Chương 87
Ngưng Lũng
24/03/2020
Chuyển ngữ: An Hiên
Beta: Queenie_Sk
Khá nhiều người tụ tập trong văn phòng, có giáo viên hướng dẫn, có sinh viên. Sáng sớm mọi người còn chưa biết chuyện này thì hiện tại về cơ bản đều đã biết hết rồi.
Vũ Minh vừa mới bước vào thì chủ nhiệm La và phó viện trưởng Lưu cũng đã tới.
Sự xuất hiện của bọn họ không làm tiếng bàn tán ngớt đi mà còn tăng lên nhiều hơn, đặc biệt là mấy giảng viên hướng dẫn thạc sĩ tiến sĩ kia, càng nói càng tỏ ra khó chịu.
Phó viện trưởng Lưu được mời ngồi xuống một bên. Giáo sư Triệu - giảng viên hướng dẫn của Ngô Mặc lên tiếng: "Chủ nhiệm La, nếu quy định chỉ có sinh viên của chủ nhiệm khoa được chuyển tiếp sớm thì cớ gì phải tổ chức mấy cuộc thi to nhỏ làm gì nữa.”
Bà ta là người già đời, tính cách cũng ngay thẳng, từ khi vào khoa đã thi mấy lần, Ngô Mặc đều xếp hạng ngược từ dưới lên. Bởi vì lo lắng học trò sẽ không đạt đủ tiêu chuẩn nên bà ta đặc biệt tìm Ngô Mặc nói chuyện, bây giờ mới biết không phải sinh viên của mình không đủ nỗ lực mà là có người để lộ đề từ trước.
"Nếu tiêu chuẩn đã được quyết định nội bộ thì cũng chẳng cần nói mấy lời hoa mỹ làm gì nữa.”
Đây là lời của một giảng viên thâm niên khác, giảng viên hướng dẫn của Thịnh Nhất Nam.
Càng ngày càng nhiều người tham gia thảo luận, tiếng nói của hai phía đồng thời vang lên. Nhóm sinh viên lặng lẽ đứng chen chúc ở cửa, không ai dám nói xen vào. Thư Tần là người trong cuộc bị đẩy lên phía trước, tuy rằng nét mặt cô rất bình tĩnh nhưng cũng có thể nhận ra được vô số ánh mắt nhằm về phía mình.
Cô tự nói với bản thân không cần để ý nhưng ngay cả thái độ của Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc cũng không tự nhiên như ngày thường. Đây là nơi chỉ nói đến công bằng và chấp nhận thực lực, nếu không có chứng cứ khiến mọi người tâm phục khẩu phục, toàn bộ từ trên xuống dưới khoa đều bất mãn thì không nói làm gì, chỉ sợ có người mượn gió bẻ măng.
Quả nhiên, bên trong đám người, không biết có ai đột nhiên cất giọng ồm ồm: "Thật ra chuyện lần này không phải là lần duy nhất, hiện tượng không công bằng trong khoa có rất nhiều, nếu lãnh đạo viện và lãnh đạo trường đều đến rồi, không bằng để mọi người thoải mái nêu ý kiến đi."
Một thầy giáo lớn tuổi của phái Chương lật bảng biểu trong tay, lập tức tiếp lời: "Không có ý nhằm vào vị lãnh đạo nào của khoa, thật ra phương pháp quản lý giáo dục còn nhiều bất cập. Mượn chuyện bồi dưỡng nhân tài mà nói, suất tham gia cuộc họp hàng năm trong khoa đều do văn phòng chủ nhiệm tự ý quyết định, có sinh viên liên tục được tham gia nhiều lần nhưng có người đợi mãi cũng chẳng đến lượt. Cùng là nghiên cứu sinh của khoa như nhau, dựa vào đâu mà phân biệt đối xử như thế?"
Giáo sư Tào phản bác: "Giáo sư Vũ, lời này của anh không đúng, chỉ cần tổ chức hội thảo cho phép sinh viên tham gia thì chúng tôi sẽ công khai trưng cầu ý kiến của mọi người. Tất cả trình tự đều rõ ràng minh bạch, người nào cũng có cơ hội. Sinh viên nào nhiều lần không lấy được một suất thì chỉ có thể nói là do chưa chăm chỉ học tập.”
"Đúng! Không có sự lãnh đạo của chủ nhiệm La thì nghiệp vụ của khoa sẽ đi lên được những nấc thang mới hay sao? Những năm qua, trong khoa thành lập hệ thống nghiên cứu huấn luyện tiến sĩ gây mê học online, mở phòng khám gây mê, thực hiện sinh nở không đau và nhiều đề tài nghiên cứu khoa học cấp quốc gia. Tất cả đều được thực hiện dưới sự chỉ đạo của chủ nhiệm La. Phương pháp giảng dạy và quản lý có công bằng hay không mọi người đều rõ như ban ngày.”
"Công bằng? Nếu như công bằng thì sẽ không xuất hiện chuyện làm lộ đề."
Trong tiếng tranh luận, Vũ Minh vẫn chăm chú làm việc trên máy tính và máy in ở bên cạnh, vững như núi Thái Sơn.
Chủ nhiệm La liếc mắt nhìn sinh viên của mình, biểu hiện của ông cũng rất bình tĩnh.
Vì chuyện ứng tuyển vị trí phó viện trưởng, sáng sớm ông đã bị mấy vị lãnh đạo viện gọi đi nói chuyện, vừa ra khỏi văn phòng viện cũng đã hơn 11 giờ, chưa kịp về khoa thì nhận được tin tức.
Ban đầu khi nhìn thấy những tấm ảnh đó ông cũng rất kinh ngạc, rõ ràng là đề bài phân tích ca bệnh của ông, tại sao lại xuất hiện trong sổ ghi chép của Vũ Minh?
Phản ứng đầu tiên của ông chính là muốn liên lạc với Vũ Minh để tìm hiểu rõ tình hình nhưng do chuyện này đã quầy rấy lãnh đạo trường và ủy ban kỉ luật nên ông không thể gặp mặt Vũ Minh; cũng đúng lúc tham gia ứng tuyển nên ông như đứng đầu sóng gió, chỉ cần ông xuất hiện vấn đề dù nhỏ thế nào cũng sẽ bị phóng đại lên mấy lần, huống chi lại là chuyện lộ đề, không hề nhỏ chút nào.
Thông qua việc so sánh cẩn thận, chủ nhiệm La phát hiện ca bệnh trong sổ ghi chép của Vũ Minh không hoàn toàn giống đề bài mà ông đưa ra, nhưng sau khi nghe được yêu cầu giải quyết công khai của anh, ông tạm thời đoán được nguyên nhân.
Mười hai năm trước Vũ Minh đến tìm ông, nguyên nhân không gì khác, chỉ vì ông từng là người cung cấp những biện pháp điều trị đau cho mẹ của anh nên anh rất muốn trở thành một sinh viên được ông hướng dẫn.
Lúc ấy chủ nhiệm La cho rằng đây chỉ là suy nghĩ kích động của một chàng thanh niên vừa mất mẹ, nhưng mà mấy năm sau, cậu thanh niên này thật sự đã gia nhập Tế Nhân.
Khoảng thời gian sau đó, bất cứ câu hỏi lớn nhỏ nào trong môn học anh đều đến khoa gây mê của Nhất Viện tìm ông. Ông luôn cho rằng anh nóng vội, vừa vào năm nhất, các môn học đều ở mức cơ bản, những chuyên ngành thế này làm sao anh có thể hiểu được? Thế mà… từ trước đến nay ông chưa từng gặp sinh viên nào liều mạng như vậy, mỗi lần đến gặp ông là một lần tiến bộ hơn. Nhận ra được sự cố chấp của anh, ông đã dạy Vũ Minh rất nhiều khái niệm gây mê sơ cấp.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, chủ nhiệm La càng chắc chắn vì sao những ghi chép này lại trùng với đề.
Lúc đó ông lắc đầu cười, đứa trẻ này cũng không ngại làm lớn chuyện. Tuy nhiên đã có người muốn gây khó dễ trước đêm tuyển chọn nhân sự, ngại gì không mượn cơ hội này mở rộng ảnh hưởng của sự việc chứ?
Vì đã có được gợi ý nên cả buổi chiều chủ nhiệm La đều sắp xếp chuyện này, liên lạc với phòng bệnh án rồi nhờ người lấy một số đồ trong văn phòng ông.
Lúc này, ngoài cửa rất hỗn loạn, bí thư đảng ủy Trình trong viện cũng tới. Chủ nhiệm La và phó chủ nhiệm Chương cất bước nghênh đón, bí thư Trình xua tay cười: "Nghe nói hôm nay khoa Gây mê rất náo nhiệt, cũng đúng lúc tôi vừa từ trụ sở chính về nên thuận tiện ghé qua đây xem thế nào.”
Cả văn phòng lập tức sôi nổi, bao gồm cả lãnh đạo của khoa Y tế thì đã có ba vị lãnh đạo viện rồi.
Chuyện này có chứng cứ xác thực, chỉ báo cáo lên trên thì làm sao đủ, tiện thể đưa tất cả những người này đến khoa để cho bọn họ tận mắt chứng kiến chuyện này gây nên biết bao ảnh hưởng trong khoa mới được.
Rốt cuộc vẫn không thể truy cứu là ai mật báo tin tức.
Bí thư đảng ủy tìm đại một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh phó viện trưởng.
Thầy Vương - thanh tra ban kỉ luật nhân cơ hội nói: "Hôm nay triệu tập mọi người tới đây mục đích là để điều tra rõ ràng chuyện làm lộ đề, nhưng nếu phát hiện có lỗ hổng ở bộ phận quản lý, mọi người đều có thể nói ra, bất kể là ý kiến tích cực hay ý kiến trái chiều, chúng tôi đều sẽ báo cáo lại đúng sự thật cho trường học."
Phó chủ nhiệm Chương tỏ vẻ rất biết điều, sau khi chào hỏi bí thư Trình xong thì ngồi xuống cạnh lãnh đạọ, toàn bộ thời gian ông ta đều im lặng, lâu lâu lại nói vài ba câu với các giáo sư phía sau, nghe xong lời này thì trên mặt để lộ niềm vui.
Đúng như dự liệu của ông ta, có thêm sự tham gia từ phía trường học, tiếng bàn tán xôn xao càng nhiều.
Chủ nhiệm La đứng trước toàn bộ người của khoa, bất luận ai đưa ra ý kiến gì, ông đều không ngắt lời cũng không nổi giận. Phó viện trưởng Lưu và bí thư Trình trò chuyện vài câu, lộ ra vẻ tán thành.
Vốn dĩ Thư Tần đang buồn vì chuyện bị bạn bè xa lánh và cô lập, bây giờ đột nhiên như được cổ vũ. Khi còn học ở trường, cô từng dự thính môn "Dược lý học" của chủ nhiệm La, sau tiết học, sinh viên cả giảng đường đều có ý kiến, chủ nhiệm La kiên trì giải đáp từng người một, cảnh tượng ấy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu cô. Sau này khi vào Nhất Viện, cô không chỉ ngưỡng mộ danh tiếng ngày càng lừng lẫy về phương diện học thuật của chủ nhiệm La mà còn bởi vì phong thái nhà học giả chân chính trên người ông nữa.
Chờ tất cả mọi người có ý kiến kha khá rồi, chủ nhiệm La mới lên tiếng: "Thân là giáo viên hướng dẫn, tôi hoàn toàn tin tưởng hai sinh viên của mình; với tư cách là người giảng dạy, tôi cam đoan không có ai ra đề thay tôi; nhưng với cương vị là một người quản lý tôi cũng có thể thông cảm những nghi ngờ trong lòng mọi người. Vũ Minh, dưới yêu cầu của em, lãnh đạo viện và mọi người của khoa đều đến rồi, bây giờ trước mặt mọi người, em có thể nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Thư Tần nhìn về phía Vũ Minh.
Vũ Minh phát tài liệu trong tay rồi đi tới đứng trước mặt mọi người: “Em không ngờ chuyện này tạo thành ảnh hưởng lớn trong khoa như vậy, còn quấy rầy lãnh đạo viện và trường học nữa."
Mặc dù giọng điệu áy náy nhưng trong mắt anh một không hề tỏ ý xin lỗi.
Lập tức có người lên tiếng: "Vũ Minh, chuyện này rất nghiêm trọng, xin lỗi không thể xong được, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc. Hơn nữa sao chuyện này có thể nghe lời giải thích một phía của em, cô sinh viên kia tên Thư Tần phải không? Đứng trốn đằng sau nữa, ra đi, Thư Tần cũng phải lên tiếng trong chuyện này."
Mọi người quay đầu lại nhìn Thư Tần, cô đang định bước ra thì Vũ Minh cười nói: "Giáo sư Triệu, cô đừng nóng vội. Vì chuyện này, suốt buổi trưa em đã cùng hai thầy bên ban kỷ luật thống kê lại, trong mười lăm bài thi, tổng cộng có năm đề bài giống với sổ ghi chép của em, trùng hợp chính là tất cả đều là đề bài phân tích ca bệnh, số điểm phân bố không giống nhau nhưng gộp lại thì là 20 điểm."
Cả khoa ồ lên.
Ngô Mặc và Thịnh Nhất Nam nhìn Thư Tần, bước chân hơi dịch sang bên cạnh.
Thư Tần quay đầu thản nhiên nhìn hai người bọn họ. Ngô Mặc hơi rụt cổ lại, Thịnh Nhất Nam không rụt người lại nhưng cô ấy không hề che giấu sự nghi ngờ trong mắt mình. Dưới cái nhìn chăm chú của Thư Tần, hai người ngượng ngùng lùi ra sau.
"Không riêng việc làm lộ đề, còn chuyện ra đề thay chủ nhiệm La thì sao?" Một bác sĩ nam vừa nói vừa nhìn bốn phía, "Thực sự không tưởng tượng được, nếu cứ tiếp tục như vậy trong khoa sẽ lộn xộn đến thế nào.”
Vũ Minh nhìn người kia một cái, là Kha Vinh, sinh viên lớn nhất của phó chủ nhiệm Chương.
Anh không nhúc nhích, tiếp lời: "Buổi chiều, dưới sự đồng ý của hai thầy ban kỷ luật, em đã làm powerpoint về đề thi và những gì trong sổ ghi chép, năm ca bệnh đặt cùng một chỗ để so sánh sẽ có được cái nhìn toàn vẹn hơn. Tài liệu em đều đã in ra, các giáo sư có thể truyền nhau đọc trước một lần. Vì không thể phát toàn bộ cho các bác sĩ và sinh viên nên em sẽ chiếu lên màn hình.”
Giáo sư Lưu nhíu mày: "Tình huống của đề thứ nhất giống nhau như đúc. Mọi người nghe thử, bệnh nhân nam bị mất nước, 57 tuổi, cân nặng 60kg, cân nặng bây giờ là 56 kg. Nồng độ ion natri huyết thanh là 130mmol/L, nghi ngờ tắc ruột nên tiến hành phẫu thuật nội soi. Sau khi vào phòng phẫu thuật được tiêm dung dịch hồi sức, tổng lượng dung dịch hồi sức được thêm vào là bao nhiêu? Đây là một câu hỏi trắc nghiệm.”
"Nhìn lại sổ ghi chép của Vũ Minh, người bệnh 58 tuổi, tắc ruột, cân nặng 68kg, cân nặng hiện tại là 64kg. Nồng đọ ion natri huyết thanh là 129mmol/L, tiến hành phẫu thuật nội soi."
"Chậc, coi như trùng ca bệnh cũng không thể nào trùng khớp đến vậy, ngoại trừ cân nặng tăng giảm thì quá trình nhập viện và bệnh án đầu tiên về cơ bản đều khá giống nhau.”
Vũ Minh: "Chỉ nhìn bề ngoài sẽ thấy hai ca bệnh rất giống nhau, nhưng trong sổ của em ghi lại, đây là ca bệnh năm ngoái em từng làm phẫu thuật ngoại khoa tổng hợp, mặt sau sổ ghi chép có viết số bệnh án của người bệnh, tra trên máy tính là tìm ra được bệnh án."
Có người nhanh chóng tìm được bệnh án này trong máy tính: "Không sai, đây là ca gây mê Vũ Minh làm."
"Vậy thì sao chứ? Ca bệnh cậu tiếp nhận lại nằm trên đề của chủ nhiệm La?”
"Đúng vậy, càng tô càng đen, chuyện này chẳng phải càng chứng tỏ cậu ra đề thay sao, lẽ nào cậu muốn nói đây là trùng hợp?"
Vũ Minh rất bình tĩnh: "Thứ nhất, em chỉ viết công thức tính lượng natri bù trên sổ ghi chép, không viết lượng dung dịch hồi sức cụ thể, cho dù có người mượn đọc sổ ghi chép của em cũng chưa chắc có thể đối phó với đề trên bài thi. Thứ hai, như giáo sư Lưu đã nói, đây đúng là trùng hợp."
"Trùng hợp? Không thể nào." Giáo sư Lưu phất tay, "Vậy đề thứ hai thì sao? Hôm qua người bệnh lại tái nhiễm ure máu và nhiễm toan (1), nam, 41 tuổi, thiểu niệu (2), hiệu quả sử dụng Furosemide (3) không tốt, huyết áp 168/97mmHg, BUN 30mmol/L, CO2CP 15mmol/L. Sau khi truyền natri bicarbonate (4) vào tĩnh mạch, bệnh nhân bị khó thở, nhịp tim đạt tới 124 lần/phút và xuất hiện một ít mụn nước trong phổi. Ca bệnh này nên xử lý như thế nào, chọn..."
(1) Nhiễm toan: toan chuyển hóa mạn tính thận suy nhiễm độc niệu sự trao đổi chất của con người các sản phẩm có tính axit như axit photphoric, axit sunfuric và các chất khác do bài tiết và duy trì các rào cản thận, "có thể xảy ra urê toan ." Trong nhiễm toan mạn tính nhẹ , hầu hết bệnh nhân có ít triệu chứng hơn, nhưng nếu máu động mạch HCO3 <15 mmol/L, có thể mất cảm giác ngon miệng, nôn, yếu và thở sâu.
(2) Thiểu niệu: đề cập đến lượng nước tiểu 24 giờ ít hơn 400 ml hoặc lượng nước tiểu dưới 17 ml mỗi giờ.
(3) Furosemide: một loại thuốc lợi tiểu.
(4) Natri bicarbonate, công thức hóa học NaHCO3, thường được gọi là baking soda, là một muối axit được hình thành bằng cách trung hòa một bazơ mạnh và một axit yếu , và có tính kiềm yếu khi hòa tan trong nước.
"Lúc đó Vũ Minh đang luân phiên đến ICU, trong sổ viết người bệnh nhập viện bị ure máu và nhiễm toan, nam, 40 tuổi, huyết áp 170/100mmHg, BUN 32mmol/L, CO2CP 16mmol/L, được đưa tới ICU thì người bệnh xuất hiện tình trạng suy tim, có nhiều mụn nước trong phổi, các bước khẩn cấp trị liệu cho bệnh nhân."
Phó chủ nhiệm Chương kinh ngạc, ông ta thở dài: "Hầy, đây là sự thật rồi, vốn không tin em làm lộ đề, nhưng nếu không phải em ra đề thay chủ nhiệm La thì không tìm được lời giải thích nào hợp lí hơn. Vũ Minh, em vốn là bác sĩ trẻ có tiền đồ nhất trong khoa chúng ta, bình thường chủ nhiệm La cũng khen ngợi em không ít, không ngờ em còn trẻ như vậy lại không đi con đường đúng đắn. Phó viện trưởng Lưu, bí thư Trình, mọi người nhìn xem, một đề bài thì thôi, đây lại còn liên tục năm đề đấy."
Mấy người truyền tay nhau đọc, sắc mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Vũ Minh và chủ nhiệm La, dần dần lộ ra vẻ khó chịu.
Bầu không khí càng ngày càng nghiêm trọng, vài giáo sư đang muốn khởi xướng “đợt chỉ trích thứ hai”, nhóm sinh viên đứng ở cửa tách ra, người phụ trách phòng bệnh án dẫn theo hai nhân viên trường đến, mang theo rất nhiều bệnh án, bọn họ còn đặc biệt dùng một chiếc xe đẩy bệnh án chuyên dụng, trên đó là những tập bệnh án đã cũ.
Người trong khoa còn đang khó hiểu, chủ nhiệm La cảm ơn những người đưa bệnh án tới, Vũ Minh càng được khích lệ, tuy rằng anh không được liên lạc với chủ nhiệm La, nhưng giáo viên hướng dẫn của anh hiển nhiên đã hiểu được mục đích hành động của anh rồi.
Chờ xe đẩy bệnh án đến trước mặt mọi người, Vũ Minh liếc mắt nhìn chủ nhiệm La, ông chậm rãi tới trước xe bệnh án, tìm ra ca bệnh mười năm trước, công khai trước mặt mọi người.
Ánh mắt phó chủ nhiệm Chương không thay đổi, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại.
"Buổi sáng tôi đã gọi điện cho trưởng khoa Hầu phòng bệnh án để mượn bệnh án, bởi vì bệnh án từ lâu nên không có bệnh án điện tử, các đồng nghiệp phòng bệnh án giúp đỡ tìm cả một buổi trưa mới ra. Vì không đủ thời gian nên chưa kịp làm powerpoint. Giáo sư Tào, phiền anh phát bệnh án này xuống."
Trong văn phòng yên tĩnh một lúc rồi lại vang lên những tiếng bàn luận.
Lấy một bản bệnh án ra, bày ra trước mặt những vị lãnh đạo viện và những vị giáo sư có thâm niên nhất.
Giáo sư Triệu rút một tập ghi chép gây mê màu đỏ, ngay sau đó lại tìm ghi chép phẫu thuật và ghi chép ở phòng bệnh, vì cùng quan sát với các vị giáo sư ngồi cạnh, bà ta híp mắt dựng tờ giấy trước mặt lên.
Những người ngồi ở đây đều là người già dặn kinh nghiệm trong gây mê, vừa nhìn liền biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Một lần nữa ngẩng đầu lên, ánh sáng qua chiếc kính trên mũi giáo sư Lưu lóe lên: "Chủ nhiệm La, đây là..."
Phó viện trưởng Lưu và bí thư Trình đối chiếu với bản trình chiếu của Vũ Minh, họ đã hơi hiểu ra sự việc.
Chỗ Thư Tần đứng hơi xa, không nhìn rõ những chi tiết nhỏ, nhưng xuyên qua mặt sau của trang giấy có thể thấy đây là ghi chép viết tay.
"Đây là những ca gây mê tôi làm năm 2008. Lúc đó còn đang thiết lập hệ thống bệnh án điện tử, những ghi chép gây mê và bệnh án kiểm tra phòng bệnh chỉ có thể viết tay, nhưng quá trình người bệnh nhập viện và tình huống phẫu thuật đều được lưu giữ hoàn hảo trong bệnh án."
Bệnh án này được truyền từ tay giáo sư Lưu đến bí thư đảng ủy rồi lại đưa cho thầy Vương ban kỷ luật.
Cấp trên xác nhận xong, đến lượt bác sĩ cấp dưới truyền nhau đọc.
Ngoại trừ hai thầy ban kỷ luật trụ sở chính thì tất cả mọi người đều có kinh nghiệm lâm sàng.
Tất cả mọi người đều nhìn ra tình huống của người bệnh mười năm trước này và trong sổ ghi chép của Vũ Minh giống nhau, đều là tắc ruột dẫn đến hỗn loạn chất điện giải, sau khi đưa vào phòng mổ thì tiến hành phẫu thuật nội soi.
Ca bệnh điển hình như thế này, tình trạng lúc khám và quá trình chữa bệnh thường tương tự nhau, nhưng dấu hiệu sinh tồn (5), tuổi tác, cân nặng đều giống nhau như thế quả thật hiếm thấy.
(5) Dấu hiệu sinh tồn là một nhóm gồm 4 đến 6 dấu hiệu quan trọng nhất cho biết trạng thái sống còn của cơ thể. Những phép đo này được thực hiện giúp đánh giá tình trạng sức khỏe thể chất chung của một người, cũng như xác định các manh mối bằng chứng bệnh có thể xảy ra, và cho thấy tiến trình hồi phục của bệnh nhân.
Tuy nhiên họ không thể không tin được, bởi vì từng chi tiết nhỏ trong bệnh án rất khớp với bản trình chiếu. So với sổ ghi chép của Vũ Minh thì ca bệnh này của chủ nhiệm La mới thật sự là nguồn gốc chính.
"Nếu không tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng không dám tin hai bệnh án lại giống nhau như vậy, mười năm tuần hoàn, mười năm này, phòng phẫu thuật khoa chúng ta tăng từ ba mươi lên sáu mươi phòng, lượng phẫu thuật hàng năm tăng từ năm nghìn ca đến chín nghìn ca."
Không hề có một âm thanh nào khác, bầu không khí trở nên yên tĩnh, phó chủ nhiệm Chương xác nhận lại bệnh án, môi mím chặt.
"Thế nhưng đây chỉ mới là một phần bệnh án, sau đó còn bốn đề phân tích ca bệnh nữa, tình huống cũng gần giống, coi như xuất hiện sự trùng hợp trong bệnh án này nhưng không thể nào cả năm ca đều là trùng hợp được."
"Đúng vậy, đề thi viết của hệ bảy năm lần này thì sao?" Giáo sư Vũ nhìn phó chủ nhiệm Chương, chỉ vào bản trình chiếu của Vũ Minh, "Phẫu thuật bắc cầu động mạch vành (6), còn chưa mở ngực huyết áp của bệnh nhân đã giảm xuống, tiếp theo xuất hiện hiện tượng rung tim, tim ngừng đột ngột, tiến hành hồi sức tim phổi khẩn cấp, có nhiều phương án để chọn thuốc co mạch, chiếm 5 điểm. Trong sổ của Vũ Minh cũng có một mục tương tự như vậy. Ngày nào chúng ta cũng làm phẫu thuật tuần hoàn ngày nhưng tình huống như vậy quanh năm suốt tháng được mấy lần?"
(6) Phẫu thuật bắc cầu động mạch vành là lấy một đoạn của tĩnh mạch sụn tự thân hoặc các mạch máu khác ở chân, cầu nối giữa động mạch chủ và đầu xa của tổn thương tắc động mạch vành, để máu của động mạch chủ được đưa đến đầu mạch vành. Để khôi phục việc cung cấp máu của cơ tim tương ứng, cải thiện thiếu máu cơ tim và giảm các triệu chứng đau thắt ngực.
Lời nói này đã nhắc nhở hai thanh tra ban kỷ luật, bọn họ trả lại tài liệu đã xem xong cho giáo sư Tào, mỉm cười hỏi: "Chủ nhiệm La, có thể cho chúng tôi xem xuất xứ của ca bệnh thứ hai được không?"
Năm ca bệnh này đều được đưa đến, nhưng Vũ Minh là "kẻ tình nghi", không tiện tự mình làm, đành để Vương Nam và người của phòng bệnh án bỏ bốn bệnh án còn lại lên bàn, phát cho mọi người xem.
Nhìn đề bài, đề thứ hai bao gồm cả "Phẫu thuật động mạch vành" và "tim đột ngột ngừng đập", tình huống rất đặc biệt, cách xử lý cũng phức tạp. Mấu chốt là bài thi đều dùng thuốc trên phương diện tuần hoàn, bị người khác nghi ngờ làm lộ đề cũng không có gì kỳ lạ, nhưng mỗi câu trả lời ABCD đều khác nhau, chắc là Vũ Minh đã thuộc lòng kiến thức liên quan từ lâu, tự mình ra vài đề bài trong sổ nhưng chưa hề viết đáp án.
Chủ nhiệm La hắng giọng nói: "Đây là cuộc phẫu thuật tôi làm tháng 6 năm 2015, quá trình cấp cứu người bệnh rất thành công, lúc đó tôi từng tổ chức cuộc thảo luận toàn khoa, sau đó căn cứ vào quá trình cấp cứu ngay lúc đó, tôi đưa ra sáu đề dùng thuốc co mạch, lần thi này của hệ bảy năm lấy một trong sáu đề đó. Ca phẫu thuật của Vũ Minh được thực hiện cuối năm ngoái, hai lần gây mê này cách nhau hai năm.”
Bệnh án thứ hai bắt đầu được truyền nhau đọc, dưới sự ra hiệu của Vũ Minh, Vương Nam ôm bệnh án đi khắp các góc của khoa một vòng, từ lãnh đạo đến sinh viên, ai nấy đều đã tiến hành xác nhận.
Cứ nhìn trong bệnh án có "ghi chép dùng thuốc" và "ý kiến thảo luận cả khoa" sẽ biết, đề bài trên bài thi bắt nguồn từ ca gây mê do chính chủ nhiệm La thực hiện.
Còn ca bệnh Vũ Minh làm chỉ tương tự ở quá trình phát bệnh mà thôi.
Ngô Mặc lặng lẽ đứng đó, ánh mắt Thịnh Nhất Nam lóe lên, hai người kéo góc áo Thư Tần: "Thư Tần."
Thư Tần giả vờ không nghe thấy.
"Còn đề bài thứ ba, bệnh nhân bị suy thận và suy tim, từ bản trình chiếu thì Vũ Minh gặp ca bệnh này khi đang luân phiên ở ICU, nhưng bệnh án tôi ra đề này là bản mẫu năm 2016 của hạng mục Khoa học tự nhiên cấp quốc gia. Hai ca bệnh này có bệnh trạng và sự biến hóa bệnh tình rất giống, nhưng đọc bệnh án hoàn chỉnh thì có thể nhận ra bệnh nhân của Vũ Minh bị nhiễm trùng phổi trước khi nhập viện, sau khi điều trị ở nhà một tháng mới xuất hiện hiện tượng suy tim, còn bệnh nhân của tôi là suy tim đột ngột trong lúc trị liệu bằng hóa chất, nguyên nhân không giống, cách trị liệu cũng khác nhau."
"Đề thứ tư, bệnh nhân là một ông cụ tôi từng thay khớp háng năm 2010, người bệnh xuất hiện phản ứng toàn thân sau khi đặt xương nhân tạo vào. Bệnh án tương tự trong sổ Vũ Minh xảy ra vào cuối năm ngoái, cùng là một ông cụ thay khớp háng nhưng thực tế người bệnh này được chẩn đoán là thuyên tắc mỡ (7), chỉ nhìn đề bài thì quả thật cảm thấy giống nhau, nhưng phần thi và kết quả bệnh nhân hoàn toàn khác nhau."
(7) Thuyên tắc mỡ đề cập đến sự tắc nghẽn của các mạch máu nhỏ gây ra bởi các giọt lipid trong lưu lượng máu lưu thông, thường gặp trong gãy xương dài, nhiễm trùng mô mỡ nghiêm trọng hoặc tổn thương gan nhiễm mỡ.
"Cho tới đề thứ năm, phòng Điều trị đau có một bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối, người bệnh này vì để tiết kiệm chi phí nên người nhà đã tự ý dùng thuốc oxycodone. Hành động này đã khiến thuốc được giải phóng nhanh chóng, người bệnh cũng xuất hiện hiện tượng suy hô hấp vào ban đêm. Đề này nói về cách sử dụng thuốc và máy thở bên giường, bởi vì liên quan đến cơ sở lý luận Đau trong y học, rất đáng để sinh viên để ý nên tôi đã nâng điểm câu này cao lên."
Tình huống của mỗi người bệnh đều khác nhau nhưng như chủ nhiệm La từng nói, năm ca bệnh trên bài thi đều là ông lấy từ bệnh án mình từng làm mà ra.
Hơn nữa, bác sĩ chữa trị chính là chủ nhiệm La.
Như thế vẫn chưa đủ, chủ nhiệm La tiếp tục: "Nộp mười lăm đề thi lên kho đề của trường, tổng cộng tôi đã đưa ra hơn sáu mươi đề phân tích ca bệnh có to có nhỏ, hơn nữa những đề này không một đề nào được lấy từ kho đề truyền thống, tất cả đều lấy từ ca bệnh điển hình tôi gặp phải khi làm lâm sàng, hiện tại bệnh án của những ca bệnh này đều nằm trên xe, nếu như thời gian còn kịp, khoa có thể tiến hành xác nhận từng cái một."
Phó viện trưởng Lưu và bí thư Trình nở nụ cười thoải mái, thấy chủ nhiệm La đẩy xe ra, họ đứng dậy ngăn cản: "Hầy, lão La, nói thêm gì đi nữa thì cũng là điều tốt, chúng tôi đến đây tìm hiểu tình hình, nhưng rõ ràng chỉ là một sự hiểu lầm."
"Tuy nhiên nhờ sự hiểu lầm này, cuối cùng chúng tôi cũng biết lý do vì sao độ chuyên nghiệp của khoa Gây mê không ngừng nâng cao như vậy. Lão La, ông đúng là không đơn giản, là một vị chủ nhiệm ưu tú, có thể làm gương tốt cho toàn bộ khoa."
Phó chủ nhiệm Chương khoanh tay ngồi bất động, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Bên trong góc đột nhiên có một giọng nói với ngữ khí hết sức kính phục: "Bệnh án mười năm trước mà cũng có thể tìm ra nhanh như vậy sao? Trí nhớ của chủ nhiệm La quả thật quá khủng, đổi lại là tôi, coi như biết đề thi này là tự mình ra nhưng cũng không dễ nói được rốt cuộc là ca bệnh nào, hệ thống điện tử lúc đó chưa hoàn thiện, vốn rất khó tìm người bệnh, có thể tìm ra số thứ tự nằm viện trong thời gian ngắn như vậy, quả thật đáng khâm phục."
Bầu không khí căng thẳng trong văn phòng vốn đã hơi thả lỏng, câu này vừa được thốt ra, mọi người lại nhìn nhau. Đúng vậy, muốn nhờ phòng bệnh án tìm bệnh án từ lâu như vậy ít nhất cũng phải cung cấp số thứ tự nằm viện của bệnh nhân.
Thế nhưng là một bác sĩ gây mê, đặc biệt là bác sĩ gây mê chức vị cao, số ca bệnh qua tay một năm đâu chỉ một nghìn ca, kể cả đề bài tự mình ra nhưng cũng đã là chuyện từ mười năm trước, đừng nói số thứ tự nằm viện, có thể nhớ tên người bệnh cũng là chuyện lạ rồi.
Giáo sư Triệu và giáo sư Lưu nghe xong thì cảm thấy không đúng lắm, ca bệnh mười năm trước, thật khó mà tin nổi. Đêm nay còn diễn thuyết tuyển chọn nhân sự nữa, phó viện trưởng Lưu và bí thư đảng ủy đều có thể chi phối những thành viên ban lãnh đạo làm giám khảo.
Một trận báo cáo sóng gió, vốn là chứng cứ xác thực, ai ngờ đến cuối cùng, vốn dĩ chủ nhiệm La và Vũ Minh đang ở thế bất lợi ngược lại trở thành người có lợi nhất.
Mấy người phái trung gian bọn họ đều có cảm giác bị biến thành công cụ để chủ nhiệm La quét sạch nghi ngờ trước mặt lãnh đạo, nghiêm túc nghĩ lại thì chuyện này không khó làm, chỉ cần chuẩn bị năm bệnh án trùng nhau là được.
Ánh mắt phó chủ nhiệm Chương hơi chuyển động, ông ta liếc giáo sư Vũ.
Giáo sư Vũ chống tay đứng dậy, lắc đầu một cái, tự nhiên thở dài: "Quên chuyện này đi thôi, coi như là bị gọi đến xem một vở kịch."
Vở kịch phái La tự biên tự diễn.
Lúc sau có một sinh viên ngập ngừng: "Này, người báo cáo không phải là chính người của chủ nhiệm La đấy chứ?"
Thư Tần quay đầu nhìn cửa, người nói là một thạc sĩ của phó chủ nhiệm Chương, còn chưa dứt lời, một bóng người đi ra ngoài, bóng dáng cao gần giống Vũ Minh, trong lúc vội vàng Thư Tần chỉ nhìn thấy được gò má người kia, là Lâm Cảnh Dương.
Lâm Cảnh Dương không đi vào, chỉ đứng ở cửa rồi rời đi.
Hai thầy Vương Ngô của ban kỷ luật không nói nữa, họ thu dọn đồ đạc: "Như vậy đi, chuyện này chúng tôi sẽ về báo cáo trước, tình huống cụ thể thế nào, chờ thứ hai mở cuộc họp với lãnh đạo trường để thảo luận vậy."
Dây cót vừa hơi thả lỏng trong đầu Thư Tần lại căng lên, hai vị ban kỷ luật này có quan hệ rất tốt với phó chủ nhiệm Chương, rõ ràng vẫn giữ thái độ nghi ngờ, có thể đêm nay cuộc tuyển chọn kết thúc, nếu như hai người quay về báo cáo không rõ ràng, không chừng có thể ảnh hưởng đến quá trình chấm điểm của trụ sở chính với chủ nhiệm La.
Vũ Minh nhìn chủ nhiệm La: "Chủ nhiệm, thầy không lấy những bảo bối kia ra sao, đừng giấu thế chứ."
Hai vị lãnh đạo viện cũng hồi phục tinh thần.
Chủ nhiệm La từ từ đi tới trước xe bệnh án, cầm lấy một quyển sổ ghi chép.
Một cuốn sổ ghi chép rất bình thường, trên bìa ghi hai chữ "Tế Nhân", chỉ là đã quá cũ rồi, cả cuốn sổ đều lộ ra dấu vết năm tháng, hơn nữa không chỉ một cuốn, phía trên bệnh án xếp tận bảy, tám cuốn.
Chủ nhiệm La mở một cuốn trong đó ra, nhìn xung quanh một chút, ông cảm khái: "Năm đó có một người trẻ tuổi chạy đến tìm tôi, hỏi tôi làm sao để có thể trở thành một bác sĩ lâm sàng ưu tú trong thời gian ngắn nhất. Tôi nói cho cậu ấy biết, học tốt các lớp ở đại học đi, lợi dụng từng giờ tự học buổi tối một, chờ cậu học vững kiến thức cơ bản rồi thì quay lại tìm tôi."
"Học kỳ một năm nhất kết thúc, chàng trai này đứng nhất lớp, cậu ấy cầm bảng kết quả học tập đến tìm tôi, vẫn hỏi tôi những câu hỏi cũ. Tôi thấy cậu ấy có tiến bộ, liền đưa cho cậu ấy cuốn sổ ghi chép công tác này, tôi nói đây là một bản chép tay ca bệnh, cậu lấy về xem trước, có thể hiểu bao nhiêu thì hiểu."
Chủ nhiệm La nói xong, đưa cuốn sổ ghi chép này cho mọi người, sáu, bảy cuốn còn lại cũng được mọi người truyền tay đọc.
"Tôi nói với đứa trẻ này, chờ em bước vào giai đoạn lâm sàng, lúc kết thúc thực tập mỗi ngày, hãy ghi lại những ca bệnh mà em có ấn tượng sâu sắc, tích lũy từng ngày sẽ có thu hoạch. Sau đó cậu ấy đến khoa thực tập, còn liều mạng hơn tôi năm đó. Mới trải qua thời gian ngắn ngủi một năm đã viết được bốn cuốn sổ ghi chép."
Một bác sĩ thực tập cười giơ tay: "Tôi biết rồi, chủ nhiệm La, người anh đang nói là bác sĩ Vũ Minh."
Vũ Minh đứng bên cạnh, hờ hững không nói gì, mọi người thấy anh ngại thì đều bật cười, bầu không khí rõ ràng sôi nổi hơn vừa nãy.
Thư Tần mở một cuốn ra, trong sổ ghi chép của chủ nhiệm La đều là ca bệnh lâm sàng tâm đắc, cô vừa xem vừa nghĩ, phong cách ghi chép của Vũ Minh bắt nguồn từ chủ nhiệm La, nhưng anh đào sâu và tỉ mỉ hơn chủ nhiệm La.
Không bao lâu sau, rốt cuộc có người tìm được một ca bệnh trong sổ ghi chép: "A, tôi tìm được ca bệnh gốc của đề bài kia này."
Hai vị lãnh đạo viện chăm chú nhìn một lúc, sổ ghi chép của chủ nhiệm La đều tích lũy từng năm, mười lăm đề thi bắt đầu được soạn từ hai năm trước, nếu nói đây là diễn trò, chẳng phải là diễn trò từ mười năm trước sao?
Phó chủ nhiệm Chương cố gắng điều chỉnh nét mặt của mình, đứng dậy đi tới bên này.
Hai vị lãnh đạo khẽ nhìn ông ta một cái, xoay người nói: "Chuyện bên này không còn gì nữa, lát nữa sẽ phải diễn thuyết, chủ nhiệm La, lão Vương, lão Ngô, cùng đi đi."
Nụ cười của phó chủ nhiệm Chương vừa mới giương lên được một nửa, ông ta cứ như vậy lúng túng đứng tại chỗ, lần đầu bị lãnh đạo ngó lơ như thế, bầu không khí xung quanh đều lộ ra sự khó xử, nhưng mà gừng càng già càng cay, phó chủ nhiệm Chương nhanh chóng xốc lại tinh thần, chắp tay cất bước ra ngoài. Hai vị ban kỷ luật cẩn thận thu dọn đồ đạc, liếc mắt nhìn phó chủ nhiệm Chương, không nói gì đi ra khỏi văn phòng.
Khi hai người này đi qua Thư Tần, điện thoại của thầy Vương vang lên, chắc là lãnh đạo trường gọi tới, ngữ khí của ông ta rất nghiêm túc: "Đúng, điều tra gần xong rồi, phải... Chỉ là hiểu lầm thôi."
Thư Tần khinh bỉ nhìn gáy đối phương, nhưng nhờ vậy sự kiện làm lộ đề sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với việc ứng tuyển của chủ nhiệm La.
Hơn nữa xem thái độ của hai vị lãnh đạo viện lúc này, chẳng những không có ảnh hưởng mà còn có tác dụng tích cực là đằng khác.
Vũ Minh quay đầu nhìn Thư Tần, ý tứ rất rõ ràng: muốn cô chờ anh. Sau đó anh đuổi theo đoàn người.
Phó viện trưởng Lưu nở nụ cười: "Vũ Minh, rất tốt, hôm nay giữ được bình tĩnh, ra ngoài một khoảng thời gian, cảm giác em đã thay đổi rất nhiều, chuyện huyện Thanh Bình tiến hành như nào rồi, có thuận lợi không?"
"Không thuận lợi lắm ạ, lần này quay về định tranh thủ sự ủng hộ của lãnh đạo." Vũ Minh ăn ngay nói thật, lại cười nói: "Phó viện trưởng Lưu, bí thư Trình, chuyện xuống nông thôn em sẽ báo cáo tỉ mỉ trên đường. Chuyện lúc nãy hơi náo loạn, đám sinh viên đều bị dọa sợ, nếu không có chuyện gì thì bao giờ đăng lại thông báo chuyển tiếp sớm của văn phòng nghiên cứu sinh ạ?"
Thư Tần không nghe được câu nói tiếp theo vì cô và những người khác phải đồng thời ngồi xe đến hội trường trụ sở chính.
Ban giám hiệu đã bố trí từ sớm, ánh đèn chói mắt, màn sân khấu màu đỏ tươi, hôm nay là lễ tuyển chọn cán bộ bậc trung của bốn bệnh viện lớn thuộc hệ thống Phụ Chúc, không ít người đến hội trường, còn lớn hơn nhiều so với hồi thi đấu Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị.
Điện thoại di động vang lên, là Cố Phi Vũ gọi tới, Thư Tần vừa nghe điện thoại vừa tìm chỗ ngồi.
"Sư muội Thư Tần, không gọi được cho Vũ Minh, anh với chị Văn sắp đến rồi, nếu tối nay em với Vũ Minh muốn làm lễ chúc mừng thì anh với chị Văn sẽ đến nhà bọn em ăn lẩu."
"Làm lễ chúc mừng ạ? Cố sư huynh, kết quả tuyển chọn còn chưa có mà."
"Này, hôm nay không phải lão già Chương làm loạn một trận ở khoa các em sao, em đừng hỏi, là tin tức của Cố sư huynh quá nhanh, hôm nay muốn ăn lẩu gì? Buổi tối anh với chị Văn mang đến."
Thư Tần đi khập khiễng về phía trước, thấy phó chủ nhiệm Chương ngồi ở hàng thứ hai, cột đèn trên sâu khấu chiếu xuống tạo thành lớp ánh sáng nhàn nhạt trên mặt ông ta, sự ủng hộ của những người xung quanh phó chủ nhiệm Chương vẫn náo nhiệt như thường ngày nhưng tinh thần của ông ta cũng giảm đi ít nhiều, cả người hãm sâu vào chỗ ngồi, cứng nhắc như tượng đá, không nhúc nhích.
Phía trước rất náo nhiệt, hiệu trưởng và viện sĩ bước ra đọc diễn văn, lúc này phó chủ nhiệm Chương mới xốc lại tinh thần ngồi thẳng dậy. Chủ nhiệm La đi tới hàng ghế thứ nhất rồi ngồi xuống, Thư Tần không thấy Vũ Minh, vì cảm nhận được bầu không khí sắp mở màn đầy kịch liệt nên cô căng thẳng hít một hơi thật sâu.
Beta: Queenie_Sk
Khá nhiều người tụ tập trong văn phòng, có giáo viên hướng dẫn, có sinh viên. Sáng sớm mọi người còn chưa biết chuyện này thì hiện tại về cơ bản đều đã biết hết rồi.
Vũ Minh vừa mới bước vào thì chủ nhiệm La và phó viện trưởng Lưu cũng đã tới.
Sự xuất hiện của bọn họ không làm tiếng bàn tán ngớt đi mà còn tăng lên nhiều hơn, đặc biệt là mấy giảng viên hướng dẫn thạc sĩ tiến sĩ kia, càng nói càng tỏ ra khó chịu.
Phó viện trưởng Lưu được mời ngồi xuống một bên. Giáo sư Triệu - giảng viên hướng dẫn của Ngô Mặc lên tiếng: "Chủ nhiệm La, nếu quy định chỉ có sinh viên của chủ nhiệm khoa được chuyển tiếp sớm thì cớ gì phải tổ chức mấy cuộc thi to nhỏ làm gì nữa.”
Bà ta là người già đời, tính cách cũng ngay thẳng, từ khi vào khoa đã thi mấy lần, Ngô Mặc đều xếp hạng ngược từ dưới lên. Bởi vì lo lắng học trò sẽ không đạt đủ tiêu chuẩn nên bà ta đặc biệt tìm Ngô Mặc nói chuyện, bây giờ mới biết không phải sinh viên của mình không đủ nỗ lực mà là có người để lộ đề từ trước.
"Nếu tiêu chuẩn đã được quyết định nội bộ thì cũng chẳng cần nói mấy lời hoa mỹ làm gì nữa.”
Đây là lời của một giảng viên thâm niên khác, giảng viên hướng dẫn của Thịnh Nhất Nam.
Càng ngày càng nhiều người tham gia thảo luận, tiếng nói của hai phía đồng thời vang lên. Nhóm sinh viên lặng lẽ đứng chen chúc ở cửa, không ai dám nói xen vào. Thư Tần là người trong cuộc bị đẩy lên phía trước, tuy rằng nét mặt cô rất bình tĩnh nhưng cũng có thể nhận ra được vô số ánh mắt nhằm về phía mình.
Cô tự nói với bản thân không cần để ý nhưng ngay cả thái độ của Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc cũng không tự nhiên như ngày thường. Đây là nơi chỉ nói đến công bằng và chấp nhận thực lực, nếu không có chứng cứ khiến mọi người tâm phục khẩu phục, toàn bộ từ trên xuống dưới khoa đều bất mãn thì không nói làm gì, chỉ sợ có người mượn gió bẻ măng.
Quả nhiên, bên trong đám người, không biết có ai đột nhiên cất giọng ồm ồm: "Thật ra chuyện lần này không phải là lần duy nhất, hiện tượng không công bằng trong khoa có rất nhiều, nếu lãnh đạo viện và lãnh đạo trường đều đến rồi, không bằng để mọi người thoải mái nêu ý kiến đi."
Một thầy giáo lớn tuổi của phái Chương lật bảng biểu trong tay, lập tức tiếp lời: "Không có ý nhằm vào vị lãnh đạo nào của khoa, thật ra phương pháp quản lý giáo dục còn nhiều bất cập. Mượn chuyện bồi dưỡng nhân tài mà nói, suất tham gia cuộc họp hàng năm trong khoa đều do văn phòng chủ nhiệm tự ý quyết định, có sinh viên liên tục được tham gia nhiều lần nhưng có người đợi mãi cũng chẳng đến lượt. Cùng là nghiên cứu sinh của khoa như nhau, dựa vào đâu mà phân biệt đối xử như thế?"
Giáo sư Tào phản bác: "Giáo sư Vũ, lời này của anh không đúng, chỉ cần tổ chức hội thảo cho phép sinh viên tham gia thì chúng tôi sẽ công khai trưng cầu ý kiến của mọi người. Tất cả trình tự đều rõ ràng minh bạch, người nào cũng có cơ hội. Sinh viên nào nhiều lần không lấy được một suất thì chỉ có thể nói là do chưa chăm chỉ học tập.”
"Đúng! Không có sự lãnh đạo của chủ nhiệm La thì nghiệp vụ của khoa sẽ đi lên được những nấc thang mới hay sao? Những năm qua, trong khoa thành lập hệ thống nghiên cứu huấn luyện tiến sĩ gây mê học online, mở phòng khám gây mê, thực hiện sinh nở không đau và nhiều đề tài nghiên cứu khoa học cấp quốc gia. Tất cả đều được thực hiện dưới sự chỉ đạo của chủ nhiệm La. Phương pháp giảng dạy và quản lý có công bằng hay không mọi người đều rõ như ban ngày.”
"Công bằng? Nếu như công bằng thì sẽ không xuất hiện chuyện làm lộ đề."
Trong tiếng tranh luận, Vũ Minh vẫn chăm chú làm việc trên máy tính và máy in ở bên cạnh, vững như núi Thái Sơn.
Chủ nhiệm La liếc mắt nhìn sinh viên của mình, biểu hiện của ông cũng rất bình tĩnh.
Vì chuyện ứng tuyển vị trí phó viện trưởng, sáng sớm ông đã bị mấy vị lãnh đạo viện gọi đi nói chuyện, vừa ra khỏi văn phòng viện cũng đã hơn 11 giờ, chưa kịp về khoa thì nhận được tin tức.
Ban đầu khi nhìn thấy những tấm ảnh đó ông cũng rất kinh ngạc, rõ ràng là đề bài phân tích ca bệnh của ông, tại sao lại xuất hiện trong sổ ghi chép của Vũ Minh?
Phản ứng đầu tiên của ông chính là muốn liên lạc với Vũ Minh để tìm hiểu rõ tình hình nhưng do chuyện này đã quầy rấy lãnh đạo trường và ủy ban kỉ luật nên ông không thể gặp mặt Vũ Minh; cũng đúng lúc tham gia ứng tuyển nên ông như đứng đầu sóng gió, chỉ cần ông xuất hiện vấn đề dù nhỏ thế nào cũng sẽ bị phóng đại lên mấy lần, huống chi lại là chuyện lộ đề, không hề nhỏ chút nào.
Thông qua việc so sánh cẩn thận, chủ nhiệm La phát hiện ca bệnh trong sổ ghi chép của Vũ Minh không hoàn toàn giống đề bài mà ông đưa ra, nhưng sau khi nghe được yêu cầu giải quyết công khai của anh, ông tạm thời đoán được nguyên nhân.
Mười hai năm trước Vũ Minh đến tìm ông, nguyên nhân không gì khác, chỉ vì ông từng là người cung cấp những biện pháp điều trị đau cho mẹ của anh nên anh rất muốn trở thành một sinh viên được ông hướng dẫn.
Lúc ấy chủ nhiệm La cho rằng đây chỉ là suy nghĩ kích động của một chàng thanh niên vừa mất mẹ, nhưng mà mấy năm sau, cậu thanh niên này thật sự đã gia nhập Tế Nhân.
Khoảng thời gian sau đó, bất cứ câu hỏi lớn nhỏ nào trong môn học anh đều đến khoa gây mê của Nhất Viện tìm ông. Ông luôn cho rằng anh nóng vội, vừa vào năm nhất, các môn học đều ở mức cơ bản, những chuyên ngành thế này làm sao anh có thể hiểu được? Thế mà… từ trước đến nay ông chưa từng gặp sinh viên nào liều mạng như vậy, mỗi lần đến gặp ông là một lần tiến bộ hơn. Nhận ra được sự cố chấp của anh, ông đã dạy Vũ Minh rất nhiều khái niệm gây mê sơ cấp.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, chủ nhiệm La càng chắc chắn vì sao những ghi chép này lại trùng với đề.
Lúc đó ông lắc đầu cười, đứa trẻ này cũng không ngại làm lớn chuyện. Tuy nhiên đã có người muốn gây khó dễ trước đêm tuyển chọn nhân sự, ngại gì không mượn cơ hội này mở rộng ảnh hưởng của sự việc chứ?
Vì đã có được gợi ý nên cả buổi chiều chủ nhiệm La đều sắp xếp chuyện này, liên lạc với phòng bệnh án rồi nhờ người lấy một số đồ trong văn phòng ông.
Lúc này, ngoài cửa rất hỗn loạn, bí thư đảng ủy Trình trong viện cũng tới. Chủ nhiệm La và phó chủ nhiệm Chương cất bước nghênh đón, bí thư Trình xua tay cười: "Nghe nói hôm nay khoa Gây mê rất náo nhiệt, cũng đúng lúc tôi vừa từ trụ sở chính về nên thuận tiện ghé qua đây xem thế nào.”
Cả văn phòng lập tức sôi nổi, bao gồm cả lãnh đạo của khoa Y tế thì đã có ba vị lãnh đạo viện rồi.
Chuyện này có chứng cứ xác thực, chỉ báo cáo lên trên thì làm sao đủ, tiện thể đưa tất cả những người này đến khoa để cho bọn họ tận mắt chứng kiến chuyện này gây nên biết bao ảnh hưởng trong khoa mới được.
Rốt cuộc vẫn không thể truy cứu là ai mật báo tin tức.
Bí thư đảng ủy tìm đại một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh phó viện trưởng.
Thầy Vương - thanh tra ban kỉ luật nhân cơ hội nói: "Hôm nay triệu tập mọi người tới đây mục đích là để điều tra rõ ràng chuyện làm lộ đề, nhưng nếu phát hiện có lỗ hổng ở bộ phận quản lý, mọi người đều có thể nói ra, bất kể là ý kiến tích cực hay ý kiến trái chiều, chúng tôi đều sẽ báo cáo lại đúng sự thật cho trường học."
Phó chủ nhiệm Chương tỏ vẻ rất biết điều, sau khi chào hỏi bí thư Trình xong thì ngồi xuống cạnh lãnh đạọ, toàn bộ thời gian ông ta đều im lặng, lâu lâu lại nói vài ba câu với các giáo sư phía sau, nghe xong lời này thì trên mặt để lộ niềm vui.
Đúng như dự liệu của ông ta, có thêm sự tham gia từ phía trường học, tiếng bàn tán xôn xao càng nhiều.
Chủ nhiệm La đứng trước toàn bộ người của khoa, bất luận ai đưa ra ý kiến gì, ông đều không ngắt lời cũng không nổi giận. Phó viện trưởng Lưu và bí thư Trình trò chuyện vài câu, lộ ra vẻ tán thành.
Vốn dĩ Thư Tần đang buồn vì chuyện bị bạn bè xa lánh và cô lập, bây giờ đột nhiên như được cổ vũ. Khi còn học ở trường, cô từng dự thính môn "Dược lý học" của chủ nhiệm La, sau tiết học, sinh viên cả giảng đường đều có ý kiến, chủ nhiệm La kiên trì giải đáp từng người một, cảnh tượng ấy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu cô. Sau này khi vào Nhất Viện, cô không chỉ ngưỡng mộ danh tiếng ngày càng lừng lẫy về phương diện học thuật của chủ nhiệm La mà còn bởi vì phong thái nhà học giả chân chính trên người ông nữa.
Chờ tất cả mọi người có ý kiến kha khá rồi, chủ nhiệm La mới lên tiếng: "Thân là giáo viên hướng dẫn, tôi hoàn toàn tin tưởng hai sinh viên của mình; với tư cách là người giảng dạy, tôi cam đoan không có ai ra đề thay tôi; nhưng với cương vị là một người quản lý tôi cũng có thể thông cảm những nghi ngờ trong lòng mọi người. Vũ Minh, dưới yêu cầu của em, lãnh đạo viện và mọi người của khoa đều đến rồi, bây giờ trước mặt mọi người, em có thể nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Thư Tần nhìn về phía Vũ Minh.
Vũ Minh phát tài liệu trong tay rồi đi tới đứng trước mặt mọi người: “Em không ngờ chuyện này tạo thành ảnh hưởng lớn trong khoa như vậy, còn quấy rầy lãnh đạo viện và trường học nữa."
Mặc dù giọng điệu áy náy nhưng trong mắt anh một không hề tỏ ý xin lỗi.
Lập tức có người lên tiếng: "Vũ Minh, chuyện này rất nghiêm trọng, xin lỗi không thể xong được, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc. Hơn nữa sao chuyện này có thể nghe lời giải thích một phía của em, cô sinh viên kia tên Thư Tần phải không? Đứng trốn đằng sau nữa, ra đi, Thư Tần cũng phải lên tiếng trong chuyện này."
Mọi người quay đầu lại nhìn Thư Tần, cô đang định bước ra thì Vũ Minh cười nói: "Giáo sư Triệu, cô đừng nóng vội. Vì chuyện này, suốt buổi trưa em đã cùng hai thầy bên ban kỷ luật thống kê lại, trong mười lăm bài thi, tổng cộng có năm đề bài giống với sổ ghi chép của em, trùng hợp chính là tất cả đều là đề bài phân tích ca bệnh, số điểm phân bố không giống nhau nhưng gộp lại thì là 20 điểm."
Cả khoa ồ lên.
Ngô Mặc và Thịnh Nhất Nam nhìn Thư Tần, bước chân hơi dịch sang bên cạnh.
Thư Tần quay đầu thản nhiên nhìn hai người bọn họ. Ngô Mặc hơi rụt cổ lại, Thịnh Nhất Nam không rụt người lại nhưng cô ấy không hề che giấu sự nghi ngờ trong mắt mình. Dưới cái nhìn chăm chú của Thư Tần, hai người ngượng ngùng lùi ra sau.
"Không riêng việc làm lộ đề, còn chuyện ra đề thay chủ nhiệm La thì sao?" Một bác sĩ nam vừa nói vừa nhìn bốn phía, "Thực sự không tưởng tượng được, nếu cứ tiếp tục như vậy trong khoa sẽ lộn xộn đến thế nào.”
Vũ Minh nhìn người kia một cái, là Kha Vinh, sinh viên lớn nhất của phó chủ nhiệm Chương.
Anh không nhúc nhích, tiếp lời: "Buổi chiều, dưới sự đồng ý của hai thầy ban kỷ luật, em đã làm powerpoint về đề thi và những gì trong sổ ghi chép, năm ca bệnh đặt cùng một chỗ để so sánh sẽ có được cái nhìn toàn vẹn hơn. Tài liệu em đều đã in ra, các giáo sư có thể truyền nhau đọc trước một lần. Vì không thể phát toàn bộ cho các bác sĩ và sinh viên nên em sẽ chiếu lên màn hình.”
Giáo sư Lưu nhíu mày: "Tình huống của đề thứ nhất giống nhau như đúc. Mọi người nghe thử, bệnh nhân nam bị mất nước, 57 tuổi, cân nặng 60kg, cân nặng bây giờ là 56 kg. Nồng độ ion natri huyết thanh là 130mmol/L, nghi ngờ tắc ruột nên tiến hành phẫu thuật nội soi. Sau khi vào phòng phẫu thuật được tiêm dung dịch hồi sức, tổng lượng dung dịch hồi sức được thêm vào là bao nhiêu? Đây là một câu hỏi trắc nghiệm.”
"Nhìn lại sổ ghi chép của Vũ Minh, người bệnh 58 tuổi, tắc ruột, cân nặng 68kg, cân nặng hiện tại là 64kg. Nồng đọ ion natri huyết thanh là 129mmol/L, tiến hành phẫu thuật nội soi."
"Chậc, coi như trùng ca bệnh cũng không thể nào trùng khớp đến vậy, ngoại trừ cân nặng tăng giảm thì quá trình nhập viện và bệnh án đầu tiên về cơ bản đều khá giống nhau.”
Vũ Minh: "Chỉ nhìn bề ngoài sẽ thấy hai ca bệnh rất giống nhau, nhưng trong sổ của em ghi lại, đây là ca bệnh năm ngoái em từng làm phẫu thuật ngoại khoa tổng hợp, mặt sau sổ ghi chép có viết số bệnh án của người bệnh, tra trên máy tính là tìm ra được bệnh án."
Có người nhanh chóng tìm được bệnh án này trong máy tính: "Không sai, đây là ca gây mê Vũ Minh làm."
"Vậy thì sao chứ? Ca bệnh cậu tiếp nhận lại nằm trên đề của chủ nhiệm La?”
"Đúng vậy, càng tô càng đen, chuyện này chẳng phải càng chứng tỏ cậu ra đề thay sao, lẽ nào cậu muốn nói đây là trùng hợp?"
Vũ Minh rất bình tĩnh: "Thứ nhất, em chỉ viết công thức tính lượng natri bù trên sổ ghi chép, không viết lượng dung dịch hồi sức cụ thể, cho dù có người mượn đọc sổ ghi chép của em cũng chưa chắc có thể đối phó với đề trên bài thi. Thứ hai, như giáo sư Lưu đã nói, đây đúng là trùng hợp."
"Trùng hợp? Không thể nào." Giáo sư Lưu phất tay, "Vậy đề thứ hai thì sao? Hôm qua người bệnh lại tái nhiễm ure máu và nhiễm toan (1), nam, 41 tuổi, thiểu niệu (2), hiệu quả sử dụng Furosemide (3) không tốt, huyết áp 168/97mmHg, BUN 30mmol/L, CO2CP 15mmol/L. Sau khi truyền natri bicarbonate (4) vào tĩnh mạch, bệnh nhân bị khó thở, nhịp tim đạt tới 124 lần/phút và xuất hiện một ít mụn nước trong phổi. Ca bệnh này nên xử lý như thế nào, chọn..."
(1) Nhiễm toan: toan chuyển hóa mạn tính thận suy nhiễm độc niệu sự trao đổi chất của con người các sản phẩm có tính axit như axit photphoric, axit sunfuric và các chất khác do bài tiết và duy trì các rào cản thận, "có thể xảy ra urê toan ." Trong nhiễm toan mạn tính nhẹ , hầu hết bệnh nhân có ít triệu chứng hơn, nhưng nếu máu động mạch HCO3 <15 mmol/L, có thể mất cảm giác ngon miệng, nôn, yếu và thở sâu.
(2) Thiểu niệu: đề cập đến lượng nước tiểu 24 giờ ít hơn 400 ml hoặc lượng nước tiểu dưới 17 ml mỗi giờ.
(3) Furosemide: một loại thuốc lợi tiểu.
(4) Natri bicarbonate, công thức hóa học NaHCO3, thường được gọi là baking soda, là một muối axit được hình thành bằng cách trung hòa một bazơ mạnh và một axit yếu , và có tính kiềm yếu khi hòa tan trong nước.
"Lúc đó Vũ Minh đang luân phiên đến ICU, trong sổ viết người bệnh nhập viện bị ure máu và nhiễm toan, nam, 40 tuổi, huyết áp 170/100mmHg, BUN 32mmol/L, CO2CP 16mmol/L, được đưa tới ICU thì người bệnh xuất hiện tình trạng suy tim, có nhiều mụn nước trong phổi, các bước khẩn cấp trị liệu cho bệnh nhân."
Phó chủ nhiệm Chương kinh ngạc, ông ta thở dài: "Hầy, đây là sự thật rồi, vốn không tin em làm lộ đề, nhưng nếu không phải em ra đề thay chủ nhiệm La thì không tìm được lời giải thích nào hợp lí hơn. Vũ Minh, em vốn là bác sĩ trẻ có tiền đồ nhất trong khoa chúng ta, bình thường chủ nhiệm La cũng khen ngợi em không ít, không ngờ em còn trẻ như vậy lại không đi con đường đúng đắn. Phó viện trưởng Lưu, bí thư Trình, mọi người nhìn xem, một đề bài thì thôi, đây lại còn liên tục năm đề đấy."
Mấy người truyền tay nhau đọc, sắc mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Vũ Minh và chủ nhiệm La, dần dần lộ ra vẻ khó chịu.
Bầu không khí càng ngày càng nghiêm trọng, vài giáo sư đang muốn khởi xướng “đợt chỉ trích thứ hai”, nhóm sinh viên đứng ở cửa tách ra, người phụ trách phòng bệnh án dẫn theo hai nhân viên trường đến, mang theo rất nhiều bệnh án, bọn họ còn đặc biệt dùng một chiếc xe đẩy bệnh án chuyên dụng, trên đó là những tập bệnh án đã cũ.
Người trong khoa còn đang khó hiểu, chủ nhiệm La cảm ơn những người đưa bệnh án tới, Vũ Minh càng được khích lệ, tuy rằng anh không được liên lạc với chủ nhiệm La, nhưng giáo viên hướng dẫn của anh hiển nhiên đã hiểu được mục đích hành động của anh rồi.
Chờ xe đẩy bệnh án đến trước mặt mọi người, Vũ Minh liếc mắt nhìn chủ nhiệm La, ông chậm rãi tới trước xe bệnh án, tìm ra ca bệnh mười năm trước, công khai trước mặt mọi người.
Ánh mắt phó chủ nhiệm Chương không thay đổi, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại.
"Buổi sáng tôi đã gọi điện cho trưởng khoa Hầu phòng bệnh án để mượn bệnh án, bởi vì bệnh án từ lâu nên không có bệnh án điện tử, các đồng nghiệp phòng bệnh án giúp đỡ tìm cả một buổi trưa mới ra. Vì không đủ thời gian nên chưa kịp làm powerpoint. Giáo sư Tào, phiền anh phát bệnh án này xuống."
Trong văn phòng yên tĩnh một lúc rồi lại vang lên những tiếng bàn luận.
Lấy một bản bệnh án ra, bày ra trước mặt những vị lãnh đạo viện và những vị giáo sư có thâm niên nhất.
Giáo sư Triệu rút một tập ghi chép gây mê màu đỏ, ngay sau đó lại tìm ghi chép phẫu thuật và ghi chép ở phòng bệnh, vì cùng quan sát với các vị giáo sư ngồi cạnh, bà ta híp mắt dựng tờ giấy trước mặt lên.
Những người ngồi ở đây đều là người già dặn kinh nghiệm trong gây mê, vừa nhìn liền biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Một lần nữa ngẩng đầu lên, ánh sáng qua chiếc kính trên mũi giáo sư Lưu lóe lên: "Chủ nhiệm La, đây là..."
Phó viện trưởng Lưu và bí thư Trình đối chiếu với bản trình chiếu của Vũ Minh, họ đã hơi hiểu ra sự việc.
Chỗ Thư Tần đứng hơi xa, không nhìn rõ những chi tiết nhỏ, nhưng xuyên qua mặt sau của trang giấy có thể thấy đây là ghi chép viết tay.
"Đây là những ca gây mê tôi làm năm 2008. Lúc đó còn đang thiết lập hệ thống bệnh án điện tử, những ghi chép gây mê và bệnh án kiểm tra phòng bệnh chỉ có thể viết tay, nhưng quá trình người bệnh nhập viện và tình huống phẫu thuật đều được lưu giữ hoàn hảo trong bệnh án."
Bệnh án này được truyền từ tay giáo sư Lưu đến bí thư đảng ủy rồi lại đưa cho thầy Vương ban kỷ luật.
Cấp trên xác nhận xong, đến lượt bác sĩ cấp dưới truyền nhau đọc.
Ngoại trừ hai thầy ban kỷ luật trụ sở chính thì tất cả mọi người đều có kinh nghiệm lâm sàng.
Tất cả mọi người đều nhìn ra tình huống của người bệnh mười năm trước này và trong sổ ghi chép của Vũ Minh giống nhau, đều là tắc ruột dẫn đến hỗn loạn chất điện giải, sau khi đưa vào phòng mổ thì tiến hành phẫu thuật nội soi.
Ca bệnh điển hình như thế này, tình trạng lúc khám và quá trình chữa bệnh thường tương tự nhau, nhưng dấu hiệu sinh tồn (5), tuổi tác, cân nặng đều giống nhau như thế quả thật hiếm thấy.
(5) Dấu hiệu sinh tồn là một nhóm gồm 4 đến 6 dấu hiệu quan trọng nhất cho biết trạng thái sống còn của cơ thể. Những phép đo này được thực hiện giúp đánh giá tình trạng sức khỏe thể chất chung của một người, cũng như xác định các manh mối bằng chứng bệnh có thể xảy ra, và cho thấy tiến trình hồi phục của bệnh nhân.
Tuy nhiên họ không thể không tin được, bởi vì từng chi tiết nhỏ trong bệnh án rất khớp với bản trình chiếu. So với sổ ghi chép của Vũ Minh thì ca bệnh này của chủ nhiệm La mới thật sự là nguồn gốc chính.
"Nếu không tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng không dám tin hai bệnh án lại giống nhau như vậy, mười năm tuần hoàn, mười năm này, phòng phẫu thuật khoa chúng ta tăng từ ba mươi lên sáu mươi phòng, lượng phẫu thuật hàng năm tăng từ năm nghìn ca đến chín nghìn ca."
Không hề có một âm thanh nào khác, bầu không khí trở nên yên tĩnh, phó chủ nhiệm Chương xác nhận lại bệnh án, môi mím chặt.
"Thế nhưng đây chỉ mới là một phần bệnh án, sau đó còn bốn đề phân tích ca bệnh nữa, tình huống cũng gần giống, coi như xuất hiện sự trùng hợp trong bệnh án này nhưng không thể nào cả năm ca đều là trùng hợp được."
"Đúng vậy, đề thi viết của hệ bảy năm lần này thì sao?" Giáo sư Vũ nhìn phó chủ nhiệm Chương, chỉ vào bản trình chiếu của Vũ Minh, "Phẫu thuật bắc cầu động mạch vành (6), còn chưa mở ngực huyết áp của bệnh nhân đã giảm xuống, tiếp theo xuất hiện hiện tượng rung tim, tim ngừng đột ngột, tiến hành hồi sức tim phổi khẩn cấp, có nhiều phương án để chọn thuốc co mạch, chiếm 5 điểm. Trong sổ của Vũ Minh cũng có một mục tương tự như vậy. Ngày nào chúng ta cũng làm phẫu thuật tuần hoàn ngày nhưng tình huống như vậy quanh năm suốt tháng được mấy lần?"
(6) Phẫu thuật bắc cầu động mạch vành là lấy một đoạn của tĩnh mạch sụn tự thân hoặc các mạch máu khác ở chân, cầu nối giữa động mạch chủ và đầu xa của tổn thương tắc động mạch vành, để máu của động mạch chủ được đưa đến đầu mạch vành. Để khôi phục việc cung cấp máu của cơ tim tương ứng, cải thiện thiếu máu cơ tim và giảm các triệu chứng đau thắt ngực.
Lời nói này đã nhắc nhở hai thanh tra ban kỷ luật, bọn họ trả lại tài liệu đã xem xong cho giáo sư Tào, mỉm cười hỏi: "Chủ nhiệm La, có thể cho chúng tôi xem xuất xứ của ca bệnh thứ hai được không?"
Năm ca bệnh này đều được đưa đến, nhưng Vũ Minh là "kẻ tình nghi", không tiện tự mình làm, đành để Vương Nam và người của phòng bệnh án bỏ bốn bệnh án còn lại lên bàn, phát cho mọi người xem.
Nhìn đề bài, đề thứ hai bao gồm cả "Phẫu thuật động mạch vành" và "tim đột ngột ngừng đập", tình huống rất đặc biệt, cách xử lý cũng phức tạp. Mấu chốt là bài thi đều dùng thuốc trên phương diện tuần hoàn, bị người khác nghi ngờ làm lộ đề cũng không có gì kỳ lạ, nhưng mỗi câu trả lời ABCD đều khác nhau, chắc là Vũ Minh đã thuộc lòng kiến thức liên quan từ lâu, tự mình ra vài đề bài trong sổ nhưng chưa hề viết đáp án.
Chủ nhiệm La hắng giọng nói: "Đây là cuộc phẫu thuật tôi làm tháng 6 năm 2015, quá trình cấp cứu người bệnh rất thành công, lúc đó tôi từng tổ chức cuộc thảo luận toàn khoa, sau đó căn cứ vào quá trình cấp cứu ngay lúc đó, tôi đưa ra sáu đề dùng thuốc co mạch, lần thi này của hệ bảy năm lấy một trong sáu đề đó. Ca phẫu thuật của Vũ Minh được thực hiện cuối năm ngoái, hai lần gây mê này cách nhau hai năm.”
Bệnh án thứ hai bắt đầu được truyền nhau đọc, dưới sự ra hiệu của Vũ Minh, Vương Nam ôm bệnh án đi khắp các góc của khoa một vòng, từ lãnh đạo đến sinh viên, ai nấy đều đã tiến hành xác nhận.
Cứ nhìn trong bệnh án có "ghi chép dùng thuốc" và "ý kiến thảo luận cả khoa" sẽ biết, đề bài trên bài thi bắt nguồn từ ca gây mê do chính chủ nhiệm La thực hiện.
Còn ca bệnh Vũ Minh làm chỉ tương tự ở quá trình phát bệnh mà thôi.
Ngô Mặc lặng lẽ đứng đó, ánh mắt Thịnh Nhất Nam lóe lên, hai người kéo góc áo Thư Tần: "Thư Tần."
Thư Tần giả vờ không nghe thấy.
"Còn đề bài thứ ba, bệnh nhân bị suy thận và suy tim, từ bản trình chiếu thì Vũ Minh gặp ca bệnh này khi đang luân phiên ở ICU, nhưng bệnh án tôi ra đề này là bản mẫu năm 2016 của hạng mục Khoa học tự nhiên cấp quốc gia. Hai ca bệnh này có bệnh trạng và sự biến hóa bệnh tình rất giống, nhưng đọc bệnh án hoàn chỉnh thì có thể nhận ra bệnh nhân của Vũ Minh bị nhiễm trùng phổi trước khi nhập viện, sau khi điều trị ở nhà một tháng mới xuất hiện hiện tượng suy tim, còn bệnh nhân của tôi là suy tim đột ngột trong lúc trị liệu bằng hóa chất, nguyên nhân không giống, cách trị liệu cũng khác nhau."
"Đề thứ tư, bệnh nhân là một ông cụ tôi từng thay khớp háng năm 2010, người bệnh xuất hiện phản ứng toàn thân sau khi đặt xương nhân tạo vào. Bệnh án tương tự trong sổ Vũ Minh xảy ra vào cuối năm ngoái, cùng là một ông cụ thay khớp háng nhưng thực tế người bệnh này được chẩn đoán là thuyên tắc mỡ (7), chỉ nhìn đề bài thì quả thật cảm thấy giống nhau, nhưng phần thi và kết quả bệnh nhân hoàn toàn khác nhau."
(7) Thuyên tắc mỡ đề cập đến sự tắc nghẽn của các mạch máu nhỏ gây ra bởi các giọt lipid trong lưu lượng máu lưu thông, thường gặp trong gãy xương dài, nhiễm trùng mô mỡ nghiêm trọng hoặc tổn thương gan nhiễm mỡ.
"Cho tới đề thứ năm, phòng Điều trị đau có một bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối, người bệnh này vì để tiết kiệm chi phí nên người nhà đã tự ý dùng thuốc oxycodone. Hành động này đã khiến thuốc được giải phóng nhanh chóng, người bệnh cũng xuất hiện hiện tượng suy hô hấp vào ban đêm. Đề này nói về cách sử dụng thuốc và máy thở bên giường, bởi vì liên quan đến cơ sở lý luận Đau trong y học, rất đáng để sinh viên để ý nên tôi đã nâng điểm câu này cao lên."
Tình huống của mỗi người bệnh đều khác nhau nhưng như chủ nhiệm La từng nói, năm ca bệnh trên bài thi đều là ông lấy từ bệnh án mình từng làm mà ra.
Hơn nữa, bác sĩ chữa trị chính là chủ nhiệm La.
Như thế vẫn chưa đủ, chủ nhiệm La tiếp tục: "Nộp mười lăm đề thi lên kho đề của trường, tổng cộng tôi đã đưa ra hơn sáu mươi đề phân tích ca bệnh có to có nhỏ, hơn nữa những đề này không một đề nào được lấy từ kho đề truyền thống, tất cả đều lấy từ ca bệnh điển hình tôi gặp phải khi làm lâm sàng, hiện tại bệnh án của những ca bệnh này đều nằm trên xe, nếu như thời gian còn kịp, khoa có thể tiến hành xác nhận từng cái một."
Phó viện trưởng Lưu và bí thư Trình nở nụ cười thoải mái, thấy chủ nhiệm La đẩy xe ra, họ đứng dậy ngăn cản: "Hầy, lão La, nói thêm gì đi nữa thì cũng là điều tốt, chúng tôi đến đây tìm hiểu tình hình, nhưng rõ ràng chỉ là một sự hiểu lầm."
"Tuy nhiên nhờ sự hiểu lầm này, cuối cùng chúng tôi cũng biết lý do vì sao độ chuyên nghiệp của khoa Gây mê không ngừng nâng cao như vậy. Lão La, ông đúng là không đơn giản, là một vị chủ nhiệm ưu tú, có thể làm gương tốt cho toàn bộ khoa."
Phó chủ nhiệm Chương khoanh tay ngồi bất động, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Bên trong góc đột nhiên có một giọng nói với ngữ khí hết sức kính phục: "Bệnh án mười năm trước mà cũng có thể tìm ra nhanh như vậy sao? Trí nhớ của chủ nhiệm La quả thật quá khủng, đổi lại là tôi, coi như biết đề thi này là tự mình ra nhưng cũng không dễ nói được rốt cuộc là ca bệnh nào, hệ thống điện tử lúc đó chưa hoàn thiện, vốn rất khó tìm người bệnh, có thể tìm ra số thứ tự nằm viện trong thời gian ngắn như vậy, quả thật đáng khâm phục."
Bầu không khí căng thẳng trong văn phòng vốn đã hơi thả lỏng, câu này vừa được thốt ra, mọi người lại nhìn nhau. Đúng vậy, muốn nhờ phòng bệnh án tìm bệnh án từ lâu như vậy ít nhất cũng phải cung cấp số thứ tự nằm viện của bệnh nhân.
Thế nhưng là một bác sĩ gây mê, đặc biệt là bác sĩ gây mê chức vị cao, số ca bệnh qua tay một năm đâu chỉ một nghìn ca, kể cả đề bài tự mình ra nhưng cũng đã là chuyện từ mười năm trước, đừng nói số thứ tự nằm viện, có thể nhớ tên người bệnh cũng là chuyện lạ rồi.
Giáo sư Triệu và giáo sư Lưu nghe xong thì cảm thấy không đúng lắm, ca bệnh mười năm trước, thật khó mà tin nổi. Đêm nay còn diễn thuyết tuyển chọn nhân sự nữa, phó viện trưởng Lưu và bí thư đảng ủy đều có thể chi phối những thành viên ban lãnh đạo làm giám khảo.
Một trận báo cáo sóng gió, vốn là chứng cứ xác thực, ai ngờ đến cuối cùng, vốn dĩ chủ nhiệm La và Vũ Minh đang ở thế bất lợi ngược lại trở thành người có lợi nhất.
Mấy người phái trung gian bọn họ đều có cảm giác bị biến thành công cụ để chủ nhiệm La quét sạch nghi ngờ trước mặt lãnh đạo, nghiêm túc nghĩ lại thì chuyện này không khó làm, chỉ cần chuẩn bị năm bệnh án trùng nhau là được.
Ánh mắt phó chủ nhiệm Chương hơi chuyển động, ông ta liếc giáo sư Vũ.
Giáo sư Vũ chống tay đứng dậy, lắc đầu một cái, tự nhiên thở dài: "Quên chuyện này đi thôi, coi như là bị gọi đến xem một vở kịch."
Vở kịch phái La tự biên tự diễn.
Lúc sau có một sinh viên ngập ngừng: "Này, người báo cáo không phải là chính người của chủ nhiệm La đấy chứ?"
Thư Tần quay đầu nhìn cửa, người nói là một thạc sĩ của phó chủ nhiệm Chương, còn chưa dứt lời, một bóng người đi ra ngoài, bóng dáng cao gần giống Vũ Minh, trong lúc vội vàng Thư Tần chỉ nhìn thấy được gò má người kia, là Lâm Cảnh Dương.
Lâm Cảnh Dương không đi vào, chỉ đứng ở cửa rồi rời đi.
Hai thầy Vương Ngô của ban kỷ luật không nói nữa, họ thu dọn đồ đạc: "Như vậy đi, chuyện này chúng tôi sẽ về báo cáo trước, tình huống cụ thể thế nào, chờ thứ hai mở cuộc họp với lãnh đạo trường để thảo luận vậy."
Dây cót vừa hơi thả lỏng trong đầu Thư Tần lại căng lên, hai vị ban kỷ luật này có quan hệ rất tốt với phó chủ nhiệm Chương, rõ ràng vẫn giữ thái độ nghi ngờ, có thể đêm nay cuộc tuyển chọn kết thúc, nếu như hai người quay về báo cáo không rõ ràng, không chừng có thể ảnh hưởng đến quá trình chấm điểm của trụ sở chính với chủ nhiệm La.
Vũ Minh nhìn chủ nhiệm La: "Chủ nhiệm, thầy không lấy những bảo bối kia ra sao, đừng giấu thế chứ."
Hai vị lãnh đạo viện cũng hồi phục tinh thần.
Chủ nhiệm La từ từ đi tới trước xe bệnh án, cầm lấy một quyển sổ ghi chép.
Một cuốn sổ ghi chép rất bình thường, trên bìa ghi hai chữ "Tế Nhân", chỉ là đã quá cũ rồi, cả cuốn sổ đều lộ ra dấu vết năm tháng, hơn nữa không chỉ một cuốn, phía trên bệnh án xếp tận bảy, tám cuốn.
Chủ nhiệm La mở một cuốn trong đó ra, nhìn xung quanh một chút, ông cảm khái: "Năm đó có một người trẻ tuổi chạy đến tìm tôi, hỏi tôi làm sao để có thể trở thành một bác sĩ lâm sàng ưu tú trong thời gian ngắn nhất. Tôi nói cho cậu ấy biết, học tốt các lớp ở đại học đi, lợi dụng từng giờ tự học buổi tối một, chờ cậu học vững kiến thức cơ bản rồi thì quay lại tìm tôi."
"Học kỳ một năm nhất kết thúc, chàng trai này đứng nhất lớp, cậu ấy cầm bảng kết quả học tập đến tìm tôi, vẫn hỏi tôi những câu hỏi cũ. Tôi thấy cậu ấy có tiến bộ, liền đưa cho cậu ấy cuốn sổ ghi chép công tác này, tôi nói đây là một bản chép tay ca bệnh, cậu lấy về xem trước, có thể hiểu bao nhiêu thì hiểu."
Chủ nhiệm La nói xong, đưa cuốn sổ ghi chép này cho mọi người, sáu, bảy cuốn còn lại cũng được mọi người truyền tay đọc.
"Tôi nói với đứa trẻ này, chờ em bước vào giai đoạn lâm sàng, lúc kết thúc thực tập mỗi ngày, hãy ghi lại những ca bệnh mà em có ấn tượng sâu sắc, tích lũy từng ngày sẽ có thu hoạch. Sau đó cậu ấy đến khoa thực tập, còn liều mạng hơn tôi năm đó. Mới trải qua thời gian ngắn ngủi một năm đã viết được bốn cuốn sổ ghi chép."
Một bác sĩ thực tập cười giơ tay: "Tôi biết rồi, chủ nhiệm La, người anh đang nói là bác sĩ Vũ Minh."
Vũ Minh đứng bên cạnh, hờ hững không nói gì, mọi người thấy anh ngại thì đều bật cười, bầu không khí rõ ràng sôi nổi hơn vừa nãy.
Thư Tần mở một cuốn ra, trong sổ ghi chép của chủ nhiệm La đều là ca bệnh lâm sàng tâm đắc, cô vừa xem vừa nghĩ, phong cách ghi chép của Vũ Minh bắt nguồn từ chủ nhiệm La, nhưng anh đào sâu và tỉ mỉ hơn chủ nhiệm La.
Không bao lâu sau, rốt cuộc có người tìm được một ca bệnh trong sổ ghi chép: "A, tôi tìm được ca bệnh gốc của đề bài kia này."
Hai vị lãnh đạo viện chăm chú nhìn một lúc, sổ ghi chép của chủ nhiệm La đều tích lũy từng năm, mười lăm đề thi bắt đầu được soạn từ hai năm trước, nếu nói đây là diễn trò, chẳng phải là diễn trò từ mười năm trước sao?
Phó chủ nhiệm Chương cố gắng điều chỉnh nét mặt của mình, đứng dậy đi tới bên này.
Hai vị lãnh đạo khẽ nhìn ông ta một cái, xoay người nói: "Chuyện bên này không còn gì nữa, lát nữa sẽ phải diễn thuyết, chủ nhiệm La, lão Vương, lão Ngô, cùng đi đi."
Nụ cười của phó chủ nhiệm Chương vừa mới giương lên được một nửa, ông ta cứ như vậy lúng túng đứng tại chỗ, lần đầu bị lãnh đạo ngó lơ như thế, bầu không khí xung quanh đều lộ ra sự khó xử, nhưng mà gừng càng già càng cay, phó chủ nhiệm Chương nhanh chóng xốc lại tinh thần, chắp tay cất bước ra ngoài. Hai vị ban kỷ luật cẩn thận thu dọn đồ đạc, liếc mắt nhìn phó chủ nhiệm Chương, không nói gì đi ra khỏi văn phòng.
Khi hai người này đi qua Thư Tần, điện thoại của thầy Vương vang lên, chắc là lãnh đạo trường gọi tới, ngữ khí của ông ta rất nghiêm túc: "Đúng, điều tra gần xong rồi, phải... Chỉ là hiểu lầm thôi."
Thư Tần khinh bỉ nhìn gáy đối phương, nhưng nhờ vậy sự kiện làm lộ đề sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với việc ứng tuyển của chủ nhiệm La.
Hơn nữa xem thái độ của hai vị lãnh đạo viện lúc này, chẳng những không có ảnh hưởng mà còn có tác dụng tích cực là đằng khác.
Vũ Minh quay đầu nhìn Thư Tần, ý tứ rất rõ ràng: muốn cô chờ anh. Sau đó anh đuổi theo đoàn người.
Phó viện trưởng Lưu nở nụ cười: "Vũ Minh, rất tốt, hôm nay giữ được bình tĩnh, ra ngoài một khoảng thời gian, cảm giác em đã thay đổi rất nhiều, chuyện huyện Thanh Bình tiến hành như nào rồi, có thuận lợi không?"
"Không thuận lợi lắm ạ, lần này quay về định tranh thủ sự ủng hộ của lãnh đạo." Vũ Minh ăn ngay nói thật, lại cười nói: "Phó viện trưởng Lưu, bí thư Trình, chuyện xuống nông thôn em sẽ báo cáo tỉ mỉ trên đường. Chuyện lúc nãy hơi náo loạn, đám sinh viên đều bị dọa sợ, nếu không có chuyện gì thì bao giờ đăng lại thông báo chuyển tiếp sớm của văn phòng nghiên cứu sinh ạ?"
Thư Tần không nghe được câu nói tiếp theo vì cô và những người khác phải đồng thời ngồi xe đến hội trường trụ sở chính.
Ban giám hiệu đã bố trí từ sớm, ánh đèn chói mắt, màn sân khấu màu đỏ tươi, hôm nay là lễ tuyển chọn cán bộ bậc trung của bốn bệnh viện lớn thuộc hệ thống Phụ Chúc, không ít người đến hội trường, còn lớn hơn nhiều so với hồi thi đấu Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị.
Điện thoại di động vang lên, là Cố Phi Vũ gọi tới, Thư Tần vừa nghe điện thoại vừa tìm chỗ ngồi.
"Sư muội Thư Tần, không gọi được cho Vũ Minh, anh với chị Văn sắp đến rồi, nếu tối nay em với Vũ Minh muốn làm lễ chúc mừng thì anh với chị Văn sẽ đến nhà bọn em ăn lẩu."
"Làm lễ chúc mừng ạ? Cố sư huynh, kết quả tuyển chọn còn chưa có mà."
"Này, hôm nay không phải lão già Chương làm loạn một trận ở khoa các em sao, em đừng hỏi, là tin tức của Cố sư huynh quá nhanh, hôm nay muốn ăn lẩu gì? Buổi tối anh với chị Văn mang đến."
Thư Tần đi khập khiễng về phía trước, thấy phó chủ nhiệm Chương ngồi ở hàng thứ hai, cột đèn trên sâu khấu chiếu xuống tạo thành lớp ánh sáng nhàn nhạt trên mặt ông ta, sự ủng hộ của những người xung quanh phó chủ nhiệm Chương vẫn náo nhiệt như thường ngày nhưng tinh thần của ông ta cũng giảm đi ít nhiều, cả người hãm sâu vào chỗ ngồi, cứng nhắc như tượng đá, không nhúc nhích.
Phía trước rất náo nhiệt, hiệu trưởng và viện sĩ bước ra đọc diễn văn, lúc này phó chủ nhiệm Chương mới xốc lại tinh thần ngồi thẳng dậy. Chủ nhiệm La đi tới hàng ghế thứ nhất rồi ngồi xuống, Thư Tần không thấy Vũ Minh, vì cảm nhận được bầu không khí sắp mở màn đầy kịch liệt nên cô căng thẳng hít một hơi thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.