Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 85: Mẫu thân, mẹ nhìn thấy còn không phải chảy nước miếng (4)
Ngô Tiếu Tiếu
27/01/2017
Phần 4: Lập mưu lấy lại toàn bộ cửa hàng trong tay Nhị di nương
Tiểu thư giao cho nàng chuyện gì sao? Chỉ là đi tìm mấy vị chưởng quầy của mấy cửa hàng mà thôi. Trong đó một cửa hàng tơ lụa, còn có một tiệm thuốc.
Tiểu thư căn dặn, tạm thời không để hai cửa hàng trên có bất kỳ giao dịch gì trong một thời gian. Còn tuyên bố ra bên ngoài, cửa hàng kinh doanh thu lỗ, chống đỡ không nổi nữa.
Vốn lưu động không đủ xoay, chuẩn bị thanh lý toàn bộ hàng hóa trong cửa hàng, bán ra với mức giá thấp nhất.
Còn đối tượng được quyền thu mua sao? Hừ. Đương nhiên đã được chọn.
Đó chính là mấy cửa hàng trong tay Nhị di nương. Trừ phi bọn họ tự chạy tới ký kết hợp đồng, bằng không ai cũng không bán.
Vì đây là cái bẫy dành riêng cho họ.
Cửa hàng tơ lụa này vốn là của hồi môn của mẫu thân Vãn Thanh. Kinh doanh rất phát đạt, hơn nữa tơ lụa mặc dù không phải loại tốt nhất, nhưng cũng đẹp mười phần. Rất có danh tiếng tại Sở kinh.
Hiện tại tung hàng ra ngoài với cái giá cực thấp, đương nhiên sẽ có rất nhiều người tới cửa bàn chuyện làm ăn. Nhưng mà Vãn Thanh không bán cho người khác, giữ riêng đám hàng đó cho Nhị di nương.
Bởi vì trước thời điểm thu mua hàng, nàng đã phân phó chưởng quầy cửa hàng tơ lụa, cùng chưởng quầy tiệm thuốc. Là phải cùng lúc nhập vào một đám hàng giả.
Tơ lụa kia tuy rằng nhìn rất giống những tơ lụa thường bán của cửa hàng, nhưng mà chỉ là tương tự bên ngoài.
Nếu trải qua quá trình ngâm nước, thì đám tơ lụa kia chẳng những phai màu, hơn nữa còn nhăn nheo, xướt vải. Chỉ có thể mặc một lần duy nhất, vì sau khi giặt một lần nước liền không thể mặc được nữa.
Còn mấy loại dược liệu kia, đều là thuốc giả. Tuy rằng không hại người, nhưng lại không có tác dụng gì.
Đều là một ít cỏ mộc sau vườn, hay là mấy cây cỏ dại không biết tên mộc bừa trên núi. Đem hái xuống, sau đó phơi khô thành thuốc giả, người bình thường căn bản không phân biệt được.
Huống chi lại còn ở trong kho dược cửa hàng của nàng, là nơi vốn có danh tiếng trong Sở kinh, người khác căn bản không thể nghĩ đến việc này.
Cho nên, đối với người có lòng tham không đáy như nhị di nương, khó tránh khỏi việc sẽ mắc mưu.
Buổi chiều, Hồi Tuyết xuất phủ là đi làm chuyện này, hai chưởng quầy dựa theo chỉ thị của Vãn Thanh, lập tức phóng tin tức ra bên ngoài.
Rất nhanh tin tức liền rơi vào trong tai Nhị di nương, bà ta có chút nghi ngờ. Chưa nghe nói qua hai cửa tiệm này có vấn đề, sao có thể không đủ tiền vốn mà xoay?
Nghĩ, liền phân phó tiểu nha hoàn:
"Đi, mau mời Trương quản gia đến đây. Ngươi đi ngay lập tức cho ta"
"Dạ"
Tiểu nha hoàn lĩnh mệnh đi ra ngoài, rất nhanh đã mang Trương quản gia tiến vào. Trương Trung trầm ổn chào Nhị di nương, sau đó hỏi:
"Không biết di nương gọi Trương Trung đến đây là có chuyện gì?"
Nhị di nương làm bộ thật tự nhiên, mở miệng:
"Là như thế này"
"Hôm nay, tiểu nha hoàn ra phố mua cho ta ít đồ, nghe được một tin. Nói, có hai gian hàng nhà chúng ta xảy ra vấn đề. Nên tạm thời đóng cửa, không biết Trương quản gia có nghe qua chuyện này chưa?"
