Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 89: Dạm hỏi Vãn Thanh làm thiếp (3)
Ngô Tiếu Tiếu
31/01/2017
Phần 3: Vãn Thanh nổi giận, Mặc Viêm phát điên, Cơ phu nhân bị nhục nhã.
Ngọc Trà Hiên
Vãn Thanh dùng xong bữa trưa, liền trở về phòng của mình, nghỉ trưa trong chốc lát.
Vãn Thanh còn chưa dậy, Trương quản gia đã qua bẩm báo, có người gửi thiệp muốn gặp đại tiểu thư, hẹn gặp ở một trà lâu có tiếng nhất tại Sở kinh.
Hồi Tuyết mang thiệp đưa vào, tiểu thư còn chưa có tỉnh, nhưng sợ để lỡ chánh sự, cho nên đành lay tỉnh Vãn Thanh.
"Tiểu thư, có người gửi thiệp lại đây, không biết là người nào, nói muốn gặp mặt tiểu thư?"
Vãn Thanh ngáp một cái, mơ mơ màng màng cầm thiệp, nằm ở trên giường mở ra xem, chỉ thấy nét chữ nhỏ xinh đẹp đoan đoan chính chính, nàng thấy cuối thiệp có chữ ký, Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc là người nào?
Thật đúng là nghĩ không ra, nhưng mà tấm thiệp này nhìn rất quý giá, thiệp vàng in hoa văn, hẳn là thuộc về người danh gia vọng tộc. Vãn Thanh nghĩ trong lòng.
Không tốt, nên tránh không gặp mặt. Nếu … đã có chính sự muốn gặp nàng. Tuy rằng không vừa ý, nhưng cũng phải thức dậy, sửa sang lại một chút, thu thập thỏa đáng, liền phân phó Hồi Tuyết.
"Cho quản gia chuẩn bị xe ngựa, đi xem thử người tên Cơ Ngọc này là người nào?"
"Dạ, tiểu thư"
Hồi Tuyết trả lời xong liền đi ra ngoài, phân phó Hỉ nhi đi làm việc trước, sau đó cùng Vãn Thanh đi ra khỏi phủ.
Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh cầm tấm thiệp lăn qua lộn lại nhìn mấy lần, cũng không nhìn ra điều gì, càng không biết là ai đã gửi.
Nhưng nhìn tấm thiệp này rất sang trọng, cũng là đại diện cho thân phận người viết. Nói vậy, người muốn gặp nàng, thân phận hẳn là rất cao sang.
"Tiểu thư, người nói thử xem, rốt cuộc là ai muốn gặp người? Sao lại thần bí như thế?"
Hồi Tuyết tò mò mở miệng hỏi, Vãn Thanh không lên tiếng, xe ngựa lâm vào yên tĩnh, hướng trà lâu mà chạy.
Bảo Đỉnh Lâu, trà lâu có tiếng nhất Sở kinh, theo dọc bên trong, trà lâu được trang trí rất sang trọng, rất cầu kỳ, tỉ mỉ. Nên trà lâu này là nơi mà rất nhiều thương nhân chọn làm nơi đàm phán làm ăn.
Trước cửa, xe ngựa đậu kín dọc hai bên đường, người đến người đi như nước. Tuy rằng nhiều người, nhưng cũng không ồn ào, đi đi vào vào đều rất yên tĩnh.
Mặc dù nói chuyện, nhưng người ngồi bàn kế bên cũng không nghe thấy âm thanh phát ra. Trên mặt đều tràn ngập ý cười, rất tao nhã, không hề mang đến sự quấy nhiễu cho người khác.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đi vào, lập tức liền có tiểu nhị đến tiếp đón.
Một thân áo xanh đậm, trên đầu đội nón được làm riêng cho trà lâu, trên mũ có thêu ba chữ Bảo Đỉnh Lâu, tiểu nhị đều là mi thanh mục tú, khuôn mặt đầy ý cười, cung kính mở miệng hỏi:
"Xin hỏi, khách nhân là đến thưởng thức trà, hay là có hẹn"
Vãn Thanh cũng không biết người hẹn mình là ai, chỉ giơ giơ lên tấm thiệp trong tay, nhìn xung quanh một chút mở miệng:
"Là có người hẹn ta tới đây, chỉ không biết người đó đến chưa?"
Tiểu nhị nhìn thấy tấm thiệp, lại nhìn xung quanh một chút, lập tức hớn hở cười, mở miệng trả lời:
"Tiểu thư, xin mời đi theo tại hạ. Khách nhân đang ở nhã gian chờ tiểu thư đã rất lâu"
Vãn Thanh gật đầu, nếu mà người nọ đã tới, nàng thật sự muốn gặp người tên Cơ Ngọc này rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà lại thần bí đến thế?
Chủ tớ hai người đi theo phía sau tiểu nhị lên lầu hai, rất nhanh liền đứng ở trước cửa một gian phòng trong rất trang nhã. Tiểu nhị gõ cửa, cung kính mở miệng:
"Khách nhân, người mà ngài hẹn đã tới"
Một tiếng kẹt … cửa được mở ra, có một người từ bên trong đi ra. Vãn Thanh chăm chú nhìn, lập tức liền nhận ra, là người Hán Thành Vương phủ.
Là người lần trước theo Tống trắc phi đến Thượng Quan phủ. Là một trong bốn bà tử kia, mà người bà tử đó có vẻ như cũng biết Vãn Thanh, nhận ra nàng đã đến, liền cười tủm tỉm khom người khụy gối hành lễ:
"Thượng Quan tiểu thư, người đã đến, Cơ phu nhân còn đang chờ ngươi bên trong"
Vãn Thanh mi nhíu lại, khóe môi liền dần dần nở nụ cười đầy băng hàn.
Vốn ngày hôm nay, nàng đã thấy phiền, trong lòng đã rất bực bội. Thấy chuyện gửi thiệp gặp mặt này cũng có chút tò mò, nên cũng quên một phần sự việc hồi sáng.
Không nghĩ tới, người của Hán Thành Vương phủ lại đến tìm nàng. Lần trước là Tống trắc phi, lần này đổi thành Cơ phu nhân, đại khái chắc cũng là tiểu thiếp của Hán Thành Vương gia.
Bọn họ hết một người, lại tới hai người, lần lượt đến tìm gặp mình làm cái gì?
Vãn Thanh sắc mặt âm u, đi theo phía sau bà tử kia đi vào.
Trong gian phòng trang nhã, một người nữ tử dựa vào cửa sổ mà ngồi, mắt hướng ra phía bên ngoài cửa sổ quan sát dưới lầu.
Trong gian phòng trang nhã, một chút tiếng vang đều không có, trừ bỏ tiếng bước chân của Vãn Thanh cùng bà tử.
Mặt khác, còn có hai bà tử cùng hai người nha hoàn, bọn họ vừa thấy Vãn Thanh đi vào, liền nhắc nhở người nữ tử đang dựa vào khung cửa sổ.
"Phu nhân, Thượng Quan tiểu thư đã đến"
"Ừ"
Một tiếng trả lời, người nọ liền quay đầu nhìn sang. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, ôn nhu đáng yêu, cười nhẹ nhàng nhìn Vãn Thanh, gật đầu, ý bảo nàng ngồi xuống:
"Đã đến rồi sao, ngồi xuống đi"
Nữ nhân này tuổi cũng không lớn, bộ dạng hết sức xinh đẹp, gương rất ôn nhu, vừa nhìn liền có cảm giác người này không thuộc dạng người có tâm cơ.
Nhưng, nữ nhân có thể tồn tại trong Hán Thành Vương phủ, không phải là điều mà nữ nhân bình thường có thể làm được, sao có thể không phải người có tâm cơ đây. Chỉ sợ là người âm hiểm, giả dối nhất thôi.
Vãn Thanh dựa theo gương mặt của nàng ta mơ hồ nhớ tới người mà lần trước đã gặp qua, Minh Quận Vương. Người này, chỉ sợ là mẫu thân của Minh Quận Vương, Cơ phu nhân.
Nghe nói, Hán Thành Vương gia là cực sủng nàng ta, khó trách gương mặt lại mềm mại, đáng yêu, yêu kiều, không có loại bức bách sầu khổ vì thất sủng.
Vãn Thanh cũng không vội ngồi xuống, khom người một chút:
"Gặp qua Cơ phu nhân"
Cơ Ngọc gật đầu, một đôi mắt sáng rỡ đánh giá Vãn Thanh, khóe môi vẫn luôn treo ý cười:
"Thượng Quan tiểu thư thật sự là rất xuất chúng không giống người thường. Lần trước, ta nghe Hiên nhi nói xong, ta còn chưa tin đâu, lần này diện kiến, thật không thể không tin"
Cơ Ngọc cười nói, nhìn về phía nha hoàn trầm ổn đoan trang đang đứng một bên kia, nha hoàn kia lập tức đi tới rót trà cho Vãn Thanh, cung kính mở miệng.
"Thượng Quan tiểu thư mời dùng trà"
Nói xong liền lui ra phía sau mà đứng, Vãn Thanh vươn tay nhận lấy, bất động thanh sắc uống trà, nhàn nhạt mở miệng:
"Quả nhiên là trà ngon, chỉ là không biết Cơ phu nhân muốn gặp ta vì chuyện gì? Ta nhớ lần trước, Tống trắc phi đã đến tìm ta một lần. Nên, ta nghĩ ta đã nói rõ quan điểm của mình"
Vãn Thanh thừa biết ý đồ mà Cơ Ngọc hẹn gặp nàng hôm nay cùng vị Tống Mẫn kia giống nhau. Chắc, đại khái là không muốn mẹ con nàng quấn quít lấy chàng ngốc Hạ Hầu Mặc Viêm.
Lần trước, nàng đã nói rất rõ ràng. Mẹ con nàng, không hề quấn quít lấy Hạ Hầu Mặc Viêm.
Nàng, Thượng Quan Vãn Thanh, mặc dù danh tiếng không được vẻ vang gì, nhiều nhất không lấy chồng là được. Nhưng, nàng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ muốn lợi dụng một người ngốc nghếch, thậm chí còn gả cho người đó.
Đối với Hạ Hầu Mặc Viêm, nàng thật tình không biết, hắn có vị trí như thế nào trong lòng nàng. Hắn từng cứu nàng vài lần, đối xử với Đồng Đồng cực tốt.
Cho nên, Vãn Thanh không cho phép bất kỳ một ai xúc phạm tới Hạ Hầu Mặc Viêm. Thậm chí, nàng còn nguyện ý xem hắn là đệ đệ mà tận tình chiếu cố.
Có đôi khi, nàng thậm chí còn hi vọng hắn không phải người ngốc nghếch, như vậy sẽ không có một ai dám khi dễ hắn.
