Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 116: Cố hết sức đập Mộ Dung Dịch (2)
Ngô Tiếu Tiếu
03/03/2017
Phần 2: Biểu muội của Long Diệu đến làm khó dễ bị hạ nhục một phen
Ngọc Trà Hiên, Vãn Thanh ngủ thẳng đến khi mặt trời đã cao chót vót mới thức dậy.
Thứ nhất là tối hôm qua ngủ rất muộn.
Thứ hai là sáng sớm hôm nay bên ngoài cứ rầm rì to nhỏ, khiến nàng ngủ không ngon giấc cho lắm. Không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Hồi Tuyết đã xử lý xong, nàng lại ngủ tiếp trong chốc lát.
Lúc này mới thức dậy, duỗi thắt lưng, sảng khoái tinh thần hẳn.
Trong phòng không thấy ai, ngoài cửa lại truyền đến tiếng nói chuyện, âm thanh truyền vào trong phòng rất rõ ràng.
"Hồi Tuyết tỷ tỷ, Trương quản gia nói, nguyên lai cái con khổng tước Tô Mỹ Nhã kia chính là biểu muội của tam hoàng tử"
"Tam hoàng tử đã dẫn nàng ta đến Minh Nguyệt Hiên rồi, cho nên không thể ném người ra ngoài được. Nếu tiểu thư hỏi tới việc này, tỷ nên cẩn thận bẩm báo một tiếng"
"Đã biết, em trở về đi, ta sẽ bẩm báo cho tiểu thư"
"Dạ, vậy em trở về đây"
Nói xong, bên ngoài liền an tĩnh lại, Vãn Thanh hướng ra phía ngoài kêu một tiếng:
"Hồi Tuyết"
Trong phòng, gian ngoài, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi nghe thấy động tĩnh bên trong liền biết tiểu thư đã tỉnh, nhanh chóng xốc mành đi vào.
Trên gương mặt của ba người đều có phẫn ý, nhưng mà trước mặt Vãn Thanh lại không tiện nói ra, tay chân nhanh nhẹn hầu hạ chủ tử.
Vãn Thanh mặc cho Hỉ nhi cùng Phúc nhi muốn làm gì thì làm, rất nhanh liền mặc xong quần áo, Hồi Tuyết đem bồn rửa mặt vào, để Vãn Thanh rửa mặt súc miệng.
Vãn Thanh vừa rửa mặt súc miệng, vừa hỏi:
"Vừa rồi ta nghe có nha hoàn nói, cái gì mà biểu muội tam hoàng tử, mấy em có biết chuyện gì không?"
Vãn Thanh mở miệng hỏi, Hồi Tuyết còn chưa kịp nói gì, thì từ phía sau, Hỉ nhi đã đoạt trước, mở miệng bẩm báo với Vãn Thanh:
"Tiểu thư, người không biết đâu"
"Trước đó có một nữ nhân đến tìm tiểu thư, Trương quản gia hỏi danh tính của nàng ta, nữ nhân kia rất ngông cuồng, đem Trương quản gia mắng đến nước bọt phun đầy đầu"
"Hồi Tuyết tỷ tỷ liền kêu Trương quản gia ném nữ nhân kia ra ngoài"
"Ai ngờ, lúc động thủ thì tam hoàng tử đứng ra ngăn cản. Hừ, nguyên lai nữ nhân kia chính là biểu muội của tam hoàng tử, gọi là Tô Mỹ Nhã"
Vãn Thanh gật đầu, xem như đã hiểu chuyện gì đã xảy ra khi nàng đang ngủ, nhưng mà vị biểu muội này của Long Diệu, tố chất thật đúng là có điểm …
"Nếu nàng ta đã là biểu muội của Long Diệu, vậy nàng ta muốn tìm ta làm gì?"
"Không biết"
Hồi Tuyết lắc đầu, nhưng trong lòng tự suy đoán.
Chẳng lẽ con chim khổng tước đó thích Long Diệu, thấy biểu ca của mình ở trong nhà nữ nhân khác, cho nên nàng ta liền tức giận, muốn tìm tiểu thư gây sự?
Nếu quả thật là như vậy, nữ nhân kia ở trong Thượng Quan phủ là cực không ổn.
Không biết Long Diệu nghĩ cái gì mà để con chim khổng tước đó lưu lại, chỉ tổ gây phiền phức cho tiểu thư mà thôi.
Hồi Tuyết bỗng nhiên liền bắt đầu chén ghét Long Diệu.
Ở đâu ra một người muội muội, còn ngang tàng chanh chua như vậy.
Tiểu thư chẳng qua nể mặt Đồng Đồng nên mới giúp hắn, còn lưu hắn ở lại trong phủ để dưỡng thương. Tự nhiên khi khổng khi không xuất hiện một vị muội muội, nếu lại thêm một tỷ tỷ nữa thì sao đây?
Hắn cũng không nên để nữ nhân kia lưu lại trong phủ, không chừng con chim khổng tước đó lại kiếm chuyện đi tìm tiểu thư gây sự tiếp thì sao?
Chẳng qua … nếu nàng ta dám xâm phạm tới tiểu thư, các nàng cũng sẽ không nể mặt Long Diệu mà tha cho nàng ta đâu.
Hừ, đúng là ở nhờ mà không biết điều.
"Tiểu thư, thương thế của tam hoàng tử hình như đã khỏi rồi. Nếu biểu muội hắn đã tìm tới, hay là để tam hoàng tử nhanh chóng rời khỏi đây đi, tránh gặp phiền phức không nên có"
"Ừ"
Vãn Thanh gật đầu, ánh mắt sâu thẳm.
Trước đó, nàng đã cùng Long Diệu đề cập qua chuyện này, nhưng Long Diệu vẫn chưa tỏ rõ thái độ. Chẳng lẽ hắn muốn nàng trực tiếp đuổi hắn đi, điều này … có vẻ như không ổn.
Xem ra biện pháp khiến hắn rời đi, chỉ có cơ hội lần này.
Nàng phải cảm tạ vị biểu muội đó mới được.
"Ta đói bụng rồi, đi ăn một chút gì đi"
Vãn Thanh mở miệng, Hỉ nhi cùng Phúc nhi lập tức lui ra ngoài thu xếp.
Trong phòng khách, điểm tâm sáng đã chuẩn bị xong, Vãn Thanh bởi vì đói bụng nên ăn như lang thôn hổ yết. Nàng không giống như mấy vị tiểu thư kia, khi ăn phải nhai kĩ nuốt chậm, ngay cả âm thanh đều không phát ra.
Thời điểm nàng thức dậy bụng rất đói, nên chỉ để ý đến việc lấp đầy bụng, thật sự không học được loại lễ nghi tao nhã này.
Hồi Tuyết đứng ở một bên nhìn, không quên nhắc nhở nàng:
"Tiểu thư, người chậm một chút, coi chừng mắc nghẹn"
Vừa nói vừa không quên rót ly nước đưa tới bên môi Vãn Thanh, Vãn Thanh liền uống một ngụm, sau đó nở nụ cười.
"Đêm qua vận động một hồi, hơn nữa lại thức dậy trễ, nên bây giờ ta thực sự rất đói bụng"
"Người đó, ở nơi nào giống một tiểu thư khuê các đâu?"
Hồi Tuyết lắc đầu, buông ly trà trong tay xuống, thật là không có biện pháp đối với vị chủ tử này.
Ngoài cửa, Hỉ nhi đi tới:
"Tiểu thư, Tô Mỹ Nhã cầu kiến"
"Ai?"
