Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 82: Mẫu thân, mẹ nhìn thấy còn không phải chảy nước miếng (1)

Ngô Tiếu Tiếu

22/01/2017

Phần 1:Đàm Đài ca ca, làm phụ thân của ta nha.

Trên đài cao, Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân, Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ, Mộ Dung công tử Mộ Dung gia Mộ Dung Hách Khang, ba người đều rất kích động.

Trên mặt ba người đồng thời hiện lên ý chí kiên định.

Mộ Dung Hách Khang tuy rằng một giây trước còn ảo não thất vọng, nhưng giờ khắc này nghe được trong số những người được chọn có hắn trong đó, sớm từ bỏ mất mác.

Trong lòng âm thầm ra quyết định, nhất định phải toàn lực mà đánh, làm vẻ vang cho Kim Hạ quốc, làm cho Mộ Dung gia lấy hắn làm vinh dự.

Thái tử điện hạ cùng ban giám khảo đều đứng dậy đi tới giữa đài cao, Hán Thành Vương giơ tay, tất cả mọi người dừng lại động tác vỗ tay, ngước mặt nhìn lên trên.

"Cho mời thái tử điện hạ phát biểu"

Thái tử Hạ Hầu Lạc Thần đi đến trước mặt ba người, liếc mắt một cái. Cuối cùng, ánh mắt rơi vào hoàng đệ Hạ Hầu Lạc Vũ, mở miệng:

"Hi vọng hoàng đệ cùng Duẫn Quận Vương và công tử Mộ Dung gia đây vì Kim Hạ quốc mà ra sức, làm vẻ vang Kim Hạ chúng ta"

"Bản điện đại diện cho Hoàng Thượng, xin chúc các ngươi giành chiến thắng trước tuyển thủ Thương Lang quốc, để cho bọn người khinh thường Kim Hạ chúng ta, lại một lần nữa chịu cúi đầu bại trận"

Hạ Hầu Lạc Thần vừa nói dứt lời, phía dưới liền liều mạng vỗ tay.

Thái tử nói lời này rất được lòng người. Tận sâu trong lòng mỗi người, lòng yêu nước bỗng bị khoáy động lên, nên đồng loạt đứng lên, liều mạng mà vỗ tay.

Lần chọn lựa thi đấu này đã kết thúc viên mãn, Hán Thành Vương cùng người của ngũ đại thế gia tự mình tiễn bước thái tử điện hạ cùng Cẩn Vương. Người của Hán Thành Vương phủ cũng theo sát phía sau.

Mà Minh Quận Vương Hạ Hậu Mặc Hiên đem Hạ Hậu Mặc Viêm cũng túm đi luôn, Hạ Hậu Mặc Viêm trước khi rời đi, vẫn còn không quên chia tay sướt mướt cùng Đồng Đồng.

"Đồng Đồng, ta đi trước, trở về sẽ tìm ngươi"

"Ừ, Ừ, ta biết, trở về ta cũng sẽ đi tìm ngươi"

Hai tên này diễn cảnh khó khăn chia lìa, sướt mướt thê thảm, khiến rất nhiều người xung quanh nhìn chăm chú. Nhưng mà đối với một người đần độn cùng một đứa bé, cũng không ai để ý quá lâu.

Hiện tại, điều mà mọi người quan tâm là ... Kế tiếp, cuộc so tài thách đấu Phượng Hoàng Lệnh, nước nào sẽ chiến thắng.

Lần chọn lựa thi đấu này, đều có người của ngũ đại thế gia dự thi. Mà chỉ có người của Mộ Dung gia được chọn.

Điều này càng làm địa vị của Mộ Dung gia xưa nay đã cao nay càng cao hơn, chuyện này làm sắc mặt của bốn gia tộc còn lại rất khó coi, nhất là Thượng Quan gia.

Thật sự là mất hết cả mặt mũi, ngay cả một chỗ ngồi của ban giám khảo còn không có. Thượng Quan Chử, thân là gia chủ Thượng Quan gia, đã thiếu chút nữa ói ra máu mà chết.

Những người này hoàn toàn là coi thường Thượng Quan gia.

Trước cửa, xe ngựa liên tiếp rời đi. Vãn Thanh cũng cùng phụ thân đi ra ngoài, phát hiện trước cửa, trong những người đứng tiễn khách có bóng dáng của Mộ Dung Dịch.

Gương mặt hắn đầy tươi cười, mang theo người Mộ Dung gia tiễn khách lên tận xe ngựa. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Vãn Thanh, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh, đi tới.

