Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 55: Đạp tan lời đồn (4)
Ngô Tiếu Tiếu
28/12/2016
Phần 4: Chiều theo ý của ngươi
Từ ngoài cửa có một bóng người cao lớn uy nghiêm, bình tĩnh thong thả bước nhanh vào phòng, lập tức đi đến trước mặt Thượng Quan Tử Ngọc, chỉ vào mũi Thượng Quan Tử Ngọc răn dạy.
"Thượng Quan Tử Ngọc"
"Ngươi mà xứng làm người của Thượng Quan gia sao?"
"Mộ Dung Dịch đã từ hôn đại tỷ của ngươi, ngươi tại sao có thể gả cho hắn hả?"
"Chẳng lẽ con gái Thượng Quan gia không gả cho người của Mộ Dung gia thì không được à?"
"Từ nay về sau đừng nhắc lại việc gả vào Mộ Dung gia, bằng không ta sẽ cho người chặt hai chân của ngươi."
Người nói chuyện dĩ nhiên là Thượng Quan Hạo, giờ phút này khuôn mặt phẫn nộ, trừng mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Tử Ngọc.
Trong phòng khách, mọi người choáng váng, không nghĩ tới lão gia thế nhưng lại nổi giận.
Phải biết rằng, tính tình của ông luôn luôn ôn hòa, rất ít khi tức giận đối với người khác, nên mới bị mấy vị di nương cùng tiểu thiếp trong phủ trèo lên đầu.
Không nghĩ tới, lúc này thế nhưng lại giận dữ, có thể thấy được ông đang cực kì tức giận.
Đồng Đồng vừa nhìn thấy Thượng Quan Hạo, sớm vui vẻ đứng lên, lao thẳng tới bên người Thượng Quan Hạo, lấy lòng mở miệng:
"Ông ngoại"
"Ông đừng nóng giận nha"
"Ông đừng nóng giận nha, tức giận đối thân thể không tốt đâu nha"
"Ông đừng để lại ngã bệnh nữa nha"
"Đồng Đồng sẽ đau lòng lắm đó"
Bé ngọt ngào ngây thơ nói xong, tận sâu trong lòng Thượng Quan Hạo đã sớm mềm nhũn, khẽ cong thắt lưng bế Đồng Đồng lên, liền đi tới bàn, ngồi xuống bên cạnh Vãn Thanh.
Lúc này Thượng Quan Tử Ngọc mới từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại, không nghĩ tới một người ôn hòa như phụ thân thế nhưng giận dữ đến như vậy.
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ phụ thân mười phần coi trọng Thượng Quan Vãn Thanh, cho nên mới giận dữ mắng chửi nàng.
Hắn vì sao không vì nàng mà suy nghĩ một chút.
Nàng chỉ là một thứ nữ, có thể gả vào Mộ Dung phủ là cỡ nào không dễ dàng.
Vì sao người ta từ hôn Thượng Quan Vãn Thanh nàng liền không thể gả cho người đó?
Nghĩ tới vấn đề này, Thượng Quan Tử Ngọc trong lòng bắt đầu oán hận.
Nhìn phụ thân và Thượng Quan Vãn Thanh, còn có Thượng Quan Đồng đang ngồi trong lòng phụ thân.
Ba người tuy rằng không nói chuyện, nhưng nhìn ánh mắt của bọn họ, thân thân thiết thiết bày ra trước mặt mọi người.
Thượng Quan Tử Ngọc càng nghĩ càng hận, xoạt một tiếng đứng lên:
"Phụ thân, vì sao người ta đã từ hôn đại tỷ, ta lại không thể gả vào đó?"
Thượng Quan Hạo sắc mặt trầm xuống, chuẩn bị phát tác cơn giận.
Thượng Quan Đồng chớp chớp mắt, nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, miệng nhỏ nhanh chóng chu lên, tương đối mất hứng.
Bé đã vài lần nghe đến cái từ này, là do mấy người kêu là di nương nói.
Có người từ hôn mẫu thân.
Người nọ rất đáng ghét, vậy mà lại không thích mẫu thân của Đồng Đồng.
Mẫu thân lại rất xinh đẹp, võ công lại rất cao, tâm địa lại rất tốt, lại biết thiết kế ra những vật xinh đẹp tinh xảo.
Người đó thế nhưng không thích mẫu thân.
Thật đáng ghét.
Bé quyết định, nhất định phải trả thù cái con người đáng ghét kia.
Đồng Đồng trong lòng tính toán, nhưng mà lại không nói cho bất luận kẻ nào biết, chỉ ủy khuất nhìn Thượng Quan Hạo.
"Ông ngoại, mẫu thân trong lòng nhất định rất khổ sở"
"Mấy vị di nương luôn luôn nói,… luôn luôn nói, … "
Nghe bé nói không ra câu, Thượng Quan hạo càng tức giận. Ngay cả một đứa bé cũng biết là Thanh nha đầu trong lòng rất khổ sở.
Làm sao mà Thượng Quan Tử Ngọc lại không biết? Mà còn hành xử như thế.
Nàng rõ ràng là cố ý, sắc mặt Thượng Quan Hạo như bão táp mưa sa hét lên:
"Thượng Quan Tử Ngọc"
"Ngươi nghe kỹ cho ta"
"Từ giờ trở đi"
"Bất cứ người nào của Thượng Quan phủ bên này"
"Ta"
"Không cho phép gả vào Mộ Dung gia, dù là mã phu cũng không thể"
"Ngươi cút về Lan viện cho ta"
"Đóng cửa suy nghĩ cẩn thận những gì mà ngươi làm ngày hôm nay đi"
"Không được sự cho phép của ta, không được bước ra"
Thượng Quan Tử Ngọc nghe vậy, sắc mặt đổi thành màu trắng.
Không nghĩ tới phụ thân thế nhưng lại thiên vị lần nữa.
Cái thằng con hoang Thượng Quan Đồng này rõ ràng chỉ có năm tuổi, lại biết rõ lúc nào thì cần thổi gió châm lửa, thật là một tiểu yêu tinh.
Nhưng mà nàng chắc chắn sẽ không nghe theo mệnh lệnh của phụ thân, nàng nhất định phải gả vào Mộ Dung gia, cho dù có chết cũng phải gả.
Vãn Thanh nhìn bé liếc mắt một cái, vừa bực mình vừa buồn cười. Thằng nhóc này đúng là càng ngày càng khoe mã mà.
Biết rõ ông đang tức giận, nhưng lại nói như thế, không phải là càng tức giận hơn sao. Nhìn bé xong, lại nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, thấy ả còn muốn lên tiếng, không khỏi mở miệng.
"Phụ thân đừng nóng giận"
"Nhị muội nếu đã cùng Mộ Dung công tử yêu nhau, nào có cản trở người khác nhân duyên"
"Huống chi, Mộ Dung công tử cũng không có làm sai"
"Hắn chỉ là không thích con"
"Hắn có lỗi gì đâu"
"Nhị muội đã muốn gả"
"Vậy chiều theo ý nàng đi"
Tiếng nói vừa dứt thì tất cả mọi người đều nhìn Vãn Thanh.
Thượng Quan Tử Ngọc càng là há hốc miệng, hơn nửa ngày phản ứng không kịp, ánh mắt lấp lánh nhấp nháy, một chữ cũng nói không nên lời.
Trong lòng thế nhưng trong nháy mắt hiện lên một tia xấu hổ.
Nàng có phải hay không thiếu Thượng Quan Vãn Thanh ân tình lần này.
Nhưng mà rất nhanh liền biến mất không tâm hơi. Hừ, tự nhiên nó lại không ngăn cản, nhất định là có âm mưu gì đó.
Mình nhất định phải mau chóng khiến cho Mộ Dung Dịch đến phủ cầu hôn mới được.
Thượng Quan Hạo nhíu mày, sau đó nhìn chằm chằm Vãn Thanh, muốn xem xem nàng có phải hay không tức giận đến hồ đồ:
"Thanh nhi?"
"Phụ thân, con biết cha đau lòng con"
"Sợ con nhìn thấy Mộ Dung công tử thì khó chịu"
"Kỳ thực, con thật sự không tức giận. Nếu bọn họ yêu nhau, có điều gì không tốt đâu"
"Bọn họ lại chưa từng tổn thương con, chỉ là yêu nhau thì có lỗi gì chứ"
"Thôi, đừng ngăn cản Nhị muội nữa"
Hồi Tuyết cùng Đồng Đồng nhìn Vãn Thanh, không biết nàng mưu tính cái gì, Hồi Tuyết nhịn không được mở miệng:
"Tiểu thư, người, … ?"
Đồng Đồng lại không thèm nhắc lại, chính là cắn chặt môi dưới, vì mẫu thân của mình mà đau lòng.
Mẫu thân thật thiện lương, vẫn là cái nhóm di nương thối tha này gây ra.
Thượng Quan Hạo không để ý đến người khác, nhìn chằm chằm Vãn Thanh, muốn xem xem nàng có phải hay không che giấu tâm tư của bản thân.
Nhưng mà lại không thấy được, trong lòng ông tự tưởng tượng ra phần thương tâm kia, nhưng ông vẫn không thể yên lòng về nàng:
"Thanh nhi, phụ thân sẽ không để cho con chịu bất kỳ ủy khuất nào."
