Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 67: Một kế không thành, lại thêm một kế (4)
Ngô Tiếu Tiếu
08/01/2017
*Nhất kế không thành,tái sinh nhất kế
Phần 4: Ấm áp
Đồng Đồng cẩn thận rửa miệng vết thương của Hạ Hầu Mặc Viêm, không quên trấn an hắn. Khuôn mặt bé tràn đầy đau lòng, Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn thấy bé như vậy, bỗng nhiên liền nở nụ cười.
"Đã không có việc gì rồi. Đồng Đồng, ta không sao đâu, ngươi đừng khổ sở nha"
"Ta là ai hả? Ta là Hạ Hầu Mặc Viêm, ta không sợ đau đâu"
Không biết vì sao, hắn nhìn thấy Đồng Đồng khổ sở, trong lòng sẽ không thoải mái, không muốn làm cho bé có một chút khổ sở nào. Cảm giác này, thật sự rất kỳ quái, Hạ Hầu Mặc Viêm nghĩ, nhìn Đồng Đồng, nói:
"Đồng Đồng còn biết cái này nữa hả, thật thông minh nha."
"Ừ, ta là Dược Sư mà"
Đồng Đồng cẩn thận băng bó miệng vết thương cho Hạ Hầu Mặc Viêm xong, lại lấy ra Chỉ Huyết Đan mà lão sư đã thưởng cho mình, đưa cho Hạ Hầu Mặc Viêm, bắt hắn ăn vào.
Chỉ Huyết Đan là đan dược mà chỉ có duy nhất cao cấp Dược Sư mới luyện ra được, nhưng mà bé rất nhanh là có thể thăng cấp lên cấp cao nhất.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng có một chút tự hào, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm ăn xong đan dược. Trong lòng bé mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thu lại hòm thuốc nhỏ của mình, nhìn Mặc Viêm lại nhìn mẫu thân:
"Mẫu thân, Mặc Viêm làm thế nào mà lại bị thương vậy?"
"Hắn là vì cứu mẹ"
"Vào buổi tối ngày hôm nay, có người nửa đường chặn xe ngựa của mẹ lại, tập kích, muốn giết mẹ cùng Hồi Tuyết."
Vãn Thanh nói xong, một âm thanh vang lên. Hòm thuốc nhỏ trong tay Đồng Đồng rơi xuống đất, trong hòm thuốc, dược liệu, đan dược lăn đầy đất.
Chiêu Chiêu đáng yêu thừa cơ ăn trộm hai viên đan dược, sau đó cảm thấy không khí không đúng, rụt đầu, trốn qua một bên.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng lập tức hiện lên vẻ khủng hoảng cùng quang mang. Trong mắt hiện lên nước mắt, lao thẳng tới trong vòng tay của Vãn Thanh, ôm chầm lấy nàng.
"Mẫu thân, mẫu thân, mẹ đừng làm con sợ"
Bé nói xong rồi bỗng khóc lên, khóc rất đau lòng.
Vãn Thanh không nghĩ tới bé lại kích động như thế, lại trực tiếp khóc, trái tim nho nhỏ của bé không thể chịu nổi những việc như vậy, không khỏi tự trách.
Thật không nên nói cho bé biết, một đứa bé không có phụ thân, vốn rất mẫn cảm so với người khác. Cảm giác, cảm thấy chỉ có mẹ mới là người thân duy nhất.
Bây giờ, nghe nói nàng chút nữa đã xảy ra chuyện, làm sao có thể không sợ hãi, không hoảng hốt.
Vãn Thanh ôm bé ngồi trên đùi mình, vỗ vỗ lưng của bé, nghe được tiếng khóc thút thít của bé. Nhưng nghĩ lại mà sợ, lúc trước nàng còn không có cảm giác sợ hãi bất an.
Hiện tại nghĩ đến, nếu mình mà xảy ra chuyện gì, thì bé làm thế nào đây? Một mình bé phải sống làm sao đây?