Trương Trung nghe Nhị di nương nói xong, trong mắt ông lóe sáng, việc này Hồi Tuyết cô nương đã nói với ông.
Bất luận là ai hỏi, chỉ cần nói hai cửa hàng đã xảy ra vấn đề. Không nghĩ tới, người hỏi đầu tiên lại chính là Nhị di nương, không biết bà ta hỏi chuyện này làm cái gì?
Nhưng mà Trương quản gia cũng lười để ý tới, chấp tay trả lời:
"Đúng vậy, di nương"
"Chuyện này … đại tiểu thư không để phát tán ra bên ngoài. Hình như là nói muốn bán phá giá một phần hàng hóa, còn đang khẩn cấp bán ra ngoài, để dễ dàng có chút vốn mà quay vòng"
"Thời gian trước, tiểu thư rút một số bạc lớn từ tiền vốn của hai cửa hàng bán tơ lụa và dược liệu. Nói, muốn mua tặng cho lão gia một món lễ vật"
"Ai ngờ lập tức liền xảy ra vấn đề, nhưng mà chắc vấn đề cũng không lớn lắm"
Trương quản gia nói xong, Nhị di nương trong lòng mừng rỡ, nhưng vẻ mặt lại bất động thanh sắc gật đầu:
"Ừ, vậy là tốt rồi. Trương quản gia phải biết, với thân phận của chúng ta, tất nhiên là không hy vọng cửa hàng xảy ra vấn đề gì, cuộc sống hằng ngày của chúng ta đều phụ thuộc vào đó"
*Bất động thanh sắc: không có biểu hiện gì, không có động tác gì, không có thái độ gì.
Trương quản gia hết chỗ nói rồi, ngân lượng của bà ta cũng không ít, chưa bao giờ thấy bà ta lấy ra dù là nữa xu. Lúc này còn nói những lời như thế, chậm rãi mở miệng:
"Lão nô có việc, lui xuống trước"
"Đi đi"
Nhị di nương phất phất tay, đợi cho đến khi Trương quản gia đi ra ngoài, bà ta đứng dậy ở trong phòng khách bước thong thả qua lại, cực kỳ cao hứng.
Đối với mấy cửa hàng này, nàng biết rất rõ.
Cửa hàng tơ lụa toàn là nhập tơ lụa Giang Nam, là loại vải mà những nữ tử thượng lưu thích nhất tại Sở kinh, còn cửa hàng dược liệu cũng toàn là dược liệu tốt nhất.
Hiện tại, nếu nắm trong tay một phần hàng đó, đến lúc đó ... không phải hai cửa hàng đó không đủ vốn thu mua hàng nữa hay sao?
Như vậy, chỉ trong nháy mắt, hai cửa hàng đó có thể thuộc về nàng, có thể thấy được, ngày mà nàng phát tài đã đến gần lắm rồi.
Nhị di nương nghĩ, lập tức phái người đi báo tin cho chưởng quỹ của cửa hàng riêng của bà, nhanh chóng đi thu mua, nhất định phải mua cho bằng được, như vậy bọn họ liền dễ dàng buôn bán có lời, mà còn là lời to.
Đồ cưới của Ngọc nhi sẽ càng đồ sộ hơn.
Ngọc Trà Hiên
Vãn Thanh ngủ thoáng cái đã qua buổi trưa, lại nghe Hồi Tuyết bẩm báo xong, tâm trạng phá lệ, rất tốt.
"Tiểu thư, cơ hội này rất ít thấy, tin rằng Nhị di nương nhất định sẽ động thủ"
Hồi Tuyết hớn hở cười, nghĩ đến cảnh Nhị di nương tán gia bại sản, trở thành hai bàn tay trắng, tâm tình của nàng liền không lí do mà trở nên đặc biệt tốt.
"Ừ, chỉ cần bà ta động, sẽ trở thành kẻ nghèo hèn ngay lập tức"
Vãn Thanh cười tủm tỉm đồng ý với lời nói của Hồi Tuyết, nghĩ đến Nhị di nương trở thành hai bàn tay trắng, nàng thực muốn xem xem lúc đó bà ta sẽ biến thành cái bộ dáng gì?
Người luôn luôn âm mưu, tính kế người khác, nay bị người tính kế, không xu dính túi, sẽ không sống không bằng chết đi.