Nhưng mà nàng, cho tới bây giờ, nàng chưa từng có ý nghĩ muốn lợi dụng hắn, thậm chí còn lừa gạt hắn, đạt tới mục đích nào đó.
Như vậy, đối với Hạ Hậu Mặc Viêm là không công bằng. Mặc dù hắn là kẻ ngốc, nhưng cũng nên đối xử công bằng với hắn.
Ngược lại, mấy người cơ thiếp của cha hắn, lần lượt xem hắn như thằng đần, tự nhận là chính bản thân mình có quyền lợi lo liệu chuyện hôn sự cho hắn, hoàn toàn đã quên hỏi thử xem Mặc Viêm cần gì? Thích gì?
Mà buồn cười là, còn hỏi một người thất thân có con riêng cho hắn.
Bọn họ nghĩ bọn họ là ai mà có cái quyền đó, hừ. Dù sao cũng chỉ là cơ thiếp trong phủ mà dám thay mặt quyết định hôn sự của thế tử gia sao?
Vãn Thanh dứt lời, vị Cơ phu nhân kia lập tức buông ly trà trong tay xuống, nở nụ cười, cũng vươn tay kéo tay Vãn Thanh qua, có vẻ như rất thân thiết.
"Ngươi gọi là Vãn Thanh đúng không. Kỳ thực ngươi đã hiểu lầm rồi. Ngày hôm nay ta đến, là muốn cùng ngươi thương lượng một chuyện khác"
Vãn Thanh kinh ngạc, không rõ trong hồ lô của vị Cơ phu nhân này bán thuốc gì? Muốn làm gì? Nên tùy ý nàng ta nắm tay của mình, lẳng lặng nhìn, chờ đợi nàng ta nói tiếp.
Quả nhiên, Cơ phu nhân thấy Vãn Thanh không nói chuyện, lại nói tiếp:
"Nghe nói, thế tử gia nhà chúng ta thật lòng rất yêu thích Vãn Thanh, cũng rất thích hài tử kia. Không bằng … Vãn Thanh mang theo đứa nhỏ kia gả vào Hán Thành Vương phủ đi, như vậy không phải là đại hỉ sao?"
"Tuy rằng, không thể cho ngươi vị trí của thế tử phi. Nhưng mà nữ nhân chúng ta vì đứa nhỏ, cái gì cũng có thể hy sinh, không phải sao?"
Cơ phu nhân dứt lời, Vãn Thanh sắc mặt trầm xuống, liền rút tay bị Cơ phu nhân nắm lấy ra, gương mặt kiều diễm hiện tại như băng sương tuyết hàn, không kiêu ngạo không nịnh nọt mở miệng:
"Cơ phu nhân, ta đã nói rồi, không muốn cùng Hán Thành Vương phủ có bất kỳ quan hệ nào. Mời ngươi về sau đừng nhắc lại chuyện buồn cười này với ta"
"Ta lập lại thêm một lần nữa. Ta, Thượng Quan Vãn Thanh, cho tới bây giờ, chưa từng muốn gả vào Hán Thành Vương phủ của các ngươi"
Mặc kệ vị Cơ phu nhân này là giả tình giả ý, hay là thật tâm muốn nàng gả vào Hán Thành Vương phủ, thì Vãn Thanh đối với cái chuyện này đều không quan tâm.
Còn nói rằng, nàng phải nghĩ cho con trai của nàng mà phải gả vào Hán Thành Vương phủ nữa sao? Hừ, buồn cười. Nghĩ nàng ngu lắm sao?
Nàng không nghĩ là mang bé gả vào Hán Thành Vương phủ, một nơi đầy rẫy nguy hiểm, đầm rồng hang hổ, đối với sự trưởng thành của bé có lợi ích gì?
Ngược lại, nàng hi vọng bé trưởng thành trong một thế giới trong sáng, không tính toán, nguy hiểm.
Buồn cười chính là những người phụ nữ của Hán Thành Vương phủ này, lại dám nghĩ, chỉ cần lấy một cái vị trí tiểu thiếp ra tặng cho nàng, sẽ khiến nàng mừng rỡ như điên, không thể chờ đợi được mà gả ngay lập tức sao?
Buồn cười đến cực điểm.
Trong gian phòng trang nhã, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, còn mấy người bà tử cùng bọn nha hoàn vốn tưởng rằng. Thượng Quan Vãn Thanh nếu là người hiểu chuyện, không phải sẽ hạnh phúc đến phát cuồng sao?
Ai biết, người ta căn bản khinh thường.
Hồi Tuyết nghe xong, sắc mặt thay đổi, trực tiếp làm khó dễ, lạnh lùng nhìn Cơ phu nhân.
"Đừng nói chỉ là một vị trí tiểu thiếp thấp hèn của Hán Thành Vương phủ các người. Cho dù là vị trí thế tử phi, tiểu thư của chúng ta cũng không thèm"
Nàng nói xong, quay đầu nhìn Vãn Thanh:
"Tiểu thư, chúng ta đi. Sau này không cần để ý tới người của Hán Thành Vương phủ nữa, những người này đúng là khinh người quá đáng mà"
Vãn Thanh gật đầu, chủ tớ hai người đang chuẩn bị rời đi. Bỗng nhiên, rầm một tiếng, cửa phòng đã bị người bên ngoài trực tiếp đánh nát. Phát ra một tiếng vang rất lớn, khiến mọi người kinh ngạc.