"Đây không phải là Thượng Quan bá phụ cùng Thượng Quan tiểu thư, tạm biệt, không tiễn"

Mộ Dung Dịch dứt lời, phía sau, mấy người Mộ Dung gia liền hùa theo:

"Thượng Quan gia xem như là chấm dứt rồi"

"Đúng vậy, điều này ai mà không biết, giống như vừa rồi hình như không có một ai dám lên đài tỷ thí, đồ chuột nhắt"

Nói xong liền cười rộ lên, Vãn Thanh nắm tay của con trai đi qua, hoàn toàn không để ý tới những người này.

Lũ người đấu võ mồm đó thì có khả năng, có năng lực gì. Cho dù là Mộ Dung gia Mộ Dung Hách Khang kia lên đài, cuối cùng cũng chưa chắc giành chiến thắng trong cuộc so tài thách đấu Phượng Hoàng Lệnh.

Tuy rằng Vãn Thanh không để ý, nhưng mà thật hiển nhiên, phụ thân và Đồng Đồng lại bị ảnh hưởng.

Một già một trẻ, sắc mặt khỏi nói có bao nhiêu khó coi, Đồng Đồng đã đi xa, còn quay đầu ác độc trừng Mộ Dung Dịch, giương lên nắm tay nhỏ bé tuyên thệ:

"Hừ, sớm muộn gì cũng có một ngày. Ta nhất định sẽ đánh các ngươi đều nằm xuống cầu xin tha thứ, lại dám chê cười Thượng Quan gia chúng ta"

Nói xong hung hăng tức giận hướng xe ngựa đi đến.

Bỗng nhiên trên đường, một chiếc xe ngựa sang trọng quý phái chạy ngang qua, tốc độ chạy khiến gió nhấc lên màn xe, lộ ra một người đeo mặt nạ nữa mặt.



Đồng Đồng liếc mắt một cái liền thấy được, sớm dùng hai cái chân ngắn ngủn của mình đuổi theo, vừa đuổi vừa gọi:

"Đàm đài ca ca, đợi ta với, Đàm Đài ca ca, đợi ta với"

Vãn Thanh còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy xe ngựa trong nháy mắt liền biến mất hút trên đường cái, mà con cũng đuổi theo không kịp, tội nghiệp nhìn theo hướng chiếc xe ngựa đã đi xa kia, có vẻ như rất đau lòng.

Bỗng nhiên, từ bên trong xe ngựa, có một cái đai lưng màu bạc bay ra, như linh xà nhanh chóng phóng tới gần bé, trong nháy mắt liền bò lên eo của bé, đem bé cuốn vào bên trong xe ngựa.

Vãn Thanh quá sợ hãi, lập tức phân phó mã phu:

"Mau đuổi theo"

Thượng Quan Hạo cũng nhìn thấy, đang chuẩn bị lên xe liền dừng lại, đứng dưới đất mở miệng:

"Đừng để ý đến cha, mau đuổi theo Đồng Đồng, đừng để bé có việc gì"

Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đều lên xe ngựa, mã phu vốn là người lão luyện, đã sớm giương lên roi ngựa vung roi, lập tức đuổi theo.

Phía trước, bên trong chiếc xe ngựa sang trọng đang chạy hết tốc lực. Một người nam nhân mang một cái mặt nạ đầu chim ưng che phủ nữa gương mặt.

Người nam tử tà mị đó đang tựa vào mềm êm trên cái giường hẹp mà dài, khóe môi lộ ra nụ cười thản nhiên, nhìn Thượng Quan Đồng, chậm rãi mở miệng:

"Đồng Đồng, chúng ta lại gặp mặt"

Hắn mới mở miệng, Thượng Quan Đồng nở nụ cười, liền nhào qua ôm lấy cánh tay hắn, lúc trước bé còn không dám xác định:

"Đàm Đài ca ca, thật là ca sao?"

"Ca thế nào mà lại không để ý đến Đồng Đồng nữa vậy? Làm Đồng Đồng vừa chạy vừa gọi, vừa đau chân lại đau cả cổ nha"

"Đồng Đồng, ca ca có việc phải làm nữa, ngươi tìm ta có việc sao?"

Đàm Đài Văn Hạo luôn luôn lãnh khốc như băng, nhưng đối với Đồng Đồng, rất ôn hòa là điều rất hiếm thấy ở hắn, nói chuyện cũng ít đi một chút giọng điệu băng hàn khát máu.

