Chương 20: Bắt về
Yên Đan (Amber)
04/02/2024
Anh như ngọn đuốc sống muốn thiêu rụi tất cả mọi thứ xung quanh khi nhìn thấy cô xuất hiện ở nhà hàng. Rốt cuộc Lạc Xuyên vẫn cãi lời anh, cả gan tiếp tục trốn khỏi biệt thự và còn mặc cả váy áo anh mua cho cô để đến gặp Tô Thẩm Dương.
Cung Bách bước đến gần, cô vẫn chưa quay người lại vì không muốn nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của anh.
- Xem ra cô rất thích cãi lời tôi.
Lạc Xuyên hít một hơi thật sâu, cô cố giữ bình tĩnh rồi xoay người lại. Vẻ mặt anh căng thẳng, ánh mắt hậm hực nhìn về phía cô.
- Chẳng phải do anh muốn giam lỏng tôi sao?
Cô mạnh mẽ đáp lời nhưng trong lòng đang không ngừng lo lắng. Trước đây Lạc Xuyên tuy mạnh miệng nhưng rất nghe lời anh, chỉ cần anh bảo, cô sẽ dạ vâng không cãi lại nửa lời. Ấy vậy mà bây giờ cô hết lần này đến lần khác làm trái ý anh, liều lĩnh trốn khỏi biệt thự chỉ vì muốn "hẹn hò" với Tô Thẩm Dương.
Cung Bách đã tức giận đến mức chỉ muốn đấm tay vào tường để trút bỏ bức bối trong lòng. Anh bước đến thật gần Lạc Xuyên rồi đưa tay bóp mạnh mặt cô.
- Hết lần này đến lần khác cô cãi lời tôi trốn khỏi biệt thự, cô bất chấp mọi thứ chỉ để gặp Tô Thẩm Dương thôi sao?
Đến nước này Lạc Xuyên cũng không còn cách nào để bao biện vòng vo thêm nữa. Cô chỉ đành khiến Cung Bách thất vọng:
- Đúng vậy, tôi muốn gặp Tô Thẩm Dương, anh đừng bài xích tôi nữa, vô dụng thôi.
Cô càng nói càng khiến anh muốn phát điên lên. Cung Bách tự nhủ với lòng phải thật điềm tĩnh vì đang ở chốn đông người.
Anh vừa xong cuộc gặp gỡ đối tác ở bàn ăn được đặt trong phòng riêng. Khi đi ngang qua khu vực sảnh lớn, anh vô tình bắt gặp Lạc Xuyên đang có mặt ở đây và cùng ngồi dùng bữa với Tô Thẩm Dương. Chính vì vậy anh đã lập tức gọi cho cô để vạch trần.
- Theo tôi về nhà.
Cung Bách lạnh lùng nắm tay kéo cô đi, Lạc Xuyên cố ghì lại, cô không muốn bị anh kiểm soát chuyện riêng tư như một con rối.
- Đau quá, anh bỏ tay tôi ra.
Để ngoài tai lời cô nói, anh vẫn nhất quyết đưa cô về nhà tính sổ. Trong lúc đang lôi kéo, đột nhiên Tô Thẩm Dương xuất hiện, anh ta cũng nắm lấy tay cô giữ lại, cô rơi vào tình thế bị kẹt giữa hai người đàn ông.
- Diệp tiểu thư.
Thấy cô đi nghe điện thoại khá lâu nên Tô Thẩm Dương đã ra ngoài hành lang xem sao và nhìn thấy cảnh tượng cô bị Cung Bách lôi lôi kéo kéo.
Nghe Tô Thẩm Dương gọi cô, cơn tức giận trong anh càng thêm bùng phát.
- Thẩm Dương, mau bỏ tay cô ấy ra.
Anh nghiêm giọng, ánh mắt căng thẳng tột cùng, dẫu vậy Tô Thẩm Dương vẫn chẳng chút sợ sệt, anh ta muốn thể hiện sự mạnh mẽ, bản lĩnh đàn ông ở trước mặt cô.
- Cháu và cô ấy đang cùng ăn tối, cậu ba vui lòng đừng làm phiền bọn cháu.
Hai chữ "bọn cháu" thốt ra từ miệng của Tô Thẩm Dương như đang chọc tức anh.
- Cháu trai, cô ta là người của cậu, tốt nhất cháu đừng nên xen vào, mau bỏ tay ra.
Cung Bách nói cô là người của anh khiến Tô Thẩm Dương không tránh khỏi hoang mang. Dẫu vậy anh ta vẫn nhất quyết không từ bỏ ý định tranh giành để chinh phục được người con gái anh ta thích.
- Cậu ba, kể từ hôm nay, Lạc Xuyên không còn là người hầu của cậu nữa.
Anh khá ngạc nhiên trước sự tuyên bố dõng dạc của Tô Thẩm Dương. Không để anh phải thắc mắc, anh ta nói tiếp:
- Cháu muốn đưa Lạc Xuyên đi, ở bên cạnh cậu, Lạc Xuyên chỉ được xem là người hầu. Còn ở bên cháu, cô ấy sẽ được yêu thương và chăm sóc tử tế.
Anh nở nụ cười nhếch môi, trong mắt Cung Bách, cháu trai Tô Thẩm Dương là một cậu nhóc hỉ mũi còn chưa sạch. Anh ta chỉ vừa tốt nghiệp đại học, đang trong thời gian chờ nhận việc ở công ty của ba ruột.
Sự nghiệp lẫn kinh nghiệm va chạm cuộc sống của anh ta đều không thể so với anh. Không quá đáng khi nói những gì Tô Thẩm Dương đang sở hữu đều dựa vào ba mẹ ruột, anh ta chỉ là một cậu ấm ăn bám gia đình vì được chiều chuộng từ nhỏ. Bây giờ lại muốn tỏ ra bản lĩnh để bảo vệ Lạc Xuyên, e rằng nói thì hay nhưng khó lòng thực hiện được.
- Cháu nên tự lo cho mình trước đi.
Anh đáp lại một câu vừa dạy dỗ vừa khuyên nhủ. Cung Bách chạm vào tay của Tô Thẩm Dương, cố gỡ tay anh ta ra khỏi tay cô.
Nhìn hai cậu cháu cứ lời qua tiếng lại khiến cô mệt cả đầu nhưng vẫn không biết phải lên tiếng thế nào để cải thiện tình hình, chỉ sợ sẽ làm mọi chuyện thêm tồi tệ.
- Cậu nói lại một lần nữa, Diệp Lạc Xuyên là người của cậu, cháu đừng cố chấp vô ích, buông cô ấy ra đi.
Tô Thẩm Dương vẫn kiên quyết cứng đầu:
- Cháu thích Lạc Xuyên, cậu lấy quyền gì mà ngăn cản?
Nghe cháu trai gọi tên cô thân mật như vậy, anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Thẩm Dương vẫn nhất quyết không chịu từ bỏ, anh thẳng thắn nói:
- Thẩm Dương, cháu có biết cháu nhỏ hơn Lạc Xuyên rất nhiều tuổi không? Ba mẹ của cháu chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Dù sao Tô Thẩm Dương cũng là cháu ruột của anh, tuy đang bực tức nhưng Cung Bách vẫn cố giữ bình tĩnh để nói chuyện đàng hoàng với anh ta.
- Tình yêu vốn dĩ không phân biệt tuổi tác. Cháu tin rằng tình cảm chân thành của cháu sẽ khiến ba mẹ chấp nhận thôi.
Lúc này anh đã thật sự mất kiên nhẫn với đứa cháu lì lợm này, Cung Bách ngang nhiên ôm lấy eo cô ngay trước mặt Tô Thẩm Dương rồi gằn giọng:
- Nhưng cậu sẽ không bao giờ chấp nhận, mày hiểu chưa?
Cung Bách bước đến gần, cô vẫn chưa quay người lại vì không muốn nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của anh.
- Xem ra cô rất thích cãi lời tôi.
Lạc Xuyên hít một hơi thật sâu, cô cố giữ bình tĩnh rồi xoay người lại. Vẻ mặt anh căng thẳng, ánh mắt hậm hực nhìn về phía cô.
- Chẳng phải do anh muốn giam lỏng tôi sao?
Cô mạnh mẽ đáp lời nhưng trong lòng đang không ngừng lo lắng. Trước đây Lạc Xuyên tuy mạnh miệng nhưng rất nghe lời anh, chỉ cần anh bảo, cô sẽ dạ vâng không cãi lại nửa lời. Ấy vậy mà bây giờ cô hết lần này đến lần khác làm trái ý anh, liều lĩnh trốn khỏi biệt thự chỉ vì muốn "hẹn hò" với Tô Thẩm Dương.
Cung Bách đã tức giận đến mức chỉ muốn đấm tay vào tường để trút bỏ bức bối trong lòng. Anh bước đến thật gần Lạc Xuyên rồi đưa tay bóp mạnh mặt cô.
- Hết lần này đến lần khác cô cãi lời tôi trốn khỏi biệt thự, cô bất chấp mọi thứ chỉ để gặp Tô Thẩm Dương thôi sao?
Đến nước này Lạc Xuyên cũng không còn cách nào để bao biện vòng vo thêm nữa. Cô chỉ đành khiến Cung Bách thất vọng:
- Đúng vậy, tôi muốn gặp Tô Thẩm Dương, anh đừng bài xích tôi nữa, vô dụng thôi.
Cô càng nói càng khiến anh muốn phát điên lên. Cung Bách tự nhủ với lòng phải thật điềm tĩnh vì đang ở chốn đông người.
Anh vừa xong cuộc gặp gỡ đối tác ở bàn ăn được đặt trong phòng riêng. Khi đi ngang qua khu vực sảnh lớn, anh vô tình bắt gặp Lạc Xuyên đang có mặt ở đây và cùng ngồi dùng bữa với Tô Thẩm Dương. Chính vì vậy anh đã lập tức gọi cho cô để vạch trần.
- Theo tôi về nhà.
