Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 122: Cùng lắm cho ngươi đè trở lại (2)

Ngô Tiếu Tiếu

17/03/2017

Phần 2: Bắt nàng gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm

Hắn vậy mà dám đem nàng treo ngược trên không, thật khó chịu muốn chết mà.

Nghĩ, liền mắng:

"Đàm Đài Văn Hạo, ngươi đến cùng phải nam nhân hay không?"

"Không phải chỉ là một chuyện nhỏ thôi hay sao? Đáng giá để ngươi so đo đến như thế sao?"

"Ta đã nói, ta đè ngươi một lần, nhiều nhất cho ngươi đè trở lại một lần, ngươi lại mặc kệ không quan tâm. Hiện tại lại đem ta treo ngược lên, rốt cuộc trong lòng ngươi muốn tính toán chuyện gì?"

Đàm Đài Văn Hạo không để ý tới Vãn Thanh đang căng cổ kêu gào, đôi mắt thâm thúy u ám từ từ sáng rọi, khóe môi lộ ra ý cười, lên tiếng:

"Ta nghĩ muốn … trừng phạt ngươi như thế nào cho thỏa đáng? Nếu ngươi đáp ứng ta chuyện này, ta cùng ngươi liền thanh toán xong mọi việc, nếu không đáp ứng"

"Vậy … cứ treo mãi như vậy đi. Khi nào đáp ứng thì lại bàn tiếp"

Đàm Đài Văn Hạo nói vừa dứt lời, Vãn Thanh liền la lên:

"Nói mau đi, đừng lằng nhằng như nữ nhân vậy"

Thật muốn xé nát cái miệng của hắn thành ba phần, hắn còn là nam nhân sao?

Rõ ràng chuyện này hắn chiếm tiện nghi lớn nhất, giờ lại ra vẻ ủy ủy khuất khuất giống như nữ nhân, người thua thiệt là nàng có được hay không.

Nếu nàng hoàn hảo không bị hạ độc, khi không không có việc gì vui mà làm lại đi đè hắn sao? Nàng không biến thái đến như vậy.

Nghĩ, trong lòng liền xem thường hắn.

Treo ngược như vậy thật quá khó chịu rồi, có gì thì nói nhanh một chút đi đại gia.

"Gả cho ngốc thế tử của Hán Thành Vương phủ"

"Ai?"

Vãn Thanh thét chói tai ra tiếng, tưởng là mình nghe lầm, bật miệng hỏi lại:

"Ngươi nói cái gì? Gả cái gì?"

Lúc này đây Đàm Đài Văn Hạo không làm khó dễ nàng, lại lặp lại một lần:

"Gả cho ngốc thế tử của Hán Thành Vương phủ"

Vãn Thanh nghe xong, thì ra là mình không có nghe lầm, nam nhân này thật sự muốn nàng gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm, hắn vì sao phải làm như vậy?

Nghĩ liền mở miệng hỏi:

"Vì sao phải ta gả cho hắn"

"Bởi vì trong mắt Sở kinh, hắn là người đần độn, luôn bị người chê cười. Ngươi đã làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này, dâm phụ cùng thằng đần, đúng là một đôi trời đất tạo nên"

Đàm Đài Văn Hạo lạnh lùng nói, Vãn Thanh cắn răng thở, mặt đều bị tức đến trắng xanh.

Tên khốn nạn đáng chết này, nàng nghĩ muốn cho hắn một cái tát, cái miệng này của hắn sao mà lại thúi đến như vậy.

Nghĩ, liền mắng lên:

"Đàm Đài Văn Hạo, ta thật hối hận, lúc trước hẳn là phải đè ngươi thêm mấy lần cho đủ vốn. Sao mà miệng của ngươi lại thúi như vậy, là ngươi chiếm tiện nghi có được hay không, suy nghĩ của ngươi sao lại không giống với người thường kia chứ?"

