Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 132: Chỉ hôn (3)
Ngô Tiếu Tiếu
05/04/2017
Phần 3: Ai ai cũng đều có ý định riêng.
Thanh Bình điện.
Mọi người im lặng nhìn ra phía cửa, chỉ thấy rất nhiều cung nữ đang vây quanh hai nữ tử trẻ tuổi diễm lệ đang đi vào điện.
Nữ tử đi phía trước khí chất cao quý xinh đẹp, nhìn qua một cái liền biết là con cháu hoàng gia. Nữ tử đó chính là người làm phần thưởng nếu như Kim Hạ thua trong cuộc so tài thách đấu Phượng Hoàng Lệnh.
Vãn Thanh đã từng gặp qua Thanh Nghi công chúa, danh Hạ Hầu Vân Hà, về phần vị công chúa kia, diện mạo lại hết sức bình thường, nhiều nhất chỉ tính là thanh tú đáng yêu.
Nhưng mà khí thế cũng không thua Thanh Nghi công chúa, nữ tử này chắc là Lam Nghi công chúa, danh Hạ Hầu Văn Tư.
Hai nữ tử vừa xuất hiện, thì những nữ tử trong điện lập tức liền vây tới, tựa như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, không chừa một khoảng trống nào. Trong lúc nhất thời, tiếng nói chuyện rôm rả không ngừng, náo nhiệt cực kỳ.
Thượng Quan Loan Thư cùng Thượng Quan Liên Tinh hâm mộ nhìn, bỗng nhiên cảm khái, mở miệng nói:
"Công chúa quả nhiên là thiên kim ngọc diệp, tôn quý bất phàm"
"Đúng vậy, người sinh ra ở hoàng gia chính là không giống với chúng ta"
*Cảm khái: đồng loạt xúc động
Hai người cảm khái xong, liền phát hiện hình như hơi lạ lạ, sau đó bốn mắt nhìn nhau, cùng trừng mắt lẫn nhau, lại nhìn sang nơi khác.
Nguyệt Phượng cùng Vãn Thanh nhìn hai vị công chúa kia đang bị một đám nữ tử vây quanh như muốn ăn tươi nuốt sống. Sau đó thu hồi tầm mắt, nhợt nhạt cười rộ lên, lên tiếng nói:
"Thân phận là công chúa, tôn quý không thể nói, chắc chắn là không thiếu có người đến làm quen, thổi phồng nịnh nọt"
"Ừ, mấy người bên kia có bao nhiêu là chân tâm thật ý chứ, trong lòng không biết nghĩ như thế nào đâu?"
Hai người vừa nói chuyện vừa quan sát xung quanh, thời gian còn chưa đến nên mấy nhân vật chủ chốt còn chưa tới. Nếu đã là yến tiệc chọn phi, chắc chắn là dành cho thái tử Hạ Hầu Lạc Thần cùng Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ.
Nghe nói nữ nhân bên trong phủ Đông cung của thái tử cũng không ít, cơ thiếp cũng có mấy chục người.
Trước mắt, chỉ thiếu thái tử phi cùng trắc phi, về phần Cẩn Vương phủ, cũng tương tự như bên Đông Cung, cơ thiếp thành đàn, chỉ thiếu mỗi vương phi cùng trắc phi.
Cho nên, đêm nay, toàn bộ nữ tử đều nhìn chằm chằm vào hai cái vị trí này.
Không cần biết kết quả sẽ là nữ nhi gia tộc nào, Vãn Thanh chợt nhớ đến một chuyện, liền theo bản năng tìm kiếm người của Mộ Dung gia.
Mộ Dung gia có thể trở thành ngũ đại thế gia,cũng như luôn giữ vững vị trí đứng đầu là có nguyên do của nó.
Cả ba đời hoàng hậu của Kim Hạ đều có xuất thân từ Mộ Dung gia của bọn họ, vị hoàng hậu hiện nay, đã là vị thứ tư. Điều này khiến Mộ Dung gia của bọn họ luôn giữ vững địa vị đứng đầu trong ngũ đại thế gia.
Đêm nay, vị trí thái tử phi của thái tử Hạ Hầu Lạc Thần, sẽ không lại hoa rơi vào tay Mộ Dung gia đi.
Vãn Thanh quan sát cũng không thấy được một nam nhân nào đến tuổi thành thân của Mộ Dung gia xuất hiện, Mộ Dung Hách Khang cùng Mộ Dung Dịch hai người đều bị thương, đang ở trong phủ dưỡng thương.
Về phần nữ tử, thì có hai vị, một là muội muội của Mộ Dung Dịch Mộ Dung Lăng, còn một người nữa là Mộ Dung Tiếu.
Phân tích kỹ thì thấy rất kỳ quái.