Chỉ thấy, người đứng trước cửa, lại là Hạ Hầu Mặc Viêm, người đánh nát cửa cũng là hắn, thế tử Hán Thành Vương.
Hiện tại, gương mặt tuấn mỹ của Hạ Hầu Mặc Viêm hoàn toàn mất hết vẻ ngọt ngào cùng ý cười nhẹ nhàng như lúc trước.
Lúc này, mi dựng đứng như ngọn núi, nổi giận đùng đùng. Hai tay chống nạnh đứng ở trước cửa, trừng mắt nhìn chằm chằm Cơ phu nhân cùng một đám hạ nhân.
Cơ phu nhân cùng mấy bà tử, nha hoàn tất cả đều cúi thấp đầu xuống không dám nhìn thẳng hắn. Co ro sợ hãi, không hiểu vì sao hắn lại xuất hiện ở đây.
Đối với ngốc thế tử, tất cả mọi người đều có chút sợ hãi, đừng có nhìn hắn ngày thường ngây ngây dại dại, nhưng vương gia rất sủng ái hắn. Chọc phải hắn, kết quả thảm càng thảm hơn.
Cơ phu nhân cười mở miệng:
"Thế tử gia"
Hạ Hầu Mặc Viêm mở to mắt lườm ả một cái. Sau đó dùng ánh mắt cún con nhìn Vãn Thanh, lập tức giống như chú chó nhỏ lấy lòng chủ, giọng nũng nịu cười tươi roi rói:
"Tỷ tỷ, ngươi đừng nóng giận nha"
Vãn Thanh liếc hắn một cái, nhàn nhạt mở miệng:
"Mặc Viêm ngươi đã đến, cũng tốt. Ta cũng muốn nói một tiếng với ngươi"
"Về sau, xin mời thế tử gia ngươi cách mẹ con chúng ta xa xa một chút. Không cần vô duyên vô cớ lại có người này người kia của Hán Thành Vương phủ các ngươi đến nói này nói kia với ta"
Nàng nói xong không thèm nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm một cái, lập tức đi ngang qua hắn, cùng Hồi Tuyết đi ra ngoài, Hồi Tuyết vì quá tức giận nên quay đầu bổ sung một câu:
"Hạ Hầu Mặc Viêm, sau này ngươi đừng bao giờ bước chân vào Ngọc Trà Hiên của chúng ta dù là nữa bước. Bằng không, ta không để yên cho ngươi đâu, nhất định đánh ngươi bò lăn ra ngoài"
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Hồi Tuyết cảnh cáo xong, tức giận đến trừng mắt, hắng giọng kêu lên:
"Ngươi dám, tưởng ta sợ ngươi chắc"
Bất quá, Hồi Tuyết cùng Vãn Thanh đã đi ra ngoài, chuyện lần này làm Hạ Hầu Mặc Viêm rất tức giận, ngực lên xuống phập phồng.
Trước đó, hắn ở bên đường đã nhìn thấy Vãn Thanh, vì muốn làm nàng bất ngờ nên luôn luôn đi theo nàng. Không nghĩ tới, lại gặp phải chuyện này. Ngước mắt, nhìn thẳng về phía Cơ phu nhân, từng bước một đi qua.
Cơ phu nhân sợ hãi lui về sau, mấy bà tử cùng nha hoàn nhanh chóng mở miệng cầu xin:
"Thế tử gia, xin người đừng trách phu nhân, phu nhân là có ý tốt, người đừng đánh nàng, cầu xin người. Thế tử gia?"
Hạ Hầu Mặc Viêm không để ý tới mấy bà tử này, tay run run chỉ thẳng vào mặt Cơ phu nhân, cơn giận bắt đầu phát tác.
"Tỷ tỷ tức giận, Đồng Đồng cũng sẽ tức giận. Đồng Đồng mà tức giận, về sau sẽ không chơi với ta nữa"
Sau khi nói xong, liền bưng lên bình trà nóng trên bàn, trực tiếp đổ thẳng lên đầu Cơ phu nhân, nước trà nóng chảy từ trên đầu bà ta xuống làm ướt toàn thân, lụa mỏng bám sát vào cơ thể, làm lộ ra cơ thể đẩy đà.
Nhất thời, trong gian phòng trang nhã, một tiếng thét chói tai vang lên, mấy nha hoàn cùng bà tử xông đến, muốn ngăn cản thế tử gia.
Đáng tiếc, Hạ Hầu Mặc Viêm mặc dù ngốc, nhưng cũng là nam tử, khí lực rất lớn. Đã sớm vươn tay nắm tóc Cơ phu nhân kéo đi ra phía ngoài, vừa túm kéo vừa tức giận mắng:
"Ngươi dám gây phiền toái cho ta, ngày hôm nay ta muốn đi tìm phụ vương, muốn để phụ vương đánh chết ngươi"
Cơ phu nhân mặc dù là tiểu thiếp, nhưng mà rất được lòng Hán Thành Vương, luôn luôn rất được sủng ái. Khi nào chịu qua loại nhục nhã này, bị một thằng ngu túm đầu kéo lê lết trên mặt đất mà đi ra ngoài.
Trong tâm trí nhất thời không tiếp nhận được sự nhục nhã này, trực tiếp ngất đi. Đáng tiếc, Hạ Hầu Mặc Viêm cũng không để ý đến ả, vẫn túm kéo ả, hướng phía dưới trà lâu mà đi xuống.