"Ngươi …"

Đàm Đài Văn Hạo bị Vãn Thanh chọc tức đến hai mắt mở to, sâu thẳm như giếng hoang, lạnh lùng bỏ xuống một câu liền chuẩn bị rời đi:

"Ngươi từ từ suy nghĩ đi, khi nào nghĩ thông thì cứ la lên là được"

Nói xong liền muốn rời đi, Vãn Thanh thấy vậy, làm sao có thể để hắn đi.

Hắn đi rồi, vậy còn mình thì sao? Bị treo ngược tới khi nào đây?

Hiện tại mình mắt thì hoa đầu thì choáng váng, nếu treo ngược thêm chút nữa chắc tắc thở quá. Đến lúc đó không phải con trai bảo bối của mình phải mồ côi mẹ hay sao? Như vậy … quá tiện nghi cho nam nhân này rồi.

Vô duyên vô cớ sinh con trai cho hắn, giờ còn bị hắn chiếm lấy, không phải là muốn mình gả cho chàng ngốc Hạ Hầu Mặc Viêm đó sao? Được, gả thì gả, mình cũng không mất miếng thịt nào.

Hơn nữa, Hán Thành Vương chưa chắc đã đồng ý cho phép Hạ Hầu Mặc Viêm cưới mình, nên … điều mà nam nhân này nói, căn bản không tính.

Trước mắt, mình cứ qua loa tắc trách cho qua chuyện đi, dù sao chuyện mình bị treo ngược mới là quan trọng hơn.



Nghĩ xong liền la lên:

"Muốn ta gả cho hắn … có thể"

"Nhưng ta không làm thiếp, trừ phi là thế tử phi Hán Thành Vương phủ. Bằng không ta không gả, ta không muốn con ta vừa vào cửa liền bị người khi dễ"

Nàng nếu làm thiếp, bé càng không danh không phận, tất nhiên là sẽ chịu sự khi dễ từ người khác. Cho nên … không làm thê không gả.

Vãn Thanh vốn tưởng rằng Đàm Đài Văn Hạo sẽ mượn cơ hội chế nhạo nàng si tâm vọng tưởng, ai ngờ, hắn thế nhưng không nói một lời liền đáp ứng.

"Được"

Vừa nghe được hắn đã đáp ứng điều kiện mà mình đề ra, Vãn Thanh nhịn không được kêu lên:

"Nếu đã thỏa thuận xong còn không mau thả ta xuống"

Đàm Đài Văn Hạo hướng ra phía ngoài quát một tiếng:

"Người tới, cắt dây"

"Dạ"

Hai hắc y nhân lúc trước đi vào, cắt dây trói, khiến Vãn Thanh rơi xuống đất.

Vãn Thanh bởi vì bị treo trên không, nhất thời choáng váng đầu óc phản ứng không kịp, liền nằm dài dưới đất không đứng dậy nổi.

Nàng xoa bóp tay chân cho máu chạy đều trong huyết mạch, ngước mặt, hung hăng trợn mắt nhìn Đàm Đài Văn Hạo liếc mắt một cái, sau đó tức giận mở miệng hỏi:

"Con ta đâu? Còn không giao con trai ta ra"

Đàm Đài Văn Hạo cũng không để tới lời nói của nàng, xoay người đi thẳng ra ngoài, giọng nói âm ngao thị huyết vang lên:

"Nhớ kỹ chuyện mà ngươi đã đáp ứng, ngoan ngoãn gả vào Hán Thành Vương phủ cho ta. Ân oán giữa chúng ta hoàn toàn xóa bỏ, bằng không, đừng trách bản lâu chủ đem Đồng Đồng mang đi"

Hắn dứt lời, vung áo choàng màu đen, cuồng ngạo đi ra ngoài, như ám dạ tu la, dung nhập vàp trong đêm đen.

Vãn Thanh ở phía sau kêu lên:

"Con ta đâu?"

"Hồi phủ sẽ gặp"

Một tiếng nói từ rất xa truyền đến, Vãn Thanh rốt cuộc cũng yên lòng.

Nhưng vừa nghĩ đến Đàm Đài Văn Hạo, da đầu không khỏi run lên. Nàng vốn chỉ muốn qua loa tắc trách cho qua chuyện, ai ngờ hắn thế nhưng lại nói ra những lời như vậy.

Nếu như không gả, hắn liền mang đi con trai của nàng, thật là tên đáng ghét.

Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hả?

Nàng tự tay chăm sóc nuôi nấng năm năm, ngậm trong miệng thì sợ tan, để trên tay thì sợ đau, bé là mạng của nàng.

Khi không lại dâng tận tay cho hắn, để hắn mang đi như vậy sao?

Nằm mơ.

Nghĩ vậy, liền đứng lên đi ra ngoài, nhìn lên bầu trời đen, nhìn xung quanh, chỉ thấy trong viện trống rỗng không một bóng người, Vãn Thanh nhịn không được mắng chửi:

"Đàm Đài Văn Hạo, đồ tiểu nhân"

"Rõ ràng là ngươi chiếm được tiện nghi, lấy mất trinh tiết của ta, giờ này lại làm ra vẻ giống như là người tám đời bị thua thiệt là ngươi. Ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội mang con trai của ta đi đâu"

"Hừ, gả thì gả, ta sợ ngươi à, hừ"

Mắng xong, liền nghĩ đến bé.

Không biết bé đã trở về phủ chưa?

Nhanh chóng chạy ra khỏi căn nhà hoang đó, chuẩn bị trở về Thượng Quan phủ.

Nhưng nàng vừa đi vài bước, liền nghe trên đường cái có tiếng vó ngựa vang lên, không đợi nàng phản ứng kịp, liền có mấy con tuấn mã hí một tiếng đứng ở trước mặt nàng.

Có mấy người xoay người xuống ngựa, một người trong đó vọt tới, kéo nàng lại, cao thấp kiểm tra một lần.

"Tiểu thư, người không sao chứ, hù chết cái mạng nhỏ của em rồi đó người biết không? Sao này em van xin người đừng làm chuyện như vậy nữa"

Nguyên lai người tới chính là Hồi Tuyết, mà người đứng phía sau lại là thế tử gia Trấn Quốc Công phủ Đoan Mộc Lỗi, đôi mắt trên ngũ quan cương nghị hiện lên vẻ thân thiết cùng lo lắng, trầm giọng mở miệng hỏi:



"Thượng Quan tiểu thư, cô không sao chứ? Có bị thương nơi nào không?"

Vãn Thanh lắc đầu, muốn nói, nàng quả thật không có việc gì.

Đàm Đài Văn Hạo tuy rằng ác liệt hùng hùng hổ hổ, nhưng hắn không có làm khó nàng, nhiều nhất chỉ là đem nàng treo ngược trên không lung lay nửa ngày mà thôi.

Nhưng chuyện cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là … Đoan Mộc Lỗi vì sao cùng Hồi Tuyết cùng nhau đi tìm nàng?

Vãn Thanh nghĩ, vội tạ ơn Đoan Mộc Lỗi.

"Tạ ơn thế tử gia quan tâm, việc không có gì, đã kinh động đến ngươi rồi, Vãn Thanh ở đây tạ lỗi cùng ngươi"

"Không sao, không có việc gì là tốt rồi, ta đưa các ngươi trở về phủ"

Đoan Mộc Lỗi trầm ổn mở miệng, Vãn Thanh gật đầu đáp ứng, Hồi Tuyết giúp đỡ nàng lên ngựa, hai người cùng cưỡi một con ngựa, một đường hồi Thượng Quan phủ.

Vãn Thanh nhịn không được hỏi Hồi Tuyết:

"Là em đi tìm Đoan Mộc thế tử?"

"Dạ, tiểu thư, vì em lo lắng cho người nên … "

Trong giọng nói của Hồi Tuyết vẫn còn pha lẫn sự lo lắng. Vãn Thanh biết nàng có lòng, nên không nỡ trách cứ nàng ấy.

Nhưng mà lần này … nàng thật sự đã thiếu Đoan Mộc Lỗi một phần nhân tình rồi, thật không biết phải trả lại hắn như thế nào đây? Nàng chán ghét nhất chính là nợ nhân tình người khác.

Nợ tiền nợ bạc thì dễ trả, còn nợ nhân tình thì … haizzzz.

Thôi vậy, tùy duyên thôi.

Đoàn người trở lại Thượng Quan phủ, Đoan Mộc Lỗi liền cáo từ dẫn thủ hạ rời đi. Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết trở vào phủ, Trương quản gia thấy các nàng đã trở về, chạy nhanh đến trước mặt Vãn Thanh bẩm báo:

"Tiểu thư, tiểu công tử đã trở về phủ rồi"

Vừa nghe Trương quản gia báo xong, tâm Vãn Thanh như buông xuống một ngọn núi.

Đàm Đài Văn Hạo là người nói là làm, chỉ là không nghĩ tới, hắn lại không có kiên trì muốn giữ lấy bé cho riêng mình, điều này làm cho nàng nhẹ lòng một chút. Về phần gả cho Hạ Hậu Mặc Viêm, chuyện này … sau này lại tính tiếp đi.

Trước mắt, con quan trọng hơn.

Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết nhanh chóng một đường chạy thẳng đến Ngọc Trà Hiên.

Đồng Đồng cùng Thượng Quan Hạo đang đứng ở dưới mái hiên nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy bóng dáng của Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, hai người cuối cùng yên tâm, cùng bước ra cửa nghênh đón hai người.

"Mẫu thân, mẫu thân, mẹ đã trở về"

Vãn Thanh nhanh chóng bay qua ôm chầm lấy cơ thể nhỏ nhắn của bé.

Trước đó nàng thật sự là lo lắng gần chết, giờ tận mắt nhìn thấy bé hoàn hảo không thương tích đang nằm trong lòng nàng, cái gì mà Đàm Đài Văn Hạo hay Hạ Hầu Mặc Viêm cũng không quan trọng bằng con trai của nàng.

"Ừ, mẫu thân không có việc gì, Đồng Đồng không có sao chứ?"

Vãn Thanh hỏi, nếu bị Đàm Đài Văn Hạo bắt đi, nhất định là không có khả năng làm đau bé, cho nên Vãn Thanh không lo lắng bé ăn khổ.

Quả nhiên Đồng Đồng mở miệng:

"Trước đó, có người ôm chầm lấy con, sau đó lấy khăn bịt mắt con lại, để con nằm ở trên xe ngựa, sau đó con ngủ quên mất, chờ con tỉnh lại, thì đã ở trước cửa phủ rồi"

Đồng Đồng nói xong, trong lòng có chút mơ hồ. Những người đó vì sao bắt bé sau đó không làm gì hết mà đã thả bé ra rồi. Vãn Thanh cười không nói gì.

Thượng Quan Hạo đã đi tới, ông nhìn thấy Vãn Thanh cùng Đồng Đồng đều không có việc gì, yên lòng, cười mở miệng:

"Nếu không còn chuyện gì thì vào trong phòng thôi, ăn một chút gì đó rồi sớm nghỉ ngơi, sắc trời đã không còn sớm nữa rồi"

"Ừ, được"

Mọi người cùng nhau đi vào phòng khách, ngay lập tức liền có người chuẩn bị thức ăn đưa lên, ba người cùng nhau ăn, Vãn Thanh thì cùng con nói chuyện phiếm, sau đó mới tách ra, ai về phòng người ấy để nghỉ ngơi.

Trong phòng ngủ của Vãn Thanh, Hồi Tuyết châm trà cho nàng, nhịn không được muốn truy vấn nàng.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với tiểu thư trong khoảng thời gian Đồng Đồng bị bắt đi?

Tiểu thư cùng Đồng Đồng đều không thấy đâu, Lưu Dận lại bị người đánh đến trọng thương, rốt cuộc là ngày hôm nay xảy ra chuyện gì mà nàng không biết?

Nhưng mà, chỉ cần tiểu thư cùng Đồng Đồng không có việc gì là tốt rồi.

Chỉ là … mình thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook