Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 144: Tới thăm Hán Thành Vương phủ (4)
Ngô Tiếu Tiếu
27/04/2017
Phần 4: Bước vào cửa Hán Thành Vương phủ
Đồng Đồng ngồi ở trong lòng Vãn Thanh, tò mò, chớp chớp đôi mắt to, mềm mại nhỏ nhẹ mở miệng hỏi:
"Mẫu thân, chúng ta đi chỗ nào vậy?"
"Đi đến nhà Mặc Viêm"
"Ồ"
Đồng Đồng trước gật đầu một cái, sau đó nhớ tới cái gì, nhìn mẫu thân, bậm bậm môi, hỏi tiếp:
"Mẫu thân, mẹ có phải muốn gả cho Mặc Viêm hay không?"
Nghe xong câu hỏi của bé, Vãn Thanh nhíu mày hỏi lại bé:
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Trong học đường, có người chê cười con, nói, về sau, có người đần độn làm phụ thân, mẫu thân, nếu Mặc Viêm làm phụ thân của con, con sẽ bị người khác chê cười sao?"
Bé nhớ lại chuyện trong học đường, những người đó luôn luôn lén lén lút lút chê cười bé, đợi cho đến khi bé vừa xuất hiện, bọn họ một chữ cũng không nói, thật là làm cho bé buồn bực vô cùng mà.
Vãn Thanh nhất thời ngây ngẩn cả người, thánh chỉ đã hạ, làm sao mà không gả cho được.
Nàng chính là nhất thời quên mất chuyện này, Đồng Đồng nói không sai, về sau, nàng gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm, hắn sẽ trở thành phụ thân của Đồng Đồng, Đồng Đồng sẽ bị người đời chê cười.
Nhưng ... việc này đã không còn biện pháp sửa đổi, chỉ có thể khơi thông cho Đồng Đồng hiểu thôi.
Nghĩ xong, Vãn Thanh nhìn bé, cất tiếng nói:
"Đồng Đồng, xưa nay con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo. Chúng ta không thể bởi vì phụ mẫu không tốt, liền ghét hắn có phải hay không?"
"Con hãy nghĩ lại, Mặc Viêm đối xử rất tốt với con nha, con không thể bởi vì hắn ngốc, mà cảm thấy hắn không tốt, phải hay không? Mặc kệ hắn ngốc hay không ngốc, về sau, hắn chính là thân nhân của chúng ta"
Đồng Đồng nháy nháy mắt, không nói chuyện, nghiêm túc suy nghĩ, trong lòng, xảy ra mấy chục cuộc giao chiến tinh thần, cuối cùng, cảm thấy mẫu thân nói không sai.
Mặc Viêm đối với bé rất tốt nha, luôn luôn che chở cho bé nha, cho nên bé không thể vì hắn ngốc mà ghét hắn nha.
Đúng rồi, về sau, sau khi bé trưởng thành, còn phải che chở cho hắn nữa nha.
Haizzzz, bé bận rộn quá mà, có nhiều người cần bé bảo bệ quá.
"Dạ, mẫu thân, con đã biết, về sau, dù người khác có nói gì, con cũng không để ý tới"
"Ngoan, mẫu thân biết ngay con ta là đứa trẻ ngoan nhất"
Vãn Thanh gật đầu, trong lòng không khỏi ê ẩm, khi nghĩ tới phụ thân thân sinh của Đồng Đồng, Đàm Đài Văn Hạo.
Nói thật ra, hắn rất tốt về mọi mặt, danh tiếng vang khắp thiên hạ không đối thủ, nhưng … hắn từ đầu tới cuối cũng chưa từng nhắc tới chuyện nhận thức Đồng Đồng.
Nhưng mở miệng ra là muốn cướp bé khỏi tay nàng, làm cho mẹ con các nàng, hai người không thể gặp mặt. Vừa nghĩ như vậy, Vãn Thanh lại cảm thấy Mặc Viêm đáng yêu hơn nhiều.
Bên trong xe ngựa, không có tiếng nói chuyện, hai chiếc xe ngựa, kẻ trước người sau hướng khu vực phồn hoa nhất Sở kinh mà chạy.
