Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 187: Phần cuối: Thưởng mai yến
Ngô Tiếu Tiếu
06/09/2017
Mai Lâm trồng hơn mười loại mai khác nhau, Hồng Mai đỏ tươi như lửa, tư
thái nghiên lệ, tuyết trắng nhẹ nhàng bám trên cành. Hồng Mai trải qua
một đêm đầy gió tuyết, càng diễm lệ, hương thơm càng nùng.
Tuyết trắng hồng mai, làm khung cảnh trong Hán Thành Vương phủ nổi bật tựa như thế ngoại đào nguyên.
Chính giữa Mai Lâm có một tòa đình rộng rãi, lúc này, nha hoàn bận rộn nâng án kỷ, chuyển lò sưởi, điểm tâm cùng rượu ngon. Trong lúc nhất thời, náo nhiệt thành một đoàn.
Hán Thành Vương phủ vào dịp cuối năm đều sẽ làm vài lần yến hội như vậy, thứ nhất là mở rộng quan hệ, thứ hai là khoe khoang danh thế.
Thời điểm đám người Vãn Thanh đến, bên trong đình đã có rất nhiều khách đến, tiếng nói cười ồn ào náo nhiệt không ngừng.
Nàng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm còn có Đồng Đồng vừa xuất hiện, tiếng nói cười bỗng đình chỉ, im lặng dị thường. Có một vài người xúm lại, vuốt mông ngựa xum xoe với đám người Vãn Thanh.
Về chuyện ngốc thế tử của Hán Thành Vương không tiến vào tân phòng, mọi người đã quên dần. Bởi vì, sau đó họ lại nghe nói thế tử muốn vào tân phòng nhưng không vào được, nội dung hai câu chuyện hoàn toàn ngược lại.
Mọi người cuối cùng cho ra kết luận, vị thế tử gia này đầu óc vốn không bình thường, cho nên, không thể trách Vãn Thanh.
Tống trắc phi nhìn thấy Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm cùng nhau đến, đồng tử lạnh dần xuống, nhưng, trên mặt vẫn tươi cười nhẹ nhàng, đi tới, kéo Vãn Thanh qua một bên ngồi xuống, giọng niểm nở nói:
"Thế tử phi đã tới, mau mau ngồi xuống đây, nơi này rất ấm áp. Bên ngoài khá lạnh phải không?"
Vãn Thanh cũng không để ý đến Tống trắc phi đang nói cái gì.
Bà ta muốn diễn kịch sao?
Hừ! Nàng không theo. Bà ta muốn làm bộ làm tịch, diễn kịch trước mặt người khác là chuyện của bà ta. Nàng không muốn thuận theo, bà ta làm gì được nàng?
Quan khách đều đến gần hết, ngồi chật cứng ở trong đình lâu. Bên trong đình rất ấm áp, một chút cũng không lạnh, cách đó không xa, những đóa hồng mai nở ra từng đóa, từng đóa một, khung cảnh rất kiều diễm.
Trong đình những cành hoa mai được trang trí lấp đầy mọi ngóc ngách, tiên diễm loá mắt, trong không khí cũng toàn hương mai, hương mai nồng nàn, thơm ngào ngạt say lòng người.
Vãn Thanh quan sát xung quanh, chỉ thấy những nữ nhân ngồi trong đình đa phần là phụ nhân, chỉ có một nhóm nhỏ là tiểu thư chưa xuất giá.
Người của ngũ đại thế gia đều đến đông đủ, ngay cả gia tộc Thượng Quan cũng không ngoại lệ.
Yến tiệc loại này, làm sao có thể thiếu sự góp mặt của gia tộc Thượng Quan. Nếu là trước kia, chỉ sợ chưa hẳn đã gửi thiệp mời, nhưng năm nay thì lại khác.
Thượng Quan Nguyệt Phượng cùng Thượng Quan Loan Thư đều đi theo Hầu phu nhân đến Hán Thành Vương phủ dự tiệc thưởng mai. Hai người bọn họ vừa nhìn thấy Vãn Thanh, liền lập tức tươi cười lấy lòng, Vãn Thanh thấy vậy, chỉ gật đầu xem như chào hỏi.
Bởi vì xung quanh có quá nhiều người đến chào hỏi, nên nàng nhất thời không thể tách ra, đến chào hỏi người của Thượng Quan gia được. Dù sao nàng cũng là chủ nhà, còn phải an bày chu toàn cho quan khách đến dự tiệc, nên Vãn Thanh cũng chỉ gật đầu một cái xem như đã chào hỏi.
Ngày hôm nay, nếu như không phải bởi vì yến tiệc liên quan đến việc quyên tiền cho nạn dân, nàng căn bản sẽ không tham gia mấy loại hình yến tiệc vớ vẩn này.
Mọi người phân chia ngồi ngay ngắn ở trong đình, vừa uống trà, vừa trò chuyện.
Đợi quan khách trong đình chào hỏi nhau xong, Tống trắc phi giơ tay che miệng, ho một tiếng xong liền đứng lên, điều này khiến mọi người trong đình chú ý.
Mọi người đều ngước nhìn Tống trắc phi, xung quanh bỗng chốc đều im lặng không tiếng động, ngoại trừ tiếng gió vi vu thổi cùng tiếng cánh hoa mai rơi trên nền tuyết.
Những người có địa vị cao trong triều đều biết, Hán Thành Vương phủ tổ chức Thưởng Mai Yến không đơn thuần là mời mọi người đến ngắm hoa mai, mà còn có dụng ý khác. Cho nên, mọi người im lặng chờ Tống trắc phi mở miệng nói ra lý do tổ chức yến tiệc ngày hôm nay.
"E hèm! Nói vậy …. mọi người chắc đều đã nghe nói qua chuyện về Nhiệt Hà phương Bắc đã liên tiếp chịu đói rét do trời liên tục đổ tuyết trong nửa tháng qua. Trận tuyết lớn này khiến rất nhiều người chết đói chết rét"
"Quan phủ địa phương cho dù dùng toàn lực cứu giúp cũng cứu không xuể. Vì nạn dân quá nhiều, nên nhất thời những nạn dân chưa kịp phân bố chỗ ở tạm còn chưa có cái ăn cùng chỗ tránh rét"
"Cho nên, quan phủ địa phương đã cấp báo lên triều đình, muốn triều đình nhanh chóng cấp ngân lượng cứu giúp cho những nạn dân phương Bắc"
"Nhưng ….. ngặc nỗi, triều đình vừa trích gần như toàn bộ ngân lượng trong ngân khố cho bính lính tại biên ải trãi qua mùa đông khắc nghiệt năm nay, nên tạm thời không đủ chu cấp"
"E hèm! Tình hình trước mắt là vẫn còn thiếu một ít. Cho nên, vương gia nhà chúng ta mới tiếp nhận việc này. Bởi vậy, thiếp thân mới mạo muội làm ra quyết định tổ chứ Thưởng Mai Yến ngày hôm nay nhầm trợ giúp vương gia một chút sức"
"Cho nên, ngày hôm nay, ta mời các vị phu nhân lại đây, chính là muốn mọi người đóng góp chút tấm lòng dành cho nạn nhân nơi phương Bắc đáng thương đó cũng là giúp triều đình vượt qua lần cam go này"
Tống trắc phi nói xong, mọi người trong đình liền gật đầu chấp nhận ý kiến trên, sau đó chụm đầu nghị luận ầm ĩ.
Vãn Thanh âm thầm quan sát người của Thượng Quan gia, liền thấy sắc mặt của mọi người trong nháy mắt trắng xanh không một giọt máu.
Trong lòng không khỏi buồn cười, nghĩ đến việc người của Thượng Quan gia còn tưởng là đến yến tiệc tại Hán Thành Vương phủ lần này sẽ dễ dàng kết thân với những gia tộc danh giá hoặc là người của hoàng thất, còn dẫn theo hai nữ tử đang trong độ tuổi hôn phối lại đây, muốn giới thiệu làm quen nhầm liên hôn để giúp Thượng Quan gia đi lên.
Hừ! Trong loại thời điểm này, mọi người đâu còn tâm tư mà ngắm nữ nhân.
Trong đình đã có người mở miệng nói:
"Không biết Hán Thành Vương phủ chuẩn bị quyên bao nhiêu ngân lượng"
Tống trắc phi trong mắt chợt lóe lên ám trầm, cười mở miệng trả lời:
"Thần thiếp quyết định quyên mười ngàn lượng bạc, từ giờ trở đi, tất cả chi phí cùa mọi người trong vương phủ đều sẽ phải giảm một nửa chi phí trong vòng nửa năm"
Hán Thành Vương phủ quyên mười ngàn lượng, những người khác đương nhiên không có khả năng quyên vượt qua con số này, có người kêu lên.
"Ta quyên ba ngàn lượng"
"Ta năm ngàn"
"Sáu ngàn"
Đại diện cho Thượng Quan phủ Hầu phu nhân, sắc mặt càng ngày càng khó coi, bà ta liều mạng thu nhỏ lại thân mình lui dần ra sau, cố tình có người không buông tha, người đó giống như phát hiện ra tân đại lục, liền kêu lên:
"Đây không phải là Thượng Quan gia Hầu phu nhân sao? Không ngờ nhà mẹ đẻ của thế tử phi cũng tới, không biết Hầu phu nhân chuẩn bị quyên bao nhiêu bạc?"
Hầu phu nhân đứng dậy, nhìn một vòng trong đình. Lúc này, tất cả mọi người trong đình đều nhìn bà ta, việc này khiến bà ta khó thở, nhất thời nói không ra lời, sắc mặt trở nên đỏ hồng.
Việc này nàng không thề làm chủ được, nếu như nàng đáp ứng quyên bạc. Như vậy, sau khi trở về, lão thái thái tất nhiên sẽ muốn nàng bổ khuyết cái hố này, loại việc làm lỗ vốn này không phải là việc nàng thường làm.
Lúc này, những người trong đình tất cả đều mang gương mặt xem kịch vui, nhìn Thượng Quan phủ Hầu phu nhân.
Vãn Thanh híp mắt, lạnh lùng nhìn chuyện đang phát sinh ngay trước mắt mình, nội tâm đối với những nữ nhân tự xưng là quý tộc danh giá này tương đối khinh thường.
Bọn họ nghĩ rằng bọn họ so với Hầu phu nhân cao quý đến mức nào, nơi này đâu phải là trạch viện nhà bọn họ, bọn họ muốn đấu đá như thế nào thì làm thế náy. Triều đình xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nhưng bọn họ còn có tâm trạng mà đấu đá lẫn nhau.
Cho tới bây giờ tổng ngân lượng mà mọi người quyên chỉ có ba mươi lăm ngàn lượng, cũng không ai lo lắng suy nghĩ tại giờ phút này, tại phương Bắc xa xôi kia có bao nhiêu người đang chết đói chết rét, còn bọn họ thì sống trong nhung lụa ấm áp, cẩm y ngọc thực.
Bọn họ chỉ quyên một chút bạc mà đã lên mặt xem thường người khác, ba mươi lăm ngàn lượng không bằng một cây trăm mà mấy nữ nhân này cài trên tóc chứ đừng nói tới việc cứu giúp nạn nhân. Chỉ chút bạc ít ỏi đó đối với mấy trăm ngàn nạn dân có tác dụng gì.
Vãn Thanh nghĩ, xoạt một tiếng liền đứng lên, mặt lạnh, trầm xuống lên tiếng nói:
"Được rồi, phần của Thượng Quan phủ để ta quyên"
Vãn Thanh mới nói xong, Hầu phu nhân liền đỏ mặt già, nhanh chóng ngồi xuống. Trong lòng thập phần biết ơn Vãn Thanh, lại đâu biết rằng, trong lòng Vãn Thanh là vô cùng xem thường những người này, nàng chỉ là đau lòng nạn dân, chứ cũng không muốn giúp Thượng Quan phủ vang danh gì đó.
Lúc này có người lên tiếng hỏi:
"Không biết thế tử phi chuẩn bị quyên bao nhiêu vạn lượng?"
Người này vừa hỏi xong, mọi người trong đình trố mắt kinh ngạc nhìn người vừa hỏi, người đó không xa lạ gì, chính là cháu gái Lã Thừa tướng, Lã Phượng Kiều, được chỉ hôn cho Liễu gia, Phiêu Kỵ Tương Quân làm chính thất, nhưng chưa tới hôn kỳ.
Giờ phút này trên gương mặt kiều diễm quyến rũ có vài ý khiêu khích, ánh mắt là đầy sự ác ý cùng ganh ghét, làm cho người ta vừa nhìn, liền biết nàng ta không có ý tốt. Nào có người nguyện ý vừa ra tay liền quyên mấy vạn lượng, lại không phải người ngu.
Lã Phượng Kiều vừa ra tiếng, ánh mắt Vãn Thanh lóe lên một cái, khóe môi đầy ý cười thú vị.
Dạo gần đây, nàng vì chuyện của Đồng Đồng cùng chàng ngốc kia nên đã hao hết tâm sức. Nàng không nghĩ tới, còn có một con cá lọt lưới chưa kịp giải quyết.
"Không biết Lữ tiểu thư nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ta quyên bao nhiêu ….. Lữ tiểu thư cũng quyên bấy nhiêu?"
Lời vừa nói ra, khiến cho những người ngồi uống trà xem náo nhiệt tất cả đều nhìn ra, sắp có kịch hay để xem, Lã Phượng Kiều nghe vậy Vãn Thanh hỏi ngược lại mình, tính hiếu thắng liền nổi lên, đứng lên, nhìn chằm chằm Vãn Thanh phát biểu hùng hồn:
"Chỉ cần thế tử phi nói ra con số, ta tùy thời phụng bồi"
"Nha, ta có thể lý giải ý của Lã tiểu thư là, chỉ cần ta quyên bao nhiêu, Lữ tiểu thư liền quyên bấy nhiêu sao?"
Vãn Thanh nói xong, người trong đình chỉ trỏ, nghị luận ầm ĩ, tính cách của Lã Phượng Kiều vốn kiêu căng, không thích thu thiệt người khác. Nàng ta nghe Vãn Thanh nói xong, liền nhìn Vãn Thanh, mím môi cười, đắc ý tiếp lời:
"Đúng vậy, chỉ cần thế tử phi quyên bao nhiêu, thì Lữ phủ chúng ta tự nhiên cũng quyên bấy nhiêu"
Nàng ta vừa nói xong, mẫu thân nàng ta, Lã phu nhân liền nhanh tay kéo nàng ta ngồi xuống. Bà sợ nữ nhi của mình sẽ gây ra chuyện rắc rối.
Đây là Hán Thành Vương phủ, không phải Thừa Tướng phủ. Đây không phải là nơi nữ nhi muốn nói gì cũng được, chỉ một hành động vô ý có thể khiến Lã gia tăng thêm phiền phức. Đáng tiếc, Lã Phượng Kiều cũng không để ý đến sắc mặt cùng hàm ý của mẫu thân mình.
Lã Phượng Kiều tự nhận, trong Hán Thành Vương phủ này, tiếng nói của Thượng Quan Vãn Thanh căn bản là vô dụng. Bây giờ, tất cả quyền hành đều nằm trong tay Tống trắc phi.
Trước đó, Tống trắc phi chỉ quyên có một vạn lượng (mười ngàn lượng), như vậy ….. với một đứa ty tiện nghèo hèn như Thượng Quan Vãn Thanh thì có thể quyên bao nhiêu?
Dù sao cũng chỉ đến mấy ngàn lượng là cùng, nàng muốn nhìn xem con tiện nhân này bị người cười chê, xấu mặt, sau đó khóc lóc cầu xin nàng như thế nào?
Nhưng, nàng ta lại không biết một việc.
Đó là, Vãn Thanh còn có tận ba mươi tám rương đồ cưới, được đặt ở trong kho của Cổ Uyển. Trong vương phủ này, không một ai dám hiên ngang động đến đồ cưới của nàng, kể cả Tống Trác phi.
Vãn Thanh vừa vào phủ, liền liên tục xảy ra nhiều chuyện rắc rối. Cho nên, Tống trắc phi còn chưa kịp kiếm cớ động vào đồ cưới của nàng. Do đó, ba mươi tám rương đồ cưới không bị sứt mẻ còn nguyên được canh giữ cẩn thận trong kho của Cổ Uyển.
Lã Phượng Kiều vốn cho là Vãn Thanh bị thất sủng, nên trong người không có bao nhiêu bạc, sao có thể hào phóng mà quyên ra mấy vạn lượng bạc.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn Vãn Thanh.
Vãn Thanh cười nhạt, thanh tao dịu dàng, có thể so với hồng mai, ngạo nghễ, ngát hương, lạnh lùng mà quyến rũ. Chỉ một nụ cười đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người trong đình, chỉ thấy nàng nhàn nhạt mở miệng, nói:
"Hồi Tuyết, ba mươi tám rương đồ cưới của bản thế tử phi, có giá trị bao nhiêu?"
"Bẩm thế tử phi, gần một triệu lượng"
"Vậy sao?"
"Vậy thì ….. Bản thế tử phi xin quyên toàn bộ ba mươi tám rương đồ cưới cho nạn dân phương Bắc"
Vãn Thanh nói xong, nhìn Lã Phượng Kiều, thản nhiên mở miệng nhắc nhở:
"Tống trắc phi, những lời vừa rồi mà Lữ tiểu thư đã nói, người chắc cũng nghe rất rõ ràng, bản thế tử phi quyên bao nhiêu, Lữ phủ liền quyên bấy nhiêu. Lữ tiểu thư, lời vừa mới nói không lâu, chắc người chưa gì đã quên chứ, phải không?"
Bên trong đình, thần sắc của tất cả mọi người đều ngây dại, giống như vừa bị người tát vào mặt, nhất thời bất động.
Sắc mặt Lã Phượng Kiều càng khó coi, một triệu lượng … đây không phải là con số nhỏ. Vậy mà nữ nhân này không chút nghĩ ngợi liền quyên hết ra ngoài.
Này … này … ngân sách của Lữ phủ chỗ nào trù nhiều như vậy ngân lượng, bất cẩn ngã ngồi xuống nệm êm phía sau lưng, sắc mặt của Lữ phu nhân càng là khó coi đến cực điểm, có thể so sánh với đáy nồi.
Mọi người trong đình tựa như bị điểm huyện, cơ thể bất động, trừ bỏ người của Lữ gia, trong đó, sắc mặt khó xem nhất chính là Tống trắc phi.
Ba mươi tám rương đồ cưới … đó là đồ vật thuộc về Hán Thành Vương phủ, thuộc về nàng. Con tiện nhân kia mắt không nháy liền quyên hết toàn bộ ra ngoài.
Nàng vì ba mươi tám rương đồ cưới đó mà vắt óc mưu tính đoạt về, khiến bao nhiêu đêm đều ngủ không yên. Sớm biết như vậy, mình hẳn là sớm hành động một chút, không đến mức bị con tiện nhân phá sản này quyên hết ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, trong đình không một tiếng động, nhưng ... Vãn Thanh còn chưa có ý định buông tha những người này, nàng lạnh lùng lên tiếng:
"Giờ phút này, những nạn dân phương Bắc đang chịu đói chịu khát, thậm chí còn bị chết đói chết rét"
"Các vị hẳn là nên góp chút sức lực, mà không phải ở trong này nói khéo như rót mật, lục đục với nhau. Các vị thân là gia quyến trọng thần trong triều đình, có phải là nên vì triều đình mà ra một phần sức lực hay không?"
"Dù nghèo hèn hay phú quý, mọi người đều là con dân của Kim Hạ, là con dân của hoàng thượng, tất cả mọi người đều là đồng bào. Các vị làm sao lại có thể nhẫn tâm khiến mình đồng bào của mình bị đói chết rét chết kia chứ?"
Vãn Thanh nói xong, không nghĩ để ý đến mấy nữ nhân bị nàng trách móc đến ngây người, trực tiếp vung tay một cái, rời khỏi yến tiệc, Hồi Tuyết theo sát phía sau nàng.
Đồng Đồng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm nhanh chóng đứng dậy, một người một câu, lên tiếng:
"Nương tử rất oai, nàng thật là lợi hại"
"Đúng vậy, mẫu thân rất oai"
"Uhm, uhm"
Hai người khen xong, vai kề vai nhanh chóng rời khỏi Thưởng Mai Yến, nhanh chóng chạy đuổi theo bóng dáng phía trước. Trong đình, nhóm người Vãn thanh rời đi thật lâu cũng không có một tiếng động nào vang lên, tựa như nơi không người.
Sau khi nghe những lời Vãn Thanh nói, mọi người trong yến tiệc tựa như uống thần dược, tinh thần hăng hái, hưng phấn quyên bạc ra ngoài, lần quyên bạc này hết sức thành công.
Trước đó, mấy vị phu nhân sau khi nghe Tống trắc phi quyên mười ngàn lượng, sau đó bắt đầu toàn quyên hai, ba ngàn lượng, nhiều nhất là sáu ngàn lượng bạc trắng, cộng lại chưa tới ba mươi lăm ngàn lượng.
Nhưng, sau khi Vãn Thanh rời khỏi thì mỗi người đều quyên từ mười ngàn lượng trở lên. Cứ như vậy đi xuống, thật ra quyên cũng không ít ngân lượng, trợ giúp triều đình một lần thoát qua cửa ải đại nạn.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết rời khỏi Mai Lâm, một đường hồi Cổ Uyển, đi theo phía sau nàng là Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Đồng Đồng.
Đoàn người mới vừa rời khỏi Mai Lâm không bao xa, liền thấy có hai thị vệ đang đi lại đứng chắn đường đi của nhóm người Vãn Thanh, khom người cung kính nói:
"Thế tử phi, vương gia cho mời"
Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn, là thị vệ của Hán Thành Vương phủ, nàng có một chút bất ngờ, không nghĩ tới, ngày hôm nay, vào giờ này phụ vương thế nhưng còn ở trong phủ.
Nàng gật đầu một cái, bốn người liền đi theo phía sau hai thị vệ kia hướng một hướng khác của Mai Lâm mà đi. Đi vòng qua hơn mười góc mai, liền có một tòa đình lâu, nguyên lai bên trong Mai Lâm có tời hai tòa đình lâu, điều này khiến Vãn Thanh cảm thấy bất ngờ.
Đình lâu được che lấp rất kín đáo, bình phong được ngăn xung quanh đình lâu, nhìn không tới bên trong, xung quanh bốn phía của đình lâu trừ bỏ thị vệ của Hán Thành Vương phủ, còn có rất nhiều thị vệ lạ mặt.
Vãn Thanh thần sắc nghiêm nghị, mơ hồ có thể đoán ra, bên trong đình lâu trừ bỏ Hán Thành Vương, chỉ sợ còn có người khác, nhất thời đứng ở bên ngoài đình lâu không dám manh động.
Hai người thị vệ kia đi vào bẩm báo, rất nhanh liền đi ra, cung kính hành lễ:
"Thế tử phi, vương gia cho mời vào"
"Ừ"
Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, Đồng Đồng, cả ba người bước lên thềm đá đi vào bên trong đình lâu. Chỉ thấy, bên trong đình ấm áp như mùa xuân, mấy nhánh hoa mai thơm ngát, khoe sắc xinh đẹp đang nằm trong bình sứ men xanh.
Lúc này, người ngồi ở vị trí chính giữa đình lâu, không ai khác ngoài suy đoán của Vãn Thanh. Quả nhiên, người đó chính là hoàng đế của Kim Hạ quốc, Hạ Hầu Đông Thần, ngồi bên cạnh ông, trừ bỏ Hán Thành Vương, xung quanh còn có một vài vị trọng thần trong triều.
Những người này vừa nhìn thấy Vãn Thanh tiến vào, trong mắt liền lộ ra sắc thái tán thưởng, còn có một chút tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu. Trong lúc nhất thời, thần sắc của mọi người nhìn nàng không giống nhau.
Vãn Thanh cũng lười để ý tới cái nhìn của người khác về nàng, nàng cung kính khom người hướng hoàng thượng thi lễ.
"Gặp qua hoàng thượng, phụ vương"
Hạ Hầu Mặc Viêm cũng cười tủm tỉm, vẻ mặt sáng rọi lên tiếng:
"Gặp qua hoàng bá phụ, phụ vương"
Đồng Đồng đứng ở phía sau hai người cũng cúi xuống hành lễ, nhưng bé không hề nói một lời nào.
Tuyết trắng hồng mai, làm khung cảnh trong Hán Thành Vương phủ nổi bật tựa như thế ngoại đào nguyên.
Chính giữa Mai Lâm có một tòa đình rộng rãi, lúc này, nha hoàn bận rộn nâng án kỷ, chuyển lò sưởi, điểm tâm cùng rượu ngon. Trong lúc nhất thời, náo nhiệt thành một đoàn.
Hán Thành Vương phủ vào dịp cuối năm đều sẽ làm vài lần yến hội như vậy, thứ nhất là mở rộng quan hệ, thứ hai là khoe khoang danh thế.
Thời điểm đám người Vãn Thanh đến, bên trong đình đã có rất nhiều khách đến, tiếng nói cười ồn ào náo nhiệt không ngừng.
Nàng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm còn có Đồng Đồng vừa xuất hiện, tiếng nói cười bỗng đình chỉ, im lặng dị thường. Có một vài người xúm lại, vuốt mông ngựa xum xoe với đám người Vãn Thanh.
Về chuyện ngốc thế tử của Hán Thành Vương không tiến vào tân phòng, mọi người đã quên dần. Bởi vì, sau đó họ lại nghe nói thế tử muốn vào tân phòng nhưng không vào được, nội dung hai câu chuyện hoàn toàn ngược lại.
Mọi người cuối cùng cho ra kết luận, vị thế tử gia này đầu óc vốn không bình thường, cho nên, không thể trách Vãn Thanh.
Tống trắc phi nhìn thấy Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm cùng nhau đến, đồng tử lạnh dần xuống, nhưng, trên mặt vẫn tươi cười nhẹ nhàng, đi tới, kéo Vãn Thanh qua một bên ngồi xuống, giọng niểm nở nói:
"Thế tử phi đã tới, mau mau ngồi xuống đây, nơi này rất ấm áp. Bên ngoài khá lạnh phải không?"
Vãn Thanh cũng không để ý đến Tống trắc phi đang nói cái gì.
Bà ta muốn diễn kịch sao?
Hừ! Nàng không theo. Bà ta muốn làm bộ làm tịch, diễn kịch trước mặt người khác là chuyện của bà ta. Nàng không muốn thuận theo, bà ta làm gì được nàng?
Quan khách đều đến gần hết, ngồi chật cứng ở trong đình lâu. Bên trong đình rất ấm áp, một chút cũng không lạnh, cách đó không xa, những đóa hồng mai nở ra từng đóa, từng đóa một, khung cảnh rất kiều diễm.
Trong đình những cành hoa mai được trang trí lấp đầy mọi ngóc ngách, tiên diễm loá mắt, trong không khí cũng toàn hương mai, hương mai nồng nàn, thơm ngào ngạt say lòng người.
Vãn Thanh quan sát xung quanh, chỉ thấy những nữ nhân ngồi trong đình đa phần là phụ nhân, chỉ có một nhóm nhỏ là tiểu thư chưa xuất giá.
Người của ngũ đại thế gia đều đến đông đủ, ngay cả gia tộc Thượng Quan cũng không ngoại lệ.
Yến tiệc loại này, làm sao có thể thiếu sự góp mặt của gia tộc Thượng Quan. Nếu là trước kia, chỉ sợ chưa hẳn đã gửi thiệp mời, nhưng năm nay thì lại khác.
Thượng Quan Nguyệt Phượng cùng Thượng Quan Loan Thư đều đi theo Hầu phu nhân đến Hán Thành Vương phủ dự tiệc thưởng mai. Hai người bọn họ vừa nhìn thấy Vãn Thanh, liền lập tức tươi cười lấy lòng, Vãn Thanh thấy vậy, chỉ gật đầu xem như chào hỏi.
Bởi vì xung quanh có quá nhiều người đến chào hỏi, nên nàng nhất thời không thể tách ra, đến chào hỏi người của Thượng Quan gia được. Dù sao nàng cũng là chủ nhà, còn phải an bày chu toàn cho quan khách đến dự tiệc, nên Vãn Thanh cũng chỉ gật đầu một cái xem như đã chào hỏi.
Ngày hôm nay, nếu như không phải bởi vì yến tiệc liên quan đến việc quyên tiền cho nạn dân, nàng căn bản sẽ không tham gia mấy loại hình yến tiệc vớ vẩn này.
Mọi người phân chia ngồi ngay ngắn ở trong đình, vừa uống trà, vừa trò chuyện.
Đợi quan khách trong đình chào hỏi nhau xong, Tống trắc phi giơ tay che miệng, ho một tiếng xong liền đứng lên, điều này khiến mọi người trong đình chú ý.
Mọi người đều ngước nhìn Tống trắc phi, xung quanh bỗng chốc đều im lặng không tiếng động, ngoại trừ tiếng gió vi vu thổi cùng tiếng cánh hoa mai rơi trên nền tuyết.
Những người có địa vị cao trong triều đều biết, Hán Thành Vương phủ tổ chức Thưởng Mai Yến không đơn thuần là mời mọi người đến ngắm hoa mai, mà còn có dụng ý khác. Cho nên, mọi người im lặng chờ Tống trắc phi mở miệng nói ra lý do tổ chức yến tiệc ngày hôm nay.
"E hèm! Nói vậy …. mọi người chắc đều đã nghe nói qua chuyện về Nhiệt Hà phương Bắc đã liên tiếp chịu đói rét do trời liên tục đổ tuyết trong nửa tháng qua. Trận tuyết lớn này khiến rất nhiều người chết đói chết rét"
"Quan phủ địa phương cho dù dùng toàn lực cứu giúp cũng cứu không xuể. Vì nạn dân quá nhiều, nên nhất thời những nạn dân chưa kịp phân bố chỗ ở tạm còn chưa có cái ăn cùng chỗ tránh rét"
"Cho nên, quan phủ địa phương đã cấp báo lên triều đình, muốn triều đình nhanh chóng cấp ngân lượng cứu giúp cho những nạn dân phương Bắc"
"Nhưng ….. ngặc nỗi, triều đình vừa trích gần như toàn bộ ngân lượng trong ngân khố cho bính lính tại biên ải trãi qua mùa đông khắc nghiệt năm nay, nên tạm thời không đủ chu cấp"
"E hèm! Tình hình trước mắt là vẫn còn thiếu một ít. Cho nên, vương gia nhà chúng ta mới tiếp nhận việc này. Bởi vậy, thiếp thân mới mạo muội làm ra quyết định tổ chứ Thưởng Mai Yến ngày hôm nay nhầm trợ giúp vương gia một chút sức"
"Cho nên, ngày hôm nay, ta mời các vị phu nhân lại đây, chính là muốn mọi người đóng góp chút tấm lòng dành cho nạn nhân nơi phương Bắc đáng thương đó cũng là giúp triều đình vượt qua lần cam go này"
Tống trắc phi nói xong, mọi người trong đình liền gật đầu chấp nhận ý kiến trên, sau đó chụm đầu nghị luận ầm ĩ.
Vãn Thanh âm thầm quan sát người của Thượng Quan gia, liền thấy sắc mặt của mọi người trong nháy mắt trắng xanh không một giọt máu.
Trong lòng không khỏi buồn cười, nghĩ đến việc người của Thượng Quan gia còn tưởng là đến yến tiệc tại Hán Thành Vương phủ lần này sẽ dễ dàng kết thân với những gia tộc danh giá hoặc là người của hoàng thất, còn dẫn theo hai nữ tử đang trong độ tuổi hôn phối lại đây, muốn giới thiệu làm quen nhầm liên hôn để giúp Thượng Quan gia đi lên.
Hừ! Trong loại thời điểm này, mọi người đâu còn tâm tư mà ngắm nữ nhân.
Trong đình đã có người mở miệng nói:
"Không biết Hán Thành Vương phủ chuẩn bị quyên bao nhiêu ngân lượng"
Tống trắc phi trong mắt chợt lóe lên ám trầm, cười mở miệng trả lời:
"Thần thiếp quyết định quyên mười ngàn lượng bạc, từ giờ trở đi, tất cả chi phí cùa mọi người trong vương phủ đều sẽ phải giảm một nửa chi phí trong vòng nửa năm"
Hán Thành Vương phủ quyên mười ngàn lượng, những người khác đương nhiên không có khả năng quyên vượt qua con số này, có người kêu lên.
"Ta quyên ba ngàn lượng"
"Ta năm ngàn"
"Sáu ngàn"
Đại diện cho Thượng Quan phủ Hầu phu nhân, sắc mặt càng ngày càng khó coi, bà ta liều mạng thu nhỏ lại thân mình lui dần ra sau, cố tình có người không buông tha, người đó giống như phát hiện ra tân đại lục, liền kêu lên:
"Đây không phải là Thượng Quan gia Hầu phu nhân sao? Không ngờ nhà mẹ đẻ của thế tử phi cũng tới, không biết Hầu phu nhân chuẩn bị quyên bao nhiêu bạc?"
Hầu phu nhân đứng dậy, nhìn một vòng trong đình. Lúc này, tất cả mọi người trong đình đều nhìn bà ta, việc này khiến bà ta khó thở, nhất thời nói không ra lời, sắc mặt trở nên đỏ hồng.
Việc này nàng không thề làm chủ được, nếu như nàng đáp ứng quyên bạc. Như vậy, sau khi trở về, lão thái thái tất nhiên sẽ muốn nàng bổ khuyết cái hố này, loại việc làm lỗ vốn này không phải là việc nàng thường làm.
Lúc này, những người trong đình tất cả đều mang gương mặt xem kịch vui, nhìn Thượng Quan phủ Hầu phu nhân.
Vãn Thanh híp mắt, lạnh lùng nhìn chuyện đang phát sinh ngay trước mắt mình, nội tâm đối với những nữ nhân tự xưng là quý tộc danh giá này tương đối khinh thường.
Bọn họ nghĩ rằng bọn họ so với Hầu phu nhân cao quý đến mức nào, nơi này đâu phải là trạch viện nhà bọn họ, bọn họ muốn đấu đá như thế nào thì làm thế náy. Triều đình xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nhưng bọn họ còn có tâm trạng mà đấu đá lẫn nhau.
Cho tới bây giờ tổng ngân lượng mà mọi người quyên chỉ có ba mươi lăm ngàn lượng, cũng không ai lo lắng suy nghĩ tại giờ phút này, tại phương Bắc xa xôi kia có bao nhiêu người đang chết đói chết rét, còn bọn họ thì sống trong nhung lụa ấm áp, cẩm y ngọc thực.
Bọn họ chỉ quyên một chút bạc mà đã lên mặt xem thường người khác, ba mươi lăm ngàn lượng không bằng một cây trăm mà mấy nữ nhân này cài trên tóc chứ đừng nói tới việc cứu giúp nạn nhân. Chỉ chút bạc ít ỏi đó đối với mấy trăm ngàn nạn dân có tác dụng gì.
Vãn Thanh nghĩ, xoạt một tiếng liền đứng lên, mặt lạnh, trầm xuống lên tiếng nói:
"Được rồi, phần của Thượng Quan phủ để ta quyên"
Vãn Thanh mới nói xong, Hầu phu nhân liền đỏ mặt già, nhanh chóng ngồi xuống. Trong lòng thập phần biết ơn Vãn Thanh, lại đâu biết rằng, trong lòng Vãn Thanh là vô cùng xem thường những người này, nàng chỉ là đau lòng nạn dân, chứ cũng không muốn giúp Thượng Quan phủ vang danh gì đó.
Lúc này có người lên tiếng hỏi:
"Không biết thế tử phi chuẩn bị quyên bao nhiêu vạn lượng?"
Người này vừa hỏi xong, mọi người trong đình trố mắt kinh ngạc nhìn người vừa hỏi, người đó không xa lạ gì, chính là cháu gái Lã Thừa tướng, Lã Phượng Kiều, được chỉ hôn cho Liễu gia, Phiêu Kỵ Tương Quân làm chính thất, nhưng chưa tới hôn kỳ.
Giờ phút này trên gương mặt kiều diễm quyến rũ có vài ý khiêu khích, ánh mắt là đầy sự ác ý cùng ganh ghét, làm cho người ta vừa nhìn, liền biết nàng ta không có ý tốt. Nào có người nguyện ý vừa ra tay liền quyên mấy vạn lượng, lại không phải người ngu.
Lã Phượng Kiều vừa ra tiếng, ánh mắt Vãn Thanh lóe lên một cái, khóe môi đầy ý cười thú vị.
Dạo gần đây, nàng vì chuyện của Đồng Đồng cùng chàng ngốc kia nên đã hao hết tâm sức. Nàng không nghĩ tới, còn có một con cá lọt lưới chưa kịp giải quyết.
"Không biết Lữ tiểu thư nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ta quyên bao nhiêu ….. Lữ tiểu thư cũng quyên bấy nhiêu?"
Lời vừa nói ra, khiến cho những người ngồi uống trà xem náo nhiệt tất cả đều nhìn ra, sắp có kịch hay để xem, Lã Phượng Kiều nghe vậy Vãn Thanh hỏi ngược lại mình, tính hiếu thắng liền nổi lên, đứng lên, nhìn chằm chằm Vãn Thanh phát biểu hùng hồn:
"Chỉ cần thế tử phi nói ra con số, ta tùy thời phụng bồi"
"Nha, ta có thể lý giải ý của Lã tiểu thư là, chỉ cần ta quyên bao nhiêu, Lữ tiểu thư liền quyên bấy nhiêu sao?"
Vãn Thanh nói xong, người trong đình chỉ trỏ, nghị luận ầm ĩ, tính cách của Lã Phượng Kiều vốn kiêu căng, không thích thu thiệt người khác. Nàng ta nghe Vãn Thanh nói xong, liền nhìn Vãn Thanh, mím môi cười, đắc ý tiếp lời:
"Đúng vậy, chỉ cần thế tử phi quyên bao nhiêu, thì Lữ phủ chúng ta tự nhiên cũng quyên bấy nhiêu"
Nàng ta vừa nói xong, mẫu thân nàng ta, Lã phu nhân liền nhanh tay kéo nàng ta ngồi xuống. Bà sợ nữ nhi của mình sẽ gây ra chuyện rắc rối.
Đây là Hán Thành Vương phủ, không phải Thừa Tướng phủ. Đây không phải là nơi nữ nhi muốn nói gì cũng được, chỉ một hành động vô ý có thể khiến Lã gia tăng thêm phiền phức. Đáng tiếc, Lã Phượng Kiều cũng không để ý đến sắc mặt cùng hàm ý của mẫu thân mình.
Lã Phượng Kiều tự nhận, trong Hán Thành Vương phủ này, tiếng nói của Thượng Quan Vãn Thanh căn bản là vô dụng. Bây giờ, tất cả quyền hành đều nằm trong tay Tống trắc phi.
Trước đó, Tống trắc phi chỉ quyên có một vạn lượng (mười ngàn lượng), như vậy ….. với một đứa ty tiện nghèo hèn như Thượng Quan Vãn Thanh thì có thể quyên bao nhiêu?
Dù sao cũng chỉ đến mấy ngàn lượng là cùng, nàng muốn nhìn xem con tiện nhân này bị người cười chê, xấu mặt, sau đó khóc lóc cầu xin nàng như thế nào?
Nhưng, nàng ta lại không biết một việc.
Đó là, Vãn Thanh còn có tận ba mươi tám rương đồ cưới, được đặt ở trong kho của Cổ Uyển. Trong vương phủ này, không một ai dám hiên ngang động đến đồ cưới của nàng, kể cả Tống Trác phi.
Vãn Thanh vừa vào phủ, liền liên tục xảy ra nhiều chuyện rắc rối. Cho nên, Tống trắc phi còn chưa kịp kiếm cớ động vào đồ cưới của nàng. Do đó, ba mươi tám rương đồ cưới không bị sứt mẻ còn nguyên được canh giữ cẩn thận trong kho của Cổ Uyển.
Lã Phượng Kiều vốn cho là Vãn Thanh bị thất sủng, nên trong người không có bao nhiêu bạc, sao có thể hào phóng mà quyên ra mấy vạn lượng bạc.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn Vãn Thanh.
Vãn Thanh cười nhạt, thanh tao dịu dàng, có thể so với hồng mai, ngạo nghễ, ngát hương, lạnh lùng mà quyến rũ. Chỉ một nụ cười đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người trong đình, chỉ thấy nàng nhàn nhạt mở miệng, nói:
"Hồi Tuyết, ba mươi tám rương đồ cưới của bản thế tử phi, có giá trị bao nhiêu?"
"Bẩm thế tử phi, gần một triệu lượng"
"Vậy sao?"
"Vậy thì ….. Bản thế tử phi xin quyên toàn bộ ba mươi tám rương đồ cưới cho nạn dân phương Bắc"
Vãn Thanh nói xong, nhìn Lã Phượng Kiều, thản nhiên mở miệng nhắc nhở:
"Tống trắc phi, những lời vừa rồi mà Lữ tiểu thư đã nói, người chắc cũng nghe rất rõ ràng, bản thế tử phi quyên bao nhiêu, Lữ phủ liền quyên bấy nhiêu. Lữ tiểu thư, lời vừa mới nói không lâu, chắc người chưa gì đã quên chứ, phải không?"
Bên trong đình, thần sắc của tất cả mọi người đều ngây dại, giống như vừa bị người tát vào mặt, nhất thời bất động.
Sắc mặt Lã Phượng Kiều càng khó coi, một triệu lượng … đây không phải là con số nhỏ. Vậy mà nữ nhân này không chút nghĩ ngợi liền quyên hết ra ngoài.
Này … này … ngân sách của Lữ phủ chỗ nào trù nhiều như vậy ngân lượng, bất cẩn ngã ngồi xuống nệm êm phía sau lưng, sắc mặt của Lữ phu nhân càng là khó coi đến cực điểm, có thể so sánh với đáy nồi.
Mọi người trong đình tựa như bị điểm huyện, cơ thể bất động, trừ bỏ người của Lữ gia, trong đó, sắc mặt khó xem nhất chính là Tống trắc phi.
Ba mươi tám rương đồ cưới … đó là đồ vật thuộc về Hán Thành Vương phủ, thuộc về nàng. Con tiện nhân kia mắt không nháy liền quyên hết toàn bộ ra ngoài.
Nàng vì ba mươi tám rương đồ cưới đó mà vắt óc mưu tính đoạt về, khiến bao nhiêu đêm đều ngủ không yên. Sớm biết như vậy, mình hẳn là sớm hành động một chút, không đến mức bị con tiện nhân phá sản này quyên hết ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, trong đình không một tiếng động, nhưng ... Vãn Thanh còn chưa có ý định buông tha những người này, nàng lạnh lùng lên tiếng:
"Giờ phút này, những nạn dân phương Bắc đang chịu đói chịu khát, thậm chí còn bị chết đói chết rét"
"Các vị hẳn là nên góp chút sức lực, mà không phải ở trong này nói khéo như rót mật, lục đục với nhau. Các vị thân là gia quyến trọng thần trong triều đình, có phải là nên vì triều đình mà ra một phần sức lực hay không?"
"Dù nghèo hèn hay phú quý, mọi người đều là con dân của Kim Hạ, là con dân của hoàng thượng, tất cả mọi người đều là đồng bào. Các vị làm sao lại có thể nhẫn tâm khiến mình đồng bào của mình bị đói chết rét chết kia chứ?"
Vãn Thanh nói xong, không nghĩ để ý đến mấy nữ nhân bị nàng trách móc đến ngây người, trực tiếp vung tay một cái, rời khỏi yến tiệc, Hồi Tuyết theo sát phía sau nàng.
Đồng Đồng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm nhanh chóng đứng dậy, một người một câu, lên tiếng:
"Nương tử rất oai, nàng thật là lợi hại"
"Đúng vậy, mẫu thân rất oai"
"Uhm, uhm"
Hai người khen xong, vai kề vai nhanh chóng rời khỏi Thưởng Mai Yến, nhanh chóng chạy đuổi theo bóng dáng phía trước. Trong đình, nhóm người Vãn thanh rời đi thật lâu cũng không có một tiếng động nào vang lên, tựa như nơi không người.
Sau khi nghe những lời Vãn Thanh nói, mọi người trong yến tiệc tựa như uống thần dược, tinh thần hăng hái, hưng phấn quyên bạc ra ngoài, lần quyên bạc này hết sức thành công.
Trước đó, mấy vị phu nhân sau khi nghe Tống trắc phi quyên mười ngàn lượng, sau đó bắt đầu toàn quyên hai, ba ngàn lượng, nhiều nhất là sáu ngàn lượng bạc trắng, cộng lại chưa tới ba mươi lăm ngàn lượng.
Nhưng, sau khi Vãn Thanh rời khỏi thì mỗi người đều quyên từ mười ngàn lượng trở lên. Cứ như vậy đi xuống, thật ra quyên cũng không ít ngân lượng, trợ giúp triều đình một lần thoát qua cửa ải đại nạn.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết rời khỏi Mai Lâm, một đường hồi Cổ Uyển, đi theo phía sau nàng là Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Đồng Đồng.
Đoàn người mới vừa rời khỏi Mai Lâm không bao xa, liền thấy có hai thị vệ đang đi lại đứng chắn đường đi của nhóm người Vãn Thanh, khom người cung kính nói:
"Thế tử phi, vương gia cho mời"
Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn, là thị vệ của Hán Thành Vương phủ, nàng có một chút bất ngờ, không nghĩ tới, ngày hôm nay, vào giờ này phụ vương thế nhưng còn ở trong phủ.
Nàng gật đầu một cái, bốn người liền đi theo phía sau hai thị vệ kia hướng một hướng khác của Mai Lâm mà đi. Đi vòng qua hơn mười góc mai, liền có một tòa đình lâu, nguyên lai bên trong Mai Lâm có tời hai tòa đình lâu, điều này khiến Vãn Thanh cảm thấy bất ngờ.
Đình lâu được che lấp rất kín đáo, bình phong được ngăn xung quanh đình lâu, nhìn không tới bên trong, xung quanh bốn phía của đình lâu trừ bỏ thị vệ của Hán Thành Vương phủ, còn có rất nhiều thị vệ lạ mặt.
Vãn Thanh thần sắc nghiêm nghị, mơ hồ có thể đoán ra, bên trong đình lâu trừ bỏ Hán Thành Vương, chỉ sợ còn có người khác, nhất thời đứng ở bên ngoài đình lâu không dám manh động.
Hai người thị vệ kia đi vào bẩm báo, rất nhanh liền đi ra, cung kính hành lễ:
"Thế tử phi, vương gia cho mời vào"
"Ừ"
Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, Đồng Đồng, cả ba người bước lên thềm đá đi vào bên trong đình lâu. Chỉ thấy, bên trong đình ấm áp như mùa xuân, mấy nhánh hoa mai thơm ngát, khoe sắc xinh đẹp đang nằm trong bình sứ men xanh.
Lúc này, người ngồi ở vị trí chính giữa đình lâu, không ai khác ngoài suy đoán của Vãn Thanh. Quả nhiên, người đó chính là hoàng đế của Kim Hạ quốc, Hạ Hầu Đông Thần, ngồi bên cạnh ông, trừ bỏ Hán Thành Vương, xung quanh còn có một vài vị trọng thần trong triều.
Những người này vừa nhìn thấy Vãn Thanh tiến vào, trong mắt liền lộ ra sắc thái tán thưởng, còn có một chút tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu. Trong lúc nhất thời, thần sắc của mọi người nhìn nàng không giống nhau.
Vãn Thanh cũng lười để ý tới cái nhìn của người khác về nàng, nàng cung kính khom người hướng hoàng thượng thi lễ.
"Gặp qua hoàng thượng, phụ vương"
Hạ Hầu Mặc Viêm cũng cười tủm tỉm, vẻ mặt sáng rọi lên tiếng:
"Gặp qua hoàng bá phụ, phụ vương"
Đồng Đồng đứng ở phía sau hai người cũng cúi xuống hành lễ, nhưng bé không hề nói một lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.