Mộ Dung gia phần lớn là nhân trung long phượng, nam tử đẹp tựa trúc, nữ tử xinh đẹp động lòng người. Còn Mộ Dung Lăng thì có diện mạo bình thường, gương mặt cùng khí thế đều tầm thường không thể tầm thường hơn.
Nhưng, Mộ Dung Tiếu thì ngược lại, khí thế rất kiêu ngạo, bên cạnh cũng có không ít người đi theo vuốt mông ngựa.
Về phần nàng ta, gương mặt thì kiêu ngạo, khinh thường nói chuyện cùng người khác, chỉ là thỉnh thoảng gật đầu, tư thế, ngôn hành cử chỉ, lại không thua một vị công chúa hoàng thất.
Nghe đồn, hoàng hậu Mộ Dung Yên sủng ái vị điệt nữ này có thừa, xem ra lời đồn là không giả. Nên mới thường xuyên mời nàng ta vào trong cung ở lại, cho nên mới dưỡng tính tình nàng ta thành thói điêu ngoa kiêu ngạo.
Vãn Thanh vừa quan sát vừa suy nghĩ đến thất thần, đứng bên cạnh, Nguyệt Phượng thấy nàng như vậy, không khỏi kỳ quái, lên tiếng hỏi:
"Đại tỷ, tỷ nghĩ gì mà nhập thần như thế?"
Vãn Thanh lắc đầu, thu hồi tầm mắt, không để ý tới những người đó, lên tiếng trả lời:
"Không có việc gì"
Trong điện, tím tím hồng hồng đỏ đỏ, đào lý tranh đua tỏa hương thơm ngát, thật giống như ngàn hoa tranh nhau đua nở trong ngự hoa viên, diễm lệ bất phàm, muôn màu muôn vẻ, mỗi người đều có phong thái khác nhau.
Bỗng nhiên, một âm thanh cao ngất vang lên:
"Thái tử điện hạ đến, Cẩn vương gia đến"
Nhân vật chính đêm nay cuối cùng cũng đã đến, tất cả mọi người đều ngước nhìn ra cửa, trong đó có một số nữ tử trên mặt tràn đầy thẹn thùng e lệ, ý cười trong mắt. Trong lòng nhất chí nhất định phải đoạt cho bằng được vị trí chính thê.
Hai người đang từ từ đi vào, khí thế phi phàm, trầm ổn khí phách.
Một người khôi ngô cao lớn, thân mặc cẩm bào màu vàng nhạt, eo thắt đai lưng thêu mãng xà màu đen kim tuyến, mang giày màu đen, bước đi kiêu ngạo vững chắc.
Ngũ quan cương nghị, lạnh lùng miễn cưỡng, đồng tử thâm sâu tối tăm, đầy vẻ kiêu ngạo, khinh người, trên mặt rõ ràng là ý cười, lại khiến cho người khác có chút áp lực.
Người này chính là thái tử Hạ Hầu Lạc Thần, người theo sát bên cạnh chính là Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ.
Hạ Hầu Lạc Vũ vẫn giữ bộ dáng trước kia, trên khuôn mặt còn hơi sưng vì vết thương chưa khỏi hẳn.
Ý cười ấm áp, mắt híp lại thành một đường nhỏ, toàn thân cao thấp đều rất ôn nhu, vừa đi vào, liền mang cho người khác cảm giác ấm áp như ánh mặt trời, cùng thái tử Hạ Hầu Lạc Thần vừa vặn tương phản.
Hai người này một âm một dương, cực kỳ tương phản, nhưng cả hai đều không phải là loại người thiện lương gì.
Vãn Thanh trong lòng suy nghĩ, liền nhìn thấy tất cả vương tôn công tử trong điện đều nghênh đón hai người này. Trong lúc nhất thời, mọi người đều bao quanh hai người thành một đoàn đứng ở chính giữa đại điện.
Bầu không khí nhanh chóng dâng cao, rất nhiều nữ tử vụng trộm liếc nhìn hai người này. Bất kể là sợ hãi thái tử Hạ Hầu Lạc Thần, hay là ưa thích Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ, chỉ cần là có cơ hội, ai ai cũng âm thầm phân cao thấp.
Những điều này không thể trông cậy vào bất cứ ai ngoài bản thân mình, những nữ tử đó nghĩ như vậy liền nhắm đến mục tiêu của mình, nhất thời, trong điện trăm dạng tư thái.
Mắt thấy canh giờ không sai biệt lắm, tổng quản thái giám của Thanh Bình Điện lập tức mang mấy thái giám khác tiến vào, phân bố chỗ ngồi cho mọi người.