Hán Thành Vương phủ cách hoàng cung không xa, diện tích phủ chiếm trọn một con đường, hơn phân nửa con đường đều là phòng ốc, còn lại là các đình, đài, lầu, hoa viên rực rỡ màu sắc, cùng mấy chiếc cầu nhỏ, khắp phủ tràn ngập vẻ hoa lệ.
Xe ngựa đi tới góc cửa tây bắc liền dừng lại, bốn vị mama xuống trước, đứng ở trước cửa chờ, đợi cho đến khi đám người Vãn Thanh xuống xe, liền đoan trang mở miệng:
"Thượng Quan tiểu thư, mời vào"
Vãn Thanh gật đầu, nắm tay bé, mang theo bọn Hồi Tuyết đi theo phía sau bốn người kia đi vào.
Ngoài cửa, thị vệ gác cổng cùng nhau quan sát đánh giá các nàng, đợi cho đến khi các nàng vừa mới bước chân vào phủ, liền chụm đầu lại, cùng nhau nói thầm to nhỏ.
Người tới chính là thế tử phi tương lai, trước đó, còn tưởng rằng là hồ ly tinh, hiện tại xem ra, đúng là một nữ tử đứng đắn xuất chúng, xứng đôi với thế tử gia nhà bọn họ.
Ngược lại, thật là đáng tiếc ...
Còn tiểu hài tử trong tay nàng kia, dáng dấp tựa như tiên đồng, thật đáng yêu.
Thật không ngờ, diện tích của Hán Thành Vương phủ thật lớn. Đám người Vãn Thanh đi vào, thì đã có kiệu chờ sẵn.
Tuy chỉ là một chiếc nhuyễn kiệu, nhưng trên đỉnh đầu nạm gấm vóc hoa lệ, cạnh bốn góc kiệu có bốn nam tử mi thanh mục tú cúi đầu đứng chờ, đứng ở phía trước là bốn vị mama, một người tiến lên nhấc lên màn kiệu, trầm ổn mở miệng:
"Thượng Quan tiểu thư, mời lên kiệu"
Vãn Thanh cũng không ngại ngùng, nàng liền bế bé ngồi vào kiệu, bốn người nam tử kia nâng lên nhuyễn kiệu bước đi như bay, vững vàng, không có nửa điểm xóc nảy.
Hồi Tuyết cùng bọn Hỉ nhi đi theo kiệu, cùng bốn vị mama đi vào trong phủ.
Đi được một đoạn đường dài, nhuyễn kiệu ngừng lại, Hồi Tuyết xốc mành kiệu, vươn tay đỡ Vãn Thanh ra, lên tiếng:
"Tiểu thư, đã đến"
"Ừ"
Vãn Thanh cùng Đồng Đồng lên tiếng trả lời, hai người cùng xuống kiệu, chỉ thấy bốn phía rực rỡ hoa lệ, hoa cỏ đủ màu, đều là những loài tuyệt đẹp quý hiếm, núi giả trùng trùng, thật là một nơi tao nhã cao quý, cùng Thượng Quan phủ căn bản không cách nào so sánh được.
Một như bầu trời trên cao, một như mặt đất nức nẻ.
Đám người Vãn Thanh đang đánh giá xung quanh, thì bốn vị mama đã vẫy tay gọi một nhuyễn kiệu khác, lần này không phải là bốn nam tử nâng kiệu, mà là bốn nữ tử có thân thể cường tráng, trầm ổn đoan trang.
Đợi hai mẹ con Vãn Thanh ngồi yên ổn trên kiệu, không tốn chút sức lực liền nâng kiệu chạy như bay, có thể thấy được là đã nâng quen kiệu.
Lão thái phi ở tại góc tây bắc tọa tại Tây Sa Viện, trong Tây Sa Viện trồng rất nhiều hoa cỏ quý hiếm, lại cách xa phủ chính, là nơi thích hợp tĩnh dưỡng.
Bên trong có đến mấy chục căn phòng được chạm trổ hoa mỹ, phong cảnh tuyệt đẹp, yên tĩnh lại an toàn.
Ngày thường, không được sự cho phép của lão thái phi, thì bất kỳ người nào cũng không thể đến Tây Sa Viện, tránh quấy rầy an tĩnh của lão thái phi.
Vãn Thanh ôm bé, vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài, nơi nơi phong cảnh đều không giống với Thượng Quan phủ, sân vườn được thiết kế rất ngay ngắn tỉ mỉ, có thể nhìn xuyên qua sân nhìn thấy được đình, đài, lâu, hiên.