Thượng Quan Tử Ngọc nghe Thượng Quan Hạo nói xong.
Cắn răng.
Dựa vào cái gì, giống nhau, đều là con gái.
Phụ thân không cho Thượng Quan Vãn Thanh chịu ủy khuất, lại khiến cho bản thân mình chịu ủy khuất, nhịn không được lại la lên:
"Phụ thân, điều này không công bằng?”
"Ngươi còn có mặt mũi nói?"
Thượng Quan Hạo vừa quay đầu lại, nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, sắc mặt liền rất khó coi.
Thái độ đối xử với Thượng Quan Vãn Thanh đó là một trời một vực, Thượng Quan Tử Ngọc cắn môi, không thèm nhắc lại.
Vãn Thanh lại mở miệng: "Phụ thân, đừng nóng giận, thân thể của cha vừa khỏi bệnh, đừng tức giận thêm nữa."
Mắt thấy Thượng Quan Hạo sắc mặt đã tốt hơn nhiều, Vãn Thanh nhìn Thượng Quan Tử Ngọc lên tiếng hỏi:
"Nhị muội, em cùng Mộ Dung công tử thật là thật lòng yêu nhau sao?"
"Hắn là thật tâm yêu thương em sao?"
Thượng Quan Tử Ngọc ngẩn ra.
Kỳ thực ả căn bản không có nắm chắc, nhưng mà liếc mắt về phía bên trong phòng khách có bao nhiêu ánh mắt đang chờ câu trả lời của ả, cắn răng một cái, ngạo mạn mở miệng:
"Đúng vậy, chúng ta là thật lòng yêu nhau, hắn muốn cưới ta vào cửa."
"Ừ, vậy là tốt rồi."
Chậm rãi quay đầu, nhìn Yên Nhiên: "Đi mời Trương quản gia lại đây."
"Dạ, đại tiểu thư."
Yên Nhiên lui ra ngoài, trong phòng khách, Thượng Quan Tử Ngọc cùng Hồi Tuyết và mọi người không biết Vãn Thanh có ý gì, lại không có ai dám mở miệng nói chuyện, chỉ có Thượng Quan Hạo mở miệng hỏi:
"Thanh nhi, con cho gọi Trương quản gia tới đây làm gì?"
"Phụ thân đừng quan tâm, chỉ lát nữa liền biết thôi ".
Vãn Thanh cũng không có nói rõ ràng, lại phân phó Hồi Tuyết:
"Đi, pha cho phụ thân một cốc trà."
Hồi Tuyết đi ngâm nước trà, Vãn Thanh lại nhìn về phía Thượng Quan Tử Ngọc:
"Nhị muội cũng ngồi xuống đi."
Trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc có chút bất an, nhưng mà lại không dám nói gì, lặng yên ngồi xuống.
Nha hoàn thiếp thân Vân Tụ nhìn chủ tử nhà mình, cảm giác, cảm thấy chuyện này hình như diễn biến rất thuận lợi.
Thượng Quan Vãn Thanh làm sao lại tốt đến như thế, chẳng những đồng ý, còn thuyết phục lão gia, việc này nghĩ như thế nào cũng thấy quỷ dị?
Bất quá chuyện không phải do bọn họ quyết định, Hồi Tuyết ngâm nước trà xong liền mang qua.
Thượng Quan Hạo vừa uống hai hớp trà, Trương quản gia liền dẫn theo mấy người hạ nhân đã đi tới, cung kính đi vào, hành lễ với Thượng Quan Hạo cùng Vãn Thanh.
Từ khi đại tiểu thư trở về, Trương quản gia biết điều hơn nhiều. Cũng không ỷ vào thân phận là người bên lão thái thái mà khinh khi người khác.
Bởi vì hắn bây giờ đã nhận thức rõ ràng rằng, cho dù là lão thái thái cũng chưa chắc đã bảo vệ tốt bản thân mình?
Ngược lại không bằng bản thân mình thông minh một chút, như vậy mới có thể yên ổn mà sống qua ngày.
"Gặp qua lão gia, đại tiểu thư, nhị tiểu thư."
"Đứng lên đi "
Vãn Thanh mở miệng, những người khác đều nhìn nàng.
Bây giờ Vãn Thanh là đương gia, bất cứ chuyện gì xảy ra trong phủ tất nhiên đều phải do nàng xử lý.