Chỗ ngồi cao nhất trên đại điện đương nhiên là thuộc về hoàng thượng cùng hậu cung phi tần, cách một tầng trên bậc thềm ngọc, là vị trí dành cho các thành viên trong hoàng thất.
Thái tử điện hạ cùng Cẩn Vương điện hạ, Thanh Nghi công chúa cùng Lam Nghi công chúa, được phân chia đều ở hai bên.
Vị trí đầu tiên bên phải chính là dành riêng cho người của Hán Thành Vương phủ, dưới một bậc thềm ngọc là vị trí của các vương công quý tộc khác, gồm, người của Nam Chiêu Vương phủ cùng Bắc Thuận Vương phủ.
Vị trí ngồi xa hơn thuộc về ngũ đại gia tộc, vị trí đầu là của Mộ Dung gia cùng với trọng thần trong triều. Đáng tiếc, Thượng Quan phủ tuy thuộc ngũ đại thế gia, nhưng lại bị đẩy đến vị trí chót nhất.
Nên vị trí ngồi của đám người Vãn Thanh là ở chỗ chót nhất, nhưng ngặc nổi, chỗ đó lại nằm gần cửa lớn của Thanh Bình Điện, nên gió từ ngoài cửa thổi vào, khiến người ta lạnh phát run.
May mắn, ngày hôm nay Vãn Thanh mặc y phục khá dày, đáng thương nhất chính là Thượng Quan Liên Tinh, nàng ta mặc y phục mỏng đến không thể nào mỏng hơn, nàng nhìn mà còn cảm thấy lạnh huống chi nàng ta.
Trong lúc nhất thời, mặt nàng ta có chút khó coi, nhưng chỉ trong chốc lát, lập tức liền trở lại bộ dáng điềm đạm đáng yêu như lúc ban đầu.
Trong đại điện, sau khi an trí xong chỗ ngồi, mỗi người cùng người ngồi bên cạnh mình nói chuyện phiếm, tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng cũng rất náo nhiệt.
Vãn Thanh cùng những nữ tử trong điện không giống nhau, những nữ tử đó là mang ý niệm thành thái tử phi mà đến, nên trong mắt, trong lòng bọn họ chỉ tràn ngập hình bóng của hai vị kia.
Ngược lại, trong mắt, trong lòng nàng hiện tại chỉ nhìn thấy rượu ngon, cùng thức ăn ngon được bày rất đẹp mắt trên bàn, nàng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Hôm nay tiến cung, tính ra cũng có một việc rất may mắn, đó chính là được nếm thử thức ăn trong cung, chỉ ngửi mùi, đã khiến bụng nàng kêu vang vài tiếng vì đói, nàng thật hận, phi yến này tại sao lại không thể bắt đầu ngay?
Như vậy, nàng vừa vặn lấp đầy bụng.
Trong đầu đang suy nghĩ, bổng nhiên âm thanh cao ngất của thái giám lại vang lên:
"Hoàng Thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm, Tương phi nương nương giá lâm, Hỉ tần nương nương đến, Vân quý nhân đến"
Âm thanh như hát đồng ca đồng loạt vang lên, nghe đến đầu cũng choáng váng. Vãn Thanh cũng lười để ý tới, theo mọi người trên đại điện đứng dậy, cúi đầu.
Trong điện, yên lặng không một tiếng động, thái tử Hạ Hầu Lạc Thần cùng Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ, Thanh Nghi công chúa Hạ Hầu Vân Hà, Lam Nghi công chúa Hạ Hậu Vân Tư, cùng một vài người cùng nhau từ trên thềm ngọc đi xuống.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, hô vang khắp điện:
"Nhi thần gặp qua phụ hoàng, mẫu hậu, Tương phi nương nương, Hỉ tần nương nương, Vân quý nhân"
Mấy người phía dưới cũng đồng loạt quỳ xuống, âm thanh vang dội vang khắp đại điện:
"Thần tử, thần nữ, gặp qua Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Tương phi nương nương, Hỉ tần nương nương, Vân quý nhân"
Sau khi hành lễ xong cũng không có nghe được Hoàng thượng lên tiếng nói điều gì, mà chỉ nghe tiếng bước chân trầm ổn vang lên, cùng nhau hướng vị trí đại điện mà đi.
Hoàng đế Hạ Hầu Đông Thần mang theo hoàng hậu cùng hậu cung phi tần ngồi xuống, mở miệng nói:
"Hoàng nhi đứng lên đi"
"Tạ phụ hoàng"
Bọn người thái tử đồng loạt đứng dậy, đi đến trên bậc thềm ngọc, đến vị trí của mình ngồi xuống, giọng nói trầm ổn của hoàng thượng lại vang lên:
"Tất cả mọi người đều đứng lên, ngồi xuống đi"
"Tạ Hoàng thượng"
Mọi người ào ào ngồi xuống, trong lúc nhất thời, trong điện yên tĩnh không tiếng động, chẳng còn ồn ào như lúc trước. Người người ngồi nghiêm chỉnh, dè dặt cẩn trọng chờ phi yến được ban bố khai tiệc.