Trong phòng khách tràn ngập nụ cười. Ngủ một lúc Vãn Thanh đã tỉnh hẳn, đứng lên, nhìn Hồi Tuyết.
"Chúng ta đi tản tản bộ đi, ngày hôm nay ánh trăng thật sáng"
Hồi Tuyết ngó ra ngoài liếc mắt một cái, không khí bên ngoài quả thật không tệ, vươn tay giúp Vãn Thanh đi ra ngoài. Trước cửa, Hỉ nhi cùng Phúc nhi đang đứng gác, thấy tiểu thư liền khom lưng khụy gối hành lễ:
"Tiểu thư"
"Ừ, các ngươi cứ gác ở đây, ta cùng Hồi Tuyết chỉ đi dạo ở trong sân, không cần đi theo"
"Dạ, tiểu thư"
Vãn Thanh mở miệng, Hỉ nhi cùng Phúc nhi gật đầu, chỉ có Hồi Tuyết đi theo phía sau nàng.
Dọc theo hành lang dài là đi tới hậu viện, có mấy chậu hoa phong lan được treo lủng lẳng giữa không trung, có vài nhánh đã nở, tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, dính đầy sương sớm.
Trên đỉnh đầu, vầng trăng tròn vành vạnh, ánh sáng rực rỡ chiếu khắp Ngọc Trà Hiên.
Đêm đã khuya, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có hoa cỏ ở trong gió nhẹ lay động, đèn lồng mờ mờ ảo ảo thấp sáng đường đi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bỗng đâu, một làn gió rét buốt đập thẳng vào mặt, mang theo nhè nhẹ hàn ý, Vãn Thanh không khỏi cảm thán.
"Thật không nghĩ tới, chỉ chớp mắt một cái, thì trời đã sắp sang thu rồi, cây cối tiêu điều, hoa cỏ rất nhanh sẽ héo rũ. Hoa cỏ héo rũ thì còn có thể đợi cho đến năm sau, nếu như người mà héo rũ, còn có thể có kiếp sau sao?"
Nàng dứt lời, bỗng nhiên trong chỗ tối chợt truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng, mị hoặc.
"Tại sao lại không có, nhưng mà kiếp này còn chưa hết, ở đâu ra kiếp sau?"
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết kinh hãi, không nghĩ tới lại có người dám xông vào Ngọc Trà Hiên, mà các nàng lại hoàn toàn không phát hiện ra, người tới có tu vi rất cao, lực cảnh giác của các nàng quá thấp.
Hồi Tuyết lôi Vãn Thanh ra sao nàng, bảo vệ, hướng chỗ phát ra tiếng nói quát nhẹ:
"Người nào, đi ra?"
Chỉ thấy cuối hành lang dài, có một gốc cây lựu, từ từ xuất hiện một bóng dáng đang đi đến.
Mềm mại thanh thoát lại kiêu ngạo, tà mị ngàn lần, một bàn tay khẽ đùa giỡn tóc của bản thân mình, càng tăng thêm mấy phần yêu khí, đôi mắt đào hoa nheo nheo.
Dường như giống với người say rượu, dùng ánh mắt nồng cháy, bắn thẳng về phía Vãn Thanh.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết vừa thấy, sắc mặt liền thay đổi, người tới không phải ai khác, chính là Mộc Tiêu Dao. Đáng chết, nam nhân này chạy đến tới nơi này làm gì?
"Ngươi tới nơi đây làm gì?"
Mặc dù không có hảo cảm đối với Mộc Tiêu Dao, nhưng Vãn Thanh biết hắn còn chưa đến mức xuống tay với mình. Bởi vì hắn từng nói qua, nàng thuộc loại nữ tử mà hắn đã thề không động vào.
Chính những lời này của hắn, cho nên sắc mặt của nàng tuy rằng khó coi, nhưng không còn hoảng sợ nữa, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn.
Đối với sắc mặt của Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, Mộc Tiêu Dao dường như không quan tâm, hắn vén tóc lên, đứng ở dưới bóng cây thạch lựu, cảm khái.
"Bởi vì ta đang rất nhàm chán, rất tịch mịch"
"Nếu là ở Thương Lang quốc, ta còn có thể tìm người bầu bạn một đêm xuân, đáng tiếc. Bây giờ là ở Kim Hạ quốc, hơn nữa ta phát hiện, gần đây ta đối với nữ nhân không còn hứng thú nữa"
Mộc Tiêu Dao nói xong, có vẻ như có chút khổ sở, nhưng mà chỉ mặc niệm một phút đồng hồ, liền vừa cười vừa triền miên nhìn Vãn Thanh.