Mấy nha hoàn cùng bà tử, tất cả đều bối rối, hoảng sợ. Chỉ dám theo sát phía sau thế tử gia đi thẳng xuống lầu dưới, không dám hó hé lên tiếng cầu xin.
Ngọc Trà Hiên
Vãn Thanh dùng xong bữa trưa, liền trở về phòng của mình, nghỉ trưa trong chốc lát.
Vãn Thanh còn chưa dậy, Trương quản gia đã qua bẩm báo, có người gửi thiệp muốn gặp đại tiểu thư, hẹn gặp ở một trà lâu có tiếng nhất tại Sở kinh.
Hồi Tuyết mang thiệp đưa vào, tiểu thư còn chưa có tỉnh, nhưng sợ để lỡ chánh sự, cho nên đành lay tỉnh Vãn Thanh.
"Tiểu thư, có người gửi thiệp lại đây, không biết là người nào, nói muốn gặp mặt tiểu thư?"
Vãn Thanh ngáp một cái, mơ mơ màng màng cầm thiệp, nằm ở trên giường mở ra xem, chỉ thấy nét chữ nhỏ xinh đẹp đoan đoan chính chính, nàng thấy cuối thiệp có chữ ký, Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc là người nào?
Thật đúng là nghĩ không ra, nhưng mà tấm thiệp này nhìn rất quý giá, thiệp vàng in hoa văn, hẳn là thuộc về người danh gia vọng tộc. Vãn Thanh nghĩ trong lòng.
Không tốt, nên tránh không gặp mặt. Nếu … đã có chính sự muốn gặp nàng. Tuy rằng không vừa ý, nhưng cũng phải thức dậy, sửa sang lại một chút, thu thập thỏa đáng, liền phân phó Hồi Tuyết.
"Cho quản gia chuẩn bị xe ngựa, đi xem thử người tên Cơ Ngọc này là người nào?"
"Dạ, tiểu thư"
Hồi Tuyết trả lời xong liền đi ra ngoài, phân phó Hỉ nhi đi làm việc trước, sau đó cùng Vãn Thanh đi ra khỏi phủ.
Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh cầm tấm thiệp lăn qua lộn lại nhìn mấy lần, cũng không nhìn ra điều gì, càng không biết là ai đã gửi.
Nhưng nhìn tấm thiệp này rất sang trọng, cũng là đại diện cho thân phận người viết. Nói vậy, người muốn gặp nàng, thân phận hẳn là rất cao sang.
"Tiểu thư, người nói thử xem, rốt cuộc là ai muốn gặp người? Sao lại thần bí như thế?"
Hồi Tuyết tò mò mở miệng hỏi, Vãn Thanh không lên tiếng, xe ngựa lâm vào yên tĩnh, hướng trà lâu mà chạy.
Bảo Đỉnh Lâu, trà lâu có tiếng nhất Sở kinh, theo dọc bên trong, trà lâu được trang trí rất sang trọng, rất cầu kỳ, tỉ mỉ. Nên trà lâu này là nơi mà rất nhiều thương nhân chọn làm nơi đàm phán làm ăn.
Trước cửa, xe ngựa đậu kín dọc hai bên đường, người đến người đi như nước. Tuy rằng nhiều người, nhưng cũng không ồn ào, đi đi vào vào đều rất yên tĩnh.
Mặc dù nói chuyện, nhưng người ngồi bàn kế bên cũng không nghe thấy âm thanh phát ra. Trên mặt đều tràn ngập ý cười, rất tao nhã, không hề mang đến sự quấy nhiễu cho người khác.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đi vào, lập tức liền có tiểu nhị đến tiếp đón.
Một thân áo xanh đậm, trên đầu đội nón được làm riêng cho trà lâu, trên mũ có thêu ba chữ Bảo Đỉnh Lâu, tiểu nhị đều là mi thanh mục tú, khuôn mặt đầy ý cười, cung kính mở miệng hỏi:
"Xin hỏi, khách nhân là đến thưởng thức trà, hay là có hẹn"
Vãn Thanh cũng không biết người hẹn mình là ai, chỉ giơ giơ lên tấm thiệp trong tay, nhìn xung quanh một chút mở miệng:
"Là có người hẹn ta tới đây, chỉ không biết người đó đến chưa?"
Tiểu nhị nhìn thấy tấm thiệp, lại nhìn xung quanh một chút, lập tức hớn hở cười, mở miệng trả lời:
"Tiểu thư, xin mời đi theo tại hạ. Khách nhân đang ở nhã gian chờ tiểu thư đã rất lâu"
Vãn Thanh gật đầu, nếu mà người nọ đã tới, nàng thật sự muốn gặp người tên Cơ Ngọc này rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà lại thần bí đến thế?
Chủ tớ hai người đi theo phía sau tiểu nhị lên lầu hai, rất nhanh liền đứng ở trước cửa một gian phòng trong rất trang nhã. Tiểu nhị gõ cửa, cung kính mở miệng:
"Khách nhân, người mà ngài hẹn đã tới"
Một tiếng kẹt … cửa được mở ra, có một người từ bên trong đi ra. Vãn Thanh chăm chú nhìn, lập tức liền nhận ra, là người Hán Thành Vương phủ.
Là người lần trước theo Tống trắc phi đến Thượng Quan phủ. Là một trong bốn bà tử kia, mà người bà tử đó có vẻ như cũng biết Vãn Thanh, nhận ra nàng đã đến, liền cười tủm tỉm khom người khụy gối hành lễ:
"Thượng Quan tiểu thư, người đã đến, Cơ phu nhân còn đang chờ ngươi bên trong"
Vãn Thanh mi nhíu lại, khóe môi liền dần dần nở nụ cười đầy băng hàn.
