Chương 84
Ngưng Lũng
24/03/2020
Chuyển ngữ: An Hiên
Beta: Queenie_Sk
Là điện thoại của chủ nhiệm Ngô gọi tới, bên San Francisco muốn trao đổi cụ thể chi tiết “Hạng mục của Trung Quốc", Vũ Minh nói chuyện tầm mười mấy phút, vừa mới cúp máy thì điện thoại lại vang lên.
Lần này là bệnh viện huyện gọi tới, Vũ Minh nghe xong vài câu, lập tức đáp: "Tôi về ngay."
Thư Tần hỏi: "Phải về bệnh viện ạ?"
Vũ Minh: "Có một bệnh nhân vừa mới chuyển tới trung tâm Điều trị đau, bác sĩ trực ban không có kinh nghiệm, anh phải về một chuyến."
Thư Tần đẩy bát cơm trước mặt ra, đứng dậy. Vũ Minh ngẩn người: "Đừng gấp gáp. Em cứ ăn đi, xong việc anh sẽ qua tìm em. Nếu em không muốn đi dạo thì về khách sạn nghỉ ngơi trước đi."
"Không muốn, em muốn về bệnh viện với anh."
Vũ Minh nở nụ cười, thật sự là một phút cũng không nỡ rời xa anh mà.
Thư Tần không để ý đến niềm vui trong mắt anh, cô đeo balo lên đi lấy xe với anh.
Nhanh chóng lái xe về bệnh viện, trung tâm Điều trị đau vừa hoạt động, bác sĩ khoa Gây mê chỉ có sáu người, vì để bảo đảm ban ngày có đủ bác sĩ tiến hành thay ca nên hiện tại không phân ca trực cố định, chỉ lúc nào nhận bệnh nhân thì phòng bệnh mới gọi điện thoại cho bác sĩ trực đêm.
Vừa mới tới tầng ba liền nghe thấy tiếng khóc kìm nén, Thư Tần hơi ngạc nhiên nhìn về phía Vũ Minh. Trong trung tâm Điều trị đau của Tế Nhân thường nhận những bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, nhưng bởi vì trước khi người bệnh được chuyển đến đã thực hiện trị liệu ung thư trước, hầu hết người nhà đều chuẩn bị tâm lý, trừ phi người bệnh qua đời còn không sẽ rất ít xuất hiện tình huống cảm xúc mất khống chế như thế này.
Đèn trên hành lang đều sáng rõ, ở chỗ rẽ của hành lang có vài người nhà bệnh nhân, một nam, bốn nữ, độ tuổi cũng không nhỏ.
Vũ Minh nhìn bọn họ một chút, lập tức lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa phòng thay quần áo, Thư Tần hiểu ý đợi ở cửa, ánh mắt đảo về phía đối diện. Một người đàn ông tầm 50 tuổi đang ngồi xổm trên mặt đất bật khóc, mấy người phụ nữ đều đã khóc nức nở từ lâu, sợ gây tiếng động nên cố ý kìm nén âm thanh, nhưng sự đau khổ tràn ra giữa những kẽ tay, muốn kìm cũng không kìm được
Vũ Minh nhanh chóng đóng cửa lại đi ra, thuận tiện lấy một chiếc áo blouse trắng của thực tập sinh cho Thư Tần.
Thư Tần chạy theo Vũ Minh đến cuối hành lang, bác sĩ ca đêm và y tá đã tới, người bệnh nằm trên giường số 1, nhân viên chăm sóc không thành thạo về mặt nghiệp vụ chữa bệnh nên dù chỉ có một bệnh nhân nhưng phòng bệnh vẫn bận rộn lạ thường.
Bác sĩ Âu đứng ở đầu giường với bác sĩ trực ban khác, buổi chiều anh ta vừa mới ăn cơm cùng Vũ Minh và Thư Tần nên nhìn thấy bọn họ chạy tới thì tỏ ra rất tự nhiên: "Hai người đến rồi."
Vũ Minh lấy ống nghe trong túi ra, bước nhanh về phía giường: "Chuyển tới từ khoa nào?"
"Khoa phẫu thuật tổng hợp." (1)
(1) Khoa Phẫu thuật tổng hợp là chuyên khoa lâm sàng của các hệ thống phẫu thuật để điều trị gan, đường mật, tuyến tụy, đường tiêu hóa, hậu môn trực tràng, bệnh mạch máu, khối u và các bệnh chấn thương của tuyến giáp và tương tự.
Thư Tần đi theo Vũ Minh, người bệnh là một ông cụ hơn 70 tuổi, bị đau đớn hành hạ đến nỗi cuộn tròn người lại, nghe được tiếng nói chuyện, ông cụ miễn cưỡng cử động cổ quay đầu lại, khẽ há miệng: "Bác sĩ."
Vũ Minh nhẹ nhàng nói: "Chào ông, cháu họ Vũ, bây giờ cháu sẽ kiểm tra sức khỏe cho ông."
Ông cụ hơi gật đầu, Thư Tần nhìn về phía máy giám sát bên giường, kinh nghiệm cho cô biết rằng giờ phút này ông cụ đang vô cùng đau đớn, đáng tiếc không có bảng đánh giá độ đau, nếu không có thể lập tức đánh giá sơ bộ cho ông cụ rồi.
Đến phòng làm việc của bác sĩ, bác sĩ Âu báo cáo bệnh tình với Vũ Minh: "Khoa phẫu thuật tổng hợp vừa mới nhận bệnh nhân, đã làm kiểm tra tế bào học (2) và chụp MDCT (3), bị ung thư tuyến tụy, tuần sau sẽ phẫu thuật, đến lúc đó xem tình hình trong ổ bụng rồi quyết định phương án cắt bỏ."
(2) Kiểm tra tế bào học: khảo sát các tế bào rời hoặc một cụm tế bào lẫn trong chất dịch lỏng thấy được trên kính hiển vi. Đây là một kết quả quan trọng để giúp bác sĩ chẩn đoán ung thư và cách điều trị.
(3) MDCT: Máy dò đa tính chụp cắt lớp, có chức năng chụp cắt lớp vi tính cơ bản và phức tạp, cho phép các bác sĩ nhìn rõ các bộ phận: Xương, mạch máu, phần mềm cơ thể, qua đó có thể tìm ra các dấu hiệu của bệnh lý ung thư, chấn thương, nhiễm trùng của cơ quan cần thăm khám.
Vũ Minh nhận lấy rồi lật ra xem: "Báo cáo xuất viện? Đây là lần thứ hai bệnh nhân nhập viện?"
Bác sĩ khoa Phẫu thuật tổng hợp gật đầu tiếp tục câu chuyện: "Ông cụ là người làng bên cạnh chúng ta, vợ đã mất được mười mấy năm, ba người con gái đều lập gia đình, con trai và con dâu thì làm ăn trên thị trấn, điều kiện kinh tế cũng không quá tốt, bình thường ông cụ đều ở nhà làm nông. Ông cảm thấy khó chịu từ lâu nhưng nghĩ không có chuyện gì lớn. Con gái phát hiện ông vàng da, còn nghĩ do viêm gan A. Trước đó bọn họ còn nuôi hi vọng là bệnh nào khác, không ngờ đến khi chẩn đoán là ung thư tuyến tụy, người nhà không tin kỹ thuật của chúng ta nên đã làm thủ tục xuất viện ngay trong ngày, sau đó đưa ông cụ đến bệnh viện đa khoa làm xét nghiệm tế bào học. Một lần nữa họ nhận được kết quả bệnh án xác thực là ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối. Ở lại chỗ đó thì không tiện chăm sóc ông cụ, chỉ đành chuyển về thị trấn, hôm nay người nhà mới chạy về, vì không chấp nhận được sự thật nên khóc mãi đến tận bây giờ."
Đang lúc nói chuyện, mấy người nhà đi ngang qua cửa phòng làm việc, bọn họ cố gắng thu lại vẻ đau khổ trên mặt, vừa đi vừa thấp giọng bàn bạc gì đó.
"Lần trước khi ông cụ nằm viện thì xuất hiện cơn đau nặng. Đây là hồ sơ bệnh án của ông ấy, cậu xem qua đi.”
Vũ Minh lật xem bệnh án, bác sĩ khoa phẫu thuật tổng hợp nói: "Đã từng thay đổi nhiều phương án nhưng hiệu quả không ổn lắm, ban đêm người bệnh vẫn không thể nào ngủ được, tình hình dinh dưỡng cũng càng ngày càng kém, vấn đề chủ yếu bây giờ vẫn là khối u trong ổ bụng, lỡ xuất huyết trong lúc phẫu thuật thì e rằng không thể phẫu thuật. Đúng lúc trưởng phòng khoa Y tế của chúng tôi cũng xem bệnh án, ông nói ở đây có trung tâm thí điểm Điều trị đau, đề nghị chúng tôi chuyển bệnh nhân đến đây thử xem, nếu như bác sĩ Vũ Minh và chủ nhiệm Lưu có biện pháp thì tốt quá, trước tiên cải thiện tình trạng của người bệnh rồi nói tiếp."
Bên ngoài có một loạt tiếng bước chân, chủ nhiệm Lưu khoa Gây mê chạy đến.
"Bác sĩ Vũ Minh."
"Để tôi kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân." Vũ Minh nói với chủ nhiệm Lưu, "Anh hãy gọi điện cho khoa Ung bướu đi, tình hình của bệnh nhân rất kém, sau khi phẫu thuật còn phải trị liệu bằng hóa chất, tốt nhất mấy khoa liên quan nên sớm đề ra phương án trị liệu."
Chủ nhiệm Lưu vẫn phối hợp: "Tôi đi gọi điện thoại ngay."
Thư Tần đi đến bên giường làm kiểm tra cho người bệnh với Vũ Minh, trở lại văn phòng thì chủ nhiệm Lưu đã nói chuyện điện thoại xong: "Chủ nhiệm khoa Ung bướu đang đi họp ở nơi khác, thứ ba mới về, tôi đã nói với người cấp cao là bác sĩ Triệu của khoa đó rồi, anh ta sẽ tới đây ngay. Bác sĩ Vũ Minh, tôi cảm thấy còn phải hỏi ý kiến của người nhà bệnh nhân nữa, vốn kinh tế của bọn họ cũng chẳng khá giả, ông cụ đến giai đoạn này rồi, dựa theo kinh nghiệm trước kia của tôi, người nhà sẽ trực tiếp làm thủ tục xuất viện, hoặc gom góp tiền chuyển tới bệnh viện tuyến trên."
Thái độ của ông ta vẫn rất tiêu cực, cũng không phải là không muốn nhận bệnh nhân mà cho rằng người nhà bệnh nhân sẽ không chấp nhận trị liệu chính quy trong trung tâm Điều trị đau.
Vũ Minh không có ý kiến gì, sau đó tìm người nhà bệnh nhân để nói chuyện.
Quyền ký tên thuộc về anh con trai, cuối cùng người đàn ông trung niên cũng không khóc nữa nhưng vẫn còn rất buồn phiền.
Vừa nãy lúc người này ngồi xổm trên đất khóc, Thư Tần còn tưởng nhầm anh ta 50 tuổi rồi, bây giờ mới biết đối phương chỉ mới hơn 40 tuổi, có lẽ do những năm tháng vất vả gây ra, nhìn qua anh ta già hơn so với những người cùng tuổi rất nhiều, bất luận là Vũ Minh hay chủ nhiệm Lưu nói gì thì anh ta cũng chỉ nói một câu: "Chỉ cần bố tôi có thể sống thêm mấy ngày, chuyện gì chúng tôi cũng làm được."
Chủ nhiệm Lưu nhìn về phía Vũ Minh, ánh mắt anh vừa nhìn bảng đánh giá tình trạng đau vừa cẩn thận thăm hỏi mấy câu, động viên người nhà bệnh nhân xong, cuối cùng bọn họ cũng lục tục rời đi.
Thư Tần đứng dậy đi đến phòng rửa tay, nghe thấy người nhà bệnh nhân đang thương lượng chuyện chuyển viện.
Con gái cả của ông cụ khóc không thành tiếng: "Kể cả không trị khỏi cũng không thể điều trị ở bệnh viện huyện như này được, chỗ này lấy đâu ra bác sĩ giỏi? Đời này của bố chưa một ngày sống tốt, bây giờ chúng ta nhẫn tâm để ông chịu đựng nữa sao, em thấy vẫn nên chuyển lên thành phố đi, cố sống thêm được mấy ngày cũng tốt."
Đứng bên cạnh anh con trai là một người phụ nữ, nghe giọng điệu thì hình như là con dâu ông cụ: "Chuyện chị cả nói không dễ thực hiện đâu, nếu muốn chuyển tới thành phố thì ai sẽ túc trực trong bệnh viện đây? Sau này nếu còn phải làm xạ trị, ai đưa ông cụ đi làm? Mấy chuyến đi lại đều khó khăn, mỗi chuyến lại mất mấy ngày, hơn nữa đã là ung thư giai đoạn cuối rồi, chuyển tới nơi nào chẳng giống nhau, khoa phẫu thuật tổng hợp vẫn tính là khoa chủ chốt của bệnh viện huyện, không bằng ở lại đây đi, di chuyển qua lại bố cũng không chịu đựng được nữa đâu."
Người đàn ông rất đau lòng, giậm chân: "Đến lúc này rồi, cô có thể câm miệng đừng nói gì được không?"
Người phụ nữ kia ưỡn ngực: "Chẳng phải tôi cũng đau lòng cho bố sao, bọn trẻ còn phải đi học, chúng ta đều lên thành phố với bố thì ai trông chúng nó đây? Chuyện làm ăn trong nhà không cần làm nữa à?"
Cô ta càng nói giọng càng lớn, người đàn ông tức giận kéo mạnh cánh tay của cô ta, người phụ nữ ăn vạ khóc ầm lên, hành lang trở nên rối loạn, Thư Tần bước ra từ phòng vệ sinh, nhanh chân trở lại phòng bệnh.
Vũ Minh đang đọc bệnh án cho bác sĩ Âu, anh ta cúi đầu nhập một hàng dữ liệu, hơi kinh ngạc: "Bác sĩ Vũ Minh, nồng độ hydroxy/liều testosterone đầu tiên thấp như vậy sao?"
Vũ Minh: "Người bệnh đã 74 tuổi rồi, ung thư giai đoạn cuối thì sức khỏe sẽ rất kém, lúc dùng thuốc phải cẩn thận, tốt nhất là bắt đầu từ liều lượng nhỏ đi lên."
Bác sĩ Âu gật đầu, tiếp tục nhập bệnh án điện tử.
Chủ nhiệm Lưu ở đằng sau cất tiếng nói: "Dòng suy nghĩ của điều trị đau và quản lý gây mê lâm sàng quá khác nhau, hiếm thấy có người như bác sĩ Vũ Minh đều tinh thông cả hai phương diện, chúng tôi cần học hỏi nhiều lắm."
Nhưng hiển nhiên ông ta nhớ kỹ giờ làm việc của ca gây mê ban ngày, chỉ nhìn hai cái liền đi đến bên cạnh gọi điện thoại, đêm nay bác sĩ Âu trực ở phòng bệnh, phòng mổ ngày mai thiếu một bác sĩ.
Thư Tần yên lặng đi tới bên cạnh Vũ Minh, từng bước đi của anh quá khó khăn, so với phòng Điều trị đau đã hoàn thiện thì nơi này chính là một mảnh giấy bị chia năm xẻ bảy, phàm là chuyện nghiệp vụ thì Vũ Minh đều phải thúc đẩy mới tiến hành được.
Vũ Minh sợ Thư Tần quá mệt mỏi, nghiêng đầu qua chỗ khác khẽ nói với cô: "Nếu không em về nghỉ trước đi?"
Thư Tần lắc đầu: "Em ở lại với anh."
Nói xong liền lấy tài liệu giảng dạy trong balo ra, một mình ngồi xuống bên cạnh.
Vũ Minh nhìn sườn mặt của cô, nhớ tới khoảng thời gian ở khoa Điều trị đau, hai người cũng ai làm việc người nấy như vậy, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác thật yên tĩnh, thậm chí lúc dạy bác sĩ Âu viết bệnh án điện tử cũng trở nên kiên nhẫn hơn.
Không lâu sau bác sĩ Triệu của khoa Ung bướu đến, cả chủ nhiệm Lưu và phó chủ nhiệm khoa Phẫu thuật tổng hợp nữa, sau các xét nghiệm, Vũ Minh nhắn chủ nhiệm Lưu tập hợp mọi người thảo luận phương án.
Điều kiện của phòng bệnh đơn sơ, Thư Tần không có chỗ để đi, chỉ đành ngồi bên cạnh đọc sách.
Chợt có mấy tiếng nói vang lên, Vũ Minh và chủ nhiệm Lưu đang đánh giá mức độ nguy hiểm của việc gây mê với phó chủ nhiệm khoa Phẫu thuật tổng hợp, nghe ý tứ của Vũ Minh chính là nếu như người bệnh phải phẫu thuật thì để anh thực hiện công tác gây mê.
Thảo luận xong việc này, bác sĩ Triệu của khoa Ung Bướu lại đưa ra phương án xạ trị bước đầu, để đối phó với “tính ngoan cố” của những cơn đau trong ung thư, Vũ Minh vừa xem tư liệu ảnh chụp cắt lớp vừa đánh giá độ khả thi của phương pháp xạ trị với bác sĩ Triệu.
Cuối cùng Vũ Minh nói: "Thứ hai tôi sẽ gọi điện thoại cho trưởng khoa Tần khoa Y tế, chờ thứ ba chủ nhiệm khoa Ung bướu trở về thì chúng ta cùng làm phương án trị liệu, tuần sau người bệnh sẽ phẫu thuật. Còn có rất nhiều vấn đề về việc trị liệu phải thảo luận với nhiều khoa, tốt nhất chúng ta nên thành lập một tổ nhỏ, dễ dàng điều chỉnh phương án kịp thời."
Bác sĩ Triệu khoa Ung bướu ngồi thẳng người lên: "Khoa chúng tôi đã sớm muốn mở rộng nghiệp vụ ở mặt này, nhưng bây giờ trong nước phần lớn phòng Điều trị đau vẫn thuộc về khoa gây mê, trong phương diện tiến cử kỹ thuật mới, khoa chúng ta thường gặp nhiều khó khăn, hiếm thấy bác sĩ Vũ Minh khởi xướng việc hợp tác nhiều ngành, tôi cảm thấy nghiệp vụ về ung thư của chúng ta có thể hoàn thành."
Vũ Minh cười nói: "Nếu không thì bác sĩ Triệu hãy thu xếp giúp tôi những vấn đề trị liệu liên khoa đi, đúng lúc tôi có chuyện trên hạng mục phải về Tế Nhân chứng thực một chút, nếu là đối với đơn vị giúp đỡ người nghèo thì tôi sẽ làm một bản báo cáo về những khó khăn nơi này gặp phải rồi phản ánh lên viện."
Bác sĩ Triệu vui vẻ nói: "Cũng được, tối tôi sẽ về thu xếp, buổi sáng ngày mai gửi email cho bác sĩ Vũ."
Thư Tần lật qua một trang sách, Vũ Minh đã thí điểm ở đây một tuần lễ, chủ nhiệm Lưu không tích cực, một cây làm chẳng nên non, muốn đẩy bọn họ đi về phía trước chỉ có thể dùng những cách khác. Khoa Ung bướu của bệnh viện huyện tuy rằng không có nhiều bệnh nhân nhưng không thiếu những người bệnh trong giai đoạn cuối gặp phải vấn đề đau do ung thư gây ra. Nếu như hợp tác liên khoa, sau này về phương diện tiếp nhận bệnh nhân, nghiệp vụ của các phòng ban cũng sẽ tuần tự đi vào quy trình.
Cô thoáng nhìn sang bên kia, đã thấy mắt chủ nhiệm Lưu hơi sáng lên, hiển nhiên suy nghĩ đang bay xa, từ quản lý phẫu thuật đến điều trị đau do ung thư sau phẫu thuật, Vũ Minh đều trình bày hết sức rõ ràng.
Trung tâm Điều trị đau không còn là một nhánh nhỏ của Phụ Chúc nữa mà nó đã trở thành một phòng có thể cung cấp phương pháp trị liệu lâm sàng tổng hợp. Có lẽ chủ nhiệm Lưu thấy khoa Ung bướu tích cực hưởng ứng nên thái độ cũng buông lỏng hơn.
Phó chủ nhiệm khoa Phẫu thuật tổng hợp lên tiếng: "Bây giờ chỉ sợ khối u đã di căn đến ổ bụng và động mạch máu, đến lúc mở ổ bụng thì cùng lắm cũng chỉ làm phẫu thuật mở van thôi, quan trọng vẫn là việc điều trị bằng hóa chất sau khi phẫu thuật, nhưng nếu có cơ hội cắt bỏ khối u thì việc cố gắng duy trì sức khỏe của người bệnh những ngày này rất quan trọng. Đã cho thuốc rồi vậy bây giờ chúng ta đi xem tình huống người bệnh đi?"
Vũ Minh nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đúng lúc anh cũng định làm kiểm tra vòng thứ hai, liền trả lời: "Được."
Bọn họ đi đến ngoài hành lang thì bác sĩ Âu bước ra, Vũ Minh hỏi anh ta: "Độ đau đớn đã giảm bớt chưa?"
"Giảm rồi."
"Hô hấp và tuần hoàn thế nào?"
"Biến đổi không nhiều."
Người nhà bệnh nhân lần lượt đi ra, con trai của ông cụ nói với chủ nhiệm Lưu: "Anh là chủ nhiệm ở đây sao? Bố tôi ăn được một bát cháo lớn, bây giờ ngủ thiếp đi rồi, hơn nửa tháng qua, đây chính là lần đầu tiên."
Người nhà bệnh nhân đều rất phấn chấn, tuy rằng biết đây đã là giai đoạn cuối nhưng quan niệm xưa nay thì chỉ cần ăn được ngủ được là có hi vọng bình phục.
Phó chủ nhiệm khoa Phẫu thuật tổng hợp và bác sĩ Triệu mỉm cười nhìn sang phía Vũ Minh, anh vừa đi ra từ phòng bệnh sau khi xác nhận tình trạng của bệnh nhân, sự chú ý lại chuyển sang bảng kiểm tra lần thứ hai. Chủ nhiệm Lưu thấy người nhà bệnh nhân nhiệt tình như vậy thì lúng túng không biết nói gì, chỉ đành lên tiếng: "Chúng tôi đã bàn bạc phương án trị liệu bước đầu cho bố anh, đang muốn hỏi ý kiến mọi người, người nhà bệnh nhân đều ở đây phải không, đến văn phòng chủ nhiệm đi."
Thư Tần ngẩng đầu nhìn ra cửa thì chỉ thấy người nhà bệnh nhân đồng loạt đi vào, bây giờ đang ngồi xuống nói chuyện, Vũ Minh giải thích rất cặn kẽ, có lẽ là nhìn thấy phương án trị liệu của nhiều khoa kết hợp nên người nhà bệnh nhân cũng phối hợp hơn trước rất nhiều, trong toàn bộ cuộc nói chuyện, rất nhiều lần bọn họ hỏi về vấn đề chi phí của phương pháp trị liệu.
Thư Tần lắng nghe nhưng không tham gia, luôn cảm thấy thái độ của mọi người đã có sự chuyển biến rất đáng kể, ngay cả chủ nhiệm Lưu.
Bận bịu đến hơn 11 giờ, Vũ Minh chăm chú nhìn bệnh án bác sĩ Âu đã viết xong, thấy phương pháp trị liệu cũng đã áp dụng được một lượt, thể trạng của người bệnh ổn định hơn, lúc này mới đưa Thư Tần ra ngoài.
Lúc xuống tầng, chủ nhiệm Lưu nói: "Hiếm có dịp bác sĩ Thư đến đây một chuyến mà lại phí cả buổi tối ở đây, bác sĩ Vũ Minh, ngày mai cậu yên tâm trở lại báo cáo công tác đi, tôi cũng đã được học bổ túc về nghiệp vụ điều trị đau, bên này tôi tiếp quản được."
Vũ Minh: "Buổi tối ngày mai tôi sẽ về, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Hai người tạm biệt chủ nhiệm Lưu rồi trở lại ký túc xá, khách sạn cách chỗ này quá xa, lỡ như có chuyện gì thì chạy tới không tiện, cũng may đồ vệ sinh cá nhân đều ở trong balo.
Lúc tắm xong đi ra, Thư Tần nằm xuống bên cạnh Vũ Minh, giường dưới quá chật, cử động đều hơi khó khăn.
Rõ ràng rất mệt nhưng chẳng biết sao Thư Tần vô cùng hưng phấn, tuy rằng đường đi khó khăn nhưng Vũ Minh đang dùng cách của mình để tiến từng bước một, trải qua lần nói chuyện thẳng thắn, bây giờ cô đã hiểu rõ mọi chuyện, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt Vũ Minh trong bóng tối mờ sáng, cô sờ môi anh: "Sao anh vẫn chưa ngủ?"
"Anh đang nghĩ ngày mai nên thuyết phục chủ nhiệm khoa Ung bướu đến huyện Thanh Bình một chuyến như thế nào."
"Ngày mai?"
Vũ Minh cúi đầu nhìn cô: "Có phải là hơi khó không?"
Thư Tần suy nghĩ một chút, đổi lại là người khác có thể không được nhưng cô rất có lòng tin với Vũ Minh: "Em cảm thấy không có vấn đề gì lớn."
Vũ Minh nở nụ cười, nghĩ đến chuyện hai người sắp phải xa nhau nên cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, vén tóc trên trán cô sang một bên, anh nói: "Ngày mai em phải về rồi, đưa em về xong anh còn phải bận chuyện khác, hết bận lại phải quay về đây."
Thư Tần cũng không nỡ, dụi đầu vào cánh tay anh, cất giọng rầu rĩ: "Anh còn biết mai mình phải lái xe cả ngày hả? Bây giờ ngủ ngay cho em."
"Nhưng mà anh không ngủ được." Anh lộ ra vẻ mặt suy tư, "Hay làm chuyện khác nhỉ?"
Thư Tần cảm nhận ván giường mỏng manh phía dưới, hơi do dự: "Chiếc giường này không ổn lắm đâu?"
Vũ Minh im lặng cười, vốn kế hoạch của anh là chờ Thư Tần ngủ sẽ ngồi dậy viết báo cáo, lúc nói câu ấy cũng không có ý gì khác.
Nhìn lâu trong bóng tối, bây giờ Thư Tần có thể trông thấy đường nét trên khuôn mặt anh, nụ cười của Vũ Minh mang theo nhiều ẩn ý sâu xa.
Rõ ràng là do cô nghĩ lung tung, cô chán nản đánh anh một cái, xoay người mặc kệ anh.
Vũ Minh ôm chặt cô từ phía sau, hôn lên vành tai cô: "Giường này không được, chúng ta vào phòng vệ sinh được không?"
Thư Tần dùng cùi chỏ huých anh, tức giận nói, "Không đi, muốn thì anh tự đi đi."
Đúng là không chịu được khi bị trêu mà, sáu giờ sáng ngày mai phải dậy rồi, muộn thế này rồi sao còn đủ thời gian chứ, Vũ Minh ôm cô lên, bây giờ coi như cứ hiểu theo ý kia của cô đi: "Ít nhất phải một, hai tuần nữa mới được gặp nhau, còn chưa dùng hết thứ kia đâu."
Thư Tần giả ngu: "Cái gì?"
Vũ Minh dùng lưng đẩy cửa phòng vệ sinh ra: "Công cụ em mang đến ý."
***
Sáng hôm sau mới sáu giờ Vũ Minh đã dậy, nhân lúc Thư Tần đang thu dọn đồ đạc, anh đi đến phòng bệnh xem tình hình bệnh nhân, đợi chủ nhiệm Lưu đến thì mới lái xe đưa Thư Tần đi.
Thư Tần dựa đầu vào ghế, tối hôm qua chưa ngủ đủ, lúc lên xe đầu tiên là cô gọi cho bố mẹ trước, nói sẽ về thành phố với Vũ Minh, sau đó bắt đầu ngủ bù. Trên đường cô tỉnh lại một lần, trên người cô có thêm áo khoác của Vũ Minh.
Vũ Minh lái xe khá nhanh, nhưng gặp tắc đường nên khi về đến Nhất Viện cũng đã ba giờ chiều.
Vũ Minh đỗ xe xong xuôi sau đó đưa Thư Tần đến kí túc xá nữ: "Lúc chủ nhiệm La tham gia tuyển chọn thì anh sẽ trở về, khoảng thời gian này em tập trung ôn thi đi, đừng lo chuyện đi đi về về."
"Vâng." Bên dưới kí túc xá có nhiều người qua lại, Thư Tần biết anh còn nhiều chuyện phải làm, cô cầm lấy balo nói: "Anh nhớ lái xe chậm một chút, mặc kệ muộn thế nào thì đến nơi cũng phải gửi tin nhắn cho em. Còn nữa, lúc làm việc đừng khiến bản thân quá mệt mỏi."
Vũ Minh chăm chú nhìn cô, muốn nhìn thêm vài lần nhưng lại sợ càng nhìn thì càng không nỡ, cuối cùng quyết đoán quay người: "Anh đi đây."
Thư Tần nhìn bóng lưng của Vũ Minh, mặt trời bắt đầu lặn về phía Tây, bóng của anh được kéo dài trên mặt đất, cô nhớ đến đêm hôm anh đã kể hết tất cả, nhớ tới gánh nặng những năm nay cũng như sự nỗ lực của anh, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác trống vắng, không kìm lòng được mà gọi: "Vũ Minh."
Bước chân của anh dừng lại, lập tức quay về, cười nói: "Em còn gì dặn dò à?"
Thư Tần quên mất bản thân muốn nói gì, chỉ đáp: "Lần sau quay về anh muốn ăn gì thì nói cho em biết, em sẽ nói với bố, chúng ta về nhà ăn cơm."
Vũ Minh quan sát vẻ mặt của cô, trong nháy mắt đã hiểu ra điều gì: "Được, giúp anh nói với chú là anh thích ăn rau cần và khoai sọ."
Thư Tần gật đầu.
Vũ Minh nhìn cô mấy lần: "Bây giờ anh đi thật nhé?"
Thư Tần lại gật đầu, đứng tại chỗ, mãi cho đến khi bóng dáng Vũ Minh dần biến mất trên đường lớn ở sân bóng rổ đằng xa, lúc này cô mới chậm rãi quay về kí túc xá.
Lúc đang thay ga giường thì Thịnh Nhất Nam trở về, nhìn thấy Thư Tần, cô ấy vừa mừng vừa lo: "Wow, cuối cùng cũng về rồi."
Thư Tần đưa cho cô ấy một gói đồ ăn vặt mua ở chợ đêm: "Cho cậu này, ăn thử đi."
Thịnh Nhất Nam nhanh chóng vào phòng vệ sinh rửa tay, vui mừng nhận lấy: "Mới một ngày không gặp cậu mà sao như đã qua lâu lắm vậy nhỉ? À cậu đã biết chưa, mai sẽ thi đấy."
Thư Tần hơi hồi hộp, cô biết sắp thi rồi nhưng không ngờ lại là ngày mai.
Cô ngồi dậy nói: "Khoa thông báo rồi à?"
"Hôm nay giáo sư Ngô nói với bọn tớ, không biết lần này làm cái quỷ gì mà lại không thi ở khoa, trái lại đến giảng đường lớn thi."
Thư Tần kinh ngạc, nghĩ lại khoảng thời gian mình đã tự ôn tập, vốn định đêm nay sẽ về nhà một chuyến, xem ra bây giờ đành phải đọc sách rồi.
Bữa tối ăn cùng với Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc, ăn xong hai người bọn họ về khoa đọc sách, Thư Tần đến phòng Điều trị đau thu bản mẫu, cô định gọi điện thoại cho Vũ Minh nhưng sợ anh đang lái xe nên lại thôi.
Thu bản mẫu xong, Thư Tần đến nhà Vũ Minh, trên đường ít người qua lại, mùa thu đang ngày càng đến gần, trong gió đêm lộ ra sự hiu quạnh, thổi vào mặt cô, lành lạnh.
Cô nhìn con đường dưới chân, nhớ đến khoảng thời gian mình hay đi về cùng Vũ Minh, đáng tiếc khi đó hai người động tí là giận dỗi, bây giờ không có ai cãi nhau với cô, chỉ có một mình đi qua con đường dài đằng đẵng.
Đến nhà Vũ Minh, Thư Tần nhìn ngó trước cửa, hiển nhiên là ngày nào dì Lưu cũng đến đây quét dọn, đồ dùng trong nhà đều rất sạch sẽ, quay qua quay lại hồi lâu cũng không thấy dấu vết chứng tỏ Vũ Minh đã về đây. Nghĩ lại cũng đúng, hẳn anh đã cố ý đi tìm chủ nhiệm khoa Ung bướu vì ông cụ bị bệnh kia, làm sao có thể lãng phí thời gian vào những chuyện khác chứ.
Thư Tần ôn tập trong phòng sách đến 12 giờ mới trở về kí túc xá.
Nửa đêm thì nhận được tin nhắn Vũ Minh gửi tới: "Anh về đến huyện Thanh Bình rồi."
Thư Tần nhìn đồng hồ, 1 giờ rưỡi, Thịnh Nhất Nam đang ngủ trên giường tầng, cô nhanh chóng trả lời: "Mọi thứ vẫn thuận lợi chứ ạ?"
Vũ Minh không ngờ Thư Tần còn chờ anh, muộn thế này rồi, nghĩ đến ngày mai cô còn phải đi làm liền kiềm chế bản thân, chỉ trả lời một tin: "Ừ, thuận lợi, em ngủ đi."
Thư Tần gửi lại một biểu tượng cảm xúc gật đầu, sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh, cô chậm rãi để điện thoại di động xuống. Muộn thế này rồi, nếu như không có cô thì khi Vũ Minh về đến huyện Thanh Bình sẽ chẳng có tin nhắn báo bình an nào.
Vũ Minh đợi vài giây, quả nhiên Thư Tần không đáp lại, anh để điện thoại bên cạnh gối, nhắm mắt nằm một lúc rồi lại lấy di động ra, tìm bức ảnh anh chụp cô nhân lúc trước khi xuất phát đi Thanh Bình. Thư Tần cho rằng bức ảnh này rất xấu, nhưng khi anh ngắm nó lại cảm thấy vui vẻ. Anh nhìn thêm một lúc rồi đặt tấm ảnh này làm hình nền điện thoại theo thói quen.
Ngày hôm sau có rất nhiều ca phẫu thuật, phong cách của trưởng khoa mới không giống Vũ Minh, tính cách lạnh nhạt, năng lực phối hợp cũng kém hơn nhiều, tới tới lui lui như con thoi ở hai tầng phẫu thuật trên dưới, hết sức mệt mỏi. Mặc dù như vậy, mỗi ngày kết thúc vẫn có không ít thiếu sót.
Buổi tối, sinh viên hệ bảy năm quả nhiên bị kéo đến giảng đường lớn thi. Không gian rất lớn nhưng chỉ có bốn người nhóm Thư Tần và hai vị giáo sư làm giám thị.
Tuy rằng Thư Tần cảm thấy kỳ lạ nhưng không có nhiều thời gian suy nghĩ, bởi vì bài thi nhanh chóng được phát ra, phong cách ra đề không giống như lần trước, cũng may khoảng thời gian này cô đã đọc được kha khá, lúc thi xong suy nghĩ lại một lần, so với sự mơ hồ sau khi thi hồi đợt một thì lần này không tính là vấn đề lớn.
Mới vừa thoát khỏi trạng thái bay lơ lửng thì cô nhận được điện thoại của Vũ Minh: "Em thi xong rồi à?"
"Sao anh biết?"
"Tối hôm nay Vương Nam đi thu bản mẫu ở phòng Điều trị đau thay em, cậu ấy nói cho anh biết, em thi ra sao rồi?”
Đúng lúc này Vương Giảo Giảo đi từ đằng sau tới, Thư Tần vâng một tiếng: "Cũng được ạ."
Beta: Queenie_Sk
Là điện thoại của chủ nhiệm Ngô gọi tới, bên San Francisco muốn trao đổi cụ thể chi tiết “Hạng mục của Trung Quốc", Vũ Minh nói chuyện tầm mười mấy phút, vừa mới cúp máy thì điện thoại lại vang lên.
Lần này là bệnh viện huyện gọi tới, Vũ Minh nghe xong vài câu, lập tức đáp: "Tôi về ngay."
Thư Tần hỏi: "Phải về bệnh viện ạ?"
Vũ Minh: "Có một bệnh nhân vừa mới chuyển tới trung tâm Điều trị đau, bác sĩ trực ban không có kinh nghiệm, anh phải về một chuyến."
Thư Tần đẩy bát cơm trước mặt ra, đứng dậy. Vũ Minh ngẩn người: "Đừng gấp gáp. Em cứ ăn đi, xong việc anh sẽ qua tìm em. Nếu em không muốn đi dạo thì về khách sạn nghỉ ngơi trước đi."
"Không muốn, em muốn về bệnh viện với anh."
Vũ Minh nở nụ cười, thật sự là một phút cũng không nỡ rời xa anh mà.
Thư Tần không để ý đến niềm vui trong mắt anh, cô đeo balo lên đi lấy xe với anh.
Nhanh chóng lái xe về bệnh viện, trung tâm Điều trị đau vừa hoạt động, bác sĩ khoa Gây mê chỉ có sáu người, vì để bảo đảm ban ngày có đủ bác sĩ tiến hành thay ca nên hiện tại không phân ca trực cố định, chỉ lúc nào nhận bệnh nhân thì phòng bệnh mới gọi điện thoại cho bác sĩ trực đêm.
Vừa mới tới tầng ba liền nghe thấy tiếng khóc kìm nén, Thư Tần hơi ngạc nhiên nhìn về phía Vũ Minh. Trong trung tâm Điều trị đau của Tế Nhân thường nhận những bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, nhưng bởi vì trước khi người bệnh được chuyển đến đã thực hiện trị liệu ung thư trước, hầu hết người nhà đều chuẩn bị tâm lý, trừ phi người bệnh qua đời còn không sẽ rất ít xuất hiện tình huống cảm xúc mất khống chế như thế này.
Đèn trên hành lang đều sáng rõ, ở chỗ rẽ của hành lang có vài người nhà bệnh nhân, một nam, bốn nữ, độ tuổi cũng không nhỏ.
Vũ Minh nhìn bọn họ một chút, lập tức lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa phòng thay quần áo, Thư Tần hiểu ý đợi ở cửa, ánh mắt đảo về phía đối diện. Một người đàn ông tầm 50 tuổi đang ngồi xổm trên mặt đất bật khóc, mấy người phụ nữ đều đã khóc nức nở từ lâu, sợ gây tiếng động nên cố ý kìm nén âm thanh, nhưng sự đau khổ tràn ra giữa những kẽ tay, muốn kìm cũng không kìm được
Vũ Minh nhanh chóng đóng cửa lại đi ra, thuận tiện lấy một chiếc áo blouse trắng của thực tập sinh cho Thư Tần.
Thư Tần chạy theo Vũ Minh đến cuối hành lang, bác sĩ ca đêm và y tá đã tới, người bệnh nằm trên giường số 1, nhân viên chăm sóc không thành thạo về mặt nghiệp vụ chữa bệnh nên dù chỉ có một bệnh nhân nhưng phòng bệnh vẫn bận rộn lạ thường.
Bác sĩ Âu đứng ở đầu giường với bác sĩ trực ban khác, buổi chiều anh ta vừa mới ăn cơm cùng Vũ Minh và Thư Tần nên nhìn thấy bọn họ chạy tới thì tỏ ra rất tự nhiên: "Hai người đến rồi."
Vũ Minh lấy ống nghe trong túi ra, bước nhanh về phía giường: "Chuyển tới từ khoa nào?"
"Khoa phẫu thuật tổng hợp." (1)
(1) Khoa Phẫu thuật tổng hợp là chuyên khoa lâm sàng của các hệ thống phẫu thuật để điều trị gan, đường mật, tuyến tụy, đường tiêu hóa, hậu môn trực tràng, bệnh mạch máu, khối u và các bệnh chấn thương của tuyến giáp và tương tự.
Thư Tần đi theo Vũ Minh, người bệnh là một ông cụ hơn 70 tuổi, bị đau đớn hành hạ đến nỗi cuộn tròn người lại, nghe được tiếng nói chuyện, ông cụ miễn cưỡng cử động cổ quay đầu lại, khẽ há miệng: "Bác sĩ."
Vũ Minh nhẹ nhàng nói: "Chào ông, cháu họ Vũ, bây giờ cháu sẽ kiểm tra sức khỏe cho ông."
Ông cụ hơi gật đầu, Thư Tần nhìn về phía máy giám sát bên giường, kinh nghiệm cho cô biết rằng giờ phút này ông cụ đang vô cùng đau đớn, đáng tiếc không có bảng đánh giá độ đau, nếu không có thể lập tức đánh giá sơ bộ cho ông cụ rồi.
Đến phòng làm việc của bác sĩ, bác sĩ Âu báo cáo bệnh tình với Vũ Minh: "Khoa phẫu thuật tổng hợp vừa mới nhận bệnh nhân, đã làm kiểm tra tế bào học (2) và chụp MDCT (3), bị ung thư tuyến tụy, tuần sau sẽ phẫu thuật, đến lúc đó xem tình hình trong ổ bụng rồi quyết định phương án cắt bỏ."
(2) Kiểm tra tế bào học: khảo sát các tế bào rời hoặc một cụm tế bào lẫn trong chất dịch lỏng thấy được trên kính hiển vi. Đây là một kết quả quan trọng để giúp bác sĩ chẩn đoán ung thư và cách điều trị.
(3) MDCT: Máy dò đa tính chụp cắt lớp, có chức năng chụp cắt lớp vi tính cơ bản và phức tạp, cho phép các bác sĩ nhìn rõ các bộ phận: Xương, mạch máu, phần mềm cơ thể, qua đó có thể tìm ra các dấu hiệu của bệnh lý ung thư, chấn thương, nhiễm trùng của cơ quan cần thăm khám.
Vũ Minh nhận lấy rồi lật ra xem: "Báo cáo xuất viện? Đây là lần thứ hai bệnh nhân nhập viện?"
Bác sĩ khoa Phẫu thuật tổng hợp gật đầu tiếp tục câu chuyện: "Ông cụ là người làng bên cạnh chúng ta, vợ đã mất được mười mấy năm, ba người con gái đều lập gia đình, con trai và con dâu thì làm ăn trên thị trấn, điều kiện kinh tế cũng không quá tốt, bình thường ông cụ đều ở nhà làm nông. Ông cảm thấy khó chịu từ lâu nhưng nghĩ không có chuyện gì lớn. Con gái phát hiện ông vàng da, còn nghĩ do viêm gan A. Trước đó bọn họ còn nuôi hi vọng là bệnh nào khác, không ngờ đến khi chẩn đoán là ung thư tuyến tụy, người nhà không tin kỹ thuật của chúng ta nên đã làm thủ tục xuất viện ngay trong ngày, sau đó đưa ông cụ đến bệnh viện đa khoa làm xét nghiệm tế bào học. Một lần nữa họ nhận được kết quả bệnh án xác thực là ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối. Ở lại chỗ đó thì không tiện chăm sóc ông cụ, chỉ đành chuyển về thị trấn, hôm nay người nhà mới chạy về, vì không chấp nhận được sự thật nên khóc mãi đến tận bây giờ."
Đang lúc nói chuyện, mấy người nhà đi ngang qua cửa phòng làm việc, bọn họ cố gắng thu lại vẻ đau khổ trên mặt, vừa đi vừa thấp giọng bàn bạc gì đó.
"Lần trước khi ông cụ nằm viện thì xuất hiện cơn đau nặng. Đây là hồ sơ bệnh án của ông ấy, cậu xem qua đi.”
Vũ Minh lật xem bệnh án, bác sĩ khoa phẫu thuật tổng hợp nói: "Đã từng thay đổi nhiều phương án nhưng hiệu quả không ổn lắm, ban đêm người bệnh vẫn không thể nào ngủ được, tình hình dinh dưỡng cũng càng ngày càng kém, vấn đề chủ yếu bây giờ vẫn là khối u trong ổ bụng, lỡ xuất huyết trong lúc phẫu thuật thì e rằng không thể phẫu thuật. Đúng lúc trưởng phòng khoa Y tế của chúng tôi cũng xem bệnh án, ông nói ở đây có trung tâm thí điểm Điều trị đau, đề nghị chúng tôi chuyển bệnh nhân đến đây thử xem, nếu như bác sĩ Vũ Minh và chủ nhiệm Lưu có biện pháp thì tốt quá, trước tiên cải thiện tình trạng của người bệnh rồi nói tiếp."
Bên ngoài có một loạt tiếng bước chân, chủ nhiệm Lưu khoa Gây mê chạy đến.
"Bác sĩ Vũ Minh."
"Để tôi kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân." Vũ Minh nói với chủ nhiệm Lưu, "Anh hãy gọi điện cho khoa Ung bướu đi, tình hình của bệnh nhân rất kém, sau khi phẫu thuật còn phải trị liệu bằng hóa chất, tốt nhất mấy khoa liên quan nên sớm đề ra phương án trị liệu."
Chủ nhiệm Lưu vẫn phối hợp: "Tôi đi gọi điện thoại ngay."
Thư Tần đi đến bên giường làm kiểm tra cho người bệnh với Vũ Minh, trở lại văn phòng thì chủ nhiệm Lưu đã nói chuyện điện thoại xong: "Chủ nhiệm khoa Ung bướu đang đi họp ở nơi khác, thứ ba mới về, tôi đã nói với người cấp cao là bác sĩ Triệu của khoa đó rồi, anh ta sẽ tới đây ngay. Bác sĩ Vũ Minh, tôi cảm thấy còn phải hỏi ý kiến của người nhà bệnh nhân nữa, vốn kinh tế của bọn họ cũng chẳng khá giả, ông cụ đến giai đoạn này rồi, dựa theo kinh nghiệm trước kia của tôi, người nhà sẽ trực tiếp làm thủ tục xuất viện, hoặc gom góp tiền chuyển tới bệnh viện tuyến trên."
Thái độ của ông ta vẫn rất tiêu cực, cũng không phải là không muốn nhận bệnh nhân mà cho rằng người nhà bệnh nhân sẽ không chấp nhận trị liệu chính quy trong trung tâm Điều trị đau.
Vũ Minh không có ý kiến gì, sau đó tìm người nhà bệnh nhân để nói chuyện.
Quyền ký tên thuộc về anh con trai, cuối cùng người đàn ông trung niên cũng không khóc nữa nhưng vẫn còn rất buồn phiền.
Vừa nãy lúc người này ngồi xổm trên đất khóc, Thư Tần còn tưởng nhầm anh ta 50 tuổi rồi, bây giờ mới biết đối phương chỉ mới hơn 40 tuổi, có lẽ do những năm tháng vất vả gây ra, nhìn qua anh ta già hơn so với những người cùng tuổi rất nhiều, bất luận là Vũ Minh hay chủ nhiệm Lưu nói gì thì anh ta cũng chỉ nói một câu: "Chỉ cần bố tôi có thể sống thêm mấy ngày, chuyện gì chúng tôi cũng làm được."
Chủ nhiệm Lưu nhìn về phía Vũ Minh, ánh mắt anh vừa nhìn bảng đánh giá tình trạng đau vừa cẩn thận thăm hỏi mấy câu, động viên người nhà bệnh nhân xong, cuối cùng bọn họ cũng lục tục rời đi.
Thư Tần đứng dậy đi đến phòng rửa tay, nghe thấy người nhà bệnh nhân đang thương lượng chuyện chuyển viện.
Con gái cả của ông cụ khóc không thành tiếng: "Kể cả không trị khỏi cũng không thể điều trị ở bệnh viện huyện như này được, chỗ này lấy đâu ra bác sĩ giỏi? Đời này của bố chưa một ngày sống tốt, bây giờ chúng ta nhẫn tâm để ông chịu đựng nữa sao, em thấy vẫn nên chuyển lên thành phố đi, cố sống thêm được mấy ngày cũng tốt."
Đứng bên cạnh anh con trai là một người phụ nữ, nghe giọng điệu thì hình như là con dâu ông cụ: "Chuyện chị cả nói không dễ thực hiện đâu, nếu muốn chuyển tới thành phố thì ai sẽ túc trực trong bệnh viện đây? Sau này nếu còn phải làm xạ trị, ai đưa ông cụ đi làm? Mấy chuyến đi lại đều khó khăn, mỗi chuyến lại mất mấy ngày, hơn nữa đã là ung thư giai đoạn cuối rồi, chuyển tới nơi nào chẳng giống nhau, khoa phẫu thuật tổng hợp vẫn tính là khoa chủ chốt của bệnh viện huyện, không bằng ở lại đây đi, di chuyển qua lại bố cũng không chịu đựng được nữa đâu."
Người đàn ông rất đau lòng, giậm chân: "Đến lúc này rồi, cô có thể câm miệng đừng nói gì được không?"
Người phụ nữ kia ưỡn ngực: "Chẳng phải tôi cũng đau lòng cho bố sao, bọn trẻ còn phải đi học, chúng ta đều lên thành phố với bố thì ai trông chúng nó đây? Chuyện làm ăn trong nhà không cần làm nữa à?"
Cô ta càng nói giọng càng lớn, người đàn ông tức giận kéo mạnh cánh tay của cô ta, người phụ nữ ăn vạ khóc ầm lên, hành lang trở nên rối loạn, Thư Tần bước ra từ phòng vệ sinh, nhanh chân trở lại phòng bệnh.
Vũ Minh đang đọc bệnh án cho bác sĩ Âu, anh ta cúi đầu nhập một hàng dữ liệu, hơi kinh ngạc: "Bác sĩ Vũ Minh, nồng độ hydroxy/liều testosterone đầu tiên thấp như vậy sao?"
Vũ Minh: "Người bệnh đã 74 tuổi rồi, ung thư giai đoạn cuối thì sức khỏe sẽ rất kém, lúc dùng thuốc phải cẩn thận, tốt nhất là bắt đầu từ liều lượng nhỏ đi lên."
Bác sĩ Âu gật đầu, tiếp tục nhập bệnh án điện tử.
Chủ nhiệm Lưu ở đằng sau cất tiếng nói: "Dòng suy nghĩ của điều trị đau và quản lý gây mê lâm sàng quá khác nhau, hiếm thấy có người như bác sĩ Vũ Minh đều tinh thông cả hai phương diện, chúng tôi cần học hỏi nhiều lắm."
Nhưng hiển nhiên ông ta nhớ kỹ giờ làm việc của ca gây mê ban ngày, chỉ nhìn hai cái liền đi đến bên cạnh gọi điện thoại, đêm nay bác sĩ Âu trực ở phòng bệnh, phòng mổ ngày mai thiếu một bác sĩ.
Thư Tần yên lặng đi tới bên cạnh Vũ Minh, từng bước đi của anh quá khó khăn, so với phòng Điều trị đau đã hoàn thiện thì nơi này chính là một mảnh giấy bị chia năm xẻ bảy, phàm là chuyện nghiệp vụ thì Vũ Minh đều phải thúc đẩy mới tiến hành được.
Vũ Minh sợ Thư Tần quá mệt mỏi, nghiêng đầu qua chỗ khác khẽ nói với cô: "Nếu không em về nghỉ trước đi?"
Thư Tần lắc đầu: "Em ở lại với anh."
Nói xong liền lấy tài liệu giảng dạy trong balo ra, một mình ngồi xuống bên cạnh.
Vũ Minh nhìn sườn mặt của cô, nhớ tới khoảng thời gian ở khoa Điều trị đau, hai người cũng ai làm việc người nấy như vậy, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác thật yên tĩnh, thậm chí lúc dạy bác sĩ Âu viết bệnh án điện tử cũng trở nên kiên nhẫn hơn.
Không lâu sau bác sĩ Triệu của khoa Ung bướu đến, cả chủ nhiệm Lưu và phó chủ nhiệm khoa Phẫu thuật tổng hợp nữa, sau các xét nghiệm, Vũ Minh nhắn chủ nhiệm Lưu tập hợp mọi người thảo luận phương án.
Điều kiện của phòng bệnh đơn sơ, Thư Tần không có chỗ để đi, chỉ đành ngồi bên cạnh đọc sách.
Chợt có mấy tiếng nói vang lên, Vũ Minh và chủ nhiệm Lưu đang đánh giá mức độ nguy hiểm của việc gây mê với phó chủ nhiệm khoa Phẫu thuật tổng hợp, nghe ý tứ của Vũ Minh chính là nếu như người bệnh phải phẫu thuật thì để anh thực hiện công tác gây mê.
Thảo luận xong việc này, bác sĩ Triệu của khoa Ung Bướu lại đưa ra phương án xạ trị bước đầu, để đối phó với “tính ngoan cố” của những cơn đau trong ung thư, Vũ Minh vừa xem tư liệu ảnh chụp cắt lớp vừa đánh giá độ khả thi của phương pháp xạ trị với bác sĩ Triệu.
Cuối cùng Vũ Minh nói: "Thứ hai tôi sẽ gọi điện thoại cho trưởng khoa Tần khoa Y tế, chờ thứ ba chủ nhiệm khoa Ung bướu trở về thì chúng ta cùng làm phương án trị liệu, tuần sau người bệnh sẽ phẫu thuật. Còn có rất nhiều vấn đề về việc trị liệu phải thảo luận với nhiều khoa, tốt nhất chúng ta nên thành lập một tổ nhỏ, dễ dàng điều chỉnh phương án kịp thời."
Bác sĩ Triệu khoa Ung bướu ngồi thẳng người lên: "Khoa chúng tôi đã sớm muốn mở rộng nghiệp vụ ở mặt này, nhưng bây giờ trong nước phần lớn phòng Điều trị đau vẫn thuộc về khoa gây mê, trong phương diện tiến cử kỹ thuật mới, khoa chúng ta thường gặp nhiều khó khăn, hiếm thấy bác sĩ Vũ Minh khởi xướng việc hợp tác nhiều ngành, tôi cảm thấy nghiệp vụ về ung thư của chúng ta có thể hoàn thành."
Vũ Minh cười nói: "Nếu không thì bác sĩ Triệu hãy thu xếp giúp tôi những vấn đề trị liệu liên khoa đi, đúng lúc tôi có chuyện trên hạng mục phải về Tế Nhân chứng thực một chút, nếu là đối với đơn vị giúp đỡ người nghèo thì tôi sẽ làm một bản báo cáo về những khó khăn nơi này gặp phải rồi phản ánh lên viện."
Bác sĩ Triệu vui vẻ nói: "Cũng được, tối tôi sẽ về thu xếp, buổi sáng ngày mai gửi email cho bác sĩ Vũ."
Thư Tần lật qua một trang sách, Vũ Minh đã thí điểm ở đây một tuần lễ, chủ nhiệm Lưu không tích cực, một cây làm chẳng nên non, muốn đẩy bọn họ đi về phía trước chỉ có thể dùng những cách khác. Khoa Ung bướu của bệnh viện huyện tuy rằng không có nhiều bệnh nhân nhưng không thiếu những người bệnh trong giai đoạn cuối gặp phải vấn đề đau do ung thư gây ra. Nếu như hợp tác liên khoa, sau này về phương diện tiếp nhận bệnh nhân, nghiệp vụ của các phòng ban cũng sẽ tuần tự đi vào quy trình.
Cô thoáng nhìn sang bên kia, đã thấy mắt chủ nhiệm Lưu hơi sáng lên, hiển nhiên suy nghĩ đang bay xa, từ quản lý phẫu thuật đến điều trị đau do ung thư sau phẫu thuật, Vũ Minh đều trình bày hết sức rõ ràng.
Trung tâm Điều trị đau không còn là một nhánh nhỏ của Phụ Chúc nữa mà nó đã trở thành một phòng có thể cung cấp phương pháp trị liệu lâm sàng tổng hợp. Có lẽ chủ nhiệm Lưu thấy khoa Ung bướu tích cực hưởng ứng nên thái độ cũng buông lỏng hơn.
Phó chủ nhiệm khoa Phẫu thuật tổng hợp lên tiếng: "Bây giờ chỉ sợ khối u đã di căn đến ổ bụng và động mạch máu, đến lúc mở ổ bụng thì cùng lắm cũng chỉ làm phẫu thuật mở van thôi, quan trọng vẫn là việc điều trị bằng hóa chất sau khi phẫu thuật, nhưng nếu có cơ hội cắt bỏ khối u thì việc cố gắng duy trì sức khỏe của người bệnh những ngày này rất quan trọng. Đã cho thuốc rồi vậy bây giờ chúng ta đi xem tình huống người bệnh đi?"
Vũ Minh nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đúng lúc anh cũng định làm kiểm tra vòng thứ hai, liền trả lời: "Được."
Bọn họ đi đến ngoài hành lang thì bác sĩ Âu bước ra, Vũ Minh hỏi anh ta: "Độ đau đớn đã giảm bớt chưa?"
"Giảm rồi."
"Hô hấp và tuần hoàn thế nào?"
"Biến đổi không nhiều."
Người nhà bệnh nhân lần lượt đi ra, con trai của ông cụ nói với chủ nhiệm Lưu: "Anh là chủ nhiệm ở đây sao? Bố tôi ăn được một bát cháo lớn, bây giờ ngủ thiếp đi rồi, hơn nửa tháng qua, đây chính là lần đầu tiên."
Người nhà bệnh nhân đều rất phấn chấn, tuy rằng biết đây đã là giai đoạn cuối nhưng quan niệm xưa nay thì chỉ cần ăn được ngủ được là có hi vọng bình phục.
Phó chủ nhiệm khoa Phẫu thuật tổng hợp và bác sĩ Triệu mỉm cười nhìn sang phía Vũ Minh, anh vừa đi ra từ phòng bệnh sau khi xác nhận tình trạng của bệnh nhân, sự chú ý lại chuyển sang bảng kiểm tra lần thứ hai. Chủ nhiệm Lưu thấy người nhà bệnh nhân nhiệt tình như vậy thì lúng túng không biết nói gì, chỉ đành lên tiếng: "Chúng tôi đã bàn bạc phương án trị liệu bước đầu cho bố anh, đang muốn hỏi ý kiến mọi người, người nhà bệnh nhân đều ở đây phải không, đến văn phòng chủ nhiệm đi."
Thư Tần ngẩng đầu nhìn ra cửa thì chỉ thấy người nhà bệnh nhân đồng loạt đi vào, bây giờ đang ngồi xuống nói chuyện, Vũ Minh giải thích rất cặn kẽ, có lẽ là nhìn thấy phương án trị liệu của nhiều khoa kết hợp nên người nhà bệnh nhân cũng phối hợp hơn trước rất nhiều, trong toàn bộ cuộc nói chuyện, rất nhiều lần bọn họ hỏi về vấn đề chi phí của phương pháp trị liệu.
Thư Tần lắng nghe nhưng không tham gia, luôn cảm thấy thái độ của mọi người đã có sự chuyển biến rất đáng kể, ngay cả chủ nhiệm Lưu.
Bận bịu đến hơn 11 giờ, Vũ Minh chăm chú nhìn bệnh án bác sĩ Âu đã viết xong, thấy phương pháp trị liệu cũng đã áp dụng được một lượt, thể trạng của người bệnh ổn định hơn, lúc này mới đưa Thư Tần ra ngoài.
Lúc xuống tầng, chủ nhiệm Lưu nói: "Hiếm có dịp bác sĩ Thư đến đây một chuyến mà lại phí cả buổi tối ở đây, bác sĩ Vũ Minh, ngày mai cậu yên tâm trở lại báo cáo công tác đi, tôi cũng đã được học bổ túc về nghiệp vụ điều trị đau, bên này tôi tiếp quản được."
Vũ Minh: "Buổi tối ngày mai tôi sẽ về, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Hai người tạm biệt chủ nhiệm Lưu rồi trở lại ký túc xá, khách sạn cách chỗ này quá xa, lỡ như có chuyện gì thì chạy tới không tiện, cũng may đồ vệ sinh cá nhân đều ở trong balo.
Lúc tắm xong đi ra, Thư Tần nằm xuống bên cạnh Vũ Minh, giường dưới quá chật, cử động đều hơi khó khăn.
Rõ ràng rất mệt nhưng chẳng biết sao Thư Tần vô cùng hưng phấn, tuy rằng đường đi khó khăn nhưng Vũ Minh đang dùng cách của mình để tiến từng bước một, trải qua lần nói chuyện thẳng thắn, bây giờ cô đã hiểu rõ mọi chuyện, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt Vũ Minh trong bóng tối mờ sáng, cô sờ môi anh: "Sao anh vẫn chưa ngủ?"
"Anh đang nghĩ ngày mai nên thuyết phục chủ nhiệm khoa Ung bướu đến huyện Thanh Bình một chuyến như thế nào."
"Ngày mai?"
Vũ Minh cúi đầu nhìn cô: "Có phải là hơi khó không?"
Thư Tần suy nghĩ một chút, đổi lại là người khác có thể không được nhưng cô rất có lòng tin với Vũ Minh: "Em cảm thấy không có vấn đề gì lớn."
Vũ Minh nở nụ cười, nghĩ đến chuyện hai người sắp phải xa nhau nên cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, vén tóc trên trán cô sang một bên, anh nói: "Ngày mai em phải về rồi, đưa em về xong anh còn phải bận chuyện khác, hết bận lại phải quay về đây."
Thư Tần cũng không nỡ, dụi đầu vào cánh tay anh, cất giọng rầu rĩ: "Anh còn biết mai mình phải lái xe cả ngày hả? Bây giờ ngủ ngay cho em."
"Nhưng mà anh không ngủ được." Anh lộ ra vẻ mặt suy tư, "Hay làm chuyện khác nhỉ?"
Thư Tần cảm nhận ván giường mỏng manh phía dưới, hơi do dự: "Chiếc giường này không ổn lắm đâu?"
Vũ Minh im lặng cười, vốn kế hoạch của anh là chờ Thư Tần ngủ sẽ ngồi dậy viết báo cáo, lúc nói câu ấy cũng không có ý gì khác.
Nhìn lâu trong bóng tối, bây giờ Thư Tần có thể trông thấy đường nét trên khuôn mặt anh, nụ cười của Vũ Minh mang theo nhiều ẩn ý sâu xa.
Rõ ràng là do cô nghĩ lung tung, cô chán nản đánh anh một cái, xoay người mặc kệ anh.
Vũ Minh ôm chặt cô từ phía sau, hôn lên vành tai cô: "Giường này không được, chúng ta vào phòng vệ sinh được không?"
Thư Tần dùng cùi chỏ huých anh, tức giận nói, "Không đi, muốn thì anh tự đi đi."
Đúng là không chịu được khi bị trêu mà, sáu giờ sáng ngày mai phải dậy rồi, muộn thế này rồi sao còn đủ thời gian chứ, Vũ Minh ôm cô lên, bây giờ coi như cứ hiểu theo ý kia của cô đi: "Ít nhất phải một, hai tuần nữa mới được gặp nhau, còn chưa dùng hết thứ kia đâu."
Thư Tần giả ngu: "Cái gì?"
Vũ Minh dùng lưng đẩy cửa phòng vệ sinh ra: "Công cụ em mang đến ý."
***
Sáng hôm sau mới sáu giờ Vũ Minh đã dậy, nhân lúc Thư Tần đang thu dọn đồ đạc, anh đi đến phòng bệnh xem tình hình bệnh nhân, đợi chủ nhiệm Lưu đến thì mới lái xe đưa Thư Tần đi.
Thư Tần dựa đầu vào ghế, tối hôm qua chưa ngủ đủ, lúc lên xe đầu tiên là cô gọi cho bố mẹ trước, nói sẽ về thành phố với Vũ Minh, sau đó bắt đầu ngủ bù. Trên đường cô tỉnh lại một lần, trên người cô có thêm áo khoác của Vũ Minh.
Vũ Minh lái xe khá nhanh, nhưng gặp tắc đường nên khi về đến Nhất Viện cũng đã ba giờ chiều.
Vũ Minh đỗ xe xong xuôi sau đó đưa Thư Tần đến kí túc xá nữ: "Lúc chủ nhiệm La tham gia tuyển chọn thì anh sẽ trở về, khoảng thời gian này em tập trung ôn thi đi, đừng lo chuyện đi đi về về."
"Vâng." Bên dưới kí túc xá có nhiều người qua lại, Thư Tần biết anh còn nhiều chuyện phải làm, cô cầm lấy balo nói: "Anh nhớ lái xe chậm một chút, mặc kệ muộn thế nào thì đến nơi cũng phải gửi tin nhắn cho em. Còn nữa, lúc làm việc đừng khiến bản thân quá mệt mỏi."
Vũ Minh chăm chú nhìn cô, muốn nhìn thêm vài lần nhưng lại sợ càng nhìn thì càng không nỡ, cuối cùng quyết đoán quay người: "Anh đi đây."
Thư Tần nhìn bóng lưng của Vũ Minh, mặt trời bắt đầu lặn về phía Tây, bóng của anh được kéo dài trên mặt đất, cô nhớ đến đêm hôm anh đã kể hết tất cả, nhớ tới gánh nặng những năm nay cũng như sự nỗ lực của anh, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác trống vắng, không kìm lòng được mà gọi: "Vũ Minh."
Bước chân của anh dừng lại, lập tức quay về, cười nói: "Em còn gì dặn dò à?"
Thư Tần quên mất bản thân muốn nói gì, chỉ đáp: "Lần sau quay về anh muốn ăn gì thì nói cho em biết, em sẽ nói với bố, chúng ta về nhà ăn cơm."
Vũ Minh quan sát vẻ mặt của cô, trong nháy mắt đã hiểu ra điều gì: "Được, giúp anh nói với chú là anh thích ăn rau cần và khoai sọ."
Thư Tần gật đầu.
Vũ Minh nhìn cô mấy lần: "Bây giờ anh đi thật nhé?"
Thư Tần lại gật đầu, đứng tại chỗ, mãi cho đến khi bóng dáng Vũ Minh dần biến mất trên đường lớn ở sân bóng rổ đằng xa, lúc này cô mới chậm rãi quay về kí túc xá.
Lúc đang thay ga giường thì Thịnh Nhất Nam trở về, nhìn thấy Thư Tần, cô ấy vừa mừng vừa lo: "Wow, cuối cùng cũng về rồi."
Thư Tần đưa cho cô ấy một gói đồ ăn vặt mua ở chợ đêm: "Cho cậu này, ăn thử đi."
Thịnh Nhất Nam nhanh chóng vào phòng vệ sinh rửa tay, vui mừng nhận lấy: "Mới một ngày không gặp cậu mà sao như đã qua lâu lắm vậy nhỉ? À cậu đã biết chưa, mai sẽ thi đấy."
Thư Tần hơi hồi hộp, cô biết sắp thi rồi nhưng không ngờ lại là ngày mai.
Cô ngồi dậy nói: "Khoa thông báo rồi à?"
"Hôm nay giáo sư Ngô nói với bọn tớ, không biết lần này làm cái quỷ gì mà lại không thi ở khoa, trái lại đến giảng đường lớn thi."
Thư Tần kinh ngạc, nghĩ lại khoảng thời gian mình đã tự ôn tập, vốn định đêm nay sẽ về nhà một chuyến, xem ra bây giờ đành phải đọc sách rồi.
Bữa tối ăn cùng với Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc, ăn xong hai người bọn họ về khoa đọc sách, Thư Tần đến phòng Điều trị đau thu bản mẫu, cô định gọi điện thoại cho Vũ Minh nhưng sợ anh đang lái xe nên lại thôi.
Thu bản mẫu xong, Thư Tần đến nhà Vũ Minh, trên đường ít người qua lại, mùa thu đang ngày càng đến gần, trong gió đêm lộ ra sự hiu quạnh, thổi vào mặt cô, lành lạnh.
Cô nhìn con đường dưới chân, nhớ đến khoảng thời gian mình hay đi về cùng Vũ Minh, đáng tiếc khi đó hai người động tí là giận dỗi, bây giờ không có ai cãi nhau với cô, chỉ có một mình đi qua con đường dài đằng đẵng.
Đến nhà Vũ Minh, Thư Tần nhìn ngó trước cửa, hiển nhiên là ngày nào dì Lưu cũng đến đây quét dọn, đồ dùng trong nhà đều rất sạch sẽ, quay qua quay lại hồi lâu cũng không thấy dấu vết chứng tỏ Vũ Minh đã về đây. Nghĩ lại cũng đúng, hẳn anh đã cố ý đi tìm chủ nhiệm khoa Ung bướu vì ông cụ bị bệnh kia, làm sao có thể lãng phí thời gian vào những chuyện khác chứ.
Thư Tần ôn tập trong phòng sách đến 12 giờ mới trở về kí túc xá.
Nửa đêm thì nhận được tin nhắn Vũ Minh gửi tới: "Anh về đến huyện Thanh Bình rồi."
Thư Tần nhìn đồng hồ, 1 giờ rưỡi, Thịnh Nhất Nam đang ngủ trên giường tầng, cô nhanh chóng trả lời: "Mọi thứ vẫn thuận lợi chứ ạ?"
Vũ Minh không ngờ Thư Tần còn chờ anh, muộn thế này rồi, nghĩ đến ngày mai cô còn phải đi làm liền kiềm chế bản thân, chỉ trả lời một tin: "Ừ, thuận lợi, em ngủ đi."
Thư Tần gửi lại một biểu tượng cảm xúc gật đầu, sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh, cô chậm rãi để điện thoại di động xuống. Muộn thế này rồi, nếu như không có cô thì khi Vũ Minh về đến huyện Thanh Bình sẽ chẳng có tin nhắn báo bình an nào.
Vũ Minh đợi vài giây, quả nhiên Thư Tần không đáp lại, anh để điện thoại bên cạnh gối, nhắm mắt nằm một lúc rồi lại lấy di động ra, tìm bức ảnh anh chụp cô nhân lúc trước khi xuất phát đi Thanh Bình. Thư Tần cho rằng bức ảnh này rất xấu, nhưng khi anh ngắm nó lại cảm thấy vui vẻ. Anh nhìn thêm một lúc rồi đặt tấm ảnh này làm hình nền điện thoại theo thói quen.
Ngày hôm sau có rất nhiều ca phẫu thuật, phong cách của trưởng khoa mới không giống Vũ Minh, tính cách lạnh nhạt, năng lực phối hợp cũng kém hơn nhiều, tới tới lui lui như con thoi ở hai tầng phẫu thuật trên dưới, hết sức mệt mỏi. Mặc dù như vậy, mỗi ngày kết thúc vẫn có không ít thiếu sót.
Buổi tối, sinh viên hệ bảy năm quả nhiên bị kéo đến giảng đường lớn thi. Không gian rất lớn nhưng chỉ có bốn người nhóm Thư Tần và hai vị giáo sư làm giám thị.
Tuy rằng Thư Tần cảm thấy kỳ lạ nhưng không có nhiều thời gian suy nghĩ, bởi vì bài thi nhanh chóng được phát ra, phong cách ra đề không giống như lần trước, cũng may khoảng thời gian này cô đã đọc được kha khá, lúc thi xong suy nghĩ lại một lần, so với sự mơ hồ sau khi thi hồi đợt một thì lần này không tính là vấn đề lớn.
Mới vừa thoát khỏi trạng thái bay lơ lửng thì cô nhận được điện thoại của Vũ Minh: "Em thi xong rồi à?"
"Sao anh biết?"
"Tối hôm nay Vương Nam đi thu bản mẫu ở phòng Điều trị đau thay em, cậu ấy nói cho anh biết, em thi ra sao rồi?”
Đúng lúc này Vương Giảo Giảo đi từ đằng sau tới, Thư Tần vâng một tiếng: "Cũng được ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.