Chương 5: Gối ôm nuôi bằng cơm
Yên Đan (Amber)
04/02/2024
Cô nhanh chóng có mặt ở trước phòng anh, Lạc Xuyên đưa tay gõ cửa, anh nhanh chóng cho cô vào. Vừa đẩy cửa bước vào trong, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc gối ôm của anh đang nằm lăn lóc trên sàn, đã thế còn bị dính bẩn.
- Thiếu gia cho gọi tôi.
Anh ngồi trên giường, vừa đọc sách vừa bình thản đáp:
- Gối ôm của tôi bẩn rồi.
Cô liền khuỵ chân xuống nhìn thật kỹ, Lạc Xuyên nhận ra gối của anh bị đổ cà phê làm bẩn.
- Tôi sẽ giặt sạch ngay cho thiếu gia.
Cô vừa định mang gối đi thì anh lại cất lời:
- Tôi không bảo cô giặt.
Anh lại khiến cô thấy khó hiểu, nếu không phải anh muốn cô giặt gấp gối ôm ngay trong đêm thì ban nãy anh gọi điện cho cô làm gì? Còn bảo cô phải lên phòng anh gấp.
- Nếu vậy thì thiếu gia gọi tôi lên phòng là để...
Anh gấp quyển sách lại, dáng vẻ đạo mạo của một CEO khi ở công ty hoàn toàn tan biến mỗi khi về nhà và gặp cô.
- Gối ôm của tôi bị bẩn rồi, tôi cần gối ôm khác.
Cô lập tức gật đầu:
- À, tôi sẽ lấy gối mới cho thiếu gia ngay.
Lần này vẫn chưa vừa ý Cung Bách khó ở, anh lại lắc đầu:
- Không phải. Tôi muốn cô thay thế gối ôm đã bị bẩn.
Cô đơ người nhìn anh, phải mất mấy giây mới có thể phản ứng lại:
- Sao chứ? Tôi làm gối ôm của thiếu gia? Không thể được!
Dù là thân phận người hầu nhưng Lạc Xuyên cũng có quy tắc của riêng mình. Cô cảm thấy chuyện này không ổn, lỡ như anh đang có ý định vượt quá giới hạn thì e rằng người chịu thiệt thòi là cô thôi.
- Cô không có quyền chọn lựa. Mau nằm xuống giường đi.
Anh vẫn lạnh lùng ra lệnh, còn cô thì hoang mang đứng im một chỗ như trời trồng. Thấy cô không chịu nghe lời, anh dần mất kiên nhẫn. Cung Bách đứng dậy, anh rời khỏi giường rồi nhanh chân tiến về phía Lạc Xuyên, bất ngờ bế thốc cô trên tay.
- Thiếu gia, anh muốn làm gì? Mau thả tôi xuống.
Bỏ ngoài tai lời cô nói, anh dứt khoát bế cô đặt lên giường. Trong khi Lạc Xuyên vẫn chưa kịp định thần. Cô vội chống tay định ngồi dậy nhưng anh lập tức khoá chặt cô dưới thân, lời nói chẳng chút ngại ngùng:
- Ý của cô là thả xuống giường sao?
Mấy ngày gần đây La Cung Bách hành động vô sỉ, cứ như cố tình kiếm cớ để động chạm vào người cô.
- Thiếu gia, xin anh giữ tự trọng.
Cô tỏ ra phũ phàng né tránh, muốn thoát khỏi sự tiếp xúc thân mật này.
- Tôi đã làm gì cô đâu nào, sao cô căng thẳng vậy?
Nói đến đây, anh lại kề sát mặt đến gần cô, nếu không phải vì Cung Bách đẹp trai thì cô đã đánh cho anh sưng cả mặt. Anh vô sỉ tiếp lời:
- Hay là cô đang mong chờ tôi làm gì cô?
Lạc Xuyên liền phản bác:
- Tôi... không có, thiếu gia nghĩ nhiều rồi.
Cung Bách đắt ý mỉm cười, trong lòng chưa từng quên người yêu cũ, yêu chung tình suốt một kỷ qua, nhưng nghĩ đến chuyện cô đã phản bội anh, trong lòng Cung Bách lại trào dâng nỗi hận.
- Vậy thì cô nên ngoan ngoãn một chút.
Anh tắt đèn phòng, nhanh chóng bật đèn ngủ, ngang nhiên nằm xuống cạnh cô, không chút xấu hổ mà vòng tay ôm lấy người con gái bên cạnh.
- Thiếu gia à, như vậy không ổn đâu.
Cô cảm thấy rất ngượng, đột nhiên anh bắt cô nằm lên giường của anh, còn ôm cô ngủ. Những người hầu khác mà biết chuyện này chắc chắn họ sẽ không ngừng bàn tán và lại nghi ngờ cô có ý muốn quyến rũ anh.
- Chỉ cần cô nằm yên thì sẽ ổn. Tôi chỉ xem cô là gối ôm thôi, đừng tưởng bỡ.