Vốn ngày hôm nay, nàng đã thấy phiền, trong lòng đã rất bực bội. Thấy chuyện gửi thiệp gặp mặt này cũng có chút tò mò, nên cũng quên một phần sự việc hồi sáng.
Không nghĩ tới, người của Hán Thành Vương phủ lại đến tìm nàng. Lần trước là Tống trắc phi, lần này đổi thành Cơ phu nhân, đại khái chắc cũng là tiểu thiếp của Hán Thành Vương gia.
Bọn họ hết một người, lại tới hai người, lần lượt đến tìm gặp mình làm cái gì?
Vãn Thanh sắc mặt âm u, đi theo phía sau bà tử kia đi vào.
Trong gian phòng trang nhã, một người nữ tử dựa vào cửa sổ mà ngồi, mắt hướng ra phía bên ngoài cửa sổ quan sát dưới lầu.
Trong gian phòng trang nhã, một chút tiếng vang đều không có, trừ bỏ tiếng bước chân của Vãn Thanh cùng bà tử.
Mặt khác, còn có hai bà tử cùng hai người nha hoàn, bọn họ vừa thấy Vãn Thanh đi vào, liền nhắc nhở người nữ tử đang dựa vào khung cửa sổ.
"Phu nhân, Thượng Quan tiểu thư đã đến"
"Ừ"
Một tiếng trả lời, người nọ liền quay đầu nhìn sang. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, ôn nhu đáng yêu, cười nhẹ nhàng nhìn Vãn Thanh, gật đầu, ý bảo nàng ngồi xuống:
"Đã đến rồi sao, ngồi xuống đi"
Nữ nhân này tuổi cũng không lớn, bộ dạng hết sức xinh đẹp, gương rất ôn nhu, vừa nhìn liền có cảm giác người này không thuộc dạng người có tâm cơ.
Nhưng, nữ nhân có thể tồn tại trong Hán Thành Vương phủ, không phải là điều mà nữ nhân bình thường có thể làm được, sao có thể không phải người có tâm cơ đây. Chỉ sợ là người âm hiểm, giả dối nhất thôi.
Vãn Thanh dựa theo gương mặt của nàng ta mơ hồ nhớ tới người mà lần trước đã gặp qua, Minh Quận Vương. Người này, chỉ sợ là mẫu thân của Minh Quận Vương, Cơ phu nhân.
Nghe nói, Hán Thành Vương gia là cực sủng nàng ta, khó trách gương mặt lại mềm mại, đáng yêu, yêu kiều, không có loại bức bách sầu khổ vì thất sủng.
Vãn Thanh cũng không vội ngồi xuống, khom người một chút:
"Gặp qua Cơ phu nhân"
Cơ Ngọc gật đầu, một đôi mắt sáng rỡ đánh giá Vãn Thanh, khóe môi vẫn luôn treo ý cười:
"Thượng Quan tiểu thư thật sự là rất xuất chúng không giống người thường. Lần trước, ta nghe Hiên nhi nói xong, ta còn chưa tin đâu, lần này diện kiến, thật không thể không tin"
Cơ Ngọc cười nói, nhìn về phía nha hoàn trầm ổn đoan trang đang đứng một bên kia, nha hoàn kia lập tức đi tới rót trà cho Vãn Thanh, cung kính mở miệng.
"Thượng Quan tiểu thư mời dùng trà"
Nói xong liền lui ra phía sau mà đứng, Vãn Thanh vươn tay nhận lấy, bất động thanh sắc uống trà, nhàn nhạt mở miệng:
"Quả nhiên là trà ngon, chỉ là không biết Cơ phu nhân muốn gặp ta vì chuyện gì? Ta nhớ lần trước, Tống trắc phi đã đến tìm ta một lần. Nên, ta nghĩ ta đã nói rõ quan điểm của mình"
Vãn Thanh thừa biết ý đồ mà Cơ Ngọc hẹn gặp nàng hôm nay cùng vị Tống Mẫn kia giống nhau. Chắc, đại khái là không muốn mẹ con nàng quấn quít lấy chàng ngốc Hạ Hầu Mặc Viêm.
Lần trước, nàng đã nói rất rõ ràng. Mẹ con nàng, không hề quấn quít lấy Hạ Hầu Mặc Viêm.
Nàng, Thượng Quan Vãn Thanh, mặc dù danh tiếng không được vẻ vang gì, nhiều nhất không lấy chồng là được. Nhưng, nàng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ muốn lợi dụng một người ngốc nghếch, thậm chí còn gả cho người đó.
Đối với Hạ Hầu Mặc Viêm, nàng thật tình không biết, hắn có vị trí như thế nào trong lòng nàng. Hắn từng cứu nàng vài lần, đối xử với Đồng Đồng cực tốt.
Cho nên, Vãn Thanh không cho phép bất kỳ một ai xúc phạm tới Hạ Hầu Mặc Viêm. Thậm chí, nàng còn nguyện ý xem hắn là đệ đệ mà tận tình chiếu cố.
Có đôi khi, nàng thậm chí còn hi vọng hắn không phải người ngốc nghếch, như vậy sẽ không có một ai dám khi dễ hắn.
Nhưng mà nàng, cho tới bây giờ, nàng chưa từng có ý nghĩ muốn lợi dụng hắn, thậm chí còn lừa gạt hắn, đạt tới mục đích nào đó.