Có người còn cả gan lặng yên ngẩng đầu đánh giá Hoàng thượng cùng hoàng hậu, Vãn Thanh chính là người có lá gan lớn kia, nàng ngước mắt, bất động thanh sắc đánh giá Hạ Hầu Đông Thần cùng Mộ Dung Yên, hai người đang ngồi trên phía cao kia.
Chỉ thấy, Hạ Hầu Đông Thần tuổi cũng năm mươi hơn, long thể khỏe mạnh, mặt mày thâm trầm.
Một thân minh hoàng long bào, làm tôn lên khí phách cao quý, tùy ý dựa ở trên ghế rồng, đồng tử híp lại, tia sáng lạnh khiếp người bắn ra, quét mắt nhìn mọi người trong điện.
Vãn Thanh dần hiểu ra, vị hoàng đế này tuyệt đối là loại người ngấm ngầm giở thủ đoạn, mưu mô âm hiểm.
Lại nhìn Mộ Dung Yên.
một nữ nhân đã năm mươi tuổi, mặc dù được bảo dưỡng tốt, nhưng cũng không thoát khỏi thời gian, y phục hoa lệ, đầu được cài đầy trâm ngọc, cho dù trang điểm như thế nào thì cũng đều che giấu không xong chuyện bà ta đã quá tuổi.
Thời điểm mỉm cười, liền có nếp nhăn ẩn hiện ở khóe mắt, trong ánh mắt là âm ngao hàn băng, sắc bén đầy sát khí, vị hoàng hậu này cũng không phải là loại người lương thiện.
Vãn Thanh nghĩ nghĩ.
Ánh mắt lại dời về vị được gọi là Tương phi nương nương.
Nữ nhân này xinh đẹp tuyệt trần, trên khuôn mặt đầy nét ôn hòa nhu mì, gương mặt đầy vẻ tươi cười, vị tương phi nương nương này chắc là mẫu thân của Cẩn Vương, danh Vũ Văn Thư.
Vũ Văn là họ khác của Nam Chiêu Vương phủ, thế lực phía sau rất khổng lồ, Nam Chiêu Vương phủ cùng Bắc Thuận Vương phủ đều khác họ với người hoàng thất họ Hạ Hầu, nhưng vì đời đời lập công cho nên được ban họ hoàng thất.
Người của Nam Chiêu Vương phủ cùng Bắc Thuận Vương phủ có liên kết rất chặt chẽ.
Nghe nói ngoại trừ vị Tương phi nương nương, thì vị Vân quý kia là người của Bắc Thuận Vương phủ. Cho nên ở trong cung, hai người này quan hệ hết sức tốt.
Về phần vị Hỉ tần nương nương.
Nữ nhân này xuất thân ở ngũ đại thế gia, là người của Liễu gia, là tỷ tỷ ruột của Phiêu kỵ tướng quân, diện mạo quyến rũ động lòng người, có thể tính là người xuất chúng nhất trong hậu cung của Hạ Hầu Đông Thần.
Vị Hỉ tần nương nương này rất được Hạ Hầu Đông Thần sủng ái, nàng là mẫu thân của Thanh Nghi công chúa.
Vãn Thanh vừa nghĩ, vừa lặng lẽ thu hồi tầm mắt. Nàng có được mấy tin tức này, là do Hồi Tuyết cùng Tôn Hàm điều tra ra, để nàng không mắt lỗi khi ở trong cung, cho nên nàng mới biết rõ như vậy.
Hơn nữa, dưới tình hình như thế này thì nàng không thể vừa thấy liền biết ai là ai? Mặc dù đối với tình hình trong hoàng thất nàng không hiểu rõ lắm, nhưng mà hôm nay là phi yến, nàng cũng chỉ biết vài người.
Nam tử, trừ bỏ thái tử cùng Cẩn vương gia, chính là Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Đoan Mộc Lỗi, người lần trước bị con mang về phủ để mở đại hội nhận phụ thân, Liễu Diệp, còn những người khác thì nàng không biết.
Nữ tử thì nàng càng biết ít hơn , trừ Thanh Nghi công chúa, Đoan Mộc Hương, Lã Phượng Kiều, đám người Mộ Dung Lăng, còn lại chỉ là người của Thượng Quan phủ.
Bất quá, hôm nay nàng đến đây chỉ là giúp đỡ Thượng Quan Liên Tinh, mấy chuyện đó cùng nàng có quan hệ gì đâu?
