Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 126: Tiểu nhân âm hiểm (2)
Ngô Tiếu Tiếu
24/03/2017
Phần 2: Hôn sự của Thượng Quan Lãnh Tâm
Trong phòng khách nhất thời an tĩnh lại, hai mẹ con rất nhanh liền dùng xong cơm chiều.
Bà vú Trương thị bế Chiêu Chiêu đi tới, miệng lải nhải nói:
"Mọi người xem này, tiểu tổ tông này liếc mắt nhìn không thấy Đồng Đồng đâu, liền chi chi ngô ngô náo loạn không ngừng, thật tức chết người đi được mà, so với nam nhân còn khó hầu hạ hơn"
Nguyên lai trước đó Chiêu Chiêu không ngủ quên ở trên xe ngựa, Đồng Đồng liền để cho bà vú bế nó trở về phòng ngủ.
Ai ngờ nó vừa tỉnh ngủ, không thấy bóng dáng Đồng Đồng đâu, hơn nữa còn bị Trương thị nhốt ở trong phòng, liền nổi giận. Ở trong phòng nhảy lung tung làm nháo loạn cả căn phòng.
Bà vú Trương thị tức giận nhưng không thể làm gì nó, không còn cách nào khác, đành phải đưa tới đây.
Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy Đồng Đồng, vội nhảy đến trên đùi Đồng Đồng, vẻ mặt ủy khuất nhìn Đồng Đồng. Trong ánh mắt còn tràn ngập nước mắt, nhìn rất tội, có vẻ như có ai đó đã ức hiếp nó không bằng.
Rõ ràng là nó đang lên án bà vú, Vãn Thanh nhìn thấy nó biểu hiện như vậy trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, vươn ra một chiếc đũa, gõ gõ đầu của nó một cái, mở miệng trêu ghẹo nó:
"Ngươi trưng ra khuôn mặt tội nghiệp đó làm gì, hả? Ở đây nào có ai dám đắc tội với ngươi, chỉ có ngươi quậy phá người khác thôi"
Chiêu Chiêu lập tức rụt đầu vào sâu trong lòng Đồng Đồng, Đồng Đồng lấy ra một viên đan dược đút cho nó ăn,mở miệng dỗ nó:
"Được rồi, được rồi. Chiêu Chiêu đừng thương tâm, đến, ăn đi, chắc ngươi đói rồi phải không?"
Khỉ con lập tức cao hứng, nhưng vẫn chưa quên nhô đầu ra nhìn Vãn Thanh liếc mắt một cái, trong mắt rõ ràng có chút đắc ý.
Vãn Thanh dở khóc dở cười trừng nó, chợt nhớ tới chuyện Tôn Hàm muốn tới gặp mình, liền phân phó bà vú mang Đồng Đồng đi xuống.
"Bà vú, mang Đồng Đồng đi xuống rửa mặt nghỉ ngơi đi"
"Dạ, tiểu thư"
Bà vú mỉm cười, lên tiếng trả lời.
Trong phòng khách, Hồi Tuyết thấy Vãn Thanh đã dùng bữa xong, liền phân phó tiểu nha hoàn lui xuống, sau đó nhanh chóng phi thân ra cửa sau hậu viện chờ người.
Không lâu sau quả nhiên Tôn Hàm đã đến, liền dẫn hắn theo cửa sổ phi vào trong.
"Lão đại, Lưu Ly Lệnh đã được chế tác hoàn thành rất tốt, mời người xem qua"
Tôn hàm vừa nhìn thấy Vãn Thanh kích động mở miệng nói lột hơi, từ trong lòng ngực lấy ra một hộp bạch ngọc, đưa tới trước mặt Vãn Thanh.
Hộp ngọc được làm từ đá quý thượng đẳng, hoa văn được điêu khắc tinh xảo, vừa mở ra liền có một tia sáng rực rỡ chói mắt bắn ra xung quanh.
Vật trong hộp chính là lệnh bài được làm bằng ngọc Lưu Ly, lệnh bài mang hình dáng đầu ưng thân rắn. Lưu Ly Lệnh được chế tạo rất khéo, rất xinh đẹp.
Vãn Thanh lấy ra, vuốt ve, cảm giác vô cùng tốt, tiếp tục quan sát thấy đường nét bằng phẳng, hoa văn rõ ràng.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn, Lưu Ly Lênh không có một chút tỳ vết, Vãn Thanh quan sát thêm mấy lần, hài lòng nở nụ cười.
Tuy rằng nàng cùng Đàm Đài Văn Hạo đang bất hòa, nhưng mà làm ăn là làm ăn, công ra công.
Đối với những sản phẩm tự nàng chế tác, nàng vốn có yêu cầu rất cao, rất nghiêm khắc. Mỗi một kiện thành phẩm đều phải hoàn mĩ xuất sắc , không thể có bất luận một chút tỳ vết.
Đây cũng là lý do vì sao Lưu Ly Phẩm lại đắt tiền đến như thế.
Những món Lưu Ly Phẩm này phải dùng đá Lưu Ly tinh chất, phải đập vỡ khối ngọc một lượng vừa đúng phần cần chế tác rồi mài một cách tinh vi, làm sao cho khi thành phẩm sản phẩm không có một chút tỳ vết nào.
Nếu sai phạm, bắt buộc phải bỏ phần Ngọc Lưu Ly đó mà làm lại từ đầu, tốn rất nhiều công sức.
"Ừ, không tệ, khiến ngươi hao tâm tổn trí rồi. Giờ hãy giao cái này đến tận tay Đàm Đài Văn Hạo đi"
"Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm ngay"
Tôn Hàm gật đầu, đem Lưu Ly Lệnh bỏ vào trong hộp bạch ngọc, cất trở vào trong lòng ngực, đang định rời đi, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết hình như đang chịu đựng điều gì đó, liền quan tâm hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Hắn rời kinh đã gần hai tháng, nên vốn không biết có những chuyện gì xảy ra trong kinh, nhìn sắc mặt của lão đại cùng Hồi Tuyết tựa hồ đang rất khó chịu.
Kỳ thực Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, vì nhìn thấy Lưu Ly Lệnh liền nghĩ tới Đàm Đài Văn Hạo, cho nên sắc mặt mới khó coi đến như vậy.
Vãn Thanh nghe Tôn Hàm hỏi xong, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh liền cười lắc đầu:
"Không có việc gì, ngươi đi đi, mau chóng đem thứ này giao đến tận tay hắn, đừng quên đóng ngân phiếu một trăm ngàn lượng"
"Dạ, rõ"
Tôn Hàm gật đầu, Hồi Tuyết bổng nhớ tới một chuyện khác:
"Sau khi trở về, ngươi nhớ chăm sóc tốt cho Lưu Dận, hắn hiện bị thương rất nặng"
"Gì? Hắn làm thế nào mà bị thương?"
Tôn Hàm nghe Hồi Tuyết nói xong liền truy vấn.
Hồi Tuyết nhất thời không biết phải bắt đầu nói từ đâu, tiểu thư ngoại trừ nói chuyện này cùng nàng ra, vốn không muốn để cho người khác biết chuyện Đàm Đài Văn Hạo chính là phụ thân thân sinh của Đồng Đồng.
Cho nên nàng không tự tiện nói ra chuyện này.
Nếu sau này, tiểu thư thật sự phải gả vào Hán Thành Vương phủ, vậy chuyện này càng không thể nói ra, càng ít người biết càng tốt.
Hồi Tuyết không nói lời nào, Vãn Thanh đã mở miệng nói trước:
"Hai ngày trước Đồng Đồng bị người ta bắt đi, Lưu Dận vì bảo vệ bé nên mới bị thương, hiện tại mọi việc đều đã giải quyết tốt, giờ ngươi đã trở về thì hãy cố chăm sóc hắn thật tốt đi"
"Dạ"
Tôn Hàm quan sát thần sắc của chủ tử, liền biết chắc chắn là có ẩn tình khác, nhưng lão đại không muốn nói, hắn cũng không tiện hỏi, đành quay đầu theo lối cửa sổ lúc trước đi ra ngoài.
Đợi cho đến khi trong phòng khách không còn ai khác, Hồi Tuyết nhịn không được mở miệng hỏi nàng:
"Tiểu thư, người thật sự tính gả vào Hán Thành Vương phủ sao?"
Vãn Thanh nhắm mắt nghĩ kỹ về vấn đế này.
Nói thật ra, nàng cũng không muốn gả, nhưng … nàng có cảm giác, cảm thấy phi yến lần này hình như có chút kỳ quái.
Phi yến lần này là để cho các hoàng tử cùng vương gia thế tử chọn phi, làm sao lại có tên của Thượng Quan Liên Tinh trong danh sách này kia chứ.
Những tiểu thư quyền quý trong Sở kinh này nhiều như sao trên trời, làm sao có thể đến phiên một thứ nữ có thân phận thấp hèn như Thượng Quan Liên Tinh đến tiệc tuyển chọn phi này?
Diện mạo của nàng ta chỉ được coi như thanh tú còn chưa tới mức diễm lệ đến khuynh quốc khuynh thành. Thử hỏi có vương tôn công tử quý tộc nào lại đi lấy một người không có nhan sắc lẫn địa vị như nàng ta làm chính thê?
Huống chi, còn chỉ tên muốn nàng bồi nàng ta cùng đi tham gia phi yến … đây chính là việc ký quái nhất.
Cho nên, nàng quyết định liều một phen, về phần có thành hay không là một chuyện khác.
Nếu quả như ông trời thật muốn nàng gả vào Hán Thành Vương phủ, nàng cũng đành nhận mệnh, còn nếu như không được, nàng cũng an tâm phần nào.
Không phải nàng không đồng ý gả, mà là người trong Hán Thành Vương phủ không chấp nhận. Đến lúc đó ... Đàm Đài Văn Hạo chắc sẽ không đem chuyện này mà tính ở trên đầu nàng chứ?
Vãn Thanh vừa nghĩ liền đứng lên:
"Thôi, đừng suy nghĩ chuyện này nữa, chỉ còn có mấy ngày nữa là đã đến phi yến, đến lúc đó rồi nói sau"
"Hiện tại vẫn là nên quan tâm chuyện bên Mai viện kia thì hơn, Thượng Quan Lãnh Tâm nếu được nhìn trúng thì phải gả ngay, thân làm tỷ tỷ, tốt xấu gì thì cũng phải quan tâm một chút"
"Em không có việc gì làm thì đi qua bên đó nhìn xem mẹ con bọn họ cần gì thêm, thiếu thì bảo Trương quản gia, để hắn lo liệu"
"Dạ"
Hồi Tuyết trả lời, nhìn thấy tiểu thư nhà mình phiền lòng, liền không nhắc lại chuyện này thêm nữa.
Mấy ngày kế tiếp, Thượng Quan phủ rất bận rộn, nơi nơi đều tràn ngập vui sướng, Tam tiểu thư Thượng Quan Lãnh Tâm việc hôn nhân đã được định rồi.
Thẩm gia vừa nghe nói Thượng Quan gia nguyện ý gả, phi thường cao hứng trao đổi bát tự xem ngày lành.
Bát tự của hai người đúng đúng là rất hợp, việc này càng khiến bọn họ thêm cao hứng, tuyển ngày hoàng đạo trao lễ đính hôn, cùng với văn thư, các loại thủ tục khác.
Trong lúc nhất thời, trong sân Mai viện hòm rương chất đóng, vì Thẩm gia vốn là hộ gia đình ở nông thôn, nên danh mục hôn lễ có không ít thổ sản vùng núi.
Tam di nương bởi vì trong lòng cao hứng, cò thêm cảm động và ghi tạc trong lòng ân huệ của Vãn Thanh đối với mẹ con của bà. Tam di nương liền lấy một vài món đồ trong rương lễ vật đem qua tặng cho Vãn Thanh.
Vãn Thanh không muốn nhận nhưng vì Tam di nương cứ một mực bắt nàng phải nhận, nàng đành phái Trương quản gia thêm vào một phần đồ cưới cho Thượng Quan Liên Tinh, đây là tâm ý của nàng.
Nàng không muốn nợ nhân tình của người khác, nàng chỉ làm vì bổn phận, vì cuộc sống sau này của Thượng Quan Hạo khi nàng không ở đây, nên mới đối tốt với mẹ con bà ta một chút.
... Một phần cũng là vì bọn họ chưa từng tính kế qua nàng.
Cả tòa phủ đệ người người vui vẻ hạnh phúc, chẳng những Tam tiểu thư có được một hôn sự tốt, mà chỉ còn có hai ba ngày nữa tứ tiểu thư sẽ tham gia phi yến.
Xem ra Thượng Quan phủ bên này chuyện tốt liên tục tới cửa, cho nên trong phủ ai ai cũng vui vẻ.
Vãn Thanh cùng con ăn cơm tối xong, Đồng Đồng liền trở về phòng để nghỉ ngơi, sau khi bé vừa rời khỏi phòng, nàng liền phân phó hai tiểu nha hoàn qua Thạch viện mời Thượng Quan Hạo qua.
Trong mấy ngày vừa qua Thượng Quan Hạo cũng rất cao hứng.
Sau chuyện Thượng Quan Tử Ngọc mất tích rồi đến cái chết của Nhị di nương đã khiến cho ông phải sống trong khổ sở một thời gian.
Nhưng vì hôn sự của Thượng Quan Lãnh Tâm, cùng chuyện Thượng Quan Liên Tinh sắp tham gia phi yến, khiến ông vui vẻ trở lại, cho nên vừa nghe Vãn Thanh muốn gặp mình, ông liền lập tức tới Ngọc Trà Hiên.
Trong phòng khách, Vãn Thanh mời Thượng Quan Hạo ngồi xuống, còn mình thì ngồi ở bên cạnh ông. Hồi Tuyết châm trà xong, liền lui ra ngoài, chừa không gian cho nàng cùng Thượng Quan Hạo.
Tiểu thư nhất định là có chuyện muốn nói cùng lão gia, mới sai người mời lão gia đến.
"Thanh nhi, con có chuyện gì cứ nói đi"
Vãn Thanh mỉm cười, gương mặt mềm mại nhu mì, tựa như một gốc bạch ngọc lan trong sơn cốc, hương ngọc lan tỏa ra mùi thơm dịu ngọt, mát liệm tận đáy lòng.
Thượng Quan hạo sửng sốt một chút, theo bản năng mở miệng:
"Con rất giống mẫu thân của con"
"Giống sao?"
Vãn Thanh theo bản năng sờ sờ khuôn mặt, thật không biết người sinh ra thân thể này là người như thế nào mà có thể khiến cho Thượng Quan Hạo tôn trọng đến như thế?
Đã qua đời biết bao nhiêu năm, nhưng trong phủ này còn chưa có nữ nhân nào có thể thay thế vị trí của nàng trong lòng ông.
Thượng Quan Hạo nói xong câu đó, liền nhớ tới việc Vãn Thanh có chuyện muốn gì muốn nói với ông, liền mở miệng hỏi:
"Con không phải là có chuyện muốn nói cùng phụ thân sao?"
Vãn Thanh gật đầu, nâng mắt nhìn Thượng Quan hạo:
"Phụ thân, có một việc con muốn thương lượng cùng cha một chút"
"Thời điểm con vừa trở về, chỉ cách mấy ngày sau, lão thái thái liền gọi con qua bên phủ chính, nói muốn nâng Tứ di nương lên làm bình thê. Con không đáp ứng"
"Chỉ nói lấy ba tháng làm kỳ hạn sát hạch tư cách của các nàng"
"Trước mắt ba tháng kỳ hạn đã đến, con nghiêm túc quan sát, thấy Tam di nương tuy rằng không phải người xuất sắc gì, nhưng làm người rất thành thật. Con có ý muốn nâng nàng ta lên làm bình thê, không biết ý của phụ thân ra sao?"
Vãn Thanh nói xong, Thượng Quan Hạo liền ngẩn người. Ông không nghĩ tới, Vãn Thanh thế nhưng lại bàn chuyện này với ông, trưng gương mặt ngơ ngẩng nhìn nàng.
Trong đầu chợt ùa về hình ảnh một người nữ tử diễm lệ tuyệt trần của hai mươi mốt năm về trước …
Trong phòng khách nhất thời an tĩnh lại, hai mẹ con rất nhanh liền dùng xong cơm chiều.
Bà vú Trương thị bế Chiêu Chiêu đi tới, miệng lải nhải nói:
"Mọi người xem này, tiểu tổ tông này liếc mắt nhìn không thấy Đồng Đồng đâu, liền chi chi ngô ngô náo loạn không ngừng, thật tức chết người đi được mà, so với nam nhân còn khó hầu hạ hơn"
Nguyên lai trước đó Chiêu Chiêu không ngủ quên ở trên xe ngựa, Đồng Đồng liền để cho bà vú bế nó trở về phòng ngủ.
Ai ngờ nó vừa tỉnh ngủ, không thấy bóng dáng Đồng Đồng đâu, hơn nữa còn bị Trương thị nhốt ở trong phòng, liền nổi giận. Ở trong phòng nhảy lung tung làm nháo loạn cả căn phòng.
Bà vú Trương thị tức giận nhưng không thể làm gì nó, không còn cách nào khác, đành phải đưa tới đây.
Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy Đồng Đồng, vội nhảy đến trên đùi Đồng Đồng, vẻ mặt ủy khuất nhìn Đồng Đồng. Trong ánh mắt còn tràn ngập nước mắt, nhìn rất tội, có vẻ như có ai đó đã ức hiếp nó không bằng.
Rõ ràng là nó đang lên án bà vú, Vãn Thanh nhìn thấy nó biểu hiện như vậy trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, vươn ra một chiếc đũa, gõ gõ đầu của nó một cái, mở miệng trêu ghẹo nó:
"Ngươi trưng ra khuôn mặt tội nghiệp đó làm gì, hả? Ở đây nào có ai dám đắc tội với ngươi, chỉ có ngươi quậy phá người khác thôi"
Chiêu Chiêu lập tức rụt đầu vào sâu trong lòng Đồng Đồng, Đồng Đồng lấy ra một viên đan dược đút cho nó ăn,mở miệng dỗ nó:
"Được rồi, được rồi. Chiêu Chiêu đừng thương tâm, đến, ăn đi, chắc ngươi đói rồi phải không?"
Khỉ con lập tức cao hứng, nhưng vẫn chưa quên nhô đầu ra nhìn Vãn Thanh liếc mắt một cái, trong mắt rõ ràng có chút đắc ý.
Vãn Thanh dở khóc dở cười trừng nó, chợt nhớ tới chuyện Tôn Hàm muốn tới gặp mình, liền phân phó bà vú mang Đồng Đồng đi xuống.
"Bà vú, mang Đồng Đồng đi xuống rửa mặt nghỉ ngơi đi"
"Dạ, tiểu thư"
Bà vú mỉm cười, lên tiếng trả lời.
Trong phòng khách, Hồi Tuyết thấy Vãn Thanh đã dùng bữa xong, liền phân phó tiểu nha hoàn lui xuống, sau đó nhanh chóng phi thân ra cửa sau hậu viện chờ người.
Không lâu sau quả nhiên Tôn Hàm đã đến, liền dẫn hắn theo cửa sổ phi vào trong.
"Lão đại, Lưu Ly Lệnh đã được chế tác hoàn thành rất tốt, mời người xem qua"
Tôn hàm vừa nhìn thấy Vãn Thanh kích động mở miệng nói lột hơi, từ trong lòng ngực lấy ra một hộp bạch ngọc, đưa tới trước mặt Vãn Thanh.
Hộp ngọc được làm từ đá quý thượng đẳng, hoa văn được điêu khắc tinh xảo, vừa mở ra liền có một tia sáng rực rỡ chói mắt bắn ra xung quanh.
Vật trong hộp chính là lệnh bài được làm bằng ngọc Lưu Ly, lệnh bài mang hình dáng đầu ưng thân rắn. Lưu Ly Lệnh được chế tạo rất khéo, rất xinh đẹp.
Vãn Thanh lấy ra, vuốt ve, cảm giác vô cùng tốt, tiếp tục quan sát thấy đường nét bằng phẳng, hoa văn rõ ràng.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn, Lưu Ly Lênh không có một chút tỳ vết, Vãn Thanh quan sát thêm mấy lần, hài lòng nở nụ cười.
Tuy rằng nàng cùng Đàm Đài Văn Hạo đang bất hòa, nhưng mà làm ăn là làm ăn, công ra công.
Đối với những sản phẩm tự nàng chế tác, nàng vốn có yêu cầu rất cao, rất nghiêm khắc. Mỗi một kiện thành phẩm đều phải hoàn mĩ xuất sắc , không thể có bất luận một chút tỳ vết.
Đây cũng là lý do vì sao Lưu Ly Phẩm lại đắt tiền đến như thế.
Những món Lưu Ly Phẩm này phải dùng đá Lưu Ly tinh chất, phải đập vỡ khối ngọc một lượng vừa đúng phần cần chế tác rồi mài một cách tinh vi, làm sao cho khi thành phẩm sản phẩm không có một chút tỳ vết nào.
Nếu sai phạm, bắt buộc phải bỏ phần Ngọc Lưu Ly đó mà làm lại từ đầu, tốn rất nhiều công sức.
"Ừ, không tệ, khiến ngươi hao tâm tổn trí rồi. Giờ hãy giao cái này đến tận tay Đàm Đài Văn Hạo đi"
"Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm ngay"
Tôn Hàm gật đầu, đem Lưu Ly Lệnh bỏ vào trong hộp bạch ngọc, cất trở vào trong lòng ngực, đang định rời đi, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết hình như đang chịu đựng điều gì đó, liền quan tâm hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Hắn rời kinh đã gần hai tháng, nên vốn không biết có những chuyện gì xảy ra trong kinh, nhìn sắc mặt của lão đại cùng Hồi Tuyết tựa hồ đang rất khó chịu.
Kỳ thực Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, vì nhìn thấy Lưu Ly Lệnh liền nghĩ tới Đàm Đài Văn Hạo, cho nên sắc mặt mới khó coi đến như vậy.
Vãn Thanh nghe Tôn Hàm hỏi xong, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh liền cười lắc đầu:
"Không có việc gì, ngươi đi đi, mau chóng đem thứ này giao đến tận tay hắn, đừng quên đóng ngân phiếu một trăm ngàn lượng"
"Dạ, rõ"
Tôn Hàm gật đầu, Hồi Tuyết bổng nhớ tới một chuyện khác:
"Sau khi trở về, ngươi nhớ chăm sóc tốt cho Lưu Dận, hắn hiện bị thương rất nặng"
"Gì? Hắn làm thế nào mà bị thương?"
Tôn Hàm nghe Hồi Tuyết nói xong liền truy vấn.
Hồi Tuyết nhất thời không biết phải bắt đầu nói từ đâu, tiểu thư ngoại trừ nói chuyện này cùng nàng ra, vốn không muốn để cho người khác biết chuyện Đàm Đài Văn Hạo chính là phụ thân thân sinh của Đồng Đồng.
Cho nên nàng không tự tiện nói ra chuyện này.
Nếu sau này, tiểu thư thật sự phải gả vào Hán Thành Vương phủ, vậy chuyện này càng không thể nói ra, càng ít người biết càng tốt.
Hồi Tuyết không nói lời nào, Vãn Thanh đã mở miệng nói trước:
"Hai ngày trước Đồng Đồng bị người ta bắt đi, Lưu Dận vì bảo vệ bé nên mới bị thương, hiện tại mọi việc đều đã giải quyết tốt, giờ ngươi đã trở về thì hãy cố chăm sóc hắn thật tốt đi"
"Dạ"
Tôn Hàm quan sát thần sắc của chủ tử, liền biết chắc chắn là có ẩn tình khác, nhưng lão đại không muốn nói, hắn cũng không tiện hỏi, đành quay đầu theo lối cửa sổ lúc trước đi ra ngoài.
Đợi cho đến khi trong phòng khách không còn ai khác, Hồi Tuyết nhịn không được mở miệng hỏi nàng:
"Tiểu thư, người thật sự tính gả vào Hán Thành Vương phủ sao?"
Vãn Thanh nhắm mắt nghĩ kỹ về vấn đế này.
Nói thật ra, nàng cũng không muốn gả, nhưng … nàng có cảm giác, cảm thấy phi yến lần này hình như có chút kỳ quái.
Phi yến lần này là để cho các hoàng tử cùng vương gia thế tử chọn phi, làm sao lại có tên của Thượng Quan Liên Tinh trong danh sách này kia chứ.
Những tiểu thư quyền quý trong Sở kinh này nhiều như sao trên trời, làm sao có thể đến phiên một thứ nữ có thân phận thấp hèn như Thượng Quan Liên Tinh đến tiệc tuyển chọn phi này?
Diện mạo của nàng ta chỉ được coi như thanh tú còn chưa tới mức diễm lệ đến khuynh quốc khuynh thành. Thử hỏi có vương tôn công tử quý tộc nào lại đi lấy một người không có nhan sắc lẫn địa vị như nàng ta làm chính thê?
Huống chi, còn chỉ tên muốn nàng bồi nàng ta cùng đi tham gia phi yến … đây chính là việc ký quái nhất.
Cho nên, nàng quyết định liều một phen, về phần có thành hay không là một chuyện khác.
Nếu quả như ông trời thật muốn nàng gả vào Hán Thành Vương phủ, nàng cũng đành nhận mệnh, còn nếu như không được, nàng cũng an tâm phần nào.
Không phải nàng không đồng ý gả, mà là người trong Hán Thành Vương phủ không chấp nhận. Đến lúc đó ... Đàm Đài Văn Hạo chắc sẽ không đem chuyện này mà tính ở trên đầu nàng chứ?
Vãn Thanh vừa nghĩ liền đứng lên:
"Thôi, đừng suy nghĩ chuyện này nữa, chỉ còn có mấy ngày nữa là đã đến phi yến, đến lúc đó rồi nói sau"
"Hiện tại vẫn là nên quan tâm chuyện bên Mai viện kia thì hơn, Thượng Quan Lãnh Tâm nếu được nhìn trúng thì phải gả ngay, thân làm tỷ tỷ, tốt xấu gì thì cũng phải quan tâm một chút"
"Em không có việc gì làm thì đi qua bên đó nhìn xem mẹ con bọn họ cần gì thêm, thiếu thì bảo Trương quản gia, để hắn lo liệu"
"Dạ"
Hồi Tuyết trả lời, nhìn thấy tiểu thư nhà mình phiền lòng, liền không nhắc lại chuyện này thêm nữa.
Mấy ngày kế tiếp, Thượng Quan phủ rất bận rộn, nơi nơi đều tràn ngập vui sướng, Tam tiểu thư Thượng Quan Lãnh Tâm việc hôn nhân đã được định rồi.
Thẩm gia vừa nghe nói Thượng Quan gia nguyện ý gả, phi thường cao hứng trao đổi bát tự xem ngày lành.
Bát tự của hai người đúng đúng là rất hợp, việc này càng khiến bọn họ thêm cao hứng, tuyển ngày hoàng đạo trao lễ đính hôn, cùng với văn thư, các loại thủ tục khác.
Trong lúc nhất thời, trong sân Mai viện hòm rương chất đóng, vì Thẩm gia vốn là hộ gia đình ở nông thôn, nên danh mục hôn lễ có không ít thổ sản vùng núi.
Tam di nương bởi vì trong lòng cao hứng, cò thêm cảm động và ghi tạc trong lòng ân huệ của Vãn Thanh đối với mẹ con của bà. Tam di nương liền lấy một vài món đồ trong rương lễ vật đem qua tặng cho Vãn Thanh.
Vãn Thanh không muốn nhận nhưng vì Tam di nương cứ một mực bắt nàng phải nhận, nàng đành phái Trương quản gia thêm vào một phần đồ cưới cho Thượng Quan Liên Tinh, đây là tâm ý của nàng.
Nàng không muốn nợ nhân tình của người khác, nàng chỉ làm vì bổn phận, vì cuộc sống sau này của Thượng Quan Hạo khi nàng không ở đây, nên mới đối tốt với mẹ con bà ta một chút.
... Một phần cũng là vì bọn họ chưa từng tính kế qua nàng.
Cả tòa phủ đệ người người vui vẻ hạnh phúc, chẳng những Tam tiểu thư có được một hôn sự tốt, mà chỉ còn có hai ba ngày nữa tứ tiểu thư sẽ tham gia phi yến.
Xem ra Thượng Quan phủ bên này chuyện tốt liên tục tới cửa, cho nên trong phủ ai ai cũng vui vẻ.
Vãn Thanh cùng con ăn cơm tối xong, Đồng Đồng liền trở về phòng để nghỉ ngơi, sau khi bé vừa rời khỏi phòng, nàng liền phân phó hai tiểu nha hoàn qua Thạch viện mời Thượng Quan Hạo qua.
Trong mấy ngày vừa qua Thượng Quan Hạo cũng rất cao hứng.
Sau chuyện Thượng Quan Tử Ngọc mất tích rồi đến cái chết của Nhị di nương đã khiến cho ông phải sống trong khổ sở một thời gian.
Nhưng vì hôn sự của Thượng Quan Lãnh Tâm, cùng chuyện Thượng Quan Liên Tinh sắp tham gia phi yến, khiến ông vui vẻ trở lại, cho nên vừa nghe Vãn Thanh muốn gặp mình, ông liền lập tức tới Ngọc Trà Hiên.
Trong phòng khách, Vãn Thanh mời Thượng Quan Hạo ngồi xuống, còn mình thì ngồi ở bên cạnh ông. Hồi Tuyết châm trà xong, liền lui ra ngoài, chừa không gian cho nàng cùng Thượng Quan Hạo.
Tiểu thư nhất định là có chuyện muốn nói cùng lão gia, mới sai người mời lão gia đến.
"Thanh nhi, con có chuyện gì cứ nói đi"
Vãn Thanh mỉm cười, gương mặt mềm mại nhu mì, tựa như một gốc bạch ngọc lan trong sơn cốc, hương ngọc lan tỏa ra mùi thơm dịu ngọt, mát liệm tận đáy lòng.
Thượng Quan hạo sửng sốt một chút, theo bản năng mở miệng:
"Con rất giống mẫu thân của con"
"Giống sao?"
Vãn Thanh theo bản năng sờ sờ khuôn mặt, thật không biết người sinh ra thân thể này là người như thế nào mà có thể khiến cho Thượng Quan Hạo tôn trọng đến như thế?
Đã qua đời biết bao nhiêu năm, nhưng trong phủ này còn chưa có nữ nhân nào có thể thay thế vị trí của nàng trong lòng ông.
Thượng Quan Hạo nói xong câu đó, liền nhớ tới việc Vãn Thanh có chuyện muốn gì muốn nói với ông, liền mở miệng hỏi:
"Con không phải là có chuyện muốn nói cùng phụ thân sao?"
Vãn Thanh gật đầu, nâng mắt nhìn Thượng Quan hạo:
"Phụ thân, có một việc con muốn thương lượng cùng cha một chút"
"Thời điểm con vừa trở về, chỉ cách mấy ngày sau, lão thái thái liền gọi con qua bên phủ chính, nói muốn nâng Tứ di nương lên làm bình thê. Con không đáp ứng"
"Chỉ nói lấy ba tháng làm kỳ hạn sát hạch tư cách của các nàng"
"Trước mắt ba tháng kỳ hạn đã đến, con nghiêm túc quan sát, thấy Tam di nương tuy rằng không phải người xuất sắc gì, nhưng làm người rất thành thật. Con có ý muốn nâng nàng ta lên làm bình thê, không biết ý của phụ thân ra sao?"
Vãn Thanh nói xong, Thượng Quan Hạo liền ngẩn người. Ông không nghĩ tới, Vãn Thanh thế nhưng lại bàn chuyện này với ông, trưng gương mặt ngơ ngẩng nhìn nàng.
Trong đầu chợt ùa về hình ảnh một người nữ tử diễm lệ tuyệt trần của hai mươi mốt năm về trước …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.