Cho nên sau này nàng tuyệt đối không thể làm cho mình có nửa điểm nguy hiểm nào, như vậy bé mới có thể vui vẻ. Nghĩ, liền ôn nhu khuyên bé.
"Đồng Đồng, con đừng thương tâm nữa mà. Mẫu thân không phải là không có chuyện gì hết hay sao? May mắn có Mặc Viêm cứu mẫu thân, Đồng Đồng hẳn là phải vui mừng mới đúng chứ"
Đồng Đồng nâng lên hai mắt đẫm lệ, đã sưng phồng, cắn môi dưới:
"Mẫu thân, con sợ"
"Tốt lắm, không sao rồi"
"Mẫu thân cam đoan với Đồng Đồng. Về sau, sẽ không còn có chuyện như vậy xảy ra nữa"
Vãn Thanh giơ tay cam đoan với con trai.
Đêm nay, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Là ai có thâm cừu đại hận với nàng, mà lại muốn giết nàng. Nàng nhất định sẽ tra ra, nếu tra ra, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đứng sau màn này.
"Dạ, mẫu thân nhất định phải nói lời giữ lời với Đồng Đồng đó nha"
"Chắc chắn, mẫu thân từ trước tới nay vốn là người nói lời giữ lời, chẳng lẽ Đồng Đồng không biết sao?"
Vãn Thanh hỏi bé, Đồng Đồng lập tức gõ một cái lên cái đầu nhỏ của bé.
Mẫu thân từ trước tới nay luôn nói lời giữ lời. Cho nên bé rất tin tưởng, nước mắt mới ngừng chảy, nhưng mà nghĩ nghĩ, lại nức nở nghẹn ngào tiếp.
Trong phòng khách, thân hình Hồi Tuyết không tự chủ được run run, đôi mắt hiện lên một tầng sương mù.
Hạ Hầu Mặc Viêm ngơ ngác nhìn hai mẹ con, trong lòng bỗng nhiên ấm áp. Hắn bây giờ đã biết, vì sao mình lại phải bảo vệ tỷ tỷ cùng Đồng Đồng.
Bởi vì ở trên người bọn họ, hắn cảm nhận được điều mà bản thân mình luôn luôn khát vọng. Chính là tình mẫu tử, trên đời này, người đau mình nhất, yêu mình nhất, chính là mẫu thân.
Trong phòng khách, Vãn Thanh dỗ bé xong. Đồng Đồng liền nhớ tới một việc còn chưa có làm, lập tức từ trên đùi Vãn Thanh nhảy xuống, chạy vội tới trước mặt Hạ Hầu Mặc Viêm.
Cơ thể nhỏ nhắn lập tức nhào vào trong lòng Hạ Hầu Mặc Viêm, mềm mại lại ấm áp, giống như bánh bao vậy. Hạ Hầu Mặc Viêm dùng sức ôm, cảm giác này thật xa lạ, nhưng lại thật thoải mái.
Tuy rằng, mình và Đồng Đồng chơi rất thân, nhưng đây lần đầu tiên bé chủ động nhào vào trong lòng của mình. Hạ Hầu Mặc Viêm nở nụ cười hạnh phúc, ngũ quan như tranh. Lúc này đây, hắn cảm thấy việc mà mình cứu Vãn Thanh là làm quá đúng.
"Mặc Viêm, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã cứu mẹ ta"
Đồng Đồng vẫn đang thút thít, có chút giống giọng mũi, nhưng mà rất vui vẻ lên tiếng:
"Sau này ngươi cần cái gì, cứ việc đến chỗ của ta, ta nhất định sẽ toàn lực giúp ngươi"
"Ừ, được"
Một lớn một nhỏ, hai người ôm thành một, hình ảnh phá lệ rất ấm áp. Vãn Thanh không có giống như lúc trước thường ngăn cản việc này, cứ như vậy mà đứng nhìn.