Hành động của anh gây sự hiểu lần nhưng miệng còn bảo cô đừng tưởng bỡ. Tim cô thoáng đập mạnh, Lạc Xuyên cố giữ bình tĩnh, cô cẩn trọng nhìn anh, Cung Bách đã nhắm mắt ngủ. Lồng ngực anh phập phồng theo từng nhịp thở, chỉ e rằng cứ thế này đêm nay cô sẽ mất ngủ.
Lạc Xuyên muốn xoay trở cơ thể nhưng không dám vì sợ sẽ làm anh thức giấc. Cả đêm cô cứ nằm im, đúng như một chiếc gối ôm thực thụ. Cũng may cả đêm anh chỉ ôm cô ngủ, không làm gì vượt quá giới hạn.
...
Sáng hôm sau, khi anh tỉnh giấc đã không thấy cô đâu cả. Cung Bách nghĩ có lẽ cô đã xuống nhà phụ mọi người dọn dẹp và chuẩn bị bữa sáng. Anh vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo, chuẩn bị đến công ty làm việc.
Ở phòng khách, Lạc Xuyên đang lau dọn bàn ghế. An Hạ ở trong bếp pha trà, ánh mắt cô ta chẳng mấy thiện cảm, cứ chăm chăm nhìn về phía cô.
- Con nhỏ Diệp Lạc Xuyên đó đêm qua không về phòng, chẳng lẽ nó ở cạnh thiếu gia cả đêm sao?
Cô ta tự mình lẩm bẩm, cảm giác ganh tị đã che mờ lý trí, dù chỉ là một người mới vừa vào làm việc được nửa tháng lại không biết thân phận. An Hạ muốn trèo cao nhưng không được vì anh đối với cô ta quá hờ hững, lạnh lùng, Chính vì vậy khi thấy cô được gần gũi, hầu hạ riêng cho anh, An Hạ không ngừng đố kỵ, muốn thay thế cô trở thành người hầu thân cận của Cung Bách.
Cô ta mang ấm trà nóng đặt lên bàn ở phòng khách. An Hạ nhìn cô đầy ác cảm, trong đầu cô ta lúc này chỉ toàn sự ganh ghét.
Cô ta cố tình bước đến gần cô rồi vờ chao đảo, ấm trà trên tay cũng bị đổ nước ra ngoài.
- Ây da...
Lạc Xuyên thốt lên một tiếng, cô chau mày vì đã bị nước trà nóng đã đổ vào tay. Ả An Hạ nở nụ cười nhếch môi rồi vờ viện lý do mà chẳng hề nói một câu xin lỗi hay hỏi han cô:
- Tôi vấp chân nên lỡ đổ trúng tay cô một chút thôi mà, đừng làm quá vậy chứ.
- Thiếu gia cho gọi tôi.
Anh ngồi trên giường, vừa đọc sách vừa bình thản đáp:
- Gối ôm của tôi bẩn rồi.
Cô liền khuỵ chân xuống nhìn thật kỹ, Lạc Xuyên nhận ra gối của anh bị đổ cà phê làm bẩn.
- Tôi sẽ giặt sạch ngay cho thiếu gia.
Cô vừa định mang gối đi thì anh lại cất lời:
- Tôi không bảo cô giặt.
Anh lại khiến cô thấy khó hiểu, nếu không phải anh muốn cô giặt gấp gối ôm ngay trong đêm thì ban nãy anh gọi điện cho cô làm gì? Còn bảo cô phải lên phòng anh gấp.
- Nếu vậy thì thiếu gia gọi tôi lên phòng là để...
Anh gấp quyển sách lại, dáng vẻ đạo mạo của một CEO khi ở công ty hoàn toàn tan biến mỗi khi về nhà và gặp cô.
- Gối ôm của tôi bị bẩn rồi, tôi cần gối ôm khác.
Cô lập tức gật đầu:
- À, tôi sẽ lấy gối mới cho thiếu gia ngay.
Lần này vẫn chưa vừa ý Cung Bách khó ở, anh lại lắc đầu:
- Không phải. Tôi muốn cô thay thế gối ôm đã bị bẩn.
Cô đơ người nhìn anh, phải mất mấy giây mới có thể phản ứng lại:
- Sao chứ? Tôi làm gối ôm của thiếu gia? Không thể được!
Dù là thân phận người hầu nhưng Lạc Xuyên cũng có quy tắc của riêng mình. Cô cảm thấy chuyện này không ổn, lỡ như anh đang có ý định vượt quá giới hạn thì e rằng người chịu thiệt thòi là cô thôi.
- Cô không có quyền chọn lựa. Mau nằm xuống giường đi.
Anh vẫn lạnh lùng ra lệnh, còn cô thì hoang mang đứng im một chỗ như trời trồng. Thấy cô không chịu nghe lời, anh dần mất kiên nhẫn. Cung Bách đứng dậy, anh rời khỏi giường rồi nhanh chân tiến về phía Lạc Xuyên, bất ngờ bế thốc cô trên tay.