Vãn Thanh nhìn Trương quản gia, từ từ phân phó:
"Trương quản gia"
"Nhị tiểu thư đã cùng ta thương lượng xong"
"Nàng cùng công tử Mộ Dung gia"
"Mộ Dung Dịch thật lòng yêu nhau"
"Mộ Dung công tử không lâu sẽ đến phủ cầu hôn"
"Ngươi bây giờ, phái thêm vài nha hoàn qua bên Lan viện cẩn thận hầu hạ nhị tiểu thư, về sau nàng chính là phu nhân Mộ Dung phủ"
"Không thể chậm trễ."
Vãn Thanh vẻ mặt đầy dịu dàng nói xong, nhìn qua là thật tâm yêu mến Thượng Quan Tử Ngọc, nhưng mà lời của nàng, lại làm Thượng Quan Tử Ngọc đứng ngồi không yên.
Xoay mình đứng dậy, sắc mặt liền có chút khó coi.
Nàng lại đây chẳng qua là muốn thử xem Thượng Quan Vãn Thanh có động tĩnh gì không?
Xem nó có phản đối hay không?
Lúc đó sẽ để lộ tin tức này cho Mộ Dung Dịch biết, nhưng mà giờ phút này nó lại làm ra hành động lớn như vậy.
Như vậy chẳng phải toàn bộ Thượng Quan phủ không phải ai ai cũng biết nàng phải gả vào Mộ Dung gia đi.
Việc này còn chưa biết kết quả ra sao nữa đâu?
Nếu xảy ra việc ngoài ý muốn, nàng còn muốn làm người nữa hay không đây?
Thượng Quan Tử Ngọc nghĩ, mặt từ từ trắng xanh. Mở miệng muốn ngăn cản, tuy nhiên lại nói không ra lời.
Hiện tại, nàng cho dù có miệng cũng khó cãi, Thượng Quan Vãn Thanh là đứng trước mặt phụ thân hỏi nàng.
Có hay không cùng Mộ Dung Dịch thật lòng yêu nhau? Mộ Dung Dịch có hay không một lòng một dạ muốn cưới nàng?
Nàng đều nhận hết.
Lúc này nếu nói không phải, chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?
Một chiêu này của Thượng Quan Vãn Thanh thật sự là rất lợi hại. Rõ ràng là giết người không thấy máu.
Đem tất cả đường lui của nàng đều cản trở hết, còn làm hại nàng lúc trước đối với ả mang lòng xấu hổ.
Hừ, ta phi.
Xem ra mẫu thân nói không sai, nàng muốn cùng Thượng Quan Vãn Thanh đấu, thật là quá non tay.
Hiện tại phải làm thế nào đây?
Thượng Quan Tử Ngọc giờ phút này như đang ngồi trên đống lửa, lúc nóng lúc lạnh, vô cùng dày vò.
Vân Tụ vươn tay nắm chặt lấy tay chủ tử mình, cảm thấy trong lòng bàn tay chủ tử tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Muốn nói, lại không dám. Nơi này cũng không có phần cho nàng lên tiếng, nàng mở miệng chỉ có tự mình chuốc lấy cực khổ.
Vãn Thanh nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, thong thả mở miệng:
"Nhị muội sao vậy?"
"Rất hạnh phúc đúng không?"
"Mặt đỏ rần lên rồi kia"
"Tốt lắm, Trương quản gia"
"Việc này cứ quyết định như vậy, phái thêm vài người đi Lan viện phục vụ nhị tiểu thư"
"Đừng chậm trễ, cẩn thận một chút"
"Hiện tại nàng không đơn giản chỉ là nhị tiểu thư, nàng là phu nhân tương lai của Mộ Dung gia."
Trương quản gia nghe lệnh lên tiếng trả lời.
Lui về sau, trong lòng lại nói thầm.
Nhị tiểu thư thân phận là thứ nữ, có thể gả vào Mộ Dung gia làm phu nhân, đây chính là tin tức nóng hổi trong Sở kinh sắp tới.
Mộ Dung Dịch nhìn qua không có ngốc như vậy?
Nhưng mà nào dám nói điều gì, vội vội vàng vàng chạy vội tới phía trước sai mấy tiểu nha hoàn, nhanh chóng phái ba người nha hoàn thông minh qua Lan viện, phục vụ nhị tiểu thư.
Trương quản gia còn phân phó riêng.
Đây chính là đại tiểu thư phân phó, nhị tiểu thư phải gả vào trong Mộ Dung phủ, ngàn lần không được chậm trễ. Nếu để cho đại tiểu thư biết, … , bọn nha hoàn liên tục lên tiếng trả lời.
Chuyện Thượng Quan Tử Ngọc chuẩn bị gả vào Mộ Dung phủ đã truyền khắp Thượng Quan phủ bên này.
Tin rằng buổi sáng ngày mai, ngay cả lão thái thái bên kia đều sẽ biết.