"Ta phát hiện gần đây ta đối với phụ nhân rất có hứng thú, vậy phải làm sao bây giờ đây?"
Hắn có vẻ như tương đối buồn rầu, sau đó lại dùng một đôi mắt đào hoa ái muội nhìn Vãn Thanh, cao thấp đánh giá một lần, tấm tắc:
"Dáng người của ngươi bảo dưỡng khá tốt nha"
Hồi Tuyết nghe vậy, tức giận đến mắng to:
"Mộc Tiêu Dao, ngươi dám đùa giỡn tiểu thư nhà chúng ta, đồ lưu manh, ngươi là vương tử quái gì"
Vãn Thanh nghe xong, nhanh chóng kéo kéo ống tay áo của Hồi Tuyết, nếu lỡ chuyện bị truyền đi, chỉ sợ là danh tiếng của mình đã thảm càng thảm hơn.
Mộc Tiêu Dao cũng sẽ không thật sự động tâm đối với nàng. Hắn chỉ là buồn chán nên mới nói qua loa vài câu chơi. Nhưng trời đã khuya khoắt như vậy, hắn còn đến Thượng Quan phủ, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
"Mộc Tiêu Dao, ngươi nói đi, nửa đêm đến Thượng Quan phủ rốt cuộc muốn làm gì"
Vãn Thanh lên tiếng hỏi, trên mặt cũng không còn ý cười.
Mộc Tiêu Dao không hề để ý tới gương mặt sắc lạnh của nàng, ánh mắt đào hoa nheo lại, môi mỏng câu hồn, lộ ra một cỗ âm nhu lành lạnh khiến lòng người như say như mộng, hơi hơi mở ra, lại hơi hơi chu lên.
"Ta đã nói ta rất nhàm chán, vì sao không ai tin tưởng hết vậy? Thật là làm cho ta thương tâm nha"
Hắn vừa nói, vừa che che ngực lại, giống như bức tranh Tây Thi thương tâm nhớ người yêu. Ngược lại, không thấy phản cảm mà cảm thấy rất nên thơ.
Tiểu thư giao cho nàng chuyện gì sao? Chỉ là đi tìm mấy vị chưởng quầy của mấy cửa hàng mà thôi. Trong đó một cửa hàng tơ lụa, còn có một tiệm thuốc.
Tiểu thư căn dặn, tạm thời không để hai cửa hàng trên có bất kỳ giao dịch gì trong một thời gian. Còn tuyên bố ra bên ngoài, cửa hàng kinh doanh thu lỗ, chống đỡ không nổi nữa.
Vốn lưu động không đủ xoay, chuẩn bị thanh lý toàn bộ hàng hóa trong cửa hàng, bán ra với mức giá thấp nhất.
Còn đối tượng được quyền thu mua sao? Hừ. Đương nhiên đã được chọn.
Đó chính là mấy cửa hàng trong tay Nhị di nương. Trừ phi bọn họ tự chạy tới ký kết hợp đồng, bằng không ai cũng không bán.
Vì đây là cái bẫy dành riêng cho họ.
Cửa hàng tơ lụa này vốn là của hồi môn của mẫu thân Vãn Thanh. Kinh doanh rất phát đạt, hơn nữa tơ lụa mặc dù không phải loại tốt nhất, nhưng cũng đẹp mười phần. Rất có danh tiếng tại Sở kinh.
Hiện tại tung hàng ra ngoài với cái giá cực thấp, đương nhiên sẽ có rất nhiều người tới cửa bàn chuyện làm ăn. Nhưng mà Vãn Thanh không bán cho người khác, giữ riêng đám hàng đó cho Nhị di nương.
Bởi vì trước thời điểm thu mua hàng, nàng đã phân phó chưởng quầy cửa hàng tơ lụa, cùng chưởng quầy tiệm thuốc. Là phải cùng lúc nhập vào một đám hàng giả.
Tơ lụa kia tuy rằng nhìn rất giống những tơ lụa thường bán của cửa hàng, nhưng mà chỉ là tương tự bên ngoài.