- Thiếu gia, anh muốn làm gì? Mau thả tôi xuống.
Bỏ ngoài tai lời cô nói, anh dứt khoát bế cô đặt lên giường. Trong khi Lạc Xuyên vẫn chưa kịp định thần. Cô vội chống tay định ngồi dậy nhưng anh lập tức khoá chặt cô dưới thân, lời nói chẳng chút ngại ngùng:
- Ý của cô là thả xuống giường sao?
Mấy ngày gần đây La Cung Bách hành động vô sỉ, cứ như cố tình kiếm cớ để động chạm vào người cô.
- Thiếu gia, xin anh giữ tự trọng.
Cô tỏ ra phũ phàng né tránh, muốn thoát khỏi sự tiếp xúc thân mật này.
- Tôi đã làm gì cô đâu nào, sao cô căng thẳng vậy?
Nói đến đây, anh lại kề sát mặt đến gần cô, nếu không phải vì Cung Bách đẹp trai thì cô đã đánh cho anh sưng cả mặt. Anh vô sỉ tiếp lời:
- Hay là cô đang mong chờ tôi làm gì cô?
Lạc Xuyên liền phản bác:
- Tôi... không có, thiếu gia nghĩ nhiều rồi.
Cung Bách đắt ý mỉm cười, trong lòng chưa từng quên người yêu cũ, yêu chung tình suốt một kỷ qua, nhưng nghĩ đến chuyện cô đã phản bội anh, trong lòng Cung Bách lại trào dâng nỗi hận.
- Vậy thì cô nên ngoan ngoãn một chút.
Anh tắt đèn phòng, nhanh chóng bật đèn ngủ, ngang nhiên nằm xuống cạnh cô, không chút xấu hổ mà vòng tay ôm lấy người con gái bên cạnh.
- Thiếu gia à, như vậy không ổn đâu.
Cô cảm thấy rất ngượng, đột nhiên anh bắt cô nằm lên giường của anh, còn ôm cô ngủ. Những người hầu khác mà biết chuyện này chắc chắn họ sẽ không ngừng bàn tán và lại nghi ngờ cô có ý muốn quyến rũ anh.
- Chỉ cần cô nằm yên thì sẽ ổn. Tôi chỉ xem cô là gối ôm thôi, đừng tưởng bỡ.
Hành động của anh gây sự hiểu lần nhưng miệng còn bảo cô đừng tưởng bỡ. Tim cô thoáng đập mạnh, Lạc Xuyên cố giữ bình tĩnh, cô cẩn trọng nhìn anh, Cung Bách đã nhắm mắt ngủ. Lồng ngực anh phập phồng theo từng nhịp thở, chỉ e rằng cứ thế này đêm nay cô sẽ mất ngủ.
Lạc Xuyên muốn xoay trở cơ thể nhưng không dám vì sợ sẽ làm anh thức giấc. Cả đêm cô cứ nằm im, đúng như một chiếc gối ôm thực thụ. Cũng may cả đêm anh chỉ ôm cô ngủ, không làm gì vượt quá giới hạn.
...
Sáng hôm sau, khi anh tỉnh giấc đã không thấy cô đâu cả. Cung Bách nghĩ có lẽ cô đã xuống nhà phụ mọi người dọn dẹp và chuẩn bị bữa sáng. Anh vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo, chuẩn bị đến công ty làm việc.
Ở phòng khách, Lạc Xuyên đang lau dọn bàn ghế. An Hạ ở trong bếp pha trà, ánh mắt cô ta chẳng mấy thiện cảm, cứ chăm chăm nhìn về phía cô.
- Con nhỏ Diệp Lạc Xuyên đó đêm qua không về phòng, chẳng lẽ nó ở cạnh thiếu gia cả đêm sao?
Cô ta tự mình lẩm bẩm, cảm giác ganh tị đã che mờ lý trí, dù chỉ là một người mới vừa vào làm việc được nửa tháng lại không biết thân phận. An Hạ muốn trèo cao nhưng không được vì anh đối với cô ta quá hờ hững, lạnh lùng, Chính vì vậy khi thấy cô được gần gũi, hầu hạ riêng cho anh, An Hạ không ngừng đố kỵ, muốn thay thế cô trở thành người hầu thân cận của Cung Bách.
Cô ta mang ấm trà nóng đặt lên bàn ở phòng khách. An Hạ nhìn cô đầy ác cảm, trong đầu cô ta lúc này chỉ toàn sự ganh ghét.
Cô ta cố tình bước đến gần cô rồi vờ chao đảo, ấm trà trên tay cũng bị đổ nước ra ngoài.
- Ây da...
Lạc Xuyên thốt lên một tiếng, cô chau mày vì đã bị nước trà nóng đã đổ vào tay. Ả An Hạ nở nụ cười nhếch môi rồi vờ viện lý do mà chẳng hề nói một câu xin lỗi hay hỏi han cô:
- Tôi vấp chân nên lỡ đổ trúng tay cô một chút thôi mà, đừng làm quá vậy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.