồi"
Âm thanh hoảng loạn vang lên khắp Cổ Uyển, Vãn Thanh nhanh chóng chạy ra ngoài, Hồi Tuyết cũng âm thanh hô hoán làm thức tỉnh, nhảy xuống giường, chạy thẳng ra ngoài phòng.
Hạ Hầu Mặc Viêm nằm trước cửa, bị tuyết rơi bao phủ toàn thân, cả người và chăn đệm đều đóng thành từng mảng băng, một chút phản ứng cũng không có.
Vãn Thanh lập tức đi qua, ngón tay duỗi ra trước mũi, cảm nhận được hơi thở thoi thóp, rất yếu, cũng may là chưa tắt hơi thở. Nhíu mày, hơi thở quả thật rất yếu, lập tức phân phó Hồi Tuyết:
"Đem hắn mang vào trong đi"
"Dạ, chủ tử"
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đỡ hắn vào trong phòng, phân phó nha hoàn lui xuống, Vãn Thanh đỡ Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi lên giường, nàng ngồi phía sau lưng hắn, dùng huyền lực sưởi ấm cho hắn.
Chỉ một lát sau, cơ thể bị đông cứng của Hạ Hầu Mặc Viêm, liền ấm lên một chút, sắc mặt cũng hồng thuận, tốt hơn nhiều, chính là còn chưa tỉnh lại.
Vãn Thanh vừa thu huyền lực lại, sắc mặt nhăn nhó, khó coi, phân phó Hồi Tuyết:
"Nấu chút nước gừng cho hắn uống, đắp nhiều chăn một chút, hắn sẽ không có chuyện đâu"
"Dạ, chủ tử"
Hồi Tuyết gật đầu, thấy sắc mặt Hạ Hầu Mặc Viêm đã hồng thuận, hơi thở cũng đều đặn, thấy hắnkhông có việc gì, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi ra ngoài phân phó tiểu nha hoàn nấu nước gừng.
Trong lúc nhất thời, không khí trong Cổ Uyển giữa đêm khuya vô cùng bận rộn, Vãn Thanh cảm thấy mệt mỏi, đi vào nội phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau, nàng đang ngủ say, mơ mơ màng màng, nghe được tiếng nói chuyện từ ngoại phòng truyền vào, cẩn thận nghe một chút, là giọng nói của Đồng Đồng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm.
Bé dùng âm thanh kỳ quái hỏi phụ thân mình:
"Phụ thân, con nghe người ta nói, mẫu thân không cho phụ thân vào phòng, nên phụ thân mới bị thế này phải không?"
Tiếng cười của Hạ Hầu Mặc Viêm truyền vào nội phòng, không nói gì, Đồng Đồng lại hỏi tiếp:
"Bọn họ nói, đêm qua phụ thân bị tuyết đông cứng, làm con sợ muốn chết, hiện tại, xem ra phụ thân rất tốt nha, không có việc gì rồi"
"Ừ, là nương tử đã cứu phụ thân"
Trong giọng nói của Hạ Hầu Mặc Viêm mang theo một chút mềm mại, tinh khiết. Có vẻ như, đêm qua bị lạnh đến đông cứng căn bản là việc rất nhỏ. Hiện tại, tâm tình của hắn vô cùng tốt.
Bởi vì hắn rốt cuộc đã vào tân phòng được rồi nha.
Đêm qua, hắn là vận huyền lực chống cự rét lạnh, đừng nói là nằm suốt đêm trong tuyết, chính là ở trong hầm băng cũng không có trở ngại. Nhưng, hắn bởi vì muốn nàng đồng tình, cho nên liền để mặc thân thể bị rét lạnh làm đông cứng toàn thân.
Hơn nữa, hắn tin tưởng, nương tử nhất định sẽ cho hắn vào phòng.
Nàng là hạng người gì, hắn biết rất rõ. Nếu như … tối hôm qua, thân phận của hắn đổi thành Đàm Đài Văn Hạo, hắn chính là bị đông chết nàng cũng sẽ không nhíu mày, dù là một chút.
Nhưng, cố tình, thân phận này của hắn lại là Hạ Hầu Mặc Viêm, một thằng ngốc, cho nên nàng đương nhiên sẽ không để mặc hắn tự sinh tự diệt.
Đồng Đồng nghe phụ thân trả lời xong, hơn nữa, bé quan sát thấy nét mặt của phụ thân còn rất hạnh phúc nữa, bé liền cảm thấy rất vui nha, bé bây giờ đã có mẫu thân cùng phụ thân rồi nha, bé có nhà rồi nha, Đồng Đồng cao hứng mở miệng nói:
"Phụ thân, con đi học đây, chờ con tan học liền tới thăm phụ thân nha"
"Ừ, Đồng Đồng ngoan ngoãn đến trường nha, phụ thân chờ con"
Âm thanh líu ríu của hai cha con truyền vào trong nội phòng, Vãn Thanh nhắm mắt nằm ở trên giường thất thần trong chốc lát.
Nàng không nghĩ tới, cứ như vậy liền đem Hạ Hầu Mặc Viêm vào trong phòng, ngẫm lại, lại cảm thấy không cam lòng. Nàng thật sự muốn lập tức ra bên ngoài túm cổ hắn quăng ra ngoài.
Nhưng, nghĩ tới nghĩ lui liền từ bỏ, đó thật sự không phải hành vi của một thục nữ nên làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.