Nếu trải qua quá trình ngâm nước, thì đám tơ lụa kia chẳng những phai màu, hơn nữa còn nhăn nheo, xướt vải. Chỉ có thể mặc một lần duy nhất, vì sau khi giặt một lần nước liền không thể mặc được nữa.
Còn mấy loại dược liệu kia, đều là thuốc giả. Tuy rằng không hại người, nhưng lại không có tác dụng gì.
Đều là một ít cỏ mộc sau vườn, hay là mấy cây cỏ dại không biết tên mộc bừa trên núi. Đem hái xuống, sau đó phơi khô thành thuốc giả, người bình thường căn bản không phân biệt được.
Huống chi lại còn ở trong kho dược cửa hàng của nàng, là nơi vốn có danh tiếng trong Sở kinh, người khác căn bản không thể nghĩ đến việc này.
Cho nên, đối với người có lòng tham không đáy như nhị di nương, khó tránh khỏi việc sẽ mắc mưu.
Buổi chiều, Hồi Tuyết xuất phủ là đi làm chuyện này, hai chưởng quầy dựa theo chỉ thị của Vãn Thanh, lập tức phóng tin tức ra bên ngoài.
Rất nhanh tin tức liền rơi vào trong tai Nhị di nương, bà ta có chút nghi ngờ. Chưa nghe nói qua hai cửa tiệm này có vấn đề, sao có thể không đủ tiền vốn mà xoay?
Nghĩ, liền phân phó tiểu nha hoàn:
"Đi, mau mời Trương quản gia đến đây. Ngươi đi ngay lập tức cho ta"
"Dạ"
Tiểu nha hoàn lĩnh mệnh đi ra ngoài, rất nhanh đã mang Trương quản gia tiến vào. Trương Trung trầm ổn chào Nhị di nương, sau đó hỏi:
"Không biết di nương gọi Trương Trung đến đây là có chuyện gì?"
Nhị di nương làm bộ thật tự nhiên, mở miệng:
"Là như thế này"
"Hôm nay, tiểu nha hoàn ra phố mua cho ta ít đồ, nghe được một tin. Nói, có hai gian hàng nhà chúng ta xảy ra vấn đề. Nên tạm thời đóng cửa, không biết Trương quản gia có nghe qua chuyện này chưa?"
Trương Trung nghe Nhị di nương nói xong, trong mắt ông lóe sáng, việc này Hồi Tuyết cô nương đã nói với ông.
Bất luận là ai hỏi, chỉ cần nói hai cửa hàng đã xảy ra vấn đề. Không nghĩ tới, người hỏi đầu tiên lại chính là Nhị di nương, không biết bà ta hỏi chuyện này làm cái gì?
Nhưng mà Trương quản gia cũng lười để ý tới, chấp tay trả lời:
"Đúng vậy, di nương"
"Chuyện này … đại tiểu thư không để phát tán ra bên ngoài. Hình như là nói muốn bán phá giá một phần hàng hóa, còn đang khẩn cấp bán ra ngoài, để dễ dàng có chút vốn mà quay vòng"
"Thời gian trước, tiểu thư rút một số bạc lớn từ tiền vốn của hai cửa hàng bán tơ lụa và dược liệu. Nói, muốn mua tặng cho lão gia một món lễ vật"
"Ai ngờ lập tức liền xảy ra vấn đề, nhưng mà chắc vấn đề cũng không lớn lắm"
Trương quản gia nói xong, Nhị di nương trong lòng mừng rỡ, nhưng vẻ mặt lại bất động thanh sắc gật đầu:
"Ừ, vậy là tốt rồi. Trương quản gia phải biết, với thân phận của chúng ta, tất nhiên là không hy vọng cửa hàng xảy ra vấn đề gì, cuộc sống hằng ngày của chúng ta đều phụ thuộc vào đó"
*Bất động thanh sắc: không có biểu hiện gì, không có động tác gì, không có thái độ gì.
Trương quản gia hết chỗ nói rồi, ngân lượng của bà ta cũng không ít, chưa bao giờ thấy bà ta lấy ra dù là nữa xu. Lúc này còn nói những lời như thế, chậm rãi mở miệng:
"Lão nô có việc, lui xuống trước"
"Đi đi"
Nhị di nương phất phất tay, đợi cho đến khi Trương quản gia đi ra ngoài, bà ta đứng dậy ở trong phòng khách bước thong thả qua lại, cực kỳ cao hứng.
Đối với mấy cửa hàng này, nàng biết rất rõ.