Tuy rằng Hạ Hầu Mặc Viêm là một chàng ngốc, nhưng nàng cảm thấy chàng ngốc đơn thuần lại sạch sẽ, cho Đồng Đồng ở chung với hắn sẽ không bị ô nhiễm.
Hạ Hậu Mặc Viêm ở trong Ngọc Trà Hiên hơn một canh giờ mới rời đi, đợi cho đến khi hắn rời đi hẵng. Vãn Thanh liền kêu bé đi ngủ.
Nhưng lúc này đây, bé không ngoan ngoãn giống như ngày thường, mà cứ cằn nhằn dùng dằng không chịu đi. Cuối cùng bé mới nhỏ giọng lên tiếng:
"Mẫu thân, con muốn ngủ cùng với mẹ"
Vãn Thanh nhịn không được cười lên, xem ra trong lòng bé vẫn còn bóng ma, gật đầu:
"Được"
Hai mẹ con rửa mặt súc miệng xong liền đi ngủ. Trên giường, Đồng Đồng dựa vào trong lòng Vãn Thanh, lần lượt sờ quần áo trên người nàng, trong lòng cảm thấy mỹ mãn, mở miệng:
"Mẫu thân thơm quá, quần áo của mẫu thân cũng sờ rất thích, mềm mại thật là thoải mái"
"Được rồi, ngủ. Buổi sáng ngày mai còn đến trường nữa"
Vãn Thanh lên tiếng, Đồng Đồng liền thay đổi tư thế không thèm nói tiếp. Nhưng mà thời điểm lúc nửa đêm, Vãn Thanh phát hiện tay nhỏ bé của bé, chặt chẽ nắm lấy quần áo của nàng, một cách gắt gao.
Dường như sợ không thấy mình nữa. Vãn Thanh trong lòng đau như cắt, thầm hạ quyết tâm, về sau không bao giờ khiến cho bé phải hoảng sợ nữa.
Lan viện.
Thượng Quan Tử Ngọc cùng Nhị di nương nghe nói Thượng Quan Vãn Thanh đã trở lại, đang ở Ngọc Trà Hiên, hai mẹ con sắc mặt âm độc khó hiểu, lúc sáng lúc tối, cắn môi, một chữ cũng nói không nên lời.
Thượng Quan Tử Ngọc tức giận, căm hận mở miệng.
"Không nghĩ tới mạng của nó lại dai như đĩa vậy, thật còn tưởng rằng nó là người bất tử"
Trong phòng không còn ai, chỉ có mẹ con hai người, nên Nhị di nương cũng không có ngăn cản con gái nói chuyện. Chỉ là, nghĩ đến hôm nay, lão thái thái nói ra chuyện đó, trong lòng liền sống lại, nhìn Thượng Quan Tử Ngọc.
"Ngọc nhi, con nói Mộ Dung Dịch có thể tới phủ cầu hôn hay không? Nếu hắn tới cầu hôn, mẫu thân sẽ được thăng lên thành bình thê"
Thượng Quan Tử Ngọc nghe mẫu thân nói, đồng tử trong mắt dần dần chìm xuống, nhưng mà lại không nói về chuyện Mộ Dung Dịch, mà là nhắc tới một chuyện khác.
"Mẫu thân cho là có mặt Thượng Quan Vãn Thanh, cái con tiện nhân kia còn ở đây, mẹ có khả năng thăng thành bình thê sao?"
"Ngày hôm nay, mặt mũi của lão thái thái nó cũng không quan tâm, mẹ không nhìn thấy sao? Cho dù Mộ Dung gia tới cầu hôn, nó chưa hẳn đã đáp ứng”
Nhị di nương nghe Thượng Quan Tử Ngọc nói xong, lại không đồng ý.
Một câu cuối cùng kia của lão thái thái, là nói rất ngoan độc. Nếu Ngọc nhi thật sự có thể gả vào Mộ Dung gia, đừng nói lão thái thái, dù là gia chủ Hầu phủ cũng không cần phải, cần tới sự ưng thuận của nó.