Như vậy, đối với Hạ Hậu Mặc Viêm là không công bằng. Mặc dù hắn là kẻ ngốc, nhưng cũng nên đối xử công bằng với hắn.
Ngược lại, mấy người cơ thiếp của cha hắn, lần lượt xem hắn như thằng đần, tự nhận là chính bản thân mình có quyền lợi lo liệu chuyện hôn sự cho hắn, hoàn toàn đã quên hỏi thử xem Mặc Viêm cần gì? Thích gì?
Mà buồn cười là, còn hỏi một người thất thân có con riêng cho hắn.
Bọn họ nghĩ bọn họ là ai mà có cái quyền đó, hừ. Dù sao cũng chỉ là cơ thiếp trong phủ mà dám thay mặt quyết định hôn sự của thế tử gia sao?
Vãn Thanh dứt lời, vị Cơ phu nhân kia lập tức buông ly trà trong tay xuống, nở nụ cười, cũng vươn tay kéo tay Vãn Thanh qua, có vẻ như rất thân thiết.
"Ngươi gọi là Vãn Thanh đúng không. Kỳ thực ngươi đã hiểu lầm rồi. Ngày hôm nay ta đến, là muốn cùng ngươi thương lượng một chuyện khác"
Vãn Thanh kinh ngạc, không rõ trong hồ lô của vị Cơ phu nhân này bán thuốc gì? Muốn làm gì? Nên tùy ý nàng ta nắm tay của mình, lẳng lặng nhìn, chờ đợi nàng ta nói tiếp.
Quả nhiên, Cơ phu nhân thấy Vãn Thanh không nói chuyện, lại nói tiếp:
"Nghe nói, thế tử gia nhà chúng ta thật lòng rất yêu thích Vãn Thanh, cũng rất thích hài tử kia. Không bằng … Vãn Thanh mang theo đứa nhỏ kia gả vào Hán Thành Vương phủ đi, như vậy không phải là đại hỉ sao?"
"Tuy rằng, không thể cho ngươi vị trí của thế tử phi. Nhưng mà nữ nhân chúng ta vì đứa nhỏ, cái gì cũng có thể hy sinh, không phải sao?"
Cơ phu nhân dứt lời, Vãn Thanh sắc mặt trầm xuống, liền rút tay bị Cơ phu nhân nắm lấy ra, gương mặt kiều diễm hiện tại như băng sương tuyết hàn, không kiêu ngạo không nịnh nọt mở miệng:
"Cơ phu nhân, ta đã nói rồi, không muốn cùng Hán Thành Vương phủ có bất kỳ quan hệ nào. Mời ngươi về sau đừng nhắc lại chuyện buồn cười này với ta"
"Ta lập lại thêm một lần nữa. Ta, Thượng Quan Vãn Thanh, cho tới bây giờ, chưa từng muốn gả vào Hán Thành Vương phủ của các ngươi"
Mặc kệ vị Cơ phu nhân này là giả tình giả ý, hay là thật tâm muốn nàng gả vào Hán Thành Vương phủ, thì Vãn Thanh đối với cái chuyện này đều không quan tâm.
Còn nói rằng, nàng phải nghĩ cho con trai của nàng mà phải gả vào Hán Thành Vương phủ nữa sao? Hừ, buồn cười. Nghĩ nàng ngu lắm sao?
Nàng không nghĩ là mang bé gả vào Hán Thành Vương phủ, một nơi đầy rẫy nguy hiểm, đầm rồng hang hổ, đối với sự trưởng thành của bé có lợi ích gì?
Ngược lại, nàng hi vọng bé trưởng thành trong một thế giới trong sáng, không tính toán, nguy hiểm.
Buồn cười chính là những người phụ nữ của Hán Thành Vương phủ này, lại dám nghĩ, chỉ cần lấy một cái vị trí tiểu thiếp ra tặng cho nàng, sẽ khiến nàng mừng rỡ như điên, không thể chờ đợi được mà gả ngay lập tức sao?
Buồn cười đến cực điểm.
Trong gian phòng trang nhã, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, còn mấy người bà tử cùng bọn nha hoàn vốn tưởng rằng. Thượng Quan Vãn Thanh nếu là người hiểu chuyện, không phải sẽ hạnh phúc đến phát cuồng sao?
Ai biết, người ta căn bản khinh thường.
Hồi Tuyết nghe xong, sắc mặt thay đổi, trực tiếp làm khó dễ, lạnh lùng nhìn Cơ phu nhân.
"Đừng nói chỉ là một vị trí tiểu thiếp thấp hèn của Hán Thành Vương phủ các người. Cho dù là vị trí thế tử phi, tiểu thư của chúng ta cũng không thèm"
Nàng nói xong, quay đầu nhìn Vãn Thanh:
"Tiểu thư, chúng ta đi. Sau này không cần để ý tới người của Hán Thành Vương phủ nữa, những người này đúng là khinh người quá đáng mà"
Vãn Thanh gật đầu, chủ tớ hai người đang chuẩn bị rời đi. Bỗng nhiên, rầm một tiếng, cửa phòng đã bị người bên ngoài trực tiếp đánh nát. Phát ra một tiếng vang rất lớn, khiến mọi người kinh ngạc.
Chỉ thấy, người đứng trước cửa, lại là Hạ Hầu Mặc Viêm, người đánh nát cửa cũng là hắn, thế tử Hán Thành Vương.