Nghĩ lại đem tầm mắt liếc tới thức ăn trên bàn.
Thanh Bình điện.
Mọi người im lặng nhìn ra phía cửa, chỉ thấy rất nhiều cung nữ đang vây quanh hai nữ tử trẻ tuổi diễm lệ đang đi vào điện.
Nữ tử đi phía trước khí chất cao quý xinh đẹp, nhìn qua một cái liền biết là con cháu hoàng gia. Nữ tử đó chính là người làm phần thưởng nếu như Kim Hạ thua trong cuộc so tài thách đấu Phượng Hoàng Lệnh.
Vãn Thanh đã từng gặp qua Thanh Nghi công chúa, danh Hạ Hầu Vân Hà, về phần vị công chúa kia, diện mạo lại hết sức bình thường, nhiều nhất chỉ tính là thanh tú đáng yêu.
Nhưng mà khí thế cũng không thua Thanh Nghi công chúa, nữ tử này chắc là Lam Nghi công chúa, danh Hạ Hầu Văn Tư.
Hai nữ tử vừa xuất hiện, thì những nữ tử trong điện lập tức liền vây tới, tựa như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, không chừa một khoảng trống nào. Trong lúc nhất thời, tiếng nói chuyện rôm rả không ngừng, náo nhiệt cực kỳ.
Thượng Quan Loan Thư cùng Thượng Quan Liên Tinh hâm mộ nhìn, bỗng nhiên cảm khái, mở miệng nói:
"Công chúa quả nhiên là thiên kim ngọc diệp, tôn quý bất phàm"
"Đúng vậy, người sinh ra ở hoàng gia chính là không giống với chúng ta"
*Cảm khái: đồng loạt xúc động
Hai người cảm khái xong, liền phát hiện hình như hơi lạ lạ, sau đó bốn mắt nhìn nhau, cùng trừng mắt lẫn nhau, lại nhìn sang nơi khác.
Nguyệt Phượng cùng Vãn Thanh nhìn hai vị công chúa kia đang bị một đám nữ tử vây quanh như muốn ăn tươi nuốt sống. Sau đó thu hồi tầm mắt, nhợt nhạt cười rộ lên, lên tiếng nói:
"Thân phận là công chúa, tôn quý không thể nói, chắc chắn là không thiếu có người đến làm quen, thổi phồng nịnh nọt"
"Ừ, mấy người bên kia có bao nhiêu là chân tâm thật ý chứ, trong lòng không biết nghĩ như thế nào đâu?"
Hai người vừa nói chuyện vừa quan sát xung quanh, thời gian còn chưa đến nên mấy nhân vật chủ chốt còn chưa tới. Nếu đã là yến tiệc chọn phi, chắc chắn là dành cho thái tử Hạ Hầu Lạc Thần cùng Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ.
Nghe nói nữ nhân bên trong phủ Đông cung của thái tử cũng không ít, cơ thiếp cũng có mấy chục người.
Trước mắt, chỉ thiếu thái tử phi cùng trắc phi, về phần Cẩn Vương phủ, cũng tương tự như bên Đông Cung, cơ thiếp thành đàn, chỉ thiếu mỗi vương phi cùng trắc phi.
Cho nên, đêm nay, toàn bộ nữ tử đều nhìn chằm chằm vào hai cái vị trí này.
Không cần biết kết quả sẽ là nữ nhi gia tộc nào, Vãn Thanh chợt nhớ đến một chuyện, liền theo bản năng tìm kiếm người của Mộ Dung gia.
Mộ Dung gia có thể trở thành ngũ đại thế gia,cũng như luôn giữ vững vị trí đứng đầu là có nguyên do của nó.
Cả ba đời hoàng hậu của Kim Hạ đều có xuất thân từ Mộ Dung gia của bọn họ, vị hoàng hậu hiện nay, đã là vị thứ tư. Điều này khiến Mộ Dung gia của bọn họ luôn giữ vững địa vị đứng đầu trong ngũ đại thế gia.
Đêm nay, vị trí thái tử phi của thái tử Hạ Hầu Lạc Thần, sẽ không lại hoa rơi vào tay Mộ Dung gia đi.
Vãn Thanh quan sát cũng không thấy được một nam nhân nào đến tuổi thành thân của Mộ Dung gia xuất hiện, Mộ Dung Hách Khang cùng Mộ Dung Dịch hai người đều bị thương, đang ở trong phủ dưỡng thương.
Về phần nữ tử, thì có hai vị, một là muội muội của Mộ Dung Dịch Mộ Dung Lăng, còn một người nữa là Mộ Dung Tiếu.
Phân tích kỹ thì thấy rất kỳ quái.