Hiện tại, quan trọng nhất, chính là Ngọc nhi có thể gả vào Mộ Dung gia hay không? Có thể làm cho Mộ Dung Dịch đích thân tới cửa cầu hôn hay không?
"Ngọc nhi, con đã hẹn gặp Mộ Dung Dịch rồi, cũng đã trò chuyện rồi, rốt cuộc là hắn có tới phủ cầu hôn hay không? Hắn có cho con câu trả lời khẳng định không?"
Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt u ám, không nói được một lời nhìn mẫu thân. Bên trong phòng khách an tĩnh lại, mẹ con hai người mỗi người mỗi tâm tư.
Một đêm đi qua, Đồng Đồng cuối cùng kiên định hơn, sáng sớm liền rời giường, đi đến học đường.
Vãn Thanh nhìn theo bóng dáng bé rời đi, nghĩ muốn ngủ bù lại, cũng không thể ngủ được nữa, liền ngồi thẳng ở trên giường, đem bản vẽ lấy ra, cẩn thận cân nhắc, sửa sửa đổi đổi, bôi bôi xóa xóa.
Hồi Tuyết ngồi ở một bên trong phòng, nghĩ đến chuyện buổi tối hôm qua, trong lòng không ngừng nghĩ.
Đến tột cùng, là ai động sát tâm đối với các nàng. Vì không nghĩ ra được, nên thở dài thở ngắn, Vãn Thanh nghe xong ngẩng đầu nhìn nàng:
"Sao vậy? Sáng sớm đã thở dài thở ngắn, có tâm sự phải không?"
"Dạ có, thưa tiểu thư"
"Em nghĩ đến chuyện buổi tối hôm qua, đến tột cùng là ai động tâm tư không đứng đắn muốn giết chúng ta. Chủ tử, người nói thử xem, chúng ta đã đắc tội tày trời với ai, trừ bỏ những người bên trong phủ em thật không nghĩ ra ai khác có thể làm chuyện này"
Vãn Thanh nhắm mắt, khóe môi lộ ra ý cười:
"Còn có một người, chắc em đã quên?"
Hồi Tuyết nhìn vẻ mặt của Vãn Thanh, giật mình tỉnh ngộ, có chút khó có thể tin thì thầm:
"Không thể nào đâu, Mộ Dung công tử sẽ không nhỏ mọn như vậy đi"
"Phái người đến giết chúng ta."
"Có lẽ hắn chỉ muốn phái người tập kích khiến ta hoảng sợ. Nhưng mà, bất kể ra sao, chỉ cần để cho ta tra ra, là hắn làm ra những chuyện như vậy. Hắn cũng đừng nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc đơn giản"
Vãn Thanh dùng giọng điệu lạnh lùng nói xong, lại cúi đầu sửa chữa bản vẽ, Hồi Tuyết không thèm nhắc lại, tưởng tượng có khả năng xảy ra chuyện này.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Vãn Thanh dùng xong một canh giờ để sửa đổi hoàn chỉnh bản vẽ kia, cẩn thận kiểm tra hai lần, cho đến khi bản thân mình hài lòng, mới ngẩng đầu nhìn Hồi Tuyết.
"Lập tức đưa cái này đến Lưu Ly Các, giao tận tay Tôn Hàm. Khiến anh ta nghĩ biện pháp giao đến trong tay Đàm Đài Văn Hạo, để hắn nhìn xem còn có chỗ nào cần sửa chữa hay không. Nếu vừa lòng, cho Tôn Hàm mang bản vẽ tới gặp ta"
Lúc này đây, nàng thật không có biện pháp rời Sở kinh, đi tới Lưu Ly xưởng, nơi mà nằm giữa ranh giới hai nước Long Phiên cùng Kim Hạ.
Cho nên, chuyện kế tiếp, đành giao cho Tôn Hàm làm. Hiện tại Lưu Ly Các đã đấu giá xong, hắn cũng không có chuyện gì làm, vừa vặn đi trông coi xưởng bên kia.
Phần 4: Ấm áp
Đồng Đồng cẩn thận rửa miệng vết thương của Hạ Hầu Mặc Viêm, không quên trấn an hắn. Khuôn mặt bé tràn đầy đau lòng, Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn thấy bé như vậy, bỗng nhiên liền nở nụ cười.
"Đã không có việc gì rồi. Đồng Đồng, ta không sao đâu, ngươi đừng khổ sở nha"
"Ta là ai hả? Ta là Hạ Hầu Mặc Viêm, ta không sợ đau đâu"
Không biết vì sao, hắn nhìn thấy Đồng Đồng khổ sở, trong lòng sẽ không thoải mái, không muốn làm cho bé có một chút khổ sở nào. Cảm giác này, thật sự rất kỳ quái, Hạ Hầu Mặc Viêm nghĩ, nhìn Đồng Đồng, nói:
"Đồng Đồng còn biết cái này nữa hả, thật thông minh nha."
"Ừ, ta là Dược Sư mà"
Đồng Đồng cẩn thận băng bó miệng vết thương cho Hạ Hầu Mặc Viêm xong, lại lấy ra Chỉ Huyết Đan mà lão sư đã thưởng cho mình, đưa cho Hạ Hầu Mặc Viêm, bắt hắn ăn vào.
Chỉ Huyết Đan là đan dược mà chỉ có duy nhất cao cấp Dược Sư mới luyện ra được, nhưng mà bé rất nhanh là có thể thăng cấp lên cấp cao nhất.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng có một chút tự hào, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm ăn xong đan dược. Trong lòng bé mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thu lại hòm thuốc nhỏ của mình, nhìn Mặc Viêm lại nhìn mẫu thân:
"Mẫu thân, Mặc Viêm làm thế nào mà lại bị thương vậy?"
"Hắn là vì cứu mẹ"
"Vào buổi tối ngày hôm nay, có người nửa đường chặn xe ngựa của mẹ lại, tập kích, muốn giết mẹ cùng Hồi Tuyết."
Vãn Thanh nói xong, một âm thanh vang lên. Hòm thuốc nhỏ trong tay Đồng Đồng rơi xuống đất, trong hòm thuốc, dược liệu, đan dược lăn đầy đất.
Chiêu Chiêu đáng yêu thừa cơ ăn trộm hai viên đan dược, sau đó cảm thấy không khí không đúng, rụt đầu, trốn qua một bên.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng lập tức hiện lên vẻ khủng hoảng cùng quang mang. Trong mắt hiện lên nước mắt, lao thẳng tới trong vòng tay của Vãn Thanh, ôm chầm lấy nàng.
"Mẫu thân, mẫu thân, mẹ đừng làm con sợ"
Bé nói xong rồi bỗng khóc lên, khóc rất đau lòng.
Vãn Thanh không nghĩ tới bé lại kích động như thế, lại trực tiếp khóc, trái tim nho nhỏ của bé không thể chịu nổi những việc như vậy, không khỏi tự trách.
Thật không nên nói cho bé biết, một đứa bé không có phụ thân, vốn rất mẫn cảm so với người khác. Cảm giác, cảm thấy chỉ có mẹ mới là người thân duy nhất.
Bây giờ, nghe nói nàng chút nữa đã xảy ra chuyện, làm sao có thể không sợ hãi, không hoảng hốt.
Vãn Thanh ôm bé ngồi trên đùi mình, vỗ vỗ lưng của bé, nghe được tiếng khóc thút thít của bé. Nhưng nghĩ lại mà sợ, lúc trước nàng còn không có cảm giác sợ hãi bất an.
Hiện tại nghĩ đến, nếu mình mà xảy ra chuyện gì, thì bé làm thế nào đây? Một mình bé phải sống làm sao đây?
Cho nên sau này nàng tuyệt đối không thể làm cho mình có nửa điểm nguy hiểm nào, như vậy bé mới có thể vui vẻ. Nghĩ, liền ôn nhu khuyên bé.
"Đồng Đồng, con đừng thương tâm nữa mà. Mẫu thân không phải là không có chuyện gì hết hay sao? May mắn có Mặc Viêm cứu mẫu thân, Đồng Đồng hẳn là phải vui mừng mới đúng chứ"
Đồng Đồng nâng lên hai mắt đẫm lệ, đã sưng phồng, cắn môi dưới:
"Mẫu thân, con sợ"
"Tốt lắm, không sao rồi"
"Mẫu thân cam đoan với Đồng Đồng. Về sau, sẽ không còn có chuyện như vậy xảy ra nữa"
Vãn Thanh giơ tay cam đoan với con trai.
Đêm nay, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Là ai có thâm cừu đại hận với nàng, mà lại muốn giết nàng. Nàng nhất định sẽ tra ra, nếu tra ra, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đứng sau màn này.
"Dạ, mẫu thân nhất định phải nói lời giữ lời với Đồng Đồng đó nha"
"Chắc chắn, mẫu thân từ trước tới nay vốn là người nói lời giữ lời, chẳng lẽ Đồng Đồng không biết sao?"
Vãn Thanh hỏi bé, Đồng Đồng lập tức gõ một cái lên cái đầu nhỏ của bé.
Mẫu thân từ trước tới nay luôn nói lời giữ lời. Cho nên bé rất tin tưởng, nước mắt mới ngừng chảy, nhưng mà nghĩ nghĩ, lại nức nở nghẹn ngào tiếp.
Trong phòng khách, thân hình Hồi Tuyết không tự chủ được run run, đôi mắt hiện lên một tầng sương mù.
Hạ Hầu Mặc Viêm ngơ ngác nhìn hai mẹ con, trong lòng bỗng nhiên ấm áp. Hắn bây giờ đã biết, vì sao mình lại phải bảo vệ tỷ tỷ cùng Đồng Đồng.
Bởi vì ở trên người bọn họ, hắn cảm nhận được điều mà bản thân mình luôn luôn khát vọng. Chính là tình mẫu tử, trên đời này, người đau mình nhất, yêu mình nhất, chính là mẫu thân.
Trong phòng khách, Vãn Thanh dỗ bé xong. Đồng Đồng liền nhớ tới một việc còn chưa có làm, lập tức từ trên đùi Vãn Thanh nhảy xuống, chạy vội tới trước mặt Hạ Hầu Mặc Viêm.
Cơ thể nhỏ nhắn lập tức nhào vào trong lòng Hạ Hầu Mặc Viêm, mềm mại lại ấm áp, giống như bánh bao vậy. Hạ Hầu Mặc Viêm dùng sức ôm, cảm giác này thật xa lạ, nhưng lại thật thoải mái.
Tuy rằng, mình và Đồng Đồng chơi rất thân, nhưng đây lần đầu tiên bé chủ động nhào vào trong lòng của mình. Hạ Hầu Mặc Viêm nở nụ cười hạnh phúc, ngũ quan như tranh. Lúc này đây, hắn cảm thấy việc mà mình cứu Vãn Thanh là làm quá đúng.
"Mặc Viêm, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã cứu mẹ ta"
Đồng Đồng vẫn đang thút thít, có chút giống giọng mũi, nhưng mà rất vui vẻ lên tiếng:
"Sau này ngươi cần cái gì, cứ việc đến chỗ của ta, ta nhất định sẽ toàn lực giúp ngươi"
"Ừ, được"
Một lớn một nhỏ, hai người ôm thành một, hình ảnh phá lệ rất ấm áp. Vãn Thanh không có giống như lúc trước thường ngăn cản việc này, cứ như vậy mà đứng nhìn.
Tuy rằng Hạ Hầu Mặc Viêm là một chàng ngốc, nhưng nàng cảm thấy chàng ngốc đơn thuần lại sạch sẽ, cho Đồng Đồng ở chung với hắn sẽ không bị ô nhiễm.
Hạ Hậu Mặc Viêm ở trong Ngọc Trà Hiên hơn một canh giờ mới rời đi, đợi cho đến khi hắn rời đi hẵng. Vãn Thanh liền kêu bé đi ngủ.
Nhưng lúc này đây, bé không ngoan ngoãn giống như ngày thường, mà cứ cằn nhằn dùng dằng không chịu đi. Cuối cùng bé mới nhỏ giọng lên tiếng:
"Mẫu thân, con muốn ngủ cùng với mẹ"
Vãn Thanh nhịn không được cười lên, xem ra trong lòng bé vẫn còn bóng ma, gật đầu:
"Được"
Hai mẹ con rửa mặt súc miệng xong liền đi ngủ. Trên giường, Đồng Đồng dựa vào trong lòng Vãn Thanh, lần lượt sờ quần áo trên người nàng, trong lòng cảm thấy mỹ mãn, mở miệng:
"Mẫu thân thơm quá, quần áo của mẫu thân cũng sờ rất thích, mềm mại thật là thoải mái"
"Được rồi, ngủ. Buổi sáng ngày mai còn đến trường nữa"
Vãn Thanh lên tiếng, Đồng Đồng liền thay đổi tư thế không thèm nói tiếp. Nhưng mà thời điểm lúc nửa đêm, Vãn Thanh phát hiện tay nhỏ bé của bé, chặt chẽ nắm lấy quần áo của nàng, một cách gắt gao.
Dường như sợ không thấy mình nữa. Vãn Thanh trong lòng đau như cắt, thầm hạ quyết tâm, về sau không bao giờ khiến cho bé phải hoảng sợ nữa.
Lan viện.
Thượng Quan Tử Ngọc cùng Nhị di nương nghe nói Thượng Quan Vãn Thanh đã trở lại, đang ở Ngọc Trà Hiên, hai mẹ con sắc mặt âm độc khó hiểu, lúc sáng lúc tối, cắn môi, một chữ cũng nói không nên lời.
Thượng Quan Tử Ngọc tức giận, căm hận mở miệng.
"Không nghĩ tới mạng của nó lại dai như đĩa vậy, thật còn tưởng rằng nó là người bất tử"
Trong phòng không còn ai, chỉ có mẹ con hai người, nên Nhị di nương cũng không có ngăn cản con gái nói chuyện. Chỉ là, nghĩ đến hôm nay, lão thái thái nói ra chuyện đó, trong lòng liền sống lại, nhìn Thượng Quan Tử Ngọc.
"Ngọc nhi, con nói Mộ Dung Dịch có thể tới phủ cầu hôn hay không? Nếu hắn tới cầu hôn, mẫu thân sẽ được thăng lên thành bình thê"
Thượng Quan Tử Ngọc nghe mẫu thân nói, đồng tử trong mắt dần dần chìm xuống, nhưng mà lại không nói về chuyện Mộ Dung Dịch, mà là nhắc tới một chuyện khác.
"Mẫu thân cho là có mặt Thượng Quan Vãn Thanh, cái con tiện nhân kia còn ở đây, mẹ có khả năng thăng thành bình thê sao?"
"Ngày hôm nay, mặt mũi của lão thái thái nó cũng không quan tâm, mẹ không nhìn thấy sao? Cho dù Mộ Dung gia tới cầu hôn, nó chưa hẳn đã đáp ứng”
Nhị di nương nghe Thượng Quan Tử Ngọc nói xong, lại không đồng ý.
Một câu cuối cùng kia của lão thái thái, là nói rất ngoan độc. Nếu Ngọc nhi thật sự có thể gả vào Mộ Dung gia, đừng nói lão thái thái, dù là gia chủ Hầu phủ cũng không cần phải, cần tới sự ưng thuận của nó.