Vãn Thanh ngẩng đầu, nháy mắt vài cái, lông mi dài chớp chớp, thật giống như một cây quạt nhỏ. Vì đang ăn nên hai má phồng lên, hết sức đáng yêu.
Bộ dáng này của nàng cùng Đồng Đồng không có gì sai biệt.
Đang nhai, nhưng nàng vẫn còn không quên nói chuyện, nên nhất thời mắc nghẹn. Hồi Tuyết nhìn thấy, trong lòng lộp bộp một tiếng, nhanh chóng mở miệng nói:
"Tiểu thư của ta ơi? Mặc kệ là ai, mau uống một ngụm nước trước đi"
Mắt thấy tiểu thư đã uống nước xong, Hồi Tuyết mới tức giận lên tiếng nhắc nhở Vãn Thanh:
"Tiểu thư, Tô Mỹ Nhã chính là cô biểu muội kia của tam hoàng tử"
"Ờ, nàng ta tới tìm ta làm cái gì?"
Vãn Thanh dừng lại động tác ăn, nhíu mày nghĩ một chút.
Hồi Tuyết nhíu mày, biết con chim khổng tước đó đến nhất định không có chuyện gì tốt, nên nàng không muốn để tiểu thư thấy ả ta, liền quay đầu nhìn Hỉ nhi:
"Đuổi nàng ta đi đi, nói tiểu thư không rảnh gặp nàng ta"
"Dạ, Hồi Tuyết tỷ tỷ"
Hỉ nhi nghe xong lui xuống, Vãn Thanh liền gọi nàng quay lại, dường như nhớ tới điều gì, lên tiếng hỏi:
"Các ngươi không phải nói nữ nhân này không dễ chọc sao? Nếu cự tuyệt nàng ta, nàng ta ở ngoài cửa làm ầm ĩ lên, còn không phải gây ra chuyện lớn hơn sao?"
"Cứ để cho nàng ta đi vào đi"
"Dạ, tiểu thư"
Hỉ nhi nghe Vãn Thanh nói xong, liền xoay người đi ra ngoài, phân phó bà tử ngoài cửa:
"Tiểu thư sẽ gặp nàng ta, bà dẫn nàng lại đây"
"Dạ"
Bà tử đi ra ngoài, trong chốc lát liền mang người vào.
Một hàng bốn người, dẫn đầu là một nữ tử kiêu ngạo, mặc một váy dài nhiều màu sắc sặc sỡ, họa tiết hình hoa lan lấp đầy cả y phục, trông cứ như bình hoa di động. Khí chất tựa hồ bị màu sắc sặc sỡ che mất.
Tuy rằng bộ dạng mi thanh mục tú, mềm mại đáng yêu, nhưng đã bị bộ trang phục kia lấn áp, trông rất tục, nhìn qua không giống tiểu thư danh môn quý tộc.
Ngược lại, lại giống như một thôn phụ sơn dã, nhìn rất quê mùa, giống như người thất học, tựa như nhà giàu mới nổi học làm sang.
Phía sau lưng nàng ta có ba nha hoàn theo hầu hạ, so với chủ tử còn thanh tú hơn nhiều.
Người dẫn đầu chắc là Tô Mỹ Nhã, vừa đi tới, liền dùng sắc mặt cao cao tại thượng nhìn Hỉ nhi, ngang tàng lên tiếng:
"Tiểu thư của ngươi đâu? Sao còn chưa ra kiến lễ với ta?"
Hỉ nhi nghe vậy, liền thấy khó chịu. Nhưng vì thân phận chỉ là nha hoàn, cho nên không dám biểu hiện ra mặt, đành giữ trong lòng, lên tiếng trả lời:
"Tô tiểu thư, tiểu thư nhà nô tỳ đang dùng điểm tâm sáng trong phòng khách, nên không tiện ra đây. Xin mời theo nô tì tiến vào trong"
"Hừ, giờ là giờ nào rồi mà mới dùng điểm tâm sáng, có thể thấy được, nữ nhân này vốn là một người lười biếng"
Tô Mỹ Nhã không chút khách khí lớn tiếng phê bình, Hỉ nhi nghe xong càng phản cảm.
Cảm thấy con khổng tước này thật sự khiến cho người ta chán ghét. Nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt, đành nén cơn tức vào trong lòng, dẫn Tô Mỹ Nhã vào phòng khách.
Lúc này, Vãn Thanh đã dùng xong điểm tâm, Hồi Tuyết đang hầu hạ nàng rửa mặt súc miệng.
Những lời mà Tô Mỹ Nhã nói trước cửa, một từ cũng không sót truyền thẳng vào trong. Vãn Thanh không để ý, nhưng sắc mặt Hồi Tuyết đã sớm tái đen vì giận.
Nàng đợi cho đến khi Tô Mỹ Nhã bước vào bên trong, liền ngẩng đầu nhìn à, giả vờ hoảng sợ hét thành tiếng. Chậu nước rửa mặt trong tay đổ ra ngoài hơn phân nửa, miệng liền không khách khí mở miệng mắng đểu:
"Trời ơi! ở đâu ra chậu hoa to dữ còn biết đi nữa chứ. Tiểu thư, người xem hù chết nô tì rồi"
Lời này vừa nói xong, Tô Mỹ Nhã ngừng bước ngay lập tức, gương mặt hung ác, trừng mắt nhìn Hồi Tuyết, như muốn khoét mấy lỗ trên người nàng.
Ả thấy Hồi Tuyết không thèm để ý đến ả, mà chỉ lo làm việc của mình. Nên ả đành phải đưa mắt chuyển sang người nữ tử đang ngồi giữa phòng khách. Nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Nữ nhân này là con hồ ly tinh Thượng Quan Vãn Thanh sao? Là người dùng sắc đẹp mê hoặc biểu ca sao?
Thanh lệ xuất trần, nhẹ nhàng phiêu dật, nào có nửa điểm như trong lời đồn đãi là dạng nữ nhân không biết liêm sỉ, mặt dày mày dạn không biết xấu hổ kia chứ?
Nàng ta nhìn rất thanh tao, nhẹ nhàng mềm mại, tóc đen như mực, được bới chỉ bằng một cây trăm bạch ngọc, không còn trang sức nào khác.
Y phục màu trắng tinh khiết trong sáng, một chút tạp sắc đều không có, cái eo tinh tế nhỏ gọn bằng một bàn tay. Tùy ý đeo một cái kết màu đỏ, thậm chí cổ tay áo còn cuốn lên tới khủy tay, toàn thân cao thấp nhìn rất linh hoạt đáng yêu.
Khiến cho người ta nhìn một lần liền không thể rời tầm mắt.
Đừng nói là nam tử, ngay cả nữ tử như mình nhìn nàng ta mà còn kinh ngạc không thể rời tầm mắt. Cũng khó trách ... bảo sao biểu ca không muốn trở về Long Phiên ngay, mà ngày ngày cứ dây dưa ở mãi không chịu đi.
Vừa nghĩ như vậy, Tô Mỹ Nhã liền bắt đầu lên cơn ghen, mở miệng chất vấn Vãn Thanh:
"Ngươi là Thượng Quan tiểu thư sao? Con tiện tỳ này là nha hoàn của ngươi hả? Một cái quy củ đều không có … Người ta nói chủ sao tớ vậy … không biết có đúng không?"
Nàng ta nào biết rằng, Hồi Tuyết ở trước mặt Vãn Thanh tự do đã quen. Hơn nữa, Vãn Thanh cũng không xem Hồi Tuyết là hạ nhân, mà xem nàng như muội muội của mình, ngay cả Đồng Đồng cũng gọi nàng một tiếng Tuyết di.