Tựa như mái hiên kia, được lợp theo kiểu Như Vân, giữa ánh nắng chói chang, khiến nó giống như một đám mây đang dần rơi xuống, trông rất tráng lệ.
Vãn Thanh nhịn không được thở dài một tiếng, quả nhiên, không hổ danh là gia tộc hoàng thất, quả nhiên, đại xa xỉ, khắp nơi điều hiện diện sự tôn quý bất phàm.
Nhuyễn kiệu một đường xuyên một cây cầu nhỏ, rồi qua một mái đình được thiết kế rất tinh xảo, sau đó kiệu được nâng đi thẳng một đường rất dài, sau khi đi được một nén hương, thì kiệu đã đến trước cổng Tây Sa Viện.
Trước cửa viện có một bồn hoa nho nhỏ, bồn hoa toàn một màu xanh nhìn rất mộc mạc, không màu sắc rực rỡ tranh đua khoe sắc, nàng tưởng rằng mình hoa mắt nhìn lầm, dụi mắt nhìn thêm lần nữa.
Trước mắt là một thảm thực vật xanh biếc, thời tiết đã gần sang đầu tháng mười một, nhưng thực vật trong bồn hoa lại trổ xanh biếc tực như sang xuân, mùi thơm thảo mộc lan tỏa từng đợt từng đợt trong không trung.
Lúc này, có một đống người đang đứng chờ trức cửa viện, vừa nhìn thấy nhuyễn kiệu, liền có tiếng nói chuyện vang lên:
"Đến rồi, đã đến rồi, người tới, nhanh đi bẩm báo thái phi nương nương"
Nói xong, liền có người chạy đi thông báo, những người còn lại đều đứng nghiêm, chuẩn bị nghênh đón nhuyễn kiệu đang dần đến gần.
Mọi người an tĩnh đứng chờ, đồng tử mở thật to, chờ xem diện mạo của người sắp trở thành thế tử phi xinh đẹp đến dường nào?
Nghe nói, nàng chưa cưới đã sinh con, là một nữ tử không biết liêm sĩ, lão thái phi cũng không thích thú gì với những người như vậy. Nếu không phải thế tử gia là người đần độn, làm sao có thể đến phiên người như thế gả vào Hán Thành Vương phủ kia chứ?
Một đám lộ ra ánh mắt khinh thường, nhìn chằm chằm vào mành lụa của nhuyễn kiệu.
Hồi Tuyết đi lên phía trước, vén rèm xe lên, nhẹ giọng lên tiếng:
"Tiểu thư, đến"
"Ừ"
Vãn Thanh trả lời, bế bé xuống kiệu, ngẩng đầu, làm như vô tình liếc mắt nhìn một đống người đang đứng phía trước.
Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng nàng biết, những người này, cả đám đều không phải là loại người lương thiện gì.
Dù gì cũng là người bên cạnh lão thái phi, tự nhiên là mắt cao hơn đầu, nhưng mà nàng cũng không chút nào sợ hãi hay hoảng hốt.
Nàng gả vào Hán Thành Vương phủ, bọn họ cũng không mất mát cái gì.
Nếu không phải do Đàm Đài Văn Hạo uy hiếp, nàng sẽ không bao giờ đồng ý. Cho dù là hoàng thượng có đích thân hạ chỉ, nàng cũng mặc kệ.
Vãn Thanh đang nghĩ đến nhập thần, thì bốn vị mama lúc trước đi cùng nàng tới đã bước lại gần nàng, người đứng đầu gằng giọng lên tiếng:
"Đây là Thượng Quan tiểu thư, mấy người đứng đó nhìn cái gì? Còn không mau mau chào"
Vị mama này phải là người thân cận bên cạnh lão thái phi, cho nên bà vừa mới mở miệng, một đống người đang đứng nhìn Vãn Thanh bằng đôi mắt đầy khinh bỉ kia, tuy không cam lòng, nhưng vì sợ vị mama nổi giận nên vội cúi đầu hành lễ:
"Gặp qua Thượng Quan tiểu thư"
"Khách khí"
Vãn Thanh bình tĩnh nhàn nhạt trả lời, khóe môi lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, cử chỉ thanh tao lịch sự hữu lễ, quả nhiên là không kiêu ngạo không siểm nịnh, có phong thái của tiểu thư khuê các.
Những người đó không khỏi giật mình, trợn tròn mắt, trong lòng âm thầm nghĩ.
Vị Thượng Quan tiểu thư này bộ dạng thực xuất sắc, hơn nữa nhìn kỹ thật sự không giống loại nữ nhân không biết liêm sỉ.
Chẳng lẽ ... lời đồn đãi là bị di nương bên trong phủ lan truyền ra ngoài nhằm hãm hại nàng sao?
Trong lúc nhất thời, mọi người suy nghĩ đủ kiểu, một vị mama nhìn Vãn Thanh lên tiếng:
"Thượng Quan tiểu thư, xin mời, thái phi nương nương nhất định đã sốt ruột vì chờ rồi"
"Ừ, đi thôi"
Vãn Thanh nắm lấy tay bé, đi theo phía sau bốn vị mama đi vào trong, đám người kia phản ứng kịp liền đuổi theo sau đó, cả đám người chậm rãi vào trong Tây Sa Viện.
Bên trong viện, một chiếc cầu nhỏ bên dưới có dòng nước trong vắt đang chảy qua, giả sơn được làm từ toái thạch, tựa như một mô hình Yên Vũ Giang Nam được thu nhỏ.
Đoàn người xuyên qua cầu nhỏ, rất xa liền nhìn thấy một loạt phòng ốc được thiết kế đẹp lộng lẫy, sang trọng tựa như tranh vẽ, bậc thềm ngọc được lớp tầng tầng, hành lang dài u nhã tĩnh mịch, dọc một bên hành lang treo rất nhiều lồng chim, nào là hoạ mi, vẹt, loài nào cũng đều có.
Trên thềm đá, những tiểu nha hoàn mi thanh mục tú đứng sát vào nhau, hoặc ngồi hoặc đứng, ở bên ngoài nhỏ giọng nói chuyện phiếm, vừa nhìn thấy đám người Vãn Thanh đang đi lại, chạy nhanh đứng ngay ngắn, liền có hai nha hoàn đứng ra tiếp đón, ăn mặc diễm lệ, mở miệng:
"Tô mama, thái phi nương nương đang chờ Thượng Quan tiểu thư đến sốt ruột rồi"
"Ừ, đã biết"
Tô mama chính là một trong bốn vị mama đi chung với Vãn Thanh, bà là người có cấp bậc cao nhất trong tất cả các mama tại Hán Thành Vương phủ.
Bà trước kia vốn là thiếp thân nha hoàn hồi môn của lão thái phi, đã theo lão thái phi rất rất nhiều năm, là người rất quan trọng tại Tây Sa Viện này, là người có tiếng nói có trọng lượng nhất trước mặt thái phi.
Tô mam quay đầu nhìn Vãn Thanh cùng Đồng Đồng, cười, lên tiếng:
"Thượng Quan tiểu thư, mời vào trong"
Vãn Thanh gật đầu, cũng không nói lời nào, xem điệu bộ của lão thái phi này, có chút ý tứ lai giả bất thiện.
*Lai giả bất thiện: Người đến không có ý tốt.
Nghĩ lại, cũng đúng, mình, một nữ tử như vậy, được gả vào Hán Thành Vương phủ, lão thái phi đương nhiên là có chút không hài lòng.
Tuy rằng Hạ Hầu Mặc Viêm là chàng ngốc, nhưng nếu hắn muốn, thì việc cưới một danh môn khuê tú đều không thành vấn đề.
Tô mama nói xong, trước cửa, đã sớm có tiểu nha hoàn xốc mành, mời Tô mama cùng đám người Vãn Thanh đi vào.
Trong phòng, nghênh diện là một cái màn che lớn, điêu khắc hình hoa, chim, côn trùng và cá. Vòng qua màn che, là một hàng dài đồ trang trí, tận cùng bên trong là một cái đại kháng, cạnh đó còn để một đôi đũa để xốc than.
Đập vào mắt là một tấm đệm thêu hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm rất lớn, lúc này, một lão thái thái gương mặt đầy ý cười đang dựa lưng ở trên giường, đang cùng người bên cạnh nói chuyện phiếm.
Đám người Vãn Thanh tiến vào một hồi lâu, có vẻ như, không một ai chú ý tới các nàng.
Đồng Đồng ngồi ở trong lòng Vãn Thanh, tò mò, chớp chớp đôi mắt to, mềm mại nhỏ nhẹ mở miệng hỏi:
"Mẫu thân, chúng ta đi chỗ nào vậy?"
"Đi đến nhà Mặc Viêm"
"Ồ"
Đồng Đồng trước gật đầu một cái, sau đó nhớ tới cái gì, nhìn mẫu thân, bậm bậm môi, hỏi tiếp:
"Mẫu thân, mẹ có phải muốn gả cho Mặc Viêm hay không?"
Nghe xong câu hỏi của bé, Vãn Thanh nhíu mày hỏi lại bé:
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Trong học đường, có người chê cười con, nói, về sau, có người đần độn làm phụ thân, mẫu thân, nếu Mặc Viêm làm phụ thân của con, con sẽ bị người khác chê cười sao?"
Bé nhớ lại chuyện trong học đường, những người đó luôn luôn lén lén lút lút chê cười bé, đợi cho đến khi bé vừa xuất hiện, bọn họ một chữ cũng không nói, thật là làm cho bé buồn bực vô cùng mà.
Vãn Thanh nhất thời ngây ngẩn cả người, thánh chỉ đã hạ, làm sao mà không gả cho được.
Nàng chính là nhất thời quên mất chuyện này, Đồng Đồng nói không sai, về sau, nàng gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm, hắn sẽ trở thành phụ thân của Đồng Đồng, Đồng Đồng sẽ bị người đời chê cười.
Nhưng ... việc này đã không còn biện pháp sửa đổi, chỉ có thể khơi thông cho Đồng Đồng hiểu thôi.
Nghĩ xong, Vãn Thanh nhìn bé, cất tiếng nói:
"Đồng Đồng, xưa nay con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo. Chúng ta không thể bởi vì phụ mẫu không tốt, liền ghét hắn có phải hay không?"
"Con hãy nghĩ lại, Mặc Viêm đối xử rất tốt với con nha, con không thể bởi vì hắn ngốc, mà cảm thấy hắn không tốt, phải hay không? Mặc kệ hắn ngốc hay không ngốc, về sau, hắn chính là thân nhân của chúng ta"
Đồng Đồng nháy nháy mắt, không nói chuyện, nghiêm túc suy nghĩ, trong lòng, xảy ra mấy chục cuộc giao chiến tinh thần, cuối cùng, cảm thấy mẫu thân nói không sai.
Mặc Viêm đối với bé rất tốt nha, luôn luôn che chở cho bé nha, cho nên bé không thể vì hắn ngốc mà ghét hắn nha.
Đúng rồi, về sau, sau khi bé trưởng thành, còn phải che chở cho hắn nữa nha.
Haizzzz, bé bận rộn quá mà, có nhiều người cần bé bảo bệ quá.
"Dạ, mẫu thân, con đã biết, về sau, dù người khác có nói gì, con cũng không để ý tới"
"Ngoan, mẫu thân biết ngay con ta là đứa trẻ ngoan nhất"
Vãn Thanh gật đầu, trong lòng không khỏi ê ẩm, khi nghĩ tới phụ thân thân sinh của Đồng Đồng, Đàm Đài Văn Hạo.
Nói thật ra, hắn rất tốt về mọi mặt, danh tiếng vang khắp thiên hạ không đối thủ, nhưng … hắn từ đầu tới cuối cũng chưa từng nhắc tới chuyện nhận thức Đồng Đồng.
Nhưng mở miệng ra là muốn cướp bé khỏi tay nàng, làm cho mẹ con các nàng, hai người không thể gặp mặt. Vừa nghĩ như vậy, Vãn Thanh lại cảm thấy Mặc Viêm đáng yêu hơn nhiều.
Bên trong xe ngựa, không có tiếng nói chuyện, hai chiếc xe ngựa, kẻ trước người sau hướng khu vực phồn hoa nhất Sở kinh mà chạy.
Hán Thành Vương phủ cách hoàng cung không xa, diện tích phủ chiếm trọn một con đường, hơn phân nửa con đường đều là phòng ốc, còn lại là các đình, đài, lầu, hoa viên rực rỡ màu sắc, cùng mấy chiếc cầu nhỏ, khắp phủ tràn ngập vẻ hoa lệ.
Xe ngựa đi tới góc cửa tây bắc liền dừng lại, bốn vị mama xuống trước, đứng ở trước cửa chờ, đợi cho đến khi đám người Vãn Thanh xuống xe, liền đoan trang mở miệng:
"Thượng Quan tiểu thư, mời vào"
Vãn Thanh gật đầu, nắm tay bé, mang theo bọn Hồi Tuyết đi theo phía sau bốn người kia đi vào.
Ngoài cửa, thị vệ gác cổng cùng nhau quan sát đánh giá các nàng, đợi cho đến khi các nàng vừa mới bước chân vào phủ, liền chụm đầu lại, cùng nhau nói thầm to nhỏ.
Người tới chính là thế tử phi tương lai, trước đó, còn tưởng rằng là hồ ly tinh, hiện tại xem ra, đúng là một nữ tử đứng đắn xuất chúng, xứng đôi với thế tử gia nhà bọn họ.
Ngược lại, thật là đáng tiếc ...
Còn tiểu hài tử trong tay nàng kia, dáng dấp tựa như tiên đồng, thật đáng yêu.
Thật không ngờ, diện tích của Hán Thành Vương phủ thật lớn. Đám người Vãn Thanh đi vào, thì đã có kiệu chờ sẵn.
Tuy chỉ là một chiếc nhuyễn kiệu, nhưng trên đỉnh đầu nạm gấm vóc hoa lệ, cạnh bốn góc kiệu có bốn nam tử mi thanh mục tú cúi đầu đứng chờ, đứng ở phía trước là bốn vị mama, một người tiến lên nhấc lên màn kiệu, trầm ổn mở miệng:
"Thượng Quan tiểu thư, mời lên kiệu"
Vãn Thanh cũng không ngại ngùng, nàng liền bế bé ngồi vào kiệu, bốn người nam tử kia nâng lên nhuyễn kiệu bước đi như bay, vững vàng, không có nửa điểm xóc nảy.
Hồi Tuyết cùng bọn Hỉ nhi đi theo kiệu, cùng bốn vị mama đi vào trong phủ.
Đi được một đoạn đường dài, nhuyễn kiệu ngừng lại, Hồi Tuyết xốc mành kiệu, vươn tay đỡ Vãn Thanh ra, lên tiếng:
"Tiểu thư, đã đến"
"Ừ"
Vãn Thanh cùng Đồng Đồng lên tiếng trả lời, hai người cùng xuống kiệu, chỉ thấy bốn phía rực rỡ hoa lệ, hoa cỏ đủ màu, đều là những loài tuyệt đẹp quý hiếm, núi giả trùng trùng, thật là một nơi tao nhã cao quý, cùng Thượng Quan phủ căn bản không cách nào so sánh được.
Một như bầu trời trên cao, một như mặt đất nức nẻ.
Đám người Vãn Thanh đang đánh giá xung quanh, thì bốn vị mama đã vẫy tay gọi một nhuyễn kiệu khác, lần này không phải là bốn nam tử nâng kiệu, mà là bốn nữ tử có thân thể cường tráng, trầm ổn đoan trang.
Đợi hai mẹ con Vãn Thanh ngồi yên ổn trên kiệu, không tốn chút sức lực liền nâng kiệu chạy như bay, có thể thấy được là đã nâng quen kiệu.
Lão thái phi ở tại góc tây bắc tọa tại Tây Sa Viện, trong Tây Sa Viện trồng rất nhiều hoa cỏ quý hiếm, lại cách xa phủ chính, là nơi thích hợp tĩnh dưỡng.
Bên trong có đến mấy chục căn phòng được chạm trổ hoa mỹ, phong cảnh tuyệt đẹp, yên tĩnh lại an toàn.
Ngày thường, không được sự cho phép của lão thái phi, thì bất kỳ người nào cũng không thể đến Tây Sa Viện, tránh quấy rầy an tĩnh của lão thái phi.
Vãn Thanh ôm bé, vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài, nơi nơi phong cảnh đều không giống với Thượng Quan phủ, sân vườn được thiết kế rất ngay ngắn tỉ mỉ, có thể nhìn xuyên qua sân nhìn thấy được đình, đài, lâu, hiên.
Tựa như mái hiên kia, được lợp theo kiểu Như Vân, giữa ánh nắng chói chang, khiến nó giống như một đám mây đang dần rơi xuống, trông rất tráng lệ.
Vãn Thanh nhịn không được thở dài một tiếng, quả nhiên, không hổ danh là gia tộc hoàng thất, quả nhiên, đại xa xỉ, khắp nơi điều hiện diện sự tôn quý bất phàm.
Nhuyễn kiệu một đường xuyên một cây cầu nhỏ, rồi qua một mái đình được thiết kế rất tinh xảo, sau đó kiệu được nâng đi thẳng một đường rất dài, sau khi đi được một nén hương, thì kiệu đã đến trước cổng Tây Sa Viện.
Trước cửa viện có một bồn hoa nho nhỏ, bồn hoa toàn một màu xanh nhìn rất mộc mạc, không màu sắc rực rỡ tranh đua khoe sắc, nàng tưởng rằng mình hoa mắt nhìn lầm, dụi mắt nhìn thêm lần nữa.
Trước mắt là một thảm thực vật xanh biếc, thời tiết đã gần sang đầu tháng mười một, nhưng thực vật trong bồn hoa lại trổ xanh biếc tực như sang xuân, mùi thơm thảo mộc lan tỏa từng đợt từng đợt trong không trung.
Lúc này, có một đống người đang đứng chờ trức cửa viện, vừa nhìn thấy nhuyễn kiệu, liền có tiếng nói chuyện vang lên:
"Đến rồi, đã đến rồi, người tới, nhanh đi bẩm báo thái phi nương nương"
Nói xong, liền có người chạy đi thông báo, những người còn lại đều đứng nghiêm, chuẩn bị nghênh đón nhuyễn kiệu đang dần đến gần.
Mọi người an tĩnh đứng chờ, đồng tử mở thật to, chờ xem diện mạo của người sắp trở thành thế tử phi xinh đẹp đến dường nào?
Nghe nói, nàng chưa cưới đã sinh con, là một nữ tử không biết liêm sĩ, lão thái phi cũng không thích thú gì với những người như vậy. Nếu không phải thế tử gia là người đần độn, làm sao có thể đến phiên người như thế gả vào Hán Thành Vương phủ kia chứ?
Một đám lộ ra ánh mắt khinh thường, nhìn chằm chằm vào mành lụa của nhuyễn kiệu.
Hồi Tuyết đi lên phía trước, vén rèm xe lên, nhẹ giọng lên tiếng:
"Tiểu thư, đến"
"Ừ"
Vãn Thanh trả lời, bế bé xuống kiệu, ngẩng đầu, làm như vô tình liếc mắt nhìn một đống người đang đứng phía trước.
Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng nàng biết, những người này, cả đám đều không phải là loại người lương thiện gì.
Dù gì cũng là người bên cạnh lão thái phi, tự nhiên là mắt cao hơn đầu, nhưng mà nàng cũng không chút nào sợ hãi hay hoảng hốt.
Nàng gả vào Hán Thành Vương phủ, bọn họ cũng không mất mát cái gì.
Nếu không phải do Đàm Đài Văn Hạo uy hiếp, nàng sẽ không bao giờ đồng ý. Cho dù là hoàng thượng có đích thân hạ chỉ, nàng cũng mặc kệ.
Vãn Thanh đang nghĩ đến nhập thần, thì bốn vị mama lúc trước đi cùng nàng tới đã bước lại gần nàng, người đứng đầu gằng giọng lên tiếng:
"Đây là Thượng Quan tiểu thư, mấy người đứng đó nhìn cái gì? Còn không mau mau chào"
Vị mama này phải là người thân cận bên cạnh lão thái phi, cho nên bà vừa mới mở miệng, một đống người đang đứng nhìn Vãn Thanh bằng đôi mắt đầy khinh bỉ kia, tuy không cam lòng, nhưng vì sợ vị mama nổi giận nên vội cúi đầu hành lễ:
"Gặp qua Thượng Quan tiểu thư"
"Khách khí"
Vãn Thanh bình tĩnh nhàn nhạt trả lời, khóe môi lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, cử chỉ thanh tao lịch sự hữu lễ, quả nhiên là không kiêu ngạo không siểm nịnh, có phong thái của tiểu thư khuê các.
Những người đó không khỏi giật mình, trợn tròn mắt, trong lòng âm thầm nghĩ.
Vị Thượng Quan tiểu thư này bộ dạng thực xuất sắc, hơn nữa nhìn kỹ thật sự không giống loại nữ nhân không biết liêm sỉ.
Chẳng lẽ ... lời đồn đãi là bị di nương bên trong phủ lan truyền ra ngoài nhằm hãm hại nàng sao?
Trong lúc nhất thời, mọi người suy nghĩ đủ kiểu, một vị mama nhìn Vãn Thanh lên tiếng:
"Thượng Quan tiểu thư, xin mời, thái phi nương nương nhất định đã sốt ruột vì chờ rồi"
"Ừ, đi thôi"
Vãn Thanh nắm lấy tay bé, đi theo phía sau bốn vị mama đi vào trong, đám người kia phản ứng kịp liền đuổi theo sau đó, cả đám người chậm rãi vào trong Tây Sa Viện.
Bên trong viện, một chiếc cầu nhỏ bên dưới có dòng nước trong vắt đang chảy qua, giả sơn được làm từ toái thạch, tựa như một mô hình Yên Vũ Giang Nam được thu nhỏ.
Đoàn người xuyên qua cầu nhỏ, rất xa liền nhìn thấy một loạt phòng ốc được thiết kế đẹp lộng lẫy, sang trọng tựa như tranh vẽ, bậc thềm ngọc được lớp tầng tầng, hành lang dài u nhã tĩnh mịch, dọc một bên hành lang treo rất nhiều lồng chim, nào là hoạ mi, vẹt, loài nào cũng đều có.
Trên thềm đá, những tiểu nha hoàn mi thanh mục tú đứng sát vào nhau, hoặc ngồi hoặc đứng, ở bên ngoài nhỏ giọng nói chuyện phiếm, vừa nhìn thấy đám người Vãn Thanh đang đi lại, chạy nhanh đứng ngay ngắn, liền có hai nha hoàn đứng ra tiếp đón, ăn mặc diễm lệ, mở miệng:
"Tô mama, thái phi nương nương đang chờ Thượng Quan tiểu thư đến sốt ruột rồi"
"Ừ, đã biết"
Tô mama chính là một trong bốn vị mama đi chung với Vãn Thanh, bà là người có cấp bậc cao nhất trong tất cả các mama tại Hán Thành Vương phủ.
Bà trước kia vốn là thiếp thân nha hoàn hồi môn của lão thái phi, đã theo lão thái phi rất rất nhiều năm, là người rất quan trọng tại Tây Sa Viện này, là người có tiếng nói có trọng lượng nhất trước mặt thái phi.
Tô mam quay đầu nhìn Vãn Thanh cùng Đồng Đồng, cười, lên tiếng:
"Thượng Quan tiểu thư, mời vào trong"
Vãn Thanh gật đầu, cũng không nói lời nào, xem điệu bộ của lão thái phi này, có chút ý tứ lai giả bất thiện.
*Lai giả bất thiện: Người đến không có ý tốt.
Nghĩ lại, cũng đúng, mình, một nữ tử như vậy, được gả vào Hán Thành Vương phủ, lão thái phi đương nhiên là có chút không hài lòng.
Tuy rằng Hạ Hầu Mặc Viêm là chàng ngốc, nhưng nếu hắn muốn, thì việc cưới một danh môn khuê tú đều không thành vấn đề.
Tô mama nói xong, trước cửa, đã sớm có tiểu nha hoàn xốc mành, mời Tô mama cùng đám người Vãn Thanh đi vào.
Trong phòng, nghênh diện là một cái màn che lớn, điêu khắc hình hoa, chim, côn trùng và cá. Vòng qua màn che, là một hàng dài đồ trang trí, tận cùng bên trong là một cái đại kháng, cạnh đó còn để một đôi đũa để xốc than.
Đập vào mắt là một tấm đệm thêu hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm rất lớn, lúc này, một lão thái thái gương mặt đầy ý cười đang dựa lưng ở trên giường, đang cùng người bên cạnh nói chuyện phiếm.
Đám người Vãn Thanh tiến vào một hồi lâu, có vẻ như, không một ai chú ý tới các nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.