Cung Bách lạnh lùng nắm tay kéo cô đi, Lạc Xuyên cố ghì lại, cô không muốn bị anh kiểm soát chuyện riêng tư như một con rối.
- Đau quá, anh bỏ tay tôi ra.
Để ngoài tai lời cô nói, anh vẫn nhất quyết đưa cô về nhà tính sổ. Trong lúc đang lôi kéo, đột nhiên Tô Thẩm Dương xuất hiện, anh ta cũng nắm lấy tay cô giữ lại, cô rơi vào tình thế bị kẹt giữa hai người đàn ông.
- Diệp tiểu thư.
Thấy cô đi nghe điện thoại khá lâu nên Tô Thẩm Dương đã ra ngoài hành lang xem sao và nhìn thấy cảnh tượng cô bị Cung Bách lôi lôi kéo kéo.
Nghe Tô Thẩm Dương gọi cô, cơn tức giận trong anh càng thêm bùng phát.
- Thẩm Dương, mau bỏ tay cô ấy ra.
Anh nghiêm giọng, ánh mắt căng thẳng tột cùng, dẫu vậy Tô Thẩm Dương vẫn chẳng chút sợ sệt, anh ta muốn thể hiện sự mạnh mẽ, bản lĩnh đàn ông ở trước mặt cô.
- Cháu và cô ấy đang cùng ăn tối, cậu ba vui lòng đừng làm phiền bọn cháu.
Hai chữ "bọn cháu" thốt ra từ miệng của Tô Thẩm Dương như đang chọc tức anh.
- Cháu trai, cô ta là người của cậu, tốt nhất cháu đừng nên xen vào, mau bỏ tay ra.
Cung Bách nói cô là người của anh khiến Tô Thẩm Dương không tránh khỏi hoang mang. Dẫu vậy anh ta vẫn nhất quyết không từ bỏ ý định tranh giành để chinh phục được người con gái anh ta thích.
- Cậu ba, kể từ hôm nay, Lạc Xuyên không còn là người hầu của cậu nữa.
Anh khá ngạc nhiên trước sự tuyên bố dõng dạc của Tô Thẩm Dương. Không để anh phải thắc mắc, anh ta nói tiếp:
- Cháu muốn đưa Lạc Xuyên đi, ở bên cạnh cậu, Lạc Xuyên chỉ được xem là người hầu. Còn ở bên cháu, cô ấy sẽ được yêu thương và chăm sóc tử tế.
Anh nở nụ cười nhếch môi, trong mắt Cung Bách, cháu trai Tô Thẩm Dương là một cậu nhóc hỉ mũi còn chưa sạch. Anh ta chỉ vừa tốt nghiệp đại học, đang trong thời gian chờ nhận việc ở công ty của ba ruột.
Sự nghiệp lẫn kinh nghiệm va chạm cuộc sống của anh ta đều không thể so với anh. Không quá đáng khi nói những gì Tô Thẩm Dương đang sở hữu đều dựa vào ba mẹ ruột, anh ta chỉ là một cậu ấm ăn bám gia đình vì được chiều chuộng từ nhỏ. Bây giờ lại muốn tỏ ra bản lĩnh để bảo vệ Lạc Xuyên, e rằng nói thì hay nhưng khó lòng thực hiện được.
- Cháu nên tự lo cho mình trước đi.
Anh đáp lại một câu vừa dạy dỗ vừa khuyên nhủ. Cung Bách chạm vào tay của Tô Thẩm Dương, cố gỡ tay anh ta ra khỏi tay cô.
Nhìn hai cậu cháu cứ lời qua tiếng lại khiến cô mệt cả đầu nhưng vẫn không biết phải lên tiếng thế nào để cải thiện tình hình, chỉ sợ sẽ làm mọi chuyện thêm tồi tệ.
- Cậu nói lại một lần nữa, Diệp Lạc Xuyên là người của cậu, cháu đừng cố chấp vô ích, buông cô ấy ra đi.
Tô Thẩm Dương vẫn kiên quyết cứng đầu:
- Cháu thích Lạc Xuyên, cậu lấy quyền gì mà ngăn cản?
Nghe cháu trai gọi tên cô thân mật như vậy, anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Thẩm Dương vẫn nhất quyết không chịu từ bỏ, anh thẳng thắn nói:
- Thẩm Dương, cháu có biết cháu nhỏ hơn Lạc Xuyên rất nhiều tuổi không? Ba mẹ của cháu chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Dù sao Tô Thẩm Dương cũng là cháu ruột của anh, tuy đang bực tức nhưng Cung Bách vẫn cố giữ bình tĩnh để nói chuyện đàng hoàng với anh ta.
- Tình yêu vốn dĩ không phân biệt tuổi tác. Cháu tin rằng tình cảm chân thành của cháu sẽ khiến ba mẹ chấp nhận thôi.
Lúc này anh đã thật sự mất kiên nhẫn với đứa cháu lì lợm này, Cung Bách ngang nhiên ôm lấy eo cô ngay trước mặt Tô Thẩm Dương rồi gằn giọng:
- Nhưng cậu sẽ không bao giờ chấp nhận, mày hiểu chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.