Tô Mỹ Nhã nói xong, chờ xem Vãn Thanh giáo huấn nha hoàn kia. Nào ngờ, Vãn Thanh chỉ là cười cười, nhìn Tô Mỹ Nhã, lên tiếng:
"Tô tiểu thư ngồi xuống đi, Hồi Tuyết chỉ là một tiểu nha đầu nhát gan mà thôi"
Cái này khiến Tô Mỹ Nhã sửng sốt, chẳng lẽ cứ như vậy mà cho qua?
Nếu đây là nha hoàn của nàng, nàng đã cho nó ăn một cái tát rồi. Chủ tử đang đứng trước mặt mà có nha hoàn dám lên tiếng hỗn hào như vậy sao?
Nhưng ngày hôm nay mình đến đây, không phải là xem con tiện nhân này giáo huấn nha hoàn. Nha hoàn của ả có quản giáo hay không, cùng mình có quan hệ gì kia chứ?
Ngày hôm nay, mình đến là muốn để cho con hồ ly Thượng Quan Vãn Thanh này đánh mất ý niệm muốn trèo lên cành cao làm phượng hoàng.
Hừ, ả đừng vọng tưởng gả cho biểu ca là biểu ca sẽ không cưới mình làm chính phi. Chỉ sợ ngay cả vị trí tiểu thiếp, ả còn không được làm.
Hừ, ả cũng không nhìn lại xem bản thân ả là cái dạng gì thân phận.
Thân phận đã thấp hèn, còn chưa cưới đã sinh con, muốn dẫn theo con riêng gả vào hoàng thất là điều không thể.
Hoàng đế Long Phiên tuyệt đối sẽ không cho phép biểu ca cưới ả ta.
Nghĩ vậy, Tô Mỹ nhã lại nở nụ cười, ngồi xuống.
Ngoài cửa, Hỉ nhi nhanh chóng đi vào châm trà cho nàng ta. Sau khi châm trà xong, cũng không lui ra ngoài như thường ngày mà lưu lại trong phòng khách, Vãn Thanh cũng tùy nàng.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong phòng đều nhìn Tô Mỹ Nhã, không biết kế tiếp nàng ta muốn nói cái gì.
Chỉ thấy Tô Mỹ Nhã không vội vàng, không hấp tấp, bưng trà uống trước hai hớp. Trong ánh mắt liền có một chút khinh khi, có vẻ như Vãn Thanh đãi nàng ta uống loại trà này là bôi nhọ thân phận của nàng ta.
Nàng ta không nói gì, ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười nhìn Vãn Thanh.
"Thượng Quan tiểu thư, trong lúc biểu ca ta bị thương, đều nhờ vào hảo tâm của Thượng Quan tiểu thư lưu hắn lại, thương tích của hắn mới hồi phục nhanh như vậy"
Vãn Thanh gật đầu, nhàn nhạt tiếp lời:
"Tô tiểu thư khách khí, ta cùng với tam hoàng tử vốn là bằng hữu, chút chuyện này không dám nói đến"
"À, một khi đã như vậy, sau hai ngày chúng ta sợ là phải rời khỏi Kim Hạ, hồi Long Phiên rồi"
Tô Mỹ Nhã nói xong, nâng mi chú ý đến sắc mặt của Vãn Thanh. Trong lòng âm thầm suy đoán, con hồ ly này sẽ trả lời mình như thế nào đây?
Ai ngờ, Vãn Thanh trong lòng vốn ước gì Long Diệu sớm một chút rời khỏi đây.
Nàng đang lo tìm không ra cớ khiến hắn rời đi. Nếu Tô Mỹ Nhã đã lên tiếng đề nghị, nàng cớ sao không thuận theo cơ chứ, lập tức gật đầu:
"Tốt, khi nào thì khởi hành?"
Tô Mỹ Nhã ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Thượng Quan Vãn Thanh sẽ đồng ý, lại gọn gàng dứt khoát hỏi nàng khi nào thì đi.
Nàng không có quyền thay biểu ca làm chủ, nhưng mà đối với con tiện nhân Thượng Quan Vãn Thanh này thì …
"Ờ, nhanh thôi"
Tô Mỹ Nhã giả vờ giả vịt gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ghen tỵ độc ác nhìn chằm chằm Vãn Thanh, mở miệng nói:
"Biểu ca ta thân là hoàng tử Long Phiên quốc, thân phận cao quý hơn người bình thường như người gấp ngàn lần. Chẳng phải là người mà ngươi tùy tiện là có thể vọng tưởng"
"Hừ, thứ như ngươi làm nha hoàn chưa chắc đã được hầu hạ biểu ca ta"
Ả ta dùng gương mặt kiêu căng ngạo mạn nhục nhã Vãn Thanh.
Biểu ca muốn kết hôn, người đó nhất định sẽ là mình.
Bởi vì phụ thân là hậu thuẫn lớn nhất của biểu ca, hắn nếu muốn phụ thân ra tay trợ giúp hắn lên ngôi. Đương nhiên sẽ phải kết hôn với mình.
Nếu không … phụ thân sẽ không tận tâm tận lực giúp hắn … như vậy thật không phải biện pháp tốt cho Tô gia.
Kết quả … nếu để hoàng tử khác lên ngôi chỉ sợ là … Tô gia một nhà già trẻ sẽ không xong.
Tô Mỹ Nhã trong lòng suy nghĩ, Vãn Thanh sắc mặt âm u, lạnh lẻo u ám vô cùng, khóe môi là ý cười nồng hậu.
"Đúng vậy, tam hoàng tử là nhân trung long phượng, đương nhiên là nên lấy người cùng giai cấp với hắn. Ta xem Tô tiểu thư cao ngạo như Khổng Tước, thật là rất xứng đôi cùng tam hoàng tử"
Vãn Thanh nghiêm trang mở miệng, chẳng qua nàng vừa nói xong, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi liền khì một tiếng, cười khinh khi.
Tô Mỹ Nhã vốn rất cao hứng, còn gật đầu tỏ vẻ tán đồng, vừa thấy Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi nở nụ cười. Liền chậm rãi suy nghĩ kỹ lại lời nói của Vãn Thanh, lại cảm thấy lời này không ổn, đây rõ ràng là sỉ nhục nàng.
Tức giận, chỉ vào Vãn Thanh, hỏi:
"Ngươi có ý gì?"
Tô Mỹ Nhã sau khi hỏi xong, thì ba nha hoàn đang đứng sau lưng ả cũng hùng hùng hổ hổ đứng ra, giúp đỡ chủ tử nhà mình.
"Nhà ngươi là ai mà dám nói này nói kia với tiểu thư của chúng ta?"
"Đúng vậy, thật quá mức"
Ba nha hoàn mở miệng nói xong, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi lập tức chống trả ngay lập tức:
"Tiểu thư của chúng ta rất hiền lành, nói vài tiếng với tiểu thư nhà các ngươi thì như thế nào, hả?"
"Tiểu thư của mấy người thật sự đúng là rất giống một con Khổng Tước, ngang tàng, ngạo mạn, rắc hoa đầy mình đi đi lại lại không sợ ong chích sao?"
"Nhìn đi, nhìn đi, rất giống đó"
Hỉ nhi nói xong, Hồi Tuyết gật đầu tiếp lời:
"Đúng vậy, chẳng những rất ngang tàng, còn tự mình đa tình, ngươi xác định tam hoàng tử thích ngươi sao?"
Long Diệu rõ ràng là có ý đối với tiểu thư nhà mình, cho nên Hồi Tuyết mới dám nói như thế với Tô Mỹ Nhã.
Ả nghe Hồi Tuyết hỏi xong, sắc mặt lập tức tái mét, cắn răng nghiến lợi, tức giận trừng mắt nhìn chủ tớ Thượng Quan Vãn Thanh.
Trong phòng khách, tầm mắt hai bên vừa chạm vào nhau liền phát ra tia sáng, mắt thấy liền muốn động thủ. Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên:
"Mấy người đang làm gì vậy? Đang chơi cái gì vậy? Có vui không? Cho ta chơi với"
Người đó chính là Hạ Hầu Mặc Viêm.
Hắn vừa tới, đã thấy trong phòng khách có rất nhiều người còn trong tư thế chuẩn bị làm cái gì đó. Hắn còn tưởng đang chơi trò gì đó, cho nên vừa hỏi vừa cười nhẹ nhàng đi vào.
Chẳng qua, Hạ Hầu Mặc Viêm vừa đi tới gần Tô Mỹ Nhã, ngẩng đầu nhìn ả, ngay lập tức gương mặt tuấn mỹ tựa như trích tiên của hắn bỗng chốc liền thay đổi, lập tức nhảy sang bên cạnh một cái, la làng lên:
"Ở đâu ra một chậu hoa mào gà to dữ vậy, còn xấu đến phát ói"
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa dứt lời, trong phòng khách, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi không khách khí mà cười càng lớn hơn.
Hồi Tuyết biết Hạ Hầu Mặc Viêm đã mắng thì so với người khác chỉ hơn chứ không kém, vừa cười vừa nói thêm:
"Đúng vậy, tiểu thư thiệt là, nhìn sao mà ra Khổng Tước vậy không biết?"
"Đó rõ ràng là một chậu hoa mào gà biết đi mà, đã xấu mà còn làm ra vẻ, còn chường mặt ra ngoài hù dọa người khác làm gì, mau mau trở về đi"
"Người trong Ngọc Trà Hiên của chúng tôi gan nhỏ lắm, sợ chịu không nổi nhan sắc ma chê quỷ hờn của tiểu thư Tô Mỹ Nhã đây, không tiễn, hahahhahaaha"
"Các ngươi ăn gan trời sao dám khi dễ ta"
Tô Mỹ Nhã tức giận đến phát run, tức giận chỉ vào Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi. Sau đó nhìn Thượng Quan Vãn Thanh:
"Đây là cách mà ngươi chiêu đãi khách nhân sao?"
Vãn Thanh đứng lên, nhìn thẳng Tô Mỹ Nhã, nhàn nhạt mở miệng:
"Không có một người khách nhân nào ngang tàng, kiêu ngạo như Tô tiểu thư đây"
"Cô phải biết rằng, nơi này là Kim Hạ, ngươi ăn ở dùng đều là đồ trong Thượng Quan phủ, là phủ đệ của ta, không phải Long Phiên Tô phủ của ngươi"
"Còn vị Long tam hoàng tử, người biểu ca kia của ngươi, cũng không phải là ta cưỡng ép hắn ở lại đây, hắn lúc nào cũng có thể rời đi. Ngươi tới nơi này diễu võ dương oai với chủ nhân ở đây là có ý gì?"
"Tô tiểu thư vẫn là nên trở về đi, tốt nhất là nên đem tam hoàng tử cùng nhau hồi Long Phiên của ngươi đi. Phủ đệ của ta chứa không nổi hai người long trung chi phượng cao quý không ai bằng như các ngươi"
Vãn Thanh nói xong, Hạ Hầu Mặc Viêm liền biết cái chậu hoa mào gà xấu xí biết đi này nguyên lai là biểu muội của tên Long Diệu kia.
Trong lòng kêu một tiếng vui vẻ, lập tức nở nụ cười, chói mắt đến cực điểm, cách xa Tô Mỹ Nhã hai bước, đến gần Vãn Thanh mềm mại mở miệng:
"Tỷ tỷ, ngươi mau đuổi Long Diệu đi đi, hắn rất đáng giận nha, rõ ràng thương thế đã tốt hơn nhiều, còn ở lại trong này không đi, thật là mặt dày không ai bằng"
Hạ Hầu Mặc Viêm cao hứng, toàn bộ ngũ quan giãn ra, tựa như ánh sáng trăng rằm, chói sáng mà xinh đẹp rực rỡ, mi chớp nhẹ, ánh mắt trong veo, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch, rõ ràng đây là bộ dáng làm điên đảo chúng sinh.
Tô Mỹ Nhã nhìn đến ngẩn người, nhịn không được, mở miệng truy vấn:
"Ngươi là ai?"
"Ta, Hạ Hầu Mặc Viêm"
"Hạ Hầu Mặc Viêm?"
Tô Mỹ Nhã nghe xong, liền biết người trước mắt là ai.
Tuy rằng nàng là người Long Phiên quốc, nhưng đối với tình hình của Kim Hạ quốc vẫn là biết đến. Người này là ngốc thế tử của Kim Hạ quốc, khắp Huyền Vũ đại lục này ai ai không biết Kim Hạ có một ngốc thế tử tên gọi Hạ Hầu Mặc Viêm.
Không nghĩ tới lại là một người xuất sắc đến như thế. Đáng tiếc, đáng tiếc.
Tô Mỹ Nhã ở trong lòng thở dài một tiếng, lập tức ý thức được là mình tìm đến Thượng Quan Vãn Thanh tính toán sổ sách, ngược lại bây giờ còn bị bọn họ khi dễ.
Nghĩ vậy, liền trừng mắt hướng Hạ Hầu Mặc Viêm hét lên:
"Chuyện có liên quan gì đến ngươi mà ngươi chĩa mũi vào, một thằng ngu như ngươi thế nhưng dám cả gan mắng ta là hoa mào gà còn chê ta xấu xí. Ta nhất định sẽ nói cho biểu ca ta biết, nhất định không tha cho ngươi"
Toàn bộ Sở kinh người nào cũng biết điều Hạ Hầu Mặc Viêm cấm kị nhất chính là không cho phép người ta nói hắn là kẻ ngốc. Nếu như để hắn nghe được, hắn sẽ phát điên lên.
Đáng tiếc, Tô Mỹ Nhã không biết chuyện này. Cho nên ả nói vừa dứt câu, một giây trước khuôn mặt Hạ Hầu Mặc Viêm còn chói mắt lộng lẫy, sau một khắc liền nổi trận lôi đình, ầm ầm như sấm sét giữa bão táp mưa giông.
Hạ Hầu Mặc Viêm đi thẳng đến trước mặt Tô Mỹ Nhã, phun nước bọt vào người ả, khinh thường hừ lạnh, lên tiếng chửi ả:
"Ngươi mới là bà điên, cả nhà các ngươi toàn bộ đều là kẻ điên. Tưởng rằng ta sợ biểu ca ngươi sao?"
"Hừ, bảo Long Diệu lại đây cho ta, ta cùng hắn quyết đấu. Nếu không phải ta không đánh nữ nhân, thì ngày hôm nay, ta sẽ tát chết ngươi"
Hạ Hầu Mặc Viêm tức giận mắng ả tới tấp.
Tô Mỹ Nhã vừa khóc vừa tức, bởi vì từ nhỏ đến lớn ả đã quen thói kiêu căng coi trời bằng vung. Giờ đây, lại bị tên đần phun nước bọt vào mặt trước mắt mọi người.
Đây chính là điều sỉ nhục to lớn nhất trong đời này của ả.
Tô Mỹ Nhã vừa khóc vừa chỉ vào mọi người trong phòng khách:
"Các ngươi khi dễ ta, ta đi nói cho biểu ca ta, ta nhất quyết không tha cho các ngươi"
Ả nói xong, liền lau nước mắt, xoay người chạy ra ngoài.
Ngọc Trà Hiên, Vãn Thanh ngủ thẳng đến khi mặt trời đã cao chót vót mới thức dậy.
Thứ nhất là tối hôm qua ngủ rất muộn.
Thứ hai là sáng sớm hôm nay bên ngoài cứ rầm rì to nhỏ, khiến nàng ngủ không ngon giấc cho lắm. Không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Hồi Tuyết đã xử lý xong, nàng lại ngủ tiếp trong chốc lát.
Lúc này mới thức dậy, duỗi thắt lưng, sảng khoái tinh thần hẳn.
Trong phòng không thấy ai, ngoài cửa lại truyền đến tiếng nói chuyện, âm thanh truyền vào trong phòng rất rõ ràng.
"Hồi Tuyết tỷ tỷ, Trương quản gia nói, nguyên lai cái con khổng tước Tô Mỹ Nhã kia chính là biểu muội của tam hoàng tử"
"Tam hoàng tử đã dẫn nàng ta đến Minh Nguyệt Hiên rồi, cho nên không thể ném người ra ngoài được. Nếu tiểu thư hỏi tới việc này, tỷ nên cẩn thận bẩm báo một tiếng"
"Đã biết, em trở về đi, ta sẽ bẩm báo cho tiểu thư"
"Dạ, vậy em trở về đây"
Nói xong, bên ngoài liền an tĩnh lại, Vãn Thanh hướng ra phía ngoài kêu một tiếng:
"Hồi Tuyết"
Trong phòng, gian ngoài, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi nghe thấy động tĩnh bên trong liền biết tiểu thư đã tỉnh, nhanh chóng xốc mành đi vào.
Trên gương mặt của ba người đều có phẫn ý, nhưng mà trước mặt Vãn Thanh lại không tiện nói ra, tay chân nhanh nhẹn hầu hạ chủ tử.
Vãn Thanh mặc cho Hỉ nhi cùng Phúc nhi muốn làm gì thì làm, rất nhanh liền mặc xong quần áo, Hồi Tuyết đem bồn rửa mặt vào, để Vãn Thanh rửa mặt súc miệng.
Vãn Thanh vừa rửa mặt súc miệng, vừa hỏi:
"Vừa rồi ta nghe có nha hoàn nói, cái gì mà biểu muội tam hoàng tử, mấy em có biết chuyện gì không?"
Vãn Thanh mở miệng hỏi, Hồi Tuyết còn chưa kịp nói gì, thì từ phía sau, Hỉ nhi đã đoạt trước, mở miệng bẩm báo với Vãn Thanh:
"Tiểu thư, người không biết đâu"
"Trước đó có một nữ nhân đến tìm tiểu thư, Trương quản gia hỏi danh tính của nàng ta, nữ nhân kia rất ngông cuồng, đem Trương quản gia mắng đến nước bọt phun đầy đầu"
"Hồi Tuyết tỷ tỷ liền kêu Trương quản gia ném nữ nhân kia ra ngoài"
"Ai ngờ, lúc động thủ thì tam hoàng tử đứng ra ngăn cản. Hừ, nguyên lai nữ nhân kia chính là biểu muội của tam hoàng tử, gọi là Tô Mỹ Nhã"
Vãn Thanh gật đầu, xem như đã hiểu chuyện gì đã xảy ra khi nàng đang ngủ, nhưng mà vị biểu muội này của Long Diệu, tố chất thật đúng là có điểm …
"Nếu nàng ta đã là biểu muội của Long Diệu, vậy nàng ta muốn tìm ta làm gì?"
"Không biết"
Hồi Tuyết lắc đầu, nhưng trong lòng tự suy đoán.
Chẳng lẽ con chim khổng tước đó thích Long Diệu, thấy biểu ca của mình ở trong nhà nữ nhân khác, cho nên nàng ta liền tức giận, muốn tìm tiểu thư gây sự?
Nếu quả thật là như vậy, nữ nhân kia ở trong Thượng Quan phủ là cực không ổn.
Không biết Long Diệu nghĩ cái gì mà để con chim khổng tước đó lưu lại, chỉ tổ gây phiền phức cho tiểu thư mà thôi.
Hồi Tuyết bỗng nhiên liền bắt đầu chén ghét Long Diệu.
Ở đâu ra một người muội muội, còn ngang tàng chanh chua như vậy.
Tiểu thư chẳng qua nể mặt Đồng Đồng nên mới giúp hắn, còn lưu hắn ở lại trong phủ để dưỡng thương. Tự nhiên khi khổng khi không xuất hiện một vị muội muội, nếu lại thêm một tỷ tỷ nữa thì sao đây?
Hắn cũng không nên để nữ nhân kia lưu lại trong phủ, không chừng con chim khổng tước đó lại kiếm chuyện đi tìm tiểu thư gây sự tiếp thì sao?
Chẳng qua … nếu nàng ta dám xâm phạm tới tiểu thư, các nàng cũng sẽ không nể mặt Long Diệu mà tha cho nàng ta đâu.
Hừ, đúng là ở nhờ mà không biết điều.
"Tiểu thư, thương thế của tam hoàng tử hình như đã khỏi rồi. Nếu biểu muội hắn đã tìm tới, hay là để tam hoàng tử nhanh chóng rời khỏi đây đi, tránh gặp phiền phức không nên có"
"Ừ"
Vãn Thanh gật đầu, ánh mắt sâu thẳm.
Trước đó, nàng đã cùng Long Diệu đề cập qua chuyện này, nhưng Long Diệu vẫn chưa tỏ rõ thái độ. Chẳng lẽ hắn muốn nàng trực tiếp đuổi hắn đi, điều này … có vẻ như không ổn.
Xem ra biện pháp khiến hắn rời đi, chỉ có cơ hội lần này.
Nàng phải cảm tạ vị biểu muội đó mới được.
"Ta đói bụng rồi, đi ăn một chút gì đi"
Vãn Thanh mở miệng, Hỉ nhi cùng Phúc nhi lập tức lui ra ngoài thu xếp.
Trong phòng khách, điểm tâm sáng đã chuẩn bị xong, Vãn Thanh bởi vì đói bụng nên ăn như lang thôn hổ yết. Nàng không giống như mấy vị tiểu thư kia, khi ăn phải nhai kĩ nuốt chậm, ngay cả âm thanh đều không phát ra.
Thời điểm nàng thức dậy bụng rất đói, nên chỉ để ý đến việc lấp đầy bụng, thật sự không học được loại lễ nghi tao nhã này.
Hồi Tuyết đứng ở một bên nhìn, không quên nhắc nhở nàng:
"Tiểu thư, người chậm một chút, coi chừng mắc nghẹn"
Vừa nói vừa không quên rót ly nước đưa tới bên môi Vãn Thanh, Vãn Thanh liền uống một ngụm, sau đó nở nụ cười.
"Đêm qua vận động một hồi, hơn nữa lại thức dậy trễ, nên bây giờ ta thực sự rất đói bụng"
"Người đó, ở nơi nào giống một tiểu thư khuê các đâu?"
Hồi Tuyết lắc đầu, buông ly trà trong tay xuống, thật là không có biện pháp đối với vị chủ tử này.
Ngoài cửa, Hỉ nhi đi tới:
"Tiểu thư, Tô Mỹ Nhã cầu kiến"
"Ai?"
Vãn Thanh ngẩng đầu, nháy mắt vài cái, lông mi dài chớp chớp, thật giống như một cây quạt nhỏ. Vì đang ăn nên hai má phồng lên, hết sức đáng yêu.
Bộ dáng này của nàng cùng Đồng Đồng không có gì sai biệt.
Đang nhai, nhưng nàng vẫn còn không quên nói chuyện, nên nhất thời mắc nghẹn. Hồi Tuyết nhìn thấy, trong lòng lộp bộp một tiếng, nhanh chóng mở miệng nói:
"Tiểu thư của ta ơi? Mặc kệ là ai, mau uống một ngụm nước trước đi"
Mắt thấy tiểu thư đã uống nước xong, Hồi Tuyết mới tức giận lên tiếng nhắc nhở Vãn Thanh:
"Tiểu thư, Tô Mỹ Nhã chính là cô biểu muội kia của tam hoàng tử"
"Ờ, nàng ta tới tìm ta làm cái gì?"
Vãn Thanh dừng lại động tác ăn, nhíu mày nghĩ một chút.
Hồi Tuyết nhíu mày, biết con chim khổng tước đó đến nhất định không có chuyện gì tốt, nên nàng không muốn để tiểu thư thấy ả ta, liền quay đầu nhìn Hỉ nhi:
"Đuổi nàng ta đi đi, nói tiểu thư không rảnh gặp nàng ta"
"Dạ, Hồi Tuyết tỷ tỷ"
Hỉ nhi nghe xong lui xuống, Vãn Thanh liền gọi nàng quay lại, dường như nhớ tới điều gì, lên tiếng hỏi:
"Các ngươi không phải nói nữ nhân này không dễ chọc sao? Nếu cự tuyệt nàng ta, nàng ta ở ngoài cửa làm ầm ĩ lên, còn không phải gây ra chuyện lớn hơn sao?"
"Cứ để cho nàng ta đi vào đi"
"Dạ, tiểu thư"
Hỉ nhi nghe Vãn Thanh nói xong, liền xoay người đi ra ngoài, phân phó bà tử ngoài cửa:
"Tiểu thư sẽ gặp nàng ta, bà dẫn nàng lại đây"
"Dạ"
Bà tử đi ra ngoài, trong chốc lát liền mang người vào.
Một hàng bốn người, dẫn đầu là một nữ tử kiêu ngạo, mặc một váy dài nhiều màu sắc sặc sỡ, họa tiết hình hoa lan lấp đầy cả y phục, trông cứ như bình hoa di động. Khí chất tựa hồ bị màu sắc sặc sỡ che mất.
Tuy rằng bộ dạng mi thanh mục tú, mềm mại đáng yêu, nhưng đã bị bộ trang phục kia lấn áp, trông rất tục, nhìn qua không giống tiểu thư danh môn quý tộc.
Ngược lại, lại giống như một thôn phụ sơn dã, nhìn rất quê mùa, giống như người thất học, tựa như nhà giàu mới nổi học làm sang.
Phía sau lưng nàng ta có ba nha hoàn theo hầu hạ, so với chủ tử còn thanh tú hơn nhiều.
Người dẫn đầu chắc là Tô Mỹ Nhã, vừa đi tới, liền dùng sắc mặt cao cao tại thượng nhìn Hỉ nhi, ngang tàng lên tiếng:
"Tiểu thư của ngươi đâu? Sao còn chưa ra kiến lễ với ta?"
Hỉ nhi nghe vậy, liền thấy khó chịu. Nhưng vì thân phận chỉ là nha hoàn, cho nên không dám biểu hiện ra mặt, đành giữ trong lòng, lên tiếng trả lời:
"Tô tiểu thư, tiểu thư nhà nô tỳ đang dùng điểm tâm sáng trong phòng khách, nên không tiện ra đây. Xin mời theo nô tì tiến vào trong"
"Hừ, giờ là giờ nào rồi mà mới dùng điểm tâm sáng, có thể thấy được, nữ nhân này vốn là một người lười biếng"
Tô Mỹ Nhã không chút khách khí lớn tiếng phê bình, Hỉ nhi nghe xong càng phản cảm.
Cảm thấy con khổng tước này thật sự khiến cho người ta chán ghét. Nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt, đành nén cơn tức vào trong lòng, dẫn Tô Mỹ Nhã vào phòng khách.
Lúc này, Vãn Thanh đã dùng xong điểm tâm, Hồi Tuyết đang hầu hạ nàng rửa mặt súc miệng.
Những lời mà Tô Mỹ Nhã nói trước cửa, một từ cũng không sót truyền thẳng vào trong. Vãn Thanh không để ý, nhưng sắc mặt Hồi Tuyết đã sớm tái đen vì giận.
Nàng đợi cho đến khi Tô Mỹ Nhã bước vào bên trong, liền ngẩng đầu nhìn à, giả vờ hoảng sợ hét thành tiếng. Chậu nước rửa mặt trong tay đổ ra ngoài hơn phân nửa, miệng liền không khách khí mở miệng mắng đểu:
"Trời ơi! ở đâu ra chậu hoa to dữ còn biết đi nữa chứ. Tiểu thư, người xem hù chết nô tì rồi"
Lời này vừa nói xong, Tô Mỹ Nhã ngừng bước ngay lập tức, gương mặt hung ác, trừng mắt nhìn Hồi Tuyết, như muốn khoét mấy lỗ trên người nàng.
Ả thấy Hồi Tuyết không thèm để ý đến ả, mà chỉ lo làm việc của mình. Nên ả đành phải đưa mắt chuyển sang người nữ tử đang ngồi giữa phòng khách. Nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Nữ nhân này là con hồ ly tinh Thượng Quan Vãn Thanh sao? Là người dùng sắc đẹp mê hoặc biểu ca sao?
Thanh lệ xuất trần, nhẹ nhàng phiêu dật, nào có nửa điểm như trong lời đồn đãi là dạng nữ nhân không biết liêm sỉ, mặt dày mày dạn không biết xấu hổ kia chứ?
Nàng ta nhìn rất thanh tao, nhẹ nhàng mềm mại, tóc đen như mực, được bới chỉ bằng một cây trăm bạch ngọc, không còn trang sức nào khác.
Y phục màu trắng tinh khiết trong sáng, một chút tạp sắc đều không có, cái eo tinh tế nhỏ gọn bằng một bàn tay. Tùy ý đeo một cái kết màu đỏ, thậm chí cổ tay áo còn cuốn lên tới khủy tay, toàn thân cao thấp nhìn rất linh hoạt đáng yêu.
Khiến cho người ta nhìn một lần liền không thể rời tầm mắt.
Đừng nói là nam tử, ngay cả nữ tử như mình nhìn nàng ta mà còn kinh ngạc không thể rời tầm mắt. Cũng khó trách ... bảo sao biểu ca không muốn trở về Long Phiên ngay, mà ngày ngày cứ dây dưa ở mãi không chịu đi.
Vừa nghĩ như vậy, Tô Mỹ Nhã liền bắt đầu lên cơn ghen, mở miệng chất vấn Vãn Thanh:
"Ngươi là Thượng Quan tiểu thư sao? Con tiện tỳ này là nha hoàn của ngươi hả? Một cái quy củ đều không có … Người ta nói chủ sao tớ vậy … không biết có đúng không?"
Nàng ta nào biết rằng, Hồi Tuyết ở trước mặt Vãn Thanh tự do đã quen. Hơn nữa, Vãn Thanh cũng không xem Hồi Tuyết là hạ nhân, mà xem nàng như muội muội của mình, ngay cả Đồng Đồng cũng gọi nàng một tiếng Tuyết di.