Cửa hàng tơ lụa toàn là nhập tơ lụa Giang Nam, là loại vải mà những nữ tử thượng lưu thích nhất tại Sở kinh, còn cửa hàng dược liệu cũng toàn là dược liệu tốt nhất.
Hiện tại, nếu nắm trong tay một phần hàng đó, đến lúc đó ... không phải hai cửa hàng đó không đủ vốn thu mua hàng nữa hay sao?
Như vậy, chỉ trong nháy mắt, hai cửa hàng đó có thể thuộc về nàng, có thể thấy được, ngày mà nàng phát tài đã đến gần lắm rồi.
Nhị di nương nghĩ, lập tức phái người đi báo tin cho chưởng quỹ của cửa hàng riêng của bà, nhanh chóng đi thu mua, nhất định phải mua cho bằng được, như vậy bọn họ liền dễ dàng buôn bán có lời, mà còn là lời to.
Đồ cưới của Ngọc nhi sẽ càng đồ sộ hơn.
Ngọc Trà Hiên
Vãn Thanh ngủ thoáng cái đã qua buổi trưa, lại nghe Hồi Tuyết bẩm báo xong, tâm trạng phá lệ, rất tốt.
"Tiểu thư, cơ hội này rất ít thấy, tin rằng Nhị di nương nhất định sẽ động thủ"
Hồi Tuyết hớn hở cười, nghĩ đến cảnh Nhị di nương tán gia bại sản, trở thành hai bàn tay trắng, tâm tình của nàng liền không lí do mà trở nên đặc biệt tốt.
"Ừ, chỉ cần bà ta động, sẽ trở thành kẻ nghèo hèn ngay lập tức"
Vãn Thanh cười tủm tỉm đồng ý với lời nói của Hồi Tuyết, nghĩ đến Nhị di nương trở thành hai bàn tay trắng, nàng thực muốn xem xem lúc đó bà ta sẽ biến thành cái bộ dáng gì?
Người luôn luôn âm mưu, tính kế người khác, nay bị người tính kế, không xu dính túi, sẽ không sống không bằng chết đi.
Trong phòng khách tràn ngập nụ cười. Ngủ một lúc Vãn Thanh đã tỉnh hẳn, đứng lên, nhìn Hồi Tuyết.
"Chúng ta đi tản tản bộ đi, ngày hôm nay ánh trăng thật sáng"
Hồi Tuyết ngó ra ngoài liếc mắt một cái, không khí bên ngoài quả thật không tệ, vươn tay giúp Vãn Thanh đi ra ngoài. Trước cửa, Hỉ nhi cùng Phúc nhi đang đứng gác, thấy tiểu thư liền khom lưng khụy gối hành lễ:
"Tiểu thư"
"Ừ, các ngươi cứ gác ở đây, ta cùng Hồi Tuyết chỉ đi dạo ở trong sân, không cần đi theo"
"Dạ, tiểu thư"
Vãn Thanh mở miệng, Hỉ nhi cùng Phúc nhi gật đầu, chỉ có Hồi Tuyết đi theo phía sau nàng.
Dọc theo hành lang dài là đi tới hậu viện, có mấy chậu hoa phong lan được treo lủng lẳng giữa không trung, có vài nhánh đã nở, tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, dính đầy sương sớm.
Trên đỉnh đầu, vầng trăng tròn vành vạnh, ánh sáng rực rỡ chiếu khắp Ngọc Trà Hiên.
Đêm đã khuya, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có hoa cỏ ở trong gió nhẹ lay động, đèn lồng mờ mờ ảo ảo thấp sáng đường đi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bỗng đâu, một làn gió rét buốt đập thẳng vào mặt, mang theo nhè nhẹ hàn ý, Vãn Thanh không khỏi cảm thán.
"Thật không nghĩ tới, chỉ chớp mắt một cái, thì trời đã sắp sang thu rồi, cây cối tiêu điều, hoa cỏ rất nhanh sẽ héo rũ. Hoa cỏ héo rũ thì còn có thể đợi cho đến năm sau, nếu như người mà héo rũ, còn có thể có kiếp sau sao?"
Nàng dứt lời, bỗng nhiên trong chỗ tối chợt truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng, mị hoặc.
"Tại sao lại không có, nhưng mà kiếp này còn chưa hết, ở đâu ra kiếp sau?"