Đồng Đồng nâng lên khuôn mặt tươi cười, cong lên cái miệng nhỏ xinh xinh của mình, nhìn Đàm Đài Văn Hạo làm nũng:

"Đàm Đài ca ca, ngươi đã quên việc phải cân nhắc chuyện làm phụ thân của ta rồi sao? Vậy rốt cuộc ca có nguyện ý làm phụ thân của Đồng Đồng không?"

Bé vừa dứt lời, khiến Đàm Đài Văn Hạo ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới cái thằng nhóc này thật không ngờ kiên trì với việc này đến như vậy.

Hắn cho tới bây giờ, chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này.

Một đứa trẻ mềm mại trắng trẻo đáng yêu lại thông minh lanh lợi muốn nhận mình làm phụ thân.

Trong đầu không khỏi hiện lên bóng hình nữ tử thanh tao lịch sự khoan thai kia, vĩnh viễn không vội không vàng, có vẻ như không có chuyện gì làm khó được nàng ấy.

Tuy chỉ là nữ tử bình thường, nhưng thoạt nhìn … rất không tầm thường, rất thần bí.

"Đồng Đồng, ngươi tại sao muốn nhận bản lâu chủ làm phụ thân?"

Đàm Đài Văn Hạo rất ngạc nhiên, hắn che hơn nữa gương mặt, là hạng người gì Đồng Đồng cũng không biết. Vậy thì vì lý do gì, mà nhất định khăng khăng phải nhận thức hắn làm phụ thân, thật là khó hiểu.

Đồng Đồng nghe xong lời nói của hắn, cười mở miệng:

"Bởi vì ca ca từng cứu Đồng Đồng nha, hơn nữa bản lĩnh của ca rất lớn, rất lớn đó nha. Nếu ta nhận ca làm phụ thân, ca có thể bảo vệ ta cùng mẫu thân nha, đánh bẹp bọn người luôn khi dễ chúng ta nha"

Đồng Đồng gương mặt đầy ý cười, trong đầu, trong lòng bé, chỉ nghĩ được có nhiêu đó mà thôi.

Cái gì thì cái, an toàn của mẫu thân là trên hết.

Sau đó lại nũng nịu ôm chầm cánh tay Đàm Đài Văn Hạo, đong đưa qua lại:

"Đàm Đài ca ca, có được hay không vậy? Có được hay không vậy? Ca nên đáp ứng điều mà người ta nói đi mà. Nha, nha, nha? Đàm Đài ca ca ..."

Tiếng nói chuyện bên trong xe ngựa truyền ra bên ngoài. Bên ngoài, có mấy người luôn theo sát phía sau, khóe miệng đều hung hăng giật giật.

Nhất là thủ hạ đắc lực của Đàm Đài Văn Hạo Phượng Ly Ca, gương mặt càng kỳ quái.



Phượng Ly Ca, nhị đương gia Thiên Ưng lâu, có những lúc cấp bách, hắn sẽ cải trang thành gia chủ, ra mặt giải quyết mọi chuyện.

Cho nên, người đời căn bản không biết rõ, người đứng trước mắt mình là ai, Đàm Đài Văn Hạo hay là Phượng Ly Ca.

Phượng Ly Ca thân là thủ hạ đắc lực cùng tâm phúc của Đàm Đài Văn Hạo, đương nhiên biết con người lâu chủ luôn luôn lạnh lùng, đối với mọi chuyện đều băng hàn khát máu.

Bằng không thì làm sao có thể lập nên Thiên Ưng lâu danh chấn khắp thiên hạ.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới, sẽ thấy chủ tử đối xử với một đứa bé nhẹ nhàng kép nép như vậy. Đây quả thật là điều rất hiếm gặp, khiến cho bọn cấp dưới không kịp thích ứng.

Bên trong xe ngựa, Đàm Đài Văn Hạo cũng không biết bọn thuộc hạ bên ngoài nghĩ gì trong lòng.

Hắn chỉ là buồn cười nhìn Đồng Đồng, nhìn bản thân nói chuyện vui đùa với bé, cảm thấy rất kỳ quái. Không giống như trong quá khứ, luôn phiền chán khi tiếp xúc với người khác ngoại trừ công việc.

Cũng không muốn làm bé hụt hẫng hay thất vọng, càng không có trực tiếp ném ý niệm đó ra sau. Nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ không đạt được mục đích không bỏ qua này của bé, thật đúng là làm người ta đau đầu.

