Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 95: Thượng Quan Tử Ngọc bị trừng trị (cuối)
Ngô Tiếu Tiếu
04/02/2017
Phần cuối: Lời tuyên đoán
Hoàng cung Kim Hạ quốc, Thụy Long cung.
Lúc này, trong đại điện, rất yên tĩnh.
Hoàng đế ngồi trên cao, nhìn một người lão nhân đầu tóc bạc trắng, chòm râu thật dài, áo choàng màu xanh đen, hơi có chút phong phạm của tiên phong đạo cốt.
Người này chính là quốc sư Kim Hạ quốc, Văn Nhân quốc sư.Văn Nhân là một Linh Vu sư, người tuyên đoán trước tương lai rất chính xác.
Cho nên hoàng thượng mời hắn tiến cung, đoán trước kết quả về cuộc so tài thách đấu Phượng Hoàng Lệnh này. Ai sẽ là người chiến thắng? Không biết hắn có thể đoán trước điều đó hay không?
Trong điện yên tĩnh không tiếng động, trừ bỏ quốc sư Văn Nhân cùng của hai người đệ tử, còn có Hán Thành Vương, Cẩn Vương, Mộ Dung gia cùng mấy vị trọng thần trong triều, ngồi đầy hai bên đại điện, đồng loạt nhìn quốc sư.
Hoàng đế Hạ Hầu Đông Thần uy nghiêm trầm ổn ngồi ở trên đại điện, kêu ngạo nhìn lướt qua chúng thần trong điện, phát hiện tất cả mọi người rất quan tâm đến kết quả lần này. Tất cả đều nhìn Văn Nhân quốc sư.
"Quốc sư, ngươi có thể đoán trước một chút xem, cuộc so tài thách đấu Phượng Hoàng Lệnh lần này. Kết quả là nước nào chiến thắng hay không?"
Giọng điệu của Hạ Hầu Đông Thần hơi có vẻ ám trầm, một đôi mắt sâu thẳm hiện lên tia hoang mang.
Văn Nhân quốc sư nghe hoàng thượng hỏi xong, liền đứng dậy khom người, chậm rãi mở miệng:
"Bẩm Hoàng Thượng, vi thần vì Hoàng Thượng mà thử xem"
"Quốc sư, thỉnh"
Nguyên lai, phù thủy nếu muốn đoán trước một việc nào đó, phải lấy một người làm mục tiêu. Bằng không, hoàn toàn trống rỗng không đoán được bất kỳ việc gì.
Lấy một nguyên bản, sau đó thử xem vận mệnh của người đó, là có thể xem được một chút chuyện liên quan đến người đó.
Tựa như cuộc so tài thách đấu lần này, chỉ cần xem mệnh số của hoàng thượng, sẽ biết lần này Kim Hạ có thắng trận hay không? Trong đại điện, yên tĩnh không tiếng động, mọi người nhìn quốc sư đại nhân hướng đài cao mà bước.
Hạ Hậu Đông Thần vươn tay ra, Văn Nhân quốc sư vươn tay nắm lấy tay hoàng thượng, nhắm mắt lại, bắt đầu tuyên đoán mệnh số lần này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi người chỉ thấy trên khuôn mặt của Văn Nhân quốc sư tuôn ra ý cười, càng ngày càng dặm, cho đến khi ông mở mắt, ôm quyền đứng dậy:
"Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, Kim Hạ quốc đại thắng"
Lời vừa nói ra, cả điện đều vui mừng, nhất là Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ, Hán Thành Vương Hạ Hầu Đạt Trân cùng Mộ Dung gia lão gia chủ, trên khuôn mặt ba người này đầy ý cười.
Lão quốc sư xem được Kim Hạ quốc chiến thắng, như vậy tuyển thủ Kim Hạ quốc sẽ đánh thắng mấy quốc gia kia, bọn họ có thể nào không cao hứng kia chứ.
Trong đại điện, thậm chí đã có người hướng Cẩn Vương, Hán Thành Vương cùng Mộ Dung gia chúc mừng, nhất thời tiếng nói chuyện không ngừng.
Lão quốc sư nhìn thấy tình huống trước mắt, lại nhìn hoàng thượng, vuốt chòm râu, nụ cười trên mặt mặc dù không giảm, nhưng đã có một chút ngưng trọng.
Hoàng đế Hạ Hầu Đông Thần lập tức biết quốc sư nhất định có chuyện chưa nói xong, giơ tay ngăn lại âm thanh ồn ào trong đại điện, nhìn Văn Nhân quốc sư:
"Quốc sư có chuyện thỉnh nói"
Văn Nhân quốc sư gật đầu, từ từ mở miệng:
"Tuy rằng Kim Hạ thắng, nhưng mà thần nhìn thấy, người đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc là một nữ tử, vì Kim Hạ đoạt thắng lợi"
"Cái gì?"
Lời vừa nói ra, khiến không khí hân hoan trong điện lập tức hạ nhiệt. Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ, Hán Thành Vương Hạ Hầu Đạt Trân, cùng với gia chủ Mộ Dung gia trên mặt khoác lên thần sắc lạnh lẽo.
Không nghĩ tới, người vì Kim Hạ quốc đánh thắng cuộc tranh tài lần này lại là một nữ tử, điều này sao có thể, Hán Thành Vương dẫn đầu, bình tĩnh mở miệng:
"Hoàng Thượng, căn bản không hề tồn tại nữ tử trong đội hình tuyển thủ. Lần này, thần đệ công khai chọn lựa, nếu thật có người như vậy xuất hiện, sao thần đệ lại không biết kia chứ"
Gia chủ Mộ Dung gia cũng đứng dậy, trầm giọng bẩm báo:
"Đúng vậy, bẩm Hoàng Thượng, thần cũng không có biết có nữ tử trong đội hình tuyển thủ lần này"
"Nếu như ngay cả Cẩn Vương, Duẫn Quận Vương bọn họ đánh không thắng mấy người tuyển thủ kia, thì dựa vào cái gì một nữ tử có thể đánh thắng tuyển thủ của mấy quốc gia kia"
Đối với Huyền Lực tu vi của Duẫn Quận Vương cùng Cẩn Vương, trên đại điện rất nhiều người đều tận mắt chứng kiến.
Quả thật rất cao, cũng được xem như cao thủc của Kim Hạ quốc, bọn họ đánh không lại, thì làm sao mà một nữ tử có thể đánh bại được tuyển thủ của Thương Lang quốc kia chứ.
Bất luận như thế nào, điều này rất không có khả năng xảy ra.
Có phải là lão quốc sư đã đoán sai rồi hay không?
Hoàng đế nghe xong, nhìn Văn Nhân quốc sư, Văn Nhân quốc sư nhất thời cũng không có biện pháp giải thích điều này, trầm giọng mở miệng:
"Hoàng Thượng, bất kể là ai chiến thắng cuộc tranh tài này, thần tuyên đoán được, chính là chuyện vui. Tin rằng, ý trời đều có lý lẽ riêng của mình, ba ngày sau tất rõ ràng"
Hạ Hầu Đông Thần gật đầu đồng ý, quốc sư tuyên đoán trước là hỉ sự. Cho dù là ai chiến thắng cuộc tranh tài này, chẳng phải đó là hỉ sự của Kim Hạ quốc sao, mà mục đích của hắn là lấy được Phượng Hoàng Lệnh.
"Quốc sư nói có lý, chỉ cần là người Kim Hạ quốc đánh bại tuyển thủ quốc gia khác, bất kể là ai, thăng quan tiến tước, trẫm nhất định sẽ có thưởng"
Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, vốn cả đại điện đang chìm ngập trong niềm hân hoan, nay một tiếng vang cũng không có.
Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ cùng đám người Hán Thành Vương vẻ mặt đều không được tự nhiên.
Nếu là sự thật chính là một người nữ tử chiến thắng cuộc tranh tài này. Mặc dù còn chưa chắc chắn, nhưng chẳng lẽ bọn họ còn không bằng một nữ tử hay sao?
Ba ngày sau.
Thời tiết rất đẹp, trời xanh mây trắng. Từ sáng sớm, người người trong Sở kinh bắt đầu khởi động, xe ngựa xa hoa nhiều như nước chảy, một đường tiến thẳng về giáo phường hoàng gia .
Giáo phường hoàng gia bởi vì có diện tích cực kỳ rộng lớn. Cho nên được xây tại vùng ngoại ô, phạm vi mấy trăm dặm, bốn phía hơn mười trượng tường cao bao bọc lấy.
Lúc này, trên tường cao cắm rất nhiều lá cờ đủ màu đủ dạng, nhìn rất vui mắt. Trước cửa giáo phường, xe ngựa xa hoa xếp hàng ngay ngắn, thị vệ hoàng gia thân mặc giáp màu đen, trông rất uy vũ, bảo hộ vệ bốn phía.
Phụ trách tiếp đãi các sứ thần, cùng với người trong xã hội thượng lưu chính là Hộ Bộ Thị Lang cùng Lễ Bộ Thị Lang. Nhị vị đại nhân mang theo một số hạ thần trong triều, cung nghênh mỗi vị khách nhân, có tên trong trong danh sách.
Trong lúc nhất thời, tiến tiến xuất xuất, dòng người như nước, hết sức náo nhiệt.
Sáng sớm, Vãn Thanh liền bị bé làm náo loạn cả lên, vội vàng thu thập chỉnh tề, Thượng Quan hạo cũng đã tới. Ba người cùng nhau dùng xong điểm tâm, liền cùng nhau đi qua phủ chính bên kia.
Cùng đám người Đại bá phụ, cùng nhau đi đến giáo phường hoàng gia. Hôm nay, không giống với lần chọn lựa thi đấu trước, chỉ cần báo danh liền có thể tiến vào.
Lúc này đây, là quan hệ đến an nguy của sứ thần các nước, cho nên việc ra vào rất nghiêm cẩn. Bọn họ nếu muốn vào trong chỉ có thể đi theo phái sau Thượng Quan gia chủ, mới có thể tiến vào.
Nếu một mình đi trước, người phụ trách tiếp đãi chưa hẳn đã cho bọn họ đi vào.
Một hàng bốn người mang theo mấy người hộ vệ ra khỏi phủ. Ai ngờ trước cửa, Thượng Quan Liên Tinh cùng Thượng Quan Lãnh Tâm thế nhưng đang chờ, vừa nhìn thấy Thượng Quan Hạo xuất hiện, liền điềm đạm đáng yêu cầu khẩn:
"Phụ thân, chúng con cũng muốn đi xem một chút, phụ thân mang chúng con cùng nhau đi xem nha"
Thượng Quan Hạo nghe vậy bọn họ làm khó dễ, nhíu mày nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng:
"Nếu mà các nàng muốn đi, liền cùng đi đi"
Thượng Quan Liên Tinh cùng Thượng Quan Lãnh Tâm nghe vậy, đã sớm tươi cười, hướng Vãn Thanh nói lời cảm tạ:
"Cảm ơn đại tỷ"
Hai người lập tức nhanh như gió trèo lên xe ngựa, Thượng Quan Hạo thở dài một hơi, vươn tay bế Đồng Đồng, phân phó:
"Đi thôi"
Một hàng mấy người, hai chiếc xe ngựa hướng phủ chính mà đi, thời điểm bọn họ tới nơi, mọi người đã ở trước cửa lớn, đã có mấy chiếc xe ngựa đứng chờ, đang chuẩn bị xuất phát.
Hôm nay bên này đi rất nhiều người, trừ bỏ đám người Đại bá phụ, còn dẫn theo không ít nữ tử, Nguyệt Phượng cùng Loan Thư và một vài thứ nữ khác.
Vãn Thanh nhíu mày, Đại bá phụ sao lại mang theo quá nhiều nữ tử như vậy? Trước đây chỉ mang theo có hai ba người, lúc này đây sao lại ngoại lệ …
Kỳ thực, nàng không biết, Thượng Quan Chử là vì nghe được tin tức, Văn Nhân quốc sư tuyên đoán, nói , lần này Kim Hạ quốc đại thắng, là do một người nữ tử đánh bại tuyển thủ của các quốc gia khác.
Cho nên Thượng Quan Chử liền thêm một cái tư tâm, hi vọng người nữ tử thần bí kia là người của Thượng Quan gia, là một trong những nữ nhi của ông. Bất kể như thế nào, chỉ cần có lời nói này, hắn đương nhiên phải thử một chút.
Chẳng những là Thượng Quan gia, mà ngay cà ngũ đại thế gia cũng đều dẫn theo rất nhiều nữ tử đi theo.
Toàn giáo phường hoàng gia, liếc nhìn qua lại, sắc màu rực rỡ, không giống tỷ võ, ngược lại giống như là đại hội xem mắt.
Thời điểm Vãn Thanh đến, thì đã có rất nhiều người đi vào trong. Ngoài cửa còn có không ít người đang lần lượt tiến vào, không khí trang nghiêm ngoài cửa giáo phường.
Thị vệ hoàng gia tuần tra thành đội, khôi giáp màu đen uy vũ sinh phong, làm cho người ta không dám khinh thường.
Vài vị đại nhân trong triều phụ trách đăng ký, vừa nhìn thấy người Thượng Quan gia tới, tuy rằng không muốn gặp, nhưng mà cũng không dám làm quá mức.
Tất nhiên vị gia chủ Thượng Quan gia này vẫn còn là một vị Hầu gia. Mặc dù không có thực lực cùng quyền lực, nhưng so với những quan viên này, vẫn còn có chút uy nghi. Cho nên cả đám thuận lợi vào giáo phường.
Vừa đi vào giáo phường hoàng gia, không có cảm nhận gì hết, chỉ có một cảm giác, quá nhiều người, chỗ chỗ đều là người, tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa …
Hương thơm son phấn thơm nứt mũi, quần này áo nọ đủ màu sắc, nhìn qua trong giống kỹ viên hơn. Nào cón có tôn nghiêm của giáo phường hoàng gia.
Vãn Thanh ôm Thượng Quan Đồng, đi theo phía sau bọn người Đại bá phụ đi vào trong, dọc theo đường đi chỉ nghe được tiếg bé kinh hô liên tục:
"Mẫu thân, thật là nhiều người nha"
"Oa, mẫu thân, nơi này thật lớn nha"
Vị trí của Thượng Quan gia ở phía sau một chút, mọi người theo Thượng Quan gia chủ tìm vị trí rồi ngồi xuống. Mấy người Thượng Quan gia liền tự động đi tìm người quen ngồi nói chuyện.
Khi thấy người quen liền ngồi ở vị trí gần bên, cùng nhau đánh giá, cùng người bên cạnh ngồi nói chuyện, cùng nhau nghị luận .Vãn Thanh không để ý đến người khác, trong lòng thầm đánh giá giáo phường hoàng gia này.
Không gian cực kỳ rộng lớn, nhìn không thấy điểm dừng, ngay trung tâm giáo phường, có một Bạch Ngọc đài, cao ba trượng, dài hơn mười trượng, dưới đài có thể quan sát toàn bộ.
Đài cao ngay phía trước, bậc thềm làm bằng ngọc tầng tầng lớp lớp, trên cùng chính là ghế ngồi hình rồng được làm bằng vàng cực kỳ xa hoa. Đây hẳn là chỗ ngồi của hoàng đế Kim Hạ quốc.
Tầng thứ nhất trên thềm đá, sắp một hàng ghế ngồi xa hoa rực rỡ, sau đó là hàng thứ hai, hàng thứ ba, mỗi một hàng đều có bài trí, trà rượu và trái cây, xung quanh trang trí thêm rất nhiều hoa tươi.
Vãn Thanh đang đánh già đến nhập thần, chợt nghe giọng nói vang dội:
"Sứ thần Long Phiên đến"
Âm thanh lan tràn khắp giáo phường, tiếng ầm ĩ lập tức biến mất, toàn giáo phường không tiếng động, ánh mắt mọi người đều dời về phía cổng giáo phường.
Chỉ thấy thị vệ hoàng gia mở đường, động tác chỉnh tề nhanh chóng, bay vào, đứng đều ở hai bên đường, đồng loạt cung nghênh sứ thần Long Phiên.
Trong lúc nhất thời, xung quanh có giọng nói chuyện thì thầm.
"Oa, Long Phiên cử hoàng tử đến làm sứ thần sao? Bộ dạng thật tuấn mỹ nha"
Vãn Thanh nhìn người nói chuyện kia, nàng kia thẹn thùng dùng khăn che mặt, có vẻ như rất thẹn thùng, khuôn mặt đỏ tươi, mềm mại mười phần.
Vãn Thanh xem ở trong mắt, không khỏi buồn cười, chợt thấy con kích động leo đến trên đùi nàng, hướng về phía những người đó kêu lên:
"Diệu thúc thúc, Diệu thúc thúc"
Bé đột nhiên kêu lên làm kinh động đến những người xung quanh, cũng kinh động đến Vãn Thanh, Vãn Thanh hoảng sợ, vội vươn tay ra che miệng bé lại
"Đồng Đồng, con làm gì đó?"
Đồng Đồng lắc đầu, dùng ngón tay nhỏ chỉ chỉ sứ thần Long Phiên quốc, chi chi ngô ngô mở miệng:
"Mẫu thân, mau nhìn, là Diệu thúc thúc, thúc ấy cũng đến đây này"
Vãn Thanh nghe xong lời nói của bé, ngẩng đầu nhìn qua, vừa đúng lúc, một người quay lại đầu nhìn sang. Khuôn mặt ôn nhuận như nắng ấm, ánh mắt trong suốt trong chợt lóe lên nghi hoặc, quanh thân phát ra ánh sáng rực rỡ.
Trong nháy mắt, gương mặt của nàng tràn đầy lo lắng, hắn quả nhiên chính là Long Diệu. Vãn Thanh ngẩn người, rất nhanh phục hồi lại tinh thần.
Lại nhìn thêm một lần nữa, chỉ còn kịp thấy một mảnh tay áo màu xanh ngọc bay bay trong gió, máy tóc đen như mực đang nhảy múa trong không trung. Trong nháy mắt, ung dung xinh đẹp đến quý phái.
Hoàng cung Kim Hạ quốc, Thụy Long cung.
Lúc này, trong đại điện, rất yên tĩnh.
Hoàng đế ngồi trên cao, nhìn một người lão nhân đầu tóc bạc trắng, chòm râu thật dài, áo choàng màu xanh đen, hơi có chút phong phạm của tiên phong đạo cốt.
Người này chính là quốc sư Kim Hạ quốc, Văn Nhân quốc sư.Văn Nhân là một Linh Vu sư, người tuyên đoán trước tương lai rất chính xác.
Cho nên hoàng thượng mời hắn tiến cung, đoán trước kết quả về cuộc so tài thách đấu Phượng Hoàng Lệnh này. Ai sẽ là người chiến thắng? Không biết hắn có thể đoán trước điều đó hay không?
Trong điện yên tĩnh không tiếng động, trừ bỏ quốc sư Văn Nhân cùng của hai người đệ tử, còn có Hán Thành Vương, Cẩn Vương, Mộ Dung gia cùng mấy vị trọng thần trong triều, ngồi đầy hai bên đại điện, đồng loạt nhìn quốc sư.
Hoàng đế Hạ Hầu Đông Thần uy nghiêm trầm ổn ngồi ở trên đại điện, kêu ngạo nhìn lướt qua chúng thần trong điện, phát hiện tất cả mọi người rất quan tâm đến kết quả lần này. Tất cả đều nhìn Văn Nhân quốc sư.
"Quốc sư, ngươi có thể đoán trước một chút xem, cuộc so tài thách đấu Phượng Hoàng Lệnh lần này. Kết quả là nước nào chiến thắng hay không?"
Giọng điệu của Hạ Hầu Đông Thần hơi có vẻ ám trầm, một đôi mắt sâu thẳm hiện lên tia hoang mang.
Văn Nhân quốc sư nghe hoàng thượng hỏi xong, liền đứng dậy khom người, chậm rãi mở miệng:
"Bẩm Hoàng Thượng, vi thần vì Hoàng Thượng mà thử xem"
"Quốc sư, thỉnh"
Nguyên lai, phù thủy nếu muốn đoán trước một việc nào đó, phải lấy một người làm mục tiêu. Bằng không, hoàn toàn trống rỗng không đoán được bất kỳ việc gì.
Lấy một nguyên bản, sau đó thử xem vận mệnh của người đó, là có thể xem được một chút chuyện liên quan đến người đó.
Tựa như cuộc so tài thách đấu lần này, chỉ cần xem mệnh số của hoàng thượng, sẽ biết lần này Kim Hạ có thắng trận hay không? Trong đại điện, yên tĩnh không tiếng động, mọi người nhìn quốc sư đại nhân hướng đài cao mà bước.
Hạ Hậu Đông Thần vươn tay ra, Văn Nhân quốc sư vươn tay nắm lấy tay hoàng thượng, nhắm mắt lại, bắt đầu tuyên đoán mệnh số lần này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi người chỉ thấy trên khuôn mặt của Văn Nhân quốc sư tuôn ra ý cười, càng ngày càng dặm, cho đến khi ông mở mắt, ôm quyền đứng dậy:
"Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, Kim Hạ quốc đại thắng"
Lời vừa nói ra, cả điện đều vui mừng, nhất là Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ, Hán Thành Vương Hạ Hầu Đạt Trân cùng Mộ Dung gia lão gia chủ, trên khuôn mặt ba người này đầy ý cười.
Lão quốc sư xem được Kim Hạ quốc chiến thắng, như vậy tuyển thủ Kim Hạ quốc sẽ đánh thắng mấy quốc gia kia, bọn họ có thể nào không cao hứng kia chứ.
Trong đại điện, thậm chí đã có người hướng Cẩn Vương, Hán Thành Vương cùng Mộ Dung gia chúc mừng, nhất thời tiếng nói chuyện không ngừng.
Lão quốc sư nhìn thấy tình huống trước mắt, lại nhìn hoàng thượng, vuốt chòm râu, nụ cười trên mặt mặc dù không giảm, nhưng đã có một chút ngưng trọng.
Hoàng đế Hạ Hầu Đông Thần lập tức biết quốc sư nhất định có chuyện chưa nói xong, giơ tay ngăn lại âm thanh ồn ào trong đại điện, nhìn Văn Nhân quốc sư:
"Quốc sư có chuyện thỉnh nói"
Văn Nhân quốc sư gật đầu, từ từ mở miệng:
"Tuy rằng Kim Hạ thắng, nhưng mà thần nhìn thấy, người đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc là một nữ tử, vì Kim Hạ đoạt thắng lợi"
"Cái gì?"
Lời vừa nói ra, khiến không khí hân hoan trong điện lập tức hạ nhiệt. Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ, Hán Thành Vương Hạ Hầu Đạt Trân, cùng với gia chủ Mộ Dung gia trên mặt khoác lên thần sắc lạnh lẽo.
Không nghĩ tới, người vì Kim Hạ quốc đánh thắng cuộc tranh tài lần này lại là một nữ tử, điều này sao có thể, Hán Thành Vương dẫn đầu, bình tĩnh mở miệng:
"Hoàng Thượng, căn bản không hề tồn tại nữ tử trong đội hình tuyển thủ. Lần này, thần đệ công khai chọn lựa, nếu thật có người như vậy xuất hiện, sao thần đệ lại không biết kia chứ"
Gia chủ Mộ Dung gia cũng đứng dậy, trầm giọng bẩm báo:
"Đúng vậy, bẩm Hoàng Thượng, thần cũng không có biết có nữ tử trong đội hình tuyển thủ lần này"
"Nếu như ngay cả Cẩn Vương, Duẫn Quận Vương bọn họ đánh không thắng mấy người tuyển thủ kia, thì dựa vào cái gì một nữ tử có thể đánh thắng tuyển thủ của mấy quốc gia kia"
Đối với Huyền Lực tu vi của Duẫn Quận Vương cùng Cẩn Vương, trên đại điện rất nhiều người đều tận mắt chứng kiến.
Quả thật rất cao, cũng được xem như cao thủc của Kim Hạ quốc, bọn họ đánh không lại, thì làm sao mà một nữ tử có thể đánh bại được tuyển thủ của Thương Lang quốc kia chứ.
Bất luận như thế nào, điều này rất không có khả năng xảy ra.
Có phải là lão quốc sư đã đoán sai rồi hay không?
Hoàng đế nghe xong, nhìn Văn Nhân quốc sư, Văn Nhân quốc sư nhất thời cũng không có biện pháp giải thích điều này, trầm giọng mở miệng:
"Hoàng Thượng, bất kể là ai chiến thắng cuộc tranh tài này, thần tuyên đoán được, chính là chuyện vui. Tin rằng, ý trời đều có lý lẽ riêng của mình, ba ngày sau tất rõ ràng"
Hạ Hầu Đông Thần gật đầu đồng ý, quốc sư tuyên đoán trước là hỉ sự. Cho dù là ai chiến thắng cuộc tranh tài này, chẳng phải đó là hỉ sự của Kim Hạ quốc sao, mà mục đích của hắn là lấy được Phượng Hoàng Lệnh.
"Quốc sư nói có lý, chỉ cần là người Kim Hạ quốc đánh bại tuyển thủ quốc gia khác, bất kể là ai, thăng quan tiến tước, trẫm nhất định sẽ có thưởng"
Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, vốn cả đại điện đang chìm ngập trong niềm hân hoan, nay một tiếng vang cũng không có.
Cẩn Vương Hạ Hầu Lạc Vũ cùng đám người Hán Thành Vương vẻ mặt đều không được tự nhiên.
Nếu là sự thật chính là một người nữ tử chiến thắng cuộc tranh tài này. Mặc dù còn chưa chắc chắn, nhưng chẳng lẽ bọn họ còn không bằng một nữ tử hay sao?
Ba ngày sau.
Thời tiết rất đẹp, trời xanh mây trắng. Từ sáng sớm, người người trong Sở kinh bắt đầu khởi động, xe ngựa xa hoa nhiều như nước chảy, một đường tiến thẳng về giáo phường hoàng gia .
Giáo phường hoàng gia bởi vì có diện tích cực kỳ rộng lớn. Cho nên được xây tại vùng ngoại ô, phạm vi mấy trăm dặm, bốn phía hơn mười trượng tường cao bao bọc lấy.
Lúc này, trên tường cao cắm rất nhiều lá cờ đủ màu đủ dạng, nhìn rất vui mắt. Trước cửa giáo phường, xe ngựa xa hoa xếp hàng ngay ngắn, thị vệ hoàng gia thân mặc giáp màu đen, trông rất uy vũ, bảo hộ vệ bốn phía.
Phụ trách tiếp đãi các sứ thần, cùng với người trong xã hội thượng lưu chính là Hộ Bộ Thị Lang cùng Lễ Bộ Thị Lang. Nhị vị đại nhân mang theo một số hạ thần trong triều, cung nghênh mỗi vị khách nhân, có tên trong trong danh sách.
Trong lúc nhất thời, tiến tiến xuất xuất, dòng người như nước, hết sức náo nhiệt.
Sáng sớm, Vãn Thanh liền bị bé làm náo loạn cả lên, vội vàng thu thập chỉnh tề, Thượng Quan hạo cũng đã tới. Ba người cùng nhau dùng xong điểm tâm, liền cùng nhau đi qua phủ chính bên kia.
Cùng đám người Đại bá phụ, cùng nhau đi đến giáo phường hoàng gia. Hôm nay, không giống với lần chọn lựa thi đấu trước, chỉ cần báo danh liền có thể tiến vào.
Lúc này đây, là quan hệ đến an nguy của sứ thần các nước, cho nên việc ra vào rất nghiêm cẩn. Bọn họ nếu muốn vào trong chỉ có thể đi theo phái sau Thượng Quan gia chủ, mới có thể tiến vào.
Nếu một mình đi trước, người phụ trách tiếp đãi chưa hẳn đã cho bọn họ đi vào.
Một hàng bốn người mang theo mấy người hộ vệ ra khỏi phủ. Ai ngờ trước cửa, Thượng Quan Liên Tinh cùng Thượng Quan Lãnh Tâm thế nhưng đang chờ, vừa nhìn thấy Thượng Quan Hạo xuất hiện, liền điềm đạm đáng yêu cầu khẩn:
"Phụ thân, chúng con cũng muốn đi xem một chút, phụ thân mang chúng con cùng nhau đi xem nha"
Thượng Quan Hạo nghe vậy bọn họ làm khó dễ, nhíu mày nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng:
"Nếu mà các nàng muốn đi, liền cùng đi đi"
Thượng Quan Liên Tinh cùng Thượng Quan Lãnh Tâm nghe vậy, đã sớm tươi cười, hướng Vãn Thanh nói lời cảm tạ:
"Cảm ơn đại tỷ"
Hai người lập tức nhanh như gió trèo lên xe ngựa, Thượng Quan Hạo thở dài một hơi, vươn tay bế Đồng Đồng, phân phó:
"Đi thôi"
Một hàng mấy người, hai chiếc xe ngựa hướng phủ chính mà đi, thời điểm bọn họ tới nơi, mọi người đã ở trước cửa lớn, đã có mấy chiếc xe ngựa đứng chờ, đang chuẩn bị xuất phát.
Hôm nay bên này đi rất nhiều người, trừ bỏ đám người Đại bá phụ, còn dẫn theo không ít nữ tử, Nguyệt Phượng cùng Loan Thư và một vài thứ nữ khác.
Vãn Thanh nhíu mày, Đại bá phụ sao lại mang theo quá nhiều nữ tử như vậy? Trước đây chỉ mang theo có hai ba người, lúc này đây sao lại ngoại lệ …
Kỳ thực, nàng không biết, Thượng Quan Chử là vì nghe được tin tức, Văn Nhân quốc sư tuyên đoán, nói , lần này Kim Hạ quốc đại thắng, là do một người nữ tử đánh bại tuyển thủ của các quốc gia khác.
Cho nên Thượng Quan Chử liền thêm một cái tư tâm, hi vọng người nữ tử thần bí kia là người của Thượng Quan gia, là một trong những nữ nhi của ông. Bất kể như thế nào, chỉ cần có lời nói này, hắn đương nhiên phải thử một chút.
Chẳng những là Thượng Quan gia, mà ngay cà ngũ đại thế gia cũng đều dẫn theo rất nhiều nữ tử đi theo.
Toàn giáo phường hoàng gia, liếc nhìn qua lại, sắc màu rực rỡ, không giống tỷ võ, ngược lại giống như là đại hội xem mắt.
Thời điểm Vãn Thanh đến, thì đã có rất nhiều người đi vào trong. Ngoài cửa còn có không ít người đang lần lượt tiến vào, không khí trang nghiêm ngoài cửa giáo phường.
Thị vệ hoàng gia tuần tra thành đội, khôi giáp màu đen uy vũ sinh phong, làm cho người ta không dám khinh thường.
Vài vị đại nhân trong triều phụ trách đăng ký, vừa nhìn thấy người Thượng Quan gia tới, tuy rằng không muốn gặp, nhưng mà cũng không dám làm quá mức.
Tất nhiên vị gia chủ Thượng Quan gia này vẫn còn là một vị Hầu gia. Mặc dù không có thực lực cùng quyền lực, nhưng so với những quan viên này, vẫn còn có chút uy nghi. Cho nên cả đám thuận lợi vào giáo phường.
Vừa đi vào giáo phường hoàng gia, không có cảm nhận gì hết, chỉ có một cảm giác, quá nhiều người, chỗ chỗ đều là người, tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa …
Hương thơm son phấn thơm nứt mũi, quần này áo nọ đủ màu sắc, nhìn qua trong giống kỹ viên hơn. Nào cón có tôn nghiêm của giáo phường hoàng gia.
Vãn Thanh ôm Thượng Quan Đồng, đi theo phía sau bọn người Đại bá phụ đi vào trong, dọc theo đường đi chỉ nghe được tiếg bé kinh hô liên tục:
"Mẫu thân, thật là nhiều người nha"
"Oa, mẫu thân, nơi này thật lớn nha"
Vị trí của Thượng Quan gia ở phía sau một chút, mọi người theo Thượng Quan gia chủ tìm vị trí rồi ngồi xuống. Mấy người Thượng Quan gia liền tự động đi tìm người quen ngồi nói chuyện.
Khi thấy người quen liền ngồi ở vị trí gần bên, cùng nhau đánh giá, cùng người bên cạnh ngồi nói chuyện, cùng nhau nghị luận .Vãn Thanh không để ý đến người khác, trong lòng thầm đánh giá giáo phường hoàng gia này.
Không gian cực kỳ rộng lớn, nhìn không thấy điểm dừng, ngay trung tâm giáo phường, có một Bạch Ngọc đài, cao ba trượng, dài hơn mười trượng, dưới đài có thể quan sát toàn bộ.
Đài cao ngay phía trước, bậc thềm làm bằng ngọc tầng tầng lớp lớp, trên cùng chính là ghế ngồi hình rồng được làm bằng vàng cực kỳ xa hoa. Đây hẳn là chỗ ngồi của hoàng đế Kim Hạ quốc.
Tầng thứ nhất trên thềm đá, sắp một hàng ghế ngồi xa hoa rực rỡ, sau đó là hàng thứ hai, hàng thứ ba, mỗi một hàng đều có bài trí, trà rượu và trái cây, xung quanh trang trí thêm rất nhiều hoa tươi.
Vãn Thanh đang đánh già đến nhập thần, chợt nghe giọng nói vang dội:
"Sứ thần Long Phiên đến"
Âm thanh lan tràn khắp giáo phường, tiếng ầm ĩ lập tức biến mất, toàn giáo phường không tiếng động, ánh mắt mọi người đều dời về phía cổng giáo phường.
Chỉ thấy thị vệ hoàng gia mở đường, động tác chỉnh tề nhanh chóng, bay vào, đứng đều ở hai bên đường, đồng loạt cung nghênh sứ thần Long Phiên.
Trong lúc nhất thời, xung quanh có giọng nói chuyện thì thầm.
"Oa, Long Phiên cử hoàng tử đến làm sứ thần sao? Bộ dạng thật tuấn mỹ nha"
Vãn Thanh nhìn người nói chuyện kia, nàng kia thẹn thùng dùng khăn che mặt, có vẻ như rất thẹn thùng, khuôn mặt đỏ tươi, mềm mại mười phần.
Vãn Thanh xem ở trong mắt, không khỏi buồn cười, chợt thấy con kích động leo đến trên đùi nàng, hướng về phía những người đó kêu lên:
"Diệu thúc thúc, Diệu thúc thúc"
Bé đột nhiên kêu lên làm kinh động đến những người xung quanh, cũng kinh động đến Vãn Thanh, Vãn Thanh hoảng sợ, vội vươn tay ra che miệng bé lại
"Đồng Đồng, con làm gì đó?"
Đồng Đồng lắc đầu, dùng ngón tay nhỏ chỉ chỉ sứ thần Long Phiên quốc, chi chi ngô ngô mở miệng:
"Mẫu thân, mau nhìn, là Diệu thúc thúc, thúc ấy cũng đến đây này"
Vãn Thanh nghe xong lời nói của bé, ngẩng đầu nhìn qua, vừa đúng lúc, một người quay lại đầu nhìn sang. Khuôn mặt ôn nhuận như nắng ấm, ánh mắt trong suốt trong chợt lóe lên nghi hoặc, quanh thân phát ra ánh sáng rực rỡ.
Trong nháy mắt, gương mặt của nàng tràn đầy lo lắng, hắn quả nhiên chính là Long Diệu. Vãn Thanh ngẩn người, rất nhanh phục hồi lại tinh thần.
Lại nhìn thêm một lần nữa, chỉ còn kịp thấy một mảnh tay áo màu xanh ngọc bay bay trong gió, máy tóc đen như mực đang nhảy múa trong không trung. Trong nháy mắt, ung dung xinh đẹp đến quý phái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.