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết kinh hãi, không nghĩ tới lại có người dám xông vào Ngọc Trà Hiên, mà các nàng lại hoàn toàn không phát hiện ra, người tới có tu vi rất cao, lực cảnh giác của các nàng quá thấp.
Hồi Tuyết lôi Vãn Thanh ra sao nàng, bảo vệ, hướng chỗ phát ra tiếng nói quát nhẹ:
"Người nào, đi ra?"
Chỉ thấy cuối hành lang dài, có một gốc cây lựu, từ từ xuất hiện một bóng dáng đang đi đến.
Mềm mại thanh thoát lại kiêu ngạo, tà mị ngàn lần, một bàn tay khẽ đùa giỡn tóc của bản thân mình, càng tăng thêm mấy phần yêu khí, đôi mắt đào hoa nheo nheo.
Dường như giống với người say rượu, dùng ánh mắt nồng cháy, bắn thẳng về phía Vãn Thanh.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết vừa thấy, sắc mặt liền thay đổi, người tới không phải ai khác, chính là Mộc Tiêu Dao. Đáng chết, nam nhân này chạy đến tới nơi này làm gì?
"Ngươi tới nơi đây làm gì?"
Mặc dù không có hảo cảm đối với Mộc Tiêu Dao, nhưng Vãn Thanh biết hắn còn chưa đến mức xuống tay với mình. Bởi vì hắn từng nói qua, nàng thuộc loại nữ tử mà hắn đã thề không động vào.
Chính những lời này của hắn, cho nên sắc mặt của nàng tuy rằng khó coi, nhưng không còn hoảng sợ nữa, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn.
Đối với sắc mặt của Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, Mộc Tiêu Dao dường như không quan tâm, hắn vén tóc lên, đứng ở dưới bóng cây thạch lựu, cảm khái.
"Bởi vì ta đang rất nhàm chán, rất tịch mịch"
"Nếu là ở Thương Lang quốc, ta còn có thể tìm người bầu bạn một đêm xuân, đáng tiếc. Bây giờ là ở Kim Hạ quốc, hơn nữa ta phát hiện, gần đây ta đối với nữ nhân không còn hứng thú nữa"
Mộc Tiêu Dao nói xong, có vẻ như có chút khổ sở, nhưng mà chỉ mặc niệm một phút đồng hồ, liền vừa cười vừa triền miên nhìn Vãn Thanh.
"Ta phát hiện gần đây ta đối với phụ nhân rất có hứng thú, vậy phải làm sao bây giờ đây?"
Hắn có vẻ như tương đối buồn rầu, sau đó lại dùng một đôi mắt đào hoa ái muội nhìn Vãn Thanh, cao thấp đánh giá một lần, tấm tắc:
"Dáng người của ngươi bảo dưỡng khá tốt nha"
Hồi Tuyết nghe vậy, tức giận đến mắng to:
"Mộc Tiêu Dao, ngươi dám đùa giỡn tiểu thư nhà chúng ta, đồ lưu manh, ngươi là vương tử quái gì"
Vãn Thanh nghe xong, nhanh chóng kéo kéo ống tay áo của Hồi Tuyết, nếu lỡ chuyện bị truyền đi, chỉ sợ là danh tiếng của mình đã thảm càng thảm hơn.
Mộc Tiêu Dao cũng sẽ không thật sự động tâm đối với nàng. Hắn chỉ là buồn chán nên mới nói qua loa vài câu chơi. Nhưng trời đã khuya khoắt như vậy, hắn còn đến Thượng Quan phủ, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
"Mộc Tiêu Dao, ngươi nói đi, nửa đêm đến Thượng Quan phủ rốt cuộc muốn làm gì"
Vãn Thanh lên tiếng hỏi, trên mặt cũng không còn ý cười.
Mộc Tiêu Dao không hề để ý tới gương mặt sắc lạnh của nàng, ánh mắt đào hoa nheo lại, môi mỏng câu hồn, lộ ra một cỗ âm nhu lành lạnh khiến lòng người như say như mộng, hơi hơi mở ra, lại hơi hơi chu lên.
"Ta đã nói ta rất nhàm chán, vì sao không ai tin tưởng hết vậy? Thật là làm cho ta thương tâm nha"
Hắn vừa nói, vừa che che ngực lại, giống như bức tranh Tây Thi thương tâm nhớ người yêu. Ngược lại, không thấy phản cảm mà cảm thấy rất nên thơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.