Tô Mỹ Nhã nói xong, chờ xem Vãn Thanh giáo huấn nha hoàn kia. Nào ngờ, Vãn Thanh chỉ là cười cười, nhìn Tô Mỹ Nhã, lên tiếng:
"Tô tiểu thư ngồi xuống đi, Hồi Tuyết chỉ là một tiểu nha đầu nhát gan mà thôi"
Cái này khiến Tô Mỹ Nhã sửng sốt, chẳng lẽ cứ như vậy mà cho qua?
Nếu đây là nha hoàn của nàng, nàng đã cho nó ăn một cái tát rồi. Chủ tử đang đứng trước mặt mà có nha hoàn dám lên tiếng hỗn hào như vậy sao?
Nhưng ngày hôm nay mình đến đây, không phải là xem con tiện nhân này giáo huấn nha hoàn. Nha hoàn của ả có quản giáo hay không, cùng mình có quan hệ gì kia chứ?
Ngày hôm nay, mình đến là muốn để cho con hồ ly Thượng Quan Vãn Thanh này đánh mất ý niệm muốn trèo lên cành cao làm phượng hoàng.
Hừ, ả đừng vọng tưởng gả cho biểu ca là biểu ca sẽ không cưới mình làm chính phi. Chỉ sợ ngay cả vị trí tiểu thiếp, ả còn không được làm.
Hừ, ả cũng không nhìn lại xem bản thân ả là cái dạng gì thân phận.
Thân phận đã thấp hèn, còn chưa cưới đã sinh con, muốn dẫn theo con riêng gả vào hoàng thất là điều không thể.
Hoàng đế Long Phiên tuyệt đối sẽ không cho phép biểu ca cưới ả ta.
Nghĩ vậy, Tô Mỹ nhã lại nở nụ cười, ngồi xuống.
Ngoài cửa, Hỉ nhi nhanh chóng đi vào châm trà cho nàng ta. Sau khi châm trà xong, cũng không lui ra ngoài như thường ngày mà lưu lại trong phòng khách, Vãn Thanh cũng tùy nàng.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong phòng đều nhìn Tô Mỹ Nhã, không biết kế tiếp nàng ta muốn nói cái gì.
Chỉ thấy Tô Mỹ Nhã không vội vàng, không hấp tấp, bưng trà uống trước hai hớp. Trong ánh mắt liền có một chút khinh khi, có vẻ như Vãn Thanh đãi nàng ta uống loại trà này là bôi nhọ thân phận của nàng ta.
Nàng ta không nói gì, ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười nhìn Vãn Thanh.
"Thượng Quan tiểu thư, trong lúc biểu ca ta bị thương, đều nhờ vào hảo tâm của Thượng Quan tiểu thư lưu hắn lại, thương tích của hắn mới hồi phục nhanh như vậy"
Vãn Thanh gật đầu, nhàn nhạt tiếp lời:
"Tô tiểu thư khách khí, ta cùng với tam hoàng tử vốn là bằng hữu, chút chuyện này không dám nói đến"
"À, một khi đã như vậy, sau hai ngày chúng ta sợ là phải rời khỏi Kim Hạ, hồi Long Phiên rồi"
Tô Mỹ Nhã nói xong, nâng mi chú ý đến sắc mặt của Vãn Thanh. Trong lòng âm thầm suy đoán, con hồ ly này sẽ trả lời mình như thế nào đây?
Ai ngờ, Vãn Thanh trong lòng vốn ước gì Long Diệu sớm một chút rời khỏi đây.
Nàng đang lo tìm không ra cớ khiến hắn rời đi. Nếu Tô Mỹ Nhã đã lên tiếng đề nghị, nàng cớ sao không thuận theo cơ chứ, lập tức gật đầu:
"Tốt, khi nào thì khởi hành?"
Tô Mỹ Nhã ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Thượng Quan Vãn Thanh sẽ đồng ý, lại gọn gàng dứt khoát hỏi nàng khi nào thì đi.
Nàng không có quyền thay biểu ca làm chủ, nhưng mà đối với con tiện nhân Thượng Quan Vãn Thanh này thì …
"Ờ, nhanh thôi"
Tô Mỹ Nhã giả vờ giả vịt gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ghen tỵ độc ác nhìn chằm chằm Vãn Thanh, mở miệng nói:
"Biểu ca ta thân là hoàng tử Long Phiên quốc, thân phận cao quý hơn người bình thường như người gấp ngàn lần. Chẳng phải là người mà ngươi tùy tiện là có thể vọng tưởng"
"Hừ, thứ như ngươi làm nha hoàn chưa chắc đã được hầu hạ biểu ca ta"
Ả ta dùng gương mặt kiêu căng ngạo mạn nhục nhã Vãn Thanh.
Biểu ca muốn kết hôn, người đó nhất định sẽ là mình.
Bởi vì phụ thân là hậu thuẫn lớn nhất của biểu ca, hắn nếu muốn phụ thân ra tay trợ giúp hắn lên ngôi. Đương nhiên sẽ phải kết hôn với mình.
Nếu không … phụ thân sẽ không tận tâm tận lực giúp hắn … như vậy thật không phải biện pháp tốt cho Tô gia.
Kết quả … nếu để hoàng tử khác lên ngôi chỉ sợ là … Tô gia một nhà già trẻ sẽ không xong.
Tô Mỹ Nhã trong lòng suy nghĩ, Vãn Thanh sắc mặt âm u, lạnh lẻo u ám vô cùng, khóe môi là ý cười nồng hậu.
"Đúng vậy, tam hoàng tử là nhân trung long phượng, đương nhiên là nên lấy người cùng giai cấp với hắn. Ta xem Tô tiểu thư cao ngạo như Khổng Tước, thật là rất xứng đôi cùng tam hoàng tử"
Vãn Thanh nghiêm trang mở miệng, chẳng qua nàng vừa nói xong, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi liền khì một tiếng, cười khinh khi.
Tô Mỹ Nhã vốn rất cao hứng, còn gật đầu tỏ vẻ tán đồng, vừa thấy Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi nở nụ cười. Liền chậm rãi suy nghĩ kỹ lại lời nói của Vãn Thanh, lại cảm thấy lời này không ổn, đây rõ ràng là sỉ nhục nàng.
Tức giận, chỉ vào Vãn Thanh, hỏi:
"Ngươi có ý gì?"
Tô Mỹ Nhã sau khi hỏi xong, thì ba nha hoàn đang đứng sau lưng ả cũng hùng hùng hổ hổ đứng ra, giúp đỡ chủ tử nhà mình.
"Nhà ngươi là ai mà dám nói này nói kia với tiểu thư của chúng ta?"
"Đúng vậy, thật quá mức"
Ba nha hoàn mở miệng nói xong, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi lập tức chống trả ngay lập tức:
"Tiểu thư của chúng ta rất hiền lành, nói vài tiếng với tiểu thư nhà các ngươi thì như thế nào, hả?"
"Tiểu thư của mấy người thật sự đúng là rất giống một con Khổng Tước, ngang tàng, ngạo mạn, rắc hoa đầy mình đi đi lại lại không sợ ong chích sao?"
"Nhìn đi, nhìn đi, rất giống đó"
Hỉ nhi nói xong, Hồi Tuyết gật đầu tiếp lời:
"Đúng vậy, chẳng những rất ngang tàng, còn tự mình đa tình, ngươi xác định tam hoàng tử thích ngươi sao?"
Long Diệu rõ ràng là có ý đối với tiểu thư nhà mình, cho nên Hồi Tuyết mới dám nói như thế với Tô Mỹ Nhã.
Ả nghe Hồi Tuyết hỏi xong, sắc mặt lập tức tái mét, cắn răng nghiến lợi, tức giận trừng mắt nhìn chủ tớ Thượng Quan Vãn Thanh.