Có lẽ rất nhanh, toàn bộ Sở kinh cũng sẽ có động tĩnh lớn.
Từ ngoài cửa có một bóng người cao lớn uy nghiêm, bình tĩnh thong thả bước nhanh vào phòng, lập tức đi đến trước mặt Thượng Quan Tử Ngọc, chỉ vào mũi Thượng Quan Tử Ngọc răn dạy.
"Thượng Quan Tử Ngọc"
"Ngươi mà xứng làm người của Thượng Quan gia sao?"
"Mộ Dung Dịch đã từ hôn đại tỷ của ngươi, ngươi tại sao có thể gả cho hắn hả?"
"Chẳng lẽ con gái Thượng Quan gia không gả cho người của Mộ Dung gia thì không được à?"
"Từ nay về sau đừng nhắc lại việc gả vào Mộ Dung gia, bằng không ta sẽ cho người chặt hai chân của ngươi."
Người nói chuyện dĩ nhiên là Thượng Quan Hạo, giờ phút này khuôn mặt phẫn nộ, trừng mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Tử Ngọc.
Trong phòng khách, mọi người choáng váng, không nghĩ tới lão gia thế nhưng lại nổi giận.
Phải biết rằng, tính tình của ông luôn luôn ôn hòa, rất ít khi tức giận đối với người khác, nên mới bị mấy vị di nương cùng tiểu thiếp trong phủ trèo lên đầu.
Không nghĩ tới, lúc này thế nhưng lại giận dữ, có thể thấy được ông đang cực kì tức giận.
Đồng Đồng vừa nhìn thấy Thượng Quan Hạo, sớm vui vẻ đứng lên, lao thẳng tới bên người Thượng Quan Hạo, lấy lòng mở miệng:
"Ông ngoại"
"Ông đừng nóng giận nha"
"Ông đừng nóng giận nha, tức giận đối thân thể không tốt đâu nha"
"Ông đừng để lại ngã bệnh nữa nha"
"Đồng Đồng sẽ đau lòng lắm đó"
Bé ngọt ngào ngây thơ nói xong, tận sâu trong lòng Thượng Quan Hạo đã sớm mềm nhũn, khẽ cong thắt lưng bế Đồng Đồng lên, liền đi tới bàn, ngồi xuống bên cạnh Vãn Thanh.
Lúc này Thượng Quan Tử Ngọc mới từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại, không nghĩ tới một người ôn hòa như phụ thân thế nhưng giận dữ đến như vậy.
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ phụ thân mười phần coi trọng Thượng Quan Vãn Thanh, cho nên mới giận dữ mắng chửi nàng.
Hắn vì sao không vì nàng mà suy nghĩ một chút.
Nàng chỉ là một thứ nữ, có thể gả vào Mộ Dung phủ là cỡ nào không dễ dàng.
Vì sao người ta từ hôn Thượng Quan Vãn Thanh nàng liền không thể gả cho người đó?
Nghĩ tới vấn đề này, Thượng Quan Tử Ngọc trong lòng bắt đầu oán hận.
Nhìn phụ thân và Thượng Quan Vãn Thanh, còn có Thượng Quan Đồng đang ngồi trong lòng phụ thân.
Ba người tuy rằng không nói chuyện, nhưng nhìn ánh mắt của bọn họ, thân thân thiết thiết bày ra trước mặt mọi người.
Thượng Quan Tử Ngọc càng nghĩ càng hận, xoạt một tiếng đứng lên:
"Phụ thân, vì sao người ta đã từ hôn đại tỷ, ta lại không thể gả vào đó?"
Thượng Quan Hạo sắc mặt trầm xuống, chuẩn bị phát tác cơn giận.
Thượng Quan Đồng chớp chớp mắt, nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, miệng nhỏ nhanh chóng chu lên, tương đối mất hứng.
Bé đã vài lần nghe đến cái từ này, là do mấy người kêu là di nương nói.
Có người từ hôn mẫu thân.
Người nọ rất đáng ghét, vậy mà lại không thích mẫu thân của Đồng Đồng.
Mẫu thân lại rất xinh đẹp, võ công lại rất cao, tâm địa lại rất tốt, lại biết thiết kế ra những vật xinh đẹp tinh xảo.
Người đó thế nhưng không thích mẫu thân.
Thật đáng ghét.
Bé quyết định, nhất định phải trả thù cái con người đáng ghét kia.
Đồng Đồng trong lòng tính toán, nhưng mà lại không nói cho bất luận kẻ nào biết, chỉ ủy khuất nhìn Thượng Quan Hạo.
"Ông ngoại, mẫu thân trong lòng nhất định rất khổ sở"
"Mấy vị di nương luôn luôn nói,… luôn luôn nói, … "
Nghe bé nói không ra câu, Thượng Quan hạo càng tức giận. Ngay cả một đứa bé cũng biết là Thanh nha đầu trong lòng rất khổ sở.
Làm sao mà Thượng Quan Tử Ngọc lại không biết? Mà còn hành xử như thế.
Nàng rõ ràng là cố ý, sắc mặt Thượng Quan Hạo như bão táp mưa sa hét lên:
"Thượng Quan Tử Ngọc"
"Ngươi nghe kỹ cho ta"
"Từ giờ trở đi"
"Bất cứ người nào của Thượng Quan phủ bên này"
"Ta"
"Không cho phép gả vào Mộ Dung gia, dù là mã phu cũng không thể"
"Ngươi cút về Lan viện cho ta"
"Đóng cửa suy nghĩ cẩn thận những gì mà ngươi làm ngày hôm nay đi"
"Không được sự cho phép của ta, không được bước ra"
Thượng Quan Tử Ngọc nghe vậy, sắc mặt đổi thành màu trắng.
Không nghĩ tới phụ thân thế nhưng lại thiên vị lần nữa.
Cái thằng con hoang Thượng Quan Đồng này rõ ràng chỉ có năm tuổi, lại biết rõ lúc nào thì cần thổi gió châm lửa, thật là một tiểu yêu tinh.
Nhưng mà nàng chắc chắn sẽ không nghe theo mệnh lệnh của phụ thân, nàng nhất định phải gả vào Mộ Dung gia, cho dù có chết cũng phải gả.
Vãn Thanh nhìn bé liếc mắt một cái, vừa bực mình vừa buồn cười. Thằng nhóc này đúng là càng ngày càng khoe mã mà.
Biết rõ ông đang tức giận, nhưng lại nói như thế, không phải là càng tức giận hơn sao. Nhìn bé xong, lại nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, thấy ả còn muốn lên tiếng, không khỏi mở miệng.
"Phụ thân đừng nóng giận"
"Nhị muội nếu đã cùng Mộ Dung công tử yêu nhau, nào có cản trở người khác nhân duyên"
"Huống chi, Mộ Dung công tử cũng không có làm sai"
"Hắn chỉ là không thích con"
"Hắn có lỗi gì đâu"
"Nhị muội đã muốn gả"
"Vậy chiều theo ý nàng đi"
Tiếng nói vừa dứt thì tất cả mọi người đều nhìn Vãn Thanh.
Thượng Quan Tử Ngọc càng là há hốc miệng, hơn nửa ngày phản ứng không kịp, ánh mắt lấp lánh nhấp nháy, một chữ cũng nói không nên lời.
Trong lòng thế nhưng trong nháy mắt hiện lên một tia xấu hổ.
Nàng có phải hay không thiếu Thượng Quan Vãn Thanh ân tình lần này.
Nhưng mà rất nhanh liền biến mất không tâm hơi. Hừ, tự nhiên nó lại không ngăn cản, nhất định là có âm mưu gì đó.
Mình nhất định phải mau chóng khiến cho Mộ Dung Dịch đến phủ cầu hôn mới được.
Thượng Quan Hạo nhíu mày, sau đó nhìn chằm chằm Vãn Thanh, muốn xem xem nàng có phải hay không tức giận đến hồ đồ:
"Thanh nhi?"
"Phụ thân, con biết cha đau lòng con"
"Sợ con nhìn thấy Mộ Dung công tử thì khó chịu"
"Kỳ thực, con thật sự không tức giận. Nếu bọn họ yêu nhau, có điều gì không tốt đâu"
"Bọn họ lại chưa từng tổn thương con, chỉ là yêu nhau thì có lỗi gì chứ"
"Thôi, đừng ngăn cản Nhị muội nữa"
Hồi Tuyết cùng Đồng Đồng nhìn Vãn Thanh, không biết nàng mưu tính cái gì, Hồi Tuyết nhịn không được mở miệng:
"Tiểu thư, người, … ?"
Đồng Đồng lại không thèm nhắc lại, chính là cắn chặt môi dưới, vì mẫu thân của mình mà đau lòng.
Mẫu thân thật thiện lương, vẫn là cái nhóm di nương thối tha này gây ra.
Thượng Quan Hạo không để ý đến người khác, nhìn chằm chằm Vãn Thanh, muốn xem xem nàng có phải hay không che giấu tâm tư của bản thân.
Nhưng mà lại không thấy được, trong lòng ông tự tưởng tượng ra phần thương tâm kia, nhưng ông vẫn không thể yên lòng về nàng:
"Thanh nhi, phụ thân sẽ không để cho con chịu bất kỳ ủy khuất nào."