Mộ Dung gia phần lớn là nhân trung long phượng, nam tử đẹp tựa trúc, nữ tử xinh đẹp động lòng người. Còn Mộ Dung Lăng thì có diện mạo bình thường, gương mặt cùng khí thế đều tầm thường không thể tầm thường hơn.
Nhưng, Mộ Dung Tiếu thì ngược lại, khí thế rất kiêu ngạo, bên cạnh cũng có không ít người đi theo vuốt mông ngựa.
Về phần nàng ta, gương mặt thì kiêu ngạo, khinh thường nói chuyện cùng người khác, chỉ là thỉnh thoảng gật đầu, tư thế, ngôn hành cử chỉ, lại không thua một vị công chúa hoàng thất.
Nghe đồn, hoàng hậu Mộ Dung Yên sủng ái vị điệt nữ này có thừa, xem ra lời đồn là không giả. Nên mới thường xuyên mời nàng ta vào trong cung ở lại, cho nên mới dưỡng tính tình nàng ta thành thói điêu ngoa kiêu ngạo.
Vãn Thanh vừa quan sát vừa suy nghĩ đến thất thần, đứng bên cạnh, Nguyệt Phượng thấy nàng như vậy, không khỏi kỳ quái, lên tiếng hỏi:
"Đại tỷ, tỷ nghĩ gì mà nhập thần như thế?"
Vãn Thanh lắc đầu, thu hồi tầm mắt, không để ý tới những người đó, lên tiếng trả lời:
"Không có việc gì"
Trong điện, tím tím hồng hồng đỏ đỏ, đào lý tranh đua tỏa hương thơm ngát, thật giống như ngàn hoa tranh nhau đua nở trong ngự hoa viên, diễm lệ bất phàm, muôn màu muôn vẻ, mỗi người đều có phong thái khác nhau.
Bỗng nhiên, một âm thanh cao ngất vang lên:
"Thái tử điện hạ đến, Cẩn vương gia đến"
Nhân vật chính đêm nay cuối cùng cũng đã đến, tất cả mọi người đều ngước nhìn ra cửa, trong đó có một số nữ tử trên mặt tràn đầy thẹn thùng e lệ, ý cười trong mắt. Trong lòng nhất chí nhất định phải đoạt cho bằng được vị trí chính thê.
Hai người đang từ từ đi vào, khí thế phi phàm, trầm ổn khí phách.
Một người khôi ngô cao lớn, thân mặc cẩm bào màu vàng nhạt, eo thắt đai lưng thêu mãng xà màu đen kim tuyến, mang giày màu đen, bước đi kiêu ngạo vững chắc.
Ngũ quan cương nghị, lạnh lùng miễn cưỡng, đồng tử thâm sâu tối tăm, đầy vẻ kiêu ngạo, khinh người, trên mặt rõ ràng là ý cười, lại khiến cho người khác có chút áp lực.
Người này chính là thái tử Hạ Hầu Lạc Thần, người theo sát bên cạnh chính là Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ.
Hạ Hầu Lạc Vũ vẫn giữ bộ dáng trước kia, trên khuôn mặt còn hơi sưng vì vết thương chưa khỏi hẳn.
Ý cười ấm áp, mắt híp lại thành một đường nhỏ, toàn thân cao thấp đều rất ôn nhu, vừa đi vào, liền mang cho người khác cảm giác ấm áp như ánh mặt trời, cùng thái tử Hạ Hầu Lạc Thần vừa vặn tương phản.
Hai người này một âm một dương, cực kỳ tương phản, nhưng cả hai đều không phải là loại người thiện lương gì.
Vãn Thanh trong lòng suy nghĩ, liền nhìn thấy tất cả vương tôn công tử trong điện đều nghênh đón hai người này. Trong lúc nhất thời, mọi người đều bao quanh hai người thành một đoàn đứng ở chính giữa đại điện.
Bầu không khí nhanh chóng dâng cao, rất nhiều nữ tử vụng trộm liếc nhìn hai người này. Bất kể là sợ hãi thái tử Hạ Hầu Lạc Thần, hay là ưa thích Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ, chỉ cần là có cơ hội, ai ai cũng âm thầm phân cao thấp.
Những điều này không thể trông cậy vào bất cứ ai ngoài bản thân mình, những nữ tử đó nghĩ như vậy liền nhắm đến mục tiêu của mình, nhất thời, trong điện trăm dạng tư thái.
Mắt thấy canh giờ không sai biệt lắm, tổng quản thái giám của Thanh Bình Điện lập tức mang mấy thái giám khác tiến vào, phân bố chỗ ngồi cho mọi người.
Chỗ ngồi cao nhất trên đại điện đương nhiên là thuộc về hoàng thượng cùng hậu cung phi tần, cách một tầng trên bậc thềm ngọc, là vị trí dành cho các thành viên trong hoàng thất.
Thái tử điện hạ cùng Cẩn Vương điện hạ, Thanh Nghi công chúa cùng Lam Nghi công chúa, được phân chia đều ở hai bên.
Vị trí đầu tiên bên phải chính là dành riêng cho người của Hán Thành Vương phủ, dưới một bậc thềm ngọc là vị trí của các vương công quý tộc khác, gồm, người của Nam Chiêu Vương phủ cùng Bắc Thuận Vương phủ.
Vị trí ngồi xa hơn thuộc về ngũ đại gia tộc, vị trí đầu là của Mộ Dung gia cùng với trọng thần trong triều. Đáng tiếc, Thượng Quan phủ tuy thuộc ngũ đại thế gia, nhưng lại bị đẩy đến vị trí chót nhất.
Nên vị trí ngồi của đám người Vãn Thanh là ở chỗ chót nhất, nhưng ngặc nổi, chỗ đó lại nằm gần cửa lớn của Thanh Bình Điện, nên gió từ ngoài cửa thổi vào, khiến người ta lạnh phát run.
May mắn, ngày hôm nay Vãn Thanh mặc y phục khá dày, đáng thương nhất chính là Thượng Quan Liên Tinh, nàng ta mặc y phục mỏng đến không thể nào mỏng hơn, nàng nhìn mà còn cảm thấy lạnh huống chi nàng ta.
Trong lúc nhất thời, mặt nàng ta có chút khó coi, nhưng chỉ trong chốc lát, lập tức liền trở lại bộ dáng điềm đạm đáng yêu như lúc ban đầu.
Trong đại điện, sau khi an trí xong chỗ ngồi, mỗi người cùng người ngồi bên cạnh mình nói chuyện phiếm, tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng cũng rất náo nhiệt.
Vãn Thanh cùng những nữ tử trong điện không giống nhau, những nữ tử đó là mang ý niệm thành thái tử phi mà đến, nên trong mắt, trong lòng bọn họ chỉ tràn ngập hình bóng của hai vị kia.
Ngược lại, trong mắt, trong lòng nàng hiện tại chỉ nhìn thấy rượu ngon, cùng thức ăn ngon được bày rất đẹp mắt trên bàn, nàng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Hôm nay tiến cung, tính ra cũng có một việc rất may mắn, đó chính là được nếm thử thức ăn trong cung, chỉ ngửi mùi, đã khiến bụng nàng kêu vang vài tiếng vì đói, nàng thật hận, phi yến này tại sao lại không thể bắt đầu ngay?
Như vậy, nàng vừa vặn lấp đầy bụng.
Trong đầu đang suy nghĩ, bổng nhiên âm thanh cao ngất của thái giám lại vang lên:
"Hoàng Thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm, Tương phi nương nương giá lâm, Hỉ tần nương nương đến, Vân quý nhân đến"
Âm thanh như hát đồng ca đồng loạt vang lên, nghe đến đầu cũng choáng váng. Vãn Thanh cũng lười để ý tới, theo mọi người trên đại điện đứng dậy, cúi đầu.
Trong điện, yên lặng không một tiếng động, thái tử Hạ Hầu Lạc Thần cùng Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ, Thanh Nghi công chúa Hạ Hầu Vân Hà, Lam Nghi công chúa Hạ Hậu Vân Tư, cùng một vài người cùng nhau từ trên thềm ngọc đi xuống.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, hô vang khắp điện:
"Nhi thần gặp qua phụ hoàng, mẫu hậu, Tương phi nương nương, Hỉ tần nương nương, Vân quý nhân"
Mấy người phía dưới cũng đồng loạt quỳ xuống, âm thanh vang dội vang khắp đại điện:
"Thần tử, thần nữ, gặp qua Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Tương phi nương nương, Hỉ tần nương nương, Vân quý nhân"
Sau khi hành lễ xong cũng không có nghe được Hoàng thượng lên tiếng nói điều gì, mà chỉ nghe tiếng bước chân trầm ổn vang lên, cùng nhau hướng vị trí đại điện mà đi.
Hoàng đế Hạ Hầu Đông Thần mang theo hoàng hậu cùng hậu cung phi tần ngồi xuống, mở miệng nói:
"Hoàng nhi đứng lên đi"
"Tạ phụ hoàng"
Bọn người thái tử đồng loạt đứng dậy, đi đến trên bậc thềm ngọc, đến vị trí của mình ngồi xuống, giọng nói trầm ổn của hoàng thượng lại vang lên:
"Tất cả mọi người đều đứng lên, ngồi xuống đi"
"Tạ Hoàng thượng"
Mọi người ào ào ngồi xuống, trong lúc nhất thời, trong điện yên tĩnh không tiếng động, chẳng còn ồn ào như lúc trước. Người người ngồi nghiêm chỉnh, dè dặt cẩn trọng chờ phi yến được ban bố khai tiệc.