Hiện tại, gương mặt tuấn mỹ của Hạ Hầu Mặc Viêm hoàn toàn mất hết vẻ ngọt ngào cùng ý cười nhẹ nhàng như lúc trước.
Lúc này, mi dựng đứng như ngọn núi, nổi giận đùng đùng. Hai tay chống nạnh đứng ở trước cửa, trừng mắt nhìn chằm chằm Cơ phu nhân cùng một đám hạ nhân.
Cơ phu nhân cùng mấy bà tử, nha hoàn tất cả đều cúi thấp đầu xuống không dám nhìn thẳng hắn. Co ro sợ hãi, không hiểu vì sao hắn lại xuất hiện ở đây.
Đối với ngốc thế tử, tất cả mọi người đều có chút sợ hãi, đừng có nhìn hắn ngày thường ngây ngây dại dại, nhưng vương gia rất sủng ái hắn. Chọc phải hắn, kết quả thảm càng thảm hơn.
Cơ phu nhân cười mở miệng:
"Thế tử gia"
Hạ Hầu Mặc Viêm mở to mắt lườm ả một cái. Sau đó dùng ánh mắt cún con nhìn Vãn Thanh, lập tức giống như chú chó nhỏ lấy lòng chủ, giọng nũng nịu cười tươi roi rói:
"Tỷ tỷ, ngươi đừng nóng giận nha"
Vãn Thanh liếc hắn một cái, nhàn nhạt mở miệng:
"Mặc Viêm ngươi đã đến, cũng tốt. Ta cũng muốn nói một tiếng với ngươi"
"Về sau, xin mời thế tử gia ngươi cách mẹ con chúng ta xa xa một chút. Không cần vô duyên vô cớ lại có người này người kia của Hán Thành Vương phủ các ngươi đến nói này nói kia với ta"
Nàng nói xong không thèm nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm một cái, lập tức đi ngang qua hắn, cùng Hồi Tuyết đi ra ngoài, Hồi Tuyết vì quá tức giận nên quay đầu bổ sung một câu:
"Hạ Hầu Mặc Viêm, sau này ngươi đừng bao giờ bước chân vào Ngọc Trà Hiên của chúng ta dù là nữa bước. Bằng không, ta không để yên cho ngươi đâu, nhất định đánh ngươi bò lăn ra ngoài"
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Hồi Tuyết cảnh cáo xong, tức giận đến trừng mắt, hắng giọng kêu lên:
"Ngươi dám, tưởng ta sợ ngươi chắc"
Bất quá, Hồi Tuyết cùng Vãn Thanh đã đi ra ngoài, chuyện lần này làm Hạ Hầu Mặc Viêm rất tức giận, ngực lên xuống phập phồng.
Trước đó, hắn ở bên đường đã nhìn thấy Vãn Thanh, vì muốn làm nàng bất ngờ nên luôn luôn đi theo nàng. Không nghĩ tới, lại gặp phải chuyện này. Ngước mắt, nhìn thẳng về phía Cơ phu nhân, từng bước một đi qua.
Cơ phu nhân sợ hãi lui về sau, mấy bà tử cùng nha hoàn nhanh chóng mở miệng cầu xin:
"Thế tử gia, xin người đừng trách phu nhân, phu nhân là có ý tốt, người đừng đánh nàng, cầu xin người. Thế tử gia?"
Hạ Hầu Mặc Viêm không để ý tới mấy bà tử này, tay run run chỉ thẳng vào mặt Cơ phu nhân, cơn giận bắt đầu phát tác.
"Tỷ tỷ tức giận, Đồng Đồng cũng sẽ tức giận. Đồng Đồng mà tức giận, về sau sẽ không chơi với ta nữa"
Sau khi nói xong, liền bưng lên bình trà nóng trên bàn, trực tiếp đổ thẳng lên đầu Cơ phu nhân, nước trà nóng chảy từ trên đầu bà ta xuống làm ướt toàn thân, lụa mỏng bám sát vào cơ thể, làm lộ ra cơ thể đẩy đà.
Nhất thời, trong gian phòng trang nhã, một tiếng thét chói tai vang lên, mấy nha hoàn cùng bà tử xông đến, muốn ngăn cản thế tử gia.
Đáng tiếc, Hạ Hầu Mặc Viêm mặc dù ngốc, nhưng cũng là nam tử, khí lực rất lớn. Đã sớm vươn tay nắm tóc Cơ phu nhân kéo đi ra phía ngoài, vừa túm kéo vừa tức giận mắng:
"Ngươi dám gây phiền toái cho ta, ngày hôm nay ta muốn đi tìm phụ vương, muốn để phụ vương đánh chết ngươi"
Cơ phu nhân mặc dù là tiểu thiếp, nhưng mà rất được lòng Hán Thành Vương, luôn luôn rất được sủng ái. Khi nào chịu qua loại nhục nhã này, bị một thằng ngu túm đầu kéo lê lết trên mặt đất mà đi ra ngoài.
Trong tâm trí nhất thời không tiếp nhận được sự nhục nhã này, trực tiếp ngất đi. Đáng tiếc, Hạ Hầu Mặc Viêm cũng không để ý đến ả, vẫn túm kéo ả, hướng phía dưới trà lâu mà đi xuống.
Mấy nha hoàn cùng bà tử, tất cả đều bối rối, hoảng sợ. Chỉ dám theo sát phía sau thế tử gia đi thẳng xuống lầu dưới, không dám hó hé lên tiếng cầu xin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.