Thượng Quan Tử Ngọc nghe Thượng Quan Hạo nói xong.
Cắn răng.
Dựa vào cái gì, giống nhau, đều là con gái.
Phụ thân không cho Thượng Quan Vãn Thanh chịu ủy khuất, lại khiến cho bản thân mình chịu ủy khuất, nhịn không được lại la lên:
"Phụ thân, điều này không công bằng?”
"Ngươi còn có mặt mũi nói?"
Thượng Quan Hạo vừa quay đầu lại, nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, sắc mặt liền rất khó coi.
Thái độ đối xử với Thượng Quan Vãn Thanh đó là một trời một vực, Thượng Quan Tử Ngọc cắn môi, không thèm nhắc lại.
Vãn Thanh lại mở miệng: "Phụ thân, đừng nóng giận, thân thể của cha vừa khỏi bệnh, đừng tức giận thêm nữa."
Mắt thấy Thượng Quan Hạo sắc mặt đã tốt hơn nhiều, Vãn Thanh nhìn Thượng Quan Tử Ngọc lên tiếng hỏi:
"Nhị muội, em cùng Mộ Dung công tử thật là thật lòng yêu nhau sao?"
"Hắn là thật tâm yêu thương em sao?"
Thượng Quan Tử Ngọc ngẩn ra.
Kỳ thực ả căn bản không có nắm chắc, nhưng mà liếc mắt về phía bên trong phòng khách có bao nhiêu ánh mắt đang chờ câu trả lời của ả, cắn răng một cái, ngạo mạn mở miệng:
"Đúng vậy, chúng ta là thật lòng yêu nhau, hắn muốn cưới ta vào cửa."
"Ừ, vậy là tốt rồi."
Chậm rãi quay đầu, nhìn Yên Nhiên: "Đi mời Trương quản gia lại đây."
"Dạ, đại tiểu thư."
Yên Nhiên lui ra ngoài, trong phòng khách, Thượng Quan Tử Ngọc cùng Hồi Tuyết và mọi người không biết Vãn Thanh có ý gì, lại không có ai dám mở miệng nói chuyện, chỉ có Thượng Quan Hạo mở miệng hỏi:
"Thanh nhi, con cho gọi Trương quản gia tới đây làm gì?"
"Phụ thân đừng quan tâm, chỉ lát nữa liền biết thôi ".
Vãn Thanh cũng không có nói rõ ràng, lại phân phó Hồi Tuyết:
"Đi, pha cho phụ thân một cốc trà."
Hồi Tuyết đi ngâm nước trà, Vãn Thanh lại nhìn về phía Thượng Quan Tử Ngọc:
"Nhị muội cũng ngồi xuống đi."
Trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc có chút bất an, nhưng mà lại không dám nói gì, lặng yên ngồi xuống.
Nha hoàn thiếp thân Vân Tụ nhìn chủ tử nhà mình, cảm giác, cảm thấy chuyện này hình như diễn biến rất thuận lợi.
Thượng Quan Vãn Thanh làm sao lại tốt đến như thế, chẳng những đồng ý, còn thuyết phục lão gia, việc này nghĩ như thế nào cũng thấy quỷ dị?
Bất quá chuyện không phải do bọn họ quyết định, Hồi Tuyết ngâm nước trà xong liền mang qua.
Thượng Quan Hạo vừa uống hai hớp trà, Trương quản gia liền dẫn theo mấy người hạ nhân đã đi tới, cung kính đi vào, hành lễ với Thượng Quan Hạo cùng Vãn Thanh.
Từ khi đại tiểu thư trở về, Trương quản gia biết điều hơn nhiều. Cũng không ỷ vào thân phận là người bên lão thái thái mà khinh khi người khác.
Bởi vì hắn bây giờ đã nhận thức rõ ràng rằng, cho dù là lão thái thái cũng chưa chắc đã bảo vệ tốt bản thân mình?
Ngược lại không bằng bản thân mình thông minh một chút, như vậy mới có thể yên ổn mà sống qua ngày.
"Gặp qua lão gia, đại tiểu thư, nhị tiểu thư."
"Đứng lên đi "
Vãn Thanh mở miệng, những người khác đều nhìn nàng.
Bây giờ Vãn Thanh là đương gia, bất cứ chuyện gì xảy ra trong phủ tất nhiên đều phải do nàng xử lý.
Vãn Thanh nhìn Trương quản gia, từ từ phân phó:
"Trương quản gia"
"Nhị tiểu thư đã cùng ta thương lượng xong"
"Nàng cùng công tử Mộ Dung gia"
"Mộ Dung Dịch thật lòng yêu nhau"
"Mộ Dung công tử không lâu sẽ đến phủ cầu hôn"
"Ngươi bây giờ, phái thêm vài nha hoàn qua bên Lan viện cẩn thận hầu hạ nhị tiểu thư, về sau nàng chính là phu nhân Mộ Dung phủ"
"Không thể chậm trễ."
Vãn Thanh vẻ mặt đầy dịu dàng nói xong, nhìn qua là thật tâm yêu mến Thượng Quan Tử Ngọc, nhưng mà lời của nàng, lại làm Thượng Quan Tử Ngọc đứng ngồi không yên.
Xoay mình đứng dậy, sắc mặt liền có chút khó coi.
Nàng lại đây chẳng qua là muốn thử xem Thượng Quan Vãn Thanh có động tĩnh gì không?
Xem nó có phản đối hay không?
Lúc đó sẽ để lộ tin tức này cho Mộ Dung Dịch biết, nhưng mà giờ phút này nó lại làm ra hành động lớn như vậy.
Như vậy chẳng phải toàn bộ Thượng Quan phủ không phải ai ai cũng biết nàng phải gả vào Mộ Dung gia đi.
Việc này còn chưa biết kết quả ra sao nữa đâu?
Nếu xảy ra việc ngoài ý muốn, nàng còn muốn làm người nữa hay không đây?
Thượng Quan Tử Ngọc nghĩ, mặt từ từ trắng xanh. Mở miệng muốn ngăn cản, tuy nhiên lại nói không ra lời.
Hiện tại, nàng cho dù có miệng cũng khó cãi, Thượng Quan Vãn Thanh là đứng trước mặt phụ thân hỏi nàng.
Có hay không cùng Mộ Dung Dịch thật lòng yêu nhau? Mộ Dung Dịch có hay không một lòng một dạ muốn cưới nàng?
Nàng đều nhận hết.
Lúc này nếu nói không phải, chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?
Một chiêu này của Thượng Quan Vãn Thanh thật sự là rất lợi hại. Rõ ràng là giết người không thấy máu.
Đem tất cả đường lui của nàng đều cản trở hết, còn làm hại nàng lúc trước đối với ả mang lòng xấu hổ.
Hừ, ta phi.
Xem ra mẫu thân nói không sai, nàng muốn cùng Thượng Quan Vãn Thanh đấu, thật là quá non tay.
Hiện tại phải làm thế nào đây?
Thượng Quan Tử Ngọc giờ phút này như đang ngồi trên đống lửa, lúc nóng lúc lạnh, vô cùng dày vò.
Vân Tụ vươn tay nắm chặt lấy tay chủ tử mình, cảm thấy trong lòng bàn tay chủ tử tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Muốn nói, lại không dám. Nơi này cũng không có phần cho nàng lên tiếng, nàng mở miệng chỉ có tự mình chuốc lấy cực khổ.
Vãn Thanh nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, thong thả mở miệng:
"Nhị muội sao vậy?"
"Rất hạnh phúc đúng không?"
"Mặt đỏ rần lên rồi kia"
"Tốt lắm, Trương quản gia"
"Việc này cứ quyết định như vậy, phái thêm vài người đi Lan viện phục vụ nhị tiểu thư"
"Đừng chậm trễ, cẩn thận một chút"
"Hiện tại nàng không đơn giản chỉ là nhị tiểu thư, nàng là phu nhân tương lai của Mộ Dung gia."
Trương quản gia nghe lệnh lên tiếng trả lời.
Lui về sau, trong lòng lại nói thầm.
Nhị tiểu thư thân phận là thứ nữ, có thể gả vào Mộ Dung gia làm phu nhân, đây chính là tin tức nóng hổi trong Sở kinh sắp tới.
Mộ Dung Dịch nhìn qua không có ngốc như vậy?
Nhưng mà nào dám nói điều gì, vội vội vàng vàng chạy vội tới phía trước sai mấy tiểu nha hoàn, nhanh chóng phái ba người nha hoàn thông minh qua Lan viện, phục vụ nhị tiểu thư.
Trương quản gia còn phân phó riêng.
Đây chính là đại tiểu thư phân phó, nhị tiểu thư phải gả vào trong Mộ Dung phủ, ngàn lần không được chậm trễ. Nếu để cho đại tiểu thư biết, … , bọn nha hoàn liên tục lên tiếng trả lời.
Chuyện Thượng Quan Tử Ngọc chuẩn bị gả vào Mộ Dung phủ đã truyền khắp Thượng Quan phủ bên này.
Tin rằng buổi sáng ngày mai, ngay cả lão thái thái bên kia đều sẽ biết.
Có lẽ rất nhanh, toàn bộ Sở kinh cũng sẽ có động tĩnh lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.