Trong phòng khách, tầm mắt hai bên vừa chạm vào nhau liền phát ra tia sáng, mắt thấy liền muốn động thủ. Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên:
"Mấy người đang làm gì vậy? Đang chơi cái gì vậy? Có vui không? Cho ta chơi với"
Người đó chính là Hạ Hầu Mặc Viêm.
Hắn vừa tới, đã thấy trong phòng khách có rất nhiều người còn trong tư thế chuẩn bị làm cái gì đó. Hắn còn tưởng đang chơi trò gì đó, cho nên vừa hỏi vừa cười nhẹ nhàng đi vào.
Chẳng qua, Hạ Hầu Mặc Viêm vừa đi tới gần Tô Mỹ Nhã, ngẩng đầu nhìn ả, ngay lập tức gương mặt tuấn mỹ tựa như trích tiên của hắn bỗng chốc liền thay đổi, lập tức nhảy sang bên cạnh một cái, la làng lên:
"Ở đâu ra một chậu hoa mào gà to dữ vậy, còn xấu đến phát ói"
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa dứt lời, trong phòng khách, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi không khách khí mà cười càng lớn hơn.
Hồi Tuyết biết Hạ Hầu Mặc Viêm đã mắng thì so với người khác chỉ hơn chứ không kém, vừa cười vừa nói thêm:
"Đúng vậy, tiểu thư thiệt là, nhìn sao mà ra Khổng Tước vậy không biết?"
"Đó rõ ràng là một chậu hoa mào gà biết đi mà, đã xấu mà còn làm ra vẻ, còn chường mặt ra ngoài hù dọa người khác làm gì, mau mau trở về đi"
"Người trong Ngọc Trà Hiên của chúng tôi gan nhỏ lắm, sợ chịu không nổi nhan sắc ma chê quỷ hờn của tiểu thư Tô Mỹ Nhã đây, không tiễn, hahahhahaaha"
"Các ngươi ăn gan trời sao dám khi dễ ta"
Tô Mỹ Nhã tức giận đến phát run, tức giận chỉ vào Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi. Sau đó nhìn Thượng Quan Vãn Thanh:
"Đây là cách mà ngươi chiêu đãi khách nhân sao?"
Vãn Thanh đứng lên, nhìn thẳng Tô Mỹ Nhã, nhàn nhạt mở miệng:
"Không có một người khách nhân nào ngang tàng, kiêu ngạo như Tô tiểu thư đây"
"Cô phải biết rằng, nơi này là Kim Hạ, ngươi ăn ở dùng đều là đồ trong Thượng Quan phủ, là phủ đệ của ta, không phải Long Phiên Tô phủ của ngươi"
"Còn vị Long tam hoàng tử, người biểu ca kia của ngươi, cũng không phải là ta cưỡng ép hắn ở lại đây, hắn lúc nào cũng có thể rời đi. Ngươi tới nơi này diễu võ dương oai với chủ nhân ở đây là có ý gì?"
"Tô tiểu thư vẫn là nên trở về đi, tốt nhất là nên đem tam hoàng tử cùng nhau hồi Long Phiên của ngươi đi. Phủ đệ của ta chứa không nổi hai người long trung chi phượng cao quý không ai bằng như các ngươi"
Vãn Thanh nói xong, Hạ Hầu Mặc Viêm liền biết cái chậu hoa mào gà xấu xí biết đi này nguyên lai là biểu muội của tên Long Diệu kia.
Trong lòng kêu một tiếng vui vẻ, lập tức nở nụ cười, chói mắt đến cực điểm, cách xa Tô Mỹ Nhã hai bước, đến gần Vãn Thanh mềm mại mở miệng:
"Tỷ tỷ, ngươi mau đuổi Long Diệu đi đi, hắn rất đáng giận nha, rõ ràng thương thế đã tốt hơn nhiều, còn ở lại trong này không đi, thật là mặt dày không ai bằng"
Hạ Hầu Mặc Viêm cao hứng, toàn bộ ngũ quan giãn ra, tựa như ánh sáng trăng rằm, chói sáng mà xinh đẹp rực rỡ, mi chớp nhẹ, ánh mắt trong veo, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch, rõ ràng đây là bộ dáng làm điên đảo chúng sinh.
Tô Mỹ Nhã nhìn đến ngẩn người, nhịn không được, mở miệng truy vấn:
"Ngươi là ai?"
"Ta, Hạ Hầu Mặc Viêm"
"Hạ Hầu Mặc Viêm?"
Tô Mỹ Nhã nghe xong, liền biết người trước mắt là ai.
Tuy rằng nàng là người Long Phiên quốc, nhưng đối với tình hình của Kim Hạ quốc vẫn là biết đến. Người này là ngốc thế tử của Kim Hạ quốc, khắp Huyền Vũ đại lục này ai ai không biết Kim Hạ có một ngốc thế tử tên gọi Hạ Hầu Mặc Viêm.
Không nghĩ tới lại là một người xuất sắc đến như thế. Đáng tiếc, đáng tiếc.
Tô Mỹ Nhã ở trong lòng thở dài một tiếng, lập tức ý thức được là mình tìm đến Thượng Quan Vãn Thanh tính toán sổ sách, ngược lại bây giờ còn bị bọn họ khi dễ.
Nghĩ vậy, liền trừng mắt hướng Hạ Hầu Mặc Viêm hét lên:
"Chuyện có liên quan gì đến ngươi mà ngươi chĩa mũi vào, một thằng ngu như ngươi thế nhưng dám cả gan mắng ta là hoa mào gà còn chê ta xấu xí. Ta nhất định sẽ nói cho biểu ca ta biết, nhất định không tha cho ngươi"
Toàn bộ Sở kinh người nào cũng biết điều Hạ Hầu Mặc Viêm cấm kị nhất chính là không cho phép người ta nói hắn là kẻ ngốc. Nếu như để hắn nghe được, hắn sẽ phát điên lên.
Đáng tiếc, Tô Mỹ Nhã không biết chuyện này. Cho nên ả nói vừa dứt câu, một giây trước khuôn mặt Hạ Hầu Mặc Viêm còn chói mắt lộng lẫy, sau một khắc liền nổi trận lôi đình, ầm ầm như sấm sét giữa bão táp mưa giông.
Hạ Hầu Mặc Viêm đi thẳng đến trước mặt Tô Mỹ Nhã, phun nước bọt vào người ả, khinh thường hừ lạnh, lên tiếng chửi ả:
"Ngươi mới là bà điên, cả nhà các ngươi toàn bộ đều là kẻ điên. Tưởng rằng ta sợ biểu ca ngươi sao?"
"Hừ, bảo Long Diệu lại đây cho ta, ta cùng hắn quyết đấu. Nếu không phải ta không đánh nữ nhân, thì ngày hôm nay, ta sẽ tát chết ngươi"
Hạ Hầu Mặc Viêm tức giận mắng ả tới tấp.
Tô Mỹ Nhã vừa khóc vừa tức, bởi vì từ nhỏ đến lớn ả đã quen thói kiêu căng coi trời bằng vung. Giờ đây, lại bị tên đần phun nước bọt vào mặt trước mắt mọi người.
Đây chính là điều sỉ nhục to lớn nhất trong đời này của ả.
Tô Mỹ Nhã vừa khóc vừa chỉ vào mọi người trong phòng khách:
"Các ngươi khi dễ ta, ta đi nói cho biểu ca ta, ta nhất quyết không tha cho các ngươi"
Ả nói xong, liền lau nước mắt, xoay người chạy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.