Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 109: Nghĩ muốn lấy Vãn Thanh làm vợ (cuối)
Ngô Tiếu Tiếu
21/02/2017
Phần cuối: Long Diệu tức giận, Thượng Quan Liên Tinh mất mặt
Long Diệu thân là hoàng tử Long Phiên quốc, mấy ngày qua ở tại Thượng Quan phủ dưỡng thương, có không ít người tới bái phỏng hắn, nhưng đều bị hắn một mực cự tuyệt.
Bởi vì, hắn ở đây để tĩnh dưỡng, không phải đến đây để bị người quấy rầy.
Hiện tại vết thương trên người hắn đã chuyển biến rất tốt, liền mạo muội đến Ngọc Trà Hiên để tạ ơn Vãn Thanh, thuận tiện thử nàng một phen.
Hai ngày này, hắn ở Minh Nguyệt Hiên suy nghĩ rất nhiều.
Đối với việc chấp nhận Vãn Thanh cùng Đồng Đồng làm vợ làm con của hắn. Hắn cảm thấy rất tốt, cũng nhận thấy không có điều gì là không ổn.
Hôm nay hắn đến, chỉ muốn thử xem thái độ của Vãn Thanh ra sao?
Nếu nàng nguyện ý, hắn sẽ mang hai mẹ con bọn họ cùng hồi Long Phiên quốc.
Nghĩ vậy, khóe môi Long Diệu hiện ra ý cười.
Một vị hoàng tử cao sang đang mỉm cười dịu dàng, ấm áp như nắng ấm. Nháy mắt, mọi người xung quanh liền cảm nhận được một màn ấm áp.
Hỉ nhi cùng bọn nha hoàn bà tử nhìn đến mắt mở to, miệng há hốc, gò má đỏ ửng. Vị tam hoàng tử này thật sự là nhân trung long phượng. Mặc dù không phải tuấn tú vô song, nhưng cũng là loại người dịu dàng tao nhã.
Y phục màu tím nhạt, làm nổi bật ngũ quan dịu dàng. Cả khuôn mặt đều mang đường cong mềm mại, tôn lên dáng vẻ tao nhã thanh dật của hắn. Dáng người cực kì tuấn tú, phong thần như ngọc.
“Tam hoàng tử, tiểu thư cho mời”
Hỉ nhi lấy lại tinh thần, nhanh chóng cúi đầu, che giấu sự xấu hổ của bản thân.
Các nàng là hạ nhân, quanh năm suốt tháng đều làm quần quật ở trong phủ, khi nào thì nhìn thấy nam tử xuất sắc như vậy.
Cho nên, vừa nhìn thấy, khó tránh khỏi mơ mộng một chút.
Nhưng mà, trong lòng cũng biết, những người này không phải người mà các nàng mơ tưởng đến.
Chính là nhìn cũng không dám nhìn, vì sợ càng nhìn thì bản thân sẽ càng tham lam.
Long Diệu cũng không để ý bản thân mình đã tạo nên sự quấy nhiễu trong lòng người khác, gật đầu, bước chân vững vàng đi thẳng vào Ngọc Trà Hiên.
Một đường đi thẳng đi tới phòng khách chính.
Trên đường, chợt có vài tiểu nha hoàn xuất hiện, đều vụng trộm đánh giá hắn, đợi cho đến khi hắn đi qua, mặt liền đỏ tim cũng đập nhanh. Cả đám chụm năm tụ ba nghị luận.
Vãn Thanh cũng không biết Long Diệu đến Ngọc Trà Hiên đã khiến cho Ngọc Trà Hiên có chút nho nhỏ xôn xao.
Hỉ nhi dẫn hắn đi vào phòng khách, nàng liền đứng dậy nghênh đón, mở miệng hỏi thăm:
“Sắc mặt của ngươi đã tốt hơn nhiều rồi thì phải”
Nàng ăn ngay nói thật, nam nhân này sắc mặt hồng nhuận, rực rỡ chói mắt, không như ngày đầu vào phủ, mắt đỏ rực, mặt xưng phù xanh xao, miệng, mũi chảy máu ào ào.
Vãn Thanh dứt lời, Long Diệu nở nụ cười, đi đến trước mặt Vãn Thanh:
“Cám ơn ngươi”
“Không cần, ngồi đi”
Vãn Thanh phát hiện, ánh mắt của Long Diệu nhìn nàng có vẻ như, có chút không giống như lúc trước. Nhưng mà nơi nào không giống, nàng thật đúng không nói được.
Dù cũng là nụ cười đó, nhưng lại có vẻ như mang rất nhiều thâm ý, còn đôi mắt kia, cặp đồng tử ấy có vẻ như chứa một điều gì đó.
Nhưng mà nàng chẳng muốn quan tâm đến những thứ này, chào hỏi Long Diệu xong liền ngồi xuống.
Long Diệu ngồi xuống, bắt đầu đánh giá phòng khách nho nhỏ này, rất có phong thái của Vãn Thanh, đơn giản, lịch sự tao nhã.