Hiện tại, quan trọng nhất, chính là Ngọc nhi có thể gả vào Mộ Dung gia hay không? Có thể làm cho Mộ Dung Dịch đích thân tới cửa cầu hôn hay không?
"Ngọc nhi, con đã hẹn gặp Mộ Dung Dịch rồi, cũng đã trò chuyện rồi, rốt cuộc là hắn có tới phủ cầu hôn hay không? Hắn có cho con câu trả lời khẳng định không?"
Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt u ám, không nói được một lời nhìn mẫu thân. Bên trong phòng khách an tĩnh lại, mẹ con hai người mỗi người mỗi tâm tư.
Một đêm đi qua, Đồng Đồng cuối cùng kiên định hơn, sáng sớm liền rời giường, đi đến học đường.
Vãn Thanh nhìn theo bóng dáng bé rời đi, nghĩ muốn ngủ bù lại, cũng không thể ngủ được nữa, liền ngồi thẳng ở trên giường, đem bản vẽ lấy ra, cẩn thận cân nhắc, sửa sửa đổi đổi, bôi bôi xóa xóa.
Hồi Tuyết ngồi ở một bên trong phòng, nghĩ đến chuyện buổi tối hôm qua, trong lòng không ngừng nghĩ.
Đến tột cùng, là ai động sát tâm đối với các nàng. Vì không nghĩ ra được, nên thở dài thở ngắn, Vãn Thanh nghe xong ngẩng đầu nhìn nàng:
"Sao vậy? Sáng sớm đã thở dài thở ngắn, có tâm sự phải không?"
"Dạ có, thưa tiểu thư"
"Em nghĩ đến chuyện buổi tối hôm qua, đến tột cùng là ai động tâm tư không đứng đắn muốn giết chúng ta. Chủ tử, người nói thử xem, chúng ta đã đắc tội tày trời với ai, trừ bỏ những người bên trong phủ em thật không nghĩ ra ai khác có thể làm chuyện này"
Vãn Thanh nhắm mắt, khóe môi lộ ra ý cười:
"Còn có một người, chắc em đã quên?"
Hồi Tuyết nhìn vẻ mặt của Vãn Thanh, giật mình tỉnh ngộ, có chút khó có thể tin thì thầm:
"Không thể nào đâu, Mộ Dung công tử sẽ không nhỏ mọn như vậy đi"
"Phái người đến giết chúng ta."
"Có lẽ hắn chỉ muốn phái người tập kích khiến ta hoảng sợ. Nhưng mà, bất kể ra sao, chỉ cần để cho ta tra ra, là hắn làm ra những chuyện như vậy. Hắn cũng đừng nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc đơn giản"
Vãn Thanh dùng giọng điệu lạnh lùng nói xong, lại cúi đầu sửa chữa bản vẽ, Hồi Tuyết không thèm nhắc lại, tưởng tượng có khả năng xảy ra chuyện này.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Vãn Thanh dùng xong một canh giờ để sửa đổi hoàn chỉnh bản vẽ kia, cẩn thận kiểm tra hai lần, cho đến khi bản thân mình hài lòng, mới ngẩng đầu nhìn Hồi Tuyết.
"Lập tức đưa cái này đến Lưu Ly Các, giao tận tay Tôn Hàm. Khiến anh ta nghĩ biện pháp giao đến trong tay Đàm Đài Văn Hạo, để hắn nhìn xem còn có chỗ nào cần sửa chữa hay không. Nếu vừa lòng, cho Tôn Hàm mang bản vẽ tới gặp ta"
Lúc này đây, nàng thật không có biện pháp rời Sở kinh, đi tới Lưu Ly xưởng, nơi mà nằm giữa ranh giới hai nước Long Phiên cùng Kim Hạ.
Cho nên, chuyện kế tiếp, đành giao cho Tôn Hàm làm. Hiện tại Lưu Ly Các đã đấu giá xong, hắn cũng không có chuyện gì làm, vừa vặn đi trông coi xưởng bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.