Có người còn cả gan lặng yên ngẩng đầu đánh giá Hoàng thượng cùng hoàng hậu, Vãn Thanh chính là người có lá gan lớn kia, nàng ngước mắt, bất động thanh sắc đánh giá Hạ Hầu Đông Thần cùng Mộ Dung Yên, hai người đang ngồi trên phía cao kia.
Chỉ thấy, Hạ Hầu Đông Thần tuổi cũng năm mươi hơn, long thể khỏe mạnh, mặt mày thâm trầm.
Một thân minh hoàng long bào, làm tôn lên khí phách cao quý, tùy ý dựa ở trên ghế rồng, đồng tử híp lại, tia sáng lạnh khiếp người bắn ra, quét mắt nhìn mọi người trong điện.
Vãn Thanh dần hiểu ra, vị hoàng đế này tuyệt đối là loại người ngấm ngầm giở thủ đoạn, mưu mô âm hiểm.
Lại nhìn Mộ Dung Yên.
một nữ nhân đã năm mươi tuổi, mặc dù được bảo dưỡng tốt, nhưng cũng không thoát khỏi thời gian, y phục hoa lệ, đầu được cài đầy trâm ngọc, cho dù trang điểm như thế nào thì cũng đều che giấu không xong chuyện bà ta đã quá tuổi.
Thời điểm mỉm cười, liền có nếp nhăn ẩn hiện ở khóe mắt, trong ánh mắt là âm ngao hàn băng, sắc bén đầy sát khí, vị hoàng hậu này cũng không phải là loại người lương thiện.
Vãn Thanh nghĩ nghĩ.
Ánh mắt lại dời về vị được gọi là Tương phi nương nương.
Nữ nhân này xinh đẹp tuyệt trần, trên khuôn mặt đầy nét ôn hòa nhu mì, gương mặt đầy vẻ tươi cười, vị tương phi nương nương này chắc là mẫu thân của Cẩn Vương, danh Vũ Văn Thư.
Vũ Văn là họ khác của Nam Chiêu Vương phủ, thế lực phía sau rất khổng lồ, Nam Chiêu Vương phủ cùng Bắc Thuận Vương phủ đều khác họ với người hoàng thất họ Hạ Hầu, nhưng vì đời đời lập công cho nên được ban họ hoàng thất.
Người của Nam Chiêu Vương phủ cùng Bắc Thuận Vương phủ có liên kết rất chặt chẽ.
Nghe nói ngoại trừ vị Tương phi nương nương, thì vị Vân quý kia là người của Bắc Thuận Vương phủ. Cho nên ở trong cung, hai người này quan hệ hết sức tốt.
Về phần vị Hỉ tần nương nương.
Nữ nhân này xuất thân ở ngũ đại thế gia, là người của Liễu gia, là tỷ tỷ ruột của Phiêu kỵ tướng quân, diện mạo quyến rũ động lòng người, có thể tính là người xuất chúng nhất trong hậu cung của Hạ Hầu Đông Thần.
Vị Hỉ tần nương nương này rất được Hạ Hầu Đông Thần sủng ái, nàng là mẫu thân của Thanh Nghi công chúa.
Vãn Thanh vừa nghĩ, vừa lặng lẽ thu hồi tầm mắt. Nàng có được mấy tin tức này, là do Hồi Tuyết cùng Tôn Hàm điều tra ra, để nàng không mắt lỗi khi ở trong cung, cho nên nàng mới biết rõ như vậy.
Hơn nữa, dưới tình hình như thế này thì nàng không thể vừa thấy liền biết ai là ai? Mặc dù đối với tình hình trong hoàng thất nàng không hiểu rõ lắm, nhưng mà hôm nay là phi yến, nàng cũng chỉ biết vài người.
Nam tử, trừ bỏ thái tử cùng Cẩn vương gia, chính là Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Đoan Mộc Lỗi, người lần trước bị con mang về phủ để mở đại hội nhận phụ thân, Liễu Diệp, còn những người khác thì nàng không biết.
Nữ tử thì nàng càng biết ít hơn , trừ Thanh Nghi công chúa, Đoan Mộc Hương, Lã Phượng Kiều, đám người Mộ Dung Lăng, còn lại chỉ là người của Thượng Quan phủ.
Bất quá, hôm nay nàng đến đây chỉ là giúp đỡ Thượng Quan Liên Tinh, mấy chuyện đó cùng nàng có quan hệ gì đâu?
Nghĩ lại đem tầm mắt liếc tới thức ăn trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.