Hồi Tuyết ngâm trà xong, liền châm trà cho Long Diệu, ngửi thấy được mùi hương của trà, liền tán thưởng một tiếng:
“Trà ngon”
Vãn Thanh không khỏi buồn cười:
“Ngươi đường đường là một hoàng tử, đừng nói với ta, ngay cả trà ngon ngươi cũng chưa từng uống qua. Thượng Quan phủ của ta đây so với hoàng cung của ngươi là một trời một vực”
Long Diệu không nói gì, chỉ là vén vén bã trà đang trôi lơ lững trên mặt ly, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm, khuôn mặt dường như rất hưởng thụ.
Hai mắt nhắm lại, thưởng thức hương vị đắng của trà đang xuyên dần qua kẽ răng từ từ thấm vào đầu lưỡi.
Chậm rãi mở mắt, nở nụ cười, lên tiếng:
“Có lẽ là có liên quan đến tâm trạng đi, tâm trạng tốt, thì trà nào cũng ngon”
“Huống chi trà này vốn đã rất ngon”
“Còn tâm trạng xấu, dù là trà thượng hạng, cũng thành nước lã”
“Cổ nhân có câu, nếu muốn thưởng thức trà ngon, phải ở nơi thoáng mát, tắt đi trầm hương trong phòng, hãy để hương thơm của trà bay trong không khí. Khi đó, cho dù tâm trạng không tốt, cũng nhờ hương trà mà chuyển biến tốt hơn”
Vãn Thanh nghe Long Diệu nói xong, phát hiện, đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy với nàng.
Trước kia, hắn rất ít nói. Ngày hôm nay, thật đúng là không giống với ngày xưa.
Nghĩ vậy, liền buột miệng nói ra:
“Ngươi không sao chứ?”
Vãn Thanh mới mở miệng hỏi, liền đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Long Diệu, nàng vội mở miệng giải thích:
“Chúng ta nhận thức cũng được ba bốn năm rồi”
“Cho tới tận bây giờ, ta cũng chưa từng thấy qua ngươi nói nhiều lời đến như thế. Nếu ta nhớ không lầm, có vẻ như ba bốn năm qua ngươi cũng không có nói nhiều đến như thế này”
Trừ bỏ cái đêm bọn họ chia tay, hắn có nói một chút, nhưng cũng giống như lúc bình thường, cũng chỉ nói một đôi lời mà thôi.
Vãn Thanh nói xong, nét mặt Long Diệu khẽ thay đổi, vẫn giữ gương mặt tươi cười, nhưng mà trong lòng lại buồn phiền hối hận.
Hắn có phải đã bỏ qua rất nhiều cơ hội rồi hay không?
Nếu ban đầu, thời điểm còn ở trên núi, không cần tự cho bản thân mình là thanh cao, không quan tâm đến cảm nghĩ của nàng. Như vậy... tình hình hôm nay có phải không giống nhau hay không?
Bất quá, trước mắt vẫn không có gì khác biệt lắm, cho nên hắn chỉ muốn để nàng hiểu được tâm ý của hắn là tốt rồi.
Hắn thật lòng thương yêu Đồng Đồng, chỉ là... hiện tại thử chấp nhận nàng mà thôi.
Tất cả những điều này, đều hướng đến khía cạnh tốt đẹp trong tương lai của hắn mà tiến triển.
Nghĩ tới những điều có thể xảy ra trong tương lai, nụ cười trên mặt Long Diệu càng chói lọi, khiến toàn bộ phòng khách bắt đầu ấm áp hẳn.
“Vãn Thanh, trước kia là ta chiếu cố mẹ con ngươi không chu toàn”
“Lần này, nhận được sự giúp đỡ của ngươi, Long Diệu thật sự không gì báo đáp. Mấy chuyện không vui trước kia, ta hi vọng ngươi có thể quên đi”
Vãn Thanh có chút phản ứng không kịp, nàng không cảm thấy Long Diệu làm cái gì khiến nàng không vui. Ngược lại, nàng còn phải cảm kích Long Diệu bồi bạn cùng Đồng Đồng.
Hắn đã dành sự yêu mến cho Đồng Đồng, khiến cho bé bớt mặc cảm cũng hoạt bát hơn. Hơn nữa, y học thiên phú của Đồng Đồng cũng do Long Diệu phát hiện ra. Cho nên nói, hắn đối với mẹ con các nàng là có ân, nên lần này, nàng ra tay, là vì trả nợ thôi.
“Long Diệu, ngươi càng nói càng làm cho ta khó hiểu. Thôi, ngươi cứ an tâm ở trong phủ mà dưỡng thương cho tốt đi”
Vãn Thanh nhàn nhạt cười, không muốn truy hỏi Long Diệu nữa. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy đầu óc hắn có vẻ như không được bình thường.
Chạy đến Ngọc Trà Hiên để nói một đống lời rối bù, khiến nàng không hiểu ý tứ của hắn ra sao.
Thật lá đau đầu, bởi vậy nàng mới ghét loại người vòng vo tam quốc.
Vãn Thanh không hiểu, nhưng Hồi Tuyết lại hiểu, nhíu mày, quan sát Long Diệu cùng tiểu thư, qua lại đánh giá mấy lượt.
Ánh mắt Long Diệu nhìn tiểu thư sáng rỡ, rõ ràng đó là ánh mắt nhìn ý trung nhân của mình.
Như vậy … không lẽ hắn thích tiểu thư nha mình sao?
Nghĩ tới điều này, tâm tư của Hồi Tuyết dậy sóng.
Long Diệu nếu cùng tiểu thư trở thành một đôi, cũng có thể xem là một chuyện tốt. Đồng Đồng vốn rất thích Long Diệu, chắc cũng sẽ không phản đối.
Như vậy, bọn họ còn không phải hòa thuận mĩ mãn làm người một nhà sao?
Hồi Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, khóe môi nhếch lên, chặc chặc nở nụ cười, lặng yên lui ra khỏi phòng khách.
Ai ngờ, nàng vừa lui tới cửa, liền đụng trúng một người, người nọ lập tức tức giận mắng:
“Ai vậy? Thì ra là ngươi”
Lời này vừa phát ra, Hồi Tuyết còn có thể không biết là ai sao?
Trừ bỏ Hạ Hầu Mặc Viêm, liền chẳng còn người nào khác lưu manh du côn hơn hắn.
Hồi Tuyết nghĩ, liền tính kéo Hạ Hầu Mặc Viêm rời khỏi, chừa không gian cho Long Diệu tâm tình cùng tiểu thư.
Đáng tiếc, tên đần kia luôn luôn không hợp với Long Diệu, vừa nhìn thấy Long Diệu, nơi nào còn để ý Hồi Tuyết. Thân mình vừa động, liền thẳng tắp xông vào, hướng Vãn Thanh chào hỏi một tiếng:
“Tỷ tỷ”
Vãn Thanh gật đầu, không cảm thấy cái gì, bởi vì Hạ Hầu Mặc Viêm như thế đã quen. Nàng cũng như lúc bình thường, bảo hắn ngồi xuống.
Long Diệu vừa nhìn thấy Hạ Hậu Mặc Viêm, trong con ngươi liền hiện lên sát khí.
Tên đần này tới đây làm gì? Hơn nữa nhìn ánh mắt của hắn, có vẻ như rất thích Vãn Thanh cùng Đồng Đồng, hắn sẽ không muốn cưới Vãn Thanh đi?
Long Diệu tưởng tượng xong, liền thầm mắng mình thần kinh.
Tên đần này có biết cái gì đâu, hắn đơn giản chỉ là cảm thấy Vãn Thanh đối xử tốt với hắn, Đồng Đồng lại đáng yêu đến như thế, nên thích ở một chỗ cùng mẹ con bọn họ mà thôi.
Hạ Hầu Mặc Viêm trực tiếp lướt qua Long Diệu, ngồi xuống sát bên người Vãn Thanh.
Gương mặt đầy ý cười nhìn Vãn Thanh, hé ra một gương mặt tuấn mỹ vô song, có thể nói là kinh diễm, rực rỡ đến loá mắt, cả sảnh đường liền thất sắc.
*Thất sắc: Phai màu, mất màu.
Trong lòng Long Diệu tuy rằng biết hắn là kẻ ngốc, nhưng khi nhìn thấy hắn làm ra cái dạng cười nhõng nhẽo nhầm lấy lòng kia đối với Vãn Thanh.
Trong lòng vẫn không được tự nhiên, rất khó chịu, cố gắng giữ bình tĩnh nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.
Trong lòng liền nảy sinh buồn bực, nghĩ kỹ nên giáo huấn tên đần này một chút.
Tiếc rằng, trước mặt người ngoài, hắn luôn luôn tao nhã. Cho tới bây giờ, chưa từng làm qua những chuyện như vậy.
Vãn Thanh cũng không có chú ý tới tâm tư cùng thần sắc của Long Diệu,chỉ chăm chú nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, nhàn nhạt mở miệng:
“Ngươi tại sao cũng tới?”
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Vãn Thanh hỏi xong, dường như nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn Long Diệu đang ngồi đối diện, chỉ vào hắn mở miệng:
“Ta vừa mới đi tìm hắn, tìm không thấy, cho nên liền tới đây xem thử, quả nhiên hắn ở trong này”
Hạ Hầu Mặc Viêm nói xong, liền nhìn chằm chằm Long Diệu, tiếp tục công cuộc cách mạng đuổi người:
“Này, ngươi chừng nào thì tốt? Tốt rồi thì trở về quốc gia của ngươi đi”
Long Diệu nghe vậy, sắc mặt âm trầm tối tăm, giọng điệu lạnh ba phần:
“Đó không phải là chuyện của ngươi, người nên trở về là ngươi, vết thương trên đầu ngươi không phải đã lành hẳn rồi hay sao?”
Long Diệu vừa nói xong, Hạ Hầu Mặc Viêm nhanh chóng giơ tay che đầu, nhìn Vãn Thanh, tựa hồ như sợ nàng sẽ buông lời đuổi hắn. Cho nên gương mặt bắt đầu méo xẹo, nhăn nhó, có vẻ như rất thống khổ.
“Tỷ tỷ, bây giờ còn rất đau đó, không xạo đâu”
“Biết rồi, ta biết ngươi vẫn còn đau, được chưa?”
Vãn Thanh tức giận tiếp lời, cái chàng ngốc lưu manh này căn bản còn chưa muốn rời đi. Đau cái gì mà đau, hừ.
Nàng cũng lười để ý đến hắn. Bất quá, ngược lại có chút kỳ quái, Long Diệu sao lại đi tranh chấp với người ngốc như Mặc Viêm.
Ngẩng đầu nhìn qua, Long Diệu thấy Vãn Thanh nhìn mình, liền không được tự nhiên, gò má ửng đỏ, đứng dậy mở miệng:
“Ta cần phải trở về, quay đầu có việc lại đến phiền ngươi”
“Ừ”
Vãn Thanh gật đầu, hướng ngoài cửa gọi người:
“Hỉ nhi, tiễn tam hoàng tử”
Long Diệu lập tức đi ra ngoài, lúc đến thì chói lọi rực rỡ, lúc đi thì toàn thân bao trùm lãnh ý, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài.
Hỉ nhi không biết đã xảy ra chuyện gì? Nào dám nói thêm cái gì, mang theo mấy nha hoàn, tiễn Long Diệu rời khỏi Ngọc Trà Hiên, nhìn bóng dáng bọn họ một mạch hồi Minh Nguyệt Hiên.
Trên đường, ngẫu nhiên gặp Thượng Quan Liên Tinh.
Kỳ thực một tiểu nha hoàn bị Thượng Quan Liên Tinh mua chuộc, khi nhìn thấy Long Diệu liền đi thẳng đến Trúc viện bẩm báo cho nàng biết.
Cho nên, nàng biết Long Diệu hiện đang ở Ngọc Trà Hiên, mới cố tình sắp xếp hoàng cảnh ngẫu nhiên gặp mặt.
Đường mòn nhỏ hẹp, cây cối hoa cỏ mọc đầy dọc hai bên mép đường mòn.
Thượng Quan Liên Tinh giả vờ như đang cùng tiểu nha hoàn đi dạo ngắm hoa.
Nàng tạo tư thế như mỹ nữ trong tranh, đứng dưới ánh nắng ban sớm, tay cầm nụ hoa, mặt hơi nghiêng về phía nụ hoa kia, giả vờ như ngửi được mùi hương thơm ngát của bông hóa đó.
Nghiêng nghiêng đầu mỉm cười, cố gắng tạo ra dáng vẻ thướt tha dịu dàng nhất.
Đúng lúc này, Long Diệu cùng ba người thị vệ đi ngang qua, Thượng Quan Liên Tinh vốn tưởng rằng Long Diệu ít nhất cũng nên đứng nhìn nàng trong chốc lát, hoặc là nói một hai câu đùa giỡn với nàng.
Nào ngờ, Long Diệu không quan tâm, lập tức đi qua, dường như không nhìn thấy sự hiện diện của nàng.
Thượng Quan Liên Tinh thu lại dáng vẻ kia, nhanh chóng chạy theo kêu một tiếng:
“Đây không phải là tam hoàng tử sao?”
Long Diệu lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy một nữ tử đứng giữa cây cối hoa lá muôn màu, một mỹ nhân kiều diễm, đang thẹn thùng e lệ nhìn hắn.
Có thể nói là quốc sắc thiên hương, vừa thấy đã muốn thương.
Nam nhân thấy, chỉ sợ đã đứng ngồi không yên, buông lời tán tỉnh. Đáng tiếc, lúc này tâm tình của hắn đang cực kỳ không tốt. Cho nên, cũng không có tâm tình mà thưởng thức mỹ nhân.
Nếu là bình thường, nói không chừng hắn còn nhìn nhiều một chút.
Lúc này, chỉ gật đầu một cái, từ từ mở miệng.
“Ngươi là …?”
Lần này không cần Thượng Quan Liên Tinh lên tiếng, người thị vệ kia liền trả lời:
“Bẩm gia, vị này chính là tứ tiểu thư, chính là người thường xuyên muốn gặp gia”
“Ồ, nguyên lai là tứ tiểu thư, khách khí. Bổn hoàng tử mệt mỏi, muốn hồi Minh Nguyệt Hiên”
Long Diệu nói chưa hết câu đã xoay người bỏ đi, giống như tránh dịch bệnh.
Ba người thị vệ kia thấy vậy, cực lực nhịn cười, đi theo phía sau chủ tử nhà mình.
Long Diệu thân là hoàng tử Long Phiên quốc, mấy ngày qua ở tại Thượng Quan phủ dưỡng thương, có không ít người tới bái phỏng hắn, nhưng đều bị hắn một mực cự tuyệt.
Bởi vì, hắn ở đây để tĩnh dưỡng, không phải đến đây để bị người quấy rầy.
Hiện tại vết thương trên người hắn đã chuyển biến rất tốt, liền mạo muội đến Ngọc Trà Hiên để tạ ơn Vãn Thanh, thuận tiện thử nàng một phen.
Hai ngày này, hắn ở Minh Nguyệt Hiên suy nghĩ rất nhiều.
Đối với việc chấp nhận Vãn Thanh cùng Đồng Đồng làm vợ làm con của hắn. Hắn cảm thấy rất tốt, cũng nhận thấy không có điều gì là không ổn.
Hôm nay hắn đến, chỉ muốn thử xem thái độ của Vãn Thanh ra sao?
Nếu nàng nguyện ý, hắn sẽ mang hai mẹ con bọn họ cùng hồi Long Phiên quốc.
Nghĩ vậy, khóe môi Long Diệu hiện ra ý cười.
Một vị hoàng tử cao sang đang mỉm cười dịu dàng, ấm áp như nắng ấm. Nháy mắt, mọi người xung quanh liền cảm nhận được một màn ấm áp.
Hỉ nhi cùng bọn nha hoàn bà tử nhìn đến mắt mở to, miệng há hốc, gò má đỏ ửng. Vị tam hoàng tử này thật sự là nhân trung long phượng. Mặc dù không phải tuấn tú vô song, nhưng cũng là loại người dịu dàng tao nhã.
Y phục màu tím nhạt, làm nổi bật ngũ quan dịu dàng. Cả khuôn mặt đều mang đường cong mềm mại, tôn lên dáng vẻ tao nhã thanh dật của hắn. Dáng người cực kì tuấn tú, phong thần như ngọc.
“Tam hoàng tử, tiểu thư cho mời”
Hỉ nhi lấy lại tinh thần, nhanh chóng cúi đầu, che giấu sự xấu hổ của bản thân.
Các nàng là hạ nhân, quanh năm suốt tháng đều làm quần quật ở trong phủ, khi nào thì nhìn thấy nam tử xuất sắc như vậy.
Cho nên, vừa nhìn thấy, khó tránh khỏi mơ mộng một chút.
Nhưng mà, trong lòng cũng biết, những người này không phải người mà các nàng mơ tưởng đến.
Chính là nhìn cũng không dám nhìn, vì sợ càng nhìn thì bản thân sẽ càng tham lam.
Long Diệu cũng không để ý bản thân mình đã tạo nên sự quấy nhiễu trong lòng người khác, gật đầu, bước chân vững vàng đi thẳng vào Ngọc Trà Hiên.
Một đường đi thẳng đi tới phòng khách chính.
Trên đường, chợt có vài tiểu nha hoàn xuất hiện, đều vụng trộm đánh giá hắn, đợi cho đến khi hắn đi qua, mặt liền đỏ tim cũng đập nhanh. Cả đám chụm năm tụ ba nghị luận.
Vãn Thanh cũng không biết Long Diệu đến Ngọc Trà Hiên đã khiến cho Ngọc Trà Hiên có chút nho nhỏ xôn xao.
Hỉ nhi dẫn hắn đi vào phòng khách, nàng liền đứng dậy nghênh đón, mở miệng hỏi thăm:
“Sắc mặt của ngươi đã tốt hơn nhiều rồi thì phải”
Nàng ăn ngay nói thật, nam nhân này sắc mặt hồng nhuận, rực rỡ chói mắt, không như ngày đầu vào phủ, mắt đỏ rực, mặt xưng phù xanh xao, miệng, mũi chảy máu ào ào.
Vãn Thanh dứt lời, Long Diệu nở nụ cười, đi đến trước mặt Vãn Thanh:
“Cám ơn ngươi”
“Không cần, ngồi đi”
Vãn Thanh phát hiện, ánh mắt của Long Diệu nhìn nàng có vẻ như, có chút không giống như lúc trước. Nhưng mà nơi nào không giống, nàng thật đúng không nói được.
Dù cũng là nụ cười đó, nhưng lại có vẻ như mang rất nhiều thâm ý, còn đôi mắt kia, cặp đồng tử ấy có vẻ như chứa một điều gì đó.
Nhưng mà nàng chẳng muốn quan tâm đến những thứ này, chào hỏi Long Diệu xong liền ngồi xuống.
Long Diệu ngồi xuống, bắt đầu đánh giá phòng khách nho nhỏ này, rất có phong thái của Vãn Thanh, đơn giản, lịch sự tao nhã.
Hồi Tuyết ngâm trà xong, liền châm trà cho Long Diệu, ngửi thấy được mùi hương của trà, liền tán thưởng một tiếng:
“Trà ngon”
Vãn Thanh không khỏi buồn cười:
“Ngươi đường đường là một hoàng tử, đừng nói với ta, ngay cả trà ngon ngươi cũng chưa từng uống qua. Thượng Quan phủ của ta đây so với hoàng cung của ngươi là một trời một vực”
Long Diệu không nói gì, chỉ là vén vén bã trà đang trôi lơ lững trên mặt ly, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm, khuôn mặt dường như rất hưởng thụ.
Hai mắt nhắm lại, thưởng thức hương vị đắng của trà đang xuyên dần qua kẽ răng từ từ thấm vào đầu lưỡi.
Chậm rãi mở mắt, nở nụ cười, lên tiếng:
“Có lẽ là có liên quan đến tâm trạng đi, tâm trạng tốt, thì trà nào cũng ngon”
“Huống chi trà này vốn đã rất ngon”
“Còn tâm trạng xấu, dù là trà thượng hạng, cũng thành nước lã”
“Cổ nhân có câu, nếu muốn thưởng thức trà ngon, phải ở nơi thoáng mát, tắt đi trầm hương trong phòng, hãy để hương thơm của trà bay trong không khí. Khi đó, cho dù tâm trạng không tốt, cũng nhờ hương trà mà chuyển biến tốt hơn”
Vãn Thanh nghe Long Diệu nói xong, phát hiện, đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy với nàng.
Trước kia, hắn rất ít nói. Ngày hôm nay, thật đúng là không giống với ngày xưa.
Nghĩ vậy, liền buột miệng nói ra:
“Ngươi không sao chứ?”
Vãn Thanh mới mở miệng hỏi, liền đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Long Diệu, nàng vội mở miệng giải thích:
“Chúng ta nhận thức cũng được ba bốn năm rồi”
“Cho tới tận bây giờ, ta cũng chưa từng thấy qua ngươi nói nhiều lời đến như thế. Nếu ta nhớ không lầm, có vẻ như ba bốn năm qua ngươi cũng không có nói nhiều đến như thế này”
Trừ bỏ cái đêm bọn họ chia tay, hắn có nói một chút, nhưng cũng giống như lúc bình thường, cũng chỉ nói một đôi lời mà thôi.
Vãn Thanh nói xong, nét mặt Long Diệu khẽ thay đổi, vẫn giữ gương mặt tươi cười, nhưng mà trong lòng lại buồn phiền hối hận.
Hắn có phải đã bỏ qua rất nhiều cơ hội rồi hay không?
Nếu ban đầu, thời điểm còn ở trên núi, không cần tự cho bản thân mình là thanh cao, không quan tâm đến cảm nghĩ của nàng. Như vậy... tình hình hôm nay có phải không giống nhau hay không?
Bất quá, trước mắt vẫn không có gì khác biệt lắm, cho nên hắn chỉ muốn để nàng hiểu được tâm ý của hắn là tốt rồi.
Hắn thật lòng thương yêu Đồng Đồng, chỉ là... hiện tại thử chấp nhận nàng mà thôi.
Tất cả những điều này, đều hướng đến khía cạnh tốt đẹp trong tương lai của hắn mà tiến triển.
Nghĩ tới những điều có thể xảy ra trong tương lai, nụ cười trên mặt Long Diệu càng chói lọi, khiến toàn bộ phòng khách bắt đầu ấm áp hẳn.
“Vãn Thanh, trước kia là ta chiếu cố mẹ con ngươi không chu toàn”
“Lần này, nhận được sự giúp đỡ của ngươi, Long Diệu thật sự không gì báo đáp. Mấy chuyện không vui trước kia, ta hi vọng ngươi có thể quên đi”
Vãn Thanh có chút phản ứng không kịp, nàng không cảm thấy Long Diệu làm cái gì khiến nàng không vui. Ngược lại, nàng còn phải cảm kích Long Diệu bồi bạn cùng Đồng Đồng.
Hắn đã dành sự yêu mến cho Đồng Đồng, khiến cho bé bớt mặc cảm cũng hoạt bát hơn. Hơn nữa, y học thiên phú của Đồng Đồng cũng do Long Diệu phát hiện ra. Cho nên nói, hắn đối với mẹ con các nàng là có ân, nên lần này, nàng ra tay, là vì trả nợ thôi.
“Long Diệu, ngươi càng nói càng làm cho ta khó hiểu. Thôi, ngươi cứ an tâm ở trong phủ mà dưỡng thương cho tốt đi”
Vãn Thanh nhàn nhạt cười, không muốn truy hỏi Long Diệu nữa. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy đầu óc hắn có vẻ như không được bình thường.
Chạy đến Ngọc Trà Hiên để nói một đống lời rối bù, khiến nàng không hiểu ý tứ của hắn ra sao.
Thật lá đau đầu, bởi vậy nàng mới ghét loại người vòng vo tam quốc.
Vãn Thanh không hiểu, nhưng Hồi Tuyết lại hiểu, nhíu mày, quan sát Long Diệu cùng tiểu thư, qua lại đánh giá mấy lượt.
Ánh mắt Long Diệu nhìn tiểu thư sáng rỡ, rõ ràng đó là ánh mắt nhìn ý trung nhân của mình.
Như vậy … không lẽ hắn thích tiểu thư nha mình sao?
Nghĩ tới điều này, tâm tư của Hồi Tuyết dậy sóng.
Long Diệu nếu cùng tiểu thư trở thành một đôi, cũng có thể xem là một chuyện tốt. Đồng Đồng vốn rất thích Long Diệu, chắc cũng sẽ không phản đối.
Như vậy, bọn họ còn không phải hòa thuận mĩ mãn làm người một nhà sao?
Hồi Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, khóe môi nhếch lên, chặc chặc nở nụ cười, lặng yên lui ra khỏi phòng khách.
Ai ngờ, nàng vừa lui tới cửa, liền đụng trúng một người, người nọ lập tức tức giận mắng:
“Ai vậy? Thì ra là ngươi”
Lời này vừa phát ra, Hồi Tuyết còn có thể không biết là ai sao?
Trừ bỏ Hạ Hầu Mặc Viêm, liền chẳng còn người nào khác lưu manh du côn hơn hắn.
Hồi Tuyết nghĩ, liền tính kéo Hạ Hầu Mặc Viêm rời khỏi, chừa không gian cho Long Diệu tâm tình cùng tiểu thư.
Đáng tiếc, tên đần kia luôn luôn không hợp với Long Diệu, vừa nhìn thấy Long Diệu, nơi nào còn để ý Hồi Tuyết. Thân mình vừa động, liền thẳng tắp xông vào, hướng Vãn Thanh chào hỏi một tiếng:
“Tỷ tỷ”
Vãn Thanh gật đầu, không cảm thấy cái gì, bởi vì Hạ Hầu Mặc Viêm như thế đã quen. Nàng cũng như lúc bình thường, bảo hắn ngồi xuống.
Long Diệu vừa nhìn thấy Hạ Hậu Mặc Viêm, trong con ngươi liền hiện lên sát khí.
Tên đần này tới đây làm gì? Hơn nữa nhìn ánh mắt của hắn, có vẻ như rất thích Vãn Thanh cùng Đồng Đồng, hắn sẽ không muốn cưới Vãn Thanh đi?
Long Diệu tưởng tượng xong, liền thầm mắng mình thần kinh.
Tên đần này có biết cái gì đâu, hắn đơn giản chỉ là cảm thấy Vãn Thanh đối xử tốt với hắn, Đồng Đồng lại đáng yêu đến như thế, nên thích ở một chỗ cùng mẹ con bọn họ mà thôi.
Hạ Hầu Mặc Viêm trực tiếp lướt qua Long Diệu, ngồi xuống sát bên người Vãn Thanh.
Gương mặt đầy ý cười nhìn Vãn Thanh, hé ra một gương mặt tuấn mỹ vô song, có thể nói là kinh diễm, rực rỡ đến loá mắt, cả sảnh đường liền thất sắc.
*Thất sắc: Phai màu, mất màu.
Trong lòng Long Diệu tuy rằng biết hắn là kẻ ngốc, nhưng khi nhìn thấy hắn làm ra cái dạng cười nhõng nhẽo nhầm lấy lòng kia đối với Vãn Thanh.
Trong lòng vẫn không được tự nhiên, rất khó chịu, cố gắng giữ bình tĩnh nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.
Trong lòng liền nảy sinh buồn bực, nghĩ kỹ nên giáo huấn tên đần này một chút.
Tiếc rằng, trước mặt người ngoài, hắn luôn luôn tao nhã. Cho tới bây giờ, chưa từng làm qua những chuyện như vậy.
Vãn Thanh cũng không có chú ý tới tâm tư cùng thần sắc của Long Diệu,chỉ chăm chú nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, nhàn nhạt mở miệng:
“Ngươi tại sao cũng tới?”
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Vãn Thanh hỏi xong, dường như nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn Long Diệu đang ngồi đối diện, chỉ vào hắn mở miệng:
“Ta vừa mới đi tìm hắn, tìm không thấy, cho nên liền tới đây xem thử, quả nhiên hắn ở trong này”
Hạ Hầu Mặc Viêm nói xong, liền nhìn chằm chằm Long Diệu, tiếp tục công cuộc cách mạng đuổi người:
“Này, ngươi chừng nào thì tốt? Tốt rồi thì trở về quốc gia của ngươi đi”
Long Diệu nghe vậy, sắc mặt âm trầm tối tăm, giọng điệu lạnh ba phần:
“Đó không phải là chuyện của ngươi, người nên trở về là ngươi, vết thương trên đầu ngươi không phải đã lành hẳn rồi hay sao?”
Long Diệu vừa nói xong, Hạ Hầu Mặc Viêm nhanh chóng giơ tay che đầu, nhìn Vãn Thanh, tựa hồ như sợ nàng sẽ buông lời đuổi hắn. Cho nên gương mặt bắt đầu méo xẹo, nhăn nhó, có vẻ như rất thống khổ.
“Tỷ tỷ, bây giờ còn rất đau đó, không xạo đâu”
“Biết rồi, ta biết ngươi vẫn còn đau, được chưa?”
Vãn Thanh tức giận tiếp lời, cái chàng ngốc lưu manh này căn bản còn chưa muốn rời đi. Đau cái gì mà đau, hừ.
Nàng cũng lười để ý đến hắn. Bất quá, ngược lại có chút kỳ quái, Long Diệu sao lại đi tranh chấp với người ngốc như Mặc Viêm.
Ngẩng đầu nhìn qua, Long Diệu thấy Vãn Thanh nhìn mình, liền không được tự nhiên, gò má ửng đỏ, đứng dậy mở miệng:
“Ta cần phải trở về, quay đầu có việc lại đến phiền ngươi”
“Ừ”
Vãn Thanh gật đầu, hướng ngoài cửa gọi người:
“Hỉ nhi, tiễn tam hoàng tử”
Long Diệu lập tức đi ra ngoài, lúc đến thì chói lọi rực rỡ, lúc đi thì toàn thân bao trùm lãnh ý, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài.
Hỉ nhi không biết đã xảy ra chuyện gì? Nào dám nói thêm cái gì, mang theo mấy nha hoàn, tiễn Long Diệu rời khỏi Ngọc Trà Hiên, nhìn bóng dáng bọn họ một mạch hồi Minh Nguyệt Hiên.
Trên đường, ngẫu nhiên gặp Thượng Quan Liên Tinh.
Kỳ thực một tiểu nha hoàn bị Thượng Quan Liên Tinh mua chuộc, khi nhìn thấy Long Diệu liền đi thẳng đến Trúc viện bẩm báo cho nàng biết.
Cho nên, nàng biết Long Diệu hiện đang ở Ngọc Trà Hiên, mới cố tình sắp xếp hoàng cảnh ngẫu nhiên gặp mặt.
Đường mòn nhỏ hẹp, cây cối hoa cỏ mọc đầy dọc hai bên mép đường mòn.
Thượng Quan Liên Tinh giả vờ như đang cùng tiểu nha hoàn đi dạo ngắm hoa.
Nàng tạo tư thế như mỹ nữ trong tranh, đứng dưới ánh nắng ban sớm, tay cầm nụ hoa, mặt hơi nghiêng về phía nụ hoa kia, giả vờ như ngửi được mùi hương thơm ngát của bông hóa đó.
Nghiêng nghiêng đầu mỉm cười, cố gắng tạo ra dáng vẻ thướt tha dịu dàng nhất.
Đúng lúc này, Long Diệu cùng ba người thị vệ đi ngang qua, Thượng Quan Liên Tinh vốn tưởng rằng Long Diệu ít nhất cũng nên đứng nhìn nàng trong chốc lát, hoặc là nói một hai câu đùa giỡn với nàng.
Nào ngờ, Long Diệu không quan tâm, lập tức đi qua, dường như không nhìn thấy sự hiện diện của nàng.
Thượng Quan Liên Tinh thu lại dáng vẻ kia, nhanh chóng chạy theo kêu một tiếng:
“Đây không phải là tam hoàng tử sao?”
Long Diệu lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy một nữ tử đứng giữa cây cối hoa lá muôn màu, một mỹ nhân kiều diễm, đang thẹn thùng e lệ nhìn hắn.
Có thể nói là quốc sắc thiên hương, vừa thấy đã muốn thương.
Nam nhân thấy, chỉ sợ đã đứng ngồi không yên, buông lời tán tỉnh. Đáng tiếc, lúc này tâm tình của hắn đang cực kỳ không tốt. Cho nên, cũng không có tâm tình mà thưởng thức mỹ nhân.
Nếu là bình thường, nói không chừng hắn còn nhìn nhiều một chút.
Lúc này, chỉ gật đầu một cái, từ từ mở miệng.
“Ngươi là …?”
Lần này không cần Thượng Quan Liên Tinh lên tiếng, người thị vệ kia liền trả lời:
“Bẩm gia, vị này chính là tứ tiểu thư, chính là người thường xuyên muốn gặp gia”
“Ồ, nguyên lai là tứ tiểu thư, khách khí. Bổn hoàng tử mệt mỏi, muốn hồi Minh Nguyệt Hiên”
Long Diệu nói chưa hết câu đã xoay người bỏ đi, giống như tránh dịch bệnh.
Ba người thị vệ kia thấy vậy, cực lực nhịn cười, đi theo phía sau chủ tử nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.