"Đồng Đồng, việc này mẫu thân ngươi biết chưa? Nếu nàng không đồng ý ngươi nhận thức bản lâu chủ làm phụ thân thì sao?"

Hắn thật ra rất tò mò, một nữ tử luôn luôn giữ vững bình tĩnh sẽ đối mặt với chuyện này ra sao, sẽ xử lý như thế nào?

Đồng Đồng nghe xong lời nói của hắn, hơi có chút chần chừ, nhưng mà rất nhanh liền lên tiếng:

"Chỉ cần Đàm Đài ca ca chịu đáp ứng, mẫu thân nhất định sẽ đáp ứng, như vậy về sau chúng ta liền không bị người khi dễ nữa nha"

Đồng Đồng đang nói chuyện, bên ngoài, âm thanh của Phượng Ly Ca vang lên:

"Lâu chủ, phía sau có người đuổi theo chúng ta"

Đàm Đài Văn Hạo nhíu mày, tập trung suy nghĩ liền biết người đuổi theo là ai. Người luôn luôn đối với nữ tử chán ghét đến muốn giết họ, khó có được một tí ý niệm, ra lệnh cho Phượng Ly Ca:

"Tìm một chỗ yên tĩnh rồi dừng lại, đợi các nàng"

"Dạ, lâu chủ"

Phượng Ly Ca chỉ thị thủ hạ lái xe, đưa xe ngựa một đường chạy đến nơi yên tĩnh mà ngừng lại. Chiếc xe ngựa đang đuổi theo phía sau kia cũng cách bọn họ một khoảng cách rồi cùng ngừng lại.

Vãn Thanh vội vàng từ trên xe ngựa nhảy xuống, Hồi Tuyết theo sát nàng, cùng mấy người hộ vệ trong Thượng Quan phủ.

Mọi người nhìn chằm chằm xe ngựa đối diện, Vãn Thanh lạnh lùng trừng mắt nhìn một đám hắc y nhân đang đứng đối diện, trầm giọng mở miệng:

"Lập tức thả con ta ra, các ngươi vậy mà giữa ban ngày ban mặt dám bắt cóc trẻ con"

Vãn Thanh dứt lời, Phượng Ly Ca trực tiếp không nói gì chỉ nhìn trời.

Nói thật ra, hắn xưa nay cũng là người lạnh lùng, nhưng mà cái cách nữ nhân này nói chuyện, khiến hắn chỉ muốn cười.

Con mắt nào của nàng nhìn thấy bọn họ bắt cóc con trai nàng. Chẳng lẽ không phát hiện là con của nàng luôn luôn quấn quít lấy lâu chủ của bọn họ sao?

Lại nói, nếu không phải lâu chủ có lệnh, dựa vào bản lĩnh của các nàng, còn có cơ hội đuổi kịp bọn họ sao? Bất quá chủ tử không nói lời nào, Phượng Ly Ca cũng không thể tự chủ trương lên tiếng.

Bốn phía nhất thời yên tĩnh không tiếng động. Bên trong xe ngựa, Đồng Đồng vừa nghe được giọng nói của mẫu thân, đã sớm hưng phấn mà bật dậy, vén rèm nhìn ra, liều mạng vẫy vẫy tay nhỏ bé:

"Mẫu thân, mẫu thân, mau tới đây"

"Mẹ mau tới đây đi, nhanh, nhanh lên mẹ?"

Vãn Thanh vừa nhìn thất bé, chỉ thấy bé nửa điểm thương tích đều không có, cũng không có ai lấy dây cột bé, lôi kéo bé.

Chỉ thấy bé đang êm đẹp đứng trên xe ngựa.

Lúc này, khỏi cần nói, còn cười đến rất vui vẻ. Mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm, khuôn mặt trắng trắng nhỏ nhắn giờ đây nổi lên rặng mây đỏ đỏ hồng hồng, có thể thấy được bé là cỡ nào hưng phấn.

Hai bàn tay nhỏ cứ lắc lư trái phải, giống như đang làm duyên mà đung đưa qua lại bên cạnh xe ngựa. Làm cho người ta không tự chủ được mà hồi hợp trong lòng.

Vãn Thanh cả kinh, lui một bước mà không chút suy nghĩ, trực giác liền đánh tới.

Phía sau, Hồi Tuyết cùng mấy người hộ vệ đồng thời kêu lên:

"Tiểu